Quyền Thần - Chương 879: Chuyện động trời trong cung

Quyền Thần Chương 879: Chuyện động trời trong cung
Đúng là sợ cái gì đến cái đó.

Khổng Viện Phán đang hốt hoảng, nhưng biết thời gian rất gấp gáp, lập tức tiến vào bên trong, chỉ thấy một bà đỡ đang bế trên tay một đứa bé gái, toàn thân đứa bé đầy huyết thai.

Y nhìn Thục Phi, chỉ thấy Thục Phi đã hôn mê, bất tỉnh nhân sự.

- Ở đâu?

Khổng Viện Phán cắn răng, hỏi nhẹ.

Thái giám Dược Thiện Ti biết y đang hỏi cái gì, vội vàng tới nâng cái rương đỡ đẻ lúc trước đã bê vào, lấy ra chìa khóa mở cái rương, tay chân run lên mở cái rương ra, bên trong quả nhiên có một đứa bé nam đang nằm, đứa bé hình như đang ngủ, Khổng Viện Phán nhìn vào, thì biết đứa bé trai này cũng vừa mới sinh ra không được bao lâu, trong lòng khiếp sợ vô cùng, Hàn Huyền Đạo quả là tay thông thiên, trong thâm cung này, đã sắp xếp mọi việc sẵn sàng.

Đứa bé trai này không biết là con cái nhà ai, vừa mới ra đời, thì bị dùng để treo đầu dê bán thịt chó, Khổng Viện Phán tuy bất đắc dĩ phải làm chuyện này, nghĩ đến việc hai đứa trẻ vừa mới sinh ra đời đã phải chia lìa cốt nhục, trong lòng có hơi đau xót. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Không thể không làm.

Thái giám Dược Thiện ti nhẹ tiếng nói:

- Phải tắm rửa cho Long tử, nếu không làm gì, sẽ có vấn đề.

Hai bà đỡ cũng nhìn về phía Khổng Viện Phán

Tuổi của Khổng Viện Phán lớn nhất, trong vô hình, đã trở thành người tâm phúc của mọi người ở đây.

Y ổn định tinh thần, trầm giọng nói với bà đỡ:

-Nương nương sẽ tỉnh lại thôi, ngươi nhanh đi mở cửa, cho người đưa Kim thang đến để tắm, nhưng không để ai vào!

Bà đỡ kia biết liên quan đến tính mạng, vội vàng đi ra.

Thực hiện kế hoạch lần này, mỗi người đều phụ trách sự việc của mình, sau khi bà đỡ đi ra, Khổng Viện Phán nhanh chóng móc ra một bình sứ từ trong lồng ngực của mình, nhanh chóng đến bên cạnh công chúa nhỏ đang khóc, hạ giọng khiến bà đỡ mở miệng tiểu công chúa ra, sau đó đem chất lỏng trong bình sứ nhỏ vào trong miệng công chúa, chỉ trong nháy mắt, nàng tiểu công chúa vốn khóc không ngừng lập tức dừng khóc, hình như đã ngủ say ngay lập tức.

Bên ngoài, các cung nữ sớm đã chuẩn bị nước ấm Kim Thang, Linh Yến Nhi tự mình đưa vào, muốn đi vào trong, bà đỡ liền nhận bồn ngọc, lắc đầu nói:

- Chưa tắm rửa, không thể vào!

Bà đóng cửa lại, rồi tức tốc bê bồn ngọc vào, cùng với bà đỡ còn lại, rửa sạch người tiểu công chúa, thái giám Dược Thiện Ti cẩn thận bế đứa bé nam từ trong rương thuốc ra, nhanh chóng dùng vải vàng trùm lại, mà tiểu công chúa sau khi tắm xong, bà đỡ cũng nhanh chóng cho đặt vào trong rương thuốc. Khổng Viện Phán nhìn tiểu công chúa đang ngủ, thở dài, đóng rương lại, thái giám Dược Thiện ti nhanh chóng đến khóa rương thuốc lại.

Toàn bộ quá trình, lưu loát như nước chảy, bốn người phối hợp rất ăn ý, không có chút trì hoãn nào.

Khổng Viện Phán biết loại thuốc đó chỉ đủ để tiểu công chúa ngủ say trong vòng 5 tiếng, cũng không phát ra bất cứ tiếng khóc nào, đứa bé trai này có lẽ cũng cho uống loại thuốc như vậy, cho nên mới ngủ say, không khóc một tiếng.

Tất cả đều đã được an bài, ba người còn lại đều nhìn Khổng Viện Phán, Khổng Viện Phán chỉ hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:

- Để nương nương tịnh thân, mở cửa báo hỉ!

Nhìn mấy người vẻ mặt hơi lo lắng, liền hạ giọng nói:

- Không được tỏ ra lo lắng, có chút sơ hở gì, chúng ta đều phải chết!

Mọi người đều kinh hoàng, nhưng rất nhanh đã ổn định lại, thái giám Dược Thiện ti dẫn đầu đi ra, tới trước cửa phòng, hít sâu một hơi, mở cửa ra.

Yến đế đang đi lại ngoài phòng rất kích động, thấy cửa mở ra, liền đi đến, hỏi:

- Như thế nào rồi?

Thái giám Dược Thiện Ti quỳ xuống, nói cao giọng:

- Chúc mừng thánh thượng, nương nương sinh hạ một thái tử!

Yến đế và Linh Yến Nhi đều tỏ ra rất vui mừng lẫn âu lo, tất cả các cung nữ và thái giám đều cùng nhau chúc mừng nói:

- Chúc mừng Thánh thượng, chúc mừng Thánh thượng!

Yến đế cười ha ha, hất tay áo nói:

- Tất cả mọi người sẽ có thưởng lớn!

Ngài vội vàng vào trong phòng, bà đỡ đã bế sẵn đứa bé trên tay để đón, quỳ xuống đất, hai tay đưa đứa trẻ lên, chúc mừng nói:

- Chúc mừng Thánh thượng, thêm một vị hoàng tử nữa!

Yến đế cẩn thận bế đứa bé, ôm vào lòng, xem đứa bé đã ngủ, vẻ mặt rất kích động, hôn nhẹ lên trán đứa bé, hạ giọng nói,

- Ông trời có mắt, thiết đãi Đại Yến ta!

Bà đỡ còn lại cuối cùng cũng nói:

- Vài người nữa đến đây, giúp ta tịnh thân cho nương nương!

Linh Yến Nhi nghe thấy, lập tức đem mấy cung nữ, bưng canh nóng vào phòng, trong phòng lập tức có nhiều người qua lại, rất hỗn loạn, thái giám Dược Thiện ti cũng nhanh nhẹn, gọi hai tên tiểu thái giám vào, đem rương đỡ bê xuống. Lúc này, tất nhiên là ai cũng không để ý, cái rương đỡ đẻ đó bưng qua người Yến đế, quả nhiên Yến đế nhìn cũng không nhìn, toàn bộ tâm ý đều dồn vào đứa bé trai đang bế trên tay, vị Cửu ngũ chí tôn Đại Yến, lúc này vẻ mặt rất nhân ái, nhẹ nhàng bế đứa trẻ vào lòng, không nỡ buông tay.

Khổng Viện Phán nơm nớp lo sợ đứng cách đó không xa, nhìn thấy thái độ yêu mến của Yến đế, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ.

Quyền thế Hàn gia, y rất rõ, đến đương kim thánh thượng cũng khiêm nhường, đừng nói là mình một tên thái y nhỏ bé của Viện Phán, y chỉ là con cờ trong đó, việc đến hôm nay, chính mình cũng chỉ biết trơ mắt nhìn.

Từ sau tấm rèm, từng cung nữ đi vào đi ra, tịnh thân cho Thục Phi sau khi sinh, hơn nữa đổi tất cả thành đồ mới, bận rộn một lúc lâu, tất cả mới thu xếp xong, mà lúc này bên ngoài cửa đã hiện ra ánh sáng rạng đông.

...

Lúc Thục Phi tỉnh lại, Yến đế đang bế đứa trẻ ngồi cạnh giường, ngoài Linh Yến Nhi ra, tất cả mọi người đều bị cho ra ngoài.

Nhìn thấy Thục Phi tỉnh lại, Yến đế vội vàng nhè nhẹ chuyển đứa bé cho Linh Yến Nhi bên cạnh, nắm chặt tay Thục Phi, nói nhẹ nhàng:

-Ái phi, khổ cho nàng rồi!

Thục Phi hướng mắt nhìn về phía đứa trẻ, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, Linh Yến Nhi nhanh nhẹn cười nói:

- Nương nương, là thái tử!

Nói xong, bế đứa bé đến bên giường.

Thục Phi trìu mến nhìn đứa bé đang ngủ, sắc mặt trắng bệch, đã hiện ra vẻ dịu dàng.

- Nương nương, tiểu hoàng tử nhìn rất kháu, trắng trẻo mập mạp.

Linh Yến Nhi nhẹ giọng nói.

Thục Phi nghe vậy, nhè nhẹ gật đầu, hoàng đế đã cười nói:

- Ái phi, Trẩm phải cám ơn nàng, hoàng thất ta người không nhiều, hôm nay nàng vì trẫm sinh hạ một vị hoàng tử, nàng nói, nàng muốn ta thưởng gì?

Thục Phi mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, xem ra rất yếu, nhưng lại nói cười nói rất dịu dàng:

- Thánh thượng ban thưởng, thần thiếp muốn Thánh thượng thưởng cho đứa bé húy danh đi!

Yến đế sửng sốt, lập tức cười nói:

- Điều này rất dễ, không dấu gì ái phi, tên thì trẫm đã sớm nghĩ ra rồi, nếu là hoàng tử, tên một chữ "Thiền", nếu là công chúa, thì thưởng một chữ "Ninh"

Bế đứa bé từ tay Linh Yến Nhi, nhìn chằm vào khuôn mặt nhỏ bé đó, bình tĩnh nói:

- Nếu được một vị hoàng tử, tất nhiên gọi là Tào Thiền!

Linh Yến Nhi không hiểu lắm, còn Thục Phi cũng hơi cử động thân thể mềm mại.

Một chữ "Thiền", hàm ý rất sâu, trong lòng Thục Phi rất phức tạp. Nàng không biết một cái tên như vậy, đối với đứa bé vừa mới sinh ra, là hạnh phúc hay bất hạnh.

...

Trời vừa tờ mờ sáng, Hàn Huyền Đạo đã tĩnh tọa ở thư phòng, nhắm hai mắt, hình như đã ngủ.

Đêm qua sau khi biết được Khổng Viện Phán được truyền vào cung, cả đêm không ngủ, mặt của ông ta lại không có vẻ gì mệt mỏi, ngược lại rất bình tĩnh.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, liền nghe thấy tiếng Hàn Ẩn vừa cung kính và nhẹ giọng truyền vào:

- Lão gia!

Hàn Huyền Đạo mở to hai mắt, con ngươi chuyển động, trầm giọng nói:

- Vào đi!

Hàn Ẩn đẩy cửa, nhẹ nhàng tiến vào, quay người đóng cửa lại, trong tay hắn, quả nhiên đang cầm một cái làn, bên ngoài dùng vải xám đậy lại, một bàn tay vững chải nhấc cái làn.

Hàn Huyền Đạo nhìn cái làn, nhíu mày lại, xuống giọng hỏi:

- Trong cung... đúng là sinh ra bé gái?

Hàn Ẩn gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Nương nương hạ sinh công chúa!

Nói xong, đặt cái làn lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, Hàn Huyền Đạo đứng dậy, nhẹ nhẹ bước đến, vẻ mặt trầm lại, nhè nhẹ giở tấm vải, tấm vải dày đang bao quanh công chúa, công chúa đang ngủ ngon trong làn.

Tiểu công chúa đáng thương, tất nhiên không hiểu, mình đã trở thành nhân vật chính của một âm mưu kinh thiên động địa.

Hàn Mạc Đạo lẳng lặng nhìn tiểu công chúa, đưa tay ra, hình như muốn xoa nhẹ vào mặt đứa trẻ, nhưng mắt nhìn thấy làn da non của tiểu công chúa, lại dừng tay lại, thu tay về, nhẹ nhàng đậy tấm khăn xám lên.

- Ta chỉ là phòng bị.

Hàn Huyền Đạo nhẹ nhàng nói:

- Nhưng ông trời lại trêu đùa ta, lại muốn ta phải làm như thế...!

Hàn Ẩn hạ giọng nói:

- Tất cả đều thuận lợi.

Hàn Huyền Đạo gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Việc này có chắc chắn chỉ có bốn người tham gia trong đó?

- Phải

Hàn Ẩn gật đầu nói:

- Bà đỡ là do Dược Thiện ti chọn ra, bây giờ đã được thưởng để ra khỏi cung, lão nô đã phái người đi theo, phía Khổng thái y, cũng sắp xếp người theo dõi.

Hàn Huyền Đạo trầm ngâm một hồi, trong mắt hiện lên ánh nhìn lạnh lùng, nói:

- Hai bà vú già kia, hôm nay cần động thủ xử lý, loại người này, không thể nào giấu được lời, nếu có chút gì lộ ra, hậu quả không thể lường được, loại bỏ bọn chúng, loại người thấp kém giống như loài vật vậy, không có ai chú ý đâu.

- Lão nô đi làm ngay!

Hàn Ẩn cung kính nói, dừng một lát lâu, hỏi:

- Tên thái giám và Khổng thái y bên trong cung đó phải xử lý như thế nào?

Hàn Huyền Đạo cười lạnh nhạt:

- Ta xưa nay không tin được bọn hoạn quan, ngươi sắp xếp đi, nhanh loại trừ hắn, nhưng cần chờ cái đã, chờ qua vài hôm nữa rồi động thủ, nhất định cần nhớ, nếu có xảy ra ngoài ý muốn, tuyệt đối không để cho người khác nhìn ra đây là vụ cố ý loại trừ.

Hàn Ẩn nói:

- Lão nô đã hiểu, nhất định sẽ làm rất sạch sẽ.

- Về phần Khổng thái y...!

Hàn Huyền Đạo nhíu mày, trầm ngâm hồi lâu, mới nhẹ giọng nói:

- Tạm thời đừng đụng đến , trong bốn người, chỉ có y không dám tiết lộ, liên quan đến tính mạng già trẻ, y nhất định sẽ suy nghĩ kỹ càng, y để ta tự đối phó, đợi vài tháng nữa rồi tính...!

Hàn Ẩn gật gật đầu, ánh mắt liền nhìn xuống cái làn, nhẹ nhàng nói,

- Lão gia, tiểu công chúa nên phải đưa đến Đông Hải để nuôi dưỡng...?

Hàn Huyền Đạo nhắm hai mắt lại, trầm tư hồi lâu, mới tư từ nói:

- Nương nương sinh hạ là hoàng tử, đứa trẻ này... vốn là không tồn tại, chỉ có thể để cho nó biến mất...!

Hàn Ẩn toàn thân run rẩy, trong mắt xẹt qua ánh mắt thất kinh.

- Ẩn thúc, đem nó xuống đi...!

Hàn Huyền Đạo thở dài nói:

- Làm sạch sẽ một chút!

Hàn Ẩn quỳ dưới đất, run giọng nói:

- Lão gia, đây... đây là huyết mạch của nương nương, trên người cũng có dòng máu Hàn gia chúng ta...!

- Ta biết.

Hàn Huyền Đạo nghiêm nghị nói:

-Nhưng ngươi cần biết, hôm nay xem như thiên hạ thái bình, nhưng có vô số con mắt đang nhìn chằm vào Hàn gia chúng ta, quả nhiên đã đi đến bước này, thì không thể có bất cứ mạo hiểm gì. Đứa trẻ này giữ lại, chỉ là cái họa...!

Ông ta giơ tay lên, phất tay nói:

- Mang xuống đi, đừng nói thêm gì nữa.

Hàn Ẩn nhìn vào trong cái làn, trong mắt lộ lên vẻ bất đắc dĩ, đứng dậy nói cung kính:

- Vâng, lão gia!

Xách cái làn đi lên phía trước, đi đến trước cửa phòng, lại quay đầu nhìn Hàn Huyền Đạo.

Hàn Huyền Đạo dựa vào ghế, thần sắc trầm ngâm, chăm chú nhìn Hàn Ẩn, gật nhẹ đầu, Hàn Ẩn không nói nhiều lời, mở cửa ra, xach cái làn ra khỏi cửa.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận