Cửu Biện Liên - Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
Chương trước- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cửu Biện Liên
Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
“Thanh Loan…Thanh Loan…” Một âm thanh thật nhỏ đang gọi tên tôi. Tôinhìn xung quanh, phát hiện mình đang trôi nổi trong nước, xung quanh làvách tường đỏ sậm, không gian nhỏ hẹp, dường như không có lối ra.
“Thanh Loan…” giọng nói kia bỗng gần trong gang tấc, một thai nhi nho nhỏ chợt xuất hiện trước mắt tôi, mặt đối mặt, mắt nhắm lại, cuống rốnkhông biết nằm ở đâu.
Thai nhi kia từ từ nhích đến gần, tôi muốn lùi về sau, lại phát hiệnthân thể không tài nào nhúc nhích, mà thai nhi kia, khi cách mặt tôi chỉ chừng hai tấc thì dừng lại, mở choàng mắt, con ngươi đen nhánh rất lớn, cơ hồ lớn đến chiếm gần hết cả hốc mắt, cứ nhìn chằm chằm tôi như thế.Tôi cũng không cảm thấy quá sợ hãi — từ nhỏ đến lớn, tôi còn thấy nhiềuthứ còn kinh khủng hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng không biết tạisao, lúc này tôi lại hơi sợ.
“Thanh Loan….” Cuống rốn kia bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, đầu tiên là trôi dạt trong nước, sau đó thoáng cái quấn lên cổ thai nhi, nhanhchóng lôi nó về phía sau. Nó cố vùng vẫy, vươn tay về phía tôi. Cuốngrốn kia siết càng chặt, mắt nó dường như sắp lồi ra ngoài. Trên cánh tay đang vươn ra kia, dần hiện lên một hoa văn —- là một đóa hoa sen, vốnlà màu hồng nhạt lại dần chuyển sang màu đỏ như máu.
“Thanh Loan!” Có người đẩy tôi một cái, tôi tỉnh táo lại.
“Mơ thấy ác mộng sao?” Huyền Kỳ cau mày nhìn tôi.
Tôi gật đầu, từ từ ngồi dậy.
Huyền Kỳ kéo rèm cửa sổ, ánh mắt trời lập tức trải đầy phòng.
“Sáng sớm chú có gọi điện đến, bảo chúng ta đến “nơi đó” của chú lấy đồ.” cậu nói “Do ông nội dể lại.”
Tôi không khỏi thở dài “nơi đó” là bệnh viện chú tôi đang làm việc, ở nơi như thế, tụ tập đủ loại vong hồn sinh linh, u ám đến mức khiếnngười ta không thể thoải mái nổi. Nhưng dù tôi muốn hay không, đi thìvẫn phải đi, may là cũng không xa lắm, đi bộ chừng mười lăm phút đã đếnnơi.
Vừa bước vào cửa, trên chân đã lập tức truyền đến cảm giác lạnh lẽothấu xương, tôi cúi đầu nhìn, một linh hồn chỉ còn nửa thân trên đang bò lổm ngổm trên mặt đất, nắm mắt cá chân của tôi, hẳn là cảm giác đượctôi đang nhìn nó, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tôi vội dời tầm mắt, lặng lẽ rút thanh chủy thủ bằng gỗ đào ra, nắmchặt trong tay, tỏ vẻ muốn chém đứt ống quần mình. Vừa cúi người xuống,linh hồn kia đã biến mất.
Thang máy cách đó không xa kêu “Đinh” một tiếng. Chúng tôi bước nhanh đến. Cánh cửa vừa mở ra, có mấy người đi ra. Không phải thiếu cánh taythì là thiếu chân, thậm chí còn có kẻ bị cháy đến đen thùi, đều dùng ánh mắt trắng dã nhìn về phía chúng tôi. Huyền Kỳ vừa nói hôm nay nóng qua, tay trái vừa làm thế quạt quạt cho mát, Phật châu trên tay lập tức phát ra ánh sáng vàng nhạt. Lập tức, mấy thứ thiếu tay thiếu chân hay cảngười đen thùi kia lập tức co rúm lại với nhau, một lúc sau thì biếnmất.
Trên hành lang, có người con gái đang đỡ mẹ mình đi nhà vệ sinh, vừađi vừa oán trách điều hòa chỗ này lạnh quá, có một đứa bé trai đang nằmtựa trên vai cô ta, hà hơi vào mặt cô, bà lão thì ngơ ngác ngồi trên xelăn, hồn phách đã rời khỏi thể xác một nửa. Một cặp vợ chồng trung niênđang ngồi xổm trên đất ôm đầu khóc lớn. Phía sau bọn họ là một cô gáichừng hai mươi tuổi, cả người ướt đẫm, nước nhỏ trên đất đọng thành mộtvũng nước nhỏ. Đột nhiên có một người đàn ông chạy đến, chạy xuyên quangười cô gái kia, vọt đến bên cầu thang, nói vọng xuống dưới lầu: “Sinh, sinh rồi! Con trai. Nặng tám cân!”
Bỗng nhiên tôi lại cảm thấy có thứ gì đang túm ống quần mình. Tôi mệt mỏi, trực tiếp rút chủy thủ ra đâm xuống, cũng chả buồn nhìn cho rõ. Dù sao, bất kể đó là thứ gì, cũng chẳng phải con người.
Chúng tôi đi vào phòng làm việc, thoáng qua có thấy một cô gái mặc áo ngủ, sắc mặt xanh mét. Trên bệ cửa sổ có một con mèo đang nằm. Nó vừathấy chúng tôi liền xoay người nhảy ra ngoài.
Chú có khách, đang đưa lưng về phía chúng tôi nói chuyện với haingười kia. Huyền Kỳ khẽ gõ hai cái lên cửa. Chú quay đầu lại, cười cười.
“Vậy chúng tôi đi trước nhé.” Khách đứng lên, cả hai đều là đàn ông,tuổi xấp xỉ chúng tôi, người cao hơn một chút mặc đồ vest, thắt cà vạt,trông như nhân viên nghiệp vụ của công ty bảo hiểm, người thấp hơn mộtchút lại mặc một bộ trang phục thoải mái, đội mũ lưỡi trai cười hì hìnhìn về phía tôi.
Chú tôi bắt tay với người cao hơn, nói: “Cậu không nói với chúng nó vài câu sao?”
Người thấp hơn tiếp lời: “Không cần, không gấp.”
Nói xong liền đi về phía cửa, nhìn chằm chằm đánh giá chúng tôi một lúc.
“Ai vậy?” Huyền Kỳ đợi bọn họ đi xa mới hỏi.
“Bạn của ông cụ.” bản thân chú cũng cảm thấy hơi kỳ quái “Họ nói làkhi còn sống ông cụ có cho họ mượn vài cuốn sách, nên đến trả lại. Cũngrất có nghĩa khí, còn hỏi thăm tình hình của hai đứa, hỏi có gì cần giúp đỡ không. Đây, sách ở trên bàn đó, hai đứa mang về xem sao.”
Chú nói xong, liền từ trong tủ lấy ra một cái túi da.
“Cầm đi đi.” Chú nói, “Ông cụ để ở đây cũng lâu rồi, chú cũng chả biết bên trong đựng cái gì.”
Một thoáng khi Huyền Kỳ cầm chiếc túi trên tay, tôi bỗng cảm thấy hoảng hốt.
Trên đường trở về, không ai nói gì, mãi cho đến lúc về nhà, liền phát hiện có mấy tên yêu quái đang lấm la lấm lét muốn đến gần túi da. Loạitiểu quỷ cấp thấp này, vì bùa hộ mệnh của chúng tôi, lúc thường sẽ không dám đến gần, hôm nay không biết vì sao lại đến nhiều hơn mấy con.
“Sao chúng lại đến nhỉ.” Huyền Kỳ phất tay, bọn yêu quái lập tức lặng lẽ biến mất.
Tôi rót một ly nước, ngồi trên ghế salon lau mồ hôi “Đi đến mấy nơi kiểu đó, mỗi lần về cũng đều thấy không thoải mái.”
Huyền Kỳ không nói, chỉ nhìn cái túi kia không chớp mắt.
“Mở ra xem thử đi.” Rốt cục cậu hạ quyết tâm, ý bảo tôi mở.
Trong nháy mắt khi ngón tay tôi tiếp xúc với miệng túi, một cảm giáclạnh băng chưa từng có từ trước đến nay bỗng dâng lên từ đáy lòng.
“Huyền….” Một nửa còn lại tôi không thể nói ra miệng, tôi bắt đầuphát run, cả người như hỗn loạn, trên trán rỉ mồ hôi lạnh, chảy dọcxuống theo gương mặt. Cả phòng lập tức trở nên yên tĩnh, cứ như đang ởtrong môi trường chân không, tôi nhìn xung quanh, phát hiện trong phòngngoài tôi ra không còn ai khác, sự sắp xếp trong phòng cũng không hề bịxáo trộn, nhưng cảm giác cho tôi biết, nơi này vô cùng xa lạ.
“Thanh Loan….” Sau lưng tôi bỗng vang lên một âm thanh lanh lảnh, tôi quay phắt đầu lại, trước mắt tôi chính là thai nhi trôi lơ lửng trongkhông trung mà tôi đã thấy trong mơ!
Tôi cố gắng khống chế thân thể đang phát run, rút chủy thủ ra, nhìn chằm chằm nó.
“Thanh Loan…chém…” ngón tay ngắn nhỏ trong suốt kia chỉ chỉ bụng mình.
Chém? Tôi không hiểu ý nó.
Nó không nói gì thêm, chỉ tiếp tục duy trì tư thế như vậy.
“Có phải muốn tôi giúp gì không?” có vẻ như nó không có ý muốn làmhại tôi, tôi thử dò xét hỏi, có nhiều linh hồn không muốn đầu thai, cólẽ là tâm nguyện chưa dứt, bọn họ sẽ dùng mọi cách để tìm người giúpmình.
“Giúp….ta….” Nó chậm rãi giơ tay lên, mu bàn tay lại xuất hiện một đóa hoa sen đỏ như máu “Ta….”
Ngay lập tức, cuống rốn kia liền quấn lên cổ nó.
Trong đầu tôi lập tức mờ mịt, trước mắt tối đen, tất cả các đốt ngóntay đều không thể nhúc nhích, ý thức càng lúc càng mơ hồ, trong lúc tôihỗn loạn muốn nhắm mắt lại, lại đột nhiên giật mình, tỉnh táo lại mộtchút, tôi nghe tiếng Huyền Kỳ đang lo lắng gọi tôi.
“Em có thấy không?” tôi hỏi cậu.
“Cái gì?” vẻ mặt cậu tỏ vẻ khó hiểu.
“Thai nhi.” Tôi nói “Chính là thứ mà chị đã mơ thấy tối qua.”
Huyền Kỳ lắc đầu: “Em cảm giác có thứ gì đó đang ở đây, nhưng lạikhông thấy, chỉ thấy chị chảy đầy mồ hôi nhìn về phía sau, gọi cũngchẳng phản ứng lại, rốt cuộc là thứ gì?”
Tôi đưa tay cầm ly nước, phát hiện sự run rẩy trên người vẫn chưa hoàn toàn dừng lại, cổ vì căng cứng mà hơi cứng ngắc.
“Đáng sợ lắm sao?” Huyền Kỳ hỏi.
“Hoàn toàn không, chỉ là hơi lạnh, sau đó liền bắt đầu run rẩy.” Tôibình tĩnh lại, kể lại giấc mơ ngày hôm qua và chuyện vừa nãy mới thấy.
“Sao em lại chẳng thấy gì cả.” Nghe xong, Huyền Kỳ cúi đầu nói.
Trên bàn trà, chiếc túi da kia vẫn đóng chặt, không rõ bên trong chứa thứ gì, nhưng tôi lại có cảm giác sờ sợ.
“Đem vào phòng sách đi.” Tôi vừa nói vừa nhấc túi lên, cuối cùng vẫn quyết định khoan hãy mở ra.
Huyền Kỳ sửng sốt, do dự nói: “Được không?”
Sở dĩ cậu hỏi như thế, là bởi vì khi ông nội còn sống, phòng sách làcấm địa của chúng tôi. Ông thường tự nhốt mình trong phòng, chúng tôitừng thừa dịp lúc ông ra vào thử nhìn xem, thoạt nhìn, bên trong cũngkhông có gì kì lạ. Mặc dù cửa không có khóa, nhưng dù chúng tôi dùngcách gì, cũng không thể mở được cánh cửa này, cũng không nghe được bấtcứ âm thanh nào. Phòng sách, cứ như một thế giới khác không thuộc vềnhân gian này.
“Thử xem sao.” Tôi cảm thấy, nếu đây là vật ông nội để lại, thì cứ để nó vào chỗ mà khi còn sống ông thường ở nhất cũng là điều hợp lý.
Không ngờ chỉ cần đẩy nhẹ là cửa đã mở. Trước mắt chúng tôi là mộtgian phòng vuông vức, bố trí đơn giản vô cùng, có một bàn làm việc, khắp ba mặt tường đều là mấy cái kệ sách lớn, trên kệ có đầy sách.
Tôi cất kỹ chiếc túi vào một góc nhỏ, nhìn thoáng qua mấy cuốn sách này, đều không thấy có gì khác lạ.
Huyền Kỳ chạy ra, sau đó lại ôm mấy cuốn sách lấy từ chỗ chú về, đặtxuống bàn làm việc, hẳn là muốn chất chúng lên kệ sách. Tôi không có tâm tình giúp cậu, còn đang bận suy nghĩ về mấy thứ vừa nãy.
“Thanh Loan.” Một lát sau, cậu bỗng nhiên gọi tôi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy cậu đang cầm một quyển sổ tay màu đen “Hình như là nét chữ của ông nội.”
Đúng là nét chữ của ông nội, nhưng nội dung ghi chép đều là mấy từ ngữ rời rạc, có trang toàn ghi kí hiệu.
“Thấy ở đâu vậy?”
“Dưới mấy chồng sách này nè.” Cậu gõ gõ bàn làm việc, bĩu môi.
Trong đầu tôi lập tức hiện lên bóng dáng hai người đàn ông một caomột thấp, chợt nghĩ tới điều gì, liền lật mấy trang sau cùng của sổ tay, quả nhiên, lật qua mười mấy trang, trên sổ xuất hiện một hàng số điệnthoại.
Chúng tôi nhìn nhau, tôi bấm hàng số này, nhưng không ai bắt máy.
Ngay lập tức, phòng sách liền trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, Huyền Kỳ thở dài, nói: “Thật ra, lúc vừa mới nhận chiếc túi này, em liền hơi sợ, chị cũng thấy vậy đúng không?”
Tôi không nói tiếp, nhìn quanh phòng sách, chợt nhớ đến mùa đông nămấy khi tôi còn bé, lúc tan học trời đã tối đen, ông nội luôn mang theomột cái đèn lồng trắng, chờ chúng tôi ở một mảnh đất trống gần trườnghọc. Cũng vì chiếc đèn này mà chúng tôi thường hay bị các bạn học cườinhạo, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng chỉ có thể chiếu sáng một khoảngchừng ba năm bước chân kia, tôi lại cảm thấy vô cùng an toàn. Trong phút chốc, tôi lại như nghe thấy tiếng ông nội đang thấp giọng ngâm nga—
Thiên thương thương, dạ mang mang
Bỉ ngạn hoa gian tận bàng hoàng
Lộ trường trường, thủy thang thang
Tam sinh thạch tiền hiện âm dương
Nguyệt lãng lãng, phong hoàng hoàng
Sinh linh vong hồn thế gian tương
Nhân võng võng, ý trướng trướng
Tinh tinh huỳnh hỏa dẫn mê hàng
(*tạm dịch:
Trời xanh xanh, đêm mịt mờ
Hoa bỉ ngạn đâu còn do dự
Đường thật dài, nước cuồn cuộn
Đá tam sinh hiện Âm Dương
Trăng sáng sáng, gió hoang mang
Sinh linh vong hồn trên khắp thế gian
Người ngơ ngẩn, kẻ không như ý
Đom đóm dẫn đi lạc lối về. )
“Thanh Loan…” giọng nói kia bỗng gần trong gang tấc, một thai nhi nho nhỏ chợt xuất hiện trước mắt tôi, mặt đối mặt, mắt nhắm lại, cuống rốnkhông biết nằm ở đâu.
Thai nhi kia từ từ nhích đến gần, tôi muốn lùi về sau, lại phát hiệnthân thể không tài nào nhúc nhích, mà thai nhi kia, khi cách mặt tôi chỉ chừng hai tấc thì dừng lại, mở choàng mắt, con ngươi đen nhánh rất lớn, cơ hồ lớn đến chiếm gần hết cả hốc mắt, cứ nhìn chằm chằm tôi như thế.Tôi cũng không cảm thấy quá sợ hãi — từ nhỏ đến lớn, tôi còn thấy nhiềuthứ còn kinh khủng hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng không biết tạisao, lúc này tôi lại hơi sợ.
“Thanh Loan….” Cuống rốn kia bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, đầu tiên là trôi dạt trong nước, sau đó thoáng cái quấn lên cổ thai nhi, nhanhchóng lôi nó về phía sau. Nó cố vùng vẫy, vươn tay về phía tôi. Cuốngrốn kia siết càng chặt, mắt nó dường như sắp lồi ra ngoài. Trên cánh tay đang vươn ra kia, dần hiện lên một hoa văn —- là một đóa hoa sen, vốnlà màu hồng nhạt lại dần chuyển sang màu đỏ như máu.
“Thanh Loan!” Có người đẩy tôi một cái, tôi tỉnh táo lại.
“Mơ thấy ác mộng sao?” Huyền Kỳ cau mày nhìn tôi.
Tôi gật đầu, từ từ ngồi dậy.
Huyền Kỳ kéo rèm cửa sổ, ánh mắt trời lập tức trải đầy phòng.
“Sáng sớm chú có gọi điện đến, bảo chúng ta đến “nơi đó” của chú lấy đồ.” cậu nói “Do ông nội dể lại.”
Tôi không khỏi thở dài “nơi đó” là bệnh viện chú tôi đang làm việc, ở nơi như thế, tụ tập đủ loại vong hồn sinh linh, u ám đến mức khiếnngười ta không thể thoải mái nổi. Nhưng dù tôi muốn hay không, đi thìvẫn phải đi, may là cũng không xa lắm, đi bộ chừng mười lăm phút đã đếnnơi.
Vừa bước vào cửa, trên chân đã lập tức truyền đến cảm giác lạnh lẽothấu xương, tôi cúi đầu nhìn, một linh hồn chỉ còn nửa thân trên đang bò lổm ngổm trên mặt đất, nắm mắt cá chân của tôi, hẳn là cảm giác đượctôi đang nhìn nó, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tôi vội dời tầm mắt, lặng lẽ rút thanh chủy thủ bằng gỗ đào ra, nắmchặt trong tay, tỏ vẻ muốn chém đứt ống quần mình. Vừa cúi người xuống,linh hồn kia đã biến mất.
Thang máy cách đó không xa kêu “Đinh” một tiếng. Chúng tôi bước nhanh đến. Cánh cửa vừa mở ra, có mấy người đi ra. Không phải thiếu cánh taythì là thiếu chân, thậm chí còn có kẻ bị cháy đến đen thùi, đều dùng ánh mắt trắng dã nhìn về phía chúng tôi. Huyền Kỳ vừa nói hôm nay nóng qua, tay trái vừa làm thế quạt quạt cho mát, Phật châu trên tay lập tức phát ra ánh sáng vàng nhạt. Lập tức, mấy thứ thiếu tay thiếu chân hay cảngười đen thùi kia lập tức co rúm lại với nhau, một lúc sau thì biếnmất.
Trên hành lang, có người con gái đang đỡ mẹ mình đi nhà vệ sinh, vừađi vừa oán trách điều hòa chỗ này lạnh quá, có một đứa bé trai đang nằmtựa trên vai cô ta, hà hơi vào mặt cô, bà lão thì ngơ ngác ngồi trên xelăn, hồn phách đã rời khỏi thể xác một nửa. Một cặp vợ chồng trung niênđang ngồi xổm trên đất ôm đầu khóc lớn. Phía sau bọn họ là một cô gáichừng hai mươi tuổi, cả người ướt đẫm, nước nhỏ trên đất đọng thành mộtvũng nước nhỏ. Đột nhiên có một người đàn ông chạy đến, chạy xuyên quangười cô gái kia, vọt đến bên cầu thang, nói vọng xuống dưới lầu: “Sinh, sinh rồi! Con trai. Nặng tám cân!”
Bỗng nhiên tôi lại cảm thấy có thứ gì đang túm ống quần mình. Tôi mệt mỏi, trực tiếp rút chủy thủ ra đâm xuống, cũng chả buồn nhìn cho rõ. Dù sao, bất kể đó là thứ gì, cũng chẳng phải con người.
Chúng tôi đi vào phòng làm việc, thoáng qua có thấy một cô gái mặc áo ngủ, sắc mặt xanh mét. Trên bệ cửa sổ có một con mèo đang nằm. Nó vừathấy chúng tôi liền xoay người nhảy ra ngoài.
Chú có khách, đang đưa lưng về phía chúng tôi nói chuyện với haingười kia. Huyền Kỳ khẽ gõ hai cái lên cửa. Chú quay đầu lại, cười cười.
“Vậy chúng tôi đi trước nhé.” Khách đứng lên, cả hai đều là đàn ông,tuổi xấp xỉ chúng tôi, người cao hơn một chút mặc đồ vest, thắt cà vạt,trông như nhân viên nghiệp vụ của công ty bảo hiểm, người thấp hơn mộtchút lại mặc một bộ trang phục thoải mái, đội mũ lưỡi trai cười hì hìnhìn về phía tôi.
Chú tôi bắt tay với người cao hơn, nói: “Cậu không nói với chúng nó vài câu sao?”
Người thấp hơn tiếp lời: “Không cần, không gấp.”
Nói xong liền đi về phía cửa, nhìn chằm chằm đánh giá chúng tôi một lúc.
“Ai vậy?” Huyền Kỳ đợi bọn họ đi xa mới hỏi.
“Bạn của ông cụ.” bản thân chú cũng cảm thấy hơi kỳ quái “Họ nói làkhi còn sống ông cụ có cho họ mượn vài cuốn sách, nên đến trả lại. Cũngrất có nghĩa khí, còn hỏi thăm tình hình của hai đứa, hỏi có gì cần giúp đỡ không. Đây, sách ở trên bàn đó, hai đứa mang về xem sao.”
Chú nói xong, liền từ trong tủ lấy ra một cái túi da.
“Cầm đi đi.” Chú nói, “Ông cụ để ở đây cũng lâu rồi, chú cũng chả biết bên trong đựng cái gì.”
Một thoáng khi Huyền Kỳ cầm chiếc túi trên tay, tôi bỗng cảm thấy hoảng hốt.
Trên đường trở về, không ai nói gì, mãi cho đến lúc về nhà, liền phát hiện có mấy tên yêu quái đang lấm la lấm lét muốn đến gần túi da. Loạitiểu quỷ cấp thấp này, vì bùa hộ mệnh của chúng tôi, lúc thường sẽ không dám đến gần, hôm nay không biết vì sao lại đến nhiều hơn mấy con.
“Sao chúng lại đến nhỉ.” Huyền Kỳ phất tay, bọn yêu quái lập tức lặng lẽ biến mất.
Tôi rót một ly nước, ngồi trên ghế salon lau mồ hôi “Đi đến mấy nơi kiểu đó, mỗi lần về cũng đều thấy không thoải mái.”
Huyền Kỳ không nói, chỉ nhìn cái túi kia không chớp mắt.
“Mở ra xem thử đi.” Rốt cục cậu hạ quyết tâm, ý bảo tôi mở.
Trong nháy mắt khi ngón tay tôi tiếp xúc với miệng túi, một cảm giáclạnh băng chưa từng có từ trước đến nay bỗng dâng lên từ đáy lòng.
“Huyền….” Một nửa còn lại tôi không thể nói ra miệng, tôi bắt đầuphát run, cả người như hỗn loạn, trên trán rỉ mồ hôi lạnh, chảy dọcxuống theo gương mặt. Cả phòng lập tức trở nên yên tĩnh, cứ như đang ởtrong môi trường chân không, tôi nhìn xung quanh, phát hiện trong phòngngoài tôi ra không còn ai khác, sự sắp xếp trong phòng cũng không hề bịxáo trộn, nhưng cảm giác cho tôi biết, nơi này vô cùng xa lạ.
“Thanh Loan….” Sau lưng tôi bỗng vang lên một âm thanh lanh lảnh, tôi quay phắt đầu lại, trước mắt tôi chính là thai nhi trôi lơ lửng trongkhông trung mà tôi đã thấy trong mơ!
Tôi cố gắng khống chế thân thể đang phát run, rút chủy thủ ra, nhìn chằm chằm nó.
“Thanh Loan…chém…” ngón tay ngắn nhỏ trong suốt kia chỉ chỉ bụng mình.
Chém? Tôi không hiểu ý nó.
Nó không nói gì thêm, chỉ tiếp tục duy trì tư thế như vậy.
“Có phải muốn tôi giúp gì không?” có vẻ như nó không có ý muốn làmhại tôi, tôi thử dò xét hỏi, có nhiều linh hồn không muốn đầu thai, cólẽ là tâm nguyện chưa dứt, bọn họ sẽ dùng mọi cách để tìm người giúpmình.
“Giúp….ta….” Nó chậm rãi giơ tay lên, mu bàn tay lại xuất hiện một đóa hoa sen đỏ như máu “Ta….”
Ngay lập tức, cuống rốn kia liền quấn lên cổ nó.
Trong đầu tôi lập tức mờ mịt, trước mắt tối đen, tất cả các đốt ngóntay đều không thể nhúc nhích, ý thức càng lúc càng mơ hồ, trong lúc tôihỗn loạn muốn nhắm mắt lại, lại đột nhiên giật mình, tỉnh táo lại mộtchút, tôi nghe tiếng Huyền Kỳ đang lo lắng gọi tôi.
“Em có thấy không?” tôi hỏi cậu.
“Cái gì?” vẻ mặt cậu tỏ vẻ khó hiểu.
“Thai nhi.” Tôi nói “Chính là thứ mà chị đã mơ thấy tối qua.”
Huyền Kỳ lắc đầu: “Em cảm giác có thứ gì đó đang ở đây, nhưng lạikhông thấy, chỉ thấy chị chảy đầy mồ hôi nhìn về phía sau, gọi cũngchẳng phản ứng lại, rốt cuộc là thứ gì?”
Tôi đưa tay cầm ly nước, phát hiện sự run rẩy trên người vẫn chưa hoàn toàn dừng lại, cổ vì căng cứng mà hơi cứng ngắc.
“Đáng sợ lắm sao?” Huyền Kỳ hỏi.
“Hoàn toàn không, chỉ là hơi lạnh, sau đó liền bắt đầu run rẩy.” Tôibình tĩnh lại, kể lại giấc mơ ngày hôm qua và chuyện vừa nãy mới thấy.
“Sao em lại chẳng thấy gì cả.” Nghe xong, Huyền Kỳ cúi đầu nói.
Trên bàn trà, chiếc túi da kia vẫn đóng chặt, không rõ bên trong chứa thứ gì, nhưng tôi lại có cảm giác sờ sợ.
“Đem vào phòng sách đi.” Tôi vừa nói vừa nhấc túi lên, cuối cùng vẫn quyết định khoan hãy mở ra.
Huyền Kỳ sửng sốt, do dự nói: “Được không?”
Sở dĩ cậu hỏi như thế, là bởi vì khi ông nội còn sống, phòng sách làcấm địa của chúng tôi. Ông thường tự nhốt mình trong phòng, chúng tôitừng thừa dịp lúc ông ra vào thử nhìn xem, thoạt nhìn, bên trong cũngkhông có gì kì lạ. Mặc dù cửa không có khóa, nhưng dù chúng tôi dùngcách gì, cũng không thể mở được cánh cửa này, cũng không nghe được bấtcứ âm thanh nào. Phòng sách, cứ như một thế giới khác không thuộc vềnhân gian này.
“Thử xem sao.” Tôi cảm thấy, nếu đây là vật ông nội để lại, thì cứ để nó vào chỗ mà khi còn sống ông thường ở nhất cũng là điều hợp lý.
Không ngờ chỉ cần đẩy nhẹ là cửa đã mở. Trước mắt chúng tôi là mộtgian phòng vuông vức, bố trí đơn giản vô cùng, có một bàn làm việc, khắp ba mặt tường đều là mấy cái kệ sách lớn, trên kệ có đầy sách.
Tôi cất kỹ chiếc túi vào một góc nhỏ, nhìn thoáng qua mấy cuốn sách này, đều không thấy có gì khác lạ.
Huyền Kỳ chạy ra, sau đó lại ôm mấy cuốn sách lấy từ chỗ chú về, đặtxuống bàn làm việc, hẳn là muốn chất chúng lên kệ sách. Tôi không có tâm tình giúp cậu, còn đang bận suy nghĩ về mấy thứ vừa nãy.
“Thanh Loan.” Một lát sau, cậu bỗng nhiên gọi tôi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy cậu đang cầm một quyển sổ tay màu đen “Hình như là nét chữ của ông nội.”
Đúng là nét chữ của ông nội, nhưng nội dung ghi chép đều là mấy từ ngữ rời rạc, có trang toàn ghi kí hiệu.
“Thấy ở đâu vậy?”
“Dưới mấy chồng sách này nè.” Cậu gõ gõ bàn làm việc, bĩu môi.
Trong đầu tôi lập tức hiện lên bóng dáng hai người đàn ông một caomột thấp, chợt nghĩ tới điều gì, liền lật mấy trang sau cùng của sổ tay, quả nhiên, lật qua mười mấy trang, trên sổ xuất hiện một hàng số điệnthoại.
Chúng tôi nhìn nhau, tôi bấm hàng số này, nhưng không ai bắt máy.
Ngay lập tức, phòng sách liền trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, Huyền Kỳ thở dài, nói: “Thật ra, lúc vừa mới nhận chiếc túi này, em liền hơi sợ, chị cũng thấy vậy đúng không?”
Tôi không nói tiếp, nhìn quanh phòng sách, chợt nhớ đến mùa đông nămấy khi tôi còn bé, lúc tan học trời đã tối đen, ông nội luôn mang theomột cái đèn lồng trắng, chờ chúng tôi ở một mảnh đất trống gần trườnghọc. Cũng vì chiếc đèn này mà chúng tôi thường hay bị các bạn học cườinhạo, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng chỉ có thể chiếu sáng một khoảngchừng ba năm bước chân kia, tôi lại cảm thấy vô cùng an toàn. Trong phút chốc, tôi lại như nghe thấy tiếng ông nội đang thấp giọng ngâm nga—
Thiên thương thương, dạ mang mang
Bỉ ngạn hoa gian tận bàng hoàng
Lộ trường trường, thủy thang thang
Tam sinh thạch tiền hiện âm dương
Nguyệt lãng lãng, phong hoàng hoàng
Sinh linh vong hồn thế gian tương
Nhân võng võng, ý trướng trướng
Tinh tinh huỳnh hỏa dẫn mê hàng
(*tạm dịch:
Trời xanh xanh, đêm mịt mờ
Hoa bỉ ngạn đâu còn do dự
Đường thật dài, nước cuồn cuộn
Đá tam sinh hiện Âm Dương
Trăng sáng sáng, gió hoang mang
Sinh linh vong hồn trên khắp thế gian
Người ngơ ngẩn, kẻ không như ý
Đom đóm dẫn đi lạc lối về. )
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
- bình luận