Quyền Thần - Chương 212: Dạ hương

Quyền Thần Chương 212: Dạ hương
Thấy Tiêu Minh Mai khóc sướt mướt, Hạ Tuấn Dật càng nóng ruột. Y từ nhỏ đã rất thích biểu muội của mình, lại tự cho rằng sớm muộn nàng sẽ cùng mình tung cánh song phi , lúc này thấy nàng cực kỳ sợ hãi nên lo lắng vô cùng. Lại nghe Hàn Mạc nói sẽ đi cầu thân Thái sư, gã càng sốt ruột như kiến bò trên ngồi lửa vậy, trên trán ướt đẫm mồ hôi, trợn mắt nhìn Tiêu Minh Đường, trách gã sao lại nghĩ ra cái chủ ý ngu xuẩn này, khiến cho biểu muội cành vàng lá ngọc phải chịu họa, nghiến răng rít lên:

- Hàn… Hàn Mạc, ngươi… ngươi đừng có quá đáng…!

- Quá đáng?

Hàn Mạc tỏ ra vẻ ngạc nhiên mà đáp lại:

- Ta quá đáng chỗ nào? Mấy vị nói ta thất lễ với Tiêu đại tiểu thư, ta cũng không mong giải thích, cam nguyện chịu tội, chỉ là ta muốn đi thỉnh tội với Thái sư, điều này lẽ nào là sai? Các vị không phải vừa mới đây còn đòi bắt ta đi gặp Thái sư thỉnh tội sao? Được, chúng ta đi thôi, các vị còn phải theo làm chứng nữa.

Hắn làm bộ như rất muốn đi, Hạ Tuấn Dật đã chạy xông đến trước mặt hắn, nhìn thấy mỹ nhân trong mộng của mình khóc như mưa, tâm can y thực sự rất rối bời, cắn răng nói:

- Hàn Mạc, ngươi… ngươi thả biểu muội ra, việc này mọi người sẽ không nhắc đến nữa, cứ quyết định như vậy đi…!

Hàn Mạc lắc đầu:

- Thế không được, việc đã xảy ra, không làm rõ giúp đại tiểu thư, chỉ sợ đại tiểu thư không phục!

Đoạn hắn mỉm cười nói nhỏ vào tai Tiêu Minh Mai:

- Đại tiểu thư, nàng nói xem có đúng không?

Cổ nàng quả thật trắng ngần, trên người tỏa hương thơm nhè nhẹ, ngoài cái tính cách xấu xa ra, cũng có thể xem là một mỹ nữ, chả trách được Hạ Tuấn Dật mê mẩn như thế.

- Biểu muội, muội mau nói với hắn. Chuyện này giải quyết như vậy đi…?

Hạ Tuấn Dật sợ biểu muội của y rơi vào tay Hàn Mạc, nên chủ động lên tiếng khuyên giải.

Tiêu Minh Đường nghiêm mặt, đứng một bên, nhất thời không biết làm thế nào.

Tiêu Minh Mai cắn môi, vẻ mặt thù hận, căm phẫn nói:

- Hàn Mạc, hôm nay ngươi vô lễ với bổn tiểu thư, bổn tiểu thư nhất định sẽ lột da ngươi… ngươi cứ chờ xem!

Hàn Mạc nhún vai:

- Hạ thiếu gia, ngài thấy rồi chứ, không phải ta không nể mặt ngài, mà là biểu muội ngài không đồng ý.



Chính tại lúc này, từ phái sau truyền đến một giọng nói lạnh nhạt:

- Hàn thính trưởng, ngài hãy thả Minh Mai ra.

Đó là giọng một nữ nhân. Hàn Mạc nghe quen thuộc vô cùng, lập tức biết là ai.

Chỉ thấy có hai người chậm rãi bước tới, người đi trước là Tiêu Linh Chỉ, theo sát ngay sau là Tiểu Quân.

Hàn Mạc không ngờ Băng sơn mỹ nhân lại xuất hiện vào lúc này, chưa kịp trả lời, Tiêu Minh Mai đã nức nở nói:

- Linh Chỉ tỷ tỷ, mau cứu muội, tên khốn kiếp này làm muội đau quá!

Tiêu Minh Đường thấy Tiêu Linh Chỉ đến, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, cúi đầu không dám nói.

Tiêu Linh Chỉ nhìn đám gia đinh đang cầm gậy lăm le, lạnh lùng ra lệnh:

- Các ngươi còn không mau lui ra!

Cả đám gia đinh đều không dám cãi lệnh, lũ lượt rút lui.

Tiêu Linh Chỉ nhìn Tiêu Minh Đường, thản nhiên nói:

- Minh Đường, ngươi cũng rời khỏi đây trước đi, mọi việc cứ để ta xử lý… Hàn thính trưởng là khách, ngươi không nên thất lễ như thế!

Tiêu Minh Đường không có gì biện minh, ậm ừ đáp lại, oán hận nhìn Hàn Mạc rồi cũng quay người bỏ đi.

- Hàn thính trưởng, ngài còn muốn thế nào nữa?

Tiêu Linh Chỉ đến cạnh bên Hàn Mạc, bình tĩnh, chăm chú nhìn Hàn Mạc.

Hàn Mạc buông tay, mỉm cười trả lời:

- Quân sư đến rất đúng lúc.

Hắn và Tiêu Linh Chỉ đã cùng chinh chiến ở quận Bột Châu, cho nên lúc này hắn vẫn xưng hô với nàng như lúc trước. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Tiêu Linh Chỉ mặc thuần một màu trắng, nhìn qua nàng tựa như đóa sen trắng dịu dàng trong tuyết, chỉ có điều nàng trông có vẻ gầy đi, lộ rõ vẻ tiều tụy, mệt mỏi.

Sau khi Tiêu Minh Mai được thả ra, lập tức quay lại định tát Hàn Mạc một cái, nhưng bị hắn lạnh lùng cảnh cáo:

- Nàng đánh ta một, ta đánh nàng mười, không tin nàng cứ thử xem!

Tiếng hắn tuy không lớn, nhưng khí thế rất áp đảo, Tiêu Minh Mai sợ điếng người, cánh tay dù đã giơ lên nhưng không còn dám đánh nữa.

Tiêu Linh Chỉ tiến lên trước, nhẹ nhàng nắm tay Tiêu Minh Mai kéo xuống, ôn tồn khuyên bảo:

- Minh Mai, đã khuya lắm rồi, quay về rửa mặt, sau đó bảo đám tôi tớ mang canh nóng đến, uống xong thì đi ngủ, được không?

Tiêu Minh Mai trừng mắt nhìn Hàn Mạc, trong hai con ngươi lóe lên tia lửa hận, nhưng nghe lời khuyên của Tiêu Linh Chỉ, ngoan ngoãn gật đầu.

Xem ra ở Tiêu phủ, lời nói của Tiêu Linh Chỉ cũng trọng lượng nhất định.

Hạ Tuấn Dật vội chạy đến bên Tiêu Minh Mai, nói giọng nịnh nọt:

- Linh Chỉ tỷ, đệ đến đưa biểu muội về, lần này thật cám ơn tỷ!

Gã lườm Hàn Mạc, nghiến răng, ánh mắt lộ sát quang.

Tiêu Linh Chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạ Tuấn Dật một cái, nói:

- Hạ thiếu gia, ngươi và Tiêu Minh Đường thích náo loạn thế nào, ta đây không quản, nhưng đừng lôi Minh Mai vào, ngươi thân là biểu ca của Minh Mai, vốn nên chăm sóc tốt cho muội ấy, tốt nhất hãy hạn chết gây ra chuyện làm thương tổn đến muội ấy. Thái sư mà biết được, ta nghĩ ngươi cũng sẽ không có kết quả tốt đâu!

Hạ Tuấn Dật lúng túng trả lời:

- Chuyện này… đệ…!

Tiêu Minh Mai thấy Hạ Tuấn Dật, lập tức phát cáu:

- Các người nói sẽ không có chuyện gì, các người hại chết ta. Huynh cút đi cho ta, từ giờ huynh ít đến Tiêu gia chúng ta một chút…!

Hạ Tuấn Dật mặt mày đau khổ, liên tục thở dài giải thích:

- Biểu muội đừng tức giận, chuyện này… chuyện này đều là chủ ý của đại ca muội…huynh cũng không có cách nào…!

Tiêu Minh Mai cả giận, trách:

- Chủ ý của đại ca? Huynh lúc đó cũng có mặt, tại sao không nói sẽ có điều khốn kiếp này ra xảy ra. Dám lừa ta à? Biết vậy ta đã không tham gia.

- Biểu muội, chuyện này… chuyện này đều do biểu ca sai, muội hãy tha thứ cho ta lần này, lần sau ta sẽ không dám nữa.

Hạ Tuấn Dật vội vã hứa hão:

- Sau này, nếu đại ca muội có âm mưa gì, ta nhất định sẽ phản đối.

- Lần sau?

Tiêu Minh Mai dậm chân:

- Huynh vẫn còn muốn ta phải chịu nhục sao? Nếu huynh có bản lĩnh, thì giết tên khốn kia cho ta, huynh dám không?

Hạ Tuấn Dật nhìn thấy Hàn Mạc khí định thần nhàn, biết gã không phải đối thủ của Hàn Mạc, sao dám động thủ, mà cho dù gã có bản lĩnh đánh lại Hàn Mạc đi nữa, cũng không dám giết con cháu thế gia. Nhưng gã lại không dám trái ý Tiêu Minh Mai, trán ướt đẫm mồ hôi, nhất thời không biết làm thế nào, chỉ mong Tiêu Linh Chỉ lại ra tay giúp đỡ.

Tiêu Linh Chỉ quay sang nói với con nha hoàn đang sợ sệt thẫn thờ của Tiêu Minh Mai:

- Còn không mau đỡ tiểu thư về nghỉ!

Nha hoàn kia lúc này mới hoàn hồn, vội chạy lên, lo lắng thưa:

- Tiểu thư…!

Rồi đến đến đỡ Tiêu Minh Mai, nhưng Tiêu Minh Mai lúc này đầy phẫn nộ, vừa hay con nha hoàn đến, tối tăm mặt mũi, chẳng nói chẳng rằng, lấy chân đạp thẳng vào bụng con nha hoàn kia, khiến cả người té xuống đất, rên lên đau đớn, ôm bụng giãy dụa, rõ ràng đã bị đạp không nhẹ.

Hàn Mạc chứng kiến, khẽ cau mày, mặt lạnh như băng.

Hắn tuy là trâm anh thế phiêt, trải qua cuộc sống xa hoa quý tộc, nhưng tư tưởng lại rất tiến bộ so với con người thời đại này, nên đối với những hành vi ngược đãi tôi tớ, hắn cảm thấy cực kỳ phản cảm.

Bản thân hắn từ trước đến giờ luôn nhã nhặn, ôn hòa với tôi tớ trong nhà, xem bọn họ đều là con người, nhưng nhìn thấy hành động của Tiêu Minh Mai lúc này, nói đánh là đánh, căn bản không coi đám nô tì là người, thấy nha hoàn kia rên la thống khổ, hắn rất tức giận, chỉ thẳng vào người Tiêu Minh Mai mà mắng:

- Ngươi đúng là rác rưởi.

Tiêu Minh Mai bàng hoàng, không ngờ Hàn Mạc trước mặt mọi người lại dám chửi mình nặng nề như thế, nhưng vốn khiếp sợ Hàn Mạc, nên không dám cự, chỉ đáp lại bằng giọng oán hận:

- Gã họ Hàn kia, ngươi hãy chờ bổn tiểu thư ta, ta sớm muộn sẽ lột da của ngươi, băm thịt ngươi cho chó ăn.

Cũng không dám lưu lại, khóc sướt mướt chạy đi.

Hạ Tuấn dật căm phẫn nhìn Hàn Mạc, vội đuổi theo, gọi lớn:

- Biểu muội, biểu muội,… đợi huynh với…

Tiêu Minh Mai chạy được mấy bước, quay lại mắng Hạ Tuấn Dật:

- Quỷ tha ma bắt huynh đi, ta không muốn thấy mặt huynh nữa… đợi khi huynh giết được tên khốn đó mới được gặp ta… còn nữa, huynh và đại ca phải kiếm cho ta mấy cao thủ lợi hại, mấy hôm nữa ta sẽ… nếu huynh không kiếm cho ta, ta sẽ hận huynh suốt đời…!

Nàng lại xoay người chạy tiếp, Hạ Tuấn Dật vừa đuổi theo vừa la lên:

- Biểu muội, muội nghe ta giải thích… Được rồi, người muội cần, ta nhất định sẽ tìm cho muội…!

Thấy bọn chúng chạy xa, Tiêu Linh Chỉ mới thở phào nhẹ nhõm, đến đỡ con nha hoàn dậy, quay lại nói với Tiểu Quân:

- Ngươi đỡ cô ta đi tìm đại phu cứu chữa…!

Tiểu Quân vội đi tới, mắt mỉm cười nhìn Hàn Mạc, rồi dìu con nha hoàn khốn khổ đó đi.

Trong phút chốc, trong hoa viên chỉ còn lại Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ.



Gió đêm ấm áp, Tiêu Linh Chỉ nhìn Hàn Mạc, khẽ nói:

- Hàn thính trưởng thích chơi mấy trò này ư? thích ức hiếp một cô gái yếu ớt lắm sao?

- Đời người vốn không thú vị, nên tự mình phải tự tìm lấy niềm vui.

Hàn Mạc cuối cùng lại cười hớn hở như gió xuân, chậm rãi nói:

- Chỉ có điều người con gái yếu đuối mà nàng nói đến, hình như không yếu đuối đâu, cô ta trước mặt nàng ra vẻ rất nhu mì, nhưng lúc cô ta ra tay hãm hại người khác, không khác gì đám ác nhân.

- Muội ấy chỉ là được nuông chiều quá thôi.

Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng đáp lại.

Hàn Mạc cười:

- Phong cảnh đẹp mỹ miều như thế này, bóng đêm tĩnh mịch, không nên nhắc tới cô ta được không? Thương tích của quân sư đã đỡ chưa? Trông người yếu đi nhiều, hãy ăn nhiều món ăn có lợi cho khí huyết, người mới chóng hồi phục được.

Thấy vẻ mặt chân thành của Hàn Mạc, Tiêu Linh Chỉ như được sưởi ấm ở trong lòng, đôi mắt chợt long lanh rạng rỡ, nhưng phát hiện Hàn Mạc cũng đang chăm chú nhìn mình, khiến khuôn mặt nàng bỗng ửng đỏ, vội quay đầu đi, nói:

- Ta đã khỏe lên nhiều, Hàn… Hàn thiếu gia, ta còn phải cám ơn ngài mới đúng.

Hàn Mạc cười ha hả:

- Hóa ra quân sư cũng biết nói tiếng cám ơn, điều này thật sự ta chưa từng nghĩ đến.

Tiêu Linh Chỉ dỗi hờn nhìn hắn, bình tĩnh đáp lại:

- Ngài có ân với ta, nói một tiếng cám ơn cũng là hợp tình hợp lý, có thế thôi làm sao mà ngài không ngờ tới, lẽ nào trong mắt của Hàn thiếu gia, ta là một người không biết phân biệt đúng sai sao?

- Ta không có ý như thế, quân sư hiểu lầm rồi.

Hàn Mạc giải thích:

- Nếu quân sư thật sự muốn cám ơn ta, không bằng cùng ta đi dạo trong hoa viên một chuyến. Đương nhiên, nếu quân sư thấy không tiện, coi như ta chưa nói gì đi.

Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh trả lời:

- Hoa viên không có ai… dù có đi nữa, Tiêu Linh Chỉ ta đường đường chính chính, không bao giờ sợ người khác nói vào nói ra.

Hàn Mạc giơ ngón tay cái lên, nói:

- Quả nhiên là nữ trung hào kiệt.

Hoa viên phủ Thái sư rất rộng lớn, chiếm một phần năm diện tích phủ, chia làm hai khu đông và tây, khu phía tây toàn là chim thú quý hiếm, còn khu phía đông chính là hoa viên mà Hàn Mạc đang đứng.

Tiêu gia không hổ danh là đệ nhất thế gia của Yến quốc, chỉ nội một cái hoa viên đã hiển thị rõ sự giàu sang danh giá gia tộc, hoa thơm cỏ lạ nhiều vô số, có nhiều loài Hàn Mạc còn chưa nghe, chưa thấy bao giờ. Hàn Mạc biết, trong đó có nhiều loài cây đến thời đại của hắn vốn đã bị tuyệt chủng.

Không khí mát lành, bên cạnh lại có giai nhân làm bạn, nhanh chóng xua đi những phiền toái mà hắn vừa gặp phải.

- Chúc mừng Hàn thiếu gia thăng chức Thính trưởng Tây hoa thính.

Hai người chầm chậm men theo cái ao trong hoa viên, Tiêu Linh Chỉ đột nhiên nói:

- Tây hoa thính là do Thánh Thượng đích thân thành lập, Hàn thiếu gia có thể đảm đương trọng trách như thế, cho thấy Thánh Thượng rất tín nhiệm ngài, sau này Hàn thiếu gia tiền đồ tươi sáng.

Hàn Mạc chắp hai tay ra sau lưng, ngoảnh đầu nhìn Tiêu Linh Chỉ, dưới ánh đèn đêm hòa với ánh trăng mờ ảo, mông lung, dung nhan thanh tú mỏng manh kia tựa như thần tiên thoát tục, đẹp vô cùng.

Bất luận nói từ góc độ nào, Tiêu Linh Chỉ tuyệt đối là một người đẹp hiếm có.

Trong vẻ lạnh lùng toát lên nét cao quý, trong sự cao quý hiện lên sự tao nhã.

- Tín nhiệm?

Hàn Mạc cười ha hả:

- Thánh thượng mà tín nhiệm con cháu thế gia chúng ta sao? Lời quân sư nói, không phải là muốn châm chọc Hàn Mạc thì chính là nịnh ta đó.

Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh nói:

- Hàn thiếu gia cho rằng Linh Chỉ không chân thành?

Hàn Mạc không cười nữa, thản nhiên nói:

- Quân sư là người thông minh, cũng nên biết rằng, vị trí Thính trưởng Tây Hoa thính Thánh Thượng muốn phế là phế liền, vốn không hề vững chắc, hôm nay ta là Thính trưởng, ngày mai không biết chừng sẽ là người bình thường, cho nên đối với ta, muốn ngồi vững chiếc ghế này, phải thật cực kỳ cẩn trọng, không thể làm sai, kỳ thực ta vốn không muốn làm trò cười cho người khác.

- Cẩn trọng?

Tiêu Linh Chỉ khẽ mỉm cười:

- Ngài làm được không?

Hàn Mạc nghiêm nghị đáp:

- Điều đó là tất nhiên, Hàn Mạc trung quân ái quốc, có ông trời làm chứng.

Hắn nhìn Tiêu Linh Chỉ, đúng lúc gặp ánh mắt của nàng, hai người nhìn nhau trong vài giây ngắn ngủi rồi bỗng chốc cùng cười phá lên.

Trung quân ái quốc, đối với các thế gia của nước Yến quốc, trên bàn tiệc nói bốn chữ này còn được, nhưng lúc tâm sự riêng tư, nói ra chỉ để gây cười thôi.

- Chuyện hôm nay gia gia mời cha con ngài đến có lẽ ngài cũng biết được ý đồ bên trong.

Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng hỏi:

- Trước khi Hàn gia các ngài chưa thể lớn mạnh đến một mức độ nhất định, các ngài nên hợp tác với ai? Tiêu gia chúng ta hay là Tô gia?

- Nàng hỏi quá thẳng thắn đó.

Hàn Mạc tỉnh bơ đáp:

- Chỉ có điều tiền đồ của gia tộc, ta không làm chủ được, về phần gia tộc tính toán thế nào ta cũng không muốn biết.

Tiêu Linh Chỉ ho khẽ khẽ, lại hỏi tiếp:

- Ngài vừa mới nói muốn xin cầu thân với Thái sư, muốn cưới Minh Mai, chỉ là đùa giỡn thôi hay có mấy phần là thật?

- Cầu thân?

Hàn Mạc nâng cằm nhìn Tiêu Linh Chỉ:

- Kỳ thực không phải ý kiến đó không hay, chỉ là… chỉ là ta thực sự không ưa vị tiểu thư đó của Tiêu gia các người, nếu Thái sư thật sự có ý kiến, ta có thể suy nghĩ chọn người khác.

- Chọn người khác?

Hàn Mạc cười tủm tỉm, liếc nhìn dò xét Tiêu Linh Chỉ một lượt, nói giọng chọc tức:

- Quân sư không phải cũng là tiểu thư Tiêu gia sao? Lại còn chưa thành thân nữa…!

- Ngài…!

Tiêu Linh Chỉ lập tức sắc mặt se lại, trừng mắt dữ tợn nhìn Hàn Mạc.

Hàn Mạc vẫn cười hì hì đáp lại:

- Quân sư, nàng đoán xem, nếu như Hàn Mạc ta thật sự đề nghị cầu thân với Thái sư, muốn đem nàng gả cho Hàn gia chúng ta, Thái sư có đồng ý không?

- Hàn Mạc, ngài… ngài nói bậy gì thế!

Dưới bóng đêm, bên cạnh cái ao nhỏ, cô nam quả nữ, Hàn Mạc buông lời trêu chọc thế này, tuy Tiêu Linh Chỉ tính tình lãnh đạm, cũng không tránh khỏi cảm thấy hai má nóng ran, cắn môi, tức tối nhìn Hàn Mạc.

- Ai muốn gả cho ngài, một kẻ luôn tự cho mình là đúng!

Hàn Mạc cười ha hả:

- Quân sư hiểu lầm rồi, Hàn gia chúng ta không chỉ có mỗi ta chưa lập gia đình, với lại tam ca ta mới chỉ cưới hai vợ lẽ, cũng chưa cưới vợ cả đâu…!

- Hàn Mạc, quỷ tha ma bắt ngài đi.

Tiêu Linh Chỉ tức khí, giơ tay đánh vào người Hàn Mạc, nhưng Hàn Mạc khéo léo tránh được, khiến nàng chỉ biết giậm chân hờn giỗi, quay đầu, đi nhanh về phía trước.

Hàn Mạc tiếp tục cười ha hả không thôi, nhìn theo bóng hình của Tiêu Linh Chỉ, tuy bước nhanh, nhưng tư thế vẫn tao nhã như xưa, vòng eo thon thả, dáng người uyển chuyển, đây chính là hương sắc đẹp nhất của hoa viên này.

Trong giây lát, chỉ thấy từ phía sau ngọn núi giả đằng trước Tiêu Linh Chỉ có một cái bóng đang chuyển động, giác quan cảnh giác trời phú của Hàn Mạc bảo hắn rằng sự tình có chút không hay, hắn bước nhanh đuổi tới, trầm giọng nói:

- Quân sư, cẩn thận!

Tiêu Linh Chỉ vẫn không quay đầu lại, chỉ nói:

- Ngài vẫn không quay về đại sảnh đi? Gia gia nói không chừng muốn gặp ngài đấy.

Lúc nàng nói, đã đi đến bên cạnh ngọn núi giả, thấy một bóng đen trông như yêu mị xông tới, bổ thẳng vào người nàng.

- Cẩn thận!

Hàn Mạc phi thân lên, lúc này chỉ có thể ôm Tiêu Linh Chỉ từ phía sau, định né sang một bên, nhưng còn chưa kịp tránh đã nghe từ phía sau truyền tới một tiếng kêu kỳ quái, nhưng Hàn Mạc lại cảm thấy lưng mình đã bị đánh trúng, nghe một tiếng răng rắc, hắn cảm thấy toàn lưng đau cay buốt, trong lòng hiểu ra, cái thứ phía sau đó là phóng thẳng vào lưng hắn.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận