Cửu Biện Liên - Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
Chương trước- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cửu Biện Liên
Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
“Vậy à, giờ còn biết đánh nhau nữa đấy. Mà mấy tên kia là ai?” Vu Dương cười cười chuyển đề tài.
“Có mấy đứa học sinh dường như rất thích bắt nạt Tần Long.” Tôi nghĩ, có lẽ là đám thiếu niên bất lương kia “Sáng hôm qua lúc bọn tôi đưa cậu ấy đi học cũng có gặp.”
Vu Dương “À” một tiếng, quay sang Tham Lang: “Tần Long, như vậy cũngkhông tốt, cho dù bọn nó bắt nạt cậu, cậu cũng nên đi nói với giáo viên, chứ không nên theo bọn nó đánh nhau, nếu để mẹ cậu biết chuyện, chắc là sẽ chọc mẹ cậu tức chết đó. Chuyên tâm học hành đi, sang năm đã phảithi tốt nghiệp rồi, đừng có suốt ngày hồ đồ như thế.”
Dáng vẻ lúc này của Vu Dương càng lúc càng giống Thẩm Thiên Huy, cũng là nụ cười thân thiết, ánh mắt chân thành, vẻ mặt cứ như “tôi tuyệt đối không lừa cậu” nhưng bên trong ra sao chắc chỉ có anh biết.
“Vu Dương, sao đột nhiên tôi cảm thấy anh rất giống Thẩm Thiên Huy.” Tham Lang cũng có ý nghĩ giống tôi.
“Chúng tôi đã là bạn tốt nhiều năm, có giống cũng không có gì lạ.” Vu Dương tiện tay cầm ly nước uống một hớp.
Quế Doanh Doanh vốn ăn nói nhỏ nhẹ, mang lại cảm giác vô cùng tinh tế lúc này đã như hoàn toàn biến thành một người khác, không hề giống vớicô bé nữ sinh trung học xấu hổ tỏ tình hôm trước, thay vào đó, ánh mắtlạnh lùng kia cứ nhìn về phía Vu Dương, Vu Dương cũng hơi cười, nhìn lại cô bé ấy, người nào không biết chắc còn tưởng hai người họ là một đôi,chẳng qua là đang giận dỗi nhau mà thôi.
Tham Lang tiêu diệt hết phần lớn thức ăn trên bàn, có lẽ là đã no tám phần rồi, động tác mới dần chậm lại, lúc này mới chú ý đến không khí dị thường giữa hai người kia, vô cùng khó hiểu, khẽ hỏi tôi: “Hai người đó sao vậy?”
Tôi lắc đầu, vừa định trả lời đã bị một câu hỏi đột ngột của Vu Dương xen ngang vào: “Mọi người đã đọc cuốn “Sơn Hải Kinh” chưa?”
Vẻ mặt Tham Lang mờ mịt, Quế Doanh Doanh thì không có bất cứ phản ứng gì, vẫn giữ nguyên tư thế như cũ.
“Sơn Hải Kinh”, quyển Nam Sơn Kinh có ghi lại.” Vu Dương nói tiếp “Ởmột ngọn núi tên Thanh Khâu có một loài dã thú, trông rất giống hồ ly,có chín cái đuôi, tiếng kêu như tiếng trẻ sơ sinh đang khóc, có thể nuốt chửng con người, ăn phải thịt của nó có thể trúng phải khí tà độc.”
Tôi và Tham Lang không nói gì, không biết anh nói những câu này có ý gì.
Quế Doanh Doanh thì không nhìn Vu Dương nữa, cúi đầu.
“Thật ra thì chuyện đó có thật, nơi gọi là Thanh Khâu kia, kể cả hồ ly chín đuôi cũng thật sự có tồn tại.” Vu Dương còn nói.
Quế Doanh Doanh bỗng nhiên nở nụ cười, nhưng vẫn không hề ngẩng đầulên: “Nếu như tôi nhớ không lầm, “Sơn Hải Kinh” hẳn là một quyển sách cổ thời Tiền Tần, giống như sách địa lý, bên trong ghi lại mấy chuyện kìquái, tôi cảm thấy, mấy thứ này đều là do tổ tiên tưởng tượng ra màthôi, không đáng tin lắm.”
“Vậy à.” Vu Dương khẽ gật đầu.
Dừng một chút, Quế Doanh Doanh lại nói tiếp, nhưng nghe qua dường như đang nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ là, nếu quả thật có thứ gọi là Cửu Vĩ Hồ, tôi cũng muốn thử xem thịt của bọn chúng ra sao.”
Đầu của cô bé kia càng cúi càng thấp, không ai nhìn thấy được vẻ mặtcủa cô ấy, nhưng sự hận thù trong giọng nói cũng khiến người ta khó bỏqua.
“Cậu…cậu muốn ăn thịt Cửu Vĩ hồ à?” Tham Lang nghe thấy thế thì hơi sững sờ.
Quế Doanh Doanh cười cười, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Muốn chứ, rất muốn, nhưng Cửu Vĩ Hồ ở đâu, cậu biết không?”
Sau đó, lại quay về phía chúng tôi: “Hai người biết không? Anh VuDương, anh nói Cửu Vĩ hồ có tồn tại, vậy có thể nói cho em biết ThanhKhâu ở đâu không? Hoặc là có thể bắt thử một con đến cho em được mởrộng tầm mắt không?”
Chúng tôi đều choáng váng.
Quế Doanh Doanh lại dường như khôi phục lại dáng vẻ của cô bé mườimấy tuổi, lấy trong ba lô ra một bình thủy tinh nhỏ: “Chị Thanh Loan,chai này là nước hoa em được người nhà cho, em lại không dùng, tặng chịvậy, chị ngửi thử xem có thơm không?”
Nói rồi, cô bé nhanh tay mở nắp bình, xịt mấy cái trong không trung.
Lập tức, một cỗ mùi thơm bay ra, tôi không có nghiên cứu đối với nước hoa, không biết là mùi gì, chỉ cảm thấy không khó ngửi lắm.
“Ừ, rất dễ chịu, cám ơn em.” Nói rồi đưa tay định nhận lấy, đột nhiên tôi cảm giác được tay Vu Dương đang đặt trên tay tôi lập tức siết chặtlại.
Tôi vội quay sang, thấy anh cau chặt mày, sắc mặt trắng bệch, trán rỉ mồ hôi hột, dường như đang cố chịu đựng sự đau dớn, thân thể hơi phátrun.
“Anh sao vậy?” Tôi sợ hết hồn.
Anh khẽ lắc đầu, không nói tiếng nào.
Tham Lang chậm lụt như thế cũng cảm thấy có gì đó lạ thường: “Có phải…”
“Không sao, tôi không sao.” Vu Dương xen ngang, giọng hơi khàn.
“Anh Vu Dương, không thoải mái à?” Trên mặt Quế Doanh Doanh lộ ra nét mặt vui mừng khó nhận thấy.
Vu Dương hít sâu mấy lần, dường như đã khá hơn một chút: “Không sao,anh chỉ không ngửi quen mùi nước hoa này thôi, được làm từ gì vậy?”
“Em cũng không biết.” Quế Doanh Doanh nói “Cách điều chế nước hoa được giữ bí mật mà.”
Bất kể có phải nước hoa có vấn đề hay không, Vu Dương như thế nhất định là do độc trong cơ thể lại phát tác.
Tôi gọi người phục vụ đến thanh toán, nói với Tham Lang: “Đi dùng bữa tối với bạn cậu đi, Vu Dương không thoải mái, bọn tôi về trước.”
Tham Lang có vẻ thất vọng, nói với Quế Doanh Doanh: “Thôi quên đi, hai người họ không đi tôi cũng hông đi, cậu về nhà đi.”
Quế Doanh Doanh có vẻ khá biết điều, gật gật đầu.
Lúc chúng tôi xoay người định đi, chợt nghe cô bé đó nói theo: “Chị Thanh Loan, nước hoa.”
“Cám ơn, em giữ lại dùng đi.” tôi không muốn nói thêm gì nữa, cũngkhông quay đầu lại, trong lòng chỉ muốn vội về nhà, bảo Lưu Hà đến xemthử.
Trên đường đi, Tham Lang hỏi tôi: “Có mùi gì khó ngửi ư? Sao lại khiến Vu Dương không thoải mái như thế?”
“Chỉ là mùi nước hoa rất bình thường mà.” Anh ta luôn có khứu giácrất nhạy bén mà lại hỏi như thế, khiến tôi cảm thấy kì quái: “Anh khôngnghe được à?”
Tham Lang gãi đầu: “Không có, nếu chưa đồng hóa xong thì năm giácquan đều rất chậm chạp, trừ phi là kích thích vô cùng mãnh liệt, nếukhông sẽ không cảm giác được.”
“Trong nước hoa…nhất định có gì đó.” Vu Dương vừa nói xong lai không kiềm được há mồm thở gấp.
Vừa vào nhà, tôi cũng chả thèm quan tâm gì nữa, chỉ hét lớn lên: “Diệu Diệu, nhanh đi tìm Lưu Hà.”
Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy nghe thấy tiếng động cũng từ trong phòng chạy ra: “Có chuyện gì vậy?”
“Không biết, chờ Lưu Hà tới rồi biết.” Tôi nói.
May là tốc độ của Diệu Diệu rất nhanh, chỉ mấy phút sau, cô ấy đã xuất hiện cùng với Lưu Hà.
Tình trạng của Vu Dương lúc này càng trầm trọng hơn lúc còn ở tiệmbán đồ ngọt, sắc mặt hơi tái xanh, đôi môi và móng tay đều biến thànhmàu đen tím, đầu dựa trên thành ghế salon, thở hổn hển.
Lưu Hà nhìn thấy cũng hết hồn, không nói tiếng nào lập tức nhét mộtviên thuốc vào miệng anh, sau đó bắt đầu bắt mạch, cuối cùng mới dùng vẻ mặt nặng nề hỏi: “Trong mấy người ai đã uống rượu hả?”
“Không có mà.” Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy nhìn nhau, lại hỏi tôi: “Mấy người đi uống rượu hả?”
“Không có.” mang theo hai người chưa thành niên đến tiệm bán đồ ngọt làm sao có thể uống rượu chứ.
Lưu Hà dùng ánh mắt nghi ngờ lướt qua người chúng tôi: “Không thểnào, độc vốn đã bị tôi khống chế ở một góc nhỏ nhất, giờ lại bị khếchtán, nếu không phải vì rượu, tuyệt đối sẽ không như thế.”
“Vu Dương, anh uống rượu à?” Huyền Kỳ lại hỏi sang Vu Dương.
Vu Dương không nhìn cậu, cũng là do Thẩm Thiên Huy nói: “Anh ta chưa bao giờ uống rượu.”
“Vu Dương không uống rượu.” Lưu Hà cũng nói “Nhưng trong các ngườinếu như có bất kì ai uống, độ cồn sẽ phát tán tron không khí, chắc chắnsẽ ảnh hưởng đến anh ấy, vì độc này tác dụng với cồn sẽ càng trở nênmạnh mẽ, rượu không khác gì một chất xúc tác.
“Vậy sao cô không nói sớm?” Huyền Kỳ hơi nóng nảy “Chúng tôi quả thật không ai nóng nảy, tôi không thích mùi rượu, cô muốn gì cứ lục soát đi, trong nhà này ngay cả rượu nấu ăn cũng không có.”
Lưu Hà cũng chưa tin lắm, nhìn về phía Thẩm Thiên Huy.
Thẩm Thiên Huy gật đầu: “Tiên tử, hoàn toàn chính xác đó.”
“Vậy à…” Lưu Hà trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên nhớ đến điều gì, hunghăng hỏi tôi: “Lần trước cô lấy cái thứ rượu sát trùng kia, liệu có phải do nó không?”
Cô ta hỏi tôi vấn đề này khiến tôi hơi chột dạ, hồi tưởng thật lâucũng không dám có kết luận gì, dù sao rượu sát trùng quả thật là rấtthường dùng.
“Rượu sát trùng đã dùng hết hồi năm mới rồi.” Huyền Kỳ khẳng định nói “Mọi người quên rồi sao? Lúc làm cơm tất niên, Thẩm Thiên Huy không cẩn thận cắt trúng tay, lúc đó đã dùng hết chút rượu sát trùng còn sót lại, sau đó, xảy ra rất nhiều chuyện nên không ai rảnh đi mua cả.”
Nghe cậu nói như thế, tất cả mọi người quả thật nhớ đến việc đó.
“Vậy là thứ gì? Các người nhớ lại kĩ xem.” Lưu Hà cau mày nói “Nhấtđịnh là rượu, cũng chỉ có rượu mới có thể có tác dụng như thế.”
“Thế nhưng không nhất định là uống phải rượu đâu.” Tham Lang có vẻkhó hiểu “Vu Dương sau khi ngửi phải mùi nước hoa mới cảm thấy khôngthoải mái, không lẽ mùi nước hoa kia là mùi rượu à?”
Nước hoa? Đúng vậy, nước hoa! Sao tôi lại có thể quên chuyện quan trọng như thế.
“Là nước hoa, chính là nước hoa!” Tôi không nhịn được kêu lên “Bên trong nước hoa có cồn!”
Lúc này mọi người mới chợt hiểu ra.
“Nước hoa ở đâu ra vậy?” Lưu Hà túm chặt lấy vai tôi, ngửi từ trênxuống dưới, căn bản không cho tôi có cơ hội nói “Cô xịt nước hoa à? Thật là làm loạn mà, mau đi tắm rửa đi! Gần đây tôi cũng không dám xịt nướchoa nữa là, ngay cả rửa vết thương cho cô cũng là dùng i-ốt rửa đó.”
“Không phải tôi!” Tôi bị nắm hơi đau, cũng bất mãn chuyện cô ta cứluôn nhắm vào tôi “Là bạn học của Tham Lang, vừa rồi ra ngoài đi ăn, côbé kia đột nhiên muốn tặng tôi nước hoa, mở nắp xịt một cái…”
Nói đến đây, tôi bỗng ý thức được, bởi vì mình quá lo cho Vu Dương,lại chỉ nhớ đến chuyện rượu cồn này nọ, lại quên mất cô bé đưa nước hoacho mình chính là đối tượng tình nghi đã trộm đi thuốc giải của Lưu Hà,cũng chính vì sự hoài nghi này mà chúng tôi mới đưa cô bé đó ra ngoài,muốn thăm dò thực hư.
“Có mấy đứa học sinh dường như rất thích bắt nạt Tần Long.” Tôi nghĩ, có lẽ là đám thiếu niên bất lương kia “Sáng hôm qua lúc bọn tôi đưa cậu ấy đi học cũng có gặp.”
Vu Dương “À” một tiếng, quay sang Tham Lang: “Tần Long, như vậy cũngkhông tốt, cho dù bọn nó bắt nạt cậu, cậu cũng nên đi nói với giáo viên, chứ không nên theo bọn nó đánh nhau, nếu để mẹ cậu biết chuyện, chắc là sẽ chọc mẹ cậu tức chết đó. Chuyên tâm học hành đi, sang năm đã phảithi tốt nghiệp rồi, đừng có suốt ngày hồ đồ như thế.”
Dáng vẻ lúc này của Vu Dương càng lúc càng giống Thẩm Thiên Huy, cũng là nụ cười thân thiết, ánh mắt chân thành, vẻ mặt cứ như “tôi tuyệt đối không lừa cậu” nhưng bên trong ra sao chắc chỉ có anh biết.
“Vu Dương, sao đột nhiên tôi cảm thấy anh rất giống Thẩm Thiên Huy.” Tham Lang cũng có ý nghĩ giống tôi.
“Chúng tôi đã là bạn tốt nhiều năm, có giống cũng không có gì lạ.” Vu Dương tiện tay cầm ly nước uống một hớp.
Quế Doanh Doanh vốn ăn nói nhỏ nhẹ, mang lại cảm giác vô cùng tinh tế lúc này đã như hoàn toàn biến thành một người khác, không hề giống vớicô bé nữ sinh trung học xấu hổ tỏ tình hôm trước, thay vào đó, ánh mắtlạnh lùng kia cứ nhìn về phía Vu Dương, Vu Dương cũng hơi cười, nhìn lại cô bé ấy, người nào không biết chắc còn tưởng hai người họ là một đôi,chẳng qua là đang giận dỗi nhau mà thôi.
Tham Lang tiêu diệt hết phần lớn thức ăn trên bàn, có lẽ là đã no tám phần rồi, động tác mới dần chậm lại, lúc này mới chú ý đến không khí dị thường giữa hai người kia, vô cùng khó hiểu, khẽ hỏi tôi: “Hai người đó sao vậy?”
Tôi lắc đầu, vừa định trả lời đã bị một câu hỏi đột ngột của Vu Dương xen ngang vào: “Mọi người đã đọc cuốn “Sơn Hải Kinh” chưa?”
Vẻ mặt Tham Lang mờ mịt, Quế Doanh Doanh thì không có bất cứ phản ứng gì, vẫn giữ nguyên tư thế như cũ.
“Sơn Hải Kinh”, quyển Nam Sơn Kinh có ghi lại.” Vu Dương nói tiếp “Ởmột ngọn núi tên Thanh Khâu có một loài dã thú, trông rất giống hồ ly,có chín cái đuôi, tiếng kêu như tiếng trẻ sơ sinh đang khóc, có thể nuốt chửng con người, ăn phải thịt của nó có thể trúng phải khí tà độc.”
Tôi và Tham Lang không nói gì, không biết anh nói những câu này có ý gì.
Quế Doanh Doanh thì không nhìn Vu Dương nữa, cúi đầu.
“Thật ra thì chuyện đó có thật, nơi gọi là Thanh Khâu kia, kể cả hồ ly chín đuôi cũng thật sự có tồn tại.” Vu Dương còn nói.
Quế Doanh Doanh bỗng nhiên nở nụ cười, nhưng vẫn không hề ngẩng đầulên: “Nếu như tôi nhớ không lầm, “Sơn Hải Kinh” hẳn là một quyển sách cổ thời Tiền Tần, giống như sách địa lý, bên trong ghi lại mấy chuyện kìquái, tôi cảm thấy, mấy thứ này đều là do tổ tiên tưởng tượng ra màthôi, không đáng tin lắm.”
“Vậy à.” Vu Dương khẽ gật đầu.
Dừng một chút, Quế Doanh Doanh lại nói tiếp, nhưng nghe qua dường như đang nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ là, nếu quả thật có thứ gọi là Cửu Vĩ Hồ, tôi cũng muốn thử xem thịt của bọn chúng ra sao.”
Đầu của cô bé kia càng cúi càng thấp, không ai nhìn thấy được vẻ mặtcủa cô ấy, nhưng sự hận thù trong giọng nói cũng khiến người ta khó bỏqua.
“Cậu…cậu muốn ăn thịt Cửu Vĩ hồ à?” Tham Lang nghe thấy thế thì hơi sững sờ.
Quế Doanh Doanh cười cười, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Muốn chứ, rất muốn, nhưng Cửu Vĩ Hồ ở đâu, cậu biết không?”
Sau đó, lại quay về phía chúng tôi: “Hai người biết không? Anh VuDương, anh nói Cửu Vĩ hồ có tồn tại, vậy có thể nói cho em biết ThanhKhâu ở đâu không? Hoặc là có thể bắt thử một con đến cho em được mởrộng tầm mắt không?”
Chúng tôi đều choáng váng.
Quế Doanh Doanh lại dường như khôi phục lại dáng vẻ của cô bé mườimấy tuổi, lấy trong ba lô ra một bình thủy tinh nhỏ: “Chị Thanh Loan,chai này là nước hoa em được người nhà cho, em lại không dùng, tặng chịvậy, chị ngửi thử xem có thơm không?”
Nói rồi, cô bé nhanh tay mở nắp bình, xịt mấy cái trong không trung.
Lập tức, một cỗ mùi thơm bay ra, tôi không có nghiên cứu đối với nước hoa, không biết là mùi gì, chỉ cảm thấy không khó ngửi lắm.
“Ừ, rất dễ chịu, cám ơn em.” Nói rồi đưa tay định nhận lấy, đột nhiên tôi cảm giác được tay Vu Dương đang đặt trên tay tôi lập tức siết chặtlại.
Tôi vội quay sang, thấy anh cau chặt mày, sắc mặt trắng bệch, trán rỉ mồ hôi hột, dường như đang cố chịu đựng sự đau dớn, thân thể hơi phátrun.
“Anh sao vậy?” Tôi sợ hết hồn.
Anh khẽ lắc đầu, không nói tiếng nào.
Tham Lang chậm lụt như thế cũng cảm thấy có gì đó lạ thường: “Có phải…”
“Không sao, tôi không sao.” Vu Dương xen ngang, giọng hơi khàn.
“Anh Vu Dương, không thoải mái à?” Trên mặt Quế Doanh Doanh lộ ra nét mặt vui mừng khó nhận thấy.
Vu Dương hít sâu mấy lần, dường như đã khá hơn một chút: “Không sao,anh chỉ không ngửi quen mùi nước hoa này thôi, được làm từ gì vậy?”
“Em cũng không biết.” Quế Doanh Doanh nói “Cách điều chế nước hoa được giữ bí mật mà.”
Bất kể có phải nước hoa có vấn đề hay không, Vu Dương như thế nhất định là do độc trong cơ thể lại phát tác.
Tôi gọi người phục vụ đến thanh toán, nói với Tham Lang: “Đi dùng bữa tối với bạn cậu đi, Vu Dương không thoải mái, bọn tôi về trước.”
Tham Lang có vẻ thất vọng, nói với Quế Doanh Doanh: “Thôi quên đi, hai người họ không đi tôi cũng hông đi, cậu về nhà đi.”
Quế Doanh Doanh có vẻ khá biết điều, gật gật đầu.
Lúc chúng tôi xoay người định đi, chợt nghe cô bé đó nói theo: “Chị Thanh Loan, nước hoa.”
“Cám ơn, em giữ lại dùng đi.” tôi không muốn nói thêm gì nữa, cũngkhông quay đầu lại, trong lòng chỉ muốn vội về nhà, bảo Lưu Hà đến xemthử.
Trên đường đi, Tham Lang hỏi tôi: “Có mùi gì khó ngửi ư? Sao lại khiến Vu Dương không thoải mái như thế?”
“Chỉ là mùi nước hoa rất bình thường mà.” Anh ta luôn có khứu giácrất nhạy bén mà lại hỏi như thế, khiến tôi cảm thấy kì quái: “Anh khôngnghe được à?”
Tham Lang gãi đầu: “Không có, nếu chưa đồng hóa xong thì năm giácquan đều rất chậm chạp, trừ phi là kích thích vô cùng mãnh liệt, nếukhông sẽ không cảm giác được.”
“Trong nước hoa…nhất định có gì đó.” Vu Dương vừa nói xong lai không kiềm được há mồm thở gấp.
Vừa vào nhà, tôi cũng chả thèm quan tâm gì nữa, chỉ hét lớn lên: “Diệu Diệu, nhanh đi tìm Lưu Hà.”
Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy nghe thấy tiếng động cũng từ trong phòng chạy ra: “Có chuyện gì vậy?”
“Không biết, chờ Lưu Hà tới rồi biết.” Tôi nói.
May là tốc độ của Diệu Diệu rất nhanh, chỉ mấy phút sau, cô ấy đã xuất hiện cùng với Lưu Hà.
Tình trạng của Vu Dương lúc này càng trầm trọng hơn lúc còn ở tiệmbán đồ ngọt, sắc mặt hơi tái xanh, đôi môi và móng tay đều biến thànhmàu đen tím, đầu dựa trên thành ghế salon, thở hổn hển.
Lưu Hà nhìn thấy cũng hết hồn, không nói tiếng nào lập tức nhét mộtviên thuốc vào miệng anh, sau đó bắt đầu bắt mạch, cuối cùng mới dùng vẻ mặt nặng nề hỏi: “Trong mấy người ai đã uống rượu hả?”
“Không có mà.” Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy nhìn nhau, lại hỏi tôi: “Mấy người đi uống rượu hả?”
“Không có.” mang theo hai người chưa thành niên đến tiệm bán đồ ngọt làm sao có thể uống rượu chứ.
Lưu Hà dùng ánh mắt nghi ngờ lướt qua người chúng tôi: “Không thểnào, độc vốn đã bị tôi khống chế ở một góc nhỏ nhất, giờ lại bị khếchtán, nếu không phải vì rượu, tuyệt đối sẽ không như thế.”
“Vu Dương, anh uống rượu à?” Huyền Kỳ lại hỏi sang Vu Dương.
Vu Dương không nhìn cậu, cũng là do Thẩm Thiên Huy nói: “Anh ta chưa bao giờ uống rượu.”
“Vu Dương không uống rượu.” Lưu Hà cũng nói “Nhưng trong các ngườinếu như có bất kì ai uống, độ cồn sẽ phát tán tron không khí, chắc chắnsẽ ảnh hưởng đến anh ấy, vì độc này tác dụng với cồn sẽ càng trở nênmạnh mẽ, rượu không khác gì một chất xúc tác.
“Vậy sao cô không nói sớm?” Huyền Kỳ hơi nóng nảy “Chúng tôi quả thật không ai nóng nảy, tôi không thích mùi rượu, cô muốn gì cứ lục soát đi, trong nhà này ngay cả rượu nấu ăn cũng không có.”
Lưu Hà cũng chưa tin lắm, nhìn về phía Thẩm Thiên Huy.
Thẩm Thiên Huy gật đầu: “Tiên tử, hoàn toàn chính xác đó.”
“Vậy à…” Lưu Hà trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên nhớ đến điều gì, hunghăng hỏi tôi: “Lần trước cô lấy cái thứ rượu sát trùng kia, liệu có phải do nó không?”
Cô ta hỏi tôi vấn đề này khiến tôi hơi chột dạ, hồi tưởng thật lâucũng không dám có kết luận gì, dù sao rượu sát trùng quả thật là rấtthường dùng.
“Rượu sát trùng đã dùng hết hồi năm mới rồi.” Huyền Kỳ khẳng định nói “Mọi người quên rồi sao? Lúc làm cơm tất niên, Thẩm Thiên Huy không cẩn thận cắt trúng tay, lúc đó đã dùng hết chút rượu sát trùng còn sót lại, sau đó, xảy ra rất nhiều chuyện nên không ai rảnh đi mua cả.”
Nghe cậu nói như thế, tất cả mọi người quả thật nhớ đến việc đó.
“Vậy là thứ gì? Các người nhớ lại kĩ xem.” Lưu Hà cau mày nói “Nhấtđịnh là rượu, cũng chỉ có rượu mới có thể có tác dụng như thế.”
“Thế nhưng không nhất định là uống phải rượu đâu.” Tham Lang có vẻkhó hiểu “Vu Dương sau khi ngửi phải mùi nước hoa mới cảm thấy khôngthoải mái, không lẽ mùi nước hoa kia là mùi rượu à?”
Nước hoa? Đúng vậy, nước hoa! Sao tôi lại có thể quên chuyện quan trọng như thế.
“Là nước hoa, chính là nước hoa!” Tôi không nhịn được kêu lên “Bên trong nước hoa có cồn!”
Lúc này mọi người mới chợt hiểu ra.
“Nước hoa ở đâu ra vậy?” Lưu Hà túm chặt lấy vai tôi, ngửi từ trênxuống dưới, căn bản không cho tôi có cơ hội nói “Cô xịt nước hoa à? Thật là làm loạn mà, mau đi tắm rửa đi! Gần đây tôi cũng không dám xịt nướchoa nữa là, ngay cả rửa vết thương cho cô cũng là dùng i-ốt rửa đó.”
“Không phải tôi!” Tôi bị nắm hơi đau, cũng bất mãn chuyện cô ta cứluôn nhắm vào tôi “Là bạn học của Tham Lang, vừa rồi ra ngoài đi ăn, côbé kia đột nhiên muốn tặng tôi nước hoa, mở nắp xịt một cái…”
Nói đến đây, tôi bỗng ý thức được, bởi vì mình quá lo cho Vu Dương,lại chỉ nhớ đến chuyện rượu cồn này nọ, lại quên mất cô bé đưa nước hoacho mình chính là đối tượng tình nghi đã trộm đi thuốc giải của Lưu Hà,cũng chính vì sự hoài nghi này mà chúng tôi mới đưa cô bé đó ra ngoài,muốn thăm dò thực hư.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
- bình luận