Quyền Thần - Chương 645: Điêu linh

Quyền Thần Chương 645: Điêu linh
Hàn Mạc lặng lẽ nghe. Câu chuyện tiến triển đến đây, dường như rất viên mãn, nhưng hắn lại có thể thấy từ cơ thể hơi run run của Diễm Tuyết Cơ phán đoán được, có lẽ tất cả chỉ là bắt đầu của một bất hạnh mà thôi.

- Người đàn ông đó là người có địa vị, tuy anh ta rất trẻ, nhưng trong gia đình đã có một người vợ, xuất thân của người vợ này, đương nhiên không phải một ca nữ như Vân Cơ có thể so sánh được.

Đôi bàn tay trắng như phấn của Diễm Tuyết Cơ bất giác nắm lại.

- Thời mới nhập môn, người đàn ông đối với Vân Cơ còn có vài phần chiếu cố, nhưng chỉ qua hai tháng, tất cả đều bắt đầu thay đổi.

Người đàn ông này có thân phận quý tộc, gia tộc của anh ta đều rất vinh hiển, tuy anh ta gánh vác trách nhiệm lấy Vân Cơ, nhưng bên tai hắn bắt đầu dấy lên rất nhiều lời nói ghê tởm. Vân Cơ là một ca nữ, với thân phận của hắn, lấy một ca nữ về nhà, đương nhiên sẽ có rất nhiều người dị nghị ở sau lưng, mà hắn… bắt đầu để ý tới tới những lời dị nghị đó. Cũng bắt đầu dấy lên những bất hòa với Vân Cơ, dường như tất cả chuyện này đều là lỗi của Vân Cơ, oán hận Vân Cơ đã làm hỏng thanh danh của hắn…!

Diễm Tuyết Cơ nhìn chăm chú vào mắt Hàn Mạc, nhẹ giọng nói:

- Một cô gái chân yếu tay mềm, sống trong một gia tộc như vậy, điểm tựa duy nhất là người đàn ông đó, nếu người đàn ông đó bắt đầu ghét bỏ cô ta, oán hận cô ta, ngươi cũng có thể tưởng tượng được, cuộc sống của cô ta sẽ có rất nhiều gian nan, hơn nữa… lúc đó trong bụng cô ấy đã có đứa con của người đàn ông đó, điều này làm cho bà vợ cả không thể có thai tràn đầy căm hận. Những âm mưu trong nội viện của gia đình quyền quý cũng bắt đầu, bà vợ cả nghĩ mọi cách, muốn hủy diệt đứa nhỏ trong bụng Vân Cơ. Bởi vì bà ta biết, nếu như Vân Cơ sinh hạ một bé trai, để kế nghiệp của gia tộc, như vậy cảnh khốn khổ của Vân Cơ có lẽ sẽ được thay đổi, người đàn ông đó có lẽ sẽ nhìn đứa nhỏ, một lần nữa sẽ thích Vân Cơ…!

Bà cả tuy là chính thất, nhưng vẫn không được người chồng yêu mến, Vân Cơ nhập môn, trong lòng bà cả sớm đã hận thấu xương, chỉ vì lúc đó người đàn ông đó vẫn còn chiếu cố Vân Cơ, cho nên bà cả không dám làm gì. Nhưng sau khi người đàn ông đó bất hòa với Vân Cơ, hơn nữa muốn loại trừ đứa con của Vân Cơ, bà cả liền bắt đầu ra tay…!

Một ngày kia đúng vào ngày Vân Cơ mà nói, có lẽ là ngày đau khổ nhất trong cuộc đời của cô ấy, mang thai mười tháng, bà cả không lúc nào là không nghĩ cách để hại nàng. Nàng vì bảo vệ đứa con, chịu hết những nỗi thống khổ mà một cô gái yếu đuối dường như không thể chịu đựng nổi… Nàng chỉ muốn sinh được đứa bé, bởi vì trong lòng nàng, vẫn nghĩ người đàn ông đó đã từng yêu nàng, ít nhất đứa bé này là minh chứng cho tình yêu đó… Nhưng trong thời gian mang thai mười tháng, người đàn ông đó…. chỉ đến thăm cô gái đáng thương có một lần, hơn nữa, không thèm nói một lời nào, dường như chợt nghĩ đến mình là một thứ đồ vật như vậy, đến xem xem có bị hỏng không… hay là vẫn còn…!

Đây là lần đầu tiên Hàn Mạc nhìn thấy một người phụ nữ vẻ đau thương buồn bã như vậy.

Cái gọi là nhà quan sâu như biển, Hàn Mạc xuất thân thế gia, biết đại gia tộc tuyệt không đơn giản như dân chúng bình thường. Bên trong phủ quan hệ rắc rối phức tạp, hậu cung, chính thất và tiểu thiếp rất nhiều nhà quyền quý thoạt nhìn rất hòa thuận, nhưng trong đó là một trận chiến ngầm, trận chiến tuyệt đối không có muì thuốc súng.

Hàn phu nhân và Bích di nương sống chung hòa thuận như vậy, trong gia tộc nhà quyền quý, quả là hiếm thấy. Mà hậu viện Hàn phủ hòa bình, công lao phần lớn đều thuộc về Bích di nương, Bích di nương bản tính dịu dàng thiện lương, không màng tranh đấu, hơn nữa càng không giống những thê thiếp nhiều nhà quyền quý cố gắng làm dáng lấy lòng trượng phu, điều này làm cho hậu thất Hàn phủ được bình an. Nếu đổi lại thành một nàng thiếp có tâm cơ ghê gớm, với tính tình của Hàn phu nhân, chuyện đó tuyệt đối là một trận chiến tới cùng, không thể nhượng bộ.

Chỉ là Vân Cơ trong câu chuyện này, gặp phải tình cảnh cực kì khó khăn, xuất thân thấp hèn cũng không sao, mấu chốt là không chiếm được lòng yêu của chồng, sống trong một gia tộc lớn như vậy, không có chỗ dựa vững chắc, lại là thê thiếp, nhất định sẽ rất gian nan.

- Sau đó thì sao?

Hàn Mạc khẽ giọng nói.

- Đứa bé cuối cùng vẫn được sinh ra.

Diễm Tuyết Cơ lặng im, giọng cũng bình tĩnh hơn một chút:

- Vân Cơ sinh được một bé gái…! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Trong lòng Hàn Mạc cũng đã đoán, sinh ra một bé gái, có lẽ chính là Diễm Tuyết Cơ?

Đây là câu chuyện xảy ra cách đây 30 năm về trước, đứa bé được sinh ra, cũng là 29 năm trước năm mười chín tuổi, nếu quả thật như vậy, năm nay Diễm Tuyết Cơ có lẽ đã 29 tuổi rồi, cũng là độ tuổi chín chắn.

Chỉ có điều nhìn diện mạo bên ngoài của Diễm Tuyết Cơ, chẳng ai cảm thấy nàng đã gần 30 tuổi, trông chỉ như cô gái hơn 20 tuổi mà thôi, đặc điểm nhận ra độ tuổi chỉ có thể là vẻ chín chắn phong tình quyến rũ là không thể che giấu được.

Sau một hồi im lặng, Diễm Tuyết Cơ mới lặng lẽ thở dài nói:

- Sau khi sinh con, người đàn ông đó nghe nói là con gái, cũng không đến thăm, có lẽ từ thời khắc đó, trong lòng người đàn ông đó, cũng đã hoàn toàn quên đi hai mẹ con ta rồi !

Chuyện bi thảm trong các gia đình quyền quý, thời đại bây giờ, không phải là ít.

- Bà cả thấy người đàn ông đó không để ý đến mẹ con Vân Cơ nữa, sau khi sinh con được hai tháng, liền cắt chi phí của Vân Cơ.

Lúc này Hàn Mạc nhìn rõ, bên khoé mắt Diễm Tuyết Cơ, đúng là có một giọt lệ trong suốt long lanh. Người phụ nữ xinh đẹp này, đúng là không thể kìm nén được những giọt lệ chực tràn ra.

Hàn Mạc đưa một ngón tay, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khoé mắt Diễm Tuyết Cơ, nhưng trong lòng cũng hiểu được, những ngày tháng sau này của Vân Cơ, nhất định càng tăm tối hơn.

Đối với một cô gái chân yếu tay mềm như vậy mà nói, nguồn kinh tế duy nhất, chỉ có thể là số tiền hàng tháng được cung cấp cho, nếu số tiền này bị cắt đi, như vậy Vân Cơ cũng chẳng còn nguồn kinh tế nào nữa.

- Bà cả không những cắt đứt tiền chu cấp, mà ngay cả tiền ăn cũng cắt luôn. Bà ấy không cho phép người trong phủ đưa thức ăn cho Vân Cơ, càng không cho phép tôi tớ tiếp cận Vân Cơ. Hai mẹ con nàng, chỉ được sống trong một căn nhà nhỏ lạnh lẽo.

Diễm Tuyết Cơ mỗi lần nói đến "bà cả", tuy tỏ vẻ rất bình tĩnh, nhưng Hàn Mạc cũng có thể cảm thấy khi nhắc đến cách xưng hô này, từ trong xương tuỷ Diễm Tuyết Cơ phát ra một ý nghĩ lạnh lùng.

- Khi đó có một tiểu nha đầu nhìn thấy tình cảnh khó khăn của hai mẹ con Vân Cơ, lén mang chút thức ăn cho, ngày hôm sau liền bị bà cả bán vào trong kĩ viện… Từ đó về sau, cũng không có người nào ngó ngàng đến hai mẹ con nữa. Lúc mới bắt đầu, Vân Cơ còn có chút tiền tiết kiệm trước đó để duy trì, nhưng mấy ngày sau, số ngân lượng còn lại, không cánh mà bay, bị trộm lấy mất.

Diễm Tuyết Cơ cười lạnh nói:

- Là ai đã ra tay, Vân Cơ đương nhiên hiểu rõ, nhưng lúc đó, cô ấy có thể tìm ai? Trước đó cô đã nhiều lần tìm gặp người đàn ông cay nghiệt đó, nhưng… người đàn ông lúc ấy vừa có việc phải ra ngoài, trong mười ngày, tuy nhiên chỉ một ngày ở trong phủ, vốn không đến thăm hỏi hai mẹ con…!

Diễm Tuyết Cơ nói tới đây, lại im lặng, dường như đang nghĩ đến điều gì. Hàn Mạc cũng có thể cảm thấy được ngọn lửa giận dữ đang dâng trào, người đàn ông như vậy, thật là đáng giận đến cực điểm, lãnh huyết vô tình, quả là tàn khốc.

- Bà cả không kiêng nể gì, đâu còn sợ hai mẹ con mang đến cho bà ta bất kì sự uy hiếp nào, bà ta còn muốn bức người, muốn áp bức hai mẹ con tới bước đường cùng.

Giọng Diễm Tuyết Cơ rất nhỏ:

- Vân Cơ khốn khổ khôn cùng, nhưng vì cuộc sống của đứa bé, cuối cùng nàng quyết định, rời khỏi phủ của người đàn ông đó…Nàng biết, nếu như tiếp tục ở lại, họ sẽ chết trong cái phủ rộng lớn này. Người cha bị liệt của nàng đã qua đời, nhưng người mẹ mù vẫn còn sống. Lúc trước nàng dùng một chút ngân lượng, để cho người ta chăm sóc người mẹ mù. Cho nên mùa đông đó nàng đem đứa con vừa tròn ba tháng tuổi, rời khỏi phủ đệ , về nhà mẹ đẻ…!

Nàng phải nuôi dưỡng đứa bé, phải cần tiền để duy trì cuộc sống, nhưng nàng không có cách nào tốt để kiếm tiền, cho nên… nàng bắt đầu đi hát rong ở một vài nơi, kiếm tiền nuôi gia đình…!

Lúc ấy nàng cũng không biết, tâm bà cả độc địa như rắn rết, cũng không buông tha nàng, phái người âm thầm theo dõi, biết được nàng lại đi hát rong, bà cả liền đem chuyện này nói với người đàn ông đó…

Diễm Tuyết Cơ nắm chặt bàn tay trắng như phấn, trong đôi mắt đẹp, lộ rõ tia hào quang mà Hàn Mạc chưa từng nhìn thấy:

- Ngày hôm đó, Vân Cơ hát ở một quán tửu lầu, người đàn ông đó bỗng nhiên đến quán tửu lầu này, trước ánh mắt của bao nhiêu người, đánh Vân Cơ một bạt tai, bỏ lại một câu " sau này không còn liên quan đến nhau nữa" rồi lạnh lùng bỏ đi. Đó cũng là lần cuối cùng Vân Cơ gặp người đàn ông vô tình đó…!

Hàn Mạc trừng mắt, đôi mắt toé lửa, nắm chặt nắm tay

- Bà nội nó, người đàn ông đó là ai? Ta phải chém chết hắn… phải chém chết hắn…!

Diễm Tuyết Cơ đưa tay vỗ nhẹ khuôn mặt Hàn Mạc, kiềm chế sự kích động của Hàn Mạc,

- Nghe ta nói xong đã !

Hàn Mạc cắn răng không nhúc nhích.

- Ngày hôm đó, Vân Cơ về đến nhà, mắc bệnh, không nhấc nổi người

Diễm Tuyết Cơ chậm rãi nói :

- Hàng xóm cạnh nhà giúp chăm sóc đứa bé, rồi cùng quyên góp một chút tiền mời lang trung, sau khi lang trung xem qua, liền xác định Vân Cơ bị bệnh trong tâm, tâm phế đều bị thương, lại thêm bị lạnh vào mùa đông, bệnh vô cùng nguy kịch, không có cách gì cứu chữa được…!

Người phụ nữ đáng thương kia, chưa qua 18 tuổi, trong cái giá lạnh của mùa đông, bỏ lại bà mẹ mù và đứa con mà ra đi

Diễm Tuyết Cơ hạ giọng nói:

- Hoa héo tàn, người điêu linh, đối với nàng mà nói, có lẽ là một sự giải thoát tốt nhất, nàng không hề bi thương, không hề thống khổ, chỉ là yên bình nằm dưới đất, ngủ say mãi mãi…!

- Vậy đứa bé thì làm sao? Còn bà lão…?

Vân Cơ đi rồi, mẹ nàng không có sức nuôi đứa bé, chỉ có thể nhờ một người bạn hàng xóm, dẫn tới phủ của người đàn ông đó, chỉ là muốn cầu xin người đàn ông đó nhận nuôi đứa bé.

- Bà cả không cho bất cứ kẻ nào xen vào, trong mùa đông giá lạnh, bà lão ôm đứa bé mấy tháng, ở ngoài cửa lớn cầu xin trong phủ giữ lại đứa bé, nhưng không có người nào quan tâm đến bà ấy…!

Khi vào lúc bà lão tuyệt vọng, có một bé trai 10 vừa lúc đó đến phủ, nhìn thấy tình cảnh đó, cậu bé đó đã nhận đứa bé, chờ ở ngoài cửa, đi thẳng vào trong phủ của người đàn ông đó…!

Khi Diễm Tuyết Cơ nói đến cậu bé đó, trong ánh mắt ánh lên vẻ dịu dàng.

- Có lẽ cậu bé đó còn có chút tình người, cuối cùng cậu bé ấy cũng nhận đứa bé… đứa bé … một lần nữa lại phải trở về cái phủ đệ lạnh lẽo đó.

- Cậu bé đó là ai?

Hàn Mạc không kìm nổi hỏi.

Diễm Tuyết Cơ khẽ mỉm cười:

- Là một người có chút ngốc nghếch, đợi bé gái đó lớn một chút, biết hiểu chuyện, mới biết cậu bé đó là đồ đệ của người đàn ông đó…!

- Bé gái đó sau này thế nào?

Hàn Mạc nhìn Diễm Tuyết Cơ háo hức chờ đợi, sốt ruột muốn biết sự tình sau này

- Nó làm sao biết được mẫu thân của mình gặp bất hạnh như thế nào ?

Diễm Tuyết Cơ hạ giọng nói:

- Ngươi đừng quên, nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Sau khi bé gái đó lớn lên, có một lần gặp một cô nương sắp chết… Cứu cô nương đó….Chỉ là bé gái đó không ngờ được rằng, cô nương đó biết được thân phận của nó, rồi nói cho nó biết những chuyện đau khổ đã qua…!

- Cô gái đó là ai?

- Ngươi còn nhớ tiểu nha đầu đã lén mang thức ăn cho Vân Cơ không? Cô nương đáng thương đó hôm sau bị bà cả đưa vào kỹ viện?

Khóe mắt Diễm Tuyết Cơ lại đẫm lệ:

- Cô nương đó chính là tiểu nha đầu bị đưa vào kỹ viện… Đây chính là lưới trời tuy thưa mà khó lọt, trên đời này, những chuyện vô sỉ, vào một ngày nào đó sẽ bị vạch trần…!

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận