Cửu Biện Liên - Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
Chương trước- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cửu Biện Liên
Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
Quế Doanh Doanh rốt cuộc là người thế nào? Cô ta mang nước hoa theo rốt cuộc là vô tình hay cố ý?
Lưu Hà cũng không biết cô ta là đối tượng mà chúng tôi nghi ngờ, oán hận nói: “Là bạn học của anh? Tham Lang, mau đưa tôi đi tìm con nhỏ đó, tôi muốn giáo huấn nó một chút, thật quá đáng, hại người ta đến mức này!”
Chúng tôi biết cô ta cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi, cũng không phải định đi tính sổ thật, không ai tiếp lời.
“Chúng tôi cảm thấy, có lẽ…” Huyền Kỳ định nói chuyện của Quế DoanhDoanh ra, nhưng lại bị Thẩm Thiên Huy ngăn lại, vội chuyển câu khác “Cólẽ cô bé ấy không cố ý.”
Lưu Hà lúc này chỉ lo cho Vu Dương, nghe nói thế cũng chỉ liếc nhìn Huyền Kỳ một cái, không nói gì thêm.
Vu Dương sau khi uống thuốc, lại nghỉ ngơi một lúc, sắc mặt mới dầnbình thường lại, thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Lưu Hà, Lang Vương gần đây cóđi tìm cô không?”
Xem ra, người lần này Vu Dương hoài nghi có thể là thủ hạ của Lang vương, sợ Lang Vương biết chuyện anh trúng độc.
Lưu Hà hiểu ý của anh, gật gật đầu: “Tôi đang định nói cho anh biết,tối qua sau khi tôi về được một lúc thì hắn ta đã đến, tôi đã hỏi thử,kẻ trộm thuốc không phải do hắn ta phái tới.”
“Có thể khẳng định đúng là do kẻ kia phái đến, hơn nữa, Lang Vương cũng không biết chuyện.” Thẩm Thiên Huy vỗ vỗ cằm nói.
“Nói không chừng là Lang Vương nói dối cô.” Huyền Kỳ nói với Lưu Hà.
Lưu Hà cười khẩy khinh thường: “Chỉ bằng hắn ta mà cũng muốn lừa tôi?”
Vu Dương khẽ mỉm cừoi: “Nghe đồn mặc dù tính cách Lang Vương quái đản thô bạo nhưng lại rất thẳng tính, không phải người suy tính sâu xa.”
Lưu Hà cũng cười: “Lần này hắn ta tới, thoạt nhìn vẫn còn rất yếu,vừa nói chuyện vừa than thở, cũng không yên lòng, để tôi moi được chútthông tin.”
“Ồ? Đã nói gì vậy?” Vu Dương lập tức lên tinh thần.
“Hắn nói không ai có thể tin tưởng được.” Lưu Hà suy nghĩ một chút“Dù là người có ân cứu mạng cũng phải đề phòng, nói không chừng ngày nào đó sẽ làm chuyện gì đó sau lưng mình.”
“Đây không phải đang nói cô đó sao…” Huyền Kỳ lẩm bẩm.
Lưu Hà trợn mắt nhìn cậu: “Mới đầu tôi quả thật cho rằng hắn ta đangnói tôi, sợ đến mức định liều mạng với hắn ta rồi, nhưng nói thêm haicâu lại phát hiện ra hắn ta không nhắm vào tôi, Thẩm Thiên Huy suy đoánđúng, dưới tay hắn ta quả thật có một người hắn vốn rất tin cậy nhưnglần này kẻ đó lại làm điều gì đó khiến hắn cảm thấy vô cùng tức tối.”
Vu Dương và Thẩm Thiên Huy nhìn nhau, ánh mắt cũng sáng lên.
“Tiên tử, Lang Vương có nói người đó là ai không?” Thẩm Thiên Huy hỏi.
“Không có.” Lưu Hà nói “Tôi không dám hỏi nhiều hơn, sợ hắn ta sinhnghi. Bất quá có thể khẳng định là hắn ta không biết chuyện Vu Dươngtrúng độc.”
Dừng một chút cô ta lại nói “Theo lẽ thường người trúng độc này đãphải chết rồi, nhìn đi, có phải thuốc tôi chế tạo ra cũng không tệ đúngkhông?”
“Đúng vậy, không tệ.” Vu Dương khẽ mỉm cười “Cũng bởi vì đáng lẽ phải chết lại không chết cho nên người kia rất cẩn thận, trước khi biết tình trạng cụ thể của tôi, người kia sẽ không tùy ý hành động, vì vậy mớiphái người đến thăm dò tình huống, chẳng qua là người đó là ai, đến bâygiờ vẫn chưa thể xác định.”
“Hiển nhiên Lang Vương đã biết chuyện của Hề Nang mới có thể nói mấylời này.” Thẩm Thiên Huy không ngừng suy nghĩ, nói “Người nọ được LangVương che chở, lại không bị Lang Vương chỉ huy, hơn nữa hành động củangười đó lần này cũng là lừa gạt Lang Vương, xem ra Lang Vương cũng làbị kẻ đó lợi dụng.”
Chân mày Vu Dương cau chặt: “Lang Vương bị kẻ giảo hoạt giỏi xu nịnhlợi dụng không phải chuyện lạ. Chỉ là nếu cứ thế thì việc tìm ra ngườiđúng ở đằng sau chuyện này càng thêm khó khăn.”
“Hay là trực tiếp nói với Lang Vương rằng hắn ta đã bị lợi dụng, kéohắn ta về phía chúng ta, để hắn cùng chúng ta đối phó người kia.” Hiểnnhiên là Huyền Kỳ đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Quả nhiên Vu Dương lắc đầu: “Biện pháp này khó có thể thực hiện. Lang Vương tuy rằng là vua của một tộc, tự cho mình là cao nhất, nói thẳngvới hắn rằng hắn bị lợi dụng có khác nào tát vào mặt hắn hai cái? Hắnnhất định cho rằng chúng ta đang cố khích bác ly gián, cứ như thế, ngược lại sẽ càng đối địch với hắn.”
“Vậy bảo hắn là chúng ta muốn hợp tác.” Huyền Kỳ lại đưa ra một đề nghị bất khả thi khác.
Vu Dương lại lắc đầu: “Chúng ta cầm hoa sen và Di Thiên châu đến nóichuyện hợp tác với Lang Vương, bảo hắn ta nói cho chúng ta biết kẻ kialà ai, chúng ta sẽ cho hắn toàn bộ, đổi lại là cậu, cậu tin không?”
Huyền Kỳ sửng sốt, lại vẫn cố cãi: “Kẻ kia làm nhiều việc ác, bắt được hắn rồi đưa ra cho công lý xét xử.”
Thẩm Thiên Huy đứng cạnh không nhịn được cười thành tiếng: “Cậu là vì chính nghĩa có thể hy sinh tất cả, nhưng Lang Vương không cho là vậy.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Huyền Kỳ rốt cuộc có ý gì đó. “Nói thẳngkhông được, hợp tác cũng không xong, cho dù mọi người có kiếm được LangVương thì thế nào? Định làm thế nào chứ?”
“Đánh bại hắn ta.” Vu Dương khẽ nói “Tôi nhớ ra rồi, hắn ta rất coitrọng sức mạnh, quang minh chính đại đấu với hắn, người nào thắng xứngđáng được tôn trọng.”
“Có nắm chắc không?” Tôi nhớ rằng Lang Vương rất có thực lực, không thể khinh thường đâu.
Vu Dương liếc tôi một cái: “Không biết.”
“Không thể không đánh à?” Lưu Hà thoạt nhìn rất đau lòng “Lang Vươngcũng không phải tên vô danh tiểu tốt, hắn muốn Di Thiên châu, cho hắn là được, không phải từ trước đến giờ mấy người rất bình thản với mấy loạibảo vật này sao.”
“Cho hắn ta Di Thiên châu?” Vu Dương nhướn mày “Nếu Thanh Loan không bị giết thì cũng sẽ bị móc hai mắt.”
“Để cho cô ta chết đi, việc gi anh phải liều chết che chở cô ta?” Lưu Hà khó hiểu, khinh thường liếc nhìn tôi một cái.
Lần này Vu Dương lại không trả lời, chỉ là Huyền Kỳ nói: “Anh ấy đãđồng ý với ông nội tôi, sẽ không làm chúng tôi bị thương, vì vậy khôngthể không giữ lời hứa.”
Lưu Hà đảo mắt: “Không giữ lời hứa gì chứ? Anh ấy chỉ giao người choLang Vương thôi, giết Thanh Loan, móc mắt Thanh Loan cũng không phải anh ấy.”
Dừng một chút, cô ta lại quay sang Vu Dương: “Ông nội của hai ngườiđó cho anh lợi ích gì? Anh vậy mà lại tin tưởng con người, bọn họ vừahẹp hòi, vừa tham lam, vừa nói không giữ lại….”
“Luôn có một vài con người xứng đáng để làm bạn.” Vu Dương xen ngang“Cũng như loài yêu quái luôn bội bạc vậy, huống chi, tôi cần Di Thiênchâu, cũng phải tìm được kẻ lấy đi đá Nguyệt Sắc.”
Lưu Hà không ngờ anh lại nói thế, không khỏi cứng đờ, sau đó lại hơilo lắng nói: “Vu Dương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lúc tôi đến BăngNguyên, Tuyết yêu nói cho tôi biết, anh đi nhưng không từ biệt là sao?Đá Nguyệt Sắc sao lại rơi vào tay người ngoài?”
Vấn đề này tôi vẫn luôn muốn hỏi. Mỗi lần chỉ cần nhắc đến đá NguyệtSắc hoặc là nguyên nhân anh cần Di Thiên châu, anh luôn yên lặng, cứ như đang bị nỗi cừu hận khắc sâu, cả người đều như bị thiêu đốt,
Như tôi đã dự đoán, Vu Dương không đáp.
Đợi một lúc lâu, Lưu Hà vẫn không nhận được câu trả lời, không khỏi gấpgáp: “Rốt cuộc là vì sao? Anh không tin con người, lẽ nào ngay cả tôianh cũng không tin? Cả một quãng thời gian dài như thế, mỗi lần rơi vàotình cảnh sống không bằng chết, tôi luôn vì ý muốn được gặp lại anh mộtlần mà cố sống, nay tôi trước mặt Lang Vương hạ mình, cũng không hẳn làvì chính mình, sao anh lại….sao lại…”
Nói rồi mắt hơi rơm rớm, dường như sắp bật khóc.
Tôi không thèm để ý trong câu nói của cô ta gì mà loài người này loài người kia, cũng hi vọng có thể giúp đỡ Vu Dương điều gì đó, dù sao, anh đã cứu tôi vô số lần, dù vì lí do gì, anh vẫn luôn bảo vệ chúng tôi.
Thẩm Thiên Huy thở dài, vỗ vỗ vai Vu Dương: “Tôi chưa từng hỏi anh,cũng vì tôi biết, anh cảm thấy đó là chuyện riêng của anh, không muốnliên lụy người khác, nhưng tôi vẫn hi vọng, tôi chính là “con người đáng để làm bạn” mà anh nói.”
Sau đó, anh ta lại nhìn nhìn chúng tôi nói: “Hiện giờ tất cả mọingười đều trên cùng một chiếc thuyền, nếu không ngại thì anh cứ nói ra,có lẽ hợp lực của mọi người có thể tìm được đầu mối gì đó.”
Anh ta dứt lời, sự im lặng lại càng kéo dài hơn.
Vài phút sau, Vu Dương rốt cuộc mở miệng: “Tôi rời khỏi Băng Nguyên, là vì Thiên Kiếp đã đến.”
Lưu Hà nghe vậy, kinh ngạc trợn to mắt, nói cũng không nói thành câu hoàn chỉnh: “Anh…anh…ngàn năm…”
Vu Dương gật đầu: “Thế giới hiện tại khác rất nhiều so với năm trămnăm trước, muốn tìm được nơi né tránh quả thật là khó như lên trời, bấtđắc dĩ, tôi đành phải mặc cho số phận. Cơn sấm sét thứ nhất đã đánh tôitrở về nguyên hình, tôi rơi xuống đất, cả người nám đen, hấp hối, chỉthêm một cơn sấm sét nữa cũng đủ khiến tôi đi đời nhà ma. Ai ngờ, tôivẫn chưa rơi vào đường cùng, nơi tôi nằm là trước cửa nhà một gia đìnhkia, vừa lúc có người ra ngoài, thấy tôi như thế vội mang tôi vào trong, đến lúc cơn sấm sét tiếp theo không xuất hiện, tôi mới nhận ra mình đãthoát khỏi Thiên Kiếp.”
“Vậy gia đình đó chắc chắn sẽ gặp hao tổn gì đó đúng không?” Huyền Kỳ còn nhớ chuyện lúc trước đã được kể.
Vu Dương gật đầu, nói tiếp: “Tôi dưỡng thương ở nơi đó, lúc sắp hoàntoàn khỏi hẳn, trong không trung chợt phát ra tín hiệu cầu cứu của người trong tộc, tôi chạy vội về nhưng đã muộn. Tất cả mọi người đều bị nhốttrong vùng đất phong ấn, mất đi năm giác quan, không còn thần trí, đáNguyệt Sắc cũng biến mất.”
Nói đến đây, Vu Dương lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi: “Tôi thấyrõ ràng không hề có dấu vết đánh nhau, nên khẳng định là do người quenlàm.”
“Là vì đá Nguyệt Sắc à?” Huyền Kỳ hỏi.
“Có lẽ vậy.” Vu Dương nói ” Đá Nguyệt Sắc có thể giúp người đeo tránh được mọi loại lửa, cũng có thể giúp người luyện công không còn tạpniệm, không bị tẩu hỏa nhập ma, thật ra thì cũng không phải là pháp bảogì quý giá lắm, nhưng chỉ cần kẻ đó mở miệng, tộc chúng tôi nhất địnhcho mượn, thế mà kẻ đó lại dùng thủ đoạn ti tiện như thế, hại mọi ngườitrong tộc, chỉ vì muốn chiếm viên đá làm của riêng. May là lúc ấy tôikhông có ở đó, nếu không, cả tộc tôi đã bị tiêu diệt không còn mộtmống.”
“Cướp thì thôi đi, còn đuổi tận giết tuyệt như thế, thật ghê tởm!” Lưu Hà cũng nghiến răng nghiến lợi.
Lưu Hà cũng không biết cô ta là đối tượng mà chúng tôi nghi ngờ, oán hận nói: “Là bạn học của anh? Tham Lang, mau đưa tôi đi tìm con nhỏ đó, tôi muốn giáo huấn nó một chút, thật quá đáng, hại người ta đến mức này!”
Chúng tôi biết cô ta cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi, cũng không phải định đi tính sổ thật, không ai tiếp lời.
“Chúng tôi cảm thấy, có lẽ…” Huyền Kỳ định nói chuyện của Quế DoanhDoanh ra, nhưng lại bị Thẩm Thiên Huy ngăn lại, vội chuyển câu khác “Cólẽ cô bé ấy không cố ý.”
Lưu Hà lúc này chỉ lo cho Vu Dương, nghe nói thế cũng chỉ liếc nhìn Huyền Kỳ một cái, không nói gì thêm.
Vu Dương sau khi uống thuốc, lại nghỉ ngơi một lúc, sắc mặt mới dầnbình thường lại, thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Lưu Hà, Lang Vương gần đây cóđi tìm cô không?”
Xem ra, người lần này Vu Dương hoài nghi có thể là thủ hạ của Lang vương, sợ Lang Vương biết chuyện anh trúng độc.
Lưu Hà hiểu ý của anh, gật gật đầu: “Tôi đang định nói cho anh biết,tối qua sau khi tôi về được một lúc thì hắn ta đã đến, tôi đã hỏi thử,kẻ trộm thuốc không phải do hắn ta phái tới.”
“Có thể khẳng định đúng là do kẻ kia phái đến, hơn nữa, Lang Vương cũng không biết chuyện.” Thẩm Thiên Huy vỗ vỗ cằm nói.
“Nói không chừng là Lang Vương nói dối cô.” Huyền Kỳ nói với Lưu Hà.
Lưu Hà cười khẩy khinh thường: “Chỉ bằng hắn ta mà cũng muốn lừa tôi?”
Vu Dương khẽ mỉm cừoi: “Nghe đồn mặc dù tính cách Lang Vương quái đản thô bạo nhưng lại rất thẳng tính, không phải người suy tính sâu xa.”
Lưu Hà cũng cười: “Lần này hắn ta tới, thoạt nhìn vẫn còn rất yếu,vừa nói chuyện vừa than thở, cũng không yên lòng, để tôi moi được chútthông tin.”
“Ồ? Đã nói gì vậy?” Vu Dương lập tức lên tinh thần.
“Hắn nói không ai có thể tin tưởng được.” Lưu Hà suy nghĩ một chút“Dù là người có ân cứu mạng cũng phải đề phòng, nói không chừng ngày nào đó sẽ làm chuyện gì đó sau lưng mình.”
“Đây không phải đang nói cô đó sao…” Huyền Kỳ lẩm bẩm.
Lưu Hà trợn mắt nhìn cậu: “Mới đầu tôi quả thật cho rằng hắn ta đangnói tôi, sợ đến mức định liều mạng với hắn ta rồi, nhưng nói thêm haicâu lại phát hiện ra hắn ta không nhắm vào tôi, Thẩm Thiên Huy suy đoánđúng, dưới tay hắn ta quả thật có một người hắn vốn rất tin cậy nhưnglần này kẻ đó lại làm điều gì đó khiến hắn cảm thấy vô cùng tức tối.”
Vu Dương và Thẩm Thiên Huy nhìn nhau, ánh mắt cũng sáng lên.
“Tiên tử, Lang Vương có nói người đó là ai không?” Thẩm Thiên Huy hỏi.
“Không có.” Lưu Hà nói “Tôi không dám hỏi nhiều hơn, sợ hắn ta sinhnghi. Bất quá có thể khẳng định là hắn ta không biết chuyện Vu Dươngtrúng độc.”
Dừng một chút cô ta lại nói “Theo lẽ thường người trúng độc này đãphải chết rồi, nhìn đi, có phải thuốc tôi chế tạo ra cũng không tệ đúngkhông?”
“Đúng vậy, không tệ.” Vu Dương khẽ mỉm cười “Cũng bởi vì đáng lẽ phải chết lại không chết cho nên người kia rất cẩn thận, trước khi biết tình trạng cụ thể của tôi, người kia sẽ không tùy ý hành động, vì vậy mớiphái người đến thăm dò tình huống, chẳng qua là người đó là ai, đến bâygiờ vẫn chưa thể xác định.”
“Hiển nhiên Lang Vương đã biết chuyện của Hề Nang mới có thể nói mấylời này.” Thẩm Thiên Huy không ngừng suy nghĩ, nói “Người nọ được LangVương che chở, lại không bị Lang Vương chỉ huy, hơn nữa hành động củangười đó lần này cũng là lừa gạt Lang Vương, xem ra Lang Vương cũng làbị kẻ đó lợi dụng.”
Chân mày Vu Dương cau chặt: “Lang Vương bị kẻ giảo hoạt giỏi xu nịnhlợi dụng không phải chuyện lạ. Chỉ là nếu cứ thế thì việc tìm ra ngườiđúng ở đằng sau chuyện này càng thêm khó khăn.”
“Hay là trực tiếp nói với Lang Vương rằng hắn ta đã bị lợi dụng, kéohắn ta về phía chúng ta, để hắn cùng chúng ta đối phó người kia.” Hiểnnhiên là Huyền Kỳ đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Quả nhiên Vu Dương lắc đầu: “Biện pháp này khó có thể thực hiện. Lang Vương tuy rằng là vua của một tộc, tự cho mình là cao nhất, nói thẳngvới hắn rằng hắn bị lợi dụng có khác nào tát vào mặt hắn hai cái? Hắnnhất định cho rằng chúng ta đang cố khích bác ly gián, cứ như thế, ngược lại sẽ càng đối địch với hắn.”
“Vậy bảo hắn là chúng ta muốn hợp tác.” Huyền Kỳ lại đưa ra một đề nghị bất khả thi khác.
Vu Dương lại lắc đầu: “Chúng ta cầm hoa sen và Di Thiên châu đến nóichuyện hợp tác với Lang Vương, bảo hắn ta nói cho chúng ta biết kẻ kialà ai, chúng ta sẽ cho hắn toàn bộ, đổi lại là cậu, cậu tin không?”
Huyền Kỳ sửng sốt, lại vẫn cố cãi: “Kẻ kia làm nhiều việc ác, bắt được hắn rồi đưa ra cho công lý xét xử.”
Thẩm Thiên Huy đứng cạnh không nhịn được cười thành tiếng: “Cậu là vì chính nghĩa có thể hy sinh tất cả, nhưng Lang Vương không cho là vậy.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Huyền Kỳ rốt cuộc có ý gì đó. “Nói thẳngkhông được, hợp tác cũng không xong, cho dù mọi người có kiếm được LangVương thì thế nào? Định làm thế nào chứ?”
“Đánh bại hắn ta.” Vu Dương khẽ nói “Tôi nhớ ra rồi, hắn ta rất coitrọng sức mạnh, quang minh chính đại đấu với hắn, người nào thắng xứngđáng được tôn trọng.”
“Có nắm chắc không?” Tôi nhớ rằng Lang Vương rất có thực lực, không thể khinh thường đâu.
Vu Dương liếc tôi một cái: “Không biết.”
“Không thể không đánh à?” Lưu Hà thoạt nhìn rất đau lòng “Lang Vươngcũng không phải tên vô danh tiểu tốt, hắn muốn Di Thiên châu, cho hắn là được, không phải từ trước đến giờ mấy người rất bình thản với mấy loạibảo vật này sao.”
“Cho hắn ta Di Thiên châu?” Vu Dương nhướn mày “Nếu Thanh Loan không bị giết thì cũng sẽ bị móc hai mắt.”
“Để cho cô ta chết đi, việc gi anh phải liều chết che chở cô ta?” Lưu Hà khó hiểu, khinh thường liếc nhìn tôi một cái.
Lần này Vu Dương lại không trả lời, chỉ là Huyền Kỳ nói: “Anh ấy đãđồng ý với ông nội tôi, sẽ không làm chúng tôi bị thương, vì vậy khôngthể không giữ lời hứa.”
Lưu Hà đảo mắt: “Không giữ lời hứa gì chứ? Anh ấy chỉ giao người choLang Vương thôi, giết Thanh Loan, móc mắt Thanh Loan cũng không phải anh ấy.”
Dừng một chút, cô ta lại quay sang Vu Dương: “Ông nội của hai ngườiđó cho anh lợi ích gì? Anh vậy mà lại tin tưởng con người, bọn họ vừahẹp hòi, vừa tham lam, vừa nói không giữ lại….”
“Luôn có một vài con người xứng đáng để làm bạn.” Vu Dương xen ngang“Cũng như loài yêu quái luôn bội bạc vậy, huống chi, tôi cần Di Thiênchâu, cũng phải tìm được kẻ lấy đi đá Nguyệt Sắc.”
Lưu Hà không ngờ anh lại nói thế, không khỏi cứng đờ, sau đó lại hơilo lắng nói: “Vu Dương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lúc tôi đến BăngNguyên, Tuyết yêu nói cho tôi biết, anh đi nhưng không từ biệt là sao?Đá Nguyệt Sắc sao lại rơi vào tay người ngoài?”
Vấn đề này tôi vẫn luôn muốn hỏi. Mỗi lần chỉ cần nhắc đến đá NguyệtSắc hoặc là nguyên nhân anh cần Di Thiên châu, anh luôn yên lặng, cứ như đang bị nỗi cừu hận khắc sâu, cả người đều như bị thiêu đốt,
Như tôi đã dự đoán, Vu Dương không đáp.
Đợi một lúc lâu, Lưu Hà vẫn không nhận được câu trả lời, không khỏi gấpgáp: “Rốt cuộc là vì sao? Anh không tin con người, lẽ nào ngay cả tôianh cũng không tin? Cả một quãng thời gian dài như thế, mỗi lần rơi vàotình cảnh sống không bằng chết, tôi luôn vì ý muốn được gặp lại anh mộtlần mà cố sống, nay tôi trước mặt Lang Vương hạ mình, cũng không hẳn làvì chính mình, sao anh lại….sao lại…”
Nói rồi mắt hơi rơm rớm, dường như sắp bật khóc.
Tôi không thèm để ý trong câu nói của cô ta gì mà loài người này loài người kia, cũng hi vọng có thể giúp đỡ Vu Dương điều gì đó, dù sao, anh đã cứu tôi vô số lần, dù vì lí do gì, anh vẫn luôn bảo vệ chúng tôi.
Thẩm Thiên Huy thở dài, vỗ vỗ vai Vu Dương: “Tôi chưa từng hỏi anh,cũng vì tôi biết, anh cảm thấy đó là chuyện riêng của anh, không muốnliên lụy người khác, nhưng tôi vẫn hi vọng, tôi chính là “con người đáng để làm bạn” mà anh nói.”
Sau đó, anh ta lại nhìn nhìn chúng tôi nói: “Hiện giờ tất cả mọingười đều trên cùng một chiếc thuyền, nếu không ngại thì anh cứ nói ra,có lẽ hợp lực của mọi người có thể tìm được đầu mối gì đó.”
Anh ta dứt lời, sự im lặng lại càng kéo dài hơn.
Vài phút sau, Vu Dương rốt cuộc mở miệng: “Tôi rời khỏi Băng Nguyên, là vì Thiên Kiếp đã đến.”
Lưu Hà nghe vậy, kinh ngạc trợn to mắt, nói cũng không nói thành câu hoàn chỉnh: “Anh…anh…ngàn năm…”
Vu Dương gật đầu: “Thế giới hiện tại khác rất nhiều so với năm trămnăm trước, muốn tìm được nơi né tránh quả thật là khó như lên trời, bấtđắc dĩ, tôi đành phải mặc cho số phận. Cơn sấm sét thứ nhất đã đánh tôitrở về nguyên hình, tôi rơi xuống đất, cả người nám đen, hấp hối, chỉthêm một cơn sấm sét nữa cũng đủ khiến tôi đi đời nhà ma. Ai ngờ, tôivẫn chưa rơi vào đường cùng, nơi tôi nằm là trước cửa nhà một gia đìnhkia, vừa lúc có người ra ngoài, thấy tôi như thế vội mang tôi vào trong, đến lúc cơn sấm sét tiếp theo không xuất hiện, tôi mới nhận ra mình đãthoát khỏi Thiên Kiếp.”
“Vậy gia đình đó chắc chắn sẽ gặp hao tổn gì đó đúng không?” Huyền Kỳ còn nhớ chuyện lúc trước đã được kể.
Vu Dương gật đầu, nói tiếp: “Tôi dưỡng thương ở nơi đó, lúc sắp hoàntoàn khỏi hẳn, trong không trung chợt phát ra tín hiệu cầu cứu của người trong tộc, tôi chạy vội về nhưng đã muộn. Tất cả mọi người đều bị nhốttrong vùng đất phong ấn, mất đi năm giác quan, không còn thần trí, đáNguyệt Sắc cũng biến mất.”
Nói đến đây, Vu Dương lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi: “Tôi thấyrõ ràng không hề có dấu vết đánh nhau, nên khẳng định là do người quenlàm.”
“Là vì đá Nguyệt Sắc à?” Huyền Kỳ hỏi.
“Có lẽ vậy.” Vu Dương nói ” Đá Nguyệt Sắc có thể giúp người đeo tránh được mọi loại lửa, cũng có thể giúp người luyện công không còn tạpniệm, không bị tẩu hỏa nhập ma, thật ra thì cũng không phải là pháp bảogì quý giá lắm, nhưng chỉ cần kẻ đó mở miệng, tộc chúng tôi nhất địnhcho mượn, thế mà kẻ đó lại dùng thủ đoạn ti tiện như thế, hại mọi ngườitrong tộc, chỉ vì muốn chiếm viên đá làm của riêng. May là lúc ấy tôikhông có ở đó, nếu không, cả tộc tôi đã bị tiêu diệt không còn mộtmống.”
“Cướp thì thôi đi, còn đuổi tận giết tuyệt như thế, thật ghê tởm!” Lưu Hà cũng nghiến răng nghiến lợi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
- bình luận