Quyền Thần - Chương 810: Dư âm

Quyền Thần Chương 810: Dư âm
Thời tiết thật khó chịu, nhưng cũng khá tốt.

Tuyết vẫn bay đầy trời nhưng đã sáng lên, Yến Kinh đã được bao phủ trong màn đại tuyết khắp nơi, nhưng lại ngập tràn ánh sáng.

Nháy mắt Tô Vũ Đình bị huyết đồng côn đánh trúng, biến động này như vẽ chấm trên hoa, lòng phản quân đã loạn không còn ý chí chiến đầu, mà Lang Giáp doanh còn mang theo long kỳ, tuyên đọc ý chỉ Hoàng đế, nhịp nhàng tiếp nhập Đông thành.

Đầu Tây Bình môn phát tín hiệu báo tin Tô Vũ Đình đã chết. Trước đó, trong kế hoạch, tất cả tướng sĩ Đông thành đều nhìn tín hiệu từ Tây thành mà hành động.

Tín hiệu đầu thành bên kia phát ra cho thấy rất rõ ràng là các tướng sĩ Đông thành buông binh khí, không nên chống cự nữa, tuy rằng rất nhiều tướng lĩnh tâm phúc của Tô Vũ Đình có chút không cam tâm, nhưng mệnh lệnh của Tô Vũ Đình bọn họ không dám cãi, hơn nữa lúc này năm ngàn Lang Giáp doanh tinh binh như hổ rình mồi, bọn họ lo lắng nhìn nhau, và Thánh chỉ kia của Hoàng đế đã đập nát do dự cuối cùng của họ.

Đối với đại đa số binh sĩ vô danh, Thánh chỉ này có lẽ thật sự là một tin tức tốt, nhưng đối với rất nhiều tướng lĩnh tâm phúc của Tô Vũ Đình lời này thực sự là trái ngọt tẩm độc.

Gọi là trái ngọt là vì nó khiến cho nhiều tướng lĩnh buông vũ khí, chỉ có điều không biết tương lai các tướng lĩnh này sẽ gặp phải những thủ đoạn nào.

...

Công việc tiếp theo đó, là các quan viên nội các mới tìm được sống trong chết lập tức cử hành các hội nghị, thương thảo giải quyết tốt hậu sự, mà sai dịch Hình bộ, Đại Lý Tự cùng với Yến Kinh phủ vừa bị phản quân khống chế rất nhanh cũng bị các quan viên nội các khống chế một lần nữa tới tham dự việc giữ gìn trật tự Yến Kinh.

Một đêm tuyết đánh nhau trong Yến Kinh thành, ngoại trừ Bắc thành tương đối vô sự, ba thành nội khác đều trải qua một tràng máu tanh, phố lớn ngõ nhỏ không ít thi thể, đặc biệt dưới cửa Nam Khanh môn thi thể tích như núi.

Các thi thể đó phải dọn sạch hết, mà phản quân còn phái ra quan viên Bộ binh trực nghiêm túc, tập trung lại chờ xử lý.

Bích di nương và các con tin khác dưới sự hộ vệ của binh sĩ đều tự quay về, lần này chúng nữ quyến không chút thương vong, coi như vạn hạnh, mà Hàn Mạc lúc này lại không có thời gian quay về phủ gặp người nhà.

Kỵ binh đoàn vào trong thành, Kỵ binh Báo Đột doanh ở lại giúp duy trì trật tự trong thành, xử lý giải quyết tốt hậu sự, các quân khác như Tây Bắc quân, Phong Kỵ cùng với kỵ binh thế gia đều rời khỏi Yến Kinh thật nhanh, tạm thời đóng quân bên ngoài thành. Còn Hộ bộ đương nhiên cấp ra rất nhiều lều trại lương thực để an trí Tây Bắc quân.

Sắp xếp xử lý một hồi đến khuya vẫn chưa xong, cuối cùng nội các cũng hạ chỉ toàn thành giới nghiêm, trong ba ngày dân chúng không được ra ngoài.

Thực ra không cần hạ lệnh giới nghiêm đối với dân chúng trong thành, trong thời gian này sẽ chẳng ai dám ra khỏi cửa, đều co lại trốn trong nhà, qua khe hở cửa sổ mà nhìn trộm tình hình trên đường.

Các quan sai tuần tra trên phố đầy cảnh giác mà khám tất cả, kiểm tra xem còn có loạn đảng không bỏ vũ khí mà trốn trong thành không. Đại đao trong tay khiến cho sát khí trong thành không tiêu tan mà khí tức nghiêm trọng của họ cũng khiến cho dân chúng trốn trong nhà cảm thấy áp lực, kinh hồn táng đảm mà trốn kỹ trong nhà.

Dân chúng trong kinh thành biết chuyện đương nhiên nhiều hơn dân chúng bình thường khác một chút, bọn họ cũng rõ ràng mỗi lần hỗn loạn đều có rất nhiều người vô tội chết đi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com

Trận phản loạn này tuy thời gian rất ngắn, nhưng cũng rất nhiều người rõ ràng sau đó tình trạng hỗn loạn tuyệt đối sẽ không chấm dứt ngay.

Không ít dân chúng thậm chí còn thừa dịp hỗn loạn trốn ra khỏi kinh thành, trước ra ngoài thành mà tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng đâu đâu cũng đầy quan sai và kỵ binh hàn đao sáng loáng khiến cho tim cũng đập thình thịch. Hơn nữa tin đồn Cửu môn đã đóng chặt không thể ra khỏi thành cũng đành bỏ luôn ý định chạy trốn trong đầu, thành thành thật thật mà ngồi trong nhà.

Rất nhiều quan viên bị phản quân giam lỏng đi ra từ trong đao thương, mà Lục Anh Quý trước tiên triệu tập quan binh tàn quân tập trung ở Cửu môn, dưới sự giúp đỡ của Ngự Lâm quân lập tức phong tỏa Cửu môn.

Một ngàn năm trăm quan binh Cửu môn sau một hồi huyết chiến lúc này còn không tới ngàn quân.

Tuy rằng Tào Ân Lang Giáp doanh cực kỳ nhanh chóng phản công tại Đông thành, sai bộ hạ khống chế phủ đệ quan viên bộ tộc Tô thị, nhưng trong kinh hiện giờ hỗn loạn không chịu nổi. Ai cũng không thể cam đoan dư đảng Tô phái này có nhân cơ hội chuồn ra khỏi thành hay không. Cho nên Cửu môn Yến Kinh hoàn toàn phong tỏa không kẻ nào có thể dễ dàng ra vào.

Ra khỏi thành, Hàn Mạc lập tức phái người đi về phía Tây, hạ lệnh đội tiền quân Tây Bắc đang hướng về kinh thành không cần vào Kinh, lập tức quay về Lâm Dương quan.

Mà Hàn Huyền Linh cũng phái người thông tri quân đội Đông Hải không cần về kinh nữa.

Trong thành liên tục hai ngày giải quyết tốt hậu quả, Đại Lý Tự khanh Hồ Tuyết Tân và Hình bộ Thượng thư Tiêu Vạn Trường liên danh phát lệnh, kiên quyết bắt một mẻ đại quy mô tất cả quan viên Tô phái để thẩm vấn, nhà giam nha môn hai nơi chỉ trong hai ngày đã đầy quan viên và gia quyến có liên quan tới Tô gia.

Những quan viên nội các này tiến hành tẩy trừ những người lợi hại, ngoại trừ bắt rất nhiều quan viên Tô phái, ngoài ra còn lục soát toàn thành tìm môn khách thuộc hạ quan viên Tô phái, không chút lưu tình mà chém giết.

Có điều, đối với Ngự Lâm quân, triều đình tạm hoãn ý chỉ, không xử trí Ngự Lâm quân ngay tức khắc.

Dẹp yên một tràng máu tanh, nhưng sau đó giải quyết hết hậu quả còn tàn khốc hơn một tráng giao chiến.

Liên tục mấy ngày khắp kinh thành đằng đằng sát khí. Hoàng đế vẫn ẩn trong thâm cung, ngoại từ một đạo ý chỉ mà ai cũng biết kia, từ sau đó không có một Thánh chỉ nào được truyền từ trong cung ra nữa, mà bọn quan viên nội các rất ăn ý mà tiến hành giải quyết tốt hậu quả.

Rất nhiều người rõ ràng, cuộc đua giải quyết tốt hậu quả chỉ mới bắt đầu, lần binh biến này và sự diệt vong của Tô gia có ảnh hưởng chấn động, sẽ cực kỳ sâu xa. Tất cả mới chỉ bắt đầu.

...

Hàn Mạc đã nhiều ngày khống chế đóng quân ở ngoài thành, đề phòng trong thành có biến cố khác, về phần giải quyết hậu quả trong thành hắn không tham dự.

Hoàng hôn ngày thứ ba, Hàn Mạc đứng trước trướng nhìn binh lính Cửu môn mà lòng cảm khái.

Lại một thế gia đại tộc ngã xuống.

Trong vòng hai năm, cửu đại thế gia Yến quốc nhanh như sao băng mà ngã xuống. Cửu đại thế gia đã diệt vong năm nhà, mà cứ xu hướng như vậy hiển nhiên sẽ không dừng lại, sau đó sẽ đến lượt ai?

Chính mắt thấy tàn cục khốc liệt một nhà phải nhận khi diệt vong, Hàn Mạc siết chặt tay, hắn tuyệt đối không cho phép vận mệnh đó xảy ra ở Hàn tộc.

Khi Bích di nương bị khống chế ở đầu thành, mình chỉ có thể bó tay đứng nhìn không làm gì được, một khắc đó, Hàn Mạc cảm thấy thật vô lực.

Hắn thầm thề tuyệt sẽ không để cảnh tượng như vậy xảy ra một lần nữa.

Phải đảm bảo người nhà bình an, phải bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ, nhất định phải củng cố thế lực thật nhanh, vừa có thể khiến người ta không dám có hành động thiếu suy nghĩ với mình, càng có thể đánh nát cái gan của đối thủ.

Đặt tay ở thắt lưng, lại nhìn quân doanh dài liên miên đóng ở ngoài thành, ở thắt lưng hắn là miếng binh phù Đại tướng quân điều động binh lính Tây Bắc quân, miếng binh phù này nặng đến thế nào Hàn Mạc đã được lãnh hội.

Lúc này, có thể bình định thành công, khiến người nhà chuyển nguy thành an, là vì trong tay mình có được thế lực hoặc sáng hoặc tối, nếu mình không lợi dụng triệt để thế lực đó thì hậu quả không khác gì một cảnh vừa rồi. Cho dù Tô gia không thành công cũng tất nhiên là Hoàng gia đắc ý, Hàn gia tát yếu rơi vào một hoàn cảnh cực kỳ tồi tệ.

Diễn biến tronh kinh lần này, Hàn Mạc cảm nhận sâu sắc được sự quan trọng của quyền lực.

Không có thế lực trong tay, chớ nói bảo vệ người nhà, chỉ sợ ngay chính mình cũng không thể bảo vệ.

Nắm thật chặt binh phù, thật lâu sau hắn không buông.

Chạy như bay tới, dừng không xa trước mặt Hàn Mạc, xoay người xuống ngựa, chính là người bấy lâu ở trong thành phụ trách việc giải quyết hậu quả Hộ quân Tham lĩnh Báo Đột doanh Tiếu Mộc.

Tiếu Mộc tiến tới, chắp tay:

- Đại nhân, sự tình đã làm xong. Thuộc cấp thủ hạ của Tô Vũ Đình mang theo một đôi tỷ đệ rời khỏi kinh thành, bị ngăn cản, thuộc hạ đã bảo thả cho bọn họ rời đi...!

Hàn Mạc xoa xoa cằm, bình tĩnh nói:

- Vất vả.

Tiếu Mộc nhìn sắc mặt Hàn Mạc đăm chiêu không khỏi nói:

- Đại nhân đã mệt mỏi nhiều ngày, nên nghỉ tạm một phen. Lần này đại nhân lập công lớn, Thánh thượng chắc chắn sẽ thưởng thêm!

Hàn Mạc nhìn hoàng hôn trên Yến Kinh, thản nhiên cười, không nói gì.

Nhưng đúng lúc này, lại một loạt tiếng vó ngựa vang lên, có hơn mười người cưỡi ngựa chạy đến, hai người đi trước chính là Tần Lạc và Vương Tư Vũ, hai người này tới gần, xoay người xuống ngựa đi thẳng tới trước mặt Hàn Mạc, thần sắc thoạt nhìn rất nghiêm trọng.

Hàn Mạc nhìn thần sắc bọn họ biết chắc chắn có đại sự, không khỏi nhíu mày.

Hai người tới trước Hàn Mạc cùng chắp tay, Hàn Mạc hỏi trước:

- Xảy ra chuyện gì?

- Biên quan có việc!

Tần Lạc nói thẳng không chút quanh co lòng vòng:

- Tướng quân, ba ngày trước Khánh quân chủ động xuất kích, đánh lui Ngụy quân, hiện giờ Ngụy quân toàn bộ đã lui tới Nam Dương quan, dùng Nam Dương quan làm lá chắn cố thủ!

- Khánh quân xuất kích? Ngụy quân sao có thể dễ dàng tháo chạy như vậy?

Hàn Mạc biết, Tư Mã Kình Thiên chết giữa Thiên Nhai Phong. Ngụy quân như rắn mất đầu quân tâm nhất định bị ảnh hưởng, nhưng Khánh quân Thương Chung Ly cũng chết ở Thiên Nhai Phong, cũng là một trụ cột, cùng là bạn cùng thuyền.

Tuy chủ tướng hai bên đã chết nhưng Ngụy quân còn có quân đoàn khổng lồ và sức mạnh chiến đấu, sao có thể dễ dàng bị Khánh quân đánh lui?

Vương Tư Vũ đứng bên cạnh giải thích:

- Theo tin từ biên quan lần này quân sử truyền lệnh chính là Hổ Phích Lịch Lâm Thành Phi, mà Khánh quân trấn phía Mam còn lại thừa dịp quân Tây Bắc ta tiến vào kinh cần vương, quân lực biên quan thiếu kém mới điều động rất nhiều quân trấn phía Nam vụng trộm tấn công từ bên cạnh Ngụy quân, mà ở Long Sơn Khánh quân còn lại là toàn tuyến xuất kích. Hai quân đoàn đồng thới tấn công, Ngụy quân bị đánh tới trở tay không kịp, lại lo lắng quân Tây Bắc ta sẽ nhân cơ hội tập kích từ sau lưng bọn họ cho nên lui lại Nam Dương quan...!

Hàn Mạc nghe vậy mới hiểu được hóa ra Khánh quân mạo hiểm khi Yến quốc điều động biên quân về kinh đột nhiên điều quân tập kích bên sườn Ngụy quân, điều này mới gây ra quân tâm bất ổn, Ngụy quân ăn khó hơn nhiều.

Như thế xem ra lần này điều động mấy vạn quân Tây Bắc quay về kinh thành cần vương ngược lại đã giúp người Khánh quốc một phen.

Bởi vậy cũng có thể thấy được tình thế trên chiến trường quả thật có thể thay đổi trong nháy mắt, khiến người ta khó có thể đoán trước, mà tình thế giữa ba nước, chỉ cần một bên có chút thay đổi có thể thay đổi toàn bộ chiến cục.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận