Quyền Thần - Chương 1003: Báo Đột doanh đẫm máu

Quyền Thần Chương 1003: Báo Đột doanh đẫm máu
Lâm Lang dẫn đầu mười ba kỵ binh cầm lệnh phù Bạch Dị phát cho, trong màn đêm, ra khỏi Hoàng thành, nhắm thẳng hướng Lang Giáp doanh chạy như bay, trong khi ngựa lao đi, cũng là thời khắc đoàn người chú ý đến động tĩnh bên trong hoàng cung, theo lời dặn dò của Bạch Dị, chỉ cần hoả tiễn trong cung phóng lên không, thì các doanh trại Cấm vệ quân phải đồng thời ra tay.

Hiện tại gã cần nhanh chóng chạy tới Lang Giáp danh, tập trung Cấm vệ quân của Lang Giáp doanh, từ đó điều động tám trăm Cấm vệ quân tinh nhuệ, chỉ cần tín hiệu hoả tiễn phát ra, gã sẽ dẫn đầu tám trăm kỵ binh, lao thẳng tới Hộ bộ Thượng thư phủ, bắt Hàn Huyền Đạo.

Ra Hoàng thành đi phía sườn trái xuyên qua hai đường phố, chuyển vào một ngõ nhỏ, mười mấy người phi ngựa như điện xẹt, một con của Lâm Lang trước, chợt nghe tiếng ngựa hí, lập tức thấy toàn thân trầm xuống, con tuấn mã đang ngồi đột nhiên ngã quỵ về phía trước.

Lâm Lang biết đại sự không ổn, lại nghe thấy tiếng ngựa hí từ phía sau từng đợt, lớn tiếng kêu:

- Có dây cản ngựa, mọi người cẩn thận!

Gã từ trên thân ngựa lập tức phi người lên không trung lại nghe được "hưu hưu hưu" tiếng tên xé không khí mà có, từ chính phía trước hỗn độn mà phóng tới hơn mười mũi tên vừa nhanh vừa mạnh.

Lâm Lang trên không trung khua đao, thân thể nhanh chóng rơi xuống, vung đao gạt tên, cảm giác một cơn đau nhức mãnh liệt ở trán, lại có một mũi tên thình lình từ trong bóng đêm mà bắn đến, ở giữa huyệt thái dương của gã, cả người gã từ không trung mềm nhũn ra mà té rớt xuống, sau khi người rơi xuống đất, chỉ giãy dụa co giật hai lần, liền bất động tức khắc.

Mười ba người theo sát phía sau, ở trong một trận tập kích mưa tên, chết hơn một nửa, không đợi cho những kỵ sĩ này kịp phản ứng, từ hai bên nóc nhà hơn mười người mặc áo đen đã nhảy xuống, động tác nhanh nhẹn, đao pháp rất cao, đầu tiên giết hết những người bị thương, sau đó hợp lực sát hại những kỵ binh sống sót.

Đám thích khách này hành động thành thục, phối hợp ăn ý, hơn nữa bản lĩnh không tệ, tuy những Cấm vệ quân kia cũng đều là tinh binh, nhưng đám người áo đen đột kích bất ngờ, hơn nữa ra tay hết sức nhanh chóng, sau khi bắt đầu tấn công, căn bản không cho bọn kỵ binh có kịp thời gian phản ứng. Lâm Lang chết, những người kia nhất thời không có lực phản kháng, chỉ trong khoảng nửa khắc, tính cả Lâm Lang là mười bốn kỵ binh, đều bị giết sạch tại ngõ nhỏ này, không có một ai sống sót.

Đám người áo đen này giết bọn Lâm Lang xong, cũng không để ý hiện trường, thu đao trở lại, trong nháy mắt biến mất không còn một dấu vết, chỉ để lại hơn mười cái thi thể đang lạnh dần trong cái ngõ nhỏ.

Bạch Dị cũng phái một tên tâm phúc khác là Từ Đoạn dẫn gần một trăm kỵ binh chạy tới Báo Đột doanh.

Tam đại Cấm vệ doanh, so sánh mà nói, Báo Đột doanh so với Lang Giáp doanh càng khó khống chế, suy cho cùng Báo Đột doanh chủ yếu là bộ hạ Hàn Mạc, trong đó không ít tướng lãnh Hàn Mạc đề bạt lên. Bạch Dị tính đến chuyện này, nên mới phái một trăm tinh binh hộ tống Từ Đoạn chạy tới Báo Đột doanh, chính là muốn hiệp trợ với Đơn Lập cùng nhau điều động quân sĩ Báo Đột doanh.

Gió mạnh như điện, lúc đoàn người Từ Đoạn đuổi tới Báo Đột doanh, toàn bộ bên trong Báo Đột doanh một mảnh yên lặng, cửa đại bản doanh đóng chặt, hơn mười Cấm vệ quân phân thành hai hàng trước cửa doanh trại, đeo đao ở thắt lưng, đứng nghiêm túc.

Từ Đoạn lấy binh phù của Bạch Dị ra, trầm giọng nói:

- Mở cửa, bản tướng là Từ Đoạn của Long Tường doanh, phụng mệnh Chỉ huy sứ đại nhân đến truyền quân lệnh.

Trong lòng Từ Đoạn hiểu rõ, bảo vệ cửa Báo Đột doanh, đó đều là Long Tường doanh sai đến, là người trong nhà, chỉ cần nói ra danh hiệu của mình, hộ vệ cửa sẽ tự nhiên mở cửa doanh trai.

Chính như gã sở liệu, gã báo danh hiệu ra, liền có vài tên Cấm vệ tiến lên trước, chậm rãi mở cửa chính của doanh trại.

Từ Đoạn dẫn trăm người đi vào bên trong, dưới bóng đêm, doanh trại Báo Đột doanh hỗn độn, nhấp nhô liên tục, Từ Đoạn thúc ngựa vào sâu bên trong nhằm hướng đại doanh mà đi, gã biết trướng của Đơn Lập cho nên thẳng tiến đến tìm gã.

Xuyên qua những doanh trướng chồng chất, tới đại doanh bộ binh, đã thấy ngoài lều lớn ra, không ngờ có một đội quân khổng lồ, hàng ngũ dựng thẳng, nắm đao mang súng, không dưới ngàn người, trong bóng đêm, gần ngàn người này cũng giống như một pho tượng đá đứng, như một hàng hổ rình mồi, không nói lời nào, mà ở hàng trước, một võ tướng râu rậm lại mặc giáp trụ Bộ binh Hộ quân Tham lĩnh, cưỡi trên một con ngựa lớn màu đen, trong tay nắm một đại đao, uy phong lầm lẫm.

Từ Đoạn trong lòng như điện chạy, thấy tình thế như vậy, đã biết đại sự có biến, tay nắm đao nổi gân xanh, trăm người phía sau hắn cũng nắm chặt chuôi đao đeo ở thắt lưng, như đối mặt với kẻ địch lớn.

Từ Đoạn định thần lại, trầm giọng hỏi:

- Đơn tham lĩnh ở đâu?

Võ tướng râu rậm đương nhiên là Bộ binh Hộ quân Tham lĩnh Tiết Thiệu mới nhậm chức, y giơ cánh tay tráng kiện, vung lên, hàng ngũ phía sau tản ra, từ phía sau tuôn ra một đám người, mười mấy tên binh sĩ Báo Đột doanh áp giải hơn hai mươi tên tướng quân từ hàng ngũ bên trong chậm rãi đi ra.

Từ Đoạn nhìn lướt qua, nhìn thấy trong đám tướng quan bị dẫn ra, có Đơn Lập ở đó, thần sắc đại biến, lớn tiếng quát:

- Các ngươi…các ngươi đây là muốn tạo phản sao?

Đơn Lập và bọn tướng lĩnh bị áp giải đều bị bịt miệng, trói chặt, trên cổ đều kề đao, coi cái tư thế đó, chỉ cần đám người Đơn Lập Văn hơi động đậy, đao trên cổ sẽ không nương tình mà chém đứt đầu chúng.

- Rốt cục ai muốn tạo phản, bản tướng thật muốn biết.

Một âm thanh lãnh đạm từ phía sau Từ Đoạn vang lên.

Từ Đoạn và bọn thủ hạ quay đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa, một kỵ binh chậm rãi bước đến, thân giáp trụ trên ngựa, đầu không mang khôi, trẻ tuổi khôi ngô, toàn thân lộ ra một luồng sát khí.

Rất nhanh, đám người Từ Đoạn liền nhìn thấy, từ khắp nơi của doanh trại sau đó, binh sĩ của Báo Đột doanh lần lượt xuất hiện, chỉ trong chốc lát, bên cạnh Hàn Mạc đã đông nghịt người, những binh tướng đó đều mang giáp trụ, trang bị võ trang đầy người.

Từ Đoạn lúc đó dù ngu dốt cũng hiểu được người trẻ tuổi kia là ai, kinh hãi nói:

- Ngươi… ngươi là Hàn Mạc?

Hàn Mạc thản nhiên cười nói:

- Các hạ đêm khuya đến Báo Đột doanh của ta, không biết có chuyện gì?

Từ Đoạn nắm chặt cán đao, lạnh lùng nói:

- Hàn Mạc, ngươi đây là muốn làm gì? Binh quyền của Báo Đột Doanh không ở trong tay ngươi, sao ngươi dám kháng chỉ điều binh?

Gã xoay người chỉ vào bọn Đơn Lập:

- Vì sao trói bọn họ?

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Bạch Dị nắm binh quyền Báo Đột doanh chưa đến một tháng, lại dám thay đến hơn hai mươi tướng lĩnh, hắn đây là muốn làm gì? muốn mưu loạn sao?

Giơ tay chỉ vào Từ Đoạn:

- Tối nay ngươi tới đây, lại muốn cái gì?

Từ Đoạn giận dữ cười ha hả, cao giọng nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Mưu loạn? Hàn Mạc ơi Hàn Mạc, ngươi đúng là cái gì cũng dám nói. Ngươi không ở Nguỵ quốc giết địch lại quay về kinh lúc này, định bàn tính cái gì? Bọn ta lại không biết sao?

Hàn Mạc lắc đầu nói:

- Bản tướng không có thời gian phí lời với ngươi.

Dừng một chút, nói:

- Bạch Dị mưu đồ làm loạn, các ngươi nếu muốn cùng hắn làm loạn, bản tướng sẽ bắt các ngươi ở đây.

Từ Đoạn bị bao vây, bốn phương tám hướng đều là binh sĩ Báo Đột doanh, biết không có đường lui "sang" một tiếng, rút đao ở bên hông, kêu lớn:

- Các huynh đệ, Hàn gia tạo phản, Thánh thượng có chỉ, phải tiêu diệt nghịch tặc…

Lời chưa dứt, mấy mũi tên từ phía sau Hàn Mạc đã phóng ra, nhằm hướng Từ Đoạn mà bay đến.

Gần như cùng lúc Hàn Mạc quát:

- Bắt phản tặc Từ Đoạn!

Ra lệnh một tiếng, Tiết Thiệu râu rậm dẫn đầu vung đao tiến lên, binh sĩ Báo Đột doanh nhất tề xông tới. Từ Đoạn lớn tiếng kêu:

- Các huynh đệ, mở đường máu ra ngoài!

Vung đao mà lao về phía binh sĩ đối diện, một đao chém đứt cổ người nọ.

Mặc dù thân trong lớp lớp vòng vây, nhưng trăm tên thủ hạ này của Từ Đoạn trung thành dũng mãnh, bao quanh người gã, theo hướng Hàn Mạc đánh đến.

Chỉ có điều trăm tên kỵ binh này tuy dũng mãnh nhưng đối mặt với cường địch giống như một trận đại hồng thuỷ, Từ Đoạn nửa bước khó đến, kỵ binh từng người từng người ngã xuống ngựa.

Hàn Mạc nét mặt lạnh lùng, nhìn cảnh chém giết trước mặt, trong tận sâuđôi mắt hiện ra một vẻ cực kì quái dị, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, lập tức nhắm mắt lại.

Quan binh Báo Đột doanh cũng là đệ nhất tinh binh Yến quốc, hai bên đánh giết nhau không đến một khắc, phần lớn thủ hạ của Từ Đoạn đã ngã ngựa, hoặc chết hoặc bị bắt, sau đó, chỉ còn lại mình Từ Đoạn tử chiến, toàn thân cũng có vô số vết thương, lại có hai mũi tên cắm trên người.

Hàn Mạc mở mắt, từ cung thủ bên cạnh lấy một mũi tên ra, giương cung lên, nhắm vào Từ Đoạn trong đám hỗn chiến, trong đôi mắt hiện ra vẻ do dự.

Khôi của Từ Đoạn đã bị chém, tóc tai rối bù, toàn thân máu chảy đầm đìa, đao cũng đã bị chém gãy, gào thét:

- Hàn Mạc, ngươi giúp kẻ xấu làm điều ác, sẽ không được chết tử tế….!

Vẻ do dự trong mắt Hàn Mạc đã biến mất, hai ngón tay buông lỏng, tên bay như điện, vẽ ra một đường cong tuyệt vời"phốc"một tiếng, xuyên qua trán của Từ Đoạn.

Người Từ Đoạn lập tức dựng lại, hai tay mở ra, đao trong tay rơi xuống đất, trong mắt tràn đầy vẻ oán tang, thân thể chậm rãi ngã ra phía sau, cuối cùng ngã trên mặt đất đầy máu tươi.

Dưới ánh trăng, xác chết ngổn ngang, trong không khí mùi máu tanh nồng nặc.

Hàn Mạc chậm rãi thu cung, đem cung trả lại cho cung thủ bên cạnh, trong tận sâu đôi mắt hiện ra vài phần khâm phục vài phần tiếc hận, xung quanh trở nên yên tĩnh, hắn trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:

- Tiết Thiệu!

Tiết Thiệu râu rậm phi ngựa lại, chắp tay nói:

- Có mạt tướng!

- Lệnh người tìm mấy khối băng, đem những thi thể này lưu lại, không được xâm hại. Những tù binh đó, tất cả đều canh giữ nghiêm ngặt, không được làm khó bọn họ!

Hàn Mạc dặn dò.

Tiết Thiệu nói:

- Mạt tướng tuân lệnh!

Lập tức quay đi xử lí mọi việc.

Đúng vào lúc đó, Đậu Thiện cưỡi ngựa chậm rãi đi đến bên Hàn Mạc, nhìn hắn, muốn nói gì nhưng lại thôi.

Hàn Mạc quay nhìn kĩ Đậu Thiện, bĩnh tĩnh nói:

- Đậu tham lĩnh muốn nói gì?

Đậu Thiện xoay người xuống ngựa, quỳ một gối trước ngựa Hàn Mạc, cung kính nói:

- Đại nhân… mạt tướng… mạt tướng có chuyện muốn thỉnh cầu, xin đại nhân ân chuẩn.

Hàn Mạc nói:

- Ngươi nói!

- Mạt tướng tuy đang lúc tráng niên, nhưng thân thể ngày càng sa sút, tự thấy mình không thể tiếp tục đảm nhiệm chức Cung binh Hộ quân Tham lĩnh.

Đậu Thiện bình tĩnh nói:

- Trước trận tử chiến, mạt tướng muốn từ quan về quê, chỉ có điều đại nhân không có ở trong doanh trại, cho nên hoãn việc này lại. Hiện giờ đại nhân về doanh, mạt tướng xin đại nhân ân chuẩn, cho phép mạt tướng từ quan về quê dưỡng bệnh!

Hàn Mạc nhíu mày, nhìn Đậu Thiện chằm chằm, chỉ thấy trong mắt Đậu Thiện vẻ cầu xin, than nhẹ một tiếng, nói:

- Đậu tham lĩnh thật sự muốn rời đi như vây?

- Xin đại nhân ân chuẩn.

Đậu Thiện chắp tay nói.

- Nếu ngươi rời đi, đội Cung binh nên làm thế nào?

- Đại nhân, Giáo úy Kỵ binh Vi Ly mặc dù vào đây chưa lâu, nhưng mạt tướng đã quan sát kĩ, hắn có tài cầm binh, nếu đại nhân ân chuẩn cho mạt tướng từ quan, trước khi mạt tướng rời đi, nguyện tiến cử Vi Ly tiếp nhận chức vụ của mạt tướng!

Đậu Thiện bình tĩnh nói.

Vi Ly chính là Hàn Lợi, là một trong những thành viên của "Báo đen"mà Hàn Mạc huấn luyện khi ở Đông Hải, sắp xếp làm đinh ở Báo Đột doanh, hiện giờ đã là Giáo úy đội Kỵ binh, có quan hệ khá rộng ở Báo Đột doanh.

Hàn Mạc nghe vậy, ánh mắt đột nhiên lóe lên, nhìn Đậu Thiện.

Không hề nghi ngờ, Đậu Thiện tiến cử Vi Ly vào lúc này, hiển nhiên là đã sớm biết Vi Ly là người của Hàn Mạc, cho nên tặng một ân tình thuận nước dong thuyền lên.

- Nếu Đậu tham lĩnh đã quyết ý như vậy, bản tướng cũng không làm khó dễ ngươi.

Trên mặt Hàn Mạc lộ ra vẻ buồn bã, thở dài:

- Về sau nếu có điều gì khó khăn, có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào!

Đậu Thiện cung kính nói:

- Tạ ơn đại nhân!

Đứng dậy, lại thi lễ thật sâu.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận