Quyền Thần - Chương 116: Quán trọ vùng hoang vu

Quyền Thần Chương 116: Quán trọ vùng hoang vu
Hội Kê cách Lê Cốc Xuyên không tới một trăm dặm có một vùng đặc biệt hoang vắng, có một con đường quanh co giống như rắn, nơi này cũng không có nhiều người lui tới, cho nên trên đường rất quạnh quẽ, trong ngày đông tuyết lớn tràn lan, càng khiến cho ít ai lui tới con đường này.

Đi mười dặm đường trên con đường, chưa chắc có thể thấy được một gia đình, chỉ có điều người nào quen thuộc con đường này đều biết,trên đường này có một quán trọ nhỏ lẻ loi trơ trọi một chỗ, xem như là chỗ nghỉ chân.

Ba căn nhà bằng gỗ xây dựng đã lâu nối liền một chỗ, mặc dù không được đẹp, nhưng cũng rắn chắc, nghỉ chân chỗ này, cũng tốt hơn ngủ ở vùng đồng hoang.

Quán trọ trơ trọi bên con đường nhỏ, lúc này nóc ba căn nhà gỗ đã đầy tuyết đông, nhưng tuyết đọng phía trước quán trọ lại được quét dọn vô cùng sạch sẽ.

Trước cửa quán trọ, có một cây hoè vừa cao vừa lớn, nhưng trong ngày đông không còn được nhìn thấy cành lá tươi tốt, trên cành cây trơ trụi cũng phủ đầy tuyết trắng phau.

Lúc Hàn Mạc cùng Hàn Thanh đi vào quán trọ, sắc trời đã tối.

Xuất phát từ quận Đông Hải, hai người Hàn Mạc cũng thấy qua không ít phong thổ trên đường đi, tuy hiện giờ đã vào đông, nhưng mùa đông cũng có ý vị riêng.

Một đường đi tới, Hàn Mạc cũng gặp phải vài lộ quân thế gia, thông qua quan sát, hắn chỉ cảm thấy, sĩ khí những quân thế gia này tuyệt đối không cao bằng quân thế gia của Hàn gia. Hơn nữa nhìn xem tố chất mỗi binh sĩ, thân thể những quân thế gia này hoàn toàn kém binh sĩ cường tráng của quận Đông Hải.

Cũng bởi vì như thế, hiện giờ, hắn càng có tin tương đối với bộ hạ quân thế gia của gia tộc mình.

Hắn sớm mang theo Hàn Thanh một mình xuất phát, thứ nhất quả thực là muốn ngắm nhìn phong cảnh ven đường một chút, quan trọng nhất là, hắn muốn quen thuộc tố chất chiến đấu của tất cả các quân thế gia. Dọc theo con đường này, Hàn Mạc có rất nhiều cơ hội trông thấy quân thế gia, cũng khiến hắn hiểu không ít diện mạo thật của quân thế gia thông qua quan sát.



- Thiếu gia, trời đã tối rồi, hay là hiện giờ chúng ta nghỉ tạm nơi này?

Hàn Thanh lập tức hỏi.

Lúc này hai người mặc loại áo bông lớn rất bình thường, thân thể được bọc lại cực kỳ chặt chẽ.

Hàn Mạc không phải một người không biết thay đổi, lại càng không phải là một người thích dẫn rắc rối đến. Chu Tiểu Ngôn đã nói thẳng mặc áo lông gấm sẽ chọc một chút rắc rối, hắn cùng với Hàn Thanh đều đổi một bộ áo bông dày khá lớn.

Y phục như thế, người thường thường bậc trung đều có thể mặc, cũng không bắt mắt.

Hàn Mạc ghìm chặt ngựa, quay đầu nhìn xem quán trọ trơ trọi. Trong quán trọ cực kỳ quạnh quẽ, dường như không có khách trọ, mà ngay cả đèn dầu cũng không đốt, có vẻquỷ dị.

- Hàn Thanh, như thế nào ta cảm thấy quán trọ này có chút hương vị hắc điếm vậy?

Hàn mạc híp mắt cười nói:

- Cậu xem trong quán trọ này dường như không có người khách nào cả?

Hàn Thanh khinh thường nói:

- Thiếu gia, một quán trọ nhỏ, coi như bọn họ là hắc điếm, còn làm gì hai ta? Nếu như đứng đắn thì tốt, nếu không ngoan ngoãn, ta dùng lửa thiêu hắn.

Hàn Mạc cười ha hả nói:

- Tại nơi hoang dã này, dám kinh doanh quán trọ, lão bản này hoặc là có gan có quyết đoán, hoặc là có ý xấu rồi.

Giọng nói hắn chưa dứt, một giọng nói cực kỳ yêu mị làm toàn thân người ta mềm nhũn ỏn ẻn nói:

- Ơ, công tử, lời ngài nói ta nghe không lọt rồi, ngài xem ta giống người có ý xấu sao?

Giọng nói này vô củng ỏn ẻn, Hàn Mạc nghe được giọng nói, nhịn không được rung động trong lòng, nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy bên cạnh quán trọ, một phụ nữ diễm lệ mặc quần áo màu tím đang tựa ở bên cửa, dưới người là váy dài màu tím, phía trên mặc một áo lông màu nâu.

Người phụ nữ xing đẹp này làn da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp, dáng người thon thả, tuy là vào đông, nhưng cách ăn mặc của nàng vẫn biểu hiện ra dáng người lồi lỏm khủng bố.

Ánh mắt của nàng long lanh, môi anh đào hồng nhuận, trên mặt mang theo nụ cười quyến rũ. Nụ cười này, khiến người ta rung động, quyến rũ đến tận xương tuỷ. Nếu nói bề ngoài Liễu Như Mộng nhìn qua rất là quyễn rũ, như vậy sự quyến rũ lả lơi của cô gái này phát ra từ trong xương cốt, dường như mỗi một chỗ trên người nàng đều ẩn chứa bẫy rập.

- Thế nào? Muội dễ nhìn như vậy, lại khiến công tử không dời nổi mắt sao?

Người phụ nữ cười khanh khách, bàn tay nhỏ bẻ trắng nõn cầm tơ lựa hồng nhạt che cặp môi đỏ mọng, đôi mắt long lanh quyến rũ nhìn Hàn Mạc.

Nếu không phải Hàn Mạc biết rõ đây là quán trọ, thật đúng là tưởng mình đang bị cô nương dụ dỗ trong thanh lâu.

Hàn Mạc cười nhạt nói:

- Cô là vợ của ông chủ?

- Không phải.

Người phụ nữ cười quyến rũ nói:

- Ta là bà chủ nơi này, ngài gọi ta bà chủ Diễm là được.

- Bà chủ Diễm?

Hàn Mạc mỉm cười nói:

- Bà chủ Diễm, việc làm ăn của ngươi ở chỗ này dường như rất không tốt? Lại không biết có bán bánh bao thịt người hay không?

Hắn chứng kiến bà chủ Diễm lả lơi quyến rũ này, đột nhiên nghĩ tới kiếp trước xem qua một bộ phim, Kim Hương Ngọc trong "Tân quán trọ Long Môn", so với bà chủ Diễm này cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.

- Công tử thật biết chê cười.

Bà chủ Diễm cười ha ha:

- Ngài cho rằng đây là hắc điếm sao? Còn bánh bao thịt người, thiệt thòi ngài đều tự nghĩ ra.

Bà chủ Diễm xoay người dùng giọng quyến rũ nói:

- Nhị Hổ, có khách đến, như nào còn không ra chàokhách.

Giọng nói chưa dứt, một người bên trong phóng ra, trong tay là một cây gậy, hắn cười hì hì nói:

- Hai vị thiếu gia, vào nhà cho ấm áp, bên ngoài gió lớn!

Giọng nói của hắn không phải khẩu âm nước Yến, nói chuyện không được tự nhiên.

Bà chủ Diễm vứt cái nhìn quyến rũ với Hàn Mạc, cười nịnh nọt, xoay người lắc eo đánh mông đi về căn nhà bên trái, rốt cuộc không có quay đầu.

Hàn Thanh nuốt nước miệng, ghé sát lại, nhỏ giọng nói:

- Thiếu gia, nàng này thật là lẳng lơ…!

- Không nên nói như vậy, không nên dễ dàng nói ra từ miệng.

Hàn Mạc thản nhiên nói.

Hắn dò xét kỹ Nhị Hổ đang cầm gậy, thấy hắn dáng người thấp bé, tướng mạo hèn mọi bỉ ổi, nụ cười trên mặt rất là quỷ dị, quần áo mặc cũng không dày, nhưng trong trời đất lạnh lẽo này lại không có một chút cảm giác sợ lạnh, xem ra cũng không phải là một kẻ yếu.

Thấy Nhị Hổ vô cùng kính cẩn, Hàn Mạc cười nhạt một tiếng, xoay người xuống ngựa, thản nhiên nói:

- Trước tiên sắp xếp một gian phòng trọ, sau đó chuẩn bị một chút rượu và thức ăn, càng nhanh càng tốt.

- Được!

Nhị Hổ cười hì hì nhận lấy cương ngựa của hai người, nói:

- Ta đi cho ngựa của hai vị thiếu gia ăn chút trước.

Hàn Mạc lại xem bà chủ Diễm, đã sớm không thấy bóng dáng của nàng.

Hai người đều cẩn thận, đi vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng đã đốt đèn, năm sáu bàn lớn bày bên trong, cũng chỉnh tề sạch sẽ, chỉ là không có một người khách, vô cùng quạnh quẽ.

Trong phòng cũng có hai gã tiểu nhị, một tên nhìn tráng kiện và hơn bốn mươi tuổi đang dựa vào quầy ngủ, một tên gầy yếu giống như cây cột đang cầm khăn lau bàn trong tay. Khi tên này nhìn thấy hai người Hàn Mạc tiến đến thì dùng giọng kỳ quái hỏi:

- Muốn ở trọ?

- Đúng thế!

Hàn Mạc mỉm cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Mỗi người ở quán trọ này đều kỳ quái, bầu không khí càng bị đè nén khiến người ta có chút chịu không nổi. Hàn Mạc nắm chặt tay, nhìn như rất tuỳ ý, nhưng toàn bộ tinh thần lại đề phòng, chỉ đợi đối phương hơi có hành động khác lạ, liền tiên thủ hạ vi cường.

Hắn là một người thích kích thích, nơi này càng quỷ dị, hắn lại càng hưng phấn. Hắn thật muốn biết, sau khi mình ở lại, tên này sẽ đối phó với mình như thế nào.

Hàn Thanh cũng vô cùng lanh lợi, đứng một trái một phải với Hàn Mạc, tạo thành thế góc, hắn hoàn toàn tin tưởng, đối phương hơi có dị động, bằng vào cách đấu thuật của mình và Ngũ thiếu gia, hoàn toàn có thể khống chế được đối phương trong chớp mắt.

Tên gầy dường như không có nhận ra tâm tư hai người, vươn tay nói:

- Phòng thượng hạng hai trăm văn một đêm, phòng trung hạng một trăm năm mươi văn, không có phòng thấp hơn. Ăn uống tính tiền riêng, nước ấm có thể miễn phí… Ồ, thức ăn cho ngựa cũng không tính tiền.

Hàn Mạc bĩu môi, Hàn Thanh lấy ra hai lượng bạc đưa tới:

- Không có văn tiền, đây là hai lượng bạc.

Hai lượng bạc có giá trị hai trăm văn tiền, tên gày nhận bạc, lúc này mới nói:

- Đi theo ta!

Hắn cũng không nhiều lời, xoay người dẫn hai người tới lầu hai, mở cửa một gian phòng, một mùi nấm mốc xông vào mũi, Hàn Mạc cùng Hàn Thanh nhịn không được nhíu mày.

Tên gầy đi vào đốt đèn, lúc này mới quay đầu lại nói:

- Chỗ này mưa đông rất ẩm, nếu hai người muốn có lò lửa, ta có thể đưa vào cho hai người, chỉ có điều tính tiền riêng.

- Đại ca, ngươi nói đùa cái gì vậy?

Hàn Thanh nhìn liếc trong phòng, một bàn hai ghế cùng một chiếc giường lớn, đơn sơ khiến người ta đều khó có thể thở:

- Căn phòng này muốn hai trăm văn tiền? Đây là phòng thượng hạng mà ngươi nói? Ta đây muốn hỏi một chút, phòng trung hạng chỗ này của các ngươi có dạng gì?

Tên gầy liếc Hàn Thanh, kỳ quái nói:

- Phòng trung hạng? Không bàn, một giường lớn, thêm nữa đệm chăn chỗ đó không dày.

- Ngươi gọi cái này là quán trọ?

Hàn Thanh cả giận nói:

- Trong phòng tràn ngập mùi thối, người ở thế nào được? Trả bạc cho chúng ta, chúng ta không ở nữa.

Tên gầy khẽ đảo mắt, nói:

- Có chỗ này để ở, đã không tồi, ngươi còn muốn tìm chỗ nào để ở? Trả bạc? Quán trọ này không gạt già trẻ, buôn bán đạt thành, sẽ không thay đổi, cũng không trả bạc.

Hàn Thanh không phải là người xúc động, nhưng nhìn thấy người này kỳ quái, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nắm hai đấm lại, hận không thể một quyền đánh ngã tên gầy này.

Hàn Mạc ho khan một tiếng, thản nhiên nói:

- Vậy ở nơi này. Người anh em kia, làm phiền ngươi đưa đồ ăn tới đây.

Tên gầy lắc đầu nói:

- Xuống dưới ăn đi. Đi lầu trên lầu dưới, chỉ sợ đồ ăn không còn tốt. Nếu như không có chuyện gì khác, trước hết mời hai vị nghỉ ngơi đi.

Tên gầy không nói thêm lời nào, xoay người bỏ đi ngay, bước ra ba bốn bước, đột nhiên dừng bước quay đầu lại hỏi:

- Hai người mang nhiều bạc không?

Hàn Mạc cùng Hàn Thanh liếc nhau, nhíu mày, nhàn nhạt nói:

- Cũng đủ tiền trọ.

- Vậy hai người có thích đánh bạc?

Tên gây lại kỳ quái hỏi.

- Chỗ này của các ngươi còn có sòng bạc?

Hàn Mạc hỏi ngược lại.

Tên gầy nghĩ nghĩ, cuối cùng không nói gì thêm, bước nhanh rời đi.

Hàn Thanh thấy hắn đi rồi, mới nói khẽ:

- Thiếu gia, vì sao người này hỏi chúng ta có mang bạc hay không? Có phải hắn muốn cướp bạc của chúng ta? Thật sự hành động thiếu suy nghĩ, sẽ không có quả ngon cho bọn họ ăn.

Hàn Mạc cau mày, trầm ngâm.

Quán trọ trơ trọi, ông chủ Diễm lẳng lơ câu dẫn, Nhị Hổ vóc dáng thấp bé cầm chặt cây gậy, đại hán ngủ tiếng ngáy như sấm, còn có một tên gầy như cây cột, những nguyên tố này tụ tập lại, quỷ dị và thần bí.

Đặc biệt hai câu nói của tên gầy trước khi đi, cuối cùng có ý nghĩ gì?

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận