Cửu Biện Liên - Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
Chương trước- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cửu Biện Liên
Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
Lại là một người đáng thương. Tại sao tất cả những người phụ nữ có liên quan đến Vu Dương đều có kết cục như vậy?
Vu Dương ngồi cạnh, thu lại roi đang quấn trên cổ Lưu Hà, lẳng lặng nhìn cô ta.
Lưu Hà ngồi thẳng, kéo lại vạt áo, đột nhiên chảy hai hàng nước mắt:“Tôi lén lút luyện thuật cấm là sai, nhưng cũng đã nhận trừng phạt rồi,tại sao, tại sao còn đuổi tôi đi?”
Yên lặng một lúc lâu, trong không khí chỉ còn tiếng nức nở và tiếng gió không ngừng truyền đến bên tai tôi
Một lúc sau, cô ta mới dừng bình tĩnh một lúc, nói: “Tôi không dám ởlại trong rừng quá lâu, sợ bọn Xà tộc ngoài mặt thì tỏ vẻ khách khí, sau lưng lại giở trò, không phải anh cũng đã bắt được không ít bọn thám tửcủa chúng đó sao? Từ đó về sau, tôi liền lưu lạc khắp nơi. Tôi vốn địnhđi Băng Nguyên tìm anh, nhưng đến khi tìm đến lại không gặp được anh.”
“Lang vương tìm cô khi nào?” Vu Dương hỏi
“Cách đây không lâu.” Lưu Hà lau nước mắt trên mặt “Thế nhưng, tôithật sự không biết hắn ta đang ở đâu, là hắn tìm tôi trước, còn đưa chotôi một loại thuốc có thể khiến vết thương của tôi đỡ đau đớn. Hắn tanói, hắn chỉ cần Di Thiên châu, tôi có thể tùy ý xử lí hoa sen, hơn nữa, còn cho tôi biết cách luyện thuốc này. Tôi nghĩ, nếu như tôi lấy đượchoa sen, tôi có thể trở về Thanh Khâu.”
“Nếu như không lấy được?” Vu Dương lại hỏi.
Lưu Hà liếc anh: “Nếu không lấy được thì tôi lại tiếp tục cuộc sống phiêu bạ khắp nơi, sống không bằng chết này.”
Vu Dương trầm ngâm một lúc lâu: “Tôi có thể cho cô hoa sen, nhưng côcũng biết, từ cuộc chiến với Lang tộc lần trước, tộc Cửu Vĩ hồ đã dichuyển khỏi Thanh Khâu, rốt cuộc đã đi đâu, không ai biết.”
“Tôi sẽ tìm, dù lên trời xuống biển cũng nhất định tim ra.” Lưu Hà quả quyết nói.
“Nếu như tìm không được thì sao?” Vu Dương nói “Cô không lấy được DiThiên châu, Lang vương chắc chắn không bỏ qua cho cô. Đến lúc đó cô cầmhoa sen, vừa phải tránh khỏi sự tham lam của nhiều người, còn phải tránh né sự đuổi giết của Lang tộc. Chỉ có cách duy nhất là cô ăn luôn đóasen kia. Chỉ là, ăn hoa sen rồi liệu có thể tăng tu vi nhưng lời đồn hay không? Liệu có thể trở lại Thanh Khâu hay không? Những chuyện này, côđã nghĩ đến chưa?”
Lưu Hà sửng sốt, lại như sắp khóc đến nơi: “Vậy….vậy phải làm sao….”
“Cô quên rồi à? Cô biết chế thuốc.” Vu Dương khó có lúc khuyên giảingười ta “Sao cô không thử tự mình nghiên cứu cái thuốc kia, chẳng lẽgiờ chỉ biết chế độc thôi à?”
Lưu Hà nghe vậy mới như hiểu ra, thuận thế muốn đến gần Vu Dương.
Vu Dương lại hơi đưa tay cản cô ta lại, vẻ mặt hơi lúng túng.
Đột nhiên, trong đầu tôi lại hiện lên một câu — người đáng thương tất có chỗ đáng giận, sau đó, tôi lại nhớ đến người bị hại chết kia: “Saocô lại giết sinh viên kia?”
“Vốn không định giết người.” Lưu Hà nhìn tôi một cái, mặt hơi khôngvui “Lúc làm phép chỉ muốn để Vu Dương cảm giác được hơi thở của tôi, để anh ấy xuất hiện thôi. Người kia ban đầu cũng không hề trúng chiêu,nhưng tâm địa của hắn ta quá gian tà, không chi ngày nào cũng theo đuôitôi, còn lẻn vào chỗ ở của tôi, muốn khinh bạc tôi, tên cặn bã như thếcòn giữ lại làm gì?”
Mọi chuyện hóa ra lại kịch tính như thế. Tôi vốn nghĩ cô ta là mộtyêu quái chuyên lạm sát người vô tội, không ngờ mọi chuyện đều có nguyên nhân, thế nhưng, dù là vậy, lại tùy tiện cướp đi tính mạng của ngườikhác, hình như cũng quá độc ác rồi.
“Với bản lãnh của cô, tên đó muốn làm gì cô mà dễ à? Chưa kể, cô cóthể báo cảnh sát mà, không cần phải giết người ta.” Tôi không nhịn đượcnói.
Cô ta “hừ” một tiếng: “Tôi không phải con người, báo cảnh sát gì chứ, tôi không biết.”
Cô ta nói vậy tôi lại càng không tin: “Cô không biết? Nhưng tôi nhìndáng vẻ cô đối phó với cảnh sát thì thấy cô thêu dệt mọi chuyện cũngkhông tồi đâu.”
“Tôi làm đấy, cô làm gì được tôi? Giết một con người thôi, có gì đâuchứ.” Cô ta hẳn là cảm thấy mình đuối lý, lại không chịu khuất phục,liền quả quyết giở trò vô lại.
“Loài người bọn tôi dù không đông, cũng không tới lượt cô tới đây để xem mạng người như cỏ rác.”
Cô ta cũng tức giận, trừng mắt định nói chuyện, lại bị xen ngang.
“Đừng cãi nhau nữa.” Vu Dương lên tiếng “Lưu Hà, hay cô cứ ở lạitrường học, tiếp tục làm cô giáo gì gì đó đi, nếu Lang vương lại đến tìm cô, cô cứ nói cô đang thuyết phục tôi hợp tác, cho cô chút thời gian.Tôi nghĩ, hắn ta chưa ra tay, có lẽ vì vết thương chưa khỏi hẳn, còn cócố kị nên không cần lo lắng hắn sẽ đích thân đến đây.”
Lưu Hà gật gật đầu, đứng lên, vung tay, thu hồi Hồ Hỏa xung quanhchúng tôi, suy nghĩ một chút, vẫn có vẻ không yên: “Thế nhưng tai mắtcủa Lang vương đông đảo, chúng ta ở đây thương lượng cách đối phó, lỡ bị hắn biết…”
“Cô không cần lo.” Vu Dương thu lại kết giới cười cười “Ngay từ lúccô bước vào, tôi đã có chuẩn bị, dù có thám tử của Lang tộc đi nữa, cũng không thể biết chuyện đã xảy ra ở đây.”
Lưu Hà lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.
“Có muốn vào nhà nghỉ ngơi một chút không?” Tôi nhìn hai người đều bị thương hoặc nhẹ hoặc nặng, liền mở miệng hỏi ý kiến hai người họ.
Lưu Hà không từ chối.
Cô ta vượt qua người tôi, định kéo cánh tay của Vu Dương, Vu Dương lặng lẽ tránh sang một bên, lại đột nhiên hơi lảo đảo.
Tôi căng thẳng trong lòng, định đến gần xem thử, lại bị Lưu Hà đẩy ra.
“Aizzz, thuốc giải thuốc giải, nói nãy giờ quên cho anh thuốc giảirồi.” Lưu Hà chỉ nhìn một cái, liền tỏ vẻ hoảng loạng, một tay đỡ VuDương, một tay bắt đầu lục lọi khắp người mình.
Vu Dương khẽ thở dài, trên trán đã đầy mồ hôi: “Đi vào trước rồi nói.”
Lưu Hà đỡ anh đi vào nhà, lúc đi ngang qua chỗ tôi còn thuận tiệnđụng tôi một cái. Nhìn bóng lưng yểu điệu kia, tôi chỉ cảm thấy bất đắcdĩ — thật đúng là tính tình điêu ngoa của một đại tiểu thư.
Sau khi vào nhà, Lưu Hà lại tìm kiếm một lúc nữa mới lấy ra một bao thuốc bột, hòa vào nước trong.
Cô ta cầm lấy thuốc xoay người, lại đột nhiên hô to lên: “Aizz, làmsao đây, làm sao đây, quên mất còn có thuốc dẫn nữa, thuốc dẫn tôi không mang đến, làm sao bây giờ.”
Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt chợt sáng lên, bắt lấy cổ tay tôi hỏi: “Cô là xử nữ à?”
Tôi nghe vậy liền ngẩn người, mặt nóng bừng lên, cảm thấy như bị lửa thiêu.
“Có phải không? Nói mau! Thuốc dẫn là máu của xử nữ, nếu không phảithì để tôi còn nghĩ cách khác.” Cô ta có vẻ hoảng hốt, hoàn toàn khôngđể ý đến sự quẫn bách của tôi.
“Đúng vậy.” Tôi cắn răng đáp “Muốn bao nhiêu?”
Cô ta vui vẻ trở lại “Vậy nhanh đi, nhanh đi, hai giọt là đủ.”
Nếu lúc này đập một quả trứng lên mặt tôi, e là trứng sống cũng thành trứng chần nước sôi mất thôi.
Tôi đi vào phòng bếp, cầm chén thuốc bột đã hòa với nước, cắt đầungón tay nhỏ vài giọt máu vào, sau đó bưng thuốc ra, thuận tay đem theothùng y tế.
Lưu Hà mở thùng ra, lục lọi một lúc, khuôn mặt tỏ vẻ khinh bỉ: “Đây là mấy thứ chết tiệt gì vậy.”
“Không ngại quá, chỗ loài người chúng tôi chỉ có mấy thứ “chết tiệt”này thôi.” Tôi giựt lấy thùng y tế bị cô ta lục lọi loạn xạ, đưa chútthuốc sát trùng qua: “Bôi lên chỗ bị thương đi.”
Cô ta nhận lấy, cười khẩy khinh thường.
Vu Dương uống thuốc giải, sắc mặt dần tốt hơn, nghỉ một lát mới từ từ cởi áo trên người.
“Giúp tôi lau máu đi.” Anh nói với tôi.
Nghe giọng nói tỏ vẻ ra lệnh của anh, tôi hơi không vui, nhưng vẫn cầm miếng bông lau vết máu.
Vết thương không to lắm nhưng lại rất sâu, dường như có thể nhìn thấy xương, tôi lau mặt ngoài, phát hiện máu vẫn chưa ngừng chảy hẳn, vẫncòn rỉ ra, da thịt xung quanh vết thương đen sẫm, như bị đốt cháy, nhìnmà giật mình.
Chân tay tôi lóng ngóng không dám lau mạnh, sợ anh đau, Lưu Hà chê tôi vụng về, không kiên nhẫn liên tục bảo tôi để cô ta làm.
“Cứ để cô ấy (Thanh Loan) làm đi.” Vu Dương thả lỏng tựa vào lưng ghế sô pha “Cô mới luyện thành Hồ Hỏa gần đây thôi đúng không?”
“Ừ.” Lưu Hà gật đầu “Chuyện này, cũng là do Lang vương giúp tôi, hắn ta nói, dùng Hồ Hỏa có thể liều mạng với anh.”
“Như vậy xem ra suy đoán của tôi không sai.” Vu Dương nhíu mày “Vếtthương của hắn ta quả thật chưa lành hẳn, Lang tộc cũng chưa thể khôiphục như trước. Chỉ trách tôi hơi khinh địch, biết rõ Vô Ảnh trùng ởkhắp mọi nơi, lại còn nói ra tung tích của Di Thiên châu, tôi chỉ khôngrõ, vì sao phong ấn của tấm da hồ ly lại được thả lỏng.”
“Phong ấn gì được thả lỏng?” Tôi thuận miệng hỏi.
Vu Dương nói: “Còn nhớ thai nhi mà cô thấy lúc đầu không?”
Tôi gật đầu: “Không phải anh nói, đó là do niệm lực của trưởng lão biến thành à?”
“Đúng vậy.” Vẻ mặt Vu Dương khó hiểu “Đó là bởi vì phong ấn trên tấmda đã được thả lỏng, niệm lực mà trưởng lão Bạch trước khi chết để lạimới hóa thành ảo ảnh cho cô nhìn thấy, đồng thời, cũng tiết lộ hơi thởcủa đóa sen kia, rốt cuộc ngài ấy có chuyện gì không thể nói chứ?”
Anh dừng một chút lại nói: “Món đồ quan trọng như thế, lúc ngài ấygiao cho ông cụ, nhất định là rất bí mật, hơn nữa, cũng không nói rõ bên trong là cái gì.”
Lưu Hà nghe đến đó bỗng cười rộ lên: “Ngài ấy cũng thật là, đưa đồvật cho một người phàm không quen biết, sao lại có thể nghĩ ra trò nàykhông biết.”
“Họ cũng không coi là quá xa lạ đâu.” Vu Dương vừa nói vừa quay sangnhìn tôi “Khi cô và em trai cô còn bé, ông ấy cũng có đến đây mấy lần để tìm tôi, cô có ấn tượng gì không?”
Tôi lắc đầu, thuở nhỏ có rất nhều người đến đây, tôi không thể phân biệt là ai với ai.
“Chiêu này cũng không tệ, nhưng rất nguy hiểm.” Lưu Hà liếc tôi mộtcái “Lá gan của ngài ấy thật lớn, dám giao món đồ quan trọng như thế cho một con người chỉ mới gặp mấy lần.”
Cô ta cứ mở mồm đóng mồm đều “con người” này, “con người” kia, khiếntôi rất không thoải mái, nên tôi cũng không thèm phản ứng nữa, chỉ tậptrung xử lý vết thương cho Vu Dương.
Vu Dương cười cười, bảo Lưu Hà cứ cố sức ngăn chặn Lang vương, chuyện kế tiếp, anh sẽ nghĩ cách. Nhìn dáng vẻ của anh, có lẽ đã hạ quyết tâmphải tìm cho bằng được hang ổ của Lang tộc.
Hai người lại thương lượng mấy câu, mãi đến ba giờ sáng.
Lưu Hà vẫn cứ lưu luyến chưa chịu đi, hẳn là vì đã lâu không gặp VuDương, cô ta cứ luyên thuyên suốt, kể lại mấy kỉ niệm từ mấy trăm nămtrước, một lúc sau, thấy Vu Dương không đáp lại mới lưu luyến không thôi mà bỏ đi.
20) { content.eq(midLength).after(''); } ]]>
Vu Dương ngồi cạnh, thu lại roi đang quấn trên cổ Lưu Hà, lẳng lặng nhìn cô ta.
Lưu Hà ngồi thẳng, kéo lại vạt áo, đột nhiên chảy hai hàng nước mắt:“Tôi lén lút luyện thuật cấm là sai, nhưng cũng đã nhận trừng phạt rồi,tại sao, tại sao còn đuổi tôi đi?”
Yên lặng một lúc lâu, trong không khí chỉ còn tiếng nức nở và tiếng gió không ngừng truyền đến bên tai tôi
Một lúc sau, cô ta mới dừng bình tĩnh một lúc, nói: “Tôi không dám ởlại trong rừng quá lâu, sợ bọn Xà tộc ngoài mặt thì tỏ vẻ khách khí, sau lưng lại giở trò, không phải anh cũng đã bắt được không ít bọn thám tửcủa chúng đó sao? Từ đó về sau, tôi liền lưu lạc khắp nơi. Tôi vốn địnhđi Băng Nguyên tìm anh, nhưng đến khi tìm đến lại không gặp được anh.”
“Lang vương tìm cô khi nào?” Vu Dương hỏi
“Cách đây không lâu.” Lưu Hà lau nước mắt trên mặt “Thế nhưng, tôithật sự không biết hắn ta đang ở đâu, là hắn tìm tôi trước, còn đưa chotôi một loại thuốc có thể khiến vết thương của tôi đỡ đau đớn. Hắn tanói, hắn chỉ cần Di Thiên châu, tôi có thể tùy ý xử lí hoa sen, hơn nữa, còn cho tôi biết cách luyện thuốc này. Tôi nghĩ, nếu như tôi lấy đượchoa sen, tôi có thể trở về Thanh Khâu.”
“Nếu như không lấy được?” Vu Dương lại hỏi.
Lưu Hà liếc anh: “Nếu không lấy được thì tôi lại tiếp tục cuộc sống phiêu bạ khắp nơi, sống không bằng chết này.”
Vu Dương trầm ngâm một lúc lâu: “Tôi có thể cho cô hoa sen, nhưng côcũng biết, từ cuộc chiến với Lang tộc lần trước, tộc Cửu Vĩ hồ đã dichuyển khỏi Thanh Khâu, rốt cuộc đã đi đâu, không ai biết.”
“Tôi sẽ tìm, dù lên trời xuống biển cũng nhất định tim ra.” Lưu Hà quả quyết nói.
“Nếu như tìm không được thì sao?” Vu Dương nói “Cô không lấy được DiThiên châu, Lang vương chắc chắn không bỏ qua cho cô. Đến lúc đó cô cầmhoa sen, vừa phải tránh khỏi sự tham lam của nhiều người, còn phải tránh né sự đuổi giết của Lang tộc. Chỉ có cách duy nhất là cô ăn luôn đóasen kia. Chỉ là, ăn hoa sen rồi liệu có thể tăng tu vi nhưng lời đồn hay không? Liệu có thể trở lại Thanh Khâu hay không? Những chuyện này, côđã nghĩ đến chưa?”
Lưu Hà sửng sốt, lại như sắp khóc đến nơi: “Vậy….vậy phải làm sao….”
“Cô quên rồi à? Cô biết chế thuốc.” Vu Dương khó có lúc khuyên giảingười ta “Sao cô không thử tự mình nghiên cứu cái thuốc kia, chẳng lẽgiờ chỉ biết chế độc thôi à?”
Lưu Hà nghe vậy mới như hiểu ra, thuận thế muốn đến gần Vu Dương.
Vu Dương lại hơi đưa tay cản cô ta lại, vẻ mặt hơi lúng túng.
Đột nhiên, trong đầu tôi lại hiện lên một câu — người đáng thương tất có chỗ đáng giận, sau đó, tôi lại nhớ đến người bị hại chết kia: “Saocô lại giết sinh viên kia?”
“Vốn không định giết người.” Lưu Hà nhìn tôi một cái, mặt hơi khôngvui “Lúc làm phép chỉ muốn để Vu Dương cảm giác được hơi thở của tôi, để anh ấy xuất hiện thôi. Người kia ban đầu cũng không hề trúng chiêu,nhưng tâm địa của hắn ta quá gian tà, không chi ngày nào cũng theo đuôitôi, còn lẻn vào chỗ ở của tôi, muốn khinh bạc tôi, tên cặn bã như thếcòn giữ lại làm gì?”
Mọi chuyện hóa ra lại kịch tính như thế. Tôi vốn nghĩ cô ta là mộtyêu quái chuyên lạm sát người vô tội, không ngờ mọi chuyện đều có nguyên nhân, thế nhưng, dù là vậy, lại tùy tiện cướp đi tính mạng của ngườikhác, hình như cũng quá độc ác rồi.
“Với bản lãnh của cô, tên đó muốn làm gì cô mà dễ à? Chưa kể, cô cóthể báo cảnh sát mà, không cần phải giết người ta.” Tôi không nhịn đượcnói.
Cô ta “hừ” một tiếng: “Tôi không phải con người, báo cảnh sát gì chứ, tôi không biết.”
Cô ta nói vậy tôi lại càng không tin: “Cô không biết? Nhưng tôi nhìndáng vẻ cô đối phó với cảnh sát thì thấy cô thêu dệt mọi chuyện cũngkhông tồi đâu.”
“Tôi làm đấy, cô làm gì được tôi? Giết một con người thôi, có gì đâuchứ.” Cô ta hẳn là cảm thấy mình đuối lý, lại không chịu khuất phục,liền quả quyết giở trò vô lại.
“Loài người bọn tôi dù không đông, cũng không tới lượt cô tới đây để xem mạng người như cỏ rác.”
Cô ta cũng tức giận, trừng mắt định nói chuyện, lại bị xen ngang.
“Đừng cãi nhau nữa.” Vu Dương lên tiếng “Lưu Hà, hay cô cứ ở lạitrường học, tiếp tục làm cô giáo gì gì đó đi, nếu Lang vương lại đến tìm cô, cô cứ nói cô đang thuyết phục tôi hợp tác, cho cô chút thời gian.Tôi nghĩ, hắn ta chưa ra tay, có lẽ vì vết thương chưa khỏi hẳn, còn cócố kị nên không cần lo lắng hắn sẽ đích thân đến đây.”
Lưu Hà gật gật đầu, đứng lên, vung tay, thu hồi Hồ Hỏa xung quanhchúng tôi, suy nghĩ một chút, vẫn có vẻ không yên: “Thế nhưng tai mắtcủa Lang vương đông đảo, chúng ta ở đây thương lượng cách đối phó, lỡ bị hắn biết…”
“Cô không cần lo.” Vu Dương thu lại kết giới cười cười “Ngay từ lúccô bước vào, tôi đã có chuẩn bị, dù có thám tử của Lang tộc đi nữa, cũng không thể biết chuyện đã xảy ra ở đây.”
Lưu Hà lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.
“Có muốn vào nhà nghỉ ngơi một chút không?” Tôi nhìn hai người đều bị thương hoặc nhẹ hoặc nặng, liền mở miệng hỏi ý kiến hai người họ.
Lưu Hà không từ chối.
Cô ta vượt qua người tôi, định kéo cánh tay của Vu Dương, Vu Dương lặng lẽ tránh sang một bên, lại đột nhiên hơi lảo đảo.
Tôi căng thẳng trong lòng, định đến gần xem thử, lại bị Lưu Hà đẩy ra.
“Aizzz, thuốc giải thuốc giải, nói nãy giờ quên cho anh thuốc giảirồi.” Lưu Hà chỉ nhìn một cái, liền tỏ vẻ hoảng loạng, một tay đỡ VuDương, một tay bắt đầu lục lọi khắp người mình.
Vu Dương khẽ thở dài, trên trán đã đầy mồ hôi: “Đi vào trước rồi nói.”
Lưu Hà đỡ anh đi vào nhà, lúc đi ngang qua chỗ tôi còn thuận tiệnđụng tôi một cái. Nhìn bóng lưng yểu điệu kia, tôi chỉ cảm thấy bất đắcdĩ — thật đúng là tính tình điêu ngoa của một đại tiểu thư.
Sau khi vào nhà, Lưu Hà lại tìm kiếm một lúc nữa mới lấy ra một bao thuốc bột, hòa vào nước trong.
Cô ta cầm lấy thuốc xoay người, lại đột nhiên hô to lên: “Aizz, làmsao đây, làm sao đây, quên mất còn có thuốc dẫn nữa, thuốc dẫn tôi không mang đến, làm sao bây giờ.”
Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt chợt sáng lên, bắt lấy cổ tay tôi hỏi: “Cô là xử nữ à?”
Tôi nghe vậy liền ngẩn người, mặt nóng bừng lên, cảm thấy như bị lửa thiêu.
“Có phải không? Nói mau! Thuốc dẫn là máu của xử nữ, nếu không phảithì để tôi còn nghĩ cách khác.” Cô ta có vẻ hoảng hốt, hoàn toàn khôngđể ý đến sự quẫn bách của tôi.
“Đúng vậy.” Tôi cắn răng đáp “Muốn bao nhiêu?”
Cô ta vui vẻ trở lại “Vậy nhanh đi, nhanh đi, hai giọt là đủ.”
Nếu lúc này đập một quả trứng lên mặt tôi, e là trứng sống cũng thành trứng chần nước sôi mất thôi.
Tôi đi vào phòng bếp, cầm chén thuốc bột đã hòa với nước, cắt đầungón tay nhỏ vài giọt máu vào, sau đó bưng thuốc ra, thuận tay đem theothùng y tế.
Lưu Hà mở thùng ra, lục lọi một lúc, khuôn mặt tỏ vẻ khinh bỉ: “Đây là mấy thứ chết tiệt gì vậy.”
“Không ngại quá, chỗ loài người chúng tôi chỉ có mấy thứ “chết tiệt”này thôi.” Tôi giựt lấy thùng y tế bị cô ta lục lọi loạn xạ, đưa chútthuốc sát trùng qua: “Bôi lên chỗ bị thương đi.”
Cô ta nhận lấy, cười khẩy khinh thường.
Vu Dương uống thuốc giải, sắc mặt dần tốt hơn, nghỉ một lát mới từ từ cởi áo trên người.
“Giúp tôi lau máu đi.” Anh nói với tôi.
Nghe giọng nói tỏ vẻ ra lệnh của anh, tôi hơi không vui, nhưng vẫn cầm miếng bông lau vết máu.
Vết thương không to lắm nhưng lại rất sâu, dường như có thể nhìn thấy xương, tôi lau mặt ngoài, phát hiện máu vẫn chưa ngừng chảy hẳn, vẫncòn rỉ ra, da thịt xung quanh vết thương đen sẫm, như bị đốt cháy, nhìnmà giật mình.
Chân tay tôi lóng ngóng không dám lau mạnh, sợ anh đau, Lưu Hà chê tôi vụng về, không kiên nhẫn liên tục bảo tôi để cô ta làm.
“Cứ để cô ấy (Thanh Loan) làm đi.” Vu Dương thả lỏng tựa vào lưng ghế sô pha “Cô mới luyện thành Hồ Hỏa gần đây thôi đúng không?”
“Ừ.” Lưu Hà gật đầu “Chuyện này, cũng là do Lang vương giúp tôi, hắn ta nói, dùng Hồ Hỏa có thể liều mạng với anh.”
“Như vậy xem ra suy đoán của tôi không sai.” Vu Dương nhíu mày “Vếtthương của hắn ta quả thật chưa lành hẳn, Lang tộc cũng chưa thể khôiphục như trước. Chỉ trách tôi hơi khinh địch, biết rõ Vô Ảnh trùng ởkhắp mọi nơi, lại còn nói ra tung tích của Di Thiên châu, tôi chỉ khôngrõ, vì sao phong ấn của tấm da hồ ly lại được thả lỏng.”
“Phong ấn gì được thả lỏng?” Tôi thuận miệng hỏi.
Vu Dương nói: “Còn nhớ thai nhi mà cô thấy lúc đầu không?”
Tôi gật đầu: “Không phải anh nói, đó là do niệm lực của trưởng lão biến thành à?”
“Đúng vậy.” Vẻ mặt Vu Dương khó hiểu “Đó là bởi vì phong ấn trên tấmda đã được thả lỏng, niệm lực mà trưởng lão Bạch trước khi chết để lạimới hóa thành ảo ảnh cho cô nhìn thấy, đồng thời, cũng tiết lộ hơi thởcủa đóa sen kia, rốt cuộc ngài ấy có chuyện gì không thể nói chứ?”
Anh dừng một chút lại nói: “Món đồ quan trọng như thế, lúc ngài ấygiao cho ông cụ, nhất định là rất bí mật, hơn nữa, cũng không nói rõ bên trong là cái gì.”
Lưu Hà nghe đến đó bỗng cười rộ lên: “Ngài ấy cũng thật là, đưa đồvật cho một người phàm không quen biết, sao lại có thể nghĩ ra trò nàykhông biết.”
“Họ cũng không coi là quá xa lạ đâu.” Vu Dương vừa nói vừa quay sangnhìn tôi “Khi cô và em trai cô còn bé, ông ấy cũng có đến đây mấy lần để tìm tôi, cô có ấn tượng gì không?”
Tôi lắc đầu, thuở nhỏ có rất nhều người đến đây, tôi không thể phân biệt là ai với ai.
“Chiêu này cũng không tệ, nhưng rất nguy hiểm.” Lưu Hà liếc tôi mộtcái “Lá gan của ngài ấy thật lớn, dám giao món đồ quan trọng như thế cho một con người chỉ mới gặp mấy lần.”
Cô ta cứ mở mồm đóng mồm đều “con người” này, “con người” kia, khiếntôi rất không thoải mái, nên tôi cũng không thèm phản ứng nữa, chỉ tậptrung xử lý vết thương cho Vu Dương.
Vu Dương cười cười, bảo Lưu Hà cứ cố sức ngăn chặn Lang vương, chuyện kế tiếp, anh sẽ nghĩ cách. Nhìn dáng vẻ của anh, có lẽ đã hạ quyết tâmphải tìm cho bằng được hang ổ của Lang tộc.
Hai người lại thương lượng mấy câu, mãi đến ba giờ sáng.
Lưu Hà vẫn cứ lưu luyến chưa chịu đi, hẳn là vì đã lâu không gặp VuDương, cô ta cứ luyên thuyên suốt, kể lại mấy kỉ niệm từ mấy trăm nămtrước, một lúc sau, thấy Vu Dương không đáp lại mới lưu luyến không thôi mà bỏ đi.
20) { content.eq(midLength).after(''); } ]]>
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
- bình luận