Quyền Thần - Chương 166: Âm thanh của bóng tối

Quyền Thần Chương 166: Âm thanh của bóng tối
Hàn Tân thấy ánh mắt Hàn Mạc rất lạ, hắn cố gắng nhìn và đoán xem Hàn Mạc có ý gì đằng sau nhưng chịu không thể hiểu được. Vài năm không gặp, tiểu tử này thay đổi nhiều. Nếu như trước đây, Hàn Mạc hiền lành như cục đất, thì bây giờ dường như cục đất hiền lành đó đã được nhào nặn lại, bắt đầu có góc có cạnh, tuy rằng không đến mức sắc bén có thể giết chết người, nhưng vẫn toát lên công phu sung mãn khác thường.

- Hắn muốn huynh làm việc gì?

Hàn Mạc vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hắn bỗng nhiên cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản, kẻ thù có thể đã nương tay với Hàn Tân, chỉ là tự tiểu tử này cố ý làm lớn chuyện...

Hàn Tân ngượng ngùng nói:

- Hắn muốn ta lấy trộm một thứ của phụ thân ta. Là... là … quan ấn!

Hàn Mạc chấn động cả người, nhìn Hàn Tân chằm chằm, gay gắt hỏi:

-Trộm quan ấn?

Trong lòng lập tức cảm thấy Kim Tiếu Phật to gan hơn mình nghĩ rất nhiều, điều này càng thêm khẳng định Kim Tiếu Phật phía sau nhất định có thế lực lớn hậu thuẫn.

Người làm quan, quan ấn là căn bản, tựa như thương trong tay binh lính, bút trong tay văn nhân, không có nó không thể làm được việc gì. Quan trọng nhất là ... quan ấn còn liên quan đến tính mạng bản thân, gia đình mình. Tuy rằng quan ấn là vì quyền thế của gia tộc, nhưng nó cũng là một phần uy lực của hoàng triều. Thế gia yếu, triều đình tất suy nhược.

Cho nên các quan lại đi đâu cũng phải mang quan ấn theo, hoặc là cất ở một chỗ nào không để ai biết, bất kể như thế nào cũng không dám lơ là. Nói cách khác, quan ấn chính là bản mệnh của người làm quan.

Hàn Tân nhìn thấy Hàn Mạc thần sắc biến đổi, vội hỏi:

- Hắn, chỉ là hắn mượn đi hai cái ấn, không có gì khác...!

Không đợi Hàn Tân nói hết, Hàn Mạc ngắt lời:

- Đến bây giờ huynh vẫn còn tin những lời hắn nói?

Hàn Tân gục đầu xuống suy tư một lát, mới nói:

-

Ta đương nhiên không tin, ta biết miệng lưỡi của hắn vốn xảo trá, chỉ tìm cách đối phó với Hàn gia chúng ta. Cho nên ta mới phải mang năm trăm lượng bạc đem trả để lấy giấy nợ về. Chỉ cần cầm được giấy ghi nợ trong tay, ta đập bể lâu tử của hắn, khiến hắn ở Yến Kinh không còn đất làm ăn. Dám đụng đến Tam gia, Kim Tiếu Phật chán sống rồi chăng? Tuy nhiên, phải lấy được giấy ghi nợ về đã, để nó lọt vào tay phụ thân, ta có mười cái mạng cũng không thoát tội.

Ánh mắt Hàn Tân thất kinh. Hắn đối với Hàn Huyền Đạo dĩ nhiên sợ hết hồn hết vía.

Hàn Mạc hỏi:

- Kim Tiếu Phật cho huynh kỳ hạn mấy ngày?

- Hai ngày!

Hàn Tân nói:

- Ngày kia là đến hạn hoặc là mang theo bạc, hoặc là mang theo quan ấn, nếu không bọn họ sẽ trực tiếp đến quý phủ!

Hàn Mạc trầm ngâm một lát mới nói:

- Tam ca, hôm đó ta sẽ đi theo huynh để xem xét thái độ của hắn thế nào. Nếu đúng như lời huynh nói, số bạc này ta sẽ giúp huynh, chúng ta lấy giấy ghi nợ về!

- Đệ muốn đi?

Hàn Tân sửng sốt.

Hàn Mạc thản nhiên:

- Bạc ở trong tay của ta!

Hàn Tân bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, ta sẽ đưa đệ đi. Tuy nhiên ta nói trước cho đệ biết nơi đó không phải là chỗ tốt đẹp gì.

- Đơn giản chỉ là lầu xanh, sòng bạc mà thôi!

Hàn Mạc thản nhiên cười.

Hàn Tân than thở:

- Cũng không chỉ là thanh lâu, sòng bạc đơn giản như vậy.

Đúng lúc đó, nghe có tiếng người hầu hô to:

-Lão gia hồi phủ!

Hàn Tân lập tức biến sắc, thấp giọng nói:

- Tiểu ngũ, chuyện này không được tiết lộ ra ngoài!

Đang nói dở, thì đã nghe tiếng bước chân tiến vào. Một người mặc quan phục màu xanh đen, chỉ may màu vàng tơ, thần thái tướng mạo sang trọng, đẹp đẽ, tuổi xấp xỉ năm mươi, dáng người cũng không cao lớn, thậm chí có chút gầy yếu, nhưng người này làm cho người ta cảm giác tựa như một khối đá sừng sững, kiên cố, uy lực không phải do cố ý tạo mà tự bên trong phát ra. Diện mạo người này và Hàn gia có bảy tám phần giống nhau, trên mặt lúc nào cũng như tươi cười chứ không cứng nhắc lạnh lùng thiếu sinh khí. Chỉ có điều trong dáng vẻ của đại nhân này có vài phần mệt mỏi.

Hàn Mạc liếc mắt một cái liền nhận ra, người này chính là Thượng thư bộ Hộ, với thế lực của Hàn gia trong triều như bây giờ, thì là nhân vật số 1.

Nhìn thấy Hàn Huyền Đạo tiến vào, Hàn Mạc vội vàng khom mình hành lễ:

- Tiểu ngũ kính chào đại bá!

Hàn Huyền Đạo ngừng bước chân, quay đầu lại thấy Hàn Mạc, trầm ngâm một chút rồi nói:

-Tiểu ngũ, cháu làm tốt lắm.

Ánh mắt đảo qua Hàn Tân đang nơm nớp lo sợ hừ lạnh một tiếng, nói:

- Còn đứng đó làm dơ bẩn Mạc nhi sao?

Rồi vung tay áo, thẳng hướng đại sảnh đi tới.

Hàn Huyền Xương bước ra tới cửa, kêu một tiếng:

- Đại ca!

Hàn Huyền Đạo gật gật đầu hỏi:

- Dọc đường đi có thuận lợi không?

- Thuận lợi.

Hàn Huyền Xương nói.

- Tô Quan Nhai phái người ân cần tiếp đãi dọc đường đi, nhưng thật ra cũng không có rắc rối gì cả.

-Tới nơi là tốt rồi.

Hàn Huyền Đạo trên mặt không tỏ ra chút biểu cảm gì. Hắn là người đa mưu túc trí, từng trải, đối nhân xử thế khôn khéo, chuyện gì cũng bình tĩnh xem xét và tìm cách xử lý. Nên rất hiếm khi biểu lộ ra ngoài những suy tư ẩn giấu, lúc nào cũng điềm đạm, thản nhiên, ung dung tự tại, luôn khiến cho người khác phải nể phục.

Hàn Huyền Đạo nhìn thấy Hàn phu nhân cũng có mặt ở đó, liền thi lễ:

-Đệ muội đi đường vất vả.

Quay lại Hàn Tào Thị hỏi:

-Phu nhân, bữa tối chuẩn bị xong chưa?

Hàn Tào Thị nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com

-Đã xong rồi, chỉ còn chờ lão gia về."

Hàn Huyền Đạo lúc này mới nói:

-Mời đi trước dùng cơm.

Rồi lập tức đi luôn.

Về phần tôi tớ Hàn gia ở thành Đông Hải tới đều được tôi tớ trong phủ dẫn đường, sắp đặt chỗ ăn nghỉ. Bích di nương thân là thiếp, không thể ngồi ngang hàng, nhưng cũng không ngồi cùng mâm với kẻ hầu người hạ, nên được bố trí chỗ khác.

-Sau hai ngày sẽ có người đến đón tiếp.

Hàn Huyền Đạo trên bàn tiệc nói:

- Hiện giờ trong kinh có chút rối loạn. Hai vị trí Thượng thư đã chia cho Hàn gia và Tiêu gia, nhưng các nhà khác cũng muốn phân chia chút quan chức, hiện giờ bên trong triều các bên mỗi ngày cò kè mặc cả phân chia nội các không khác gì ngoài chợ.

Hàn Huyền Xương gật gật, hỏi:

- Khi nào thì ta đi lên triều bái kiến Thánh Thượng?

-Ta đã có tấu trình, Thánh Thượng biết đệ đã tới kinh rồi, hai ngày tới sẽ cho triệu đệ vào chầu.

Hàn Huyền Đạo có chút ngập ngừng, dừng một chút, định nói gì đó, lại thôi, nhắc chiếc đũa nói:

-Ăn đồ ăn đi.

Hàn Mạc và Hàn Tân ngồi ở cuối, Hàn Huyền Đạo chưa nói, hai người đều không dám động đũa, Hàn Tân không nói làm gì, Hàn Mạc cảm thấy đã đói bụng, Hàn Huyền Đạo vừa dứt lời, liền thẳng người lên không khách khí bắt đầu ngấu nghiến như hổ.

Hàn Huyền Đạo nhìn Hàn Mạc, đột nhiên hỏi:

-Tiểu ngũ, ta nhớ rõ cháu năm nay đã đầy mười tám tuổi, đúng không?

Hàn Mạc gật gật đầu, trả lời:

- Dạ đại bá, đã mười tám !

Hàn phu nhân dường như biết ý, hướng về phía Hàn Mạc trừng mắt nhìn, Hàn Mạc thản nhiên cười, cúi đầu ăn cơm.

Trên bàn cũng không nói nhiều lắm, yên lặng ăn, sau khi ăn xong, Hàn phu nhân dẫn theo Hàn Mạc quay về tây viện tạm nghỉ, trước khi đi, Hàn Tân thẳng hướng Hàn Mạc nháy mắt, trên mặt mang vẻ cầu xin, Hàn Mạc hiểu được ý tứ của hắn, gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu biết.

Bên trong phủ Thượng thư, có một chỗ sân rất yên lặng, đó là thư viện của Hàn Huyền Đạo, toàn bộ phủ đệ trên dưới, không có sự cho phép của Hàn Huyền Đạo, bất cứ kẻ nào cũng không được tự tiện bước vào, ngay cả Hàn Tào Thị và hai con trai của bà, nếu không gì quá đặc biệt và dù ông ta cho phép thì cũng không được tùy ý ra vào .

Trong viện có hai cây bạch dương cổ thụ, đứng thẳng trong gió.

Thư phòng mang phong cách cổ xưa tao nhã, huynh đệ hai người ngồi trên, một tả một hữu. Hàn Ẩn đưa lên tách nước trà hãy còn ấm áp, hai người đều bưng chén trà lên, nhưng không uống.

Trong phòng đốt ngọn đèn dầu, so với nhà ở thành Đông Hải vốn rộng rãi thênh thang thì một ngọn đèn như thế không đủ đốt sáng, nhưng ở đây, trong không gian nhỏ hẹp của thư phòng cổ kính này, dường như ánh sáng vậy cũng đủ để xua đi bóng tối u ám, than đốt trong lò kêu tanh tách, tựa như sao cây đậu.

Một lúc lâu sau, Hàn Huyền Đạo mới nhẹ nhàng hỏi:

-Hai vị lão gia vẫn mạnh khoẻ chứ?

Hàn Huyền Xương gật đầu nói:

-Đều rất tốt. Tuy nhiên tuổi cao có chút mệt mỏi hơn cũng là khó tránh khỏi.

Rồi liếc Hàn Huyền Đạo một cái, nói:

-Đại ca sức khỏe cũng yếu đi nhiều, công việc lắm, cần phải biết bảo trọng.

Hàn Huyền Đạo lắc đầu nhẹ nhàng:

-Lần này bình định phản loạn ở quận Bột Châu, đệ và tiểu ngũ làm rất tốt, bởi vậy Hàn gia ta thu được lợi lộc cũng không phải là ít. Hiện giờ đệ tới kinh thành đảm nhiệm chức Lễ bộ Thượng thư, bên trong lục bộ, Hàn gia chúng ta chiếm hai vị trí quan trọng, nhìn qua thì đúng là chuyện tốt, nhưng trong phúc có họa, không cẩn thận sẽ dẫn đến vực thẳm diệt vong. Hàn gia ta ở trong triều thực lực lớn, nên đương nhiên các gia tộc khác sẽ tìm mọi cách để bắt đầu đối phó.

Thời gian đầu, ta ở trong kinh lý, tuy không đến mức đối nhân xử thể kém, nhưng cũng không coi là nở mày nở mặt. Các gia tộc khác cũng không từng đem Hàn gia ta làm đối trọng, không trở thành mối họa lớn của họ, chỉ là bằng mặt mà không bằng lòng mà thôi. Hiện giờ ở hai bộ chiếm hai vị trí cao nhất, đám quan lại thuộc gia tộc khác phía dưới chúng ta tất sẽ không thể phớt lờ tình thế ngày sau của Hàn gia. Càng nhiều ánh mắt chú ý đến, làm gì cũng càng phải cẩn thẩn.

Hàn Huyền Xương thở dài:

- Mấy năm nay đều là đại ca ở trong này một mình chống đỡ, cũng mệt cho huynh.

Hàn Huyền Đạo khoát tay áo nói:

- Tuy nhiên đệ mới biết qua về Lễ bộ Thượng thư, quản lý Lễ bộ tuyệt tối sẽ không đơn giản. Ta ở Bộ hộ làm đã mười năm, cũng vô tích sự lắm, cho tới bây giờ chỉ có thể khống chế sáu bảy cái thành, không hoàn toàn nắm giữ được hết. Đệ tới Lễ bộ khởi đầu vạn sự, chưa kể những khúc mắc khó giải quyết, có thể nói là khó khăn rất nhiều.

Hàn Huyền Xương nói:

- Đại ca yên tâm, trước khi Huyền Xương đến đây trong lòng đã có chuẩn bị, bất kể như thế nào, tới lúc phân cao thấp luôn phải cố gắng hết mình không thể thua kém được.

Trong số những quan chức bậc trên chỉ cần liếc mắt một cái là biết ai bạn ai thù, đều là con cháu quý tộc, đó là cách cư xử thông minh nhất.

Hàn Huyền Đạo chậm rãi nói:

- Hiện giờ người giữ Lễ bộ tả hữu Thị lang một là Phạm Gia, một là Tây Môn Gia, tuy có vẻ biết thân biết phận nhưng thật ra tham vọng không ít. Nhưng quan viên trung lưu làm quan ở kinh có nhiều người không thuộc loại con cháu quý tộc nên đệ cũng không thể biết bọn họ đã bị nhà khác mua chuộc hay chưa, đó là khó khăn nhất cần phân biệt, cho nên phải luôn xuy xét thấu đáo mọi vấn đề.

-Đại ca dạy rất phải!

Hàn Huyền Xương cung kính đáp.

Hắn hiểu rất rõ, mình ở quận Đông Hải cũng vài chục năm, tiếng là quan lại thanh liêm được bách tính yêu mến, nhưng trên thực tế quyền thế không thể so với quận thủ. Mà đó còn là ở lãnh địa của mình, thuận gió thuận tay, tất cả thế lực đều do chính mình khống chế. Nhưng kinh lý không thể so bì với quận Đông Hải. Thế gia hỗn độn, mỗi một bộ ngành đều có thế lực nắm giữ, nếu mình nhìn không ra những uẩn khúc đằng sau, hậu quả không tưởng tượng nổi.

Hàn Huyền Đạo ở kinh kỳ cũng vài chục năm, sừng sững không ngã, tuy rằng chủ yếu phía sau có quận Đông Hải làm hậu phương kiên cố, nhưng Hàn Huyền Đạo là vị quan lão luyện, khôn khéo thông thể cãi.

Hàn Huyền Đạo nói ra lời nào đều là kinh nghiệm phải ghi nhớ ở trong lòng

- Cũng may trong triều hiện giờ mạnh nhất chính là Tiêu gia và Tô gia, hai nhà này tựa như hai con chó dữ cắn xé nhau.

Hàn Huyền Đạo nhếch mép cười nhạt:

- Hiện giờ Hạ gia và Tiêu gia là bạn bè, hai nhà lợi ích vướng mắc quá sâu, tất nhiên đó là trói cùng một chỗ. Tô gia dường như cũng đang muốn lôi kéo Phạm gia, ta nghe người ta nói Tô gia và Phạm gia đang chuẩn bị kết thân, chỉ có điều tạm thời chưa nói ra. Tây Môn gia vốn là thế nhược, lần này bình định, tổn binh hao tướng, thực lực ngày càng yếu đi, lúc này ở kinh kỳ cũng không chiếm giữ được nhiều quan chức, chỉ sợ không dùng được hai năm, sẽ có người động thủ với bọn họ, chúng ta cần lưu ý là không thân cận cũng không đắc tội. Về phần Hồ gia...!

Hắn nhìn Hàn Huyền Xương liếc mắt một cái, nói:

- Mặc dù có đệ muội ở đây, nhưng người nhà Hồ từ trước đến nay kiêu ngạo bất tuân, người ngoài đều nghĩ Hồ gia và Hàn gia chúng ta là cùng phái, chúng ta cũng không nên để Hồ gia quá mức kỳ vọng, dù sao chính bọn họ dã tâm cũng không nhỏ.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận