Cửu Biện Liên - Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
Chương trước- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cửu Biện Liên
Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
“Mẹ của bọn mày là kẻ quái dị.” giọng của Huyền Kỳ hơi run “Có lộtthêm bao nhiêu da mặt nữa cũng không thể xinh đẹp hơn đâu, hai đứa bâycũng là hai đứa nhóc quái đản, cho nên cô ta mới ghét bỏ, không cầnchúng mày nữa!”
Nói như thế thì vốn chẳng khác nào là tìm đường vào chỗ chết chứ,nhưng tôi hiểu ý cậu đang muốn dời sự chú ý của Quý Lâm khỏi tôi, để tôi lấy chủy thủ ra.
Quả nhiên, Quý Lâm vừa nghe thấy mấy lời này liền gầm lớn, chẳng thèm quan tâm tôi mà như phát điên xông về phía cậu.
Huyền Kỳ nhìn Quý Lâm đang hung hăng xông đến, vội ngồi xổm xuống, dùng cả hai tay hai chân nằm sát dưới sàn.
Quý Lâm bổ nhào về phía trước, ngón tay nhọn hoắc cào ra mấy đườngsâu hoắm trên tường, cô ta rút tay về, nhảy về phía Huyền Kỳ đang nằm,bắt được mắt cá chân của cậu.
Huyền Kỳ sợ đến mức biến sắc, cố sức đá mấy cái thật mạnh nhưng lạikhông thể thoát, đành quẳng Phật châu ngọc ra. Tay Quý Lâm bị chạm phảibốc lên khói xanh, nhưng vẫn không hề thả chân cậu ra.
“Thanh Loan, mau lên!” Móng tay bén nhọn của cô ta bấm thật sâu vàothịt Huyền Kỳ, cậu đau đến hít khí lạnh, trên vớ đã thấm đẫm máu.
Tôi vội vàng lấy chủy thủ ra, chạy qua mấy bước, dùng hết sức đâm xuống.
Mặc dù như dự đoán, tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nhưng VươngHân Nhiên vẫn không rời khỏi thân thể Quý Lâm, mà chỉ đau đớn giãy dụa,cố sức thoát khỏi lưỡi chủy thủ.
“Thanh Loan, đừng nương tay!” Huyền Kỳ cuối cùng cũng thu chân lại được.
Tôi cắn chặt răng, lại cố sức, nhưng tình hình vẫn như cũ.
Đang lúc tôi không biết phải làm sao, Quý Lâm lại gầm lên, nắm chặtcổ áo tôi, quẳng tôi về phía tường. Ngay lập tức, tôi liền cảm thấy bịmột luồng sức mạnh vô cùng lớn hất ra, thân thể không tự chủ bay ra, vamạnh vào vách tường rồi trượt xuống.
Cả người tôi như trống rỗng, cơn đau nhức lan khắp tận xương và toànthân, trong miệng cũng dâng lên vị mặn, bên tai chỉ toàn tiếng “ongong”, trước mắt như nổi sao.
Tôi thoáng nghe thấy Quý Lâm cầm lấy chuôi chủy thủ, mặc dù trên taycô ta vang lên mấy tiếng xoẹt xoẹt, khói xanh cũng bốc lên đặc quánhnhưng chủy thủ cuối cùng vẫn bị rút ra.
“Chạy mau! Chạy mau!” Huyền Kỳ cố sức đứng lên, khập khễnh nhưng vẫndùng Phật châu ngọc vung về phía Quý Lâm đang càng ngày càng gần tôi.
Tôi cũng rất muốn chạy, nhưng lúc này, xương cốt trên người tôi cứ như bị chặt đứt, chỉ động đậy thôi đã cảm thấy khó khăn.
Quý Lâm bị Phật châu ngọc quất trúng cũng chỉ hơi nghiêng ngả mộtchút. Cô ta dường như không thèm quan tâm đến bất cứ sự quấy nhiễu nàokhác, chỉ một lòng muốn đôi mắt của tôi. Huyền Kỳ vung mấy cái nhưng tác dụng không được bao nhiêu, đành cố nhặt cây chủy thủ bị rơi trên đấtlên. Tuy vậy, chủy thủ trong tay cậu lại không hề phát huy tác dụng.
Mồ hôi lạnh trên trán tôi không ngừng chảy xuống, bên tai tôi chỉtoàn tiếng “ong ong”, trước mắt như biến thành màu đen, đầu váng mắthoa, ngực không thở nổi, tôi không nhịn được phun ra một ngụm máu.
Tôi dường như nghe được tiếng của Huyền Kỳ đang gấp gáp gọi tôi, nhưng âm thanh lại như rất xa xăm.
Đột nhiên, một trận gió lạnh thổi vào mặt, sau đó, có người đỡ tôi lên.
“Thanh Loan, có sao không?” Người nọ vỗ nhẹ mặt tôi, khẽ gọi.
Mở mắt ra, tôi thấy Thẩm Thiên Huy đang dùng khăn tay lau khuôn mặtđầy máu và mồ hôi của tôi, mà Quý Lâm vốn đã ở trước mặt tôi, lúc này đã bị Vu Dương kiềm lại.
“Cho nó chết cháy đi, đốt đi!” Huyền Kỳ oán hận lớn tiếng nói.
“Vậy người này mấy người cũng không cần luôn à?” Sức mạnh của VuDương rất lớn, túm lấy Quý Lâm không hề tốn sức, khiến cô ta không thểtránh thoát
Chúng tôi nghe vậy liền sửng sốt, đúng vậy, chỉ muốn tiêu diệt VươngHân Nhiên lại quên mất Quý Lâm lúc này vẫn còn là một người sống sờ sờ.
“Thẩm Thiên Huy, học thuật Khu Linh* có giỏi không?” Vu Dương hỏi.
(*khu linh: trừ hồn, giải hồn)
Thẩm Thiên Huy nghĩ một lúc: “Có thể thử xem.”
“Thử à?” Vu Dương nhướng mày “Thử gì thì thử đi, nhanh lên đó.”
“Thử không thành thì sao?” Huyền Kỳ hỏi.
“Thì người này sẽ chết.” Thẩm Thiên Huy lấy ra một tờ giấy vàng, hítthật sâu: “Chỉ là, cũng có thể khiến cô ta chết thoải mái một chút,không đến nỗi nửa sống nửa chết thế này.”
Nói rồi lại hít thật sâu, miệng lẩm bẩm.
“Sinh linh vong hồn, Âm Dương khác đường, mau lui!” Thẩm Thiên Huy quát to một tiếng, sau đó dán giấy vàng lên người Quý Lâm.
Lần này, tiếng kêu thảm thiết càng vang hơn tiếng kêu vừa rồi, thêlương hơn, dài hơn, cũng chỉ trong vài gaiay, bóng dáng Vương Hân Nhiênđược bao bọc trong một làn khói đen liền bị bắn ra khỏi người Quý Lâm,chưa kịp rơi xuống đất đã đột nhien biến mất.
Cửa bỗng nhiên lại phát ra âm thanh chấn động, cứ như có người ở bênngoài đang cố xô cửa vào, Vu Dương khẽ cau mày, để Quý Lâm đang mềm nhũn trên tay xuống, lôi Thẩm Thiên Huy nhảy từ cửa sổ nhảy ra.
“Nè, ở đây là lầu bốn đó!” Huyền Kỳ đưa đầu ra ngoài cửa sổ kêu to.
Cùng lúc đó, cửa bị tông ngã, có hai người cầm ghế dài xông đến — làDiêu đội và một người cảnh sát khác, bọn họ nhìn mặt đất hỗn độn, nhấtthời ngây ngẩn cả người.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Chết hết rồi à? Mau ra đây!” Diêu đội là người phản ứng lại đầu tiên, chạy ra ngoài quát.
Tôi dựa vào tường ngồi xuống, mặc dù cơn đau đã trở nên đỡ hơn, nhưng tôi vẫn cảm thấy như trời đất quay cuồng, lồng ngực vẫn vô cùng khóchịu. Tôi cố nhướng mi mắt, thấy Quý Lâm té ngửa trên đất, trên tay lạikhông hề có tấm da mặt, móng tay cũng không hề dài ra, Huyền Kỳ thì ngồi trên đất cạnh giường, chân đầy máu, căng thẳng nhìn tôi.
Rất nhanh sau đó, mấy bác sĩ y tá chạy vào, thấy tình cảnh trongphòng cũng sững sờ, sau đó đẩy giường vào, ba chân bốn cẳng khiêng haingười chúng tôi lên giường, đẩy đi kiểm tra.
Huyền Kỳ không sao, vết thương trên chân sâu nhưng không làm tổnthương đến gân cốt, băng bó kĩ rồi nghỉ ngơi mấy hôm là được. Tôi cũngkhông sao, chỉ là bị va quá mạnh, có chấn động não nhẹ, cũng giống Huyền Kỳ, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.
Sau một trận hành hạ, tôi cảm thấy vừa choáng vừa mệt, sau đó được đẩy vào phòng bệnh, liền ngủ say.
Ban đầu tôi ngủ rất ngon, cũng không biết đã qua bao lâu, tôi dần cảm thấy có thứ gì đó đè nặng trên người, khiến tôi khó thở, rốt cuộc cũngtỉnh giấc.
Trong phòng bệnh tối đen, vốn là Huyền Kỳ đang nằm ở giữa bên cạnh, không biết đã đi đâu rồi.
“Cô gái, muốn mua phấn trang điểm không?” Một giọng nói yếu ớt vang lên trong bóng tối.
Lòng tôi lập tức căng thẳng, theo bản năng muốn ngồi dậy nhưng taychân mềm nhũn không hề có sức lực, cho dù muốn nghiêng đầu về phía phátra âm thanh cũng phải cố hết sức.
“Muốn phấn trang điểm không? Là cách điều chế tổ truyền đó.” Một bóng người thấp bé đứng ở xa xa.
Một bà lão gầy gò, trên vạt áo màu đen có gắn một đóa hoa lan trắng,đầu tóc bạc phơ bóng loáng búi ở sau đầu, không phải bà lão bán phấntrang điểm kia thì còn có thể là ai?
“Dùng phấn của ta, có thể làm cháu trở nên hấp dẫn đó.” Bà ta đi đến bên giường, cười hì hì đưa tay sờ mặt tôi.
Trên tay kia là bộ móng tay dài màu trắng, da tay lạnh như băng, thô ráp, còn có mùi thơm hoa sơn chi nồng nặc.
“Cô gái, muốn xinh đẹp không?” Lúc bà ta nói chuyện, thoạt nhìn vẫnluôn hòa ái dễ gần như thế “Tao giúp mày đổi một đôi mắt sáng ngời hơnnhé.”
“Không cần! Tôi không muốn xinh đẹp.” Tôi cố gắng né tránh tay bà ta “Có phải bà đã hại Quý Lâm không?”
Bà ta lắc đầu: “Tao đâu có hại nó, người hại nó là Vương Hân Nhiên.Ta chỉ thích thu thập những gương mặt xinh đẹp, thấy Vương Hân Nhiênđáng thương nên mới cho ả chọn một gương mặt mà ả thích, không ngờ ảnóng lòng như thế, không đợi lấy da mặt đã tự mình ra tay rồi.”
“Thai nhi đâu?” Tôi lại hỏi.
“Đâu liên quan gì đến tao.” Bà ta kề sát mặt đến, nhìn kĩ mắt tôi:“Tao chỉ nói cho nó biết một cách, nếu Vương Hân Nhiên đạt thành tâmnguyện sẽ thích chúng nó, nếu như có được đôi mắt của mày, cả nhà bangười chúng nó đều có thể đầu thai chuyển thế.”
“Đó là điều không thể.” Vừa nghe đã biết là dối trá.
Bà ta cũng không chối, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, quả thật làkhông thể nào, mấy đứa con nít mà, suốt ngày gào thét ầm ĩ, khiến ngườita phiền lòng quá mà —- chỉ là, cũng có chỗ tốt, chỉ cần nói bất cứchuyện gì có thể giúp chúng nó đầu thai, thì cho dù liều mạng đến hồnbay phách tán, chúng cũng nhất định làm.”
Bà lão này thật quá ghê tởm! Trong lòng tôi tức giận vô cùng, nhưng bất đắc dĩ, thân thể lại không thể nhúc nhích.
“Thật không biết là đôi mắt như thế nào nữa…” Bà ta nhìn một lúc lâu, như hạ quyết tâm nói: “Thôi kệ, móc thì móc thôi, hai con mắt thôi mà.”
Nhìn móng tay bén nhọn càng lúc càng gần, tôi theo bản năng nhắm mắtlại, nhưng đợi vài gaiay lại không cảm giác được thứ gì đến gần mắt cả,nhưng giường lại đang rung động.
“Mau giết hắn ta! Giết hắn ta!” Bà lão khàn giọng hô to.
Mở mắt ra, tôi đã thấy Vu Dương đứng ở đầu giường, một tay đè trên cổ bà lão, một tay nắm chặt bàn tay bà ta đang đưa ra, ở đằng sau còn có mộtVương Hân Nhiên được bao bọc bởi khói đen.
“Cẩn thận!” Tôi nhìn đằng sau anh nói.
Anh bước sang bên cạnh một bước, ném bà lão đang giãy dụa lên đất,đồng thời giơ tay hóa ra cầu lửa, không hề nề hà nện vào Vương HânNhiên.
Lửa xèo xèo bốc lên, nuốt chửng Vương Hân Nhiên, thậm chí, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không hề nghe thấy.
Vu Dương quay đầu lại, đá ngay một đá lên người bà lão kia, bà ta bị đá va vào vách tường, rồi mới rơi xuống.
“Một đá này trả lại giúp cô đó.” Anh hất cằm về phía tôi, sau đó nhìn bà lão nói tiếp: “Nào, nói thử xem, sứ giả Lang tộc đã nói cho mày biết trong mắt cô ấy có Di Thiên châu trông thế nào hả?”
Bà lão cười hắc hắc, khóe miệng có máu: “Không biết, cả người đều bịt kín, không thấy gì, giọng nói cũng không nghe ra nam nữ.”
Bà ta ho khan hai tiếng, còn nói: “Tao biết Chướng Nhãn pháp* chắckhông thể ngăn được mày, thế nhưng tao vẫn muốn đi tìm Di Thiên châu,không chừng còn có thể khôi phục dáng vẻ trước kia, aizz….”
(*Chướng Nhãn pháp: thuật che mắt)
Vu Dương không nói tiếp, chỉ cười lạnh lùng.
Bà lão nói tiếp: “Giờ cũng chẳng còn gì để nói, giết tao đi, tao đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, sẽ có một ngày như thế này.”
Vu Dương vẫn không nói lời nào, ném cầu lửa ra.
Lần này, lửa còn lớn hơn, chỉ chớp mắt, lửa đã bén tới góc phòng, bà lão kia yếu ớt kêu hai tiếng, sau đó liền yên lặng hẳn.
Nói như thế thì vốn chẳng khác nào là tìm đường vào chỗ chết chứ,nhưng tôi hiểu ý cậu đang muốn dời sự chú ý của Quý Lâm khỏi tôi, để tôi lấy chủy thủ ra.
Quả nhiên, Quý Lâm vừa nghe thấy mấy lời này liền gầm lớn, chẳng thèm quan tâm tôi mà như phát điên xông về phía cậu.
Huyền Kỳ nhìn Quý Lâm đang hung hăng xông đến, vội ngồi xổm xuống, dùng cả hai tay hai chân nằm sát dưới sàn.
Quý Lâm bổ nhào về phía trước, ngón tay nhọn hoắc cào ra mấy đườngsâu hoắm trên tường, cô ta rút tay về, nhảy về phía Huyền Kỳ đang nằm,bắt được mắt cá chân của cậu.
Huyền Kỳ sợ đến mức biến sắc, cố sức đá mấy cái thật mạnh nhưng lạikhông thể thoát, đành quẳng Phật châu ngọc ra. Tay Quý Lâm bị chạm phảibốc lên khói xanh, nhưng vẫn không hề thả chân cậu ra.
“Thanh Loan, mau lên!” Móng tay bén nhọn của cô ta bấm thật sâu vàothịt Huyền Kỳ, cậu đau đến hít khí lạnh, trên vớ đã thấm đẫm máu.
Tôi vội vàng lấy chủy thủ ra, chạy qua mấy bước, dùng hết sức đâm xuống.
Mặc dù như dự đoán, tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nhưng VươngHân Nhiên vẫn không rời khỏi thân thể Quý Lâm, mà chỉ đau đớn giãy dụa,cố sức thoát khỏi lưỡi chủy thủ.
“Thanh Loan, đừng nương tay!” Huyền Kỳ cuối cùng cũng thu chân lại được.
Tôi cắn chặt răng, lại cố sức, nhưng tình hình vẫn như cũ.
Đang lúc tôi không biết phải làm sao, Quý Lâm lại gầm lên, nắm chặtcổ áo tôi, quẳng tôi về phía tường. Ngay lập tức, tôi liền cảm thấy bịmột luồng sức mạnh vô cùng lớn hất ra, thân thể không tự chủ bay ra, vamạnh vào vách tường rồi trượt xuống.
Cả người tôi như trống rỗng, cơn đau nhức lan khắp tận xương và toànthân, trong miệng cũng dâng lên vị mặn, bên tai chỉ toàn tiếng “ongong”, trước mắt như nổi sao.
Tôi thoáng nghe thấy Quý Lâm cầm lấy chuôi chủy thủ, mặc dù trên taycô ta vang lên mấy tiếng xoẹt xoẹt, khói xanh cũng bốc lên đặc quánhnhưng chủy thủ cuối cùng vẫn bị rút ra.
“Chạy mau! Chạy mau!” Huyền Kỳ cố sức đứng lên, khập khễnh nhưng vẫndùng Phật châu ngọc vung về phía Quý Lâm đang càng ngày càng gần tôi.
Tôi cũng rất muốn chạy, nhưng lúc này, xương cốt trên người tôi cứ như bị chặt đứt, chỉ động đậy thôi đã cảm thấy khó khăn.
Quý Lâm bị Phật châu ngọc quất trúng cũng chỉ hơi nghiêng ngả mộtchút. Cô ta dường như không thèm quan tâm đến bất cứ sự quấy nhiễu nàokhác, chỉ một lòng muốn đôi mắt của tôi. Huyền Kỳ vung mấy cái nhưng tác dụng không được bao nhiêu, đành cố nhặt cây chủy thủ bị rơi trên đấtlên. Tuy vậy, chủy thủ trong tay cậu lại không hề phát huy tác dụng.
Mồ hôi lạnh trên trán tôi không ngừng chảy xuống, bên tai tôi chỉtoàn tiếng “ong ong”, trước mắt như biến thành màu đen, đầu váng mắthoa, ngực không thở nổi, tôi không nhịn được phun ra một ngụm máu.
Tôi dường như nghe được tiếng của Huyền Kỳ đang gấp gáp gọi tôi, nhưng âm thanh lại như rất xa xăm.
Đột nhiên, một trận gió lạnh thổi vào mặt, sau đó, có người đỡ tôi lên.
“Thanh Loan, có sao không?” Người nọ vỗ nhẹ mặt tôi, khẽ gọi.
Mở mắt ra, tôi thấy Thẩm Thiên Huy đang dùng khăn tay lau khuôn mặtđầy máu và mồ hôi của tôi, mà Quý Lâm vốn đã ở trước mặt tôi, lúc này đã bị Vu Dương kiềm lại.
“Cho nó chết cháy đi, đốt đi!” Huyền Kỳ oán hận lớn tiếng nói.
“Vậy người này mấy người cũng không cần luôn à?” Sức mạnh của VuDương rất lớn, túm lấy Quý Lâm không hề tốn sức, khiến cô ta không thểtránh thoát
Chúng tôi nghe vậy liền sửng sốt, đúng vậy, chỉ muốn tiêu diệt VươngHân Nhiên lại quên mất Quý Lâm lúc này vẫn còn là một người sống sờ sờ.
“Thẩm Thiên Huy, học thuật Khu Linh* có giỏi không?” Vu Dương hỏi.
(*khu linh: trừ hồn, giải hồn)
Thẩm Thiên Huy nghĩ một lúc: “Có thể thử xem.”
“Thử à?” Vu Dương nhướng mày “Thử gì thì thử đi, nhanh lên đó.”
“Thử không thành thì sao?” Huyền Kỳ hỏi.
“Thì người này sẽ chết.” Thẩm Thiên Huy lấy ra một tờ giấy vàng, hítthật sâu: “Chỉ là, cũng có thể khiến cô ta chết thoải mái một chút,không đến nỗi nửa sống nửa chết thế này.”
Nói rồi lại hít thật sâu, miệng lẩm bẩm.
“Sinh linh vong hồn, Âm Dương khác đường, mau lui!” Thẩm Thiên Huy quát to một tiếng, sau đó dán giấy vàng lên người Quý Lâm.
Lần này, tiếng kêu thảm thiết càng vang hơn tiếng kêu vừa rồi, thêlương hơn, dài hơn, cũng chỉ trong vài gaiay, bóng dáng Vương Hân Nhiênđược bao bọc trong một làn khói đen liền bị bắn ra khỏi người Quý Lâm,chưa kịp rơi xuống đất đã đột nhien biến mất.
Cửa bỗng nhiên lại phát ra âm thanh chấn động, cứ như có người ở bênngoài đang cố xô cửa vào, Vu Dương khẽ cau mày, để Quý Lâm đang mềm nhũn trên tay xuống, lôi Thẩm Thiên Huy nhảy từ cửa sổ nhảy ra.
“Nè, ở đây là lầu bốn đó!” Huyền Kỳ đưa đầu ra ngoài cửa sổ kêu to.
Cùng lúc đó, cửa bị tông ngã, có hai người cầm ghế dài xông đến — làDiêu đội và một người cảnh sát khác, bọn họ nhìn mặt đất hỗn độn, nhấtthời ngây ngẩn cả người.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Chết hết rồi à? Mau ra đây!” Diêu đội là người phản ứng lại đầu tiên, chạy ra ngoài quát.
Tôi dựa vào tường ngồi xuống, mặc dù cơn đau đã trở nên đỡ hơn, nhưng tôi vẫn cảm thấy như trời đất quay cuồng, lồng ngực vẫn vô cùng khóchịu. Tôi cố nhướng mi mắt, thấy Quý Lâm té ngửa trên đất, trên tay lạikhông hề có tấm da mặt, móng tay cũng không hề dài ra, Huyền Kỳ thì ngồi trên đất cạnh giường, chân đầy máu, căng thẳng nhìn tôi.
Rất nhanh sau đó, mấy bác sĩ y tá chạy vào, thấy tình cảnh trongphòng cũng sững sờ, sau đó đẩy giường vào, ba chân bốn cẳng khiêng haingười chúng tôi lên giường, đẩy đi kiểm tra.
Huyền Kỳ không sao, vết thương trên chân sâu nhưng không làm tổnthương đến gân cốt, băng bó kĩ rồi nghỉ ngơi mấy hôm là được. Tôi cũngkhông sao, chỉ là bị va quá mạnh, có chấn động não nhẹ, cũng giống Huyền Kỳ, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.
Sau một trận hành hạ, tôi cảm thấy vừa choáng vừa mệt, sau đó được đẩy vào phòng bệnh, liền ngủ say.
Ban đầu tôi ngủ rất ngon, cũng không biết đã qua bao lâu, tôi dần cảm thấy có thứ gì đó đè nặng trên người, khiến tôi khó thở, rốt cuộc cũngtỉnh giấc.
Trong phòng bệnh tối đen, vốn là Huyền Kỳ đang nằm ở giữa bên cạnh, không biết đã đi đâu rồi.
“Cô gái, muốn mua phấn trang điểm không?” Một giọng nói yếu ớt vang lên trong bóng tối.
Lòng tôi lập tức căng thẳng, theo bản năng muốn ngồi dậy nhưng taychân mềm nhũn không hề có sức lực, cho dù muốn nghiêng đầu về phía phátra âm thanh cũng phải cố hết sức.
“Muốn phấn trang điểm không? Là cách điều chế tổ truyền đó.” Một bóng người thấp bé đứng ở xa xa.
Một bà lão gầy gò, trên vạt áo màu đen có gắn một đóa hoa lan trắng,đầu tóc bạc phơ bóng loáng búi ở sau đầu, không phải bà lão bán phấntrang điểm kia thì còn có thể là ai?
“Dùng phấn của ta, có thể làm cháu trở nên hấp dẫn đó.” Bà ta đi đến bên giường, cười hì hì đưa tay sờ mặt tôi.
Trên tay kia là bộ móng tay dài màu trắng, da tay lạnh như băng, thô ráp, còn có mùi thơm hoa sơn chi nồng nặc.
“Cô gái, muốn xinh đẹp không?” Lúc bà ta nói chuyện, thoạt nhìn vẫnluôn hòa ái dễ gần như thế “Tao giúp mày đổi một đôi mắt sáng ngời hơnnhé.”
“Không cần! Tôi không muốn xinh đẹp.” Tôi cố gắng né tránh tay bà ta “Có phải bà đã hại Quý Lâm không?”
Bà ta lắc đầu: “Tao đâu có hại nó, người hại nó là Vương Hân Nhiên.Ta chỉ thích thu thập những gương mặt xinh đẹp, thấy Vương Hân Nhiênđáng thương nên mới cho ả chọn một gương mặt mà ả thích, không ngờ ảnóng lòng như thế, không đợi lấy da mặt đã tự mình ra tay rồi.”
“Thai nhi đâu?” Tôi lại hỏi.
“Đâu liên quan gì đến tao.” Bà ta kề sát mặt đến, nhìn kĩ mắt tôi:“Tao chỉ nói cho nó biết một cách, nếu Vương Hân Nhiên đạt thành tâmnguyện sẽ thích chúng nó, nếu như có được đôi mắt của mày, cả nhà bangười chúng nó đều có thể đầu thai chuyển thế.”
“Đó là điều không thể.” Vừa nghe đã biết là dối trá.
Bà ta cũng không chối, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, quả thật làkhông thể nào, mấy đứa con nít mà, suốt ngày gào thét ầm ĩ, khiến ngườita phiền lòng quá mà —- chỉ là, cũng có chỗ tốt, chỉ cần nói bất cứchuyện gì có thể giúp chúng nó đầu thai, thì cho dù liều mạng đến hồnbay phách tán, chúng cũng nhất định làm.”
Bà lão này thật quá ghê tởm! Trong lòng tôi tức giận vô cùng, nhưng bất đắc dĩ, thân thể lại không thể nhúc nhích.
“Thật không biết là đôi mắt như thế nào nữa…” Bà ta nhìn một lúc lâu, như hạ quyết tâm nói: “Thôi kệ, móc thì móc thôi, hai con mắt thôi mà.”
Nhìn móng tay bén nhọn càng lúc càng gần, tôi theo bản năng nhắm mắtlại, nhưng đợi vài gaiay lại không cảm giác được thứ gì đến gần mắt cả,nhưng giường lại đang rung động.
“Mau giết hắn ta! Giết hắn ta!” Bà lão khàn giọng hô to.
Mở mắt ra, tôi đã thấy Vu Dương đứng ở đầu giường, một tay đè trên cổ bà lão, một tay nắm chặt bàn tay bà ta đang đưa ra, ở đằng sau còn có mộtVương Hân Nhiên được bao bọc bởi khói đen.
“Cẩn thận!” Tôi nhìn đằng sau anh nói.
Anh bước sang bên cạnh một bước, ném bà lão đang giãy dụa lên đất,đồng thời giơ tay hóa ra cầu lửa, không hề nề hà nện vào Vương HânNhiên.
Lửa xèo xèo bốc lên, nuốt chửng Vương Hân Nhiên, thậm chí, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không hề nghe thấy.
Vu Dương quay đầu lại, đá ngay một đá lên người bà lão kia, bà ta bị đá va vào vách tường, rồi mới rơi xuống.
“Một đá này trả lại giúp cô đó.” Anh hất cằm về phía tôi, sau đó nhìn bà lão nói tiếp: “Nào, nói thử xem, sứ giả Lang tộc đã nói cho mày biết trong mắt cô ấy có Di Thiên châu trông thế nào hả?”
Bà lão cười hắc hắc, khóe miệng có máu: “Không biết, cả người đều bịt kín, không thấy gì, giọng nói cũng không nghe ra nam nữ.”
Bà ta ho khan hai tiếng, còn nói: “Tao biết Chướng Nhãn pháp* chắckhông thể ngăn được mày, thế nhưng tao vẫn muốn đi tìm Di Thiên châu,không chừng còn có thể khôi phục dáng vẻ trước kia, aizz….”
(*Chướng Nhãn pháp: thuật che mắt)
Vu Dương không nói tiếp, chỉ cười lạnh lùng.
Bà lão nói tiếp: “Giờ cũng chẳng còn gì để nói, giết tao đi, tao đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, sẽ có một ngày như thế này.”
Vu Dương vẫn không nói lời nào, ném cầu lửa ra.
Lần này, lửa còn lớn hơn, chỉ chớp mắt, lửa đã bén tới góc phòng, bà lão kia yếu ớt kêu hai tiếng, sau đó liền yên lặng hẳn.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
- bình luận