Quyền Thần - Chương 652: Tề Thiên Quan

Quyền Thần Chương 652: Tề Thiên Quan
Sau khi Tào Ân rời đi, Hàn Mạc chậm rãi bước vào phòng, đi tới bên giường, nhìn Hồng Tụ lẳng lặng nằm đó, cho dù đó là lúc hôn mê, nét mặt cô nương này cũng tỏ vẻ kiên nghị.

Sắc mặt nàng không trắng nhợt nhạt nữa, nhưng cũng không hồng hào như lúc trước, như một đoá hoa nhài xinh đẹp tĩnh mịch, lặng lẽ nở rộ.

Trước mặt là cô nương không một chút do dự mà đỡ mũi tên đoạt mệnh cho chính mình.

Hàn Mạc ngồi xổm bên giường, nhìn nét mặt kiên nghị xinh đẹp của Hồng Tụ, vẻ sững sờ.

Nhịp thở của Hồng Tụ vẫn rất yếu ớt, nhưng nhịp thở yếu ớt này, ít ra cũng chứng mình nàng còn sống.

- Hồng Tụ, cô yên tâm, mũi tên này, ta sẽ không để cô chịu một cách uổng phí!

Giọng Hàn Mạc nhẹ nhàng, nhìn Hồng Tụ nói:

- Kẻ gây thương tích cho cô, cho dù là Thiền Vương lão tử, ta cũng giết hắn!

Chỉ cần là người Khánh quốc, cũng biết kẻ đứng đầu Tề Thiên Quan, chỉ cần là người trong kinh, cũng biết Tề Thiên Quan tọa lạc ở chính hướng bắc của kinh thành, cách cung đình Khánh quốc không xa lắm.

Tuy vẻ hào hoa to lớn của Tề Thiên Quan không thể bằng cung điện Khánh quốc được, nhưng trong kinh thành, cũng là một quần thể kiến trúc vô cùng to lớn, chiến diện tích lớn, điện đài tráng lệ, cảnh sắc ho nhã, mấy chục kiến trúc, lầu, hành lang, điện, các, uyển đều phân rất rõ ràng, các toà kiến trúc đều được trang hoàng bằng những bức vẽ và điêu khắc lục bình của đạo gia, linh chi, tiên hạc, bát quái, thanh ngưu… !

Ở chính giữa Tề Thiên Quan là đàn tế thiên, to lớn hùng vĩ, đây là nơi hoàng gia tế thiên bái tổ, không phải nơi thường, cho nên kiến trúc xa hoa vô cùng, cảnh vật tuyệt mỹ.

Những kiến trúc tầng tầng lớp lớp theo phương thức của đạo giáo, gây dựng lên mười động thông thiên to lớn, ba mươi sáu động thông thiên nhỏ, bảy mươi hai cảnh giới phúc địa, toàn thể Tề Thiên Quan tĩnh mình hiền hoà, mỗi một bức tường lớn, đều viết những dòng chữ lớn như "Thanh tĩnh vô vi", "Ly kinh toạ vong"…

Trong đạo quan rất nhiều cây tùng cao lớn, nếu đứng trên đỉnh nhìn xuống kinh thành, có thể nhìn rõ một màu xanh đậm, nơi kim vàng điện ngọc giữa kinh thành này, có một khoảng xanh làm cho người khác cảm thấy tĩnh tâm an tường. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Dựa vào cảm tính, khi ở trong Tề Thiên Quan thực sự làm nảy sinh những cảm giác khó quên, làm người ta cảm thấy toàn thân khoan khoái.

Ở phía đông nam của Tề Thiên Quan, có một toà viện rất tinh mỹ, những người ở đạo quan đều biết, đó là nơi ở của Tề Thiên Quan Hộ pháp sư Viên Đạo Linh thiên sư.

Quan chủ của Tề Thiên Quan là Thuần Dương thiên sư, 5 năm trước được Thánh thượng phong làm Hộ quốc Quốc sư, cho nên mọi người đều gọi hắn là Thuần Dương quốc sứ, ngoài vị Hộ quốc Quốc sư mà hoàng gia tin tưởng ra, Tề Thiên Quan còn có bốn vị Hộ pháp Thiên vương, Viên Đạo Linh là một trong số đó, trong Tế Thiên Quan có thân phận cao quý, dĩ nhiên cũng có nơi ở riêng của chính mình.

Đối với người trong thiên hạ mà nói, Tề Thiên Quan chính là đạo quan của hoàng gia, vô cùng uy nghiêm, nhưng người biết được những tình tiết này đều biết rõ, ngoài phụ trách lễ nghi tế thiên bái tổ của hoàng gia, Tề Thiên Quan, thực tế nơi đây còn là nơi luyện đan.

Chức năng lớn nhất của đạo quan này, chính là việc luyện ra các loại đan dược, dâng lên Hoàng thượng và Hoàng hậu dùng.

Công hiệu của đan dược, có những được sắc riêng, có bổ khí dưỡng thân, có lưu lại thanh xuân nhan sắc, có thông khố bổ huyết, ngoài ra, đan dược còn có những công hiệu khác nữa.

Ai biết được sự tình thì biết rất rõ, thân thể của Sùng Nhân đế suy yếu, nhưng hiện nay mỗi đêm có thể vui vẻ với ba người phụ nữa, chính là nhờ công hiệu đan dược của Tề Thiên Quan mà có.

Nhưng đối với Tề Thiên Quan mà nói, mục tiêu luyện đan của họ, chính là việc luyện ra loại đan dược có thể làm Hoàng đế trường sinh bất lão.

Luyện đan là một khái niệm, phân thuật nội đan và thuật ngoại đan, đối với bọn đạo sĩ mà nói, không ít người lấy thân mình làm lò luyện, thụ nạp linh khí của trời đất, luyện ra cái gọi là kim đan trong cơ thể, để làm tăng thọ mệnh cho chính mình, đó chính là thuật nội đan.

Thuật ngoai đan, chính là dùng nồi đồng làm lò luyện, dùng các loại linh đan thuốc quý, luyện thành viên kim đan.

Luyện đan cần hao tài tốn của nhiều, cho dù những thương gia giàu có cũng không thể nào duy trì được nghiệp luyện đan, cho nên thông thường mà nói, chỉ có tiền tài vô độ của đế vương mới có thể duy trì được quá trì này.

Thuật luyện đan có từ trung kỳ Chiến quốc, sau Tần Hán rồi lưu truyền hậu thế, cùng với sự thịnh hành của thuật luyện đan, những thương gia giàu có không đủ tiền tài để cung phụng bọn đạo sĩ luỵên kim đan trường sinh bất lão, nhưng cũng bỏ một lượng tiền lớn ra mua một số đan dược bổ khí dưỡng thân, chính nhờ như vậy, phái luyện đan của đạo gia cũng phồn vinh lên từ đó.

Ở triều trước, việc luyện đan rất thịnh hành. Hoàng thượng hạ chỉ những phú thương đều phải đài thọ đạo sĩ luyện đan, hao tổn tiền của vào luyện đan, vô cùng xa hoa lãng phí, vô số những đạt quan quý nhân vì ủng hộ việc luyện đân, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân chúng, không thể không nói, đó cũng là một nguyên nhân dẫn đến sự diệt vong của Tề quốc.

Sau khi Tề quốc diệt vong, trong thiên hạ, các nơi luyện đan của các nước khác đều mai danh ẩn tích, nhưng Khánh quốc vẫn duy trình phong tục của Tề quốc, tuy khí tài cho việc luyện đan không như tiền triều, nhưng cũng không bị tiêu vong.

Tài chính của Khánh quốc tiêu phí mỗi năm cho Tề Thiên Quan, chính là một con số khổng lồ.

Tứ đại hộ pháp thiên sư của Tề Thiên Quan, chính là bốn chủ lực của việc luyện đan.

Người chủ yến của luyện đan, dĩ nhiên là Quan chủ Thuần Dương quốc sư, trong đó hai vị Hộ pháp thiên sư theo đó nhưng cánh tay phải tay trái, hiệp trợ bế quan luyện đan, hai vị Hộ pháp thiên sư còn lại, có nhiệm vụ tìm các loại dược liệu phục vụ cho luyện đan.

Ngũ kim, tam hoàng, khâu thạch, đan sa, tiêu thạch những loại này cũng dễ kiếm, nhưng có những loại dị thảo linh đan cần hộ pháp vàđám đệ tử ra ngoài tìm kiếm.

Ba trăm đệ tử của Tề Thiên Quan, thực ra là đội ngũ lớn giúp hoàng gia luyện đan.

Viên Đạo Linh là một trong những hộ pháp đảm nhiệm việc tìm các linh đan thuốc quý.

Toà viện nhỏ ở góc phái đông nam, heo hút yên tĩnh, cơ bản không có ai dám bén mảng tới đây quấy rầy, thứ nhất đó là quy định, thứ hai không ai muốn vào toà viện này. Ai cũng biết, đây là nơi Viên Đạo Linh tìm các loại dược liệu cổ quái, thậm chí không ít độc trùng, toà viện này làm người khác cảm giác đây là nơi nhiều độc dược, vạn bất đắc dĩ, cũng chẳng có ai muốn tới gần nơi này.

Trong một phòng xá âm u của toàn viện này, vẻ mặt Viên Đạo Linh trầm ngâm, đi đi lại lại trong phòng, xem ra tâm trạng không được tốt, y mặc bộ đạo phục, trong phòng toàn những dược vị cổ quái.

Chiếc ghế ở góc phòng, một kẻ mặc áo đen đang ngồi dựa vào đó, dáng vẻ hắn xem ra rất gầy, toàn thân thu gọn trên chiếc ghế đó.

Người này khoảng ngoài 30 tuổi, làn da ngăm đen, lông mi rất nhỏ, mắt cũng rất nhỏ, có vẻ rất bình tĩnh, đôi mắt nhỏ như híp đó, nếu không nhìn kỹ, cho rằng hắn đang nhắm mắt.

Viên Đạo Linh đi đi lại lại hơn mười lần, cuối cùng cũng dừng lại, nhìn tên áo đen, oán giận nói:

- Không phải ngươi nói, tiễn pháp của ngươi bách phát bách trúng mà? lần này không ngờ lại thất thủ…. lần này sẽ gặp không ít phiền phức rồi!

Tuy y đang oán giận, nhưng ngữ khí không có vẻ lạnh lùng, dường như đối với tên áo đen này có vẻ e dè.

Tên áo đen thản nhiên đáp:

- Ta không ngờ thuộc hạ của hắn lại trung thành như vậy, mũi tên đó đủ để lấy mạng hắn rồi… nhưng do cô nương kia che chắn, cô nương kia… e rằng đã chết rồi!

- Ả kia có chết hay còn sống, ta không quan tâm.

Viên Đạo Linh tức giận nói:

- Ta cần mạng của Hàn Mạc, trăm cay ngàn đắng mới bày ra cục diện này, chính là chuẩn bị cho ngươi một mũi tên để hạ sát Hàn mạc, nhưng… !

- Một lần không xong, còn có lần sau.

Tên áo đên thản nhiên nói:

- Ngài cũng đã nói, người của ngài không để lại bất cứ sơ hở nào, bọn họ không nắm được điểm yếu, một khi đã vậy, cũng không việc gì phải lo lắng cả.

Viên Đạo linh thở hổn hển ngồi ở chiếc ghế đối diện, mí mắt còn động đậy, đôi mắt loé lên vẻ bất an.

- Ngài đang sợ hãi?

Tên áo đen nhìn chằm chằm Viên Đạo Linh nói:

- Rốt cuộc ngài đang sợ điều gì?

Viên Đạo Linh nói:

- Ta cảm thấy sự việc không thuận lợi như vậy… bắt đầu từ tối qua, mí mắt phải của ta không ngừng nháy…ắt sẽ xảy ra chuyện!

Đôi mắt của tên áo đen toát lên vẻ lạnh lùng, nhìn Viên Đạo Linh lạnh lùng, nói:

- Trước đó ngài đã hứa với ta, mọi công đoạn sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì, ta chỉ cần bắn chết người!

Viên Đạo Linh nghe những âm thanh độc xà của đối phương, mồ hôi toát ra tên trán, vội vàng nói:

- Cái… cái này không sai. Đúng vậy… chắc chắn không xảy ra vấn đề gì!

Y có vẻ hoảng loạn, liền đưa tay lên, dùng tay áo thấm những giọt mồ hôi trên trán.

Tên áo đen điềm nhiên đáp:

- Chính vì lời hứa của ngài, ta mới đồng ý ra tay. Tuy thất bại, nhưng… chỉ cần người của ngài không vấn đề gì, thì ta cũng không thể xảy ra vấn đề gì. Bọn chúng truy bắt ta, ta trốn bọn họ, hơn nữa vòng vèo nhiều, thực ra cũng chẳng ai còn theo dõi nữa, rồi lại trở về…!

- Có người theo dõi ngươi, vì sao ngươi không giết luôn hắn?

Viên Đạo Linh có chút không hài lòng.

Tên áo đen cười nhạt nói:

- Ngài cho rằng ta rất thích giết người sao? có thể lẩn trốn, cũng không nhất thiết phải giết hắn.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Viên Đạo Linh, âm thanh như độc xà lạnh lùng nói:

- Nhưng phải ứng của ngài hiện tại, khiến ta không thể không nghỉ ngờ ngươi được. Ngài vạch ra kế hoạch, tuyệt đối không xảy ra sai sót gì? Ngài dám đảm bảo không ai điều tra ở đây sao?

- Ắt…ắt không xảy ra vấn đề gìđược!

Tên áo đen liền đứng lên, ánh mắt sắc bén, nói:

- Ắt sẽ không xảy ra vấn đề gì? Như vậy, ngài cũng không dám khẳng định sao?

- Không… không thể.

Viên Đạo Linh định thần, nghiến răng nói:

- Tuyệt đối không xảy ra vấn đề gìđược!

- Vậy thì tốt.

Tên áo đen lạnh lùng nói:

- Ta cảnh cáo ngài, một khi bọn họ nghi ngờ việc này có liên quan đến Tề Thiên Quan, bọn họ không giết ngài, ta cũng sẽ giết ngài.

Viên Đạo Linh không kìm nổi rùng mình một cái.

- Người khác ta không lo.

Trầm ngâm một lát, Viên Đạo Linh mới nói:

- Nhưng Hàn Mạc không chết, việc này ắt sẽ kinh động triều đình. Ta… ta lo Hoàng hậu sẽ điều tra được dấu vết để lại.

- Cái người con gái lúc đó quả lợi hại vậy sao?

Tên áo đen cười nhạt nói.

Viên Đạo Linh thở dài, nói:

- Ta luôn cảm thấy Hoàng hậu có con mắt tinh tường, mọi chuyện trong thiên hạ, dường như không điều gì Hoàng hậu không biết cả. Tuy việc này thất bại… ta nghĩ ta vẫn phải đi gặp Hoàng hậu, xem thái độ của Hoàng hậu thế nào, nếu sự việc không đúng, cũng phải đem chuyện này bẩm báo Hoàng hậu, không thì… không thì Hoàng hậu sẽ nghi ngờ ta, mọi chuyện sẽ càng phiền phức.

- Không phải ngài tự doạ mình sao?

Tên áo đen điềm nhiên đáp:

- Ngài đã bố trí chu đáo như thế, Hoàng hậu làm sao biết được? làm sao Hoàng hậu có thể nghi ngờ ngài được?

Viên Đạo Linh thở dài, nói:

- Không sợ điều thường xuyên xảy ra mà chỉ sợ điều xảy ra bất ngờ. Những chuyện trước kia, ta cho rằng Hoàng hậu không biết, nhưng sau đó người đều biết cả. May đó đều là những chuyện nhỏ, cũng không xảy ra hậu quả nghiêm trọng. Nhưng việc này vô cùng trọng đại, nếu người đoán được việc này là do ta làm, nếu ta không đi bẩm báo với người… hậu quả ắt sẽ khó lường!

- Hoàng hậu lợi hại vậy sao, cũng biết quan hệ giữa ta và ngài sao? Cũng biết ta đang ở chỗ ngài sao?

Viên Đạo Linh lập tức khẳng định, nói:

- Điều này ngươi yên tâm, nếu còn điều gì Hoàng hậu không biết, chính là sự tồn tại của ngươi. Việc này, Hoàng hậu không thể biết được!

- Vậy ngài gặp Hoàng hậu, chuẩn bị nói sao đây?

Viên Đạo Linh đảo đảo con mắt, cười ha hả nói:

- Thực ra trong lòng Hoàng hậu không hẳn không muốn giết Hàn Mạc. Ta giúp Hoàng hậu ra tay, người chưa hẳn đã không vui. Ta chỉ cần đưa ra một lí do hợp lí, ắt sẽ trót lọt.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận