Quyền Thần - Chương 907: Long thể bất an

Quyền Thần Chương 907: Long thể bất an
Trong buổi thiết triều sớm, Hoàng đế có lẽ bởi vì biết được tin Yến quân đã dành thắng lợi, nên khí sắc rất tốt, còn các đại thần trong triều, đặc biệt là quan viên Hàn phái đều tươi cười vui vẻ.

Lúc này, cung điện của Yến quốc quả rất náo nhiệt.

Chỉ vẻn vẹn có nửa tháng, đầu tiên là chuyện Tiêu thái sư bị ám sát, vẫn chưa truy tìm ra ai là hung thủ, Tiêu Minh Đường ra tay ám sát người nhà của Hàn gia vào đúng đêm giao thừa, cũng rất nhanh Hàn gia đã đưa ra một đòn phản kích trí mạng, cuối cùng ngay cả Tiêu Hoài Kim cũng bị cuốn vào chuyện này, hai cha con y đã bị đưa lên giá treo cổ.

Nếu như so với sự diệt vong của các gia tộc trước đó, thì cha con Tiêu Hoài Kim còn được chết toàn thây.

Sau khi cha con Tiêu Hoài Kim bị giết, thì Hàn gia đã là kẻ đứng đầu trong mấy đám gia tộc thế gia còn lại nắm toàn quyền quyết định trong tay, với vũ khí sắc bén là Đại Lý tự, lập tức điều tra quan viên Tiêu phái.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, đã có rất nhiều tên quan lại của Tiêu gia bị đào bới những chuyện đã làm nhiều năm trước, ví như chuyện khi nam phách nữ, chuyện cướp bóc tài sản, tham ô coi thường vương pháp, như lấy việc công để trả thù việc tư, số lượng bị bắt của Tiêu phái quan viên dài dằng dặc, cứ từng người rồi từng người bị đưa tới cho Đại Lý Tự thẩm tra.

Hơn nữa đối với quan viên của Tiêu gia, Đại Lý Tự sử dụng nhiều thủ đoạn ác độc, đối với những tên chức quan thấp của Tiêu gia thì đầu tiên cho nếm mùi cực hình, xong đến cưỡng ép dụ dỗ, để bọn chúng đích thân khai ra đồng đảng có địa vị cao hơn của Tiêu gia.

Trên thực tế với thân phận hiện giờ của bọn chúng, sớm đã ý thức được đại họa sắp đổ lên đầu bọn họ, không ít tên rất nhanh chóng đã khai nhận toàn bộ, hơn nữa còn khai ra những tên quan khác trong dòng tộc của chính mình.

Chỉ ngắn ngủi có mấy ngày, có rất nhiều quan viên Tiêu gia đã thất thế, trong khi đó Tiêu gia không có cách nào để chống đỡ lại, người có thế lực nhất hiện nay là Tiêu Vạn Trường cũng không có cách nào để chống đỡ, hơn nữa đến chính bản thân hắn cũng chưa chắc được bảo toàn.

Tiêu Vạn Trường luôn giữ cái vẻ mặt trầm cảm từ đầu đến bây giờ, nhìn thấy quan viên trong dòng tộc lần lượt bị thất sủng, ánh mắt y lạnh nhạt thờ ơ, y hiểu rất rõ, không có Tiêu thái sư, không có Tiêu Hoài Ngọc, thì Tiêu gia sẽ phải đối mặt với sự chèn ép mạnh mẽ, không có cái dù nào để bảo vệ, thì không thể kháng cự nổi.

...

Tin tức quân tình Tây Bắc truyền tới, hơn nữa Binh bộ lại nhận được tấu chương của Hàn Mạc, xin chỉ thị của triều đình về việc sẽ phải làm gì tiếp theo, trong buổi triều sớm hôm nay cũng chính là muốn thảo luận đối sách của bước tiếp theo.

Trong lòng đại đa số quan viên, chủ lực của Ngụy quân nếu đã bị đánh tan, đây là một cơ hội ngàn năm có một, rất muốn tấn công tiếp, cho dù nếu không thể tiêu diệt hoàn toàn Ngụy quốc, thì chí ít cũng chiếm lĩnh được một phần lớn lãnh thổ.

Nhưng về phương diện này nội các cũng không dám cẩu thả.

Câu hỏi được đặt ra hàng đầu hiện nay là, đó chính là vấn đề binh lực, Hàn Mạc đã xuất sáu vạn binh mã, đã điều đi hơn một nửa quân số của quân Tây Bắc, nếu như muốn tấn công sâu vào trong lãnh thổ của Ngụy quốc, diện tích lớn, thành trì đông đúc, thì sáu vạn binh đó còn không thể đủ, hơn nữa chủ lực của Ngụy quân tuy đã bị tổn thất trầm trọng, nhưng không có nghĩa là Ngụy quốc đã mất đi hoàn toàn sức chiến đấu, một quốc gia thượng võ, nếu như tấn công sâu vào trong lãnh thổ, thì sẽ gặp rất nhiều trở ngại, binh lực không đủ hùng mạnh, muốn càn quét Ngụy quốc, đó quả thật là chuyện không dễ dàng gì.

Hơn nữa, khó khăn khác chính là công tác hậu cần, tuy Hàn Mạc đã có trong tay hơn hai mươi năm vạn cân lương thảo từ người Khánh, không những thế ngoài sự dự đoán của mọi người là cũng đã chiếm được rất nhiều trọng giáp và hổ thuẫn, nhưng muốn đi sâu vào đất của Ngụy quốc để tác chiến, thì đám quân trang đó còn thiếu rất nhiều, hoặc cho dù sau khi giành được các vùng đất, chiếm giữ được một lượng lớn vũ khí, nhưng chuyện thất bại trong binh gia thì rất khó có thể đoán trước được, trước tiên, chính Yến quốc phải cung cấp một số lượng lớn quân nhu lương thảo.

Trên thực tế hộ Bộ của Hàn Huyền Đạo vẫn đang ngày đêm triệu tập lương thảo từ các quận của Yến quốc để tập trung lại, công bộ tuy không có Tiêu Hoài Kim, nhưng công việc chế tạo vũ khí thì chưa có lúc nào bị dừng lại.

Ngoài ra, đó chính là vấn đề liên kết với Khánh quốc.

Trước khi Ngụy quốc bị tiêu diệt, thì trong lúc này không muốn nảy sinh bất cứ tranh chấp gì với Khánh quốc, trên thực tế người Yến quốc cũng hiểu rất rõ, trong lòng người Khánh quốc lúc này cũng đang rất phức tạp.

Bọn họ đúng là đang rất cần sự giúp đỡ của Yến quốc, nhưng cũng vô cùng kiêng kị Yến quốc, nếu vẫn còn tồn tại sự mâu thuẫn trong lòng, thì vấn đề tiến công nhất định sẽ gặp rất nhiều phiền toái.

Nếu như liên binh tấn công Ngụy, thì nhất định sẽ dựa vào thực lực vốn có để làm tiêu hao thực lực của đối phương, nếu như vậy, đối với Ngụy quốc mà nói sẽ không thể hình thành một lực lượng đủ mạnh để tấn công.

Trên thực tế đó cũng chính là điều tệ hại nhất của liên quân.

Trong triều mọi người đang cùng nhau nghị luận, đại bộ phận quần thần đều đề xuất tiếp tục tấn công, Ngụy quân đang đại bại, cả nước đang khủng hoảng, phải nhân dịp này để tiếp tục tiến quân, nếu như cứ trì hoãn thêm, đợi cho Ngụy quốc có thời gian để bố trí lại phòng bị mới phát động tấn công, chỉ e rằng lần tấn công này sẽ chịu thương vong lớn hơn.

Người có kinh nghiệm lại tấu không thể dễ dàng xuất binh như vậy, trước khi tiến vào Ngụy quốc, nhất định phải vạch ra một kế hoạch tỉ mỉ, hơn nữa phải suy xét đến vấn đề khi Yến quốc tiến công bị thương vong thì phải ứng phó ra sao.

Trong triều phe cấp tiến ủng hộ tiến quân và phe lão thành đề xuất tạm thời hoãn binh tranh luận không ngừng.

Đó là chuyện quốc gia đại sự, không phân gia tộc, nếu như lúc này trong phe quan viên của Hàn gia xảy ra tranh chấp, thì quan viên của phe Phạm gia cũng xảy ra một cuộc cãi lộn có quy mô.

Hoàng đế vẻ mặt bình tĩnh, ngồi ở trên ghế rồng, nhìn về phía quần thần đang kịch liệt tranh luận, cuối cùng nhìn về phía Phạm Vân Ngạo hỏi:

- Phạm ái khanh, ý của khanh ra sao, bước tiếp theo mà đại quân ta nên làm là thẳng tiến, hay là tạm thời hoãn binh?

Phạm Vân Ngạo bước ra khỏi hàng, giọng trầm ngâm, nói:

- Thánh thượng, đang đà thắng lợi, tiếp tục tiến công, chắc chắn sẽ thu hoạch được một chiến tích không nhỏ, nhưng để tiến sâu vào trong đất của Ngụy quốc, nếu kế hoạch không được chu đáo, chuẩn bị đầy đủ, một khi xảy ra biến cố, thì ảnh hưởng rất lớn đến đại cục.

Dừng lại một chút, nghiêm nghị nói:

- Việc cấp thiết hiện nay là cần phải liên minh chặt chẽ với Khánh quốc, nếu như không thể thương lượng tốt với Khánh quốc, sau này một khi cuộc tiến công xảy ra lại xuất hiện mâu thuẫn với Khánh quốc, đối với chúng ta mà nói, đó quả là chuyện không tốt tí nào.

Yến đế lạnh lùng cười, nói:

- Người Khánh quốc... quay đầu lại thì cũng cần phải thu dọn đóng đổ nát này!

- Nhưng hiện giờ thì không thể!

Phạm Vân Ngạo nghiêm nghị nói:

- Nếu Khánh quốc không xuất binh, thì chúng ta tuyệt đối không thể đơn phương độc mã mà tiến công...!

Yến đế gật đầu nói:

- Phạm ái khanh lo lắng Yến quốc ta đơn thương độc mã tấn công vào đất người Ngụy, người Khánh có thể gây bất lợi cho chúng ta?

Phạm Vân Ngạo lập tức nói:

- Đúng là như vậy. Thánh thượng, Khánh quân tuy rằng đã tiêu hao rất lớn về lực lượng, nhưng vẫn còn đội quân chủ lực, nếu như quân ta tùy tiện tiến công, bất kể là thắng hay bại, thì người Khánh quốc đều có khả năng tấn công chúng ta từ phía sau lưng. Nếu thắng, người Khánh không muốn nhìn quân ta lớn mạnh, nếu thất bại, Khánh quốc càng có cơ hội tát nước theo mưa, lúc này thì chúng ta đã không thể chống cự!

Yến đế khẽ gật đầu, nhìn về phía Hàn Huyền Đạo, hỏi:

- Hàn ái khanh, đối với chuyện này khanh có cách gì để giải quyết?

Hàn Huyền Đạo bước ra khỏi hàng, trầm giọng nói:

- Muôn tâu Thánh thượng, Phạm thượng thư nói rất đúng. Đại quân ta đang thắng vang dội, sĩ khí đang hừng hực, cho dù những năm gần đây chưa xảy ra đại chiến nào, nhưng nay trận mở màn đã đại thắng, nhất định không khỏi ý nghĩ khinh địch, sự kiêu ngạo của tướng sĩ, điều đó chưa chắc đã là chuyện tốt. Hơn nữa Phạm thượng thư suy nghĩ cũng rất thâm sâu. Tâm địa của người Khánh, rất khó phòng bị, nếu như ta và bọn họ thương lượng xong xuôi, thì cần gì phải lo lắng đến chuyện hậu họa nữa!

- Vậy chuyện kia cần giải quyết như thế nào?

Hoàng đế vuốt chòm râu ở cằm hỏi.

Hàn Huyền Đạo lập tức nói:

- Lập tức phái sứ thần đi Thượng Kinh thành thương thảo, vạch ra kế hoạch chu đáo khi vào đất Ngụy tác chiến. Ngoài ra, chiêu mộ tập kết binh lính, để bổ sung binh lực cho tiền tuyến!

Hoàng đế khẽ gật đầu, hỏi:

- Theo như lời của Hàn ái khanh, nên phái người nào đi tới Khánh quốc để thương thán?

- Hồi bẩm Thánh thượng, lần trước Xương Đức Hầu đi sứ ở Khánh quốc, vô cùng thuận lợi, hơn nữa đối với Khánh quốc cũng có phần thông thuộc, theo như ý của thần, thì nên cử Xương Đức Hầu đảm nhiệm việc này! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Hoàng đế nhíu mày, trầm tư một lát, rồi nói:

- Trừ người đó ra, không còn ai khác để chọn lựa sao?

Hàn Huyền Đạo nghiêm mặt nói:

- Tiến quân vào đất Ngụy là điều không thể tránh. Nội các cũng cần khẩn trương chuẩn bị kế hoạch, mỗi người cánh phải chung tay gánh vác trách nhiệm này. Nhưng lần đi sứ này, đó là chuyện đại sự, cần phải phái một quan viên có vai vế trong đám quan viên, cho nên thần mới nghĩ đến, nếu như cần chọn một người, thì Xương Đức Hầu là thích hợp nhất.

Phạm Vân Ngạo cũng nói:

- Thánh thượng, Hầu gia chính là người trong hoàng thất, thân phận cao quý, hơn nữa cũng đã từng đi sứ, việc thương thán do Hầu gia gánh vác, là thích hợp nhất!

Hoàng đế trầm ngâm một lúc, rồi nói:

- Nếu đã như vậy, thì việc đi sứ sẽ giao cho Xương Đức Hầu, trao đổi việc tấn công Ngụy quốc giữa hai nước.

Quần thần lập tức đồng thanh nói:

- Thánh thượng anh minh!

Hoàng đế lại nói:

- Lần này Hàn Mạc cầm quân đánh trận đại thắng, trẫm rất vui. Nhưng việc tác chiến ở bên Ngụy quốc, chuyện không phải nhỏ, trẫm luôn suy nghĩ việc này mãi, trận này chỉ có thể thắng không thể thua, cho nên trẫm quyết định, sẽ điều tiếp một mãnh tướng đến Tây Bắc, hiệp trợ Hàn Mạc công Ngụy!

Quần thần lập tức hướng ánh mắt về phía Hoàng đế.

Không ít người đã cảm thấy, Hoàng đế điều tướng lên biên quan, có phải là vì muốn ngăn cản Hàn Mạc không?

Hàn Mạc hiện giờ đang bay như diều gặp gió trong quân đội Tây Bắc, muốn tìm một tên võ tướng để cản trở hắn, chuyện này quả thực là rất khó, Hàn Mạc cũng không dễ dàng chấp nhận phân quyền với người khác.

Hàn Huyền Đạo thần sắc vẫn rất bình tĩnh, chỉ có điều mắt ông ta như bị một ánh sáng sắc bén xẹt qua mà người thường không thể nhận ra.

Ánh mắt của Hoàng đế đã liếc rất nhanh về phía Hàn Huyền Đạo, chậm rãi nói:

- Trẫm nhận thấy trong đám quần thần trong triều, nếu nói về việc thống quân, Đông Hải Trấn Phủ quân Tổng đốc Hàn Huyền Linh cũng là một vị rất thiện chiến. Lúc trước hắn lấy yếu thắng mạnh, đại phá Khánh quốc Thủy sư, một vị tướng tài năng như vậy, không dùng thì thật đáng tiếc, trẫm quyết định tạm thời điều Hàn Huyền Linh đi tới tiền tuyến hiệp trợ Hàn Mạc, chuẩn bị tấn công vào đất Ngụy, chư vị ái khanh có ý kiến gì không?

Không ít thần tử đều tỏ ra có chút kinh ngạc.

- Thánh thượng, Hàn tổng đốc từ trước đến nay là người thống lĩnh thủy quân...!

Phạm Vân Ngạo nhíu mày, chỉ có điều hắn vẫn chưa nói dứt câu, thì Hoàng đế đã cười nói:

- Giỏi về thống lĩnh thủy quân, chưa chắc không thể thống lĩnh lục quân. Hàn Mạc là người dụng binh phi phàm, nhưng xét về mặt tuổi tác thì vẫn còn nhỏ tuổi, làm việc vẫn có phần bồng bột, Hàn Huyền Linh là một tay lão luyện thành thục, có hắn ở bên hiệp trợ, đối với quân Yến ta mà nói quả là một chuyện rất tốt!

Lúc này trong triều đột nhiên im lặng.

Ngay ở cái thời điểm yên tĩnh này, một âm thanh lớn được phát ra có chút giật mình nói:

- Thánh thượng, người...!

Mọi người ngẩn ra, giọng nói thất thanh nghẹn ngafod đó là tên chấp lễ thái giám, hắn đang nhìn về phía Hoàng đế, trên mắt thể hiện sự hoảng sợ, quần thần lúc này đều soi ánh mắt về hắn, thì thấy Hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng, mũi đang chảy máu, hai dòng máu đỏ tươi từ mũi của Hoàng đế chảy ra, nhưng thần sắc của Hoàng đế rất bình tĩnh, không ngờ vẫn vuốt nhẹ chòm râu dưới cằm, dường như không biết rằng mũi của mình đang chảy máu.

Lập tức đám thần tử cực kỳ kinh hãi.

Mũi của Hoàng đế đương triều đang chảy máu, cảnh tượng lúc này thật quỷ dị vô cùng.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận