Quyền Thần - Chương 669: Hàn tướng quân cũng phải đỏ mặt

Quyền Thần Chương 669: Hàn tướng quân cũng phải đỏ mặt
Hàn tướng quân có thể cảm nhận được tiếng trống ngực của chính mình, trong phòng rất tối, thị lực của hắn tuy so với người thường tốihơn rất nhiều, nhưng ở trong phòng không chút ánh sáng, không thể thấy rõ đồ vật, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng to lớn của chính mình, mũi cũng ngửi thấy được mùi hương đê mê tỏa ra trên người Khánh hậu.

- Hàn tướng quân còn đợi gì?

Giọng Khánh gậu dịu dàng du dương.

- Bản cung chờ xem ngón tay vàng của ngươi, còn không mở găng tay ra?

Hàn Mạc lấy lại tinh thần, lúc này mới cẩn thận tháo găng tay kim loại xuống, đột nhiên, trong phòng bỗng ánh lên vầng hào quang, hai ngón tay bằng kim loại của Hàn Mạc, đều có thể nhìn thấy rõ mồn một.

Ánh sáng của kim loại dù nhạt, cũng đủ để nhìn thấy khuôn mặt Khánh hậu, ánh sáng màu vàng chiếu rọi lên khuôn mặt trắng ngần, ánh lên một vầng hào quang, khuôn mặt quyến rũ kia, không ngờ lại xinh đẹp như thế.

Nàng mở to đôi mắt, lén thở dài:

- Quả nhiên là tư chất khác thường, bản cung vẫn cho là truyền thuyết, hóa ra… là thật..!

Trong lúc nói chuyện, nàng đã đưa hai tay ra, nhẹ nhàng nắm tay phải Hàn Mạc.

Tay nàng mịn màng, vô cùng ấm áp, giống như một loại ngọc vậy. Hàn Mạc mặc cho nàng cầm tay mình, nhất thời không biết nói điều gì.

Khánh hậu nhẹ nhàng vuốt ve tay phải Hàn Mạc, đôi mắt nhìn Hàn Mạc đầy vẻ quyến rũ, dưới ánh sáng mờ nhạt của ánh kim loại, đôi mắt quyến rũ của Khánh hậu như nước hồ thu.

Lần này Hàn Mạc thật sự là giật mình.

Nếu nói vừa rồi chỉ là là dấu hiệu dụ dỗ, như vậy lúc này, bà Khánh hậu này đã chủ động tiếp xúc da thịt.

"Dụ dỗ ta…. Hoàng hậu cùa Khánh quốc dụ dỗ ta!"

Tim Hàn Mạc đập dồn dập, không biết tại sao, trong căn phòng tối om, cùng với một phụ nữ xinh đẹp tuyệt mỹ như vậy, mặt hắn chợt nóng rần lên.

- Tim ngươi đang loạn nhịp?

Giọng Khánh hậu êm như nước, câu hồn đoạt phách.

Hàn Mạc cố gắng trấn tĩnh:

- Hoàng hậu, ngoại thần…thấy sợ ...

- Sợ?

Khánh hậu cười ha ha:

- Ngươi lo sợ cái gì?

- Ngoại thần sợ lúc này có người chợt xông ra… vu ngoại thần đại tội đã xâm phạm Hoàng hậu.

Hàn Mạc thở dài nói:

- Nếu như vậy, ngoại thần có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.

- Ở đây không có hoàng hậu, cũng không có ngoại thần.

Khánh hậu cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt dập dờn như hồ thu quyến rũ, nũng nịu nói:

- Đóng cửa sổ, tắt đèn, ở đây chỉ có một nam nhân và một nữ nhân…!

Hàn Mạc ngượng ngập nói:

- Hoàng hậu…!

- Ở đây không có người khác.

Khánh hậu trừng mắt liếc Hàn Mạc vẻ dữ tợn:

- Hay là ngươi cho rằng bản cung đưa ngươi tới nơi này, là đặt cạm bẫy cho ngươi.

Hàn Mạc lắc đầu nói:

- Hàn Mạc …không nghĩ như vậy

Khánh hậu cười quyến rũ.

- Tim ngươi đập càng ngày càng mạnh… Ngươi…trong lòng ngươi bây giờ đang nghĩ gì?

- Thần …không có..!

- Thật không có ?

Khánh hậu gắt giọng nói

- Thật giống như một nữ nhi, tại sao ngươi lại đỏ mặt, tim lại đập mau như vậy?

Hàn Mạc thầm than trong lòng, người phụ nữ này quả là thiên phú trời sinh, biết dụ dỗ đàn ông như thế nào, từ lời nói tới cử chỉ, cũng đã đầy vẻ khiêu khích, cũng mê hoặc vô cùng.

Hàn Mạc lấy lại bình tĩnh, hắn tuy bị người đàn bà cao quý này cám dỗ, tinh thần có chút rạo rực, nhưng tâm lý của hắn cũng đã rất chín chắn, nếu người đàn bà này có lòng muốn quyến rũ hắn, hắn cũng không thể để mặc bị đùa giỡn như vậy.

Tim hắn bây giờ mới ngừng loạn nhịp, cũng không còn thấy khó hiểu tại sao Khánh hậu muốn tìm mình, lả lơi ong bướm như vậy, nhưng hắn cũng đã xác định, xung quanh quả thật không có mai phục.

…..

- Hoàng hậu, như theo lời người nói, trong cô phòng, tối đen như mực, một nam nhân đứng trước một nữ nhân xinh đẹp… tình cảnh này làm cho người ta có chút căng thẳng…

Hàn Mạc khẽ thở dài

- Hàn Mạc cũng chỉ là con người bằng xương bằng thịt, không thể tránh được thất tình lục dục.

Khánh hậu cười khanh khách, trang điểm lộng lẫy, khuôn ngực đầy đặn phập phồng, lay động sinh tư, tay nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay vàng của Hàn Mạc, đôi mắt quyến rũ như mùa xuân:

- Ngươi không phải là tinh tú trên trời hạ phàm sao?

- Nếu ta thật sự là tinh tú trên trời hạ phàm, nương nương chính là tiên tử trên trời hạ phàm rồi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com

Hàn Mạc ngắm nhìn khuôn mặt ửng hồng đầy ý xuân dào dạt của Khánh hậu, khẽ cười nói:

- Tinh tú nhìn thấy tiên tử, tim cũng sẽ loạn nhịp.

- Ngươi thật là biết điều.

Khánh hậu dịu dàng nói:

- Bản cung muốn xem thử tim ngươi đập mạnh thế nào..!

Nói đến đây, tay trái nàng vẫn nắm tay Hàn Mạc, tay phải thì lướt sờ trên ngực Hàn Mạc.

Hàn Mạc cũng không lơ là cảnh giác, cổ tay vừa di chuyển, quay lại nắm tay trái của Khánh hậu, cổ tay mềm mại ấm áp như ngọc, Hàn Mạc thản nhiên nắm lấy, trông như hưng phấn động tình, trên thực tế là khống chế mạch môn của Khánh hậu.

Hắn không thể xác định Khánh hậu có võ công hay không, tối hôm nay dụ dỗ rồi lại có quỷ kế gì, bên trong chắc chắn có điều gì mờ ám. Chỉ cần Khánh hậu hơi có động tác khác thường, hắn sẽ bóp nát mạch môn của Khánh hậu, chí ít cũng phải tự bảo vệ mình, rồi tìm cách thoát thân.

Khánh hậu dường như cũng không thèm để ý Hàn Mạc đang nắm cổ tay nàng, trong bóng tối, tay của nàng đã sờ được ngực của Hàn Mạc, rồi buồn bã nói:

- Bản cung cảm nhận được tim của ngươi đang đập… Ngươi nói phải làm sao?

Hàn Mạc cười dịu dàng nói:

- Nương nương nghĩ xem nên làm gì bây giờ?

Khánh hậu cười ha ha, tay nhẹ nhàng sờ nhẹ ngực Hàn Mạc, cuối cùng là sờ đến cổ áo Hàn Mạc, giơ tay luồn vào vạt áo bên trong của Hàn Mạc, thật linh hoạt, bàn tay nhỏ mềm mại đang tiếp xúc trên da thịt của hắn.

Toàn thân Hàn Mạc mềm đi, rồi xác định, hoàng hậu của Khánh quốc, quả thật là muốn cùng mình ân ái.

Thân hắn thẳng băng như tiêu thương. Tay phải khống chế tay trái của Khánh hậu, tay của Khánh hậu dịu dàng vuốt ve ngực Hàn Mạc. Khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên, đôi mắt trong như nước hồ thu dập dềnh quyến rũ, nhìn Hàn Mạc đầy vẻ gọi mời, người đàn bà xinh đẹp kia toàn thân tỏa ra đầy vẻ phong tình quyến rũ.

- Còn… lo sợ sao?

Hơi thở của Khánh hậu cũng gấp gáp hơn, cổ họng rên khẽ, không giống như nàng đang vuốt ve Hàn Mạc, mà là Hàn Mạc đang vuốt ve nàng vậy.

Trong hoàn cảnh như thế, xuân tình dào dạt, bất kể là Khánh hậu hay là Hàn Mạc, đều cảm thấy kích thích, cũng không thể kìm nổi lửa tình quay cuồng đứng lên.

Tục ngữ có câu: Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm.

Đây là chuyện vụng trộm của một mẫu nghi thiên hạ và sứ thần nước khác, bất kể là từ thân phận hay từ nội dung, hai bên đều đã cảm thấy rất phấn khích.

- Nương nương… lo sợ sao?

Hàn Mạc khẽ hỏi.

Khánh hậu cười quyến rũ, cắn đôi môi đỏ mọng, kề sát, nhỏ giọng nói :

- Bản cung sợ hay không sợ, tự ngươi nhìn không biết sao?

- Hàn Mạc ngu dốt, không biết nhìn thế nào!

Khánh hậu liếc Hàn Mạc một cái, vô cùng phóng đãng, nàng bị Hàn Mạc khống chế tay trái, đột nhiên co lại, trong lúc Hàn Mạc đang ngạc nhiên, người đàn bà cao quý này, lại rút bàn tay phải đang vuốt ve ngực Hàn Mạc lại, hai tay lần nữa giữ chặt tay phải của Hàn Mạc, nàng nhìn Hàn Mạc, nhẹ nhàng nói:

- Đưa ngón tay vàng của ngươi đây…

Hàn Mạc không biết người đàn bà này muốn làm cái gì, nhưng lúc này, tự nhiên không cự tuyệt, đưa hai ngón tay màu vàng ra.

Khánh hậu cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn ngón tay màu vàng kia, lại ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Mạc, cười đắm đuối, rồi há mồm ngậm hai ngón tay vàng vào miệng.

Hàn Mạc thở dốc, vẻ mặt kinh ngạc.

Đường đường là một Khánh hậu, vậy mà ngậm ngón tay của mình, chuyện này sợ rằng người đời không thể ngờ đến, động tác này làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, quyến rũ lả lơi như vậy, thật làm cho người ta mê hoặc không cưỡng được.

Cái miệng nhỏ của Khánh hậu ôn nhuận ẩm ướt, đầu lưỡi như một con rắn ở trong miệng linh hoạt khiêu khích hai ngón tay của Hàn Mạc, hai mắt cố tình hướng nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Mạc, ánh mắt đó ngoài quyến rũ ra, lại còn mang vẻ khổ sở đáng yêu.

Quả là mị nhân bậc nhất.

Có thể chế ngự hoàng đế của Khánh quốc dưới váy của mình, vị hoàng hậu Khánh quốc này quả nhiên là có kĩ thuật quyến rũ không gì so sánh được.

Nếu nói Diễm Tuyết Cơ ở trên giường nhiệt tình như lửa, bùng cháy mãnh liệt, thì vị Hoàng hậu này lại giống như nước, làm cho người ta đắm chìm trong đó, vô tình khiến cho người ta quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.

Cái nhíu mày, nụ cười của nàng, mỗi lời nói mỗi hành động, rất là tự nhiên, hồn nhiên vô tư, nhưng lại là vẻ lả lơi, quyến rũ lại lộ vẻ cao sang quyền quý. Trong thiên hạ có mấy nam nhân có thể cưỡng lại được.

Động tác của nàng dịu dàng, một lúc lâu sau, mới đưa ngón tay ra khỏi miệng mình, nhìn Hàn Mạc, hạ giọng nói:

- Bản cung là Hoàng hậu.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận