Quyền Thần - Chương 134: Giống như thần binh

Quyền Thần Chương 134: Giống như thần binh
Hàn Mạc mỉm cười nói:

Hàn Mạc đương nhiên không chết, hắn dẫn theo Phong Kỵ, đang rong ruổi giữa quân trận của Diệp gia trong quan giống như một trận gió lốc.

Đêm qua bọn họ dồn tất cả tinh lực, vượt qua núi Lê Cốc hiểm trở, sau khi bọn họ đến chân núi, trời đã sáng, cả đội Phong Kỵ cũng đã trong tình trạng kiệt sức.

Tuy rằng trải qua nửa năm huấn luyện nghiêm khắc, hơn nửa thể chất dân Đông Hải trời sinh không kém, nhưng vẫn có nhiều người chống đỡ không được, tới chân núi, lập tức xụi lơ xuống.

Hàn Mạc đương nhiên rõ ràng, đến lúc này, thể lực của mọi người đã tiêu hao tất cả, tuyệt đối không thể tiếp tục hành quân, nếu không cũng chỉ là chịu chết vô ích, cho dù đám kỵ sĩ còn ý chí chiến đấu, nhưng thể lực đã không đủ để bọn họ kéo cung vung đao chiến đấu.

Chân núi là một rừng cây gai rậm rạp, hiện giờ sớm đã bao phủ dưới tuyết lớn.

Ngẩng đầu nhìn dãy núi Lê Cốc cao cao, hiểm trở gập ghềnh, bản thân Hàn Mạc cũng không biết đám người mình vượt qua như thế nào, không thể nghi ngờ, đây là một kỳ tích. Nếu không phải Chu Tiểu Ngôn huấn luyện, kỳ tích này khó có thể phát sinh, nếu không phải Chu Tiểu Ngôn đề nghị, có lẽ Hàn Mạc sẽ không thể nghĩ tới vượt qua quan Lê Cốc xâm nhập vào sau lưng địch.

Dường như tinh lực của Chu Tiểu Ngôn vĩnh viễn cũng không hết, khi phần lớn mọi người trong tình trạng kiệt sức, đầu tiên hắn lệnh mọi người nghỉ tạm tại chỗ, dùng lương khô đỡ đói, bổ sung thể lực, dưỡng đủ tinh thần, sau đó mới gọi Thẩm Phi, Hàn Tất Đồ và Lương Oản ba gã đội trưởng kỵ binh cùng đi tới bên người Hàn Mạc.

Hàn cũng không nói nhiều, lấy một tấm vải từ trong ngực, mở ra, bày trên mặt tuyết.

Hàn Mạc lại gần nhìn, chỉ thấy phía trnê không ít đường bộ quanh co khúc khuỷu, trên đường bộ kia, cũng có rất nhiều vòng tròn màu đen, cả bức tranh giống như một tấm bản đồ, chẳng qua tấm bản đồ này quá mức đơn giản, dường như là phác hoạ theo ý của mình vậy.

- Đây là bản đồ quận Bột Châu.

Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói:

- Không có tấm bản đồ này, cho dù chúng ta vượt qua núi Lê Cốc, chỉ tám trăm người, giống như hạt cát trong sông lớn, một điểm đen trong hai mắt, cái gì cũng không làm được.

- Đây là cậu vẽ à?

Hàn Mạc rất ngạc nhiên nói:

- Cậu hiểu rõ quận Bột Châu như vậy à?

Chu Tiểu Ngôn nói:

- Trước khi tôi nhận biết ngài ở quận Đông Hải, tôi loanh quanh mấy tháng trong quận Bột Châu.

Hàn Mạc giơ ngón cái lên, cười ha ha nói:

- Tiểu Chu, làm không tồi. Ta thường nghe người ta nói, tính tình con người khác nhau, góc độ nhìn vấn đề cũng khác nhau. Giống như cùng một chỗ, lực chú ý của công tử ăn chơi đặt trên người nữ nhân, lực chú ý của khách văn nhân khác lại đặt ở phong cảnh rực rỡ, về phần thương nhân, ánh mắt đặt trên hàng hoá đặc sản của địa phương, cậu thì đặt tâm tư trên đường núi, xem ra cậu là trời sinh đánh giặc rồi.

Chu Tiểu Ngôn ngẫm nghĩ một chút, dường như rất đồng tình nói:

- Ngũ thiếu gia, lời ngài nói rất có đạo lý.

Trầm Phi là một tiểu tử nhìn qua vô cùng khôn khéo, chỉ vào vòng tròn đen trên tấm bản đồ hỏi:

- Thống lĩnh, thứ này có ý gì?

- Trạm gác!

Chu Tiểu Ngôn giải thích:

- Từ quan Lê Cốc thông tới thành Hàn Diệp, có hai con đường, một là đường lớn quận Bột Châu, một là Lê đạo.

Hắn chỉ một đường bộ phía trước mặt, nói:

- Chúng ta tiến về phía trước không tới hai mươi dặm, là có thể chuyển hướng Lê đạo, lòng vòng trên đường dân bắt đầu tính toán, cách quan Lê Cốc hơn một trăm dặm, dọc theo đường đi, cũng có…!

Hắn chỉ chỉ bảy vòng tròn đen trên tuyến đường:

- Cũng có bảy trạm gác!

Hàn Mạc nhíu mày:

- Ý của cậu là, muốn tới được quan Lê Cốc, phải trải qua bảy trạm gác này? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Chu Tiểu Ngôn gật đuầ nói:

- Không sai, đây là con đường phải qua!

Ba người Hàn Tất Đồ đều thoáng nhìn nhau, tuy rằng bọn họ đều không sợ hãi, nhưng cũng biết, bảy đồn biên phòng chắn trên con đường này, cũng là một phiền toái không nhỏ.

Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, hỏi:

- Chúng ta có cần phái người đi tìm hiểu một chút mỗi trạm gác có bao nhiêu người hay không?

Chu Tiểu Ngôn lắc đầu, chậm rãi nói

- Không cần, đại khái có bao nhiêu người, trong lòng tôi đều biết. Lúc bình thường, mỗi trạm gác này chẳng qua bốn năm mươi người, nói chung mỗi hai mươi dặm liền có một trạm gác. Trước kia thiết lập nhiều trạm gác như vậy, mục đích chủ yếu là vì bóc lột người qua đường, thu lộ phí mà thôi. Hiện giờ hai quân đối chiến, tất nhiên sẽ gia tăng số người trong trạm gác, chẳng qua theo tính toán của tôi, mỗi trạm gác sẽ không quá hai trăm người.

- Hai trăm người?

Hàn Mạc thản nhiên cười nói:

- Dường như không đủ các anh em giết.

- Hiện giờ quân chủ lực Diệp gia chia làm hai, một ở bên trong thành Hàn Diệp, bảo vệ hang ổ Diệp gia. Một đang tụ tập ở quan Lê Cốc, đó là chỗ mấu chốt nhất trận chiến này của bọn họ, nhân mã hẳn đều đã ở quan Lê Cốc. Cho nên tuy rằng có thiết lập trạm gác dọc theo đường này, nhưng tôi nghĩ lực chú ý của quân Diệp gia đều tập trung ở bên quan Lê Cốc kia, không ai nghĩ tới chúng ta sẽ xuất hiện sau lưng bọn họ.

Giọng nói của Chu Tiểu Ngôn rất lạnh nhạt:

- Cho nên chỉ cần chúng ta chuẩn bị đầy đủ, sẽ có thể chiếm đoạt từng trạm gác ven đường của bọn họ, quan trọng nhất là, sau khi chiếm lấy trạm gác, đủ để chúng ta gom được tám trăm chiến giáp quân Diệp gia, chờ khi chúng ta chạy tới quan Lê Cốc, chúng ta cũng đã biến thành kỵ binh quân Diệp gia!

Khoé miệng Hàn Mạc lộ ra một nụ cười âm hiểm.

Dưới quan lê Cốc, quân Diệp gia rậm rạp giống như kiến, tám trăm Phong Kỵ của mình xâm nhập vàng, tuy rằng số người rất ít, nhưng nếu còn mặc giáo da thú, nhất định sẽ rất bắt mắt, cũng bị quân Diệp gia nhìn thấu rất nhanh.

Nhưng thay đổi quần áo quân Diệp gia, dường như tiện hơn rất nhiều.

Tung hoành như hổ, lao nhanh như rồng bay trên mây, trong trận vạn người, tám trăm Phong Kỵ như vào chỗ không người, đó thật sự là hình ảnh khiến người ta hứng phấn, chẳng qua cũng tuyệt đối tràn đầy mạo hiểm.

Một khi thất bại, tám trăm Phong Kỵ giống như một chiếc thuyền lá lênh đênh trên mặt biển, sẽ rất dễ dàng bị quân Diệp gia như sóng biển quật ngã, tan xương nát thịt.

Hàn Mạc hơi trầm ngâm, mới nói:

- Để các anh em chuẩn bị tốt, chỉ cần đột phát bảy trạm gác, lập tức bắn tên lục lạc lên không.

- Ta hiểu được.

Chu Tiểu Ngôn gật đầu, nói với ba người Trầm Phi:

- Đi xuống nói cho các anh em, từ giờ trở đi, có thể ăn, có thể ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, nghỉ ngơi thật tốt.

Ba người Trầm Phi gật đầu đáp lại.

- Tiểu Chu!

Hàn Mạc chăm chú nhìn Chu Tiểu Ngôn, ánh mắt sáng lên:

- Xem ra có rất nhiều chỗ ta nên học hỏi cậu.

Chu Tiểu Ngôn thu hồi tấm vải, nghiêm mặt nói:

- Ngũ thiếu gia, không cần học tôi, chờ ngài lăn lộn trên chiến trường nhiều hơn, sẽ tự nhiên học được. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngài phải có thể sóng sót trong từng trận chiến!

Một ngày này, tám trăm Phong Kỵ liền chỉnh quân trong rừng gai, mãi đến lúc hoàng hôn, mơ hồ nghe được âm thanh kỳ quái truyền đến trong gió, người có lỗ tai rất tốt, rất nhanh nghe ra đó là tiếng kêu giết thê lương.

Bên quan Lê Cốc kia bắt đầu chiến đấu rồi.

Hàn Mạc nhìn thấy sắc trời đã tối muộn, rốt cục điểm binh mã, tám trăm Phong Kỵ lập tức lên ngựa ở ngoài rừng gai, thắt lưng dắt trường đao, lưng đeo hộp tên, tay cầm trường cung, giống như tám trăm pho tượng trong gió lạnh, lạnh lùng mà kiên nghị.

- Có lẽ, trận chiến này là một trận chiến kích thích nhật cuộc đời mọi người, đợi tới lúc tương lai đã già, mọi người sẽ nhớ lại, trận chiến đầu tiên trong đời mọi người bắt đầu từ một kỳ tích!

Ngồi ở trên ngựa, Hàn Mạc thần sắc rất bình thản, Huyết Đồng Côn trong tay đỏ sẫm như máu:

- Các anh em, đi theo ta, tiến về phía trước, bởi vì sự tồn tại của chúng ta, phản quân tất bại, mà các anh em của chúng ta ở quan Lê Cốc sẽ chết ít đi rất nhiều người, mọi người sẽ sáng tạo một kỳ tích được người ta ca tụng!

Trên mặt đám kỵ sĩ đều lộ ra vẻ kích động, nhưng ít nhiều cũng hơi khẩn trương.

Đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với chiến tranh thật sự, đao của bọn họ sắp thấy máu, tuy bọn họ chuẩn bị đầy đủ tâm lý, cũng không sợ hãi tử vong, nhưng vẫn không thể che dấu sự kích động khẩn trương của bọn họ.

Đương nhiên bọn họ cũng biết, đây là một lần mạo hiểm, một sơ xuất, toàn quân sẽ bị diệt.

Nhưng bọn họ không sợ hãi, bởi vì khuôn mặt mang theo nụ cười kia của Hàn Mạc ở trước mặt mọi người, khuôn mặt ôn hoà của Hàn Mạc, tự tin trong mắt Chu Tiểu Ngôn, những điều này đều khích lệ đám chiến sĩ kiên cường.

Việc bọn họ phải làm là một chuyện người khác không thể tưởng tượng nổi, một khi thành công, tên của bọn họ sẽ truyền lưu.

- Giết sạch bất cứ vật gì còn sống mà mọi người nhìn thấy!

Cuối cùng Chu Tiểu Ngôn thốt lên.

Trong mắt đám kỵ sĩ lập tức tràn đầy sát khí.

- Đi!

Hàn Mạc vung tay lên, cao giọng nói:

- Để chúng ta đồng sinh cộng tử!

Hắn quay đầu ngựa lại, giục ngựa đi trước, Chu Tiểu Ngôn và tám trăm Phong Kỵ giống như tám trăm âm hồn dưới hoàng hôn, rong ruổi trên mặt đất mênh mông.



Một trạm gác tại Lê đạo, hai gác canh cao cao vắt ngang hai bên đường lớn, một cọc gỗ to đặt ngang ở giữa, bên cạnh có mấy doanh trướng nhỏ, dưới hoàng hôn, đám lính gác đều không lộ ra sức sống.

Quan Lê Cốc tường đồng vách sắt bên kia, đại quân thủ hộ, quân thế gia không có khả năng đột phá trong thời gian ngắn.

Canh giữ tại trạm gác này, mục đích chẳng qua là phòng ngừa không cho phép ai đi tới quan Lê Cốc, chẳng qua bên kia đang đại chiến, ai còn dám chạy tới bên đó. Tuyết lớn liên miên, trời đất hiu quạnh, ngoại trừ lính đưa tin tới lui, gần như không trông thấy người nào.

Trạm gác không tới hai trăm lính nhàn nhã không có chuyện gì, ngoại trừ thay phiên mười mấy người canh tại trạm gác, phần lớn tránh ở doanh trướng tránh cái lạnh.

- Huynh đệ, cậu nghe thấy không?

Sau khi nghe được một âm thanh truyền đến, dường như là tiếng sấm mơ hồ, một gã lính gác hơi tháo vát không khỏi đẩy đẩy đồng bạn bên người.

Đồng bạn ỉu xìu nói:

- Tiếng gì? Thời tiết quỷ quái này, tiếng gì cũng đều có. Có phải tiếng gió hay không?

- Không đúng!

Lính gác lắc đầu:

- Hình như là tiếng vó ngựa?

Đồng bạn ngẩng đầu nhìn:

- Có phải trong thành phái kỵ binh tới?

Hắn hô về phía gác canh ở trên:

- Con mẹ nó các ngươi đừng có ngủ, nhìn xem bên kia có động tĩnh gì?

Giọng nói chưa dứt, hắn chỉ cảm thấy mặt đất không ngừng rung động.

Lính gác trên chòi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên mặt đất màu trắng, dưới chân trời xa xa tuôn ra một đám mấy càng thêm trắng xóa, màu đen xen lẫn ở giữa, tựa như mây đen trước cơn mưa lớn, dần dần lớn lên. Qua một lát, đám mấy đen trong nền trắng nhanh chóng trôi tới nơi này, bên trong mang theo tiếng vó ngựa ầm ầm, vừa nghe, giống như thiên quân vạn mã, tiết tấu tiếng vó ngựa cực kỳ nhanh, nhanh như tiếng tim gióng trống trong lòng quân phòng thủ, dồn ép tới nỗi khiến người ta không chịu nổi.

Đám lính gác trong doanh trướng dường như cũng nghe được tiếng động này, người đứng đầu trạm canh gác chạy ra, cao giọng quát:

- Có tình huống gì?

Binh lính trên chòi vội vàng báo lại:

- Dùng cờ chữ Diệp, là người một nhà, hẳn là kỵ binh trong thành phái tới!

- Có bao nhiêu người?

- Nhìn qua có hơn một ngàn người!

Lính gác trả lời:

- Thật là quái lạ, quan Lê Cốc bên kia có nhiều người, lại điều kỵ binh tới làm gì?

Trưởng trạm gác nghe là kỵ binh mình, thở nhẹ ra, ngẫm lại cũng đúng, tung hoàng trong quận Bột Châu này, ngoại trừ người một nhà, làm sao có quân đội khác!

Nghe lính gác dông dài, hắn không kìm nổi mắng:

- Chuyện điều binh, con rùa con nghé như ngươi có thể quản sao?

Hắn vung tay lên, nói:

- Chuẩn bị mở trạm gác, để đám ông nội kỵ binh này đi qua, đừng làm hỏng việc.

Kỵ binh vĩnh viễn là binh chủng tôn quý nhất, điểm này toàn bộ Trung Nguyên đều không thể nghi ngờ.

Người như rồng, ngựa như hổ, một đội kỵ binh kia giống như tia chớp, nói đến là đến, trong nháy mắt liền phi nhanh tới gần, hơn nữa bày ra trận hình quạt nhào về đây chiếm cứ cả con đường lớn.

- Không đúng!

Lính gác trên chòi bỗng nhiên phát hiện một tình huống khiến hắn cực kỳ khiếp sợ, tuy rằng mấy chục tên kỵ binh rong ruổi phía trước mặc chiến giáp quân Diệp gia, nhưng một đội đông nghìn nghịt phía sau, lại mặc một loại chiến giáp khác cực kỳ quái lạ, hắn có thể khẳng định, đây không phải là người trong nhà.

Hắn đang muốn nhắc nhở, chợt nghe "vút" một tiếng, vô số mũi tên bắn ra từ trong trận kỵ binh, nhanh như chớp, lập tức bắn thủng yết hầu của hắn.

Đám lính gác còn không phản ứng lại, chợt nghe trong trận kỵ binh có người quát to:

- Bắn, một người cũng không lưu lại!

Giọng nói chưa dứt, chỉ thấy đám kỵ binh này giống như một người, cùng giương cung bắn, toàn bộ mũi tên trên không bay về phía trạm gác, giống như búa tạ đánh xuống nước, lưỡi liềm cắt ngang thân lúa, tiếng gió rống giận, tiếng tên vang lên, giống như đàn châu chấu không lưu tình xuyên thấu qua trái tim và cổ họng đám lính gác có lẽ còn không tỉnh táo lại, thậm chí có không ít mũi tên lãng phí.

Tài bắn tên của đám kỵ binh này chuẩn xác, lực lượng đầy đủ, xuống tay vô cùng lạnh lùng, giống như một đám sứ giả đoạt mạng đến từ địa ngục.

Trong tiếng tru thê thảm, lượt mưa tên thứ nhất qua đi, liền có hơn mười người nằm trong vũng máu, bọn họ căn bản không có một chút phản kháng, hoàn toàn rơi vào trong khiếp sợ.

Bọn họ không thể tưởng tượng, một đội quân này đến từ đâu, đến tột cùng bọn họ là ai?

Thậm chí không có tạm dừng, từ trong phân ra hơn trăm kỵ binh, lại bắn một trận mưa tên đối với doanh trướng, dường như toàn bộ trạm gác đều bị mưa tên bao phủ, đám lính gác căn bản không có chỗ trốn.

- Thu cung, rút đao, giết!

Chu Tiểu Ngôn rống giận lạnh lùng vô tình.

Trầm Phi mang theo một đội kỵ binh phi ra từ giữa, Hàn Tất Đồ và Lương Oản mang một đội kỵ binh tách ra một trái một phải, ba đội kỵ binh giống như ba mũi kích, cắm thẳng vào trạm gác. Đám binh vừa mới phản ứng lại rút đao ra, lập tức liền bị thiết kỵ đột kích, đám kỵ binh này lưỡi đao vô cùng sắc bén, vô tình chém giết đầu quân phòng thủ. Chỉ khoảng khắc, toàn bộ trạm gác máu chảy thành sông, ba đội kỵ binh đi tới đi lui, đã không còn một người sống.

Hàn Mạc ngồi lên lưng ngựa, nhìn cảnh tượng rung động lòng người này, quay đầu liếc mắt nhìn Chu Tiểu Ngôn bên người một cái. Hắn không thể không thừa nhận, tuy rằng đây là lần đầu thực chiến, nhưng sức chiến đấu đám kỵ binh này biểu hiện ra ngoài, đã đạt tới trình độ cực cao.

Phối hợp ăn ý, xuống tay vô tình, thuật cưỡi ngựa tài bắn cung ưu tú, đội ngũ nhịp nhàng, cho dù trong giết chóc cũng không có chút hỗn loạn, đây đúng là điều Hàn Mạc muốn nhìn thấy.

Lúc này tập kích bất ngờ, không mất một ngoài, tiêu diệt toàn bộ gần hai trăm quân địch, có thể nói là lấy được thắng lớn, so với kết quả trong dự đoán còn tốt hơn rất nhiều.

- Thay quần áo!

Chu Tiểu Ngôn cao giọng nói:

- Thu thập tên lại, tiếp tục đi tới!

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận