Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? - Chương 273: Cùng đi đi

Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? Chương 273: Cùng đi đi
Edit: Jess93

Lời nói của Thương Dương Ma Tôn nhấc lên một trận sóng to gió lớn trong Túc Tinh cốc.

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Thiết bà bà, cùng ba người đứng bên cạnh Thiết bà bà. Những ánh mắt như có như không đảo qua đảo lại trên thân Văn Kiều và Túc Mạch Lan, rất nhanh liền dời đi.

Tâm tư đám gián điệp của các thế lực chôn ở Túc Tinh cốc khác nhau, đối với những lời của Thương Dương Ma Tôn bọn họ nửa tin nửa ngờ, cũng không có hoài nghi ba người Túc Mạch Lan. Dù sao loại linh đan hóa hình đan này, quá mức khó tin, người bình thường thật đúng là không nghĩ tới, vả lại Thiết bà bà cũng đã an bài trước đệ tử Túc Tinh cốc để ba người thay thế thân phận.

Nếu Túc Mạch Lan thật sự trốn ở bên trong Túc Tinh cốc, hẳn là đã bị Thiết bà bà giấu đi mới đúng, mà không phải tùy tiện xuất hiện trước mặt người khác như vậy.
Thiết bà bà lại hận đến hai mắt sắp rỉ máu.

Cằm của bà co rúm, nếu không phải có đại trận hộ cốc ngăn cản, không có cách nào ra ngoài, có thể bà ấy sẽ nhịn không được lao ra liều mạng với Thương Dương Ma Tôn kia.

Thiết bà bà rất nhanh liền tỉnh táo lại.

Bà ấy lạnh lùng nhìn người bên ngoài đại trận hộ cốc, ánh mắt từ Thương Dương Ma Tôn chuyển qua mấy vạn người phía sau ông ta, không khỏi cười lạnh một tiếng, giọng nói tràn ngập hận ý tại vang lên gần cửa cốc: "Cái gì danh môn chính phái, đều là một đám tà ma ngoại đạo, cá mè một lứa!"

Đám người trong cốc không có lên tiếng.

Bọn họ đều biết Thiết bà bà đã giận dữ, loại thời điểm này tốt nhất đừng trêu chọc bà ấy, để tránh bà già tính tình cổ quái này trút giận lên bọn hắn.

Ở trong mắt đám đệ tử Túc Tinh cốc này, Thiết bà bà đã bị hủy dung là một bà già tính tình cổ quái lại khó chọc, ngược lại là Vạn trưởng lão đang tiềm tu càng được lòng người.
Chỉ là, vì sao Vạn trưởng lão vẫn chưa xuất hiện?

Trong lòng những đệ tử Túc Tinh cốc chờ đợi Vạn trưởng lão đi ra chiến cùng Thiết bà bà nổi lên loại dự cảm xấu nào đó.

Thiết bà bà chợt xoay người, ánh mắt sắc bén đâm về phía đám đệ tử trong cốc.

Hơn một trăm đệ tử Túc Tinh cốc ở đây bị ánh mắt dữ tợn âm lãnh kia nhìn đến toàn thân phát lạnh, những người không có dị tâm thì không sao, ngược lại là đám lòng có dị tâm kia, trong lòng có chút thấp thỏm.

Đột nhiên, Thiết bà bà lật tay vồ một cái, một người thét chói tai bay ra ngoài, thân thể chợt nổ tung ở giữa không trung, máu thịt tung tóe đầy đất.

Kế tiếp Thiết bà bà lại liên tục chém gϊếŧ vài đệ tử Túc Tinh cốc, kết cục của mỗi người đều giống nhau, nổ thành một bãi thịt nát.

Sau khi gϊếŧ hết những người này, Thiết bà bà cười lạnh, giọng nói khàn khàn quái dị vang lên: "Ta biết các ngươi làm việc cho ai, nếu lòng không ở Túc Tinh cốc, thì không cần phải sống nữa, để tránh làm hỏng thanh danh Túc Tinh cốc."
Lời này khiến những đệ tử còn lại sợ hãi đến mặt không còn chút máu, dồn dập quỳ xuống.

Lúc này trừ Thiết bà bà, chỉ có ba người Ninh Ngộ Châu, Văn Kiều cùng Túc Mạch Lan đứng đấy, ba người lạnh lùng đứng sau lưng Thiết bà bà, nhìn tất cả ở đây bằng ánh mắt lạnh lùng.

Nếu đã lựa chọn phản bội Túc Tinh cốc, tất nhiên phải có giác ngộ sẽ mất mạng.

Thiết bà bà lại cười, tiếng cười khàn giọng kia chói tai, cực kỳ giống một lão già cổ quái đang phẫn nộ lâm vào khốn cảnh.

"Đừng cho rằng ta vừa già vừa xấu, tuổi thọ không còn nhiều, nên cảm thấy bà già này dễ ức hiếp. Nói cho các ngươi biết, ta dù có già có xấu, nghĩ muốn gϊếŧ các ngươi lại là dễ như trở bàn tay. Có phải các ngươi đang nghĩ tại sao lão già Vạn Hách kia vẫn chưa ra? Ha, ông ta cũng sẽ không bao giờ ra ngoài nữa."
Nghe được những lời của Thiết bà bà, sắc mặt mấy người lẫn trong đám người lập tức thay đổi.

Thần thức Thiết bà bà vẫn luôn khóa chặt bọn họ, nhìn thấy những người kia trở mặt, lần nữa cầm ra gϊếŧ chết.

Đồ sát một phen như thế, máu tươi bắn xa vài trượng tại lối vào Túc Tinh cốc, mùi máu tươi tràn ngập, cũng khiến mấy người lòng có dị tâm còn lại giật mình, càng không dám tùy tiện ngoi đầu lên, chỉ có thể cúi đầu, gắt gao khống chế phản ứng của mình, sợ bị Thiết bà bà phát hiện, bắt bọn hắn gϊếŧ gà dọa khỉ lần nữa.

Sau khi cảnh cáo bọn họ, sắc mặt đám đệ tử Túc Tinh cốc này trắng bệch, thân hình lảo đảo muốn ngã, sợ đến mức sắp hồn phi phách tán.

Người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng giận dữ, quả nhiên không phải những đệ tử cấp thấp này có thể tiếp nhận.
Thiết bà bà lại liếc nhìn đại trận hộ cốc vẫn đang lắc lư, nhắm mắt lại, quay người rời đi.

Mấy người Văn Kiều vội đuổi theo bà ấy, hộ tống bà ấy rời đi.

Đám đệ tử lưu lại tại lối vào Túc Tinh cốc lặng lẽ ngẩng đầu, sau khi phát hiện Thiết bà bà đã rời đi, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Những người không có dị tâm còn tốt, bọn họ tự nhận không thẹn với lòng, với tính cách yêu ghét rõ ràng của Thiết bà bà, nếu không có chứng cứ, sẽ không thật sự gϊếŧ bọn hắn, vừa rồi những người bị Thiết bà bà gϊếŧ chết kia, chỉ sợ đã sớm phản bội Túc Tinh cốc, Thiết bà bà cũng đã phát hiện, mới dứt khoát gϊếŧ bọn hắn như thế.

Những người còn lại thần sắc khác nhau, trong lòng nặng trĩu, đã không còn tâm tư suy nghĩ đến chuyện khác, sợ Thiết bà bà biết chuyện bọn họ làm trong những năm gần đây, sẽ không trốn thoát cái chết.
Sau khi những người này trở lại chỗ ở, lập tức muốn liên lạc người bên ngoài.

Nhưng mà khi vừa lấy ra vật liên lạc, do dự nửa ngày, vẫn là thu nó lại.

Bọn họ sợ Thiết bà bà vẫn đang âm thầm chú ý bọn họ, ngộ nhỡ để cho bà ấy bắt được tận tay thì làm sao bây giờ? Đừng bao giờ xem thường một nữ tu điên cuồng, mặc dù đại trận hộ cốc sẽ không bị phá trong thời gian ngắn, nhưng trước khi đại trận hộ cốc bị người bên ngoài công phá, vẫn có đủ thời gian để Thiết bà bà gϊếŧ chết bọn hắn.

** *

Sau khi trở lại Sơ Vân phong, Thiết bà bà nói với Ninh Ngộ Châu bọn họ: "Ninh công tử, Văn cô nương, xem ra Túc Tinh cốc không thể tiếp tục lưu các ngươi."

Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đều tỏ ra là đã hiểu.

Kế tiếp Thiết bà bà lại nói: "Hai vị, lão thân còn có một điều thỉnh cầu, xin các ngươi hãy mang theo tiểu chủ tử rời đi, mặc kệ đi đại lục nào, chỉ cần rời khỏi Túc Tinh đại lục là đủ."
"Bà bà!" Túc Mạch Lan hoảng hốt, đưa tay giữ chặt bà ấy: "Người thì sao?"

Mặt mũi Thiết bà bà tràn đầy hận ý: "Ta sẽ không đi, ta muốn lưu lại Túc Tinh đại lục, ta muốn tự tay gϊếŧ chết tất cả những kẻ ra vẻ đạo mạo kia."

"Bà bà!" Túc Mạch Lan nóng vội: "Bà bà cùng chúng ta rời đi đi! Chúng ta đi đại lục khác, chờ sau này chúng ta mạnh lên, lại gϊếŧ trở lại."

Thiết bà bà lại lắc đầu, trìu mến nhìn nàng: "Mạch Lan, chỉ cần ngươi tốt, bà bà chết cũng cam lòng. Bà bà lưu lại Túc Tinh đại lục, giúp ngươi nhìn chằm chằm bọn hắn, chờ sau này ngươi về báo thù, bà bà sẽ giúp ngươi tìm ra từng kẻ thù một."

"Bà bà.." Túc Mạch Lan khóc không thành tiếng.

Thiết bà bà nhẫn tâm không nhìn nàng nữa, nói với Ninh Ngộ Châu: "Chỉ dựa vào một tên Thương Dương Ma Tôn, không thể công phá đại trận hộ cốc, trừ phi những người kia không cần mặt mũi nữa, liên hợp cùng nhau công kích đại trận hộ cốc! Còn có chút thời gian, hai vị chuẩn bị đi thôi, đến lúc đó nếu các ngươi rời đi, ta sẽ an bài cho các ngươi."
Cái gọi là an bài của Thiết bà bà, Ninh Ngộ Châu hiển nhiên rõ ràng, bên trong Túc Tinh cốc này còn có gián điệp của thế lực khác, coi như đại trận hộ cốc Túc Tinh cốc bị người công phá, Thiết bà bà cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

"Hai vị, Mạch Lan.. Đành làm phiền các ngươi." Thiết bà bà khàn khàn nói: "Các ngươi chỉ cần mang nàng rời khỏi Túc Tinh đại lục, tương lai muốn đi con đường nào, đành tùy vào vận mệnh của nàng thôi."

Hai người này giúp các nàng quá nhiều, Thiết bà bà cũng không có mặt mũi làm phiền người ta, thế đạo này đã là như thế, ai cũng không đáng tin cậy, chỉ có thể tự mình đứng lên. Nếu tiểu chủ tử của bà ấy mạnh đến mức không ai có thể bắt nạt, tất nhiên cũng không cần tiếp tục dựa vào người khác.

Cho nên, bà ấy cũng không có ý định tìm hai bảo tiêu cho Túc Mạch Lan, mà là buông tay để cho nàng ra ngoài rèn luyện.
Ninh Ngộ Châu khẽ gật đầu: "Có thể."

"Đúng rồi, Thương Dương Ma Tôn kia làm thế nào biết Túc cô nương ở Túc Tinh cốc?" Văn Kiều nghi hoặc hỏi.

Thiết bà bà nhíu mày, hoài nghi có phải Túc Tinh cốc còn ẩn giấu kẻ địch mà ngay cả bà ấy cũng không biết hay không.

Sắc mặt Túc Mạch Lan hơi ngưng trọng, cúi đầu: "Ta biết, Tiêu gia thừa dịp ta không chú ý, đã từng ăn cắp tinh huyết của ta.."

Tinh huyết của người tu luyện rất trọng yếu, có thể sử dụng thủ pháp đặc biệt phỏng đoán hành tung của một người, cho dù Túc Mạch Lan trốn đến chân trời góc biển, cũng trốn không thoát lần theo dấu vết.

Sắc mặt Thiết bà bà trở nên xanh xám, đối với Tiêu gia càng hận thấu xương.

Kế tiếp, Thiết bà bà rời khỏi Sơ Vân phong, đi xử lý một ít chuyện.

Bà ấy biết nếu đại trận hộ cốc Túc Tinh cốc bị người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế liên thủ công phá, Túc Tinh cốc sẽ có kết cục gì, cho nên bà ấy muốn sớm an bài xong.
Nghĩ tới đây, bà ấy cười châm chọc, năm đó đám người kia còn muốn giữ mặt mũi, không dám công khai đối phó Túc Tinh cốc, bây giờ bởi vì tiểu chủ nhân hiểu được phản kháng, rốt cuộc sốt ruột rồi, ngay cả mặt mũi cũng không cần.

Hai mắt Túc Mạch Lan sưng đỏ, nhìn bóng dáng Thiết bà bà rời đi, đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi vẫn còn chứ? Khế ước ngươi nói lúc trước là sao?"

Nàng vừa dứt lời, một thân ảnh hơi mờ xuất hiện.

Khuôn mặt nhỏ của Túc Tinh căng cứng, nói ra: "Bản thể của ta ở Túc Tinh cốc, cần trấn áp ở đây, nếu ta cùng ngươi gia trì khế ước, thì có thể cùng ngươi rời khỏi Túc Tinh cốc."

"Là khế ước gì?" Túc Mạch Lan hỏi.

Túc Tinh đột nhiên trầm mặc.

Nhìn thấy bộ dáng khí linh, trong đầu Túc Mạch Lan lập tức dâng lên mấy phần ảm đạm, trong đầu rối bời.
"Là khế ước chủ tớ." Túc Tinh nói: "Ngươi làm chủ, ta làm nô tài."

Quả nhiên là thế.

Cổ họng Túc Mạch Lan khô chát: "Huyết mạch Túc gia chỉ là người thủ hộ, nhiều năm như vậy ngươi đều không có lựa chọn nhận chủ, hiện giờ nhận chủ.. Ngươi không sợ ta phản phệ ngươi sao?"

Túc Tinh không có lên tiếng.

Túc Mạch Lan hít một hơi thật sâu, đột nhiên hỏi: "Đại trận hộ cốc của Túc Tinh cốc chẳng mấy chốc sẽ bị công phá, đến lúc đó có ảnh hưởng gì tới ngươi không?"

"Có thể sẽ ngủ say lần nữa."

Túc Mạch Lan lại trầm mặc, thì ra là thế, thì ra là thế.

Hai mắt của nàng sưng đến đau nhức, trong lòng đắng chát giống như ăn Hoàng Liên.

Đang lúc một người một khí trầm mặc, một giọng nói vang lên: "Túc Tinh, ngươi muốn nhận nàng làm chủ?"

Túc Mạch Lan kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu xuất hiện tại cửa ra vào.
Ninh Ngộ Châu nói: "Thật có lỗi, chúng ta có chuyện tìm ngươi, không nghĩ tới Túc Tinh cũng ở đây."

Túc Mạch Lan há miệng muốn nói gì đó, nhưng nghĩ tới Túc Tinh đã sớm bại lộ thân phận trước mặt bọn họ, ngược lại là nàng người thủ hộ Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ này mới biết được sự tồn tại của nó vào hôm nay, căn bản không có gì để giấu diếm.

Văn Kiều cau mày nói: "Không phải nói người phàm không thể để Thần khí nhận chủ sao?"

Nếu nhận chủ, sinh tử nằm trong tay người tu luyện, hiện giờ Văn Kiều không rõ vì sao Túc Tinh lại muốn làm như thế.

"Người phàm quả thực không thể để cho Thần khí nhận chủ, nhưng nếu Thần khí tự nguyện, lại là chuyện khác." Ninh Ngộ Châu giải thích, Thần khí quá mạnh, thực lực người phàm có mạnh đến đâu, cũng không thể ép buộc Thần khí nhận chủ.
Nhưng khi Thần khí tự nguyện nhận chủ, tất nhiên là khác biệt.

Đáng tiếc từ xưa đến nay, người tu luyện có thể để cho Thần khí lựa chọn nhận chủ ít càng thêm ít.

Văn Kiều nghiêm túc nhìn Túc Tinh: "Túc Tinh, ngươi thật sự quyết định muốn nhận Túc cô nương làm chủ?"

Túc Tinh gật đầu, một mặt nghiêm túc nói: "Nàng là huyết mạch cuối cùng của Túc gia, cũng là người thủ hộ Túc Tinh đồ, nhận nàng làm chủ tốt hơn so với nhận những người khác làm chủ."

"Ta nói không phải là chuyện này." Văn Kiều kéo tiểu khí linh qua: "Vì sao ngươi nhất định phải nhận nàng làm chủ? Ngươi như vậy cũng được rồi mà."

Túc Tinh chột dạ, không biết nói thế nào.

Vẫn là Túc Mạch Lan trầm mặc hồi lâu giải thích cho nàng: "Nó muốn cùng các ngươi rời khỏi Túc Tinh đại lục, chỉ có cùng ta nhận chủ, nó mới có thể cùng các ngươi rời đi."
Sau khi nghe nàng giải thích, cuối cùng Văn Kiều cũng hiểu.

Bản thể Túc Tinh cần trấn áp tại đại lục, không thể rời đi, cho nên nó liền nghĩ ra kế sách này, thế mà muốn lấy phương thức như vậy, lưu lại bản thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của nó, khí linh lại đi theo rời đi.

Văn Kiều lập tức không biết nói cái gì cho phải, có loại cảm giác tội ác trong lúc vô tình mình đã lỡ lừa gạt khí linh ngây thơ vô tri này.

Cảm thấy tội lỗi, nàng đành phải nhìn Ninh Ngộ Châu, hi vọng hắn nghĩ cách khiến Túc Tinh bỏ đi loại suy nghĩ nguy hiểm này.

Ninh Ngộ Châu bị nàng nhìn như thế, cho dù là việc cực kỳ khó, cũng nhịn không được muốn giúp nàng giải quyết.

Hắn âm thầm thở dài, hỏi Túc Tinh: "Vì sao bản thể của ngươi trấn áp ở chỗ này, có thể nhớ ra rồi?"

Túc Tinh lúng túng, không biết nói cái gì.
"Đã không nhớ nổi, làm sao có thể rời đi? Ngươi có thể yên tâm rời đi? Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ không có khí linh, sẽ xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ngươi không biết sao?" Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu Ninh Ngộ Châu đã thay đổi đến mức nghiêm khắc.

Túc Tinh sợ hãi nhìn hắn, đối mặt với vẻ mặt nghiêm khắc của Ninh Ngộ Châu, đột nhiên oa một tiếng khóc lên.

Văn Kiều: "..."

Túc Mạch Lan: "..."

Khí linh khóc? Bị Ninh ca ca dọa đến mức sợ quá mà khóc?

Văn Kiều nhìn khí linh vừa khóc vừa nấc, cảm thấy nó thật đáng thương, muốn nói gì đó, lại sợ phá hỏng công sức dày công của Ninh Ngộ Châu.

Túc Tinh vừa khóc vừa nói: "Ta, ta thật sự không nhớ ra được.. Ta bị thương rất nặng, rất nhiều chuyện đều không nhớ nổi.. Ta không muốn chỉ còn lại một mình ta, ta cũng muốn có người ở cùng.."
Nhìn thấy nó khóc thành như vậy, trong lòng Túc Mạch Lan lập tức khó chịu.

Nàng nghĩ đến quá khứ của mình, cho dù Tiêu gia bên ngoài xem nàng như người thân, nhưng rốt cuộc nàng cũng không phải người Tiêu thị, Tiêu thị to lớn như vậy, chỉ có một người ngoài là nàng.

Nét mặt Ninh Ngộ Châu lạnh nhạt, không hề cảm thấy mình đang bắt nạt trẻ con, chỉ cảm thấy khí linh này quả nhiên vẫn còn rất non trẻ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khí linh khóc thành như vậy.

Chẳng qua đối mặt với ánh mắt đau lòng của Văn Kiều, Ninh Ngộ Châu đành phải phụ trách dỗ ngừng lại: "Nếu ngươi muốn nhớ lại cũng dễ dàng, chỉ cần chữa trị tốt bản thể của ngươi là đủ."

"Nhưng, nhưng ta bị thương rất nặng.. Nhiều năm như vậy cũng không chữa trị tốt.."

"Có thể để cho người thủ hộ giúp ngươi! Ta đã từng nói, nếu có loại đồ vật như Tiên khí, có thể giúp ngươi tăng tốc chữa trị bản thể."
"Tiên khí?" Túc Mạch Lan kinh ngạc hỏi: "Hạ giới có Tiên khí sao?"

"Tại sao không có?" Ninh Ngộ Châu ý vị không rõ cười cười: "Thời kỳ thượng cổ, tam giới đại chiến, có vô số cường giả cảnh giới Tiên Nhân, những chiến trường thượng cổ kia, lưu lại cũng không ít Tiên khí."

Túc Mạch Lan một mặt mờ mịt nhìn hắn.

Ngược lại là Văn Kiều nghĩ đến gì đó: "Phu quân, chàng nói chiến trường, là giống như Thiên Chi Nguyên?"

"Đúng thế."

Văn Kiều lập tức nhăn mặt, Thiên Chi Nguyên cho nàng ấn tượng quá sâu, nếu lại tới một Thiên Chi Nguyên khác, chỉ sợ hạ giới lại xuất hiện một địa phương nguy hiểm.

Ninh Ngộ Châu sao có thể không biết nàng đang suy nghĩ gì, giải thích: "Nàng yên tâm, ta nói chiến trường thượng cổ, cũng không phải nguy hiểm như Thiên Chi Nguyên.. Đương nhiên cũng có nguy hiểm, nhưng những chiến trường kia nhất định là nơi chưa từng bị người tu luyện tiến vào, nơi đó mới có Tiên khí."
"Nơi nào?" Túc Mạch Lan mau chóng hỏi.

Ninh Ngộ Châu không có trả lời, nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, đột nhiên hỏi: "Ngươi có nguyện ý vì Túc Tinh đồ tìm kiếm Tiên khí chữa trị bản thể của nó không?"

"Ta nguyện ý!" Túc Mạch Lan không chút do dự nói: "Túc Tinh cốc là người thủ hộ Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, ta là truyền nhân duy nhất của Túc Tinh cốc, nếu đây đã là trách nhiệm của Túc gia chúng ta, ta cũng sẽ chịu trách nhiệm." Nói đến đây, trên mặt nàng lộ ra vẻ thương cảm: "Từ trước đến nay Túc gia chúng ta vẫn luôn thủ vững, không biết đã chết bao nhiêu người, nhưng vẫn không có từ bỏ, ta cũng sẽ không từ bỏ."

Nàng thậm chí không rõ vì sao người Túc gia phải bảo vệ Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, cho dù gặp phải cảnh diệt tộc cũng không hối hận, đã như vậy, nàng lại có tư cách gì bác bỏ sự cố gắng của các vị tổ tiên?
Túc Tinh nhịn không được nhìn nàng, nhớ tới lời Văn Kiều.

Nó quả thực nên tin tưởng người thủ hộ nó.

"Ninh công tử, ta nên làm như thế nào?" Túc Mạch Lan hỏi thăm.

Ninh Ngộ Châu nói: "Lần này chúng ta rời khỏi Túc Tinh đại lục, Túc cô nương theo chúng ta đi đi. Đợi đến đại lục kế tiếp, ta sẽ nói cho ngươi biết nên làm như thế nào. Còn Túc Tinh.."

Túc Tinh khẩn trương nhìn hắn, muốn hỏi lại không dám hỏi.

"Ngươi cũng không cần cùng nàng thành lập khế ước chủ tớ, trực tiếp theo nàng rời đi là được."

"A.."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận