Cửu Biện Liên - Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
Chương trước- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cửu Biện Liên
Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
Tham Lang dường như rất thích nhìn thấy Huyền Kỳ như thế, cố ý giả vờ giả vịt mà nghĩ cả buổi trời, mới chậm rãi mở miệng nói: “Ô Thiên ấn sẽ có phản ứng đối với yêu khí có ác ý, có thể bảo vệ người mang ấn, nói nó là bùa hộ mệnh thật ra cũng không sai.”
“Nó quả thật đã cứu tôi rất nhiều lần.” Tôi tỏ vẻ đồng ý “Nhưng mấy lần trước khi xuất hồn, đều có liên quan đến Ly Hồn hương, lần này, rốt cuộc là vì sao?”
“Trước khi xuất hồn, trong lòng cô chắc đã nghĩ đến anh ta khá lâu rồi nhỉ?” Tham Lang cười hì hì nhìn tôi, giọng điệu như có ý sâu xa khác.
Mặt tôi lập tức nóng bừng lên, lắp bắp không biết nên hay không nên thừa nhận. Tham Lang cũng không làm khó tôi, phất phất tay, nói hùa theo: “Thẩm Thiên Huy đoán không sai, Ô Thiên ấn quả thật có thể giúp cho hai người tâm ý tương thông, điều này cũng có thể giúp cho bọn quạ có thể chạy đến đầu tiên khi người trong lòng mình gặp nguy hiểm. Lúc Vu Dương đang bị kẹt trong Mê Hồn trận, trong tình thế nguy cấp, cô muốn giúp anh ta, nên không ngừng gọi anh ta, khiến tự bản thân cô phát sinh một loại sức mạnh tinh thần. Mà khi anh ta nghe được, cảm nhận được rồi, theo tiềm thức, chắc chắn sẽ muốn biết người đang gọi mình là ai. Cho nên, một mặt cô cố sức muốn thoát ra, mặt khác anh ta lại hy vọng cô xuất hiện bên cạnh, cho nên, cuối cùng, cô mới được thỏa mãn tâm nguyện đó.”
Huyền Kỳ hiểu ra, “à” một tiếng thật dài.
Tham Lang suy nghĩ một lúc, lại nói: “Lại nói, các người có nhớ lúc Thanh Minh, Huyền Kỳ đã gặp phải Quỷ đả tường không?”
Chuyện như vậy, chúng tôi tất nhiên không thể nào quên được.
“Ô Thiên ấn có thể mang theo hơi thở và sức mạnh của bọn quạ này.” Tham Lang nói “Phần lớn họ đều có pháp thuật thuộc hệ Hỏa, lại là hóa thân của mặt trời, những thứ này, chính là thứ vong linh sợ. Giờ tôi mới suy nghĩ cẩn thận, tên quỷ không đầu kia vốn không phải sợ cây chủy thủ đâu, mà là sợ ấn kí trên người Thanh Loan, cho nên không đợi chủy thủ đến gần, nó đã bỏ chạy rồi.”
“Khó trách có mang theo tóc của anh cũng vô dụng.” Huyền Kỳ hiểu ra.
Tham Lang không chút khách khí liếc cậu một cái: “Vốn là không có tác dụng mà, thân thể này cũng chẳng phải của tôi, có vong linh nào mà sợ người cá mới là lạ đó.”
Dừng một chút, lại như nhớ ra điều gì, anh ta lại thần thần bí bí đến trước mặt Huyền Kỳ: “Về Ô Thiên ấn, còn có một câu chuyện rất thú vị, cậu có muốn nghe không hả?”
Tất nhiên là Huyền Kỳ không thể nào cự tuyệt.
“Theo truyền thuyết, ban đầu ấn kí này là một loại giam cầm, phòng ngừa đối phương thay lòng đổi dạ.” Tham Lang tỏ vẻ “mấy người không biết đâu”.
“Để phòng việc thay lòng đổi dạ? Hình như hơi ngang ngược đó.” Huyền Kỳ chưa nghe thấy điều này bao giờ.
Tham Lang cười hắc hắc, lần này lại chịu khó giải thích: “Cậu suy nghĩ một chút xem, họ là ai chứ? Tuy xét đến cùng cũng chỉ là mấy con quạ thôi, nhưng từ xưa cũng chính là cận thần bên cạnh Vương Mẫu, chim thần đó, mình sống chết yêu người ta, lỡ như bị bỏ rơi, chẳng phải mất mặt lắm à?”
Huyền Kỳ nghĩ thử, cảm thấy cũng đúng, sau đó lại vỗ đầu một cái, nói lên một giả thiết: “Vậy lỡ như họ không thích người ta nữa thì sao? Cũng phải trung tỉnh không đổi cho đến lúc chết à?”
“Dĩ nhiên rồi.” Tham Lang cảm thấy đó cũng là lẽ đương nhiên “Thiên Khu nói, bọn quạ một khi đã dùng Ô Thiên ấn, sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ, trong số đó, chắc chắn có tộc Thuân Ô. Người như cậu nói chắc chỉ xuất hiện một hai người, nhưng kết quả đều không tốt lành gì, đối với bọn quạ mà nói, đây là việc bại hoại gia tộc, bị mọi người khinh bỉ.”
Huyền Kỳ chậc chậc lắc đầu: “Nếu như người yêu chết, bọn họ chẳng lẽ cũng chết theo à? Vậy lẽ ra nên lập đền thờ trinh tiết cho bọn họ rồi.”
“Vậy thì không cần.” Tham Lang nghiêm trang nói, lại trả lời: “Người được in ấn kí không dễ chết như vậy đâu, hơn nữa, người phụ nữ được bọn quạ bảo vệ, ai dám động đến hả?”
Ngay lập tức, anh ta lại nhìn thấy tôi, có lẽ cũng ý thức được tôi là một ngoại lệ, không khỏi sửng sốt: “Ặc….ít nhất, vào thời của tôi thì không có ai dám.”
“Ối!” Không biết tại sao Huyền Kỳ bỗng kêu lên.
Tất cả mọi người đều bị dọa, Tham Lang lập tức đứng bật dậy, móng vuốt cũng mọc dài ra: “Thứ gì? Ở đâu?”
Huyền Kỳ dường như không hiểu vì sao chúng tôi lại căng thẳng như thế, ngây người một lúc lâu, mới kịp phản ứng: “Không có gì, không có gì cả. Tôi chỉ đang nghĩ, nếu có ấn ký sẽ phải trung trinh cho đến chết, vậy chẳng phải, Vu Dương đã thành anh rể của tôi rồi à?”
Hai câu nói đó cũng đã đủ khiến sắc mặt Tham Lang phát sinh biến hóa, từ lúc bắt đầu cực kì bất mãn, càng về sau càng có vẻ hưng phấn khó hiểu: “Hử? A, đúng vậy! Sao tôi lại không nghĩ ra? Thanh Loan, Thanh Loan, thật có mặt mũi nha!”
Nói rồi, anh ta còn vỗ mạnh hai cái lên lưng tôi.
“Đừng có nói bậy!” Tôi vừa thẹn vừa giận, giọng nói không tự chủ cao lên: “Anh ấy đã sớm nói anh ấy vì Di Thiên châu nên mới phải in Ô Thiên ấn lên người tôi, đây chính là chuyện liên quan đến tính mạng toàn tộc của anh ấy, bản thân anh ấy hy sinh một chút thì có gì kì quái đâu.”
“Cô chỉ biết một mà không biết hai.” Tham Lang vẫn cười hì hì như tên trộm “Cô cho rằng, ấn kỳ này cứ như mấy con dấu bình thường, tùy tiện muốn đóng sao thì đóng à? Thật ra không phải đâu.”
“Không phải đâu.” Huyền Kỳ trở thành một tên phụ họa vô cùng ghê gớm.
Thẩm Thiên Huy bên cạnh lại không nói tiếng nào, đứng một bên tỏ vẻ đang xem kịch vui.
Tôi hận đến ngứa răng, muốn phẩy áo bỏ đi, lại sợ bị bọn họ chê cười, liền kiên trì lưu lại, trợn mắt nhìn Tham Lang, xem thử anh ta định nói gì tiếp.
Tham Lang thấy tôi như thế, vờ sợ hãi, vỗ ngực một cái: “Ôi, con gái con đứa đừng dữ dằn như vậy, sẽ mau già đó.”
Sau đó, anh ta lại ra vẻ mà vỗ bàn trà, cất giọng như mấy ông lão hay kể chuyện cổ tích: “Nói đến Ô Thiên ấn, đây là tín vật đính ước đặc biệt của bọn quạ, bởi vì liên quan đến hạnh phúc cả đời, nên muốn đóng dấu, phải suy nghĩ thật kĩ. Mọi người không thấy, ngay cả Tuyết Yêu Nguyệt mỹ nữ cũng không thể nhận được à?”
Huyền Kỳ vô cùng phối hợp, vừa nghe vừa gật đầu thật mạnh.
Tham Lang được khích lệ, càng dũng cảm hơn: “Người được in Ô Thiên ấn trên người không khác gì phi tử được Hoàng đế chọn lựa, yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. Có phải là người yêu hay không thì khoan hẵng nói đến, quan trọng là, nhân phẩm phải tốt, tấm lòng phải lương thiện.”
“Tại sao?” Huyền Kỳ đúng lúc hỏi.
“Điều này quá rõ ràng rồi mà.” Tham Lang giơ giơ tay “Nếu là kẻ gian muốn làm việc xấu, lại có Ô Thiên ấn, đi ra ngoài giả danh lừa gạt chẳng phải sẽ không tốt à?”
Điều này quả thật rất dễ hiểu.
“Còn nữa, người đó càng không thể là kẻ tranh cường háo thắng, tốt nhất là một người lạnh nhạt yên tĩnh, theo cách mà các người thường nói, chính là phải khiêm tốn.” Tham Lang nói tiếp.
“Tại sao vậy?” Huyền Kỳ thật không hổ với danh hiệu “mười vạn câu hỏi vì sao”
Tham Lang hơi mất kiên nhẫn, “chậc” một tiếng: “Hành tẩu giang hồ, khó tránh khỏi việc chém chém giết giết, nếu như là cậu, đối thủ là người phụ nữ được chim thần bảo vệ, cậu đánh bại cô ta, nhưng cô ta không phục, lại muốn đánh, đánh rồi thì thôi đi, còn muốn liều mạng, cậu nói xem, cậu phải làm gì bây giờ?”
“Khỏi cần liều mạng, tôi sẽ lập tức nhận thua.” Huyền Kỳ khá thành thực.
“Nhận thua? Cậu cũng đâu phải người ta.” Tham Lang nói “Không cùng cô ta liều mạng, cô ta sẽ không chịu bỏ qua, xem cậu như kẻ thù giết cha, đến chỗ nào cũng muốn đuổi theo cậu để tỷ thí, nói tỷ thí nhưng lại ra mấy chiêu hiểm độc, cậu chẳng có cơ hội đánh trả đâu.”
Huyền Kỳ nghe mà hoang mang, khẽ nhếch miệng lắc đầu: “Liều mạng, tôi sẽ đắc tội với lão đại nhà cô ta, nếu chuẩn bị không tốt chắc bị đánh cho tàn tật. Không liều mạng, chắc sẽ không có ngày nào được yên tĩnh, quả là rất phiền toái đó.”
“Đúng vậy.” Tham Lang vỗ đùi “Nói chung, đây là lí do vì sao Vu Dương không đóng Ô Thiên ấn cho Nguyệt. Nói tiếp, còn phải có gia cảnh trong sạch, một lòng một dạ. Cái này chắc không cần giải thích nhỉ? Lại còn phải là người khỏe mạnh, không có sở thích bất lương, tôi sẽ không nêu cụ thể. Chỉ là, nếu một cô gái có thể đáp ứng tất cả các điều kiện này, nhưng bọn quạ kia lại không thích, vậy cũng không được.”
“Phức tạp thế….” Huyền Kỳ lầm bẩm.
Tham Lang không khỏi khoa trương, liên tục đồng ý: “Cho nên người trưởng thành của tộc đó không quá đông, hiện nay lại càng lúc càng ít, gần như là không có, nếu như lần này Vu Dương không thể cứu mấy người đó ra, diệt tộc là điều không thể tránh khỏi.”
“Vì vậy, để thoát khỏi nạn diệt tộc, anh ấy nhất định phải lấy được Di Thiên châu.” Tôi lại nhấn mạnh, đây mới chính là mục đích của Vu Dương.
Tham Lang lại cợt nhả: “Tôi nói không được, không phải ý nói bọn quạ kia sẽ không đóng Ô Thiên ấn lên, mà vốn dĩ Ô Thiên ấn sẽ không thể xuất hiện.”
Có ý gì? Tôi nghĩ kĩ lại mấy lời này, càng nghĩ thân thể càng cứng ngắc, lỗ tai ong ong, trong đầu dần trở nên trống rỗng, nhưng câu sau của Tham Lang lại kéo tôi trở về thực tế.
“Chỉ là, vì cải thiện tình trạng quá ít người, mấy đời trưởng lão đã cải thiện Ô Thiên ấn này.” Anh ta cố gắng nhớ lại những gì Thiên Khu từng nói “Dĩ nhiên yêu cầu đối với nhân phẩm sẽ không thay đổi, chỉ là, sau khi cải thiện, không nhất thiết phải là thích, chỉ là có chút hảo cảm, thậm chí là không ghét thì đều có thể đóng dấu ấn lên.”
“A, vậy thì khó nói rồi.” Huyền Kỳ thoạt nhìn tương đối thất vọng.
Tham Lang “ừm” một tiếng: “Hơn nữa, kể từ khi mười mặt trời bị Hậu Nghệ bắn rơi, bọn quạ kia dần thay đổi, nói dễ nghe là khó đoán, nói khó nghe là kín như hũ nút, không ai biết bọn đó đang nghĩ gì.”
Sự thất vọng của Huyền Kỳ lại càng rõ ràng, bĩu môi, không lên tiếng.
“Cho nên, Thanh Loan, nếu cô có thích, thì cứ dũng cảm theo đuổi đi.” Tham Lang vỗ vỗ vai tôi, nói một câu thoại vô cùng quen thuộc trong phim truyền hình.
Tôi như đang nghe chuyện cười, hoàn toàn không thèm để ý tới, cũng lười đi giải thích, khẽ thở dài, chợt cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Tham Lang cũng thở dài theo: “Aizz, con hồ ly kia chỉ là biết sơ sơ rằng Ô Thiên ấn là tín vật của bọn quạ kia, nhưng cũng chỉ biết một không biết hai, cho nên hôm đó mới có thể vui vẻ như thế.”
Huyền Kỳ gãi gãi đầu, sắc mặt hơi đổi: “Nếu như cô ta biết, sau khi đóng Ô Thiên ấn, Vu Dương sẽ phải đối với Thanh Loan đến chết cũng không đổi, e là….”
“Nhất định là tức đến méo miệng.” Tham Lang không khỏi ác độc nói “Tức đến bạc tóc, tức đến mặt đầy nếp nhăn.”
“Nó quả thật đã cứu tôi rất nhiều lần.” Tôi tỏ vẻ đồng ý “Nhưng mấy lần trước khi xuất hồn, đều có liên quan đến Ly Hồn hương, lần này, rốt cuộc là vì sao?”
“Trước khi xuất hồn, trong lòng cô chắc đã nghĩ đến anh ta khá lâu rồi nhỉ?” Tham Lang cười hì hì nhìn tôi, giọng điệu như có ý sâu xa khác.
Mặt tôi lập tức nóng bừng lên, lắp bắp không biết nên hay không nên thừa nhận. Tham Lang cũng không làm khó tôi, phất phất tay, nói hùa theo: “Thẩm Thiên Huy đoán không sai, Ô Thiên ấn quả thật có thể giúp cho hai người tâm ý tương thông, điều này cũng có thể giúp cho bọn quạ có thể chạy đến đầu tiên khi người trong lòng mình gặp nguy hiểm. Lúc Vu Dương đang bị kẹt trong Mê Hồn trận, trong tình thế nguy cấp, cô muốn giúp anh ta, nên không ngừng gọi anh ta, khiến tự bản thân cô phát sinh một loại sức mạnh tinh thần. Mà khi anh ta nghe được, cảm nhận được rồi, theo tiềm thức, chắc chắn sẽ muốn biết người đang gọi mình là ai. Cho nên, một mặt cô cố sức muốn thoát ra, mặt khác anh ta lại hy vọng cô xuất hiện bên cạnh, cho nên, cuối cùng, cô mới được thỏa mãn tâm nguyện đó.”
Huyền Kỳ hiểu ra, “à” một tiếng thật dài.
Tham Lang suy nghĩ một lúc, lại nói: “Lại nói, các người có nhớ lúc Thanh Minh, Huyền Kỳ đã gặp phải Quỷ đả tường không?”
Chuyện như vậy, chúng tôi tất nhiên không thể nào quên được.
“Ô Thiên ấn có thể mang theo hơi thở và sức mạnh của bọn quạ này.” Tham Lang nói “Phần lớn họ đều có pháp thuật thuộc hệ Hỏa, lại là hóa thân của mặt trời, những thứ này, chính là thứ vong linh sợ. Giờ tôi mới suy nghĩ cẩn thận, tên quỷ không đầu kia vốn không phải sợ cây chủy thủ đâu, mà là sợ ấn kí trên người Thanh Loan, cho nên không đợi chủy thủ đến gần, nó đã bỏ chạy rồi.”
“Khó trách có mang theo tóc của anh cũng vô dụng.” Huyền Kỳ hiểu ra.
Tham Lang không chút khách khí liếc cậu một cái: “Vốn là không có tác dụng mà, thân thể này cũng chẳng phải của tôi, có vong linh nào mà sợ người cá mới là lạ đó.”
Dừng một chút, lại như nhớ ra điều gì, anh ta lại thần thần bí bí đến trước mặt Huyền Kỳ: “Về Ô Thiên ấn, còn có một câu chuyện rất thú vị, cậu có muốn nghe không hả?”
Tất nhiên là Huyền Kỳ không thể nào cự tuyệt.
“Theo truyền thuyết, ban đầu ấn kí này là một loại giam cầm, phòng ngừa đối phương thay lòng đổi dạ.” Tham Lang tỏ vẻ “mấy người không biết đâu”.
“Để phòng việc thay lòng đổi dạ? Hình như hơi ngang ngược đó.” Huyền Kỳ chưa nghe thấy điều này bao giờ.
Tham Lang cười hắc hắc, lần này lại chịu khó giải thích: “Cậu suy nghĩ một chút xem, họ là ai chứ? Tuy xét đến cùng cũng chỉ là mấy con quạ thôi, nhưng từ xưa cũng chính là cận thần bên cạnh Vương Mẫu, chim thần đó, mình sống chết yêu người ta, lỡ như bị bỏ rơi, chẳng phải mất mặt lắm à?”
Huyền Kỳ nghĩ thử, cảm thấy cũng đúng, sau đó lại vỗ đầu một cái, nói lên một giả thiết: “Vậy lỡ như họ không thích người ta nữa thì sao? Cũng phải trung tỉnh không đổi cho đến lúc chết à?”
“Dĩ nhiên rồi.” Tham Lang cảm thấy đó cũng là lẽ đương nhiên “Thiên Khu nói, bọn quạ một khi đã dùng Ô Thiên ấn, sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ, trong số đó, chắc chắn có tộc Thuân Ô. Người như cậu nói chắc chỉ xuất hiện một hai người, nhưng kết quả đều không tốt lành gì, đối với bọn quạ mà nói, đây là việc bại hoại gia tộc, bị mọi người khinh bỉ.”
Huyền Kỳ chậc chậc lắc đầu: “Nếu như người yêu chết, bọn họ chẳng lẽ cũng chết theo à? Vậy lẽ ra nên lập đền thờ trinh tiết cho bọn họ rồi.”
“Vậy thì không cần.” Tham Lang nghiêm trang nói, lại trả lời: “Người được in ấn kí không dễ chết như vậy đâu, hơn nữa, người phụ nữ được bọn quạ bảo vệ, ai dám động đến hả?”
Ngay lập tức, anh ta lại nhìn thấy tôi, có lẽ cũng ý thức được tôi là một ngoại lệ, không khỏi sửng sốt: “Ặc….ít nhất, vào thời của tôi thì không có ai dám.”
“Ối!” Không biết tại sao Huyền Kỳ bỗng kêu lên.
Tất cả mọi người đều bị dọa, Tham Lang lập tức đứng bật dậy, móng vuốt cũng mọc dài ra: “Thứ gì? Ở đâu?”
Huyền Kỳ dường như không hiểu vì sao chúng tôi lại căng thẳng như thế, ngây người một lúc lâu, mới kịp phản ứng: “Không có gì, không có gì cả. Tôi chỉ đang nghĩ, nếu có ấn ký sẽ phải trung trinh cho đến chết, vậy chẳng phải, Vu Dương đã thành anh rể của tôi rồi à?”
Hai câu nói đó cũng đã đủ khiến sắc mặt Tham Lang phát sinh biến hóa, từ lúc bắt đầu cực kì bất mãn, càng về sau càng có vẻ hưng phấn khó hiểu: “Hử? A, đúng vậy! Sao tôi lại không nghĩ ra? Thanh Loan, Thanh Loan, thật có mặt mũi nha!”
Nói rồi, anh ta còn vỗ mạnh hai cái lên lưng tôi.
“Đừng có nói bậy!” Tôi vừa thẹn vừa giận, giọng nói không tự chủ cao lên: “Anh ấy đã sớm nói anh ấy vì Di Thiên châu nên mới phải in Ô Thiên ấn lên người tôi, đây chính là chuyện liên quan đến tính mạng toàn tộc của anh ấy, bản thân anh ấy hy sinh một chút thì có gì kì quái đâu.”
“Cô chỉ biết một mà không biết hai.” Tham Lang vẫn cười hì hì như tên trộm “Cô cho rằng, ấn kỳ này cứ như mấy con dấu bình thường, tùy tiện muốn đóng sao thì đóng à? Thật ra không phải đâu.”
“Không phải đâu.” Huyền Kỳ trở thành một tên phụ họa vô cùng ghê gớm.
Thẩm Thiên Huy bên cạnh lại không nói tiếng nào, đứng một bên tỏ vẻ đang xem kịch vui.
Tôi hận đến ngứa răng, muốn phẩy áo bỏ đi, lại sợ bị bọn họ chê cười, liền kiên trì lưu lại, trợn mắt nhìn Tham Lang, xem thử anh ta định nói gì tiếp.
Tham Lang thấy tôi như thế, vờ sợ hãi, vỗ ngực một cái: “Ôi, con gái con đứa đừng dữ dằn như vậy, sẽ mau già đó.”
Sau đó, anh ta lại ra vẻ mà vỗ bàn trà, cất giọng như mấy ông lão hay kể chuyện cổ tích: “Nói đến Ô Thiên ấn, đây là tín vật đính ước đặc biệt của bọn quạ, bởi vì liên quan đến hạnh phúc cả đời, nên muốn đóng dấu, phải suy nghĩ thật kĩ. Mọi người không thấy, ngay cả Tuyết Yêu Nguyệt mỹ nữ cũng không thể nhận được à?”
Huyền Kỳ vô cùng phối hợp, vừa nghe vừa gật đầu thật mạnh.
Tham Lang được khích lệ, càng dũng cảm hơn: “Người được in Ô Thiên ấn trên người không khác gì phi tử được Hoàng đế chọn lựa, yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. Có phải là người yêu hay không thì khoan hẵng nói đến, quan trọng là, nhân phẩm phải tốt, tấm lòng phải lương thiện.”
“Tại sao?” Huyền Kỳ đúng lúc hỏi.
“Điều này quá rõ ràng rồi mà.” Tham Lang giơ giơ tay “Nếu là kẻ gian muốn làm việc xấu, lại có Ô Thiên ấn, đi ra ngoài giả danh lừa gạt chẳng phải sẽ không tốt à?”
Điều này quả thật rất dễ hiểu.
“Còn nữa, người đó càng không thể là kẻ tranh cường háo thắng, tốt nhất là một người lạnh nhạt yên tĩnh, theo cách mà các người thường nói, chính là phải khiêm tốn.” Tham Lang nói tiếp.
“Tại sao vậy?” Huyền Kỳ thật không hổ với danh hiệu “mười vạn câu hỏi vì sao”
Tham Lang hơi mất kiên nhẫn, “chậc” một tiếng: “Hành tẩu giang hồ, khó tránh khỏi việc chém chém giết giết, nếu như là cậu, đối thủ là người phụ nữ được chim thần bảo vệ, cậu đánh bại cô ta, nhưng cô ta không phục, lại muốn đánh, đánh rồi thì thôi đi, còn muốn liều mạng, cậu nói xem, cậu phải làm gì bây giờ?”
“Khỏi cần liều mạng, tôi sẽ lập tức nhận thua.” Huyền Kỳ khá thành thực.
“Nhận thua? Cậu cũng đâu phải người ta.” Tham Lang nói “Không cùng cô ta liều mạng, cô ta sẽ không chịu bỏ qua, xem cậu như kẻ thù giết cha, đến chỗ nào cũng muốn đuổi theo cậu để tỷ thí, nói tỷ thí nhưng lại ra mấy chiêu hiểm độc, cậu chẳng có cơ hội đánh trả đâu.”
Huyền Kỳ nghe mà hoang mang, khẽ nhếch miệng lắc đầu: “Liều mạng, tôi sẽ đắc tội với lão đại nhà cô ta, nếu chuẩn bị không tốt chắc bị đánh cho tàn tật. Không liều mạng, chắc sẽ không có ngày nào được yên tĩnh, quả là rất phiền toái đó.”
“Đúng vậy.” Tham Lang vỗ đùi “Nói chung, đây là lí do vì sao Vu Dương không đóng Ô Thiên ấn cho Nguyệt. Nói tiếp, còn phải có gia cảnh trong sạch, một lòng một dạ. Cái này chắc không cần giải thích nhỉ? Lại còn phải là người khỏe mạnh, không có sở thích bất lương, tôi sẽ không nêu cụ thể. Chỉ là, nếu một cô gái có thể đáp ứng tất cả các điều kiện này, nhưng bọn quạ kia lại không thích, vậy cũng không được.”
“Phức tạp thế….” Huyền Kỳ lầm bẩm.
Tham Lang không khỏi khoa trương, liên tục đồng ý: “Cho nên người trưởng thành của tộc đó không quá đông, hiện nay lại càng lúc càng ít, gần như là không có, nếu như lần này Vu Dương không thể cứu mấy người đó ra, diệt tộc là điều không thể tránh khỏi.”
“Vì vậy, để thoát khỏi nạn diệt tộc, anh ấy nhất định phải lấy được Di Thiên châu.” Tôi lại nhấn mạnh, đây mới chính là mục đích của Vu Dương.
Tham Lang lại cợt nhả: “Tôi nói không được, không phải ý nói bọn quạ kia sẽ không đóng Ô Thiên ấn lên, mà vốn dĩ Ô Thiên ấn sẽ không thể xuất hiện.”
Có ý gì? Tôi nghĩ kĩ lại mấy lời này, càng nghĩ thân thể càng cứng ngắc, lỗ tai ong ong, trong đầu dần trở nên trống rỗng, nhưng câu sau của Tham Lang lại kéo tôi trở về thực tế.
“Chỉ là, vì cải thiện tình trạng quá ít người, mấy đời trưởng lão đã cải thiện Ô Thiên ấn này.” Anh ta cố gắng nhớ lại những gì Thiên Khu từng nói “Dĩ nhiên yêu cầu đối với nhân phẩm sẽ không thay đổi, chỉ là, sau khi cải thiện, không nhất thiết phải là thích, chỉ là có chút hảo cảm, thậm chí là không ghét thì đều có thể đóng dấu ấn lên.”
“A, vậy thì khó nói rồi.” Huyền Kỳ thoạt nhìn tương đối thất vọng.
Tham Lang “ừm” một tiếng: “Hơn nữa, kể từ khi mười mặt trời bị Hậu Nghệ bắn rơi, bọn quạ kia dần thay đổi, nói dễ nghe là khó đoán, nói khó nghe là kín như hũ nút, không ai biết bọn đó đang nghĩ gì.”
Sự thất vọng của Huyền Kỳ lại càng rõ ràng, bĩu môi, không lên tiếng.
“Cho nên, Thanh Loan, nếu cô có thích, thì cứ dũng cảm theo đuổi đi.” Tham Lang vỗ vỗ vai tôi, nói một câu thoại vô cùng quen thuộc trong phim truyền hình.
Tôi như đang nghe chuyện cười, hoàn toàn không thèm để ý tới, cũng lười đi giải thích, khẽ thở dài, chợt cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Tham Lang cũng thở dài theo: “Aizz, con hồ ly kia chỉ là biết sơ sơ rằng Ô Thiên ấn là tín vật của bọn quạ kia, nhưng cũng chỉ biết một không biết hai, cho nên hôm đó mới có thể vui vẻ như thế.”
Huyền Kỳ gãi gãi đầu, sắc mặt hơi đổi: “Nếu như cô ta biết, sau khi đóng Ô Thiên ấn, Vu Dương sẽ phải đối với Thanh Loan đến chết cũng không đổi, e là….”
“Nhất định là tức đến méo miệng.” Tham Lang không khỏi ác độc nói “Tức đến bạc tóc, tức đến mặt đầy nếp nhăn.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
- bình luận