Quyền Thần - Chương 445: Mây mù dày đặc khó thấy ngọn nguồn

Quyền Thần Chương 445: Mây mù dày đặc khó thấy ngọn nguồn
Độc dược thuộc sở hữu riêng của Tây Hoa Thính niêm phong nghiêm mật cất vào kho lại lưu truyền ra ngoài, việc này đương nhiên cũng là một chuyện rất nghiêm trọng. Trong nhất thời Lý Cố và Hồng Tụ cũng không nói gì, nhưng Hàn Mạc có thể nhìn ra từ ánh mắt bọn họ, đối với việc này bọn họ cũng rất nghi hoặc.

Hàn Mạc liếc hai người, thần sắc dần hòa hoãn xuống. Nếu loại độc dược này niêm phong cất vào kho ba mươi năm trước, lúc đó hai người còn chưa sinh ra, chắc chắn hiểu biết không nhiều đối với loại Lang Băng này.

- Phần lớn các tiền bối nghiên cứu chế tạo dược phẩm Lang Băng đã mất.

Hồng Tụ chậm rãi nói:

- Hiện giờ Lang Băng niêm phong nghiêm mật cất vào kho, thuốc lưu lại cũng chỉ một lọ này… !

Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, hỏi:

- Hồng Tụ, ngươi có thể xác định độc dược trong cơ thể hắn thật sự là Lang Băng, có khả năng là loại thuốc kích thích khác hay không?

Hồng Tụ lắc đầu, nói rất chắc chắn:

- Không, đây nhất định là Lang Băng.

Hàn Mạc tựa vào ghế, nhíu mày, việc này quả nhiên vô cùng kỳ quái.

Nếu Hồng Tụ nói thế, như vậy trong thân thể Trần Thương chắc chắn là Lang Băng, nhưng một lọ dược phẩm Lang Băng duy nhất Tây Hoa Thính bảo tồn lại ở ngay trước mắt mình, như vậy Lang Băng Trần Thương sử dụng từ đâu mà đến?

- Phương pháp nghiên cứu chế tạo Lang Băng có bảo tồn hay không?

Hàn Mạc hỏi.

Hồng Tụ gật đầu:

- Dưới tầng hầm bí mật, có nơi chuyên bảo tồn, tôi đã xem qua, chỗ bảo tồn cực kỳ kín, tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài.

Lý Cố ở một bên rốt cục nói:

- Lúc Đông Hoa Thính tổ kiến, thu nạp rất nhiều nhân viên cũ của Tây Hoa Thính… !

Hàn Mạc nhíu mày nói:

- Ý của ngươi là, phương pháp nghiên cứu chế tạo Lang Băng, bị đám nhân viên cũ kia đưa tới Đông Hoa Thính?

- Khả năng không lớn!

Hồng Tụ lắc đầu nói:

- Hồ sơ Lang Băng, đã niêm phong cất vào kho hơn ba mươi năm, hơn nữa đối với hơn trăm loại dược phẩm Tây Hoa Thính mà nói, cách sử dụng Lang Băng cũng không xuất chúng… Hoặc là nói, loại dược phẩm này cũng bình thường… Cho tới nay Hoa Thính có một quy củ quản lý dược phẩm nghiêm khắc, tuy rằng sau khi Công Nhan Lão qua đời, Dược Tề Ti chỉ là danh nghĩa, nhưng tất cả dược phẩm đều được niêm phong cẩn thận cất vào kho, khả năng lộ ra thật sự rất nhỏ!

Hàn Mạc lại hỏi:

- Hiện giờ phương pháp chế tác loại thuốc này đều ở tầng hầm ngầm dưới chỗ ta làm việc?

- Vâng!

Hồng Tụ gật đầu:

- Tôi từng làm việc ở Dược Tề Ti, nhìn thấy dược tính đặc thù của Trần Thương cực kỳ tương tự Lang Băng, cho nên thảo luận với Bùi Chủ Sự, tới tầng hầm ngầm mở giấy niêm phong, rút Lang Băng ra, trải qua đối chiếu, lúc này mới xác định độc tố trong thân thể Trần Thương là Lang Băng!



Hai Mạc xoa tay, chuyện này quả thật ngày càng khiến người ta cảm thấy mơ hồ.

- Lang Băng là Tây Hoa Thính chúng ta đặc chế, không có khả năng tiết lộ ra ngoài!

Hàn Mạc thở dài:

- Hiện giờ trong thân thể Trần Thương lại chứa độc tố Lang Băng… Các ngươi nói, có phải rất lung tung hay không, Thính trưởng đại nhân của các ngươi bị các ngươi làm cho rất mơ hồ.

Ở trong lòng Hàn Mạc, thật ra nguyện ý tin tưởng phương pháp nghiên cứu chế tạo Lang băng bị bộ hạ cũ của Tây Hoa Thính đầu nhập làm thủ hạ Tú công chúa mang đi.

Nhưng nếu thật sự như vậy, ngoại trừ nhân viên Đông Hoa Tính ra, Tú công chúa lại bí mật huấn luyện một đám sát thủ bí ẩn, như vậy vì sao lại phái đám người này đi thiêu lương thực cứu nạn?

Huống chi nhân viên Đông Hoa Thính vốn là lực lượng ngầm, Tú công chúa cũng không cần phải huấn luyện ra một đám sát thủ khác, hơn nữa Tú công chúa thật sự muốn phái người đốt lương, thủ đoạn đám nhân viên ngầm của Đông Hoa Thính hiển nhiên cao minh hơn nhiều so với đám thích khách Trần Thương này.

Lang Băng xuất hiện, dường như đã tìm được manh mối, nhưng manh mối này, trái lại khiến sự việc tiến vào ngõ cụt.

Đây là một chuyện cực kỳ quỷ dị.

Lý Cố và Hồng Tụ hiển nhiên cũng tràn đầy nghi ngờ đối với việc này, dù sao loại chuyện quỷ dị này thật sự rất khó giải thích rõ ràng, cũng không thể nói bản thân Tây Hoa Thính lợi dùng bồi dưỡng thích khách ở sau màn chứ?

- Thiên hạ rất nhiều cao thủ chế độc.

Trầm mặc một hồi lâu, Hàn Mạc mới chậm rãi nói:

- Hồng Tụ, ngươi có thể nghĩ ra người nào có thể chế được loại độc tố như vậy hay không?

Hồng Tụ nói:

- Hồi bẩm đại nhân, hẳn là có tồn tại cao thủ có thể chế tạo ra một loại độc tố, nhưng… nếu muốn chế tạo ra độc dược giống hết Lang Băng, gần như không có khả năng. Lang Băng là do hơn ba mươi năm trước, Hoa Thính tập kết bốn gã cao thủ Dược Tề Ti cùng nhau nghiên cứu chế tạo ra, thực nghiệm không dưới trăm loại nguyên liệu, trải qua nghiên cứu chế tạo hơn một năm mới ra lò. Phương thuốc Lang Băng là tuyệt mật… Không có phương thuốc này, chắc chắn không ai có thể chế tạo ra Lang Băng. Giống như đại nhân nói, trong thiên hạ này chắc chắn cũng có cao thủ chế ra loại cùng một loại độc dược, nhưng nếu muốn dược tính của hai người hoàn toàn giống nhau là không có khả năng!

Hàn Mạc khẽ gật đầu, thật ra đây cũng chỉ là một ý tưởng của hắn, hắn nghiên cứu qua dược phẩm học, biết giữa hai loại dược vật, cho dù tác dụng giống nhau như đúc, nhưng bản thân tuyệt đội có chỗ khác nhau.

Hắn cảm thấy đầu mình hơi đau, dường như trong lòng cảm thấy mình tiến vào trong một cái bẫy.

Dường như có một độc thủ bện một cái lưới rất cao minh, trùm vào mình, biết rõ phía sau Trần Thương chắc chắn có một thế lực ngầm hùng mạnh khủng bố, nhưng dùng cái đầu của mình thậm chí là năng lực của Tây Hoa Thính, lại không sờ tới được.

Lý Cố rốt cục nói:

- Đại nhân, thuộc hạ sẽ đi chợ đêm ngầm kiểm tra một phen… Nếu thật sự Lang Lăng truyền ra ngoài, ta nghĩ có thể tìm được một số manh mối ở chợ đen ngầm!

Cái gọi chợ đen ngầm, tự nhiên không phải chỗ bình thường, đó là một thế lực.

Trốn ở chỗ tối, ngầm giao dịch các loại mua bán phi pháp, mọi người ngoài sáng tự nhiên rất khó biết về sự tồn tại của thế lực này.

Thứ bọn họ giao dịch đều là một số hàng hóa khiến người ta cảm thấy khiếp sợ, bọn họ có quy củ của mình, có con đường xuất nhập hàng hóa của mình, loại chợ đen ngầm này tồn tại từ xưa đến nay, đó là một loại thương trường vô hình người bình thường khó có thể phát hiện.

Thành viên của bọn họ bạn nhìn không ra, có lẽ là người buôn bán nhỏ, có lẽ là tên ăn xin đầu đường, có lẽ là đệ tử bang phái, có lẽ là thư sinh nghệ nhân, mỗi người đều có thể là một phần tử trong chợ đen, cũng có thể là một mắt xích phụ trách xuất nhập hàng hóa.

Loại địa phương này tự nhiên cũng rất nguy hiểm, rất phức tạp.

Hàn Mạc đương nhiên cũng biết nơi này tồn tại, hơi nhíu mày, trong lòng hắn cũng biết, trong chợ đen có thể tìm hiểu rất nhiều tin tức, nhưng người trong chợ đen vô cùng cẩn thận, không dễ dàng gì tiết lộ tin tức.

Nguồn tin của bọn họ thậm chí còn rộng hơn là nhân viên ngầm, nhưng bọn họ có một quy củ bất thành văn, tuyệt đối không tùy tiện tham dự tranh đấu của các phái hệ ngoài ánh sáng, tuyệt đối không để lộ tin tức bọn họ biết ra ngoài.

Bọn họ muốn làm, chỉ là mua bán hàng hóa kỳ quái, kiếm được lợi nhuận thật lớn.

Khi bọn họ phát hiện bạn có lòng muốn vào chợ đen tìm hiểu tin tức nào đó, bọn họ sẽ trở nên rất dữ tợn, sẽ giết bạn mà không cần quan tâm gì khác, bởi vì bọn họ cảm thấy người tim hiểu tin tức là khiêu chiến điểm mấu chột của chợ đen, là muốn đẩy chợ đen vào tình cảnh nguy hiểm.

Bởi vì chợ đen không tham gia tranh đấu của các thế lực bên ngoài, hơn nữa có đôi khi hàng hóa của bọn họ quả thật có rất nhiều người cần, bao gồm quan to quý nhân, bao gồm vương hầu tướng quân, thậm chí gồm… người Hoàng gia!

Cho nên triều đình chưa từng đối đãi với bọn họ như địch nhân, chỉ tùy ý bọn họ tồn tại!

Các thành viên chợ đen rất rõ ràng, một khi bọn họ tham dự vào tranh đấu thế lực nào đó, một khi bọn họ phá hủy ước định bất thành văn nào đó, triều đình thật sự muốn đả kích, bọn họ sẽ bị thương tổn đáng sợ.

Cho nên bọn họ tuân thủ quy củ, cho nên chưa bao giờ bọn họ lưu tình tình với người phá hỏng quy củ của bọn họ!

Lý Cố nói muốn tới chợ đen tìm hiểu tin tức, đó chẳng khác nào mạo hiểm, cho dù hắn thật sự tìm ra tin tức nào đó, một khi bị chợ đen phát hiện, cho dù là người của Tây Hoa Thính, bọn họ cũng sẽ âm thầm diệt trừ Lý Cố.

Chợ đen kỳ quái, bọn họ e ngại bất cứ nha môn nào không phá hỏng quy củ ngầm của bọn họ, lại không sợ hãi bất cứ nha môn nào phá hủy quy củ của bọn họ.

Chỉ cần Lý Cố phá hỏng quy củ của bọn họ, cho dù là nhân viên Tây Hoa Thính người ngoài nghe tin đã sợ mất mật, người chợ đen cũng sẽ không chút khách khí.

Hàn Mạc nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút không nói gì, dường như Lý Cố đoán được Hàn Mạc lo lắng, nói:

- Đại nhân yên tâm, đó chẳng qua là một đám chuột ngày ngày dưới mặt đất… Không tìm được manh mối trên người Trần Thương, không thể tra ra từ phương diện Lang Băng, chỉ có thể tới đó… Tôi chỉ nhanh chân đến xem có mua được Lang Băng ở chỗ bọn họ không, có thể biết Lang Băng có bị truyền ra ngoài hay không!

Dừng một chút, hắn mới chậm rãi nói:

- Nếu thật sự truyền ra ngoài, vậy rất có thể đám bộ hạ cũ của Tây Hoa Thính đưa tới bên Đông Hoa Thính kia… !

Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng nói:

- Bản thân ngươi cẩn thận, chỉ cần tra ra có mua được Lang Băng ở nơi đó không là được… Về phần chuyện khác, ngươi không thể hành động thiếu suy nghĩ! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com

- Vâng!

Lý Cố chắp tay nói.

Hàn Mạc trầm ngâm một chút, thản nhiên nói:

- Lai lịch Trần Thương, có người nào khác trong Thính biết không? Trong thân thể hắn có Lang Băng, các ngươi có nói qua cho người nào không?

Hồng Tụ lập tức nói:

- Lai lịch Trần Thương, chỉ có đại nhân và hai người chúng tôi biết… Trong có thể hắn có chứa Lang Băng, cũng chỉ có … ba người chúng ta biết!

Hàn Mạc híp mắt, liếc Hồng Tụ:

- Ngươi mở phong ấn dưới tầng ngầm, lấy dược phẩm Lang Băng ra, Bùi Chủ sự có biết hay không?

- Lấy thuốc, Bùi Chủ sự biết.

Trong mắt Hồng Tụ lóe ra một ánh mắt khác thường:

- Chẳng qua Bùi Chủ sự nói tôi không thể sử dụng trên cơ thể người, hắn chỉ để tôi lấy nó nghiên cứu các dược tính khác… !

Hàn Mạc vuốt cằm nói:

- Nếu như vậy, phạm vi truyền bá việc này, trong phạm vi ba người chúng ta… Không được mở rộng. Lang Băng truyền ra bên ngoài, nếu Bùi Chủ sự biết, chỉ sợ sẽ phát sinh phiền toái… Ừ, có tiến triển gì lập tức báo cho ta!

- Vâng!

Lý Cố và Hồng Tụ đều cung kính nói.

Hàn Mạc chắp tay sau lưng, muốn rời khỏi tầng ngầm, đi qua bên người Lý Cố, hắn dừng lại một chút thấp giogj nói:

- Tuy rằng chuột không đáng sợ, nhưng nhiều chuột lại là chuyện rất khủng bố… cẩn thận một chút!

Lý Cố vẻ mặt thản nhiên khẽ gật đầu.

Một ngày này, Hàn Mạc vẫn chưa rời khỏi Tây Hoa Thính, một mình trong phòng làm việc, cũng không ai biết hắn làm gì bên trong, thậm chí ngay cả cơm trưa cũng không dùng.

Bùi Anh Hậu tới hai lần, lần đầu tiên Hàn Mạc chỉ ngồi trên ghế, trên bàn bày hồ sơ rất dày, lần thứ hai Hàn Mạc đang suy nghĩ về cái gì.

Đến lúc hoàng hôn, Hàn Mạc mới thoát khỏi sương mù, trên mặt hắn bình tĩnh, chẳng qua trong ánh mắt thường phát ra một tia sáng, mí mắt ngẫu nhiên nhảy lên hai cái.

Trở lại phủ Lễ bộ thượng thư, còn chưa tới cửa lớn đã nhìn thấy Tam ca Hàn tân đứng bên cạnh sư tử đá trước cửa, hết nhìn đông tới ngó tây, thấy Hàn Mạc cưỡi ngựa trở về, vội vã chạy tới giống như con thỏ, vội vàng nói:

- Tiểu Ngũ, nhanh đi dự tiệc với Tam ca…. Nếu hôm nay đệ không đi, Tam ca sẽ đạp đầu vào sư tử đá mà chết!

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận