Cửu Biện Liên - Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
Chương trước- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cửu Biện Liên
Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
“Nhện, kịch độc.” Vu Dương nói ngắn gọn, cằm hất về phía cổ của Thẩm Thiên Huy.
Chúng tôi định thần nhìn lại, nơi đó quả nhiên có một con nhện màu đen rất nhỏ đang bò lổm ngổm, vởi vì Thẩm Thiên Huy cũng đang mặc quần áo màu đen nên ban nãy không thấy rõ.
Mà lúc này, con nhện kia dường như biết chúng tôi đã phát hiện ra nó, không di chuyển nữa, lẳng lặng nằm xuống.
“Dùng lửa đốt.” Vu Dương từ từ đứng lên, chậm rãi nói: “Đừng nói lớn tiéng, Thẩm Thiên Huy, không cần làm gì cả, cố gắng thở nhẹ.”
Anh vừa dứt lời chúng tôi đều trở nên căng thẳng, nhưng khổ nhất chính là Thẩm Thiên Huy, trên người không chỉ có một con nhện độc mà còn có một con mèo.
“Đừng động đậy đó.” Huyền Kỳ nói nhỏ bảo Diệu Diệu, sau đó rón ra rón rén đi về phía bàn trà —- tôi nhớ ở đó có một cây đèn cầy và một cái bật lửa.
Tất cả mọi người đều nín thở tập trung, tôi cũng là lần đầu tiên cảm thấy khoảng cách từ bàn trà đến bệ cửa sổ lại xa như thế. Mãi đến lúc đi được chỗ bàn trà, ngồi xuống bắt đầu tìm kiếm, đầu Huyền Kỳ đã chảy đầy mồ hôi.
Chỉ mấy động tác xới tung đồ đạc thì một cây đèn cầy đã được lấy ra, tôi thở phào, cho rằng đã có thể giải quyết chuyện này, nhưng không ngờ, sau đó, khi lật hết tất cả các vật dưới bàn trà ra, lại không thể tìm được bật lửa.
Mồ hôi trên đầu Huyền Kỳ càng lúc càng nhiều, chảy dọc xuống theo gương mặt, cậu nhìn đồ vật rải rác trên đất, hơi sững sờ, sau đó luống cuống chân tay ngẩng đầu nhìn chúng tôi.
Thẩm Thiên Huy đưa lưng về phía bàn trà, không biết đã xảy ra chuyện gì, không dám động đậy, thấy chúng tôi như thế cũng hơi gấp gáp.
Sao lại không có bật lửa chứ, rõ ràng là đặt ở đó mà, tôi nghĩ một lúc, bỗng nhìn về phía cửa phòng bếp, đúng vậy, có thể dùng bếp gas mà.
Tôi không dám lên tiếng, chỉ có thể nhép môi thành chữ “phòng bếp”, khẽ hất đầu.
Huyền Kỳ hiểu ý, cầm lấy cây nến, chuẩn bị đến phòng bếp.
Có lẽ là cậu ngồi trên đất đã lâu, lại vì căng thẳng nên khi cậu đứng dậy hơi không vững, chân loạng choạng mấy bước, đột nhiên đụng “ầm” một cái vào góc bàn trà.
Âm thanh không lớn lám, nếu bình thường có lẽ sẽ không thể nghe được, nhưng lúc này, khi cả phòng đều đang vô cùng yên tĩnh, tiếng động này lại hơi chói tai, Huyền Kỳ hết hồn trợn to mắt, quên cả đau đớn.
Chỉ một thoáng ấy, tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng —- cùng lúc đó, con nhện kia đột nhiên khẽ run lên, sau đó lười biếng bò dậy.
Vẻ mặt Vu Dương lạnh lẽo, toàn thân căng chặt, nhìn chằm chằm vai Thẩm Thiên Huy, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Khác với chúng tôi, Thẩm Thiên Huy lại vô cùng bình tĩnh, không biết anh ta đã dùng cách gì, ngay cả hơi thở cũng không hề có, cứ như một pho tượng hoặc một gốc cây bị Diệu Diệu đu lên.
May là con nhện kia cũng bò không bao lâu thì dừng lại, Huyền Kỳ cũng hít một hơi, đi về phía phòng bếp.
Đồng hồ treo tường vang lên mấy tiếng “lách cách”, âm thanh vang vọng rõ ràng trong không trung, tôi nhìn Huyền Kỳ, Vu Dương nhìn Thẩm Thiên Huy, ai cũng không dám thay đổi tư thế, dù là Diệu Diệu cũng yên lặng vắt vẻo trên lưng Thẩm Thiên Huy, chòm râu hơi động đậy, có lẽ việc duy trì dáng vẻ này là vô cùng gắng sức.
Huyền Kỳ rốt cuộc vào phòng bếp một lúc sau, trong bếp truyền đến tiếng mở bếp gas.
Trong lòng tôi căng thẳng, đột nhiên nhớ đến, bếp gas trong nhà đã hết sức cũ kĩ, chỉ mở một chút nhất định sẽ không thể lên lửa, mà âm thanh mở bếp lại rất ồn, nếu cứ như vậy….
Tôi định nói gì đó nhưng lại không kịp nữa, trong bếp truyền đến tiếng “tạch tạch”, quả nhiên không lên lửa. Huyền Kỳ có lẽ đã khá nóng nảy, hoặc là cảm thấy phòng bếp khá xa nên không chút do dự cứ mở một cái, hai cái rồi ba cái, con nhện kia dường như bị đánh thức, chân động đậy, hình như đang duỗi người.
Tôi thầm cảm thấy không ổn, định gọi Huyền Kỳ dừng tay, nhưng lại không dám lên tiếng, đành nhìn về phía Vu Dương, muốn hỏi anh nên làm sao bây giờ.
Vu Dương thì lại không chú ý đến tôi, anh đang hết sức chăm chú, sắc mặt nặng nề.
Con nhện lại bắt đầu chuyển động, tốc độ vô cùng nhanh, có lẽ không đến một phút nữa sẽ bò đến cổ Thẩm Thiên Huy.
Ngay lúc này, Huyền Kỳ giơ cây đèn cầy đã được đốt cháy đi ra khỏi phòng bếp.
Tôi vừa gấp vừa căng thẳng, trên người đều là mồ hôi, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, vội vàng nhép môi bảo cậu nhanh lên một chút nhanh lên một chút, vừa nhìn con nhện trên vai Thẩm Thiên Huy, muốn báo cho cậu biết tình huống hiện tại.
Huyền Kỳ nhìn theo tầm mắt tôi, nhưng bởi vì khoảng cách xa không thấy rõ, hơi khó hiểu, cứ từ từ bước từng bước đến.
Con nhện đã bò đến cổ áo, chuẩn bị bò lên, tôi cũng sắp điên theo.
Khi lại gần thêm một chút, Huyền Kỳ rốt cuộc hiểu tại sao tôi lại lo lắng đến thế, mặt cũng biến sắc, không suy nghĩ nhiều, bước mấy bước dài, đưa cây đèn cầy đến, ngọn lửa lập tức bén lên người con nhện.
Một tiếng “xèo” vang lên, có ngọn khói xanh lượn lờ bay lên, trong không trung tràn ngập mùi khét.
Huyền Kỳ sau khi dí đèn cầy đến thì buông xuôi tất cả, quần áo Thẩm Thiên Huy lại bị đốt, anh ta bị bỏng nhảy bật lên, Diệu Diệu và con nhện rơi khỏi người anh ta.
Vu Dương nhanh tay lẹ mắt, bước đến hai bước, cầm một chén nước trên bàn trà, giội lên, may là lửa không lớn, gặp phải nước lập tức bị dập tắt.
Thẩm Thiên Huy thở phào, đặt mông ngồi lên đất, ôm ngực thở gấp: “Diệu Diệu, cô thật đúng là, chọn lúc như thế mà nhảy lên người tôi, suýt nữa mệt chết tôi rồi.”
Cách chân anh ta không xa, một con nhện nhỏ đang nằm trên đất, không biết đã chết chưa.
Diệu Diệu chả thèm để ý đến Thẩm Thiên Huy, cực kì tò mò duỗi dài cổ, không ngừng hít hít mũi, Huyền Kỳ cũng đi đến, muốn kéo gần khoảng cách với con nhện để quan sát.
“Không muốn chết thì đừng có lại gần.” Một câu nói của Vu Dương đủ khiến họ cứng đờ, sau đó cuống quýt lui về phía sau.
Tôi đến phòng bếp lấy thuốc mỡ cho Thẩm Thiên Huy, lúc đi ngang qua con nhện kia cũng không kiềm được nhìn thêm hai cái nhưng cũng thấy con nhện đó không khác gì với mấy con nhện thông thường.
“Đây là thứ gì?” Huyền Kỳ hỏi.
Vu Dương không trả lời, nói với Thẩm Thiên Huy: “Dùng lửa vây nó lại.”
Thẩm Thiên Huy nghe thấy vậy thì đốt một tờ giấy vàng, vòng quanh con nhện mấy cái, sau đó xung quanh nó có mấy ngọn lửa bốc lên.
Lửa càng lúc càng lớn, con nhện cũng bắt đầu động đậy, dần nôn nóng bất an, không ngừng chạy loạn xạ, thấy bốn phía đều bị lửa vây quanh thì ngừng một lúc, sau đó bay thẳng lên trời, bay cao chừng một thước.
Chúng tôi bị cảnh tượng trước mắt làm sợ hết hồn, vội lui lại.
Vu Dương dường như đã biết trước, không biết lấy từ đâu ra một cây tăm, vung tay một cái, cây tăm như mũi tên rời cung, bắn trúng bụng con nhện, ghim nó dính trên đất.
Tôi nghe thấy mấy tiếng kêu nhỏ, khoảng một hai giây sau, con nhện đã bị đốt sạch.
“Đây rốt cuộc là thứ gì? Nhện hả? Nhưng sao lại biết bay?” Huyền Kỳ vẫn chưa bình tĩnh lại.
Vu Dương nhìn lửa vẫn còn đang cháy dưới châ, nhíu mày: “Là nhện bay Giới Mễ, không biết bay, chỉ là nhảy rất cao, rất xa nên trông như bay vậy thôi.”
Thẩm Thiên Huy đang bôi thuốc mỡ trị bỏng nghe nói đến “nhện bay Giới Mễ” thì hơi ngạc nhiên, không hề có dáng vẻ của người vừa thoát chết trong gang tấc: “Đây là lần đầu tôi thấy một con còn sống như thế đó, thật đúng là phúc đức ba đời mà.”
“Là loài gì quý hiếm lắm à?” Tôi không nhịn được tò mò.
Thẩm Thiên Huy gật gật đầu, giải thíchL “Loài nhện này vì rất nhỏ* nên mới có tên như thế, sợ lửa, ở trạng thái bình thường thì cơ thể có lớp vỏ cứng, rất rắn chắc, nhưng chỉ cần dùng lửa đốt thì lớp vỏ sẽ chảy ngay.”
(*giới mễ: hạt cải, là một loại hạt rất nhỏ)
“Vậy trực tiếp đốt chết nó không được à?” Huyền Kỳ hơi khó hiểu với cách thức vừa rồi.
“Không thể làm nó chết cháy bình thường.” Thẩm Thiên Huy nói “Trong bụng nhện bay Giới Mễ có một loại kịch độc, khi bị đốt nóng thân thể sẽ phình ra rồi nổ tung, giống như một quả bom chứa độc, tất cả chúng ta sẽ khó mà thoát được. Hơn nữa, sau khi vỏ ngoài của nó bị nóng chảy, cũng có thể lan tỏa khí độc nên chỉ có cách trước hết đâm lũng bụng nó, để khí độc thoát hết ra ngoài rồi mới đốt cháy nó được.”
“Vậy sao vừa rồi chúng ta lại không được động đậy?” Huyền Kỳ đúng là nhiều vấn đề.
“Nghe nói nhện bay Giới Mễ không cảm nhận được nhiệt độ, chỉ thông qua khí lưu và chuyển động để phán đoán con mồi còn sống hay không.” Thẩm Thiên Huy rất kiên nhẫn giải thích “Chúng thích máu tươi, sau khi cắn con mồi sẽ để chất độc lan vào trong máu, chỉ khi cảm giác được con mồi đã chết thì mới thả ra, sau đó nó sẽ rơi vào trạng thái chết giả, chỉ khi tiếp xúc với vật sống khác nó mới thức tỉnh.
Dừng một chút, anh ta lại tiếp: “Đây là một loại độc làm tê liệt hệ thần kinh, nếu ban nãy tôi không cẩn thận động đậy, bị con nhện này phát hiện, cắn vào cổ, chỉ cần mấy phút là đủ đi đời nhà ma rồi.”
Huyền Kỳ nghe thấy thế rụt cổ lại; “Thật ác độc, nhưng, sao nó lại tới đây? Đó giờ tôi chưa từng nghe nói đến nó?”
“Thế giới con người không có thứ này.” Vu Dương mở miệng “Cho dù ở những tộc khác cũng rất hiếm thấy.”
Thẩm Thiên Huy chợt nhớ ra điều gì “Tôi nghe nói hình như có người đặc biệt nuôi loại nhện này.”
“Đúng vậy.” Vu Dương nói rồi liếc mắt về phía cửa sổ. “Mặc dù tôi đã bày kết giới nhưng phòng không được mấy thứ không hề có yêu khí, người ngoài kia không thể biết được tình hình bên trong, nhưng có thể dụ nhện đến, thứ nhỏ như vậy không thể làm người khác chú ý, nếu không phải tình cờ thấy được, hôm nay, e rằng Thẩm Thiên Huy đã chết không rõ ràng rồi.”
“Nhưng rốt cuộc là ai? Là Quế Doanh Doanh à?” Tôi càng nghĩ càng sợ, không rét mà run “Phải nhanh chóng tìm được kẻ này, nếu không, chắc chắn có lần sau.”
Vu Dương cúi đầu nghĩ một lát “Tôi lại nhớ đến một người, có nuôi khá nhiều loài nhện bay Giới Mễ này.”
Chúng tôi định thần nhìn lại, nơi đó quả nhiên có một con nhện màu đen rất nhỏ đang bò lổm ngổm, vởi vì Thẩm Thiên Huy cũng đang mặc quần áo màu đen nên ban nãy không thấy rõ.
Mà lúc này, con nhện kia dường như biết chúng tôi đã phát hiện ra nó, không di chuyển nữa, lẳng lặng nằm xuống.
“Dùng lửa đốt.” Vu Dương từ từ đứng lên, chậm rãi nói: “Đừng nói lớn tiéng, Thẩm Thiên Huy, không cần làm gì cả, cố gắng thở nhẹ.”
Anh vừa dứt lời chúng tôi đều trở nên căng thẳng, nhưng khổ nhất chính là Thẩm Thiên Huy, trên người không chỉ có một con nhện độc mà còn có một con mèo.
“Đừng động đậy đó.” Huyền Kỳ nói nhỏ bảo Diệu Diệu, sau đó rón ra rón rén đi về phía bàn trà —- tôi nhớ ở đó có một cây đèn cầy và một cái bật lửa.
Tất cả mọi người đều nín thở tập trung, tôi cũng là lần đầu tiên cảm thấy khoảng cách từ bàn trà đến bệ cửa sổ lại xa như thế. Mãi đến lúc đi được chỗ bàn trà, ngồi xuống bắt đầu tìm kiếm, đầu Huyền Kỳ đã chảy đầy mồ hôi.
Chỉ mấy động tác xới tung đồ đạc thì một cây đèn cầy đã được lấy ra, tôi thở phào, cho rằng đã có thể giải quyết chuyện này, nhưng không ngờ, sau đó, khi lật hết tất cả các vật dưới bàn trà ra, lại không thể tìm được bật lửa.
Mồ hôi trên đầu Huyền Kỳ càng lúc càng nhiều, chảy dọc xuống theo gương mặt, cậu nhìn đồ vật rải rác trên đất, hơi sững sờ, sau đó luống cuống chân tay ngẩng đầu nhìn chúng tôi.
Thẩm Thiên Huy đưa lưng về phía bàn trà, không biết đã xảy ra chuyện gì, không dám động đậy, thấy chúng tôi như thế cũng hơi gấp gáp.
Sao lại không có bật lửa chứ, rõ ràng là đặt ở đó mà, tôi nghĩ một lúc, bỗng nhìn về phía cửa phòng bếp, đúng vậy, có thể dùng bếp gas mà.
Tôi không dám lên tiếng, chỉ có thể nhép môi thành chữ “phòng bếp”, khẽ hất đầu.
Huyền Kỳ hiểu ý, cầm lấy cây nến, chuẩn bị đến phòng bếp.
Có lẽ là cậu ngồi trên đất đã lâu, lại vì căng thẳng nên khi cậu đứng dậy hơi không vững, chân loạng choạng mấy bước, đột nhiên đụng “ầm” một cái vào góc bàn trà.
Âm thanh không lớn lám, nếu bình thường có lẽ sẽ không thể nghe được, nhưng lúc này, khi cả phòng đều đang vô cùng yên tĩnh, tiếng động này lại hơi chói tai, Huyền Kỳ hết hồn trợn to mắt, quên cả đau đớn.
Chỉ một thoáng ấy, tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng —- cùng lúc đó, con nhện kia đột nhiên khẽ run lên, sau đó lười biếng bò dậy.
Vẻ mặt Vu Dương lạnh lẽo, toàn thân căng chặt, nhìn chằm chằm vai Thẩm Thiên Huy, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Khác với chúng tôi, Thẩm Thiên Huy lại vô cùng bình tĩnh, không biết anh ta đã dùng cách gì, ngay cả hơi thở cũng không hề có, cứ như một pho tượng hoặc một gốc cây bị Diệu Diệu đu lên.
May là con nhện kia cũng bò không bao lâu thì dừng lại, Huyền Kỳ cũng hít một hơi, đi về phía phòng bếp.
Đồng hồ treo tường vang lên mấy tiếng “lách cách”, âm thanh vang vọng rõ ràng trong không trung, tôi nhìn Huyền Kỳ, Vu Dương nhìn Thẩm Thiên Huy, ai cũng không dám thay đổi tư thế, dù là Diệu Diệu cũng yên lặng vắt vẻo trên lưng Thẩm Thiên Huy, chòm râu hơi động đậy, có lẽ việc duy trì dáng vẻ này là vô cùng gắng sức.
Huyền Kỳ rốt cuộc vào phòng bếp một lúc sau, trong bếp truyền đến tiếng mở bếp gas.
Trong lòng tôi căng thẳng, đột nhiên nhớ đến, bếp gas trong nhà đã hết sức cũ kĩ, chỉ mở một chút nhất định sẽ không thể lên lửa, mà âm thanh mở bếp lại rất ồn, nếu cứ như vậy….
Tôi định nói gì đó nhưng lại không kịp nữa, trong bếp truyền đến tiếng “tạch tạch”, quả nhiên không lên lửa. Huyền Kỳ có lẽ đã khá nóng nảy, hoặc là cảm thấy phòng bếp khá xa nên không chút do dự cứ mở một cái, hai cái rồi ba cái, con nhện kia dường như bị đánh thức, chân động đậy, hình như đang duỗi người.
Tôi thầm cảm thấy không ổn, định gọi Huyền Kỳ dừng tay, nhưng lại không dám lên tiếng, đành nhìn về phía Vu Dương, muốn hỏi anh nên làm sao bây giờ.
Vu Dương thì lại không chú ý đến tôi, anh đang hết sức chăm chú, sắc mặt nặng nề.
Con nhện lại bắt đầu chuyển động, tốc độ vô cùng nhanh, có lẽ không đến một phút nữa sẽ bò đến cổ Thẩm Thiên Huy.
Ngay lúc này, Huyền Kỳ giơ cây đèn cầy đã được đốt cháy đi ra khỏi phòng bếp.
Tôi vừa gấp vừa căng thẳng, trên người đều là mồ hôi, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, vội vàng nhép môi bảo cậu nhanh lên một chút nhanh lên một chút, vừa nhìn con nhện trên vai Thẩm Thiên Huy, muốn báo cho cậu biết tình huống hiện tại.
Huyền Kỳ nhìn theo tầm mắt tôi, nhưng bởi vì khoảng cách xa không thấy rõ, hơi khó hiểu, cứ từ từ bước từng bước đến.
Con nhện đã bò đến cổ áo, chuẩn bị bò lên, tôi cũng sắp điên theo.
Khi lại gần thêm một chút, Huyền Kỳ rốt cuộc hiểu tại sao tôi lại lo lắng đến thế, mặt cũng biến sắc, không suy nghĩ nhiều, bước mấy bước dài, đưa cây đèn cầy đến, ngọn lửa lập tức bén lên người con nhện.
Một tiếng “xèo” vang lên, có ngọn khói xanh lượn lờ bay lên, trong không trung tràn ngập mùi khét.
Huyền Kỳ sau khi dí đèn cầy đến thì buông xuôi tất cả, quần áo Thẩm Thiên Huy lại bị đốt, anh ta bị bỏng nhảy bật lên, Diệu Diệu và con nhện rơi khỏi người anh ta.
Vu Dương nhanh tay lẹ mắt, bước đến hai bước, cầm một chén nước trên bàn trà, giội lên, may là lửa không lớn, gặp phải nước lập tức bị dập tắt.
Thẩm Thiên Huy thở phào, đặt mông ngồi lên đất, ôm ngực thở gấp: “Diệu Diệu, cô thật đúng là, chọn lúc như thế mà nhảy lên người tôi, suýt nữa mệt chết tôi rồi.”
Cách chân anh ta không xa, một con nhện nhỏ đang nằm trên đất, không biết đã chết chưa.
Diệu Diệu chả thèm để ý đến Thẩm Thiên Huy, cực kì tò mò duỗi dài cổ, không ngừng hít hít mũi, Huyền Kỳ cũng đi đến, muốn kéo gần khoảng cách với con nhện để quan sát.
“Không muốn chết thì đừng có lại gần.” Một câu nói của Vu Dương đủ khiến họ cứng đờ, sau đó cuống quýt lui về phía sau.
Tôi đến phòng bếp lấy thuốc mỡ cho Thẩm Thiên Huy, lúc đi ngang qua con nhện kia cũng không kiềm được nhìn thêm hai cái nhưng cũng thấy con nhện đó không khác gì với mấy con nhện thông thường.
“Đây là thứ gì?” Huyền Kỳ hỏi.
Vu Dương không trả lời, nói với Thẩm Thiên Huy: “Dùng lửa vây nó lại.”
Thẩm Thiên Huy nghe thấy vậy thì đốt một tờ giấy vàng, vòng quanh con nhện mấy cái, sau đó xung quanh nó có mấy ngọn lửa bốc lên.
Lửa càng lúc càng lớn, con nhện cũng bắt đầu động đậy, dần nôn nóng bất an, không ngừng chạy loạn xạ, thấy bốn phía đều bị lửa vây quanh thì ngừng một lúc, sau đó bay thẳng lên trời, bay cao chừng một thước.
Chúng tôi bị cảnh tượng trước mắt làm sợ hết hồn, vội lui lại.
Vu Dương dường như đã biết trước, không biết lấy từ đâu ra một cây tăm, vung tay một cái, cây tăm như mũi tên rời cung, bắn trúng bụng con nhện, ghim nó dính trên đất.
Tôi nghe thấy mấy tiếng kêu nhỏ, khoảng một hai giây sau, con nhện đã bị đốt sạch.
“Đây rốt cuộc là thứ gì? Nhện hả? Nhưng sao lại biết bay?” Huyền Kỳ vẫn chưa bình tĩnh lại.
Vu Dương nhìn lửa vẫn còn đang cháy dưới châ, nhíu mày: “Là nhện bay Giới Mễ, không biết bay, chỉ là nhảy rất cao, rất xa nên trông như bay vậy thôi.”
Thẩm Thiên Huy đang bôi thuốc mỡ trị bỏng nghe nói đến “nhện bay Giới Mễ” thì hơi ngạc nhiên, không hề có dáng vẻ của người vừa thoát chết trong gang tấc: “Đây là lần đầu tôi thấy một con còn sống như thế đó, thật đúng là phúc đức ba đời mà.”
“Là loài gì quý hiếm lắm à?” Tôi không nhịn được tò mò.
Thẩm Thiên Huy gật gật đầu, giải thíchL “Loài nhện này vì rất nhỏ* nên mới có tên như thế, sợ lửa, ở trạng thái bình thường thì cơ thể có lớp vỏ cứng, rất rắn chắc, nhưng chỉ cần dùng lửa đốt thì lớp vỏ sẽ chảy ngay.”
(*giới mễ: hạt cải, là một loại hạt rất nhỏ)
“Vậy trực tiếp đốt chết nó không được à?” Huyền Kỳ hơi khó hiểu với cách thức vừa rồi.
“Không thể làm nó chết cháy bình thường.” Thẩm Thiên Huy nói “Trong bụng nhện bay Giới Mễ có một loại kịch độc, khi bị đốt nóng thân thể sẽ phình ra rồi nổ tung, giống như một quả bom chứa độc, tất cả chúng ta sẽ khó mà thoát được. Hơn nữa, sau khi vỏ ngoài của nó bị nóng chảy, cũng có thể lan tỏa khí độc nên chỉ có cách trước hết đâm lũng bụng nó, để khí độc thoát hết ra ngoài rồi mới đốt cháy nó được.”
“Vậy sao vừa rồi chúng ta lại không được động đậy?” Huyền Kỳ đúng là nhiều vấn đề.
“Nghe nói nhện bay Giới Mễ không cảm nhận được nhiệt độ, chỉ thông qua khí lưu và chuyển động để phán đoán con mồi còn sống hay không.” Thẩm Thiên Huy rất kiên nhẫn giải thích “Chúng thích máu tươi, sau khi cắn con mồi sẽ để chất độc lan vào trong máu, chỉ khi cảm giác được con mồi đã chết thì mới thả ra, sau đó nó sẽ rơi vào trạng thái chết giả, chỉ khi tiếp xúc với vật sống khác nó mới thức tỉnh.
Dừng một chút, anh ta lại tiếp: “Đây là một loại độc làm tê liệt hệ thần kinh, nếu ban nãy tôi không cẩn thận động đậy, bị con nhện này phát hiện, cắn vào cổ, chỉ cần mấy phút là đủ đi đời nhà ma rồi.”
Huyền Kỳ nghe thấy thế rụt cổ lại; “Thật ác độc, nhưng, sao nó lại tới đây? Đó giờ tôi chưa từng nghe nói đến nó?”
“Thế giới con người không có thứ này.” Vu Dương mở miệng “Cho dù ở những tộc khác cũng rất hiếm thấy.”
Thẩm Thiên Huy chợt nhớ ra điều gì “Tôi nghe nói hình như có người đặc biệt nuôi loại nhện này.”
“Đúng vậy.” Vu Dương nói rồi liếc mắt về phía cửa sổ. “Mặc dù tôi đã bày kết giới nhưng phòng không được mấy thứ không hề có yêu khí, người ngoài kia không thể biết được tình hình bên trong, nhưng có thể dụ nhện đến, thứ nhỏ như vậy không thể làm người khác chú ý, nếu không phải tình cờ thấy được, hôm nay, e rằng Thẩm Thiên Huy đã chết không rõ ràng rồi.”
“Nhưng rốt cuộc là ai? Là Quế Doanh Doanh à?” Tôi càng nghĩ càng sợ, không rét mà run “Phải nhanh chóng tìm được kẻ này, nếu không, chắc chắn có lần sau.”
Vu Dương cúi đầu nghĩ một lát “Tôi lại nhớ đến một người, có nuôi khá nhiều loài nhện bay Giới Mễ này.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
- bình luận