Cửu Biện Liên - Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
Chương trước- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cửu Biện Liên
Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
Vu Dương cũng nhìn thấy, đột ngột thu lại quả cầu lửa trên tay, bầychuột liền tràn vào khoang thuyền, bao vây chúng tôi. Tôi nhìn thấy dưới chân mình đầy chuột, da đầu cũng hơi tê dại.
Diệu Diệu ở trên giường cong lưng lên, đuôi xù lên như đuôi sóc, kêu to “Meo meo” một tiếng.
Có lẽ là đám chuột này vẫn quen với cuộc sống dưới nước, chưa từngtiếp xúc qua với con mèo nào nên nghe thấy tiếng kêu đó thì vẫn thờ ơnhư cũ.
Diệu Diệu phô trương thanh thế một lúc, thấy tất cả mọi người không có phản ứng, liền đột nhiên biến mất.
“Diệu Diệu!” Tôi căng thẳng, nghĩ là cô ấy có chuyện gì rồi.
“Trốn đi.” Vu Dương không cần quay đầu lại cũng biết là có chuyện gì xảy ra.
Bỗng nhiên có một con chuột, trợn đôi mắt đỏ như máu xông về phía Vu Dương.
Vu Dương vung tay đúng lúc đỡ được, bóp mạnh vào người nó, con chuộtliền lập tức hóa thành một đống tro, rơi xuống đất từ mấy khoảng trốnggiữa mấy ngón tay anh ta.
Đám chuột hơi hoảng, ở những chỗ đống tro kia rơi xuống, bọn chúngđều liên tiếp tránh né, con chuột vốn đang ngậm chủy thủ kia “chít chít” mấy tiếng rồi bò tới chỗ mấy con chuột đang không ngừng tránh né kia,ngậm lấy cổ bọn chúng kéo ra chỗ khác. Sau đó, những con chuột khácnhanh chóng lấp đầy chỗ trống kia.
Người đã chứng kiến cả quá trình như tôi đây liền không khỏi sởn cả gai óc.
Mấy con chuột kia thấy Vu Dương không dễ đối phó liền xông về phíachúng tôi, Thẩm Thiên Huy đeo đôi bao tay đã dùng trên cầu Nại Hà, nhanh tay hất mấy con chuột đang xông đến ngã trên đất, bọn chúng liền cogiật một lúc rồi chết hẳn.
“Đây là cái gì?” Huyền Kỳ tỏ vẻ vô cùng hâm mộ với đôi bao tay kia liền hỏi.
Thẩm Thiên Huy chưa kịp đáp lời, Vu Dương lại hất văng thêm một conchuột nữa liền nói xen vào: “Mau nghĩ cách đi, lấy được chủy thủ đã rồinói tiếp.”
Vu Dương nhìn quanh, ném ra hai quả cầu lửa nho nhỏ, mở được một phần đất trống. Thế nhưng bọn chuột thật sự quá nhiều, lửa vừa tắt, khoảngđất trống kia lập tức bị mấy con chuột lấp đầy.
Con chuột ngậm chủy thủ vẫn vững vàng đứng giữa bầy chuột, lạnh lùng nhìn chúng tôi.
“Rốt cuộc là có bao nhiêu con chuột chứ!” Thẩm Thiên Huy phải lo cho ba người cùng lúc, dần dần thở hơi gấp.
Tôi quay đầu nhìn quanh, chợt phát hiện mặc dù có rất nhiều chuộtxông về phía chúng tôi nhưng dường như chỉ hướng về phía Thẩm Thiên Huyvà Huyền Kỳ, thậm chí, có mấy con chuột vốn đang vây quanh tôi khôngbiết từ lúc nào đã lui ra chỗ khác.
Tôi thử đi qua hai bước, chân vừa mới nhúc nhích đã nghe bên tai có người bảo tôi cẩn thận.
Chỉ thấy từ đám chuột kia có một con chuột đang xông về phía tôi.Thẩm Thiên Huy lúc này đang bị ba bốn con chuột quấn lấy, không thểthoát thân, phật châu ngọc của Huyền Kỳ cũng không sử dụng được, vừaphải lấy tai nghe quấn làm hai thành roi rồi quất lung tung, vừa khẩntrương nhìn tôi.
Tôi theo bản năng muốn né qua một bên nhưng không biết tại sao, conchuột kia chạy được nửa đường đột nhiên lại lui về sau một chút.
Huyền Kỳ cũng nhìn thấy, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, vội gọi VuDương: “Nhanh đến xem có chuyện gì, con chuột hình như sợ Thanh Loan.”
Vu Dương ném ra hai quả cầu lửa, vọt qua, tôi chỉ vào dưới chân mìnhcho anh ta nhìn. Anh ta nhìn thấy cũng hơi ngạc nhiên, đánh giá tôi từtrên xuống dưới.
“Này, nhanh lên đi, có biết lí do tại sao không?” Lúc này, áp lực gần như tập trung hết lên người Thẩm Thiên Huy.
Vu Dương giúp anh ta một tay, rồi lại quay lại hỏi tôi vừa nãy cóchuyện gì xảy ra, tôi khoa tay múa chân kể lại, anh ta lại xem xét tôimột lần, đột nhiên mắt hơi sáng lên, đưa tay, xõa mái tóc đuôi ngựa củatôi ra.
Tôi bị hành động đột ngột này của anh ta làm hết hồn, vội vàng đè lại mớ tóc đang bay tứ tán.
Vu Dương kéo tay tôi xuống “Đừng, bọn nó sợ tóc.”
Nghe lời này của anh ta, Huyền Kỳ bắt đầu hối hận tại sao mình không nuôi tóc dài (=)))) )
Vu Dương đứng cạnh tôi, một tay nâng quả cầu lửa, một tay khoác lênvai tôi nói: “Đi từ từ về phía trước, tôi nghĩ cách lấy chủy thủ về.”
Thân thể của anh ta rất gần, dường như không có khe hở với thân thểtôi, mũi tôi ngửi được một mùi hương dễ chịu nhàn nhạt, cứ như là mùithơm của chăn sau khi phơi dưới ánh nắng mặt trời. Mặt tôi liền như bịđốt cháy, ngay cả lỗ tai cũng nóng hừng hực, cổ họng hơi khô khốc, timđập “thình thịch” cứ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Đi đi, không phải sợ.” Anh ta nhẹ nhàng đẩy tôi.
Tôi bình tĩnh lại, kéo tóc ra trước ngực, bắt đầu bước đi.
Dọc theo đường đi, mấy con chuột trước mặt liền rối rít tản ra, điđược một lúc, một con chuột nhào lên từ phía sau hoặc bên hông cũng bịVu Dương đốt cho cháy thành than, không bao lâu sau, tôi liền đi đếntrước mặt con chuột đang ngậm chủy thủ.
Con chuột này cũng không sợ, tôi vẫn cứ thẳng lưng đứng đó, lúc này, ngoài khoang thuyền bỗng vang lên tiếng cười.
Vu Dương sửng sốt, ngay sau đó vươn tay về phía con chuột kia.
“Tao khuyên mày tốt nhất đừng đụng đến nó.” Một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Trong bóng tối, dần xuất hiện một con chuột lớn đi dến, thân caochừng một mét rưỡi, lông ngắn màu đen xám dán chặt lấy thân thể, tuynhiên điều buồn cười chính là, nửa thân dưới của nó lại đang mặc một cái quần đi biển đủ màu.
“Tao biết mày lợi hại” nó nói “Chỉ là, chúng mày tốt nhất nên biếtđiều một chút, nếu không, Tiểu Bàn chỉ cần cắn nhẹ thôi là bảo bối nàyliền gãy làm đôi ngay.”
Lúc này bầy chuột đã ngừng tấn công, đều quay đầu nhìn về phía con chuột to này.
“Bạch Nhận là chủ nhân của mày?” Vu Dương từ sau lưng tôi đi ra hỏi.
Con chuột lớn gật mạnh đầu:”Chủ nhân chưa hoàn thành tâm nguyện, tao tới để hoàn thành!”
Xem dáng vẻ nhân nghĩa của nó, lại thêm cái quần đi biển trên ngườinó, tôi suýt nữa bật cười, lại nghe thấy tiếng “phụt” ở sau lưng, có lẽlà Huyền Kỳ đã nhịn không nổi.
“Cười cái gì mà cười!” Con chuột lớn cảm thấy bị sỉ nhục, quát to.
Sau đó, nó vung chân trước lên, đàn chuột liền lập tức rút lui sạch sẽ, chỉ để lại con chuột đang ngậm chủy thủ.
Thẩm Thiên Huy thở phào nhẹ nhõm, cùng Huyền Kỳ chạy đến cạnh chúng tôi,
Con chuột lớn cố sức trừng đôi mắt nhỏ xíu của nó, dùng tiếng nóichói tai kêu lên: “Mau đưa đồ mà chủ nhân muốn chúng mày giao ra đây!”
“Ngài Chuột à, không có mang theo trên người, làm thế nào đây?” Thẩm Thiên Huy cũng nghẹn cười, vừa chắp tay vừa nói.
“Không được gọi tao là chuột!” Con chuột lớn hiển nhiên vô cùng không thích xưng hô này “Gọi tao là ngài Răng Nhọn!”
“Được được.” Thẩm Thiên Huy vội đổi lại, “Ngài Răng Nhọn, thật sự xin lỗi, đồ thật sự chúng tôi không mang theo, vốn là đã nói với chủ nhânmấy người rồi, chờ hai ngày nữa chúng tôi mới đưa được.”
Đôi mắt của con chuột lớn chuyển động, cười ha ha nói: “Mày tưởng tao là đồ ngu ư, nói như vậy ai tin đây? Nhanh lên đi, nếu không, tao đểcho Tiểu Bàn ra nói chuyện!”
“Đừng đừng.” Thẩm Thiên Huy làm ra vẻ đáng thương, “Ngài Răng Nhọn à, thật mà, chúng tôi đâu dám lừa gạt ngài chứ!”
“Vậy sao….” Con chuột lớn trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên chỉ vào VuDương nói: “Này, khoan nói tới vật đó đã, giờ tao phải giết tên này đểtrả thu cho chủ nhân tao!”
Vu Dương trầm mặt xuống, vừa định ra tay, lại bị Thẩm Thiên Huy đè lại.
“Ngài Răng Nhọn à, tôi đây đối với ngài là hết lòng, kính nể vôcùng.” Anh ta cúi người thật sâu, sau đó xoay chuyển: “Nhưng, ngài thông minh như vậy, sao có thể phạm phải cái sai lầm cấp thấp như thế?”
Con chuột lớn nhảy dựng lên: “Tao mà phạm sai lầm chắc? Tôi không bao giờ sai, mày nói nhảm, tao muốn giết mày!”
“Ngài hãy bình tĩnh chớ nóng, bình tĩnh chớ nóng.” Thẩm Thiên Huy lại trấn an.
Tôi với Huyền Kỳ dần bình tĩnh lại, cũng không lo lắng nó sẽ giết ai, chỉ tò mò xem Thẩm Thiên Huy sẽ nói gì.
“Mày nói đi, nói không rõ ràng tao giết mày!” Con chuột nói với Thẩm Thiên Huy.
Thẩm Thiên Huy lại khom người chào rồi nói: “Ngài bình tĩnh đi, ngài với chủ nhân ngài, ai lợi hại hơn?”
Con chuột lớn suy nghĩ sơ rồi nói: “Tất nhiên tao không bằng rồi.”
Thẩm Thiên Huy gật đầu: “Bản lĩnh của chúng tôi ngài cũng thấy rồi, ngay cả mấy trăm tên bộ hạ của ngài cũng không thể ứng phó.”
Con chuột lớn cũng gật đầu, tỏ vẻ vô cùng đồng ý.
Thẩm Thiên Huy lại nói: “Cho nên, nếu bản lĩnh của ngài không bằngchủ nhân ngài, bản lĩnh của chúng tôi không bằng ngài, như vậy, cho dùanh ta có lợi hại, chúng tôi có tài đức gì có thể giết chủ nhân ngàichứ?”
Con chuột lớn suy nghĩ một lúc lâu, mới chần chờ nói: “Như vậy….như vậy….”
“Đúng, kẻ giết chủ nhân ngài chắc chắn là kẻ khác.” Thẩm Thiên Huyxen ngang lời nó, nói năng hùng hồn đầy lí lẽ “Ngài thật sự là đoánchuyện như thần, tôi đây thật bái phục.”
Nghe lời này, vẻ mặt con chuột lớn liền hòa hoãn.
Thẩm Thiên Huy tiếp tục thêm mắm thêm muối: “Ngài nghĩ xem, bản lĩnhcủa anh ta, ngài cũng đã thấy, đơn giản là phóng ra một đốm lửa, mà vếtthương trên người chủ nhân ngài lại không phải là do bỏng, tôi nghĩ,điều này ngài đã biết.”
“Ừm.” Con chuột thuận thế gật đầu.
“Cho nên mới nói, điều này chứng minh, kẻ giết chủ nhân ngài nhấtđịnh là một cao thủ, không phải là vô danh tiểu tốt như bọn tôi vậy.”Thẩm Thiên Huy tiếp tục ba hoa “Mà cao thủ, phải là dạng gần bằng đạinhân mới có thể đối phó, chúng tôi để tên đó nhét kẽ răng cũng không đủnữa là.”
Được nịnh hót nhiều như thế, con chuột lớn bắt đầu tỏ vẻ đắc ý.
“Cho nên…ngài nghĩ xem….” Thẩm Thiên Huy nhân cơ hội van xin “Caonhân giống như ngài vậy, cần gì làm khó chúng tôi chứ, không bằng…”
“Ừm.” Con chuột lớn gật đầu “Nhóc con, mày tên gì? Rất thông minh,hợp ý tao, không bằng ở lại bên cạnh tao đi. Chủ nhân đã chết, người làm chủ chính là tao, cam đoan sẽ không bạc đãi mày.”
Mấy lời này vừa nói ra, Thẩm Thiên Huy liền chết lặng, há hốc mồm“Chuyện này…chuyện này…” cả buổi trời, lại không biết đáp lời ra sao.
Huyền Kỳ đã sớm muốn lăn ra cười, Vu Dương cũng quay đầu qua hướng khác, không nhịn được muốn cười.
“Ngài Răng Nhọn.” Tôi thấy tình hình không tốt, liền ra vẻ thục nữhành lễ “Người anh này của tôi tất nhiên là đồng ý ở lại bên cạnh ngài,chỉ là, mấy người chúng tôi còn thù lớn chưa trả, chờ chúng tôi tự tayđâm kẻ thù sẽ trở lại phụng dưỡng ngài.”
Hiện trường ai cũng yên lặng, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn tôi.
Tôi cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh nhìn bọn họ, cố gắng làm giọng mình có vẻ thành khẩn: “Tâm trạng chưa trả được thù, ngài nhất định hiểu rõ, xincho chúng tôi đi.”
Vừa nói xong, thấy con chuột lớn kia ngây người thật lâu, sau đó lạinghẹn ngào: “Tốt, rất tốt. Tiểu Bàn, trả đồ lại cho mấy người họ đi.”
Diệu Diệu ở trên giường cong lưng lên, đuôi xù lên như đuôi sóc, kêu to “Meo meo” một tiếng.
Có lẽ là đám chuột này vẫn quen với cuộc sống dưới nước, chưa từngtiếp xúc qua với con mèo nào nên nghe thấy tiếng kêu đó thì vẫn thờ ơnhư cũ.
Diệu Diệu phô trương thanh thế một lúc, thấy tất cả mọi người không có phản ứng, liền đột nhiên biến mất.
“Diệu Diệu!” Tôi căng thẳng, nghĩ là cô ấy có chuyện gì rồi.
“Trốn đi.” Vu Dương không cần quay đầu lại cũng biết là có chuyện gì xảy ra.
Bỗng nhiên có một con chuột, trợn đôi mắt đỏ như máu xông về phía Vu Dương.
Vu Dương vung tay đúng lúc đỡ được, bóp mạnh vào người nó, con chuộtliền lập tức hóa thành một đống tro, rơi xuống đất từ mấy khoảng trốnggiữa mấy ngón tay anh ta.
Đám chuột hơi hoảng, ở những chỗ đống tro kia rơi xuống, bọn chúngđều liên tiếp tránh né, con chuột vốn đang ngậm chủy thủ kia “chít chít” mấy tiếng rồi bò tới chỗ mấy con chuột đang không ngừng tránh né kia,ngậm lấy cổ bọn chúng kéo ra chỗ khác. Sau đó, những con chuột khácnhanh chóng lấp đầy chỗ trống kia.
Người đã chứng kiến cả quá trình như tôi đây liền không khỏi sởn cả gai óc.
Mấy con chuột kia thấy Vu Dương không dễ đối phó liền xông về phíachúng tôi, Thẩm Thiên Huy đeo đôi bao tay đã dùng trên cầu Nại Hà, nhanh tay hất mấy con chuột đang xông đến ngã trên đất, bọn chúng liền cogiật một lúc rồi chết hẳn.
“Đây là cái gì?” Huyền Kỳ tỏ vẻ vô cùng hâm mộ với đôi bao tay kia liền hỏi.
Thẩm Thiên Huy chưa kịp đáp lời, Vu Dương lại hất văng thêm một conchuột nữa liền nói xen vào: “Mau nghĩ cách đi, lấy được chủy thủ đã rồinói tiếp.”
Vu Dương nhìn quanh, ném ra hai quả cầu lửa nho nhỏ, mở được một phần đất trống. Thế nhưng bọn chuột thật sự quá nhiều, lửa vừa tắt, khoảngđất trống kia lập tức bị mấy con chuột lấp đầy.
Con chuột ngậm chủy thủ vẫn vững vàng đứng giữa bầy chuột, lạnh lùng nhìn chúng tôi.
“Rốt cuộc là có bao nhiêu con chuột chứ!” Thẩm Thiên Huy phải lo cho ba người cùng lúc, dần dần thở hơi gấp.
Tôi quay đầu nhìn quanh, chợt phát hiện mặc dù có rất nhiều chuộtxông về phía chúng tôi nhưng dường như chỉ hướng về phía Thẩm Thiên Huyvà Huyền Kỳ, thậm chí, có mấy con chuột vốn đang vây quanh tôi khôngbiết từ lúc nào đã lui ra chỗ khác.
Tôi thử đi qua hai bước, chân vừa mới nhúc nhích đã nghe bên tai có người bảo tôi cẩn thận.
Chỉ thấy từ đám chuột kia có một con chuột đang xông về phía tôi.Thẩm Thiên Huy lúc này đang bị ba bốn con chuột quấn lấy, không thểthoát thân, phật châu ngọc của Huyền Kỳ cũng không sử dụng được, vừaphải lấy tai nghe quấn làm hai thành roi rồi quất lung tung, vừa khẩntrương nhìn tôi.
Tôi theo bản năng muốn né qua một bên nhưng không biết tại sao, conchuột kia chạy được nửa đường đột nhiên lại lui về sau một chút.
Huyền Kỳ cũng nhìn thấy, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, vội gọi VuDương: “Nhanh đến xem có chuyện gì, con chuột hình như sợ Thanh Loan.”
Vu Dương ném ra hai quả cầu lửa, vọt qua, tôi chỉ vào dưới chân mìnhcho anh ta nhìn. Anh ta nhìn thấy cũng hơi ngạc nhiên, đánh giá tôi từtrên xuống dưới.
“Này, nhanh lên đi, có biết lí do tại sao không?” Lúc này, áp lực gần như tập trung hết lên người Thẩm Thiên Huy.
Vu Dương giúp anh ta một tay, rồi lại quay lại hỏi tôi vừa nãy cóchuyện gì xảy ra, tôi khoa tay múa chân kể lại, anh ta lại xem xét tôimột lần, đột nhiên mắt hơi sáng lên, đưa tay, xõa mái tóc đuôi ngựa củatôi ra.
Tôi bị hành động đột ngột này của anh ta làm hết hồn, vội vàng đè lại mớ tóc đang bay tứ tán.
Vu Dương kéo tay tôi xuống “Đừng, bọn nó sợ tóc.”
Nghe lời này của anh ta, Huyền Kỳ bắt đầu hối hận tại sao mình không nuôi tóc dài (=)))) )
Vu Dương đứng cạnh tôi, một tay nâng quả cầu lửa, một tay khoác lênvai tôi nói: “Đi từ từ về phía trước, tôi nghĩ cách lấy chủy thủ về.”
Thân thể của anh ta rất gần, dường như không có khe hở với thân thểtôi, mũi tôi ngửi được một mùi hương dễ chịu nhàn nhạt, cứ như là mùithơm của chăn sau khi phơi dưới ánh nắng mặt trời. Mặt tôi liền như bịđốt cháy, ngay cả lỗ tai cũng nóng hừng hực, cổ họng hơi khô khốc, timđập “thình thịch” cứ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Đi đi, không phải sợ.” Anh ta nhẹ nhàng đẩy tôi.
Tôi bình tĩnh lại, kéo tóc ra trước ngực, bắt đầu bước đi.
Dọc theo đường đi, mấy con chuột trước mặt liền rối rít tản ra, điđược một lúc, một con chuột nhào lên từ phía sau hoặc bên hông cũng bịVu Dương đốt cho cháy thành than, không bao lâu sau, tôi liền đi đếntrước mặt con chuột đang ngậm chủy thủ.
Con chuột này cũng không sợ, tôi vẫn cứ thẳng lưng đứng đó, lúc này, ngoài khoang thuyền bỗng vang lên tiếng cười.
Vu Dương sửng sốt, ngay sau đó vươn tay về phía con chuột kia.
“Tao khuyên mày tốt nhất đừng đụng đến nó.” Một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Trong bóng tối, dần xuất hiện một con chuột lớn đi dến, thân caochừng một mét rưỡi, lông ngắn màu đen xám dán chặt lấy thân thể, tuynhiên điều buồn cười chính là, nửa thân dưới của nó lại đang mặc một cái quần đi biển đủ màu.
“Tao biết mày lợi hại” nó nói “Chỉ là, chúng mày tốt nhất nên biếtđiều một chút, nếu không, Tiểu Bàn chỉ cần cắn nhẹ thôi là bảo bối nàyliền gãy làm đôi ngay.”
Lúc này bầy chuột đã ngừng tấn công, đều quay đầu nhìn về phía con chuột to này.
“Bạch Nhận là chủ nhân của mày?” Vu Dương từ sau lưng tôi đi ra hỏi.
Con chuột lớn gật mạnh đầu:”Chủ nhân chưa hoàn thành tâm nguyện, tao tới để hoàn thành!”
Xem dáng vẻ nhân nghĩa của nó, lại thêm cái quần đi biển trên ngườinó, tôi suýt nữa bật cười, lại nghe thấy tiếng “phụt” ở sau lưng, có lẽlà Huyền Kỳ đã nhịn không nổi.
“Cười cái gì mà cười!” Con chuột lớn cảm thấy bị sỉ nhục, quát to.
Sau đó, nó vung chân trước lên, đàn chuột liền lập tức rút lui sạch sẽ, chỉ để lại con chuột đang ngậm chủy thủ.
Thẩm Thiên Huy thở phào nhẹ nhõm, cùng Huyền Kỳ chạy đến cạnh chúng tôi,
Con chuột lớn cố sức trừng đôi mắt nhỏ xíu của nó, dùng tiếng nóichói tai kêu lên: “Mau đưa đồ mà chủ nhân muốn chúng mày giao ra đây!”
“Ngài Chuột à, không có mang theo trên người, làm thế nào đây?” Thẩm Thiên Huy cũng nghẹn cười, vừa chắp tay vừa nói.
“Không được gọi tao là chuột!” Con chuột lớn hiển nhiên vô cùng không thích xưng hô này “Gọi tao là ngài Răng Nhọn!”
“Được được.” Thẩm Thiên Huy vội đổi lại, “Ngài Răng Nhọn, thật sự xin lỗi, đồ thật sự chúng tôi không mang theo, vốn là đã nói với chủ nhânmấy người rồi, chờ hai ngày nữa chúng tôi mới đưa được.”
Đôi mắt của con chuột lớn chuyển động, cười ha ha nói: “Mày tưởng tao là đồ ngu ư, nói như vậy ai tin đây? Nhanh lên đi, nếu không, tao đểcho Tiểu Bàn ra nói chuyện!”
“Đừng đừng.” Thẩm Thiên Huy làm ra vẻ đáng thương, “Ngài Răng Nhọn à, thật mà, chúng tôi đâu dám lừa gạt ngài chứ!”
“Vậy sao….” Con chuột lớn trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên chỉ vào VuDương nói: “Này, khoan nói tới vật đó đã, giờ tao phải giết tên này đểtrả thu cho chủ nhân tao!”
Vu Dương trầm mặt xuống, vừa định ra tay, lại bị Thẩm Thiên Huy đè lại.
“Ngài Răng Nhọn à, tôi đây đối với ngài là hết lòng, kính nể vôcùng.” Anh ta cúi người thật sâu, sau đó xoay chuyển: “Nhưng, ngài thông minh như vậy, sao có thể phạm phải cái sai lầm cấp thấp như thế?”
Con chuột lớn nhảy dựng lên: “Tao mà phạm sai lầm chắc? Tôi không bao giờ sai, mày nói nhảm, tao muốn giết mày!”
“Ngài hãy bình tĩnh chớ nóng, bình tĩnh chớ nóng.” Thẩm Thiên Huy lại trấn an.
Tôi với Huyền Kỳ dần bình tĩnh lại, cũng không lo lắng nó sẽ giết ai, chỉ tò mò xem Thẩm Thiên Huy sẽ nói gì.
“Mày nói đi, nói không rõ ràng tao giết mày!” Con chuột nói với Thẩm Thiên Huy.
Thẩm Thiên Huy lại khom người chào rồi nói: “Ngài bình tĩnh đi, ngài với chủ nhân ngài, ai lợi hại hơn?”
Con chuột lớn suy nghĩ sơ rồi nói: “Tất nhiên tao không bằng rồi.”
Thẩm Thiên Huy gật đầu: “Bản lĩnh của chúng tôi ngài cũng thấy rồi, ngay cả mấy trăm tên bộ hạ của ngài cũng không thể ứng phó.”
Con chuột lớn cũng gật đầu, tỏ vẻ vô cùng đồng ý.
Thẩm Thiên Huy lại nói: “Cho nên, nếu bản lĩnh của ngài không bằngchủ nhân ngài, bản lĩnh của chúng tôi không bằng ngài, như vậy, cho dùanh ta có lợi hại, chúng tôi có tài đức gì có thể giết chủ nhân ngàichứ?”
Con chuột lớn suy nghĩ một lúc lâu, mới chần chờ nói: “Như vậy….như vậy….”
“Đúng, kẻ giết chủ nhân ngài chắc chắn là kẻ khác.” Thẩm Thiên Huyxen ngang lời nó, nói năng hùng hồn đầy lí lẽ “Ngài thật sự là đoánchuyện như thần, tôi đây thật bái phục.”
Nghe lời này, vẻ mặt con chuột lớn liền hòa hoãn.
Thẩm Thiên Huy tiếp tục thêm mắm thêm muối: “Ngài nghĩ xem, bản lĩnhcủa anh ta, ngài cũng đã thấy, đơn giản là phóng ra một đốm lửa, mà vếtthương trên người chủ nhân ngài lại không phải là do bỏng, tôi nghĩ,điều này ngài đã biết.”
“Ừm.” Con chuột thuận thế gật đầu.
“Cho nên mới nói, điều này chứng minh, kẻ giết chủ nhân ngài nhấtđịnh là một cao thủ, không phải là vô danh tiểu tốt như bọn tôi vậy.”Thẩm Thiên Huy tiếp tục ba hoa “Mà cao thủ, phải là dạng gần bằng đạinhân mới có thể đối phó, chúng tôi để tên đó nhét kẽ răng cũng không đủnữa là.”
Được nịnh hót nhiều như thế, con chuột lớn bắt đầu tỏ vẻ đắc ý.
“Cho nên…ngài nghĩ xem….” Thẩm Thiên Huy nhân cơ hội van xin “Caonhân giống như ngài vậy, cần gì làm khó chúng tôi chứ, không bằng…”
“Ừm.” Con chuột lớn gật đầu “Nhóc con, mày tên gì? Rất thông minh,hợp ý tao, không bằng ở lại bên cạnh tao đi. Chủ nhân đã chết, người làm chủ chính là tao, cam đoan sẽ không bạc đãi mày.”
Mấy lời này vừa nói ra, Thẩm Thiên Huy liền chết lặng, há hốc mồm“Chuyện này…chuyện này…” cả buổi trời, lại không biết đáp lời ra sao.
Huyền Kỳ đã sớm muốn lăn ra cười, Vu Dương cũng quay đầu qua hướng khác, không nhịn được muốn cười.
“Ngài Răng Nhọn.” Tôi thấy tình hình không tốt, liền ra vẻ thục nữhành lễ “Người anh này của tôi tất nhiên là đồng ý ở lại bên cạnh ngài,chỉ là, mấy người chúng tôi còn thù lớn chưa trả, chờ chúng tôi tự tayđâm kẻ thù sẽ trở lại phụng dưỡng ngài.”
Hiện trường ai cũng yên lặng, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn tôi.
Tôi cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh nhìn bọn họ, cố gắng làm giọng mình có vẻ thành khẩn: “Tâm trạng chưa trả được thù, ngài nhất định hiểu rõ, xincho chúng tôi đi.”
Vừa nói xong, thấy con chuột lớn kia ngây người thật lâu, sau đó lạinghẹn ngào: “Tốt, rất tốt. Tiểu Bàn, trả đồ lại cho mấy người họ đi.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
- bình luận