Quyền Thần - Chương 248: Hàn gia thắng lớn

Quyền Thần Chương 248: Hàn gia thắng lớn
Hàn Mạc đứng hàng sau cùng, thấy phía trên người – ta tranh đấu bắt bẻ nhau nhau từng lời nói, càng hiểu vì sao tại triều đường các thế gia phải tìm cách liên minh với gia tộc khác. Hôm nay nếu không phải Hàn – Hồ hai nhà ra tay, Phạm gia một mình đối mặt với đòn tổng công kích của Tiêu gia và Hạ gia về tình tiết nhạy cảm xảy ra ở Tây Môn phủ e rằng cho dù không có tội cũng sẽ khó thoát khỏi sợi dây thòng lọng đang thít chặt vào cổ mình.

Hàn – Hồ ra tay trợ giúp, vấn đề trở nên dễ dàng, hơn nữa, lúc này 3 nhà liên minh, Tiêu – Hạ dù có chứng cứ rõ ràng và cố ép đến cùng thì cũng khó có thể có kết quả như ý.

Lúc này, quan viên ba nhà Phạm – Hồ - Hàn đều đồng thanh tương ứng phản bác lời buộc tội Phạm Vân Ngạo. Dẫu sao, Phạm Vân Ngạo nghiêm khắc trách cứ và cự tuyệt Tây Môn Lôi Tàng là chuyện hoàn toàn có thật.

Tiêu thái sư biết trận đấu hôm nay trên triều chính mình đã thua một bước, cũng may Tiêu gia không có ai bước ra trực tiếp cáo buộc, bèn đứng dậy hòa giải:

-Khởi bẩm Thánh thượng! Hạ thượng thư cũng là vì chấp pháp mà truy xét ngọn nguồn vấn đề. Nhưng Phạm đại nhân hoàn toàn trong sạch thì cũng không còn gì để nói. Theo lời Hàn đại nhân và Hồ đại nhân thì vụ án lần này, Phạm gia đúng là một thân khí phách, tận trung với Thánh thượng, quả thật là tấm gương trong cho các thần tử khác.

Thấy Tiêu thái sư hôm nay thất thế, đôi mắt Hoàng đế lộ ra vẻ hài lòng, đưa tay ra nói:

-Phạm ái khanh tận trung, trẫm thưởng bạc.

Phạm Vân Ngạo vội khấu đầu tạ thánh ân.

Chờ triều đình lắng xuống, Phạm Vân Ngạo mới bước ra khỏi hàng, tấu:

-Khởi bẩm Thánh thượng, Tây Môn Lôi Tàng rắp tâm hiểm ác, suýt nữa chúng thần đã bị y giết chết. Thính trưởng Tây hoa thính Hàn Mạc làm việc nhạy bén, dẫn theo người trà trộn vào đám thích khách Hắc kỳ, trong lúc nguy cấp ra tay bảo vệ trọng thần của triều đình, công không thể nào lớn hơn. Thỉnh Thánh thượng trọng thưởng cho Hàn thính trường, đảm bảo uy danh thưởng phạt công minh của triều đình.

Công lao của Hàn Mạc đã rõ như ban ngày, nếu không phải hắn dẫn người của Tây hoa thính xâm nhập Hắc kỳ giáo, chỉ sợ hôm nay trước Hoàng đế chỉ còn là một đám thi thể.

Triều đình bỗng nhiên im ắng.

Lúc này các quan lại mỗi người một suy tính.

Ai cũng biết rằng công lao này của Hàn Mạc không phải tầm thường, nếu muốn ban thưởng thì không chỉ là mấy trăm lượng bạc, dù sao truyền đình cũng phải giữ phép tắc của mình, có công thưởng công, có tội giáng tội.

Bất luận là người nào, cũng đều phải tuân thủ quy tắc đó.

Hàn gia chỉ mong sao cơ hội này sẽ đem đến những ích lợi nhất định. Nhất là trong hôm nay ngay trước quần thần, giữa buổi triều chính, Hàn gia và Phạm gia đã công khai đi chung một đường. Tiêu – Hạ hai nhà dĩ nhiên sẽ nảy sinh ghen ghét, không cam tâm để Hàn gia được ân sủng, ắt sẽ ngấm ngầm chờ đợi ý tứ của Hoàng thượng.

Hoàng đế cười tươi, hỏi:

-Hàn Mạc hôm nay đã tới?

Hàn Mạc nghe triệu, lập tức từ phía cuối hàng chạy lên quỳ rạp trước ngai vàng:

-Tiểu thần Hàn Mạc tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!

Hoàng đế khoát tay:

-Miễn lễ.

Hàn Mạc tạ ơn đứng dậy

Các nhóm quan lại trong triều thần nhất loạt quan sát Hàn Mạc, chợt nhớ lần đầu tiên vào triều, khi Hàn Mạc thụ phong Thính trưởng Tây hoa thính, cả triều quan lại từ bé đến lớn kẻ châm biếm người thương hại, không ai ngờ rằng, tiểu tử kia chỉ mang theo mấy người Tây hoa thính mà lập công lớn đến như vậy.

-Lần này khanh lại lập công lớn, khanh muốn trẫm ban thưởng như thế nào?

Hoàng đế mỉm cười, nhìn viên quan trẻ tuổi đang đứng trước mặt. Tiểu tử này thoạt nhìn nho nhã, hào hoa, nhưng cung cách làm việc của hắn toát lên sự mưu trí khác thường.

Quần thần sửng sốt, nhìn nhau nghi hoặc. Hoàng đế xưa nay muốn ban thưởng là ban, có bao giờ hỏi thần tử muốn gì? Nhìn nét mặt Hoàng đế miệng cười rất ôn hòa, liền hiểu, trong lòng Thiên tử thật sự rất yêu thích viên quan trẻ tuổi này.

Hàn Mạc cũng ngẩn người ra:

-Đó là phận sự của vi thần, không dám kể công.

Hắn ngập ngừng chút, rồi nói:

-Trong triều, các chư vị đại nhân vì việc này mấy ngày nay bận bịu lo xử lý mới đáng gọi là tận tâm tận lực, vi thần còn phải học hỏi nhiều.

Quần thần lại càng sửng sốt, không thể ngờ tiểu tử kia lại có thể nói những lời khiêm cung như vậy.

Hoàng đế vuốt vuốt chòm râu, cười sảng khoái:

-Hàn Mạc, trẫm có nghe nói khanh là người đa mưu túc trí, đúng là danh bất hư truyền. Tuy nhiên, khanh đã có công, trẫm không thể không ban thưởng.

Hướng Tiêu thái sư, hỏi:

-Thái sư, theo ý kiến của ái khanh, trẫm nên luận thưởng như thế nào? Công lao lần này của Hàn Mạc, so với ở chiến thắng ở sa trường giết địch cũng không hề kém hơn. Hàn thính trưởng đã bảo vệ rường cột của nước nhà.

Tiêu thái sư run rẩy đứng lên:

-Khởi bẩm Thánh thượng! Hàn Mạc đúng là có công, về lý nên tưởng thưởng. Chỉ có điều với những người trẻ tuổi thì tốt hơn nên cho họ cơ hội rèn luyện thêm mới phải.

Phạm Vân Ngạo có ý đáp lễ Hàn gia, lập tức lên tiếng:

-Khởi bẩm Thánh thượng! Công lao khó có thể phân cao thấp lớn bé. Thái sư cho rằng Hàn Mạc trẻ tuổi, cần được trải qua rèn luyện để có thêm kinh nghiệm. Vi thần thấy, lục bộ là căn cơ của đất nước, nếu triệu Hàn Mạc vào làm việc ở một trong các bộ, ắt sẽ có cơ hội phù quốc giúp dân.

Hoàng đế lại vuốt râu, hỏi:

-Phạm ái khanh, khanh cảm thấy Hàn Mạc có thể làm việc tốt nhất ở bộ nào?

Phạm Vân Ngạo cung kính:

-Hàn Mạc hai lần lập công, thứ nhất là trong trận chiến bình định quận Bột Châu, thứ hai cũng là trong một trận binh đao đẫm máu. Như vậy có thể thấy, Hàn Mạc rất có tư chất quân quyền bẩm sinh. Vi thần trộm nghĩ, Binh – Lễ - Hình tam bộ, bộ nào cũng phù hợp.

Hình bộ Thượng thư ngay lập tức lên tiếng:

-Khởi bẩm Thánh thượng! Hàn Mạc đã là Thính trưởng Tây hoa thính, là cơ cấu đặc vụ tra tấn, đã có ít nhiều kinh nghiệm, nếu điều tới Hình bộ, thì lại cũng như ở Tây hoa thính. Nếu là điều Hàn Mạc về Hình bộ, thì phải miễn chức Thính trưởng Tây hoa thính mới được.

Hàn Mạc trong lòng âm thầm cười lạnh. Tây hoa thính trong tay hắn, tuy chỉ có một thời gian ngắn ngủi, nhưng đã lập ngay công lớn, xem ra, có người bắt đầu nhòm ngó tới rồi.

Tuy nhiên, Tây hoa thính là tâm huyết của hắn, hắn quyết không dễ dàng buông tay.

Hoàng đế nhíu mày, trầm ngâm một lát, mới nói:

-Hàn Mạc, Hạ ái khanh nói cũng phải. Tây hoa thính và Hình bộ, tuy rằng chức trách khác nhau nhưng cũng có điểm tương đồng. Bộ binh và bộ Lại, ngươi thấy chỗ nào thích hợp hơn?

Hàn Mạc lập tức nói:

-Tiểu thần nhất mực tuân theo ý chỉ của Thánh thượng!

Phạm Vân Ngạo dường như nhớ tới điều gì, nhướn mày lên, tấu:

- Khởi bẩm Thánh tThượng! Vi thần vừa nghĩ đến một vị trí, có lẽ là thích hợp với Hàn Mạc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

-Ái khanh nói nơi nào?

-Vi thần gần đây có tìm hiểu hồ sơ ở Bộ binh. Báo đột doanh hiện giờ khuyết vị trí quân úy. Xét công lao và năng lực của Hàn Mạc, thì có thể đảm đương chức vụ này, hơn nữa Báo đột doanh là đội quân tinh nhuệ của Yến quốc, Hàn Mạc nếu tới đó, có thể nói là một nơi thuận lợi để rèn luyện sở trường, phát huy tài năng, ngày sau chắc chắn có thể đền đáp long ân của Thánh thượng, tận trung triều đình.

Phạm Vân Ngạo cao giọng nói.

Công bộ Thượng thư liền phản đối:

-Không thể!

Nhìn thấy vô số ánh mắt chĩa vào người, Tiêu Hoài Kim vội vàng bước ra khỏi hàng:

-Vi thần… Vi thần thất lễ, thỉnh Thánh thượng giáng tội!

Y chưa bước ra khỏi hàng, đã lớn tiếng quát to, thực là tội lớn.

Chỉ có điều y quá bất ngờ khi nghe Phạm Vân Ngạo tiến cử Hàn Mạc làm Quân úy Báo đột doanh, trong lúc nóng vội đã quên cả lễ nghi.

Báo đột doanh trước đây là nơi tăm tối, nhưng hiện giờ tình thế đã sáng sủa hơn. Chỉ huy sứ của Báo đột doanh là lão tướng Ngạc Thanh Lôn, từng lập vô số công trạng, rất được Tiên đế coi trọng, đương kim Hoàng thượng cũng vô cùng vị nể. Tiếc rằng tuổi tác đã cao, bao năm chinh chiến sức lực đã cạn, tuy rằng là Chỉ huy sứ nhưng thực tế ít được hỏi han đến. Có sự việc gì liên quan Báo đột doanh thì cũng là Tú công chúa ưu ái cho Mộ Dung Hạc toàn quyền xử lý.

Báo đột doanh Chỉ huy sứ phía dưới có bốn hộ quân tham lĩnh, phía dưới lại có tám hộ quân úy, dưới nữa là giáo úy. Mộ Dung Hạc tuy chỉ là hộ quân tham lĩnh, nhưng nhờ có Tú công chúa và Tiêu gia hậu thuẫn, nên ở Báo đột doanh là người nắm thực quyền, ba hộ quân tham lĩnh còn lại không dám hó hé.

Cho nên theo góc độ nào đó, Tiêu gia cũng dựa vào Mộ Dung Hạc, gián tiếp khống chế quyền lực của Báo đột doanh, cũng là giúp Tiêu gia ổn định một chốn.

Phạm Vân Ngạo tiến cử Hàn Mạc vào Báo đột doanh, tuy chỉ là hộ quân úy nhưng rõ ràng, đã đặt một bàn tay của Hàn gia vào bên trong Báo đột doanh.

Tiêu gia đương nhiên khó có thể chấp nhận một chuyện như vậy.

Nói về năng lực của Hàn Mạc, Tiêu gia không phải không biết. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng Hàn Mạc sớm bộc lộ khí chất thông minh và dày dạn kinh nghiệm. Mộ Dung Hạc hiển nhiên không phải là đối thủ của Hàn Mạc. Một khi Hàn Mạc vào Báo đột doanh, cho dù chức quan không bằng Mộ Dung Hạc, nhưng không ai dám chắc tình thế ở Báo đột doanh sẽ không có đảo lộn. Tới lúc đó, Mộ Dung Hạc sẽ không thể nào một tay thao túng Báo đột doanh được nữa.

Đó là điều Tiêu gia quyết không thể chấp nhận.

Tuy rằng Ngự lâm quân là vệ quân của Hoàng gia, là đội quân trung thành của Hoàng thượng. Nhưng Ngự lâm quân chung quy vẫn dựa vào ngân lượng Hộ bộ phát xuống, chịu sự can thiệp của nội các. So với hoạt động của hai Hoa thính thì không được độc lập cho lắm. Các thế gia đều có tay trong cài cắm vào. Nhưng đặc biệt với Hoàng tộc, Ngự lâm quân vẫn là đội quân mạnh nhất, là một quân bài chưa lật, cho nên thực tế Ngự lâm quân vẫn có thực quyền, nắm giữ an nguy của Hoàng tộc trong tay.

Hỏa sơn doanh do Thái tử nắm giữ, Lang giáp doanh do Xương Đức hầu nắm giữ, Long tương doanh do tâm phúc của Hoàng đế là Phục Bạch Dị khống chế, ba đại hành dinhh dù trộn lẫn một ít thế lực của thế gia, như Hỏa sơn doanh có Hàn Thương là Hộ quân tham lĩnh, nhưng quyền lực của Hoàng tộc ở Ngự lâm quân vẫn mạnh mẽ vô cùng.

Về phần Ưng tường doanh Chỉ huy sứ Tô Vũ Đình, cũng là một trường hợp lạ lùng, là đích thân Hoàng đế tấn phong, đến nay đều không có mấy người hiểu nội tình, cũng không ai đoán được thâm ý này của Hoàng thượng.

Về phần Báo đột doanh, rất nhiều người hiểu, do Tú công chúa sinh lòng luyến ái Mộ Dung Hạc, hơn nữa lời nói của Tú công chúa trong Hoàng tộc rất có trọng lượng, cho nên Mộ Dung Hạc ở Báo đột doanh có rất nhiều hậu thuẫn.



Hoàng đế khẽ nhíu mày:

-Tiêu ái khanh, sao lại không thể?

Tiêu Hoài Kim liếc Hàn Mạc một cái, ấp úng:

-À là… là… Hàn Mạc, nếu là Thính trưởng Tây hoa thính, thì nên tận tâm làm thật tốt việc ở Tây hoa thính. Nếu là… nếu là… điều vào Báo đột doanh, thì sẽ gây trở ngại cho công việc ở Tây hoa thính.

Dừng một chút, hít một hơi rồi nói tiếp:

-Hàn Mạc ở Tây hoa thính làm việc không tồi. Nếu là vì chức vụ mới ở Báo đột doanh mà ảnh hưởng công việc ở Tây hoa thính, thật ra, là mất nhiều hơn được…

Y trong tình thế cấp bách, hơi có chút ấp úng, nói năng lộn xộn.

Phạm Vân Ngạo lập tức phản bác:

-Tiêu đại nhân sai rồi. Hàn Mạc lập công lớn, đương nhiên phải trọng thưởng. Thánh thượng thưởng phạt anh minh, chẳng lẽ khiến cho thần tử của mình gặp trở ngại sao? Nếu lo rằng phận sự ở Tây hoa thính sẽ bị phân tâm thực là lo vô cớ. Năm đó Công Nhan lão là Thính trưởng Tây hoa thính cùng lúc làm Long tương doanh hộ quân tham lĩnh, điểm này, Tiêu đại nhân có lẽ nào lại quên?

Tiêu Hoài Kim không kìm nổi nóng giận, buột miệng:

-Tiết Công Nhan là Tiết Công Nhan, sao có thể so sánh với Hàn Mạc?

Phạm Vân Ngạo định tranh luận tiếp, Hoàng đế đã lên tiếng ngắt lời:

-Hai vị ái khanh không cần nói nữa.

Ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc:

-Hàn Mạc, trẫm cho khanh vào Báo đột doanh rèn luyện, kiêm nhiệm Báo đột doanh hộ quân úy. Hằng ngày không cần điểm mão.

Quần thần sửng sốt. Hàn Huyền Đạo là người đầu tiên có phản ứng:

-Hàn Mạc, còn không tạ long ân.

Hàn Mạc lập tức quỳ xuống:

-Tiểu thần khấu tạ long ân của Thánh thượng. Thánh thượng vạn tuế vạn vạn tuế.

Bè đảng của Tiêu Thái sư ai nấy đều sầm mặt xuống. Lễ bộ Thượng thư Tô Quan Nhai vẻ bình thản, vì mắt híp, nên nét mặt không biểu hiện là mừng hay lo, tròng mắt đảo như chỉ thủy.

Các quan viên Hàn gia tất nhiên là vui mừng khôn xiết. Dường như chính mình được thăng quan tấn tước vậy.

Ngự lâm quân là hộ vệ quân của Hoàng tộc. Hoàng đế đã hạ thánh chỉ, nhóm người muốn phản bác kia đương nhiên đã không còn dám lên tiếng.

Không ít quan lại trong lòng chắc mẩm: "Thánh thượng đi một nước cờ hay, thăng quan cho Hàn Mạc chưa chắc là mục đích chính, cái chính là kiềm chế Mộ Dung Hạc, kiềm chế quyền lực của Tiêu gia".

Hoàng đế lệnh Hàn Mạc đứng dậy, bước sang một bên, rồi chậm rãi nói:

-Tiêu thái sư, Tây Môn bộ tộc cần phải trừng trị thích đáng, không chút lưu tình. Ngô quận nếu có tin tức, báo ngay cho trẫm.

-Thần lĩnh chỉ!

Hoàng đế đứng dậy:

-Trẫm hơi mệt, bãi triều!

Hướng Hàn Mạc liếc mắt một cái, miệng như cười. Các thái giám cung nữ xúm xít đi theo.

Quần thần lại theo hàng đến Yến An điện, không ít quan lại miễn cưỡng bước lên chúc tụng Hàn Mạc. Hàn Mạc tất nhiên là mỉm cười đáp lễ.

Hàn Huyền Đạo kéo tay Phạm Vân Ngạo, hạ giọng:

-Phạm đại nhân, Hàn Mạc có thể vào Báo đột doanh là nhờ có ngài mở đường. Hàn gia mang ân của ngài.

Phạm Vân Ngạo cười vui vẻ:

-Hàn đại nhân khách khí, hôm nay lâm triều, nếu không có Hàn đại nhân đứng ra đỡ lời, thì Phạm mỗ e rằng đã bị tiếng xấu, một đời khó rửa.

Hai người hoan hỉ nhìn nhau cười.

Bên kia Tiêu thái sư chạy tới trước Hàn Huyền Xương, cười bộ hiền lành:

-Hàn đại nhân, cung hỷ!

-Thái sư khách khí, Thái sư khách khí!

Hàn Huyền Xương luôn miệng nói.

-Hàn Mạc thiếu niên anh tài, nếu dốc lòng bồi dưỡng, nhất định trở thành trụ cột của nước Yến.

Tiêu thái sư cười vẻ hòa khí:

-Lão phu xem tiểu tử này, càng lúc càng thích a… Phải rồi, việc lần trước lão phu đề nghị, không biết Hàn đại nhân suy xét thế nào? Minh Mai nhà ta có thể gả cho Hàn Mạc thì tốt quá, là nhân duyên trời định không chừng.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận