Quyền Thần - Chương 683: Dụ dỗ

Quyền Thần Chương 683: Dụ dỗ
Tim Hàn Mạc đập nhộn nhịp, dường như ý thức được điều gì đó, nét mặt vẫn điềm tĩnh, một tay nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo thon đẹp của nàng, khẽ cười, hỏi:

- Hoàng hậu nói vậy, Hàn Mạc có chút không hiểu.

Lông mi trên khuôn mặt Hoàng hậu vẻ thay đổi, dường như lộ vẻ như cười mà lại như không

- Hợp tác với bản cung, bản cung sẽ giúp đỡ ngươi đăng cơ Hoàng đế Nước Yến, ngươi đồng ý không?

Hàn Mạc cười lớn, nói:

- Hoàng hậu, Hàn Mạc đáng chết, người nói thế làm ta hồ đồ rồi… !

Hoàng hậu liền ôm cổ Hàn Mạc, nhẹ nhàng nói:

- Không được cười bản cung… bản cung không nói đùa đâu… chỉ cần ngươi và bản cung hợp tác, bản cung sẽ giúp ngươi ngồi vào chiếc ghế của Hoàng đế Nước Yến… !

Hàn Mạc vẫn ung dung cười, nói:

- Hoàng hậu có vẻ tự tin quá. Hàn Mạc cũng biết, ở nước Khánh Hoàng hậu rất có thế lực, nhưng… nước Khánh không phải nước Yến… !

Ánh mắt Hoàng hậu đảo qua, tiểu tướng của Hàn Mạc vẫn ở trong chỗ ấy của Hoàng hậu, nàng vẫn để đó, nhẹ nhàng nói:

- Ngươi không tin bản cung có thể làm được sao?

Hàn Mạc khẽ cười, nói:

- Hoàng hậu cần biết, nếu lời này truyền ra ngoài, hai nước Khánh- Yến sẽ xảy ra những xung đột mâu thuẫn nghiêm trọng, ngay cả Hàn gia ta, cũng vì chuyện này và liên luỵ.

- Ngươi dám quan hệ với bản cung, bản cung nghĩ rằng gan ngươi phải lớn lắm chứ… không nghĩ ngươi lại yếu đuối vậy… không có gan làm Hoàng đế!

Giọng Hoàng hậu có chút tức giận.

Hàn Mạc khẽ cười, một tay sờ bầu ngực trắng đầy đặn, một ngón tay vê vê đầu nhũ hoa, nhã nhặn nói:

- Quan hệ với Hoàng hậu bị phát hiện ít ra cũng có thể cùng Hoàng hậu chết, có thể cùng người có cuộc phong lưu này, chết cũng có gìđáng tiếc ? Nhưng… đoạt ngôi sẽ tru diệt cửu tộc, máu chảu thành sông… Hàn Mạc có thể dùng sinh mạng của mình mà quan hệ vụng trộm với Hoàng hậu, cũng khômg dám đêm sinh mạng của cửu tộc mà làm bừa… ít nhất hiện tại vẫn không dám!

- Nếu bản cung mượn sự cả gan của ngươi thì sao?

Đầu hoa anh đào bị ngón tay Hàn Mạc vê vê, dưới chỗ đó lại tiết ra những dòng nước, đôi mắt Hoàng hậu đẫm lệ, mắt ửng đỏ, vòng eo uốn éo có chút không được tự nhiên cho lắm, lần uốn eo này, làm cho đôi mông động đậy, tiểu tướng cũng nhẹ nhàng chuyển động trong đó, Hàn Mạc cười dâm, nhẹ nhàng chuồi lên trên, diễm phụ khẽ rên rỉ, dùng tay đánh vào ngực Hàn Mạc không có chút sức lực, sẵng giọng:

- Không được nhúc nhích, im lặng như vậy, không thì… không ta sẽ cho tiểu tướng của ngươi ra ngoài đó... !

- Ta muốn biết Hoàng hậu mượn sự cả gan của ta làm gì.

Hàn Mạc bình tĩnh nói.

Khánh hậu dùng tay giữ ngón tay đang vê vê đầu hoa anh đào của mình lại, để hắn không nghịch nữa, rồi nhẹ nhàng nói:

- Chỉ cần ngươi đồng ý hợp tác với bản cung, bản cung sẽ làm nhiều việc vì ngươi…đợi bản cung làm các việc cho ngươi xong, gan của ngươi sẽ ngày càng mạnh dạn lên thôi.

- Vậy nàng muốn làm cho ta những việc gì?

Hàn Mạc nhìn đôi mắt Hoàng hậu, vẻ điềm tĩnh nói:

- Nàng phải nói cho ta biết những điều ta cần biết, mới khiếm ta có chút tự tin để quyết định có làm hay không chứ.

Hoàng hậu lắc đầu, nói:

- Có những việc, nói sớm quá, sẽ không thú vị nữa. bản cung giúp ngươi to gan lên, ngươi cũng phải giúp bản cung một số việc… !

Nàng nói chưa dứt lời, Hàn Mạc đã cười, nói:

- Hoàng hậu có lẽ không biết Hàn Mạc còn có một biệt hiệu.

- Biệt hiệu gì?

- Đông Hải Tiểu Bá Vương!

Hàn Mạc thản nói:

- Ý nghĩa Bá Vương, rất đơn giản, đó là không thích nghe người khác chỉ bảo, đều làm những việc mình thích mà thôi, làm việc thì càng chủ động… !

Ngón tay vê vê ngực bị tay Hoàng hậu giữ lại, cười dâm, nói:

- Như vừa nãy, Hàn Mạc vẫn thích chủ động thôi… !

Hoàng hậu lắc đầu, nói:

- Biệt hiệu này không hay… !

- Ố?

Hàn Mạc cười nói:

- Xin được chỉ giáo.

- Tây Sở Bá Vương Hạng Võ, nhưng cũng là bại tẩu ô giang… tên Bá Vương không cao minh lắm… !

Ánh mắt Hoàng hậu chuyển động, bình tĩnh nói.

Hàn Mạc ha hả cười, nói:

- Tây Sở Bá Vương không phải Đông Hải Tiểu Bá Vương, Đông Hải Tiểu Bá Vương cũng không pahỉ Tây Sở Bá Vương, không thể nói hỗn độn nhau được.

Hoàng hậu thấy Hàn Mạc cười nói, khẽ nhíu mày, nói:

- Ngươi nói đi nói lại, có phải không muốn hợp tác với bản cung?

Hàn Mạc cũng nghiêm nghị lại, thản nhiên nói:

- Hoàng hậu đã nói hợp tác, cũng phải nói phạm vi hợp tác rõ ràng một chút chứ… mơ mơ màng màng, ta nghe không hiểu gì cả, càng không biết phải làm những gì.

- Ngươi vẫn không tin bản cung sao?

Hoàng hậu khẽ thở dài, nói:

- Lẽ nào bản cung sẽ hại ngươi?

Hàn Mạc mỉm cười nói:

- Hàn Mạc không nghĩ Hoàng hậu sẽ hại ta, chỉ muốn biết chút ít mà thôi. Hoàng hậu son sắt muốn giúp Hàn Mạc trở thành Hoàng đế nước Yến, vậy…ở nước Yến vẫn có thể lợi dụng được ít, Hoàng hậu nói ra chút ít, Hàn Mạc xem có thể giúp mình được gì… nếu thực sự được giúp đỡ, Hàn mạc sẽ không từ chối ý tốt của Hoàng hậu nương nương… !

Trong lòng Hoàng hậu có chút kinh ngạc, nàng cho rằng lúc này đây, rất dễ thuyết phục Hàn Mạc làm một số việc, nhưng không ngờ, hai người vẫn đang mây mưa, người thanh niên này vẫn giữ được sự cảnh giác cao độ, thậm chí những lời của nàng, hắn cũng đoán được một số sự tình, hắn còn muốn biết thêm một số việc từ chính miệng nàng nói ra, xem ra nàng đã có chút coi thường người thanh niên này rồi.

Nàng có chút bực bội, liền nhấc mông lên, nhưng thân thể vẫn chưa đứng dậy hẳn, hai tay Hàn Mạc nhưng hai gọng kìm đè chặt eo nàng lại, lúc này nàng không cử động được, cũng không đứng dậy nổi, mày liễu nhíu lại, vừa ngượng vừa bực bội, lạnh lùng nói:

- Ngươi… ngươi làm gì vậy?

- Hoàng hậu định thế này mà đi sao?

Hàn Mạc khẽ cười nói:

- Chỉ là… Hàn Mạc vẫn không nỡ để Hoàng hậu như này mà rời đi!

Hoàng hậu cảm thấy chỗ đó vẫn nóng hừng hực, bị Hàn Mạc đè lại, thân thể liền mềm nhũn lại, vừa bực bội vừa khó chịu, tức giận nói:

- Ngươi không muốn nói chuyện đàng hoàng với bản cung, giỡn đùa với bản cung, bản cung… bản cung còn nói với ngươi gì nữa đây?

Hàn Mạc khẽ thở dài nói:

- Ta giỡn đùa với Hoàng hậu lúc nào? Oan cho ta quá... !

Hoàng hậu giãy dụa, càng giãy dụa, chỗ đó càng khó chịu, như có chút đau đớn, trong lòng hiểu, hôm nay bị tên Tiểu Bá Vương này làm khổ rồi, ít nhất trong ba năm ngày cũng không thể vui vẻ cùng Khánh đế được, chỉ có thể cắn răng nói:

- Bản cung thực sự muốn giúp ngươi trở thành quốc vương nước Yến, ngươi lại nghi ngờ bản cung lợi dụng, đây không phải giỡn đùa ta sao? Trong thiên hạ người muốn làm Hoàng đế nhiều vô kể, ngươi không muốn, còn muốn bản cung cầu xin ngươi sao?

Hừ một tiếng lạnh lùng, nói:

- Trong nội bộ nước Yến, muốn làm Hoàng đế cũng không thiếu… !

- Vậy Hàn Mạc có thể hỏi Hoàng hậu một câu được không?

- Hỏi gì?

- Hoàng hậu biết có nhiều người muốn làm Hoàng đế, vì sao lại chọn Hàn Mạc?

Hoàng hậu nghe ngữ khí của Hàn Mạc có chút buông lơ, vẻ mặt vốn lạnh lùng liền bình thường trở lại, khẽ cười, ghé lại gần, hôn lên trán Hàn Mạc, dịu dàng nói:

- Thực ra lúc đầu khi nghe ngươi dẫn quân binh vượt qua Lý Cốc Sơn Mach, đã thấy kết ngươi rồi, những kẻ vô trí vô dũng, khó có thể làm được những việc đại sự như vậy được. Khi gặp ngươi, bản cung… bản cung càng thấy khí chất của ngươi, cho nên… cho nên trong lòng rất mến mộ, vậy… vậy mới có cuộc mây mưa với ngươi hôm nay, càng muốn giúp ngươi một số việc… !

- Thì ra là vậy.

Trong lòng Hàn Mạc hiểu rõ những lời này chỉ là quỷ kế nhằm lừa gạt mình, nhưng vẫn mỉm cười nói:

- Thực ra lần đầu gặp Hoàng hậu, cũng vì vẻ đẹp và phong thái của Hoàng hậu làm hút hồn, không ngờ lại có phúc phận như vậy, quả có duyên phận với Hoàng hậu.

- Bản cung cũng … cũng vui mừng.

Hoàng hậu mím môi, khẽ nói:

- Bản cung thực lòng muốn giúp ngươi, ngươi không cần hoài nghi bản cung… ngay cả thân thể ta còn có thể cho ngươi, ngươi còn điều gì không yên tâm nữa… !

Hàn Mạc nói:

- Nơi này chỉ có Hoàng hậu và ta hai người, có một số điều, Hàn Mạc cũng không ngại nói thẳng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Ngươi cứ nói!

- Hoàng hậu nên biết, tuy lần này Hàn Mạc làm sứ giả ở nước Khánh, lại là Phó sứ, nhưng trong nước Yến, thực ra cũng không có danh tiếng gì.

Hàn Mạc bình tĩnh nói:

- Chỉ sợ Hoàng hậu giúp Hàn Mạc, cũng khó mà giúp được.

Hoàng hậu cười quyến rũ, nói:

- Điều này ngươi không phải lo lắng, bản cung ắt có phương pháp giúp ngươi loại trừ chướng ngại, chỉ có điều… có những việc chỉ có bản cung ra tay, cũng khó đạt được mục đích, cho nên từ nay về sau ngươi cùng ta làm một số việc, bản cung đảm bảo ngươi sẽ đạt ước nguyện… !

Hàn Mạc cố tỏ vẻ do dự, lát sau, mới hỏi:

- Sau khi ta về nước, cách Hoàng hậu hàng ngàn dặm, vậy… sao có thể giữ được liên lạc đây?

- Nếu ngươi đồng ý, ắt có người liên lạc với ngươi.

Hoàng hậu khẽ vuốt ve ngực Hàn Mạc, nói:

- Chỉ có điều sau này ta sẽ phái người liên lạc với ngươi, ngươi chớ nghĩ sẽ đạt được những gì ở hắn, bản cung chỉ phái hắn liên hệ với ngươi… nếu ngươi đùa giỡn, muốn khai thác những điều gì từ hắn, bản cung dám khẳng định ngươi sẽ không đạt được bất cứ điều gì cả.

Hàn Mạc cười khắc khổ nói:

- Chưa hợp tác, Hoàng hậu đã phòng bị ta, điều này… điều này khiến ta thất vọng quá… !

- Mọi việc cần có chút cẩn thận.

Hoàng hậu cười như hoa nói:

- Chỉ cần ngươi nghe theo lời bản cung, bản cung sẽ không để ngươi thất vọng… !

Nói tới đây, Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn bã nói:

- Bản cung và ngươi ở đây lâu quá rồi, không thể ở lại thêm nữa… !

Hàn Mạc cười dâm, nói:

- Hoàng hậu muốn về cung sao?

- Bản cung cũng muốn lưu lại cùng ngươi, nhưng… !

Hoàng hậu cười mê hoặc nói:

- Nếu ngươi hợp tác cùng bản cung, sau này ắt sẽ có nhiều cơ hội như này nữa… !

Hàn Mạc buồn nói:

- Nhưng… nhưng ta vẫn chưa thỏa mãi, cũng không như vậy mà rời khỏi chứ… !

Đôi mắt Hoàng hậu dậy sóng, nói:

- Sau này còn cơ hội, hôm nay… hôm nay không được nữa rồi, bản cung bị ngươi vờn… vờn ác quá rồi… !

Hàn Mạc cười ha hả, liền đứng dậy, ôm lấy Hoàng hậu, liền đè nàng nằm sấp xuống bàn, nói:

- Hoàng hậu, cứu người cứu cho chót, nàng cứu ta lần nữa đi… !

Hoàng hậu lạnh lùng nói:

- Hàn Mạc, ngươi làm càn quá… !

Nàng bị Hàn Mạc đè xuống bàn, mông ngửa lên, trong lòng kĩnh hãi, nói:

- Bản cung… người bản cung bị thương rồi, ngươi không được…không được làm bừa… !

Hàn Mạc đã nằm lên người nàng, ghé vào tai nàng nói:

- Hoàng hậu chỗ đó không cho vào, nhưng còn chỗ khác nữa mà… !

Hoàng hậu ngẩn người ra, trong chốc lại hiểu được, bừa ngượng vừa bực, muốn giãy dụa đứng lên, nhưng bị Hàn Mạc đè xuống, đột nhiên chỗ giữa mông tay của Hàn Mạc đã sờ vào đó, toàn thân như điện giật, run lên bần bật, run run nói:

- Ngươi không thể… ngươi muốn chết sao… chỗ đó sao có thể… !

Hàn Mạc cười hì hì, ánh mát nhìn về phía mâm ngọc, giữa mâm ngọc có một bấc đèn, nửa đĩa mỡ bò, muốn dùng nó để đốt đèn, nhưng lúc đó lại không có lửa.

Mở bò màu da cam, quả trơn trơn.

Người phụ nữ này muốn lợi dụng cơ hội này lôi kéo chính mình, lợi dụng chính mình, trong lòng Hàn mạc cười lạnh lùng, cho dù thế nào đi nữa, cũng phải trừng phạt người phụ nữ vô cùng dã tâm này.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận