Quyền Thần - Chương 1090: Tứ côn

Quyền Thần Chương 1090: Tứ côn
Giọng nói của Hàn Thương tuy cứng rắn, nhưng giọng điệu cũng không quá tự tin, trước mắt đều là thi thể, hơn hai mươi sát thủ không ngờ chỉ trong một lát đã bị Hàn Mạc giết không còn một người, sao không khiến cho Hàn Thương sợ hãi chứ.

Ít nhất y vô cùng rõ ràng, nếu đổi thành chính mình đối mặt với đám sát thủ này, tuyệt không còn khả năng sống sót, nói cách khác, tu vi võ đạo của Hàn Mạc đã vượt xa mình, đơn đả độc đấu mình không phải địch thủ.

Nhưng trước mặt Hàn Mạc, sao y dám yếu thế, mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến cho dạ dày Hàn Thương co rút.

Hàn Mạc đánh giá Hàn Thương trên dưới một lượt, cười khinh miệt:

- Ngươi không phải đối thủ của ta… Ta muốn cho ngươi tâm phục khẩu phục, sẽ không sợ tốn chút thời gian.

Hàn Thương nắm đại đao, chậm rãi đi vòng quanh Hàn Mạc, lúc này xem Hàn Mạc như đang rất thoải mái, nhưng nhất thời y cũng vẫn chưa tìm thấy sơ hở để xuống tay.

Hàn Mạc thấy thần sắc y có chút khẩn trương, thản nhiên cười, thả Huyết Đồng côn xuống đất, cười lạnh:

- Ngươi có thể hại chết Nhị bá, đơn giản là vì Nhị bá chưa bao giờ nghĩ ngươi có dã tâm cầm thú…. Với bản lĩnh của ngươi, Nhị bá chỉ cần hơi đề phòng ngươi một chút, sao ngươi có thể đắc thủ!

Những lời này động đến vết thương của Hàn Thương, nhìn nụ cười khinh miệt của Hàn Mạc, không thể chịu đựng được nữa, hét lớn một tiếng, vung đao lên chém.

Từ nhỏ y đã học võ, cũng nghiên cứu sâu đậm về võ đạo, đao pháp này coi như ngấm sâu vào thịt, hiểu được hết tinh túy bên trong đao pháp, không có động tác thừa, dứt khoát hữu hiệu, xuất đao là thấy yếu hại.

Đao phong gào thét tới, mặt Hàn Mạc cũng không đổi sắc, mắt thấy đại đao kia sắp chém trúng mình, Huyết Đồng côn vẫn chưa được dùng đến, Hàn Mạc chỉ chợt lóe thân mình, nhanh như quỷ, khiến cho một đao của Hàn Thương bổ trúng vào khoảng không.

Hàn Thương bổ đao vào khoảng không cũng không hoảng hốt, khóe mắt thoáng nhìn bóng dáng Hàn Mạc hiện ra, xoay tay đổi đao, bổ tới bóng dáng đó.

Nhìn đại đao đã chém trúng vào cái bóng đó, lòng y mừng rỡ, nhưng cái bóng đó lại quỷ mỵ khác thường, chờ tới khi nhìn rõ, thì ra lại chém trúng khoảng không, bị chém trúng không ngờ vẫn là ảo ảnh.

Trước kia mặc dù ở trong kinh thành Hàn Thương có giao thủ với Hàn Mạc một lần, nhưng Hàn Mạc vẫn chưa xuất toàn lực, hơn nữa, tu vi võ đạo của hắn lúc đó còn xa mới bằng hiện tại, mới vừa rồi Hàn Thương đã tận mắt nhìn thấy côn pháp của hắn huyền diệu thế nào lúc này lại cảm nhận thêm được sự quỷ dị của bộ pháp.

Hôm nay y liên tục chấn kinh, lúc này thấy bộ pháp quỷ dị của Hàn Mạc, ngược lại cũng chẳng kinh ngạc nữa, chỉ cảm thấy Hàn Mạc chính là một quái vật.

Đao pháp như nước chảy, sắc bén vô cùng, chớp mắt Hàn Thương đã chém ra mười đao, công bằng mà nói, mười đao này, bất kể là lực đạo hay chiêu số đều là nhất đẳng, mỗi đao đều trí mạng.

Chỉ tiếc Hàn Mạc đã vô tình đột phá gông cùm lớn nhất của võ đạo, tiến nhập một cảnh giới mới, năm giác quan lại được nâng cao thêm một bậc, đao pháp của Hàn Thương tuy nhanh nhưng trong mắt hắn còn chậm lắm.

Hắn có thừa thời gian thi triển Thái Cực Bộ Pháp, dễ dàng tránh thoát được đao của Hàn Thương.

Đao thứ mười của Hàn Thương lại bổ trúng khoảng không, giọng nói lạnh lùng của Hàn Mạc vang lên:

- Đến lượt ta!

Vung ngang côn đánh ra, tốc độ nhanh hơn Hàn Thương một bậc.

Hàn Thương cảm nhận được côn phong gào thét, lòng biết tránh không kịp, cổ tay vừa chuyển, đại đao vung lên muốn cản, nhưng Hàn Mạc khi né tránh đại đao của Hàn Thương đã sớm đánh ra một đòn này, thế nhanh như điện, phá không mà ra, "Bang" một tiếng thật mạnh nện đúng đầu vai trái của Hàn Thương, tiếng xương võ vụ rắc rắc, kìm không nổi y kêu "A" một tiếng, chỉ cảm thấy đầu vai đai nhức thấu tim, cánh tay trái nháy mắt buông thõng xuống.

Một đòn đó của Hàn Mạc mặc dù trúng nhưng hắn không tiếp tục tấn công nữa, mà lui về sau vài bước, nhìn y, thản nhiên nói:

- Cánh tay trái này là vì Nhị bá.

Trán Hàn Thương toát cả mồ hôi lạnh, cơn đau ở vai trái lan tỏa khắp toàn thân, y muốn thử động tay trái, nhưng một gậy này của Hàn Mạc đã đánh nát toàn bộ xương bả vai, gân mạch bên trong thậm chí cũng bị kình khí đánh gãy, một cánh tay trái này đã hoàn toàn bị phế đi.

Hàn Thương lửa giận công tâm, Hàn Mạc né tránh nửa ngày, y xuất đao liên tục cũng không chạm được vào chéo áo của hắn, nhưng hắn chỉ đánh một chiêu đã phế đi cánh tay trái của y, khoảng cách quá xa khiến Hàn Thương sinh lòng kinh sợ.

Cố chịu đau, tay phải y nắm chặt đại đao, quát lên một tiếng, lại xông lên.

Lúc này y hận không thể chém Hàn Mạc thành ngàn đao vạn đoạn, thi triển hết võ học bản thân, dồn toàn lực liên tục chém ra mười đao, chỉ tiếc cũng lại giống như trước kia, mười đao này tuy sắc bén lợi hại, nhưng vẫn không thể đụng tới Hàn Mạc. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com

Trước mặt Hàn Mạc, y như một con cừu tức giận đánh mất sự bình tĩnh mà bùng lên tấn công con sư tử, cố nhiên có khí thế, nhưng lại không hiệu quả, trong thiên hạ đương nhiên không có cái đạo lý một con cừu có thể thắng một con sư tử.

Mười đao vừa qua, không đợi Hàn Thương chém ra đao thứ mười một, Hàn Mạc nhấc cây côn lên đánh ra đòn thứ hai, lúc này hắn đã thi triển Thái Cực Bộ Pháp tới sau lưng Hàn Thương, đưa lưng về phía y, tay phải giật lại một côn, tuy không nhìn, nhưng trước khi ra chiêu hắn đã tính toán trước, với tốc độ của mình, Hàn Thương có nhanh nữa cũng không thể tránh thoát, nghe thấy "Phập" một tiếng, lập tức lại là tiếng xương vỡ lách cách, lúc này là xương bánh chè chân trái của Hàn Thương bị đánh trúng.

Hàn Thương kêu lớn một tiếng, xương bánh chè chân trái đã bị đánh nứt hoàn toàn, không thể chống đỡ được thân thể, cả người nghiêng về một phía, ngã dài xuống mặt đất.

Hàn Mạc cầm Huyết Đồng côn, chậm rãi xoay người nhìn Hàn Thương, sắc mặt không chút thay đổi:

- Côn thứ hai, vì Đại gia gia, phế chân trái của ngươi!

Lạnh lùng cười:

- Ngươi tự cho là chuyện xấu này mình làm rất kín sao? Đại gia gia chính là đoán được cái chết của Nhị bá có liên quan đến ngươi, mới bị ngươi hại cho tức chết… Lão nhân gia người cả đời thận trọng tính toán cho Hàn tộc, ai biết lại sinh ra một kẻ không bằng cầm thú như thế, lão nhân gia người hẳn rất đau lòng….!

Cánh tay trái và chân trái của Hàn Thương chỉ trong nửa khắc đều bị phế bỏ, nếu là người bình thường thì đã sớm đau đến ngất xỉu, nhưng hắn vẫn rất quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi, dùng đại đao chống xuống cố gắng đứng lên.

- Hàn Mạc, sớm biết có ngày hôm nay, năm đó ta nên giết ngươi!

Ánh mắt y tràn đầy oán độc:

- Ngươi và ông của ngươi thật giống nhau, mặt ngoài thoạt nhìn như một con thỏ, nhưng trong bụng lại đầy âm mưu quỷ kế. Hàn Thương ta là trưởng tôn Hàn tộc…. Cả Hàn tộc sau này đều là của ta, ngươi cũng chỉ là một con chó dưới chân ta, dựa vào cái gì…. Dựa vào cái gì mà tranh với ta…!

Hắn nói lưu loát, thần sắc nghiêm túc, nhưng cái đau nhức đến tê tâm liệt phế này khiến cho thân thể y không ngừng run rẩy, mặt mày trắng bệch, mồ hôi đọng thành giọt to như hạt đậu nhỏ xuống khỏi trán, bộ dáng chật vật không chịu nổi, mà thân hình y lại hơi lảo đảo, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Hàn Mạc không để tâm đến ô ngôn uế ngữ của Hàn Thương, chỉ thản nhiên nói:

- Ngươi hẳn là còn có cơ hội cuối cùng để đánh ra mười đao cuối, tới đây, cho ta xem tôn trưởng Hàn tộc có bao nhiêu năng lực!

Hàn Thương cắn chặt răng, quai hàm bạnh ra, dùng sức chịu đựng mà người thường khó mà chịu nổi bước lên mấy bước, nâng tay lên, đại đao lại chém xuống Hàn Mạc.

So với lúc trước, đao thế này của y đã sớm không còn sắc bén, lực đạo cũng rất yếu, chỉ là giãy dụa vô ích mà thôi.

Hàn Mạc muốn khiêu khích một kẻ ngu ngốc, thậm chí còn không thèm dùng Thái Cực Bộ, chỉ né tránh qua loa, Hàn Thương dồn sức toàn thân chém ra sáu đao, cuối cùng chống đỡ không nổi, xương bánh chè kia đau nhức khiến y ngã dài trên mặt đất.

Hàn Mạc đi tới, cách Hàn Thương ba bốn bước thì ngồi xổm xuống, nhìn y trêu tức, thản nhiên nói:

- Tôn trưởng một tộc, nhanh như vậy đã không cố được sao? Có thừa nhận không bằng ta không?

Hàn Thượng ngẩng đầu, chằm chằm nhìn Hàn Mạc, tức giận nói:

- Ngươi là bàng môn tà đạo… Võ công đó từ đâu mà có?

Võ công của Hàn Mạc tuyệt diệu khiến y nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp, thực sự y nghĩ không ra Hàn Mạc làm sao có thể có được một thân công phu như thế?

Một tay Hàn Mạc nắm Huyết Đồng côn, một tay xoa xoa cằm, thản nhiên nói:

- Ngươi muốn biết sao? Nhưng…. Ta lại không muốn nói cho ngươi… Cả đời này ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được bí mật này….!

Hàn Thương quát to một tiếng, tuy ngã rạp xuống mặt đất nhưng tay vẫn nắm chặt đao, dồn sức vung đao về phía trước, mặc dù biết rõ không thể hại được hắn, nhưng vẫn có giãy giụa, chỉ mong xước được một chút da thịt hắn cũng tốt.

Y liên tục vung đao, khó khăn lắm mới vung được bốn đao, đang muốn chém ra đao thứ năm, Hàn Mạc cũng không cho y cơ hội chém ra đao thứ năm, Huyết Đồng côn hung hăng nện xuống, đánh trúng vai phải Hàn Thương, tay phải của y cũng gãy. Bàn tay phải nắm đại đao vô lực mềm oặt ra, đại đao lập tức rơi xuống.

Côn thứ ba đánh xuống, thần trí của Hàn Thương vì đau nhức đã không còn minh mẫn, hơi thở cũng gấp gáp lên.

- Côn thứ ba, là cho chính ta.

Hàn Mạc lạnh lùng:

- Ngươi muốn giết ta, ta phế đi một cánh tay phải này của ngươi, đương nhiên ngươi cũng không có lời nào để nói.

Thần trí y tuy mơ màng, nhưng vẫn còn một tia tỉnh táo yếu ớt:

- Ngươi… ngươi dám đả thương ta… ngươi dám đả thương ta…. Ngươi sẽ… hối hận… Cha mẹ ngươi đều ở kinh thành, ngươi.... ngươi làm ta bị thương, bọn họ.... bọn họ cũng đừng mong sống!

Không đợi Hàn Thương nhiều lời, Huyết Đồng côn của Hàn Mạc lại nện xuống vào cái chân cuối cùng của y, y kêu lên một tiếng thảm thiết tê tâm liệt phế, cuối cùng chống đỡ không nổi, rơi vào hôn mê.

Chư tướng ngoài đại sảnh nghe tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế đó, tuy một đám đều là võ tướng đầy kinh nghiệm sa trường, nhưng cũng đều hết hồn sởn tóc gáy.

Hàn Mạc nhìn y đã hôn mê, chậm rãi nói:

- Côn thứ tư, là vì ... Tổ tiên Đông Hải Vương. Có con cháu đáng khinh bỉ như ngươi, Đông Hải Vương nhất định chết không nhắm mắt!

Nói tới đây, hắn cũng cảm thấy choáng váng, chống Huyết Đồng côn xuống đất, sắc mặt không chút hưng phấn hay tươi cười, chỉ lê từng bước đến một nơi sạch sẽ, chậm rãi ngồi xuống.

Sắc mặt hắn hiện ra một nét cô độc tột cùng, buông tay ra, Huyết Đồng côn rơi xuống bên người, cả thân thể nằm xuống, nằm giữa đại sảnh đầy thi thể.

- Cho dù trong lòng ngươi hận y, nhưng khi thấy y ngã xuống, trong lòng cũng không thoải mái!

Trong tiếng bước chân nhẹ nhàng, một giọng nói mềm mại vang lên:

- Hiện giờ ngươi đã hiểu tâm tình của ta lúc trước chứ?

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận