Cửu Biện Liên - Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
Chương trước- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cửu Biện Liên
Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
Trong màn sương mù dày đặc, tiếng bước chân của Vu Dương dần trở nên không đều, sau đó trở nên thật chậm, thật cẩn thận, mỗi lần chỉ đi một bước, để thận trọng suy tính bước tiếp theo.
“Đúng rồi, cẩn thận vào.” Tử Vân mím môi, không che dấu được sự đắc ý “Đừng có bị hạ gục quá nhanh đó, ít nhất cũng phải chờ khách của tôi đến mới được.”
“Cô học Mê Hồn trận từ lúc nào?” Lúc này, Thẩm Thiên Huy mở miệng.
Tử Vân đi đến, từ cái bóng của cô ta, có thể biết cô ta đã ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú vào mặt Thẩm Thiên Huy: “Tỉnh rồi à? Anh nhìn trận pháp này, cảm thấy thế nào? Lâu rồi không gặp, anh vẫn không có gì thay đổi, chỉ là thành thục hơn trước, cũng thú vị hơn trước.”
“Cám ơn.” Thẩm Thiên Huy không nhanh không chậm nói “Vẻ ngoài của cô cũng không khác trước mấy, nhưng tính cách đúng là đã khác một trời một vực rồi, mấy năm này cô đã làm gì? Tu luyện cái gì à? Vì sao không dùng tiền trong tài khoản?”
Nghe thấy thế, Tử Vân yên lặng một lúc lâu, lúc lên tiếng, giọng nói đã trở nên khác thường, nhưng nghe không rõ là vui hay buồn hay tức giận; “Ngay hôm sau khi anh tìm thấy em, bác của anh tìm được em, mắng em như tát nước vào mặt, nói em thật quá sơ suất. Sau này, mỗi khi anh biết được chỗ ẩn thân của em, bác của anh sẽ cho người đến “giúp” em dọn nhà, bất kể là đi đâu, bất kể có tìm được nhà hay không, tóm lại, nếu em không tự đi thì những người đó sẽ đến bắt em phải đi.”
Tôi cố gắng nghiêng đầu nhưng vẫn không thấy rõ vẻ mặt của Thẩm Thiên Huy, chỉ cảm thấy bên đó quá yên tĩnh.
“Anh biết bọn họ “giúp” em như thế nào mà đúng không?” Tử Vân nhẹ nhàng hỏi “Đối với đám chó săn của nhà họ Thẩm, chắc anh còn rõ hơn em mà?”
“Tôi không biết.” Thẩm Thiên Huy nói.
“Không biết?” Tử Vân cười ha ha “Thật ra thì cũng không cần anh biết rõ, nhưng vẫn có thể đoán ra mà, đơn giản là kéo cả đám lên, khiêng hết toàn bộ những thứ có thể di chuyển được khiêng ra khỏi nhà. Em từng cố gắng nói chuyện với bác của anh, đã từng khép nép van xin ông ta, nhưng ý của ông ta là, ông ta là người của nhà họ Thẩm, như vậy, ông ta muốn làm gì với em cũng được.”
Đang nói chuyện thì bên tai chợt vang lên một tiếng “ầm”, không rõ là phát ra từ đâu, ngay sau đó, một tia chớp hiện ra, khiến cả phòng đều sáng rực, nhưng vẫn không cách nào xua đi lớp sương mù dày đặc xung quanh.
“Muốn phá trận à?” Tử Vân ngẩng đầu lớn tiếng nói “Anh đang cố tìm đường chết đó.”
“Vu Dương, đừng tùy tiện ra tay.” Thẩm Thiên Huy cũng kêu to “Anh dùng bao nhiêu sức mạnh lên trận, trận sẽ bắn ngược lại anh bấy nhiêu đó.”
“Đúng, chính là như vậy.” Tử Vân cười hai tiếng “Thiên Huy, em thích nhất là sự uyên bác của anh.”
“Tôi đã không còn thích cô.” Thẩm Thiên Huy lạnh nhạt nói “Bác tôi nói không sai, cô lựa chọn rời khỏi tôi là chính xác, đối với hai chúng ta đều tốt.”
Tử Vân cũng không buồn bực mà sảng khoái đồng ý: “Quả thật như thế, nếu như lúc ấy em không bỏ đi, vậy hôm nay, anh và em cũng chỉ là hai con người bình thường, bất kể anh có cố gắng thế nào, em cũng không thể đạt được vị trí cao cao tại thượng, hưởng hết vinh hoa phú quý, nhiếu lắm chỉ là không phải lo cơm áo thôi.”
“Một người bình thường không lo cơm áo có gì không tốt à?” Câu hỏi này của Thẩm Thiên Huy cũng chính là điều tôi muốn hỏi.
“Vậy thì có gì tốt?” Tử Vân hỏi ngược lại “Trước kia em chỉ như ếch ngồi đáy giếng, dù những thứ nhà họ Thẩm cho em cũng không tồi, thế nhưng, mãi cho đến khi gặp được người đó, em mới biết thế giới này đặc sắc đến mức nào.”
“Ai?” Thẩm Thiên Huy không tự chủ trở nên căng thẳng.
“Người dạy em Mê Hồn trận.” Tử Vân khẽ nghiêng đầu “Không phải anh rất muốn biết người đó là ai sao? Người đó là….”
“Vu Dương, anh ở đâu? Tôi đến giúp anh đây!” Một giọng nói vang lên xen ngang vào, từ trong làn sương mù dày đặc, một bóng dáng quen thuộc chạy ra, sau đó lại thấy Lưu Hà sải bước chạy đến, suýt giẫm lên ngừơi tôi, cùng lúc đó, Tử Vân nghiêng người đứng ngay sau lưng Lưu Hà.
Lưu Hà thấy chúng tôi đều nằm trên đất, dĩ nhiên là sửng sốt, sau đó lập tức kịp phản ứng, vừa định xoay người đã bị cán dao của Tử Vân đánh lén.
May mà Lưu Hà vô cùng nhanh nhẹn, nghiêng người tránh thoát, cũng không lấy ra vũ khí, đánh với Tử Vân.
Lúc này mới thấy rõ, bóng dáng quen thuộc vừa lao ra lại chính là một con mèo đen giống Diệu Diệu như đúc, lúc này thân thể nó dần lớn hơn, lông cũng rơi từng chút trên đất.
Quỷ Ẩn, là Quỷ Ẩn! Nhất định là cô ta hóa trang thành Diệu Diệu, dụ Lưu Hà đến đây.
Tôi theo bản năng muốn nhắc Lưu Hà cẩn thận, nhưng vừa định há miệng lại nhớ đến mình căn bản chỉ là một kẻ không làm gì được.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau, Quỷ Ẩn mặc áo da màu đen đã đứng ngay trước mắt chúng tôi, gai Thanh Thương trong tay chợt lóe lên, không đợi tôi thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, cô ta đã kề gai Thanh Thương lên cổ Lưu Hà.
“Không muốn chết thì đàng hoàng chút đi.” Quỷ Ẩn yếu ớt nói, đập mấy cái lên người Lưu Hà, lại ném cô ta lên người tôi rồi khom người với Tử Vân: “Vân phi, tôi đã mang cô ta đến.”
Tử Vân kiêu ngạo gật đầu, nhắc chân đạp một đạp lên người Lưu Hà.
Lưu Hà từ trước đến giờ chưa bao giờ chịu qua sự đối xử như thế, sau khi sửng sốt thì giận run cả người: “Đồ đê tiện, buông tao ra mau, chúng ta đánh nhau một trận, xem tao có lột da mày, rút gân mày, dùng xương mày nấu canh uống hay không?”
“Ha ha ha ha….” Tử Vân cười to, càng kiêu ngạo hơn ban nãy “Tao đê tiện, còn mày? Nói mày là đê tiện cũng là khách khí lắm rồi. Đánh với mày ư? E là sẽ ô uế tay tao. Quỷ Ẩn, cô nói xem, đối phó với kẻ mở miệng ra là xem thường người khác, phải làm gì đây?”
“Dạ, Vân phi.” Quỷ Ẩn ôm tay nhìn Tử Vân, nắm cổ áo Lưu Hà nhấc lên, tát mấy bạt tai, đánh đến mức hai má Lưu Hà sưng tấy, khóe miệng rỉ máu nhưng vẫn không chịu dừng tay.
“Được rồi được rồi, đừng đánh cô ta chết.” Tử Vân cảm thấy đã thỏa mãn, mới phất phất tay bảo ngừng, đi đến trước mặt Lưu Hà “Mày có biết tao là ai không?”
Lưu Hà căm tức cô ta, phun một ngụm nước bọt có dính máu.
Tử Vân nghiêng đầu tránh qua một bên, giơ tay tát thêm một bạt tai: “Con hồ ly lẳng lơ kia, đúng là thứ ăn cây táo rào cây sung, hắn đúng là bị che mắt rồi, nhưng tao thì rất tỉnh táo, đừng tưởng rằng Khâm Phi đã chết rồi thì không còn ai làm chứng, những chuyện trước giờ mày đã làm, tao đều rõ như lòng bàn tay.”
Nói xong, lạng lùng gọi Quỷ Ẩn.
Quỷ Ẩn hiểu ý, gai Thanh Thương lập tức rạch một vết thương thật sâu trên mặt Lưu Hà.
“Xem đi, đã mấy trăm tuổi rồi mà gương mặt vẫn nhỏ nhắn non mềm như vậy.” Tử Vân nâng cằm Lưu Hà, tàn bạo dùng ngón cái lau vết máu bên khóe miệng cô ta: “Không hổ là con hồ ly tinh, thường xuyên hút dương bổ âm, nên mới có thể dưỡng nhan sắc tốt như thế đúng không?”
Lưu Hà ngậm chặt miệng, không nói tiếng nào.
“Để tao phá hủy gương mặt này, xem mày sau này làm sao mà mê hoặc đàn ông!” Tử Vân nghiến răng nghiến lợi, bóp mạnh lên miệng vết thương.
Lưu Hà đau đến hít sâu, nhưng nhịn không kêu thành tiếng.
Quỷ Ẩn “hừ” khẽ một tiếng, giơ gai Thanh Thương chuẩn bị đâm xuống, không ngờ, từ trong lớp sương mù chợt vang lên tiếng ầm ầm, như có một màn sấm sét vừa đánh qua, sức mạnh khổng lồ đến mức mặt đất dưới chân đều trở nên rung động, ngay cả Tử Vân và Quỷ Ẩn đều suýt đứng không vững.
“Vu Dương, bình tĩnh, không nên hành động thiếu suy nghĩ!” Thẩm Thiên Huy nóng nảy hét lớn.
“Chậc, thật ngoan cố.” Sau khi mặt đất hết rung động, Tử Vân dường như đã hết hứng thú, cau mày liếc về phía Lưu Hà “Thôi thôi, buông cô ta ra đi, nói thế nào đây cũng là khách quý tôi mời đến, chờ hết trò hay này rồi, tôi sẽ tự mình ra tay, mới có thể giải hận.”
Quỷ Ẩn nghe thấy thế, lại ném Lưu Hà lên người tôi, cung kính lui về sau một bước.
Tử Vân lắng tai nghe động tĩnh trong lớp sương mù dày đặc: “Vu Dương của các người, e là đã choáng váng cả đầu óc, không còn cách nào rồi.”
Tôi cũng cẩn thận nghe, vốn có thể nghe thấy tiếng bước chân của Vu Dương nhưng không biết từ lúc nào đã ngừng lại, lòng tôi chợt trở nên căng thẳng.
“Để mọi người nằm thoải mái một chút.” Tử Vân nói, giơ tay lên vẽ ra nửa vòng tròn trong không trung.
Lớp sương mù mỏng đi một chút, có thể thấy rõ tất cả mọi người đều bị Quỷ Ẩn xếp thành một hàng, nằm ngửa mặt lên trời, sau đó, khi sương mù trên trần nhà dần tản đi, một cái gương dần lộ ra. Ngoài Diệu Diệu vẫn đang hôn mê bất tỉnh, tất cả mọi người đều mở to mắt, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
“Trước khi mở màn, để tôi giải thích đã.” Tử Vân cười hì hì ngồi xuống “Chỗ lợi hại nhất của Mê Hồn trận, không phải là dùng bao nhiêu sức mạnh đánh vào nó sẽ bị dội ngược lại bấy nhiêu, mà là ở hai chữ “mê hồn”.”
“Ừm….” Tử Vân suy nghĩ một chút rồi nói “Các người đã từng thấy hoa Mê Tiên đúng không? Mê Hồn trận này cũng có tác dụng tơng tư, chỉ là độc của hoa thì khiến người ta thấy được thứ mà mình khát vọng nhất, mà trận này, chính là cho người ta thấy được chuyện mình luôn nhớ mãi không quên, là trí nhớ ẩn sâu, khiến người ta như lạc vào một cảnh giới khác, cứ như đang sống lại những khoảng khắc ấy, một khi sa vào đó, sẽ bị kéo sâu vào, càng muốn ở lại đó, thì lúc chết sẽ càng thê thảm, có biết tại sao không?”
Nói tới đây, cô ta dừng lại một chút, nhìn chúng tôi một lượt, mới nói: “Bởi vì, chuyện cũ đều đã qua, những điều đó đều do tâm ma của các người tạo ra, càng lưu luyến thì sức mạnh của nó càng lớn, chẳng khác gì các người khiến cho mình tự lâm vào một vòng tuần hoàn ác tính, chính các người đang tự giết mình, nói vậy, các người đã hiểu chưa?”
“Mày nghĩ sao?” Lưu Hà hiển nhiên không hề hứng thú với mấy câu giải thích này, chỉ lo cho Vu Dương.
Tử Vân nhìn tôi, rồi lại nhìn Lưu Hà: “Tao còn có thể thế nào nữa? Đơn giản là muốn cho các người nhin xem, hắn sẽ tự giết chết mình như thế nào.”
Nói rồi, chiếc gương trên trần nhà chợt hiện ra hình ảnh của Vu Dương, một tay cầm roi Ô Vũ, một tay là quả cầu lửa, quần áo trên người có nhiều chỗ bị rách, còn có mấy vết thương không lớn không nhỏ, thoạt nhìn khá chật vật. Lúc này, anh đang vô cùng đề phòng nhìn xung quanh, cẩn thận đi từng bước, thỉnh thoảng lắng tai nghe hoặc hít hít mấy cái trong không trung, dường như đang muốn tìm vị trí của chúng tôi.
“Mấy người nhìn đi, có giống dê con lạc đường không hả?” Tử Vân ngửa đầu, khá hưng phấn. “Được rồi, trò chơi bắt đầu rồi.”
“Đúng rồi, cẩn thận vào.” Tử Vân mím môi, không che dấu được sự đắc ý “Đừng có bị hạ gục quá nhanh đó, ít nhất cũng phải chờ khách của tôi đến mới được.”
“Cô học Mê Hồn trận từ lúc nào?” Lúc này, Thẩm Thiên Huy mở miệng.
Tử Vân đi đến, từ cái bóng của cô ta, có thể biết cô ta đã ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú vào mặt Thẩm Thiên Huy: “Tỉnh rồi à? Anh nhìn trận pháp này, cảm thấy thế nào? Lâu rồi không gặp, anh vẫn không có gì thay đổi, chỉ là thành thục hơn trước, cũng thú vị hơn trước.”
“Cám ơn.” Thẩm Thiên Huy không nhanh không chậm nói “Vẻ ngoài của cô cũng không khác trước mấy, nhưng tính cách đúng là đã khác một trời một vực rồi, mấy năm này cô đã làm gì? Tu luyện cái gì à? Vì sao không dùng tiền trong tài khoản?”
Nghe thấy thế, Tử Vân yên lặng một lúc lâu, lúc lên tiếng, giọng nói đã trở nên khác thường, nhưng nghe không rõ là vui hay buồn hay tức giận; “Ngay hôm sau khi anh tìm thấy em, bác của anh tìm được em, mắng em như tát nước vào mặt, nói em thật quá sơ suất. Sau này, mỗi khi anh biết được chỗ ẩn thân của em, bác của anh sẽ cho người đến “giúp” em dọn nhà, bất kể là đi đâu, bất kể có tìm được nhà hay không, tóm lại, nếu em không tự đi thì những người đó sẽ đến bắt em phải đi.”
Tôi cố gắng nghiêng đầu nhưng vẫn không thấy rõ vẻ mặt của Thẩm Thiên Huy, chỉ cảm thấy bên đó quá yên tĩnh.
“Anh biết bọn họ “giúp” em như thế nào mà đúng không?” Tử Vân nhẹ nhàng hỏi “Đối với đám chó săn của nhà họ Thẩm, chắc anh còn rõ hơn em mà?”
“Tôi không biết.” Thẩm Thiên Huy nói.
“Không biết?” Tử Vân cười ha ha “Thật ra thì cũng không cần anh biết rõ, nhưng vẫn có thể đoán ra mà, đơn giản là kéo cả đám lên, khiêng hết toàn bộ những thứ có thể di chuyển được khiêng ra khỏi nhà. Em từng cố gắng nói chuyện với bác của anh, đã từng khép nép van xin ông ta, nhưng ý của ông ta là, ông ta là người của nhà họ Thẩm, như vậy, ông ta muốn làm gì với em cũng được.”
Đang nói chuyện thì bên tai chợt vang lên một tiếng “ầm”, không rõ là phát ra từ đâu, ngay sau đó, một tia chớp hiện ra, khiến cả phòng đều sáng rực, nhưng vẫn không cách nào xua đi lớp sương mù dày đặc xung quanh.
“Muốn phá trận à?” Tử Vân ngẩng đầu lớn tiếng nói “Anh đang cố tìm đường chết đó.”
“Vu Dương, đừng tùy tiện ra tay.” Thẩm Thiên Huy cũng kêu to “Anh dùng bao nhiêu sức mạnh lên trận, trận sẽ bắn ngược lại anh bấy nhiêu đó.”
“Đúng, chính là như vậy.” Tử Vân cười hai tiếng “Thiên Huy, em thích nhất là sự uyên bác của anh.”
“Tôi đã không còn thích cô.” Thẩm Thiên Huy lạnh nhạt nói “Bác tôi nói không sai, cô lựa chọn rời khỏi tôi là chính xác, đối với hai chúng ta đều tốt.”
Tử Vân cũng không buồn bực mà sảng khoái đồng ý: “Quả thật như thế, nếu như lúc ấy em không bỏ đi, vậy hôm nay, anh và em cũng chỉ là hai con người bình thường, bất kể anh có cố gắng thế nào, em cũng không thể đạt được vị trí cao cao tại thượng, hưởng hết vinh hoa phú quý, nhiếu lắm chỉ là không phải lo cơm áo thôi.”
“Một người bình thường không lo cơm áo có gì không tốt à?” Câu hỏi này của Thẩm Thiên Huy cũng chính là điều tôi muốn hỏi.
“Vậy thì có gì tốt?” Tử Vân hỏi ngược lại “Trước kia em chỉ như ếch ngồi đáy giếng, dù những thứ nhà họ Thẩm cho em cũng không tồi, thế nhưng, mãi cho đến khi gặp được người đó, em mới biết thế giới này đặc sắc đến mức nào.”
“Ai?” Thẩm Thiên Huy không tự chủ trở nên căng thẳng.
“Người dạy em Mê Hồn trận.” Tử Vân khẽ nghiêng đầu “Không phải anh rất muốn biết người đó là ai sao? Người đó là….”
“Vu Dương, anh ở đâu? Tôi đến giúp anh đây!” Một giọng nói vang lên xen ngang vào, từ trong làn sương mù dày đặc, một bóng dáng quen thuộc chạy ra, sau đó lại thấy Lưu Hà sải bước chạy đến, suýt giẫm lên ngừơi tôi, cùng lúc đó, Tử Vân nghiêng người đứng ngay sau lưng Lưu Hà.
Lưu Hà thấy chúng tôi đều nằm trên đất, dĩ nhiên là sửng sốt, sau đó lập tức kịp phản ứng, vừa định xoay người đã bị cán dao của Tử Vân đánh lén.
May mà Lưu Hà vô cùng nhanh nhẹn, nghiêng người tránh thoát, cũng không lấy ra vũ khí, đánh với Tử Vân.
Lúc này mới thấy rõ, bóng dáng quen thuộc vừa lao ra lại chính là một con mèo đen giống Diệu Diệu như đúc, lúc này thân thể nó dần lớn hơn, lông cũng rơi từng chút trên đất.
Quỷ Ẩn, là Quỷ Ẩn! Nhất định là cô ta hóa trang thành Diệu Diệu, dụ Lưu Hà đến đây.
Tôi theo bản năng muốn nhắc Lưu Hà cẩn thận, nhưng vừa định há miệng lại nhớ đến mình căn bản chỉ là một kẻ không làm gì được.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau, Quỷ Ẩn mặc áo da màu đen đã đứng ngay trước mắt chúng tôi, gai Thanh Thương trong tay chợt lóe lên, không đợi tôi thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, cô ta đã kề gai Thanh Thương lên cổ Lưu Hà.
“Không muốn chết thì đàng hoàng chút đi.” Quỷ Ẩn yếu ớt nói, đập mấy cái lên người Lưu Hà, lại ném cô ta lên người tôi rồi khom người với Tử Vân: “Vân phi, tôi đã mang cô ta đến.”
Tử Vân kiêu ngạo gật đầu, nhắc chân đạp một đạp lên người Lưu Hà.
Lưu Hà từ trước đến giờ chưa bao giờ chịu qua sự đối xử như thế, sau khi sửng sốt thì giận run cả người: “Đồ đê tiện, buông tao ra mau, chúng ta đánh nhau một trận, xem tao có lột da mày, rút gân mày, dùng xương mày nấu canh uống hay không?”
“Ha ha ha ha….” Tử Vân cười to, càng kiêu ngạo hơn ban nãy “Tao đê tiện, còn mày? Nói mày là đê tiện cũng là khách khí lắm rồi. Đánh với mày ư? E là sẽ ô uế tay tao. Quỷ Ẩn, cô nói xem, đối phó với kẻ mở miệng ra là xem thường người khác, phải làm gì đây?”
“Dạ, Vân phi.” Quỷ Ẩn ôm tay nhìn Tử Vân, nắm cổ áo Lưu Hà nhấc lên, tát mấy bạt tai, đánh đến mức hai má Lưu Hà sưng tấy, khóe miệng rỉ máu nhưng vẫn không chịu dừng tay.
“Được rồi được rồi, đừng đánh cô ta chết.” Tử Vân cảm thấy đã thỏa mãn, mới phất phất tay bảo ngừng, đi đến trước mặt Lưu Hà “Mày có biết tao là ai không?”
Lưu Hà căm tức cô ta, phun một ngụm nước bọt có dính máu.
Tử Vân nghiêng đầu tránh qua một bên, giơ tay tát thêm một bạt tai: “Con hồ ly lẳng lơ kia, đúng là thứ ăn cây táo rào cây sung, hắn đúng là bị che mắt rồi, nhưng tao thì rất tỉnh táo, đừng tưởng rằng Khâm Phi đã chết rồi thì không còn ai làm chứng, những chuyện trước giờ mày đã làm, tao đều rõ như lòng bàn tay.”
Nói xong, lạng lùng gọi Quỷ Ẩn.
Quỷ Ẩn hiểu ý, gai Thanh Thương lập tức rạch một vết thương thật sâu trên mặt Lưu Hà.
“Xem đi, đã mấy trăm tuổi rồi mà gương mặt vẫn nhỏ nhắn non mềm như vậy.” Tử Vân nâng cằm Lưu Hà, tàn bạo dùng ngón cái lau vết máu bên khóe miệng cô ta: “Không hổ là con hồ ly tinh, thường xuyên hút dương bổ âm, nên mới có thể dưỡng nhan sắc tốt như thế đúng không?”
Lưu Hà ngậm chặt miệng, không nói tiếng nào.
“Để tao phá hủy gương mặt này, xem mày sau này làm sao mà mê hoặc đàn ông!” Tử Vân nghiến răng nghiến lợi, bóp mạnh lên miệng vết thương.
Lưu Hà đau đến hít sâu, nhưng nhịn không kêu thành tiếng.
Quỷ Ẩn “hừ” khẽ một tiếng, giơ gai Thanh Thương chuẩn bị đâm xuống, không ngờ, từ trong lớp sương mù chợt vang lên tiếng ầm ầm, như có một màn sấm sét vừa đánh qua, sức mạnh khổng lồ đến mức mặt đất dưới chân đều trở nên rung động, ngay cả Tử Vân và Quỷ Ẩn đều suýt đứng không vững.
“Vu Dương, bình tĩnh, không nên hành động thiếu suy nghĩ!” Thẩm Thiên Huy nóng nảy hét lớn.
“Chậc, thật ngoan cố.” Sau khi mặt đất hết rung động, Tử Vân dường như đã hết hứng thú, cau mày liếc về phía Lưu Hà “Thôi thôi, buông cô ta ra đi, nói thế nào đây cũng là khách quý tôi mời đến, chờ hết trò hay này rồi, tôi sẽ tự mình ra tay, mới có thể giải hận.”
Quỷ Ẩn nghe thấy thế, lại ném Lưu Hà lên người tôi, cung kính lui về sau một bước.
Tử Vân lắng tai nghe động tĩnh trong lớp sương mù dày đặc: “Vu Dương của các người, e là đã choáng váng cả đầu óc, không còn cách nào rồi.”
Tôi cũng cẩn thận nghe, vốn có thể nghe thấy tiếng bước chân của Vu Dương nhưng không biết từ lúc nào đã ngừng lại, lòng tôi chợt trở nên căng thẳng.
“Để mọi người nằm thoải mái một chút.” Tử Vân nói, giơ tay lên vẽ ra nửa vòng tròn trong không trung.
Lớp sương mù mỏng đi một chút, có thể thấy rõ tất cả mọi người đều bị Quỷ Ẩn xếp thành một hàng, nằm ngửa mặt lên trời, sau đó, khi sương mù trên trần nhà dần tản đi, một cái gương dần lộ ra. Ngoài Diệu Diệu vẫn đang hôn mê bất tỉnh, tất cả mọi người đều mở to mắt, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
“Trước khi mở màn, để tôi giải thích đã.” Tử Vân cười hì hì ngồi xuống “Chỗ lợi hại nhất của Mê Hồn trận, không phải là dùng bao nhiêu sức mạnh đánh vào nó sẽ bị dội ngược lại bấy nhiêu, mà là ở hai chữ “mê hồn”.”
“Ừm….” Tử Vân suy nghĩ một chút rồi nói “Các người đã từng thấy hoa Mê Tiên đúng không? Mê Hồn trận này cũng có tác dụng tơng tư, chỉ là độc của hoa thì khiến người ta thấy được thứ mà mình khát vọng nhất, mà trận này, chính là cho người ta thấy được chuyện mình luôn nhớ mãi không quên, là trí nhớ ẩn sâu, khiến người ta như lạc vào một cảnh giới khác, cứ như đang sống lại những khoảng khắc ấy, một khi sa vào đó, sẽ bị kéo sâu vào, càng muốn ở lại đó, thì lúc chết sẽ càng thê thảm, có biết tại sao không?”
Nói tới đây, cô ta dừng lại một chút, nhìn chúng tôi một lượt, mới nói: “Bởi vì, chuyện cũ đều đã qua, những điều đó đều do tâm ma của các người tạo ra, càng lưu luyến thì sức mạnh của nó càng lớn, chẳng khác gì các người khiến cho mình tự lâm vào một vòng tuần hoàn ác tính, chính các người đang tự giết mình, nói vậy, các người đã hiểu chưa?”
“Mày nghĩ sao?” Lưu Hà hiển nhiên không hề hứng thú với mấy câu giải thích này, chỉ lo cho Vu Dương.
Tử Vân nhìn tôi, rồi lại nhìn Lưu Hà: “Tao còn có thể thế nào nữa? Đơn giản là muốn cho các người nhin xem, hắn sẽ tự giết chết mình như thế nào.”
Nói rồi, chiếc gương trên trần nhà chợt hiện ra hình ảnh của Vu Dương, một tay cầm roi Ô Vũ, một tay là quả cầu lửa, quần áo trên người có nhiều chỗ bị rách, còn có mấy vết thương không lớn không nhỏ, thoạt nhìn khá chật vật. Lúc này, anh đang vô cùng đề phòng nhìn xung quanh, cẩn thận đi từng bước, thỉnh thoảng lắng tai nghe hoặc hít hít mấy cái trong không trung, dường như đang muốn tìm vị trí của chúng tôi.
“Mấy người nhìn đi, có giống dê con lạc đường không hả?” Tử Vân ngửa đầu, khá hưng phấn. “Được rồi, trò chơi bắt đầu rồi.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
- bình luận