Quyền Thần - Chương 679: Đạo cô

Quyền Thần Chương 679: Đạo cô
Dưới cơn mưa tầm tã, vẻ mặt của Hàn Mạc lại càng trở lên lạnh lùng, mặc cho tuấn mã đang chạy như bay, hắn mơ hồ cảm thấy con đường này thật quen thuộc, lại đi được một đoạn, trong lòng hắn đột nhiên hiểu ra, con đường này không phải là hướng đến Tề Thiên Quan sao?

Mưa không dứt, sắc trời càng thêm u ám hơn, cũng may mưa lớn, các đường phố đều không có mấy người qua lại, chạy trong mưa hồi lâu, Hàn Mạc cuối cùng lại một lần nữa được nhìn thấy Tề Thiên Quan hùng tráng kia.

Cửa chính của Tề Thiên Quan đóng chặt, chạy như bay đến tề tựu trước cửa chính của Tề Thiên Quan, gã đưa tin cũng không ghìm ngựa, mà đi đến cửa bên của Tề Thiên Quan, đến đó mới dừng ngựa lại.

Hàn Mạc thần trí lạnh lùng, ruổi ngựa đến bên gã đưa tin, thản nhiên nói:

- Công công, Hoàng đế của ngươi ở trong này triệu kiến ta?

Người đưa tin lấy tay vuốt nước mưa trên mặt, rồi cười nói:

- Đúng vậy, Hàn tướng quân, Thánh Thượng hạ lệnh bảo chúng ta đưa tướng quân đến đây, hiện giờ đang ở bên trong.

Gã đó xoay ngườixuống ngựa, tiến lên cầm đồng hoàn đập đập trên cửa, cánh cửa lập tức mở ra, một gã đạo sĩ trung niên mở một cái ô giấy dầu, đứng ở trước cửa, nhìn tình hình bên ngoài, lập tức hỏi gã đưa tin:

- Ngươi tới rồi sao? Quý nhân đã đợi hồi lâu!

Gã đưa tin đi đến cạnh Hàn Mạc, cung kính nói:

- Tướng quân, chúng ta vào thôi!

Hàn Mạc cau mày, hiện giờ điều đầu tiên mà hắn nghĩ đến đó là sự tình cái đêm ám sát Viên Đạo Linh, chẳng lẽ hôm nay Khánh quốc vì việc Viên Đạo Linh mất tích mà tìm đến mình?

Chẳng lẽ người Khánh quốc tìm được manh mối gì?

Hàn Mạc trầm ngâm một lát, rốt cục cũng lập tức xuống ngựa, nếu dám theo đến, hắn cũng không ngại bất kì tình huống nào.

Hắn xuống ngựa, phía sau vài tên lính Ngự Lâm Hộ Vệ cũng xuống ngựa, tay cầm chuôi bội đao, đều tụ tập phía sau Hàn Mạc. Đám cung vệ kia còn lại ngồi trên lưng ngựa, cũng không xuống ngựa, đôi mắt lạnh lùng, ánh nhìn đậu trên người đám Ngự Lâm hộ vệ sau Hàn Mạc.

Trên thực tế lúc trên đường, hai nhóm người âm thầm so cao thấp, so đấu thuật cưỡi ngựa.

Vệ binh trong cung Khánh quốc, Yến quốc Ngự Lâm Quân, đều là võ sĩ tinh nhuệ nhất của mỗi quốc gia, lúc đối mặt với đối phương là lúc trong lòng tự nhiên nảy sinh tâm lí thách thức khiêu chiến.

- Tướng quân...!

Nhìn đám Ngự Lâm quân phía sau Hàn Mạc tiến vào đạo quan, gã đưa tin vội vàng nói:

- Thánh Thượng triệu kiến, bộ hạ của ngài có lẽ không cần đi vào?

Hàn Mạc "ồ"một tiếng, thản nhiên cười nói:

- Công công nếu là trong cung, nói vậy cũng hiểu được, bản tướng quân ngày trước ở Khánh quốc các ngươi, từng bị một phen ám sát, bản tướng nay trong lòng còn sợ hãi...Nếu ngay cả hộ vệ cũng không mang theo, bản tướng nào dám cứ thế đi vào...

Nói tới đây Hàn Mạc làm bộ định lên ngựa, rời khỏi nơi này.

Gã đưa tin có phần bất đăc dĩ, cuối cùng nói:

- Tướng quân yên tâm, ở trong này tuyệt đối không có người dám động đến một chút mảy may của tướng quân... Nếu Tướng quân cứ khăng khăng như vậy, thì mang theo hai gã hộ vệ, nhưng chung quy lại đây là một nơi thanh tịnh, bên trong cấm việc binh đao, nếu không có ý chỉ của Thánh thượng, thì ngay cả việc tới gần nơi này cũng không được!

Hàn Mạc trong lòng cười khẩy:

- Thanh tịnh cái rắm.

Nhưng lần này lại không cự tuyệt, đã tới nơi này rồi, vốn không nghĩ đến viêc chùn bước, hơn nữa hắn muốn xem rốt cuộc bên trong Tề Thiên Quan như thế nào.

Hàn Mạc cũng không nói nhiều, mang hai gã hộ vệ đi theo, còn những người khác ở sân ngoài đợi, lúc này mới đi theo gã đưa tin với tên đạo sĩ vào trong cửa.

Hàn Mạc và hai gã hộ vệ áo tơi nón tre, chỉ có gã đưa tin bị mưa làm ướt không ít, gã đạo sĩ kia chỉ có thể cùng vị công công này cầm cái ô giấy dầu, vào sân, liền đi về hướng bắc.

Tinh thần Hàn Mạc cảnh giác cao độ, mà hai gã hộ vệ này tay cũng cầm săn chuôi đao, cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh, sẵn sàng ứng phó với bất kì tình huống nào. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Dưới cơn mưa tầm tã , đi theo con đường phía trước, kì lạ là, bên trong đạo quan lớn như vậy, ven đường không có một gã đạo sĩ nào, được một lát, trong màn mưa mù mịt, trước mắt dần dần hiện ra một mảnh sân.

Nhìn thấy cái sân, khóe miệng Hàn Mạc lại một lần nữa hiện ra một vẻ cười lạnh lùng.

Gian sân kia, đúng là biệt viện nơi mà Viên Đạo Linh sống, hai cây đại thụ ở hai bên, vẫn cao ngất, tươi tốt trong mưa.

Hàn Mạc cuối cùng cũng xác định được, việc hôm nay, tuyệt đối có liên quan đến việc mất tích của Viên Đạo Linh.

Tới trước cửa sân, gã đạo sĩ kia dẫn đầu dừng bước chân, quay đầu lại nói:

- Quý nhân ở bên trong chờ, vị cư sĩ này một mình đi vào!

Gã đưa tin cũng vội nói:

- Hàn tướng quân, mời vào!

Hai gã Ngự Lâm hộ vệ thật ra rất khôn khéo, một bên tả một bên hữu tiến lên, bình tĩnh thản nhiên tiến vào bên trong, tên đạo sĩ và gã đưa tin bị kẹp vào giữa, còn Hàn Mạc nhìn chằm chằm vào phiến cửa khép hờ của cửa viện, cuối cùng thản nhiên cười:

- Công công, nhị vị chờ ở đây đi, bản tướng không biết đường quay về biệt viện hoàng gia, chờ một chút còn muốn ngươi đem về!

Gã đưa tin này biết Hàn Mạc vẫn không yên tâm, thân thể bị dầm mưa, liền hắt xì mấy cái, không dám làm trái, nói:

- Tướng quân yên tâm, chúng ta nhất định ở đây chờ!

Võ nghệ Hàn Mạc tuy không được xem là đứng đầu nhưng lá gan lại cực lớn, một bàn tay đụng đến dừng tại chỗ có con dao găm cài bên hông, xong đâu đấy, điềm tĩnh tự nhiên mà bước vào sân.

Mấy ngày trước, lúc đêm khuya yên tĩnh, mang theo hai sát thủ hắc ám tới nơi này một lần, lúc này lại tiến vào đây, cũng là hơi có chút quen thuộc.

Theo con đường đá nhỏ phía trước, chỉ thấy ở giữa là gian phòng đang mở một bên cửa, nghĩ đến người triệu kiến mình, đang ở ngay trong gian phòng kia.

Mưa to tầm tã, trong không trung lúc nào cũng truyền đến tiêng sét, Hàn Mạc chậm rãi đi đến phiến trước cửa, dựa vào trực giác ngũ quan tuyệt vời, đầu tiên là cẩn thận hướng một chút vào bên trong, phòng yên tĩnh vô cùng, không có chút tiếng động truyền ra.

- Ngoại thần Hàn Mạc đến bái kiến Hoàng đế bệ hạ!

Hàn Mạc ho khan một tiếng, đứng thẳng thân mình, cung kính nói.

Hắn tuy rằng nói như vậy, nhưng trong phòng có hay không có Khánh đế, đó là một sự hoài nghi lớn, nếu thật sự Khánh đế ở đây, bên ngoài không thể không có một thủ hạ bảo vệ, càng không thể yên lặng không có một tiếng động.

Trong phòng không có lời đáp trả.

Hàn Mạc chờ đợi, có nói một tiếng, hay là không có đáp lại, cân nhắc một phen, cuối cùng giơ tay, nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa gỗ kèn kẹt mở ra, Hàn Mạc lập tức cảm thấy một làn hương tử đàn xông vào mũi.

Trong chính đường, không có một bóng dáng người, nhưng lại được thu dọn cực kì sạch sẽ.

Hàn Mạc trong lòng cẩn trọng, chậm rãi vào trong phòng, trong chính đường bày đặt hai lư hương, trong lư hương khói bay lượn lờ, bên trong đúng là Huân đàn hương.

Tháo nón che xuống, Hàn Mạc nhìn một lượt bốn phía, cuối cùng phát hiện, bên sườn trái phía sau cánh cửa, có một bóng dáng người đang đứng ở đó.

Cái bóng dáng đó đưa lưng về phía Hàn Mạc, mặc một bộ áo đạo sĩ màu tro, trên đầu kẹp đạo kế, cắm một cây mộc châm, mái tóc kia đúng là đen nhánh tinh lệ, cực kì mềm mại, hơn nữa nhìn từ phia sau, chiếc áo đạo sĩ tuy rộng thùng thình, nhưng lại có thể mơ hồ nhìn ra thân hình thướt tha đẫy đà, cũng là một nữ nhân.

Trong phòng không ngờ xuất hiện một đạo cô.

Đạo cô kia đưa lưng về phía Hàn Mạc, đứng ở trong phòng, trước mặt nàng, đích xác đang treo một bức tranh lão tử cưỡi trâu, lão tử là tổ sư gia của Đạo gia, hiện giờ ở Khánh quốc, vị lão tiên sinh này có địa vị cực kì cao.

Nhìn bóng dáng đạo cô kia, Hàn Mạc cảm thấy cực kì quan thuộc, di chuyển bước chân, chậm rãi đi về phía trước cửa phòng, nhìn bóng dáng đạo cô kia, nhẹ giọng hỏi:

- Là ngươi … muốn gặp ta?

Trong phòng này nếu chỉ có vị đạo cô kia, như vậy cũng không có gì nghi ngờ, hôm nay thiết lập thủ đoạn dẫn mình đến nơi này, đương nhiên là đạo cô này

Trong nháy mắt, Hàn Mạc lại đoán được thân phận của vị đạo cô này.

Có thể đưa ra thủ dụ của Hoàng đế, lừa mình đến đây, thiên hạ không mấy người có thể làm được, nhưng người này có thể làm được, nữ nhân làm được điều này, chỉ e cũng chỉ có một người.

Đạo cô kia lúc này đã xoay người lại, hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp vô cùng quen thuộc với Hàn Mạc.

Một thân rộng thùng thình áo bào đạo sĩ màu tro, thợ tuy rằng may khéo léo tinh xảo, nhưng chiều rộng lại qua lớn, cũng ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, nhưng lại không thể che dấu dáng người đầy đặn hoàn mĩ, bộ ngực nở nang, thị lực Hàn Mạc kinh người, thậm chí có thể nhìn đến trước bộ ngực, dường như có hai điểm đột khởi, làm cho trực giác của người khác ở phía dưới tấm áo bào đạo sĩ của nàng, hình như cũng không mặc xiêm y.

Vòng eo của nàng rất nhỏ, cái này làm cho áo bào đạo sĩ của nàng thoạt nhìn là khoảng không trống rỗng lại càng hiện ra thùng thình hơn bao giờ hết, nét xinh đẹp thể hiện trên thần sắc đoan trang bình tĩnh, nhưng thân thể của nàng, đuôi lông mày kia không che giấu được nét phong lưu ý nhị, cho dù có mặc đạo bào vào, cũng khó che giấu được chiếc cổ xinh đẹp kia, môi trên như lúc đầu lăng, môi dưới đẫy đà, không nói những cái khác, chỉ nói điểm nhạy cảm của đôi môi, cũng thể hiện đó tuyệt đối không thể giống với tình cảm của kẻ xuất gia.

Bên trong đạo quan xuất hiện một đạo cô xinh đẹp, đương nhiên là Hoàng hậu Khánh quốc.

Nhìn thấy Khánh hậu xoay người lại, trong lòng Hàn Mạc tuy có dự liệu trước, nhưng vẫn có chút giật mình, không phải vì Khánh hậu lấy thân phận một đạo cô để giả dạng xuất hiện ở nơi này, mà là việc Khánh hậu sử dụng thủ dụ của Hoàng đế truyền triệu mình đến nơi này

Người phụ nữ này có thể sử dụng thủ dụ của ngọc tỷ để hành sự, cũng cho thấy nàng đã nắm trong tay pháp ấn cao nhất của Khánh quốc, có thể nắm trong tay ngọc tỷ biểu hiện cho sức mạnh Hoàng quyền, thậm chí dễ dàng sử dụng, như vậy quyền lực cửa người phụ nữ này quả thực khiến người khác phải kinh sợ.

Khánh hậu không che giấu được vẻ xinh đẹp, thân mặc áo bào đạo sĩ, nhưng lại có thêm một điểm quyến rũ mê hoặc làm cho tim người khác phải đập hơi dồn dập.

Hàn Mạc hơi nhíu mày, bên tai vẫn nghe thấy tiếng mưa to tầm tã bên ngoài, cũng xen lẫn tiếng sấm sét, trong lúc nhất thời có chút nghi hoặc, người phụ nữ này lại triệu mình đến chỗ ở của Viên Đạo Linh, có chuyện gì?

- Nhìn thấy bộ dạng này của bổn cung, ngươi không sợ sao?

Khánh Hâu đứng ở đó với dáng vẻ tao nhã, lộ ra nụ cười quyến rũ, giọng điệu mê hồn hỏi:

- Hoặc là bổn cung mặc bộ xiêm y này, ngươi không nhận ra bổn cung là ai?

Hàn Mạc trong lòng tuy rằng hết sức kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ cực kì điềm tĩnh, chắp tay nói:

- Hóa ra là Hoàng hậu triệu kiến ngoại thần… Hoàng hậu triệu kiến cần gì dùng danh nghĩa Hoàng đế, chẳng lẽ Hoàng hậu triệu kiến hạ thần dám không phụng chỉ tiến đến sao?

Ánh mắt Khánh hậu đung đưa, vẻ đoan trang bình tĩnh lúc trước của nàng, đã bị vẻ quyến rũ thay thế:

- Bổn cung không muốn để người khác biết, là bổn cung triệu ngươi tới gặp...!

Hàn Mạc thở dài, hỏi:

- Vậy Hoàng hậu tốn công sức triệu Hàn Mạc đến đây có việc gì?

Khánh hậu nhìn Hàn Mạc, chậm rãi nói:

- Hàn tướng quân, Viên Đạo Linh... là ngươi giết?

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận