Cửu Biện Liên - Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
Chương trước- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cửu Biện Liên
Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
“Vá trời dời đá, tất nhiên là có liên quan đến đại thần Nữ Oa. Năng lực đều thiên về ôn hòa mượt mà, cũng rất thân thiện với con người.” Người đàn ông bình tĩnh nói, nhưng vẫn không vào chuyện chính. “Nhưng mà cõi đời này ấy mà, tiền bạc, danh lợi, sắc đẹp, quá nhiều cám dỗ, tính mạng loài người ngắn ngủi, ham muốn lại quá nhiều, sức mạnh ôn hòa của Di Thiên châu, không thể đè nén dã tâm của họ, hơn nữa, còn lan rộng ra đến yêu ma quỷ quái, thậm chí, ngay cả tán tiên cũng không thể tránh khỏi.”
“Anh không phải người à?” Nghe giọng điệu của anh ta, hẳn là một yêu quái.
Người đàn ông không đáp, lẩm bẩm: “Phệ Hồn trận và Cổ Thú, cô đều đã nhìn thấy, người kia chế ra những thứ ấy, đơn giản là để thỏa mãn ham muốn của chính mình. Tổ tiên của Ngôn Linh sư, cô cũng đã gặp, cô ta đã bị vứt bỏ từ nhỏ, thật ra thì cũng không biết bản thân mình có Thiên Đồng, cũng không làm chuyện gì đại gian đại ác, nhưng cuối cùng, lại bị phơi nắng mười ngày mà chết. Tôi cũng không nhận ra, cô ta quả thật là vì khinh thường những kẻ kề cận bên cạnh thần, hay chỉ là viện cớ.”
“Thất phu vô tội, hoài bích kì tội*.” Tôi nhớ ông nội đã từng nói.
(*Thất phu vô tội, hoài bích kì tội: Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội. Ý nói người bình thường vốn không có tội, nhưng chỉ vì mang vật quý bên người mà có thể chuốc họa vào thân. Cái này cũng chú thích lâu lắm rồi nè~)
Người đàn ông gật đầu: “Đúng vậy, cũng chỉ vì viên Di Thiên châu nho nhỏ, Ngôn Linh sư và Thuân Ô đều bị diệt tộc. Còn pháp sư bị rơi vào ma đạo lại dấy lên gió tanh mưa máu, thì không cần phải nói đến nữa.
Tôi dần hiểu ẩn ý của anh ta.
Người đàn ông dừng một chút, lại nói: “Không biết bất cứ pháp thuật nào, nếu không phải người vô cùng gần gũi với cô, sẽ không cách nào phát hiện thiên phú trời cho của cô, người đó giấu mọi chuyện về Di Thiên châu, khiến cô không biết trên người mình đang có bảo vật, cũng không biết rằng món bảo vật này có thể khiến cô muốn làm gì thì làm, cô cũng sẽ không có dã tâm mãnh liệt.”
Nói như vậy, điều này chẳng phải là ý nghĩ ban đầu của ông nội sao? Nhưng người đàn ông này là ai? Sao lại biết?
“Vật không tốt như thế, tôi cũng chẳng muốn.” Người đàn ông chậc chậc, lắc đầu.
“Anh biết ông nội của tôi?” Tôi không nhịn được hỏi “Bây giờ ông đang ở đâu?”
“Ông nội cô?” Người đàn ông chợt nhíu mày “Là ai?”
“Triệu Hoành Huân.” Tôi cố khiến mình nói thật rõ ràng.
Người đàn ông suy nghĩ một lúc: “Không nhận ra.”
Khỏi cần nói cũng biết tôi thất vọng đến mức nào.
“Họ Triệu? Tẩu tiếu Triệu*?” Người đàn ông nghiêng đầu, hình như nghĩ đến điều gì.
(*Chữ Triệu phồn thể (趙) được ghép từ chữ tẩu (走) và chữ tiếu (肖) Ý là anh này đang xác định xem chị đang nói đến chữ Triệu nào, do tiếng Hoa có nhiều chữ đồng âm)
Tôi vội gật mạnh đầu, hi vọng lại nhen nhóm.
“Người mà cô nói tôi không biết, nhưng trong mấy người pháp sư, quả thật có một nhà họ Triệu, cũng có chút quen biết với tôi.” Người đàn ông nói, rồi lại cẩn thận đánh giá tôi lần nữa “Nói như vậy, cô dường như là đời sau của họ Triệu. Ồ, đã nhiều năm rồi, đúng là đời nay khác đời xưa.”
“Nếu không quen biết, cũng không phải là vì báu vật, vậy nhanh đưa tôi trở về đi.” Anh ta đúng là một yêu quái thích tán gẫu.
“Không vội, không vội.” Anh ta lắc đầu “Hôm nay thật khéo, gặp được bạn cũ nữa. Tiểu Triệu, tôi hỏi cô, pháp sư trừ yêu nhà họ Thẩm kia là quan hệ gì với nhà các người?”
Nghe có người dùng giọng trưởng bối gọi tôi là “Tiểu Triệu”, tôi quả thật không phản ứng kịp: “Cái… gì?”
“Nhà họ Thẩm.” Anh ta nhấn mạnh, khoa tay múa chân “Chữ Thẩm có ba giọt nước ấy*.”
(*họ Thẩm (沈) có ba giọt nước ở đằng trước)
Họ Thẩm? Không phải là họ của Thẩm Thiên Huy à?
Người đàn ông thấy tôi đờ người, lại cao giọng, còn gọi tôi là “Tiểu Triệu”.
Lần này, tôi cáu kỉnh, nghĩ thầm yêu quái này thật không biết xấu hổ, không chỉ muốn giở trò làm thân, còn muốn thăm dò tình hình dòng họ của Thẩm Thiên Huy, tôi lạnh mặt: “Không biết, tôi không biết họ Thẩm nào hết, để tôi đi.”
“Không muốn gặp người quen?” Người đàn ông đổi đề tài.
Hang động lớn chừng năm sáu mét vuông, tôi nhanh chóng quét mắt nhìn quanh, không có người thứ ba: “Ai? Cho dù thật sự có người này, bất kể là ai, tôi cũng không muốn gặp.”
“À…” Người đàn ông dường như không ngờ nhận được câu trả lời như thế, không nói gì thêm “Về đi, trực tiếp đi ra ngoài là được.”
Anh ta dứt khoát như thế, khiến tôi cũng bất ngờ, thật sự có hơi lo lắng, sợ trên đường có bẫy rập gì.
“Đi đi, rất an toàn.” Dường như anh ta biết tôi đang suy nghĩ gì “Tôi đã nói không có hứng thú với Di Thiên châu, thì chính là không hứng thú.”
Tôi nghe thấy thế thì không do dự nữa, xoay người chạy ra ngoài.
“Tham Lang à, tôi nghĩ là cậu nhớ lầm rồi.” Sau đó, sau lưng truyền đến một câu nói khiến tôi khựng lại, ngây người tại chỗ.
“Cô ấy còn chẳng thèm gặp cậu, sao có thể là chủ nhân của cậu được? Chủ nhân của cậu chắc là tôi đó.” Người đàn ông tiếp tục nói.
Tham Lang? Tham Lang ở đây? Sao có thể? Sao ban nãy tôi không nhìn thấy anh ta?
Không kịp nghĩ nhiều hơn nữa, tôi vội xoay người lại, nhìn thấy bên cạnh người đàn ông có một người đang ngồi ngay ngắn, quả nhiên là Tham Lang, chỉ là, anh ta không còn dùng thân thể của Tần Long nữa, mà trở lại hình dáng ban đầu của Thiên Cẩu, hơn nữa, còn là một linh thể.
“Tham Lang, thật sự là anh.” Cho dù trông anh ta dường như không nhận ra tôi, nhưng tôi chắc chắn không nhận lầm.
Tham Lang không lên tiếng, vẫn cứ nhìn chằm chằm tôi.
“Tôi nghĩ, cậu ta men theo hơi thở của tôi rồi tìm đến đây.” Người đàn ông nhìn Tham Lang “Cậu ta nói cậu ta biết tôi, còn nói, cậu ta nhớ được một cô gái loài người tên là Thanh Loan, biết rất nhiều việc về cô gái ấy, nhưng lại quên mất cô ấy là ai, có thể là chủ nhân của mình, cũng có thể, là kẻ thù của mình.”
“Tham Lang, anh nhận ra tôi không?” Tôi thử dò xét.
Trong mắt Tham Lang đều là vẻ nghi ngờ, không nói tiếng nào.
“Về đôi Thiên Đồng của cô, Cửu Biện Huyết Liên, đều là cậu ta nói cho tôi biết, còn có những ngày tháng mà các người đã trải qua rốt cuộc là thế nào, có thể khiến cậu ta ấn tượng sâu sắc như thế? Gì mà TV, PS3, xe hơi, đúng là có mấy cái hơi lạ tai.” Người đàn ông vừa gãi đầu vừa nhớ lại, nói ra mấy từ khá tối nghĩa với mình.
Tôi rốt cuộc không biết trả lời thế nào, hoang mang vô cùng.
Người đàn ông liếc nhìn Tham Lang, cười cười “Lúc nói ra mấy chuyện đó, cậu ta vô cùng hưng phấn, tôi đúng là chưa thấy bao giờ. Đúng rồi, các người đã tìm cho cậu ta thân thể của người cá à? Đúng là bản lĩnh không tệ.”
“Anh… anh là…” Tôi chợt hiểu ra, bỗng nhiên ý thức được rằng, người có thể khiến Tham Lang không hề cố kị mà hàn huyên như thế, sẽ là ai.
Người đàn ông gật đầu với tôi, nụ cười càng sâu: “Tôi là yêu quái gì có biết không?”
Một câu nói trúng tim đen, tôi vô cùng xấu hổ.
Người đàn ông cũng không muốn tôi khó chịu, thở dài nói: “Lúc đầu đi tìm Tham Lang, chỉ vì muốn có một Thiên Cẩu làm thú cưng, nói cho cùng, cũng là vì lòng hư vinh của mình. Sau đó, tôi phát hiện Tham Lang rất hiếu chiến, tôi liền cho rằng cậu ấy đi theo tôi là tốt nhất, thế nhưng, đối với tuổi thọ của một Thiên Cẩu, cậu ta cũng chỉ là một nhóc con, cuộc sống mà cô cho cậu ấy, càng muôn màu muôn vẻ hơn khi cậu ta ở cùng tôi.”
“Tham Lang rất thích anh, vừa nhắc đến anh đều vô cùng tự hào, thường chê tôi quá vô dụng.” Tôi nói rồi thì hơi ngại ngùng
“Vậy ư?” Người đàn ông bình thản, cũng không quá vui vẻ “Trước kia, tôi một lòng tu luyện, một lòng muốn trừ gian diệt ác, sau đó, bị yêu ma đuổi giết, lại mệt mỏi, chẳng bao giờ bận tâm đến suy nghĩ của Tham Lang, hôm nay, nhìn cậu ấy nói không ngừng như thế, tôi mới biết rằng tuy cậu ấy là linh thú, nhưng không phải là một kẻ để sai bảo.”
“Anh ấy không phải, anh ấy cũng chưa bao giờ cảm thấy mình là như thế.” Tôi nói “Anh ấy từng nói với tôi, mặc dù khi đó gian khổ mệt chết đi được, nhưng anh ấy cảm thấy việc được cùng anh chiến đấu là một chuyện vô cùng tuyệt vời, anh ấy rất nhớ. Hai người là chiến hữu, là anh em, nếu không, anh ấy sẽ không vì anh mà chặn mũi tên đó.”
“Chiến hữu… anh em…” Người đàn ông cúi đầu trầm ngâm, một lúc lâu sau mới nói nhỏ “Lúc ấy, mặc dù bị trúng độc, nhưng hoàn toàn không đến mức không thể động đậy, mũi tên kia, tôi vốn có thể tránh thoát. Chỉ là, ở một hướng khác, có một yêu quái đang lặng lẽ lẻn vào, mà kẻ đó, đúng lúc lại là kẻ thù mà tôi đã tìm kiếm từ lâu. Tôi đứng yên, không muốn bứt dây động rừng, để nó cho rằng tôi sắp toi mạng rồi, chỉ chờ nó đến gần… mà lúc tên độc bắn ra, tôi nghĩ, Tham Lang chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn tôi chết, cậu ấy nhất định sẽ xông ra.”
Nói rồi, cả hang động vô cùng yên tĩnh, đây là sự thật sao? Quá là bất ngờ rồi.
Mãi một lúc lâu sau, người đàn ông mới mở miệng lần nữa: “Tham Lang không cô phụ sự tin tưởng của tôi, tôi cũng nhờ vậy mà có thể tự tay đâm kẻ thù của mình. Thế nhưng, vào khoảnh khắc Tham Lang ngừng thở, tôi đã vô cùng hối hận, cảm thấy bản thân bị hận thù che mắt, quá hèn hạ, lại có thể lợi dụng sự trung thành của cậu ấy.”
“Tôi cũng phát hiện yêu quái đó mà.” Tham Lang đột nhiên lên tiếng.
Người đàn ông hốt hoảng, trợn mắt há mồm.
“Chúng ta đã tìm nó lâu rồi, không phải sao?” Tham Lang trông khá là bình tĩnh “Với tình huống lúc ấy của anh, hoàn toàn không thể đấu với nó, chỉ có thể chờ nó thả lỏng cảnh giác, đến gần, mới có thể nắm chắc, không phải sao?”
Hai câu hỏi ngược lại, quả thực khiến người đàn ông cứng lưỡi.
“Anh cho rằng tôi ngốc à? Sao có thể bị anh lợi dụng chứ hả.” Tham Lang lại khôi phục dáng vẻ mà tôi đã từng quen biết “Dù sao cũng bị kẻ gian hãm hại, lại có nhiều ma quỷ như thế xông đến, tôi có muốn sống cũng khó, chẳng qua trước khi chết, muốn giải quyết xong một mối tâm sự thôi.”
Nói rồi, anh ta lại thản nhiên gãi chỗ bị ngứa, lại thở dài: “Aizz, cũng coi như tôi không có phí công vào sinh ra tử với anh. Được rồi, không cần thấy thẹn với tôi, nếu cùng là phải chết, chẳng phải được mỹ danh đỡ một chiêu cho chủ thì sẽ càng tốt hơn sao? Oanh liệt vô cùng, cũng không làm nhục uy danh Thiên Cẩu Tham Lang của tôi.”
Nghe thấy thế, chúng tôi không nhịn bật cười.
“Đưa Tham Lang đi đi.” Người đàn ông nói với tôi “Bây giờ, tôi đã không còn chuyện gì nuối tiếc nữa rồi.”
Xem ra, là người, dù chính trực quanh minh lỗi lạc thế nào, cũng khó tránh việc có lúc toan tính.
“Này, biết tôi không?” Tôi nghĩ, Tham Lang hẳn là đã nhớ lại mọi chuyện.
“Biết rõ còn cố hỏi.” Quả nhiên, anh ta không hề khách khí liếc tôi một cái.
“Nếu biết thì đi nhanh lên, Vu Dương trở nên rất kì quái.” Thật tốt quá, anh ta đã không có chuyện gì nữa, trận trừ tà Tích Trần có thể phá, Lưu Hà cũng có thể bình yên vô sự.
“Tiểu Triệu, chờ đã.” Không ngờ tôi vừa xoay người, lại bị gọi lại.
Tham Lang nghe thấy hai chữ “Tiểu Triệu”, không nhịn được cười khúc khích, tôi thì vô cùng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại.
“Vu Dương mà cô nói, có phải là quạ vàng ba chân không?” Người đàn ông hỏi.
Tôi gật đầu.
“Có gì lạ?” Người đàn ông lại hỏi.
“Biến thân rồi.” Tôi nói
“Là tướng mạo vốn có, hay là nguyên hình?” Người đàn ông hơi căng thẳng.
“Anh không phải người à?” Nghe giọng điệu của anh ta, hẳn là một yêu quái.
Người đàn ông không đáp, lẩm bẩm: “Phệ Hồn trận và Cổ Thú, cô đều đã nhìn thấy, người kia chế ra những thứ ấy, đơn giản là để thỏa mãn ham muốn của chính mình. Tổ tiên của Ngôn Linh sư, cô cũng đã gặp, cô ta đã bị vứt bỏ từ nhỏ, thật ra thì cũng không biết bản thân mình có Thiên Đồng, cũng không làm chuyện gì đại gian đại ác, nhưng cuối cùng, lại bị phơi nắng mười ngày mà chết. Tôi cũng không nhận ra, cô ta quả thật là vì khinh thường những kẻ kề cận bên cạnh thần, hay chỉ là viện cớ.”
“Thất phu vô tội, hoài bích kì tội*.” Tôi nhớ ông nội đã từng nói.
(*Thất phu vô tội, hoài bích kì tội: Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội. Ý nói người bình thường vốn không có tội, nhưng chỉ vì mang vật quý bên người mà có thể chuốc họa vào thân. Cái này cũng chú thích lâu lắm rồi nè~)
Người đàn ông gật đầu: “Đúng vậy, cũng chỉ vì viên Di Thiên châu nho nhỏ, Ngôn Linh sư và Thuân Ô đều bị diệt tộc. Còn pháp sư bị rơi vào ma đạo lại dấy lên gió tanh mưa máu, thì không cần phải nói đến nữa.
Tôi dần hiểu ẩn ý của anh ta.
Người đàn ông dừng một chút, lại nói: “Không biết bất cứ pháp thuật nào, nếu không phải người vô cùng gần gũi với cô, sẽ không cách nào phát hiện thiên phú trời cho của cô, người đó giấu mọi chuyện về Di Thiên châu, khiến cô không biết trên người mình đang có bảo vật, cũng không biết rằng món bảo vật này có thể khiến cô muốn làm gì thì làm, cô cũng sẽ không có dã tâm mãnh liệt.”
Nói như vậy, điều này chẳng phải là ý nghĩ ban đầu của ông nội sao? Nhưng người đàn ông này là ai? Sao lại biết?
“Vật không tốt như thế, tôi cũng chẳng muốn.” Người đàn ông chậc chậc, lắc đầu.
“Anh biết ông nội của tôi?” Tôi không nhịn được hỏi “Bây giờ ông đang ở đâu?”
“Ông nội cô?” Người đàn ông chợt nhíu mày “Là ai?”
“Triệu Hoành Huân.” Tôi cố khiến mình nói thật rõ ràng.
Người đàn ông suy nghĩ một lúc: “Không nhận ra.”
Khỏi cần nói cũng biết tôi thất vọng đến mức nào.
“Họ Triệu? Tẩu tiếu Triệu*?” Người đàn ông nghiêng đầu, hình như nghĩ đến điều gì.
(*Chữ Triệu phồn thể (趙) được ghép từ chữ tẩu (走) và chữ tiếu (肖) Ý là anh này đang xác định xem chị đang nói đến chữ Triệu nào, do tiếng Hoa có nhiều chữ đồng âm)
Tôi vội gật mạnh đầu, hi vọng lại nhen nhóm.
“Người mà cô nói tôi không biết, nhưng trong mấy người pháp sư, quả thật có một nhà họ Triệu, cũng có chút quen biết với tôi.” Người đàn ông nói, rồi lại cẩn thận đánh giá tôi lần nữa “Nói như vậy, cô dường như là đời sau của họ Triệu. Ồ, đã nhiều năm rồi, đúng là đời nay khác đời xưa.”
“Nếu không quen biết, cũng không phải là vì báu vật, vậy nhanh đưa tôi trở về đi.” Anh ta đúng là một yêu quái thích tán gẫu.
“Không vội, không vội.” Anh ta lắc đầu “Hôm nay thật khéo, gặp được bạn cũ nữa. Tiểu Triệu, tôi hỏi cô, pháp sư trừ yêu nhà họ Thẩm kia là quan hệ gì với nhà các người?”
Nghe có người dùng giọng trưởng bối gọi tôi là “Tiểu Triệu”, tôi quả thật không phản ứng kịp: “Cái… gì?”
“Nhà họ Thẩm.” Anh ta nhấn mạnh, khoa tay múa chân “Chữ Thẩm có ba giọt nước ấy*.”
(*họ Thẩm (沈) có ba giọt nước ở đằng trước)
Họ Thẩm? Không phải là họ của Thẩm Thiên Huy à?
Người đàn ông thấy tôi đờ người, lại cao giọng, còn gọi tôi là “Tiểu Triệu”.
Lần này, tôi cáu kỉnh, nghĩ thầm yêu quái này thật không biết xấu hổ, không chỉ muốn giở trò làm thân, còn muốn thăm dò tình hình dòng họ của Thẩm Thiên Huy, tôi lạnh mặt: “Không biết, tôi không biết họ Thẩm nào hết, để tôi đi.”
“Không muốn gặp người quen?” Người đàn ông đổi đề tài.
Hang động lớn chừng năm sáu mét vuông, tôi nhanh chóng quét mắt nhìn quanh, không có người thứ ba: “Ai? Cho dù thật sự có người này, bất kể là ai, tôi cũng không muốn gặp.”
“À…” Người đàn ông dường như không ngờ nhận được câu trả lời như thế, không nói gì thêm “Về đi, trực tiếp đi ra ngoài là được.”
Anh ta dứt khoát như thế, khiến tôi cũng bất ngờ, thật sự có hơi lo lắng, sợ trên đường có bẫy rập gì.
“Đi đi, rất an toàn.” Dường như anh ta biết tôi đang suy nghĩ gì “Tôi đã nói không có hứng thú với Di Thiên châu, thì chính là không hứng thú.”
Tôi nghe thấy thế thì không do dự nữa, xoay người chạy ra ngoài.
“Tham Lang à, tôi nghĩ là cậu nhớ lầm rồi.” Sau đó, sau lưng truyền đến một câu nói khiến tôi khựng lại, ngây người tại chỗ.
“Cô ấy còn chẳng thèm gặp cậu, sao có thể là chủ nhân của cậu được? Chủ nhân của cậu chắc là tôi đó.” Người đàn ông tiếp tục nói.
Tham Lang? Tham Lang ở đây? Sao có thể? Sao ban nãy tôi không nhìn thấy anh ta?
Không kịp nghĩ nhiều hơn nữa, tôi vội xoay người lại, nhìn thấy bên cạnh người đàn ông có một người đang ngồi ngay ngắn, quả nhiên là Tham Lang, chỉ là, anh ta không còn dùng thân thể của Tần Long nữa, mà trở lại hình dáng ban đầu của Thiên Cẩu, hơn nữa, còn là một linh thể.
“Tham Lang, thật sự là anh.” Cho dù trông anh ta dường như không nhận ra tôi, nhưng tôi chắc chắn không nhận lầm.
Tham Lang không lên tiếng, vẫn cứ nhìn chằm chằm tôi.
“Tôi nghĩ, cậu ta men theo hơi thở của tôi rồi tìm đến đây.” Người đàn ông nhìn Tham Lang “Cậu ta nói cậu ta biết tôi, còn nói, cậu ta nhớ được một cô gái loài người tên là Thanh Loan, biết rất nhiều việc về cô gái ấy, nhưng lại quên mất cô ấy là ai, có thể là chủ nhân của mình, cũng có thể, là kẻ thù của mình.”
“Tham Lang, anh nhận ra tôi không?” Tôi thử dò xét.
Trong mắt Tham Lang đều là vẻ nghi ngờ, không nói tiếng nào.
“Về đôi Thiên Đồng của cô, Cửu Biện Huyết Liên, đều là cậu ta nói cho tôi biết, còn có những ngày tháng mà các người đã trải qua rốt cuộc là thế nào, có thể khiến cậu ta ấn tượng sâu sắc như thế? Gì mà TV, PS3, xe hơi, đúng là có mấy cái hơi lạ tai.” Người đàn ông vừa gãi đầu vừa nhớ lại, nói ra mấy từ khá tối nghĩa với mình.
Tôi rốt cuộc không biết trả lời thế nào, hoang mang vô cùng.
Người đàn ông liếc nhìn Tham Lang, cười cười “Lúc nói ra mấy chuyện đó, cậu ta vô cùng hưng phấn, tôi đúng là chưa thấy bao giờ. Đúng rồi, các người đã tìm cho cậu ta thân thể của người cá à? Đúng là bản lĩnh không tệ.”
“Anh… anh là…” Tôi chợt hiểu ra, bỗng nhiên ý thức được rằng, người có thể khiến Tham Lang không hề cố kị mà hàn huyên như thế, sẽ là ai.
Người đàn ông gật đầu với tôi, nụ cười càng sâu: “Tôi là yêu quái gì có biết không?”
Một câu nói trúng tim đen, tôi vô cùng xấu hổ.
Người đàn ông cũng không muốn tôi khó chịu, thở dài nói: “Lúc đầu đi tìm Tham Lang, chỉ vì muốn có một Thiên Cẩu làm thú cưng, nói cho cùng, cũng là vì lòng hư vinh của mình. Sau đó, tôi phát hiện Tham Lang rất hiếu chiến, tôi liền cho rằng cậu ấy đi theo tôi là tốt nhất, thế nhưng, đối với tuổi thọ của một Thiên Cẩu, cậu ta cũng chỉ là một nhóc con, cuộc sống mà cô cho cậu ấy, càng muôn màu muôn vẻ hơn khi cậu ta ở cùng tôi.”
“Tham Lang rất thích anh, vừa nhắc đến anh đều vô cùng tự hào, thường chê tôi quá vô dụng.” Tôi nói rồi thì hơi ngại ngùng
“Vậy ư?” Người đàn ông bình thản, cũng không quá vui vẻ “Trước kia, tôi một lòng tu luyện, một lòng muốn trừ gian diệt ác, sau đó, bị yêu ma đuổi giết, lại mệt mỏi, chẳng bao giờ bận tâm đến suy nghĩ của Tham Lang, hôm nay, nhìn cậu ấy nói không ngừng như thế, tôi mới biết rằng tuy cậu ấy là linh thú, nhưng không phải là một kẻ để sai bảo.”
“Anh ấy không phải, anh ấy cũng chưa bao giờ cảm thấy mình là như thế.” Tôi nói “Anh ấy từng nói với tôi, mặc dù khi đó gian khổ mệt chết đi được, nhưng anh ấy cảm thấy việc được cùng anh chiến đấu là một chuyện vô cùng tuyệt vời, anh ấy rất nhớ. Hai người là chiến hữu, là anh em, nếu không, anh ấy sẽ không vì anh mà chặn mũi tên đó.”
“Chiến hữu… anh em…” Người đàn ông cúi đầu trầm ngâm, một lúc lâu sau mới nói nhỏ “Lúc ấy, mặc dù bị trúng độc, nhưng hoàn toàn không đến mức không thể động đậy, mũi tên kia, tôi vốn có thể tránh thoát. Chỉ là, ở một hướng khác, có một yêu quái đang lặng lẽ lẻn vào, mà kẻ đó, đúng lúc lại là kẻ thù mà tôi đã tìm kiếm từ lâu. Tôi đứng yên, không muốn bứt dây động rừng, để nó cho rằng tôi sắp toi mạng rồi, chỉ chờ nó đến gần… mà lúc tên độc bắn ra, tôi nghĩ, Tham Lang chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn tôi chết, cậu ấy nhất định sẽ xông ra.”
Nói rồi, cả hang động vô cùng yên tĩnh, đây là sự thật sao? Quá là bất ngờ rồi.
Mãi một lúc lâu sau, người đàn ông mới mở miệng lần nữa: “Tham Lang không cô phụ sự tin tưởng của tôi, tôi cũng nhờ vậy mà có thể tự tay đâm kẻ thù của mình. Thế nhưng, vào khoảnh khắc Tham Lang ngừng thở, tôi đã vô cùng hối hận, cảm thấy bản thân bị hận thù che mắt, quá hèn hạ, lại có thể lợi dụng sự trung thành của cậu ấy.”
“Tôi cũng phát hiện yêu quái đó mà.” Tham Lang đột nhiên lên tiếng.
Người đàn ông hốt hoảng, trợn mắt há mồm.
“Chúng ta đã tìm nó lâu rồi, không phải sao?” Tham Lang trông khá là bình tĩnh “Với tình huống lúc ấy của anh, hoàn toàn không thể đấu với nó, chỉ có thể chờ nó thả lỏng cảnh giác, đến gần, mới có thể nắm chắc, không phải sao?”
Hai câu hỏi ngược lại, quả thực khiến người đàn ông cứng lưỡi.
“Anh cho rằng tôi ngốc à? Sao có thể bị anh lợi dụng chứ hả.” Tham Lang lại khôi phục dáng vẻ mà tôi đã từng quen biết “Dù sao cũng bị kẻ gian hãm hại, lại có nhiều ma quỷ như thế xông đến, tôi có muốn sống cũng khó, chẳng qua trước khi chết, muốn giải quyết xong một mối tâm sự thôi.”
Nói rồi, anh ta lại thản nhiên gãi chỗ bị ngứa, lại thở dài: “Aizz, cũng coi như tôi không có phí công vào sinh ra tử với anh. Được rồi, không cần thấy thẹn với tôi, nếu cùng là phải chết, chẳng phải được mỹ danh đỡ một chiêu cho chủ thì sẽ càng tốt hơn sao? Oanh liệt vô cùng, cũng không làm nhục uy danh Thiên Cẩu Tham Lang của tôi.”
Nghe thấy thế, chúng tôi không nhịn bật cười.
“Đưa Tham Lang đi đi.” Người đàn ông nói với tôi “Bây giờ, tôi đã không còn chuyện gì nuối tiếc nữa rồi.”
Xem ra, là người, dù chính trực quanh minh lỗi lạc thế nào, cũng khó tránh việc có lúc toan tính.
“Này, biết tôi không?” Tôi nghĩ, Tham Lang hẳn là đã nhớ lại mọi chuyện.
“Biết rõ còn cố hỏi.” Quả nhiên, anh ta không hề khách khí liếc tôi một cái.
“Nếu biết thì đi nhanh lên, Vu Dương trở nên rất kì quái.” Thật tốt quá, anh ta đã không có chuyện gì nữa, trận trừ tà Tích Trần có thể phá, Lưu Hà cũng có thể bình yên vô sự.
“Tiểu Triệu, chờ đã.” Không ngờ tôi vừa xoay người, lại bị gọi lại.
Tham Lang nghe thấy hai chữ “Tiểu Triệu”, không nhịn được cười khúc khích, tôi thì vô cùng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại.
“Vu Dương mà cô nói, có phải là quạ vàng ba chân không?” Người đàn ông hỏi.
Tôi gật đầu.
“Có gì lạ?” Người đàn ông lại hỏi.
“Biến thân rồi.” Tôi nói
“Là tướng mạo vốn có, hay là nguyên hình?” Người đàn ông hơi căng thẳng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
- bình luận