Cửu Biện Liên - Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
Chương trước- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cửu Biện Liên
Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
Một cơn gió thổi qua, tiếng lá cây ma sát vào nhau như tiếng nức nở, quanh quẩn bên tai.
Thi thể của đứa bé kia thay đổi, màu da dần chuyển sang bình thường,đồng thời, tứ chi khô quắt như được thổi hơi vào, dần trở nên đầy đặn,cuối cùng, liền biến về hình dáng một đứa bé đáng yêu nở nang. Sau đó,nó chậm rãi quay đầu về phía chúng tôi, một bên đầu nó có một lỗ hổnglớn, lộ ra xương sọ và não bên trong, cũng là màu xám.
Sau đó, nó mở choàng mắt, đôi mắt đen nhánh, ánh mắt trong suốt.
Thẩm Thiên Huy hơi động đậy, tay vừa giơ lên, đã bị Vu Dương kéo lại.
Nó nở nụ cười trong sáng với chúng tôi — cứ như bao đứa bé đáng yêukhác, hai má trắng trắng tròn tròn ửng hồng, mắt sáng ngời, tứ chi chắcnịch, thỉnh thoảng lại duỗi chân, duỗi tay, phát ra mấy âm tiết vônghĩa, thoạt nhìn vô cùng đơn thuần vô hại.
Nhưng bởi vì quá trình chuyển biến kia, lại thêm vết nứt mở trên đầunó, mọi thứ đều có vẻ kì dị vô cùng, cho dù vốn đã nhìn quen ma ma quỷquỷ, tôi vẫn sợ đến cổ họng như bị thít chặt, Huyền Kỳ đứng cạnh nắmchặt tay tôi, tay cậu vừa ẩm vừa lạnh.
Bầu trời đằng xa màu xanh nhạt, dường như không mây, nhưng bầu trờiphía trên chúng tôi đã bị tán cây che lại, chẳng những không cảm giácđược sự ấm áp của mặt trời, mà ngay cả ánh sáng, cũng dần mờ ảo. Xungquanh dần hiện lên một lớp sương mờ, cứ như một lớp lụa trắng. Chỉ mộtlát sau, lớp sương dần dày lên, tất cả cảnh vật xung quanh đều khôngthấy nữa, đứng trong mớ hỗn độn trắng toát này, tôi đột nhiên cảm thấybối rối hơn bao giờ hết.
Trên tay tôi đột nhiên đau đớn, thì ra là móng tay của Huyền Kỳ bấm vào, Vu Dương lại không hề phản ứng gì.
“Đứng tại chỗ đừng nhúc nhích.” Anh ta nhẹ nhàng nói.
Rất nhanh, sương mù dần nhạt đi, lúc tôi dần nhìn thấy bốn phía xungquanh, tôi kinh ngạc đến trống rỗng cả đầu óc —cây hòe vẫn đứng sừngsững, nhưng tất cả những thứ khác trong viện nhỏ này, đều đã không còn,bên ngoài khu vực dưới tán cây, là một cánh đồng hoa cải dầu hệt nhưtrong mơ, không có điểm dừng.
“Em trai nhỏ, ném bóng nào, rơi xuống đất nở hai mươi mốt đóa hoa….” đồng dao lại vang lên, truyền đến từ đằng xa.
“Chị mơ thấy như vậy à?” Huyền Kỳ khẽ hỏi tôi.
Tôi gật đầu, cảm thấy bài đồng dao kia càng lúc vang cần gần, càng lúc càng lớn.
“Cũng không ít.” Vu Dương nhìn đằng xa nói.
Theo ánh mắt anh ta nhìn sang, phát hiện từ đường chân trời có mộtlàn khói trắng. Nếu nhìn kĩ, đó là linh hồn của rất nhiều đứa bé, nhỏthì khoảng ba bốn tuổi, lớn hơn thì có tám, chín tuổi. Có đứa cười,cóđứa hét lên, có đứa lại đuổi đánh,có đứa lại hát đồng dao, náo nhiệt vôcùng, chạy dần về phía chúng tôi.
Chỉ trong vài giây, đám trẻ này đã chạy đến trước mặt chúng tôi. Vẻ ngoài của chúng đều rất bình thường, tất cả đều rất vui vẻ.
“Chị ơi, chơi trốn tìm với chúng em được không?” Một bé trai ngửa đầu hỏi tôi.
“Đừng trả lời.” Thẩm Thiên Huy vội nói “Nếu nghe có người gọi tên sau lưng, cũng đừng quay đầu lại.”
Nhưng lời này dường như đã nói chậm mất rồi, bởi vì một giây trước đó, tôi nghe một giọng nói rất nhỏ rất khẽ đang gọi Huyền Kỳ.
Cậu đang vô cùng khẩn trương, trong đầu vốn không nghĩ được gì, nghetên mình, theo bản năng liền quay đầu lại. Ngay lúc đó, tôi thấy dươnghỏa* trên vai cậu vốn đang bừng cháy liền chập chờn, sau đó “phụt” mộttiếng bị dập tắt. Một hồn phách màu trắng chậm rãi bay ra từ trên thânthể cậu, bồng bềnh bay về phía mấy cành cây trên cao của cây hòe, sauđó, ánh mắt cậu liền trống rỗng, ngã thẳng xuống đất.
(*dương hỏa: ngọn lửa tồn tại song song với linh hồn conngười, khi con người chết đi/hồn phách không còn trong cơ thể, ngọn lửađó cũng tắt)
“Huyền Kỳ!” Tôi vội tiếp được thân thể cậu, dù biết là phí công, nhưng vẫn không nhịn được kêu một tiếng với hồn phách kia.
“Chẳng lẽ ông cụ chưa từng nói với hai người những lúc như thế không thể quay đầu lại sao?” Vu Dương thong thả nói.
“Mau đưa hồn em tôi trở về.” Tôi nghĩ, sao anh ta không giải quyếtnhanh mấy thứ này, mà lại nhàn nhã đứng đó cười nhạo nhìn chúng tôi.
Trên cây đột nhiên vang lên một tràng cười, chỉ một lát sau, mấy đứabé đều yên tĩnh lại. Tôi ngẩng đầu, nhưng trừ mấy tán lá cây rậm rạp,không thấy gì khác.
Vu Dương đứng không nhúc nhích, Thẩm Thiên Huy thì giúp tôi đặt thân thể Huyền Kỳ ngay ngắn lên mặt đất.
“Mọi người cùng chơi đi.” Giọng nói trên cây cũng là tiếng trẻ con.
“Mày muốn chơi gì? Chơi thế nào?” Vu Dương hỏi.
Yên lặng một lúc, giọng nói kia đáp: “Chơi trốn tìm đi. Tao chơi vớichúng mày, tao là người tìm. Nếu như chúng mày thắng, tao sẽ trả lạingười trên cây này cho chúng mày.”
“Mày sẽ không gian lận chứ?” Vu Dương cười cười.
“Tất nhiên là không!” Giọng nói lại vang lên, dường như cảm thấy bịxem thường “Chuẩn bị xong chưa? Tao đếm đây, đếm tới một trăm sẽ đibắt.”
Bọn nhỏ hoan hô, chạy tứ tán.
Vu Dương nhìn nhìn tôi, lại nhìn Thẩm Thiên Huy “Tìm đại chỗ nào trốn đi. Nhưng nhớ kỹ, bất kể nghe được tiếng gì, cũng không được quay đầulại!”
“Một….hai….” giọng nói rất chậm, nhưng lại rất vang, như truyền đến từ trên không, quanh quẩn trong không gian trống trải.
Thẩm Thiên Huy quay đầu chạy như điên, tôi lại chạy về một hướngkhác, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, vừa chạy, vừa tìm xem có nơi nàocó thể trốn được không. Tôi lại dường như không nghe được tiếng Vu Dương chạy, nhưng tôi cũng không muốn để ý nữa, trong đầu chỉ toàn tự nhủ,không thể bị tìm thấy, không thể bị tìm thấy.
Cánh đồng hoa cải dầu mọc san sát, cao hơn bắp chân, tôi chạy khá vất vả, hơn nữa dù chạy thế nào, âm thanh kia vẫn vang vọng trên đỉnh đầu,mỗi số được đến ra, trái tim liền như đập mạnh hơn một cái, tôi cảm thấy hô hấp càng lúc càng dồn dập, chân càng ngày càng nặng, nhưng lại không dám dừng, chỉ đành nhắm chặt hai mắt, cắn răng kiên trì chạy.
Dưới chân bỗng nhiên bị vấp thứ gì đó, tôi còn chưa kịp phản ứng đãbị ngã văng ra, lúc ngã xuống lại không thấy đau, nhìn kỹ, nơi này lạicó một khoảng đất trống, ở đó có một đống cỏ khô, lớn như một chiếc xebus nhỏ vậy, bên cạnh cũng có mấy bó cỏ khô nằm rải rác, thứ vừa rồi làm tôi bị vấp, chính là một bó cỏ khô trong số đó.
Tôi quay đầu nhìn về phía sau, bầu trời u ám, khoảng đất trống dướitàng cây lúc này cũng không còn thấy nữa, chỉ có một tán cây xanh biếcđứng sững giữa một cánh đồng hoa cải dầu. Nó đã đếm tới số bảy mươi ba,tôi không suy nghĩ nhiều nữa, chui ngay vào mớ cỏ khô, luống cuống taychân núp thật kĩ.
“Một trăm, tao đến rồi!” Rốt cuộc cũng đếm xong.
Tiếng nói vừa phát ra, xung quanh liền lâm vào tĩnh mịch.
Tôi nắm chặt chủy thủ trong tay, tim đập như nổi trống, mấy sợi rơmdo hít thở mà vướng vào mũi tôi, rất ngứa, sợ mình hắt xì, tôi cố sứcbóp mũi mình lại. Từ khe hở trong đống cỏ khô, tôi phát hiện bầu trờilại càng tối hơn, chỉ một lát sau, bầu trời chợt đổ cơn mưa, chỉ một lát mà tôi đã ướt sũng. Nước mưa chảy xuống tóc rồi chảy cả vào mắt, vừaxót, lại vừa đau, quần áo ướt sũng dính sát trên người, da trên mấy đầungón tay đều nhăn cả lại, chân bên trong giày như đang bị vùi trong đấtbùn, lạnh đến khiến tôi phát run.
Tôi ngồi đó, không biết trải qua bao lâu, chân cũng dần chết lặng,tôi đặt chủy thủ trên đùi, cuộn thân thể lại, bó gối, muốn làm cho mìnhấm áp hơn chút ít. Bên tai, ngoài tiếng mưa rơi, không nghe được thứ gìkhác. Tôi dần hoài nghi, có lẽ “nó” sẽ không tìm tôi, mà muốn tôi chếtrét luôn ở đây. Nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn không dám nhúc nhích, haitay vốn chết lặng hơi thả lỏng, tôi kề tay lại gần miệng, khẽ thổi khí,cẩn thận xoa xoa ngón tay.
“Đong đưa nào đong đưa nào, đong đưa đi thật xa….” Bài đồng dao bỗng dưng vang lên, thật gần, nhưng không biết từ hướng nào.
Tôi cứng đờ người, vẫn không dám nhúc nhích, nhìn qua khe hở, tôi chỉ thấy trước mắt là trận mưa to, trong mưa, cả cánh đồng hoa cải dầu nhưrung rinh.
“Ở đâu….ở đâu….” giọng nói kia vẫn quanh quẩn gần đó, tôi vẫn không nghe ra là phát ra từ hướng nào.
Tôi động đậy thật khẽ, cẩn thận cầm chắc chủy thủ, thần kinh như căng ra.
Đột nhiên, bên tai tôi vang lên tiếng thở thật khẽ, đầu tôi lập tứctrống rỗng, tóc gáy như dựng đứng lên, cổ cứng đờ đến sắp co rút, tôiphải bịt chặt miệng mới không kêu thành tiếng.
“Nhớ kỹ, dù nghe được điều gì, cũng tuyệt đối không thể quay đầulại!” Nhớ lại lời dặn dò của Vu Dương, tôi liều mạng nhịn ý muốn quayđầu lại của mình, cũng không dám động đậy nữa.
Ngay sau đó, lại là một tiếng thở dài.
“Thanh Loan….” có thứ gì như đang dán vào tai tôi mà nói.
“Thanh Loan, cứu cứu em….” khi tôi muốn dùng chủy thủ đâm ra sau, tôi lại nghe ra đây là giọng nói của Huyền Kỳ.
Không thể quay đầu lại, tuyệt đối không thể. Tôi nhắm mắt lại, mặcniệm trong lòng, thân thể không thể khống chế được cơn run rẩy mãnhliệt, vừa lạnh, vừa sợ, vừa khẩn trương.
Một lúc lâu sau, tôi không nghe được bất cứ âm thanh nào nữa. Trờimưa càng lớn, tôi cảm giác được một chút nhiệt độ còn sót lại trong cơthể đang dần mất đi, đột nhiên tôi cảm giác như bị nhìn chằm chằm, khiến tôi không dám thả lỏng. Tôi cố nghe những âm thanh khác đang lẫn trongtiếng mưa, hi vọng nghe được chút động tĩnh, nhưng không biết có phải vì mưa thật sự quá lớn hay không, dù cố gắng thế nào, tôi cũng chỉ ngheđược âm thanh “ào ào”, mà cảm giác bị nhìn chằm kia thì càng lúc càngmãnh liệt. “Ở đây, ở đây!” Có tiếng hoan hô. Từ khe hở của đống cỏ khô,bỗng xuất hiện một con mắt đang trợn to đến cực hạn, tròng trắng trànđầy tia máu, nhìn chằm chằm tôi.
Tôi muốn thét chói tai, nhưng cổ họng lại không thể phát ra âm thanhgì, chỉ có thể há to miệng, muốn đứng lên, nhưng chân lại không nghetheo sự điều khiển của tôi, tôi chỉ có thể ngã ngồi trên mặt đất, liềumạng lui về phía sau. Một bó cỏ khô bỗng nhiên rơi xuống, nện vào đầutôi, lúc nó rơi xuống, trên người tôi vốn ẩm ướt lúc này lại càng lạnhđến run rẩy, sau đó, các bộ phận từ cổ trở xuống đều dần mất cảm giác,tôi xụi lơ ngồi đó, mắt đối diện với con mắt bên ngoài đống cỏ khô kia.
“Cho tao.” chủ nhân con mắt yếu ớt nói.
Tôi không hiểu, cũng không dám đáp lại.
“Cho tao.” lại là hai chữ này.
Tôi phục hồi tinh thần lại, có lẽ thứ nó muốn chính là cái hoa sen kia.
“Cho tao.” trước mắt có thứ gì đó chợt lóe lên, sau đó, cổ liền đau nhói.
Lập tức, đống cỏ khô vốn mềm mại kia bỗng dựng thẳng lên, cứ như vô số cây châm đang hướng về phía tôi, chờ phóng tới.
Xong đời. Tôi nghĩ, nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần bị ghim thành một con nhím.
Đợi thật lâu, tôi chợt ý thức xung quanh dần yên tĩnh lại, nghe nhưmưa đã tạnh. Thân thể vẫn không thể động đậy, nhưng lúc mở mắt ra, không có con mắt nào, không có cỏ khô như kim châm, thậm chí tôi đang đứngtrên mặt đất, nếu không phải quần áo vẫn còn ướt, tôi sẽ tin rằng lúcnãy tôi đang nằm mơ.
Không còn thứ gì truy đuổi, tôi ngửa mặt lên trời, ngã xuống đất, mới phát hiện mình đang nằm trong vùng đất trống dưới tán cây hòe.
“Một hai ba bốn năm, lên núi đánh con cọp….” đồng dao lại vang lên, như truyền đến từ khắp bốn phương tám hướng.
Tôi thử lại, thân thể vẫn không thể nhúc nhích. Sương mù dần tan, chỉ còn một tầng mỏng, bên cạnh không có người, cũng chẳng có ma, chỉ nghetiếng đồng dao, từng tiếng từng tiếng, chậm rãi hát vang.
Thi thể của đứa bé kia thay đổi, màu da dần chuyển sang bình thường,đồng thời, tứ chi khô quắt như được thổi hơi vào, dần trở nên đầy đặn,cuối cùng, liền biến về hình dáng một đứa bé đáng yêu nở nang. Sau đó,nó chậm rãi quay đầu về phía chúng tôi, một bên đầu nó có một lỗ hổnglớn, lộ ra xương sọ và não bên trong, cũng là màu xám.
Sau đó, nó mở choàng mắt, đôi mắt đen nhánh, ánh mắt trong suốt.
Thẩm Thiên Huy hơi động đậy, tay vừa giơ lên, đã bị Vu Dương kéo lại.
Nó nở nụ cười trong sáng với chúng tôi — cứ như bao đứa bé đáng yêukhác, hai má trắng trắng tròn tròn ửng hồng, mắt sáng ngời, tứ chi chắcnịch, thỉnh thoảng lại duỗi chân, duỗi tay, phát ra mấy âm tiết vônghĩa, thoạt nhìn vô cùng đơn thuần vô hại.
Nhưng bởi vì quá trình chuyển biến kia, lại thêm vết nứt mở trên đầunó, mọi thứ đều có vẻ kì dị vô cùng, cho dù vốn đã nhìn quen ma ma quỷquỷ, tôi vẫn sợ đến cổ họng như bị thít chặt, Huyền Kỳ đứng cạnh nắmchặt tay tôi, tay cậu vừa ẩm vừa lạnh.
Bầu trời đằng xa màu xanh nhạt, dường như không mây, nhưng bầu trờiphía trên chúng tôi đã bị tán cây che lại, chẳng những không cảm giácđược sự ấm áp của mặt trời, mà ngay cả ánh sáng, cũng dần mờ ảo. Xungquanh dần hiện lên một lớp sương mờ, cứ như một lớp lụa trắng. Chỉ mộtlát sau, lớp sương dần dày lên, tất cả cảnh vật xung quanh đều khôngthấy nữa, đứng trong mớ hỗn độn trắng toát này, tôi đột nhiên cảm thấybối rối hơn bao giờ hết.
Trên tay tôi đột nhiên đau đớn, thì ra là móng tay của Huyền Kỳ bấm vào, Vu Dương lại không hề phản ứng gì.
“Đứng tại chỗ đừng nhúc nhích.” Anh ta nhẹ nhàng nói.
Rất nhanh, sương mù dần nhạt đi, lúc tôi dần nhìn thấy bốn phía xungquanh, tôi kinh ngạc đến trống rỗng cả đầu óc —cây hòe vẫn đứng sừngsững, nhưng tất cả những thứ khác trong viện nhỏ này, đều đã không còn,bên ngoài khu vực dưới tán cây, là một cánh đồng hoa cải dầu hệt nhưtrong mơ, không có điểm dừng.
“Em trai nhỏ, ném bóng nào, rơi xuống đất nở hai mươi mốt đóa hoa….” đồng dao lại vang lên, truyền đến từ đằng xa.
“Chị mơ thấy như vậy à?” Huyền Kỳ khẽ hỏi tôi.
Tôi gật đầu, cảm thấy bài đồng dao kia càng lúc vang cần gần, càng lúc càng lớn.
“Cũng không ít.” Vu Dương nhìn đằng xa nói.
Theo ánh mắt anh ta nhìn sang, phát hiện từ đường chân trời có mộtlàn khói trắng. Nếu nhìn kĩ, đó là linh hồn của rất nhiều đứa bé, nhỏthì khoảng ba bốn tuổi, lớn hơn thì có tám, chín tuổi. Có đứa cười,cóđứa hét lên, có đứa lại đuổi đánh,có đứa lại hát đồng dao, náo nhiệt vôcùng, chạy dần về phía chúng tôi.
Chỉ trong vài giây, đám trẻ này đã chạy đến trước mặt chúng tôi. Vẻ ngoài của chúng đều rất bình thường, tất cả đều rất vui vẻ.
“Chị ơi, chơi trốn tìm với chúng em được không?” Một bé trai ngửa đầu hỏi tôi.
“Đừng trả lời.” Thẩm Thiên Huy vội nói “Nếu nghe có người gọi tên sau lưng, cũng đừng quay đầu lại.”
Nhưng lời này dường như đã nói chậm mất rồi, bởi vì một giây trước đó, tôi nghe một giọng nói rất nhỏ rất khẽ đang gọi Huyền Kỳ.
Cậu đang vô cùng khẩn trương, trong đầu vốn không nghĩ được gì, nghetên mình, theo bản năng liền quay đầu lại. Ngay lúc đó, tôi thấy dươnghỏa* trên vai cậu vốn đang bừng cháy liền chập chờn, sau đó “phụt” mộttiếng bị dập tắt. Một hồn phách màu trắng chậm rãi bay ra từ trên thânthể cậu, bồng bềnh bay về phía mấy cành cây trên cao của cây hòe, sauđó, ánh mắt cậu liền trống rỗng, ngã thẳng xuống đất.
(*dương hỏa: ngọn lửa tồn tại song song với linh hồn conngười, khi con người chết đi/hồn phách không còn trong cơ thể, ngọn lửađó cũng tắt)
“Huyền Kỳ!” Tôi vội tiếp được thân thể cậu, dù biết là phí công, nhưng vẫn không nhịn được kêu một tiếng với hồn phách kia.
“Chẳng lẽ ông cụ chưa từng nói với hai người những lúc như thế không thể quay đầu lại sao?” Vu Dương thong thả nói.
“Mau đưa hồn em tôi trở về.” Tôi nghĩ, sao anh ta không giải quyếtnhanh mấy thứ này, mà lại nhàn nhã đứng đó cười nhạo nhìn chúng tôi.
Trên cây đột nhiên vang lên một tràng cười, chỉ một lát sau, mấy đứabé đều yên tĩnh lại. Tôi ngẩng đầu, nhưng trừ mấy tán lá cây rậm rạp,không thấy gì khác.
Vu Dương đứng không nhúc nhích, Thẩm Thiên Huy thì giúp tôi đặt thân thể Huyền Kỳ ngay ngắn lên mặt đất.
“Mọi người cùng chơi đi.” Giọng nói trên cây cũng là tiếng trẻ con.
“Mày muốn chơi gì? Chơi thế nào?” Vu Dương hỏi.
Yên lặng một lúc, giọng nói kia đáp: “Chơi trốn tìm đi. Tao chơi vớichúng mày, tao là người tìm. Nếu như chúng mày thắng, tao sẽ trả lạingười trên cây này cho chúng mày.”
“Mày sẽ không gian lận chứ?” Vu Dương cười cười.
“Tất nhiên là không!” Giọng nói lại vang lên, dường như cảm thấy bịxem thường “Chuẩn bị xong chưa? Tao đếm đây, đếm tới một trăm sẽ đibắt.”
Bọn nhỏ hoan hô, chạy tứ tán.
Vu Dương nhìn nhìn tôi, lại nhìn Thẩm Thiên Huy “Tìm đại chỗ nào trốn đi. Nhưng nhớ kỹ, bất kể nghe được tiếng gì, cũng không được quay đầulại!”
“Một….hai….” giọng nói rất chậm, nhưng lại rất vang, như truyền đến từ trên không, quanh quẩn trong không gian trống trải.
Thẩm Thiên Huy quay đầu chạy như điên, tôi lại chạy về một hướngkhác, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, vừa chạy, vừa tìm xem có nơi nàocó thể trốn được không. Tôi lại dường như không nghe được tiếng Vu Dương chạy, nhưng tôi cũng không muốn để ý nữa, trong đầu chỉ toàn tự nhủ,không thể bị tìm thấy, không thể bị tìm thấy.
Cánh đồng hoa cải dầu mọc san sát, cao hơn bắp chân, tôi chạy khá vất vả, hơn nữa dù chạy thế nào, âm thanh kia vẫn vang vọng trên đỉnh đầu,mỗi số được đến ra, trái tim liền như đập mạnh hơn một cái, tôi cảm thấy hô hấp càng lúc càng dồn dập, chân càng ngày càng nặng, nhưng lại không dám dừng, chỉ đành nhắm chặt hai mắt, cắn răng kiên trì chạy.
Dưới chân bỗng nhiên bị vấp thứ gì đó, tôi còn chưa kịp phản ứng đãbị ngã văng ra, lúc ngã xuống lại không thấy đau, nhìn kỹ, nơi này lạicó một khoảng đất trống, ở đó có một đống cỏ khô, lớn như một chiếc xebus nhỏ vậy, bên cạnh cũng có mấy bó cỏ khô nằm rải rác, thứ vừa rồi làm tôi bị vấp, chính là một bó cỏ khô trong số đó.
Tôi quay đầu nhìn về phía sau, bầu trời u ám, khoảng đất trống dướitàng cây lúc này cũng không còn thấy nữa, chỉ có một tán cây xanh biếcđứng sững giữa một cánh đồng hoa cải dầu. Nó đã đếm tới số bảy mươi ba,tôi không suy nghĩ nhiều nữa, chui ngay vào mớ cỏ khô, luống cuống taychân núp thật kĩ.
“Một trăm, tao đến rồi!” Rốt cuộc cũng đếm xong.
Tiếng nói vừa phát ra, xung quanh liền lâm vào tĩnh mịch.
Tôi nắm chặt chủy thủ trong tay, tim đập như nổi trống, mấy sợi rơmdo hít thở mà vướng vào mũi tôi, rất ngứa, sợ mình hắt xì, tôi cố sứcbóp mũi mình lại. Từ khe hở trong đống cỏ khô, tôi phát hiện bầu trờilại càng tối hơn, chỉ một lát sau, bầu trời chợt đổ cơn mưa, chỉ một lát mà tôi đã ướt sũng. Nước mưa chảy xuống tóc rồi chảy cả vào mắt, vừaxót, lại vừa đau, quần áo ướt sũng dính sát trên người, da trên mấy đầungón tay đều nhăn cả lại, chân bên trong giày như đang bị vùi trong đấtbùn, lạnh đến khiến tôi phát run.
Tôi ngồi đó, không biết trải qua bao lâu, chân cũng dần chết lặng,tôi đặt chủy thủ trên đùi, cuộn thân thể lại, bó gối, muốn làm cho mìnhấm áp hơn chút ít. Bên tai, ngoài tiếng mưa rơi, không nghe được thứ gìkhác. Tôi dần hoài nghi, có lẽ “nó” sẽ không tìm tôi, mà muốn tôi chếtrét luôn ở đây. Nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn không dám nhúc nhích, haitay vốn chết lặng hơi thả lỏng, tôi kề tay lại gần miệng, khẽ thổi khí,cẩn thận xoa xoa ngón tay.
“Đong đưa nào đong đưa nào, đong đưa đi thật xa….” Bài đồng dao bỗng dưng vang lên, thật gần, nhưng không biết từ hướng nào.
Tôi cứng đờ người, vẫn không dám nhúc nhích, nhìn qua khe hở, tôi chỉ thấy trước mắt là trận mưa to, trong mưa, cả cánh đồng hoa cải dầu nhưrung rinh.
“Ở đâu….ở đâu….” giọng nói kia vẫn quanh quẩn gần đó, tôi vẫn không nghe ra là phát ra từ hướng nào.
Tôi động đậy thật khẽ, cẩn thận cầm chắc chủy thủ, thần kinh như căng ra.
Đột nhiên, bên tai tôi vang lên tiếng thở thật khẽ, đầu tôi lập tứctrống rỗng, tóc gáy như dựng đứng lên, cổ cứng đờ đến sắp co rút, tôiphải bịt chặt miệng mới không kêu thành tiếng.
“Nhớ kỹ, dù nghe được điều gì, cũng tuyệt đối không thể quay đầulại!” Nhớ lại lời dặn dò của Vu Dương, tôi liều mạng nhịn ý muốn quayđầu lại của mình, cũng không dám động đậy nữa.
Ngay sau đó, lại là một tiếng thở dài.
“Thanh Loan….” có thứ gì như đang dán vào tai tôi mà nói.
“Thanh Loan, cứu cứu em….” khi tôi muốn dùng chủy thủ đâm ra sau, tôi lại nghe ra đây là giọng nói của Huyền Kỳ.
Không thể quay đầu lại, tuyệt đối không thể. Tôi nhắm mắt lại, mặcniệm trong lòng, thân thể không thể khống chế được cơn run rẩy mãnhliệt, vừa lạnh, vừa sợ, vừa khẩn trương.
Một lúc lâu sau, tôi không nghe được bất cứ âm thanh nào nữa. Trờimưa càng lớn, tôi cảm giác được một chút nhiệt độ còn sót lại trong cơthể đang dần mất đi, đột nhiên tôi cảm giác như bị nhìn chằm chằm, khiến tôi không dám thả lỏng. Tôi cố nghe những âm thanh khác đang lẫn trongtiếng mưa, hi vọng nghe được chút động tĩnh, nhưng không biết có phải vì mưa thật sự quá lớn hay không, dù cố gắng thế nào, tôi cũng chỉ ngheđược âm thanh “ào ào”, mà cảm giác bị nhìn chằm kia thì càng lúc càngmãnh liệt. “Ở đây, ở đây!” Có tiếng hoan hô. Từ khe hở của đống cỏ khô,bỗng xuất hiện một con mắt đang trợn to đến cực hạn, tròng trắng trànđầy tia máu, nhìn chằm chằm tôi.
Tôi muốn thét chói tai, nhưng cổ họng lại không thể phát ra âm thanhgì, chỉ có thể há to miệng, muốn đứng lên, nhưng chân lại không nghetheo sự điều khiển của tôi, tôi chỉ có thể ngã ngồi trên mặt đất, liềumạng lui về phía sau. Một bó cỏ khô bỗng nhiên rơi xuống, nện vào đầutôi, lúc nó rơi xuống, trên người tôi vốn ẩm ướt lúc này lại càng lạnhđến run rẩy, sau đó, các bộ phận từ cổ trở xuống đều dần mất cảm giác,tôi xụi lơ ngồi đó, mắt đối diện với con mắt bên ngoài đống cỏ khô kia.
“Cho tao.” chủ nhân con mắt yếu ớt nói.
Tôi không hiểu, cũng không dám đáp lại.
“Cho tao.” lại là hai chữ này.
Tôi phục hồi tinh thần lại, có lẽ thứ nó muốn chính là cái hoa sen kia.
“Cho tao.” trước mắt có thứ gì đó chợt lóe lên, sau đó, cổ liền đau nhói.
Lập tức, đống cỏ khô vốn mềm mại kia bỗng dựng thẳng lên, cứ như vô số cây châm đang hướng về phía tôi, chờ phóng tới.
Xong đời. Tôi nghĩ, nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần bị ghim thành một con nhím.
Đợi thật lâu, tôi chợt ý thức xung quanh dần yên tĩnh lại, nghe nhưmưa đã tạnh. Thân thể vẫn không thể động đậy, nhưng lúc mở mắt ra, không có con mắt nào, không có cỏ khô như kim châm, thậm chí tôi đang đứngtrên mặt đất, nếu không phải quần áo vẫn còn ướt, tôi sẽ tin rằng lúcnãy tôi đang nằm mơ.
Không còn thứ gì truy đuổi, tôi ngửa mặt lên trời, ngã xuống đất, mới phát hiện mình đang nằm trong vùng đất trống dưới tán cây hòe.
“Một hai ba bốn năm, lên núi đánh con cọp….” đồng dao lại vang lên, như truyền đến từ khắp bốn phương tám hướng.
Tôi thử lại, thân thể vẫn không thể nhúc nhích. Sương mù dần tan, chỉ còn một tầng mỏng, bên cạnh không có người, cũng chẳng có ma, chỉ nghetiếng đồng dao, từng tiếng từng tiếng, chậm rãi hát vang.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
- bình luận