Cửu Biện Liên - Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
Chương trước- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cửu Biện Liên
Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
Mèo có khả năng biến hình rồi, vậy không cần đi làm thủ tục vận chuyển gì nữa.
Ăn cơm trưa xong, chúng tôi ngồi tán gẫu trong phòng. Diệu Diệu ngồisát bên cạnh Huyền Kỳ, nói với chúng tôi, tộc của cô ấy, được gọi là Đạp Tuyết Huyền miêu, lông màu đen nhánh không lẫn màu nào khác, móng vuốttrắng như tuyết, có một chùm lông trắng ở giữa trán, đó là đặc trưng rõràng nhất. Họ am hiểu nhất là ẩn núp, thân thể linh hoạt, tốc độ nhanh,có có một bản lĩnh tổ truyền — Diệu Thủ, tất cả những loại khóa hoặc cơquan trên đời này, đều không thể làm khó bọn họ.
“Chạy trốn…ẩn núp….khóa….cơ quan…” Huyền Kỳ trầm ngâm, bỗng nhiên tỉnh ngộ “Nói vậy, mấy người là trộm rồi?”
Diệu Diệu cười hắc hắc “Bọn em rất chuyên nghiệp, không phải loạitrộm tầm thường đâu, có thể mời được bọn em, đều là mấy người có địa vị, hơn nữa, không phải việc gì bọn em cũng nhận đâu. Vu Dương kìa, khôngphải cũng không thể nhờ vả được mẹ em sao.”
Lời này nhắc nhở Huyền Kỳ: “Đúng rồi, Vu Dương rốt cuộc là ai?”
Diệu Diệu yên lặng một lúc, lắc đầu: “Đã ước định rồi, em phải tuântheo, không thể nói được. Bội bạc, đối với yêu quái bọn em, chính là bôi đen cả gia tộc.”
Nếu nghiêm trọng như thế, Huyền Kỳ cũng không dám hỏi nữa, đành nói sang chuyện khác “Làm sao cô tìm được bọn tôi?”
Diệu Diệu vươn tay trái, chỉ thấy trên ngón áp út có quấn một sợi dây vàng tinh tế, “Cái dây này tên là “Kim Ngọc Lương Duyên”, em và anh mỗi người một nửa, của anh chính là sợi dây xỏ trên răng sữa, của em, chính là sau khi tặng răng sữa thì cột trên ngón tay, từ đó, bất kể anh điđâu, em đều có thể biết. Anh nhìn xem, có phải rất giống nhẫn cưới củacon người các anh không?”
“Không tháo ra được ư?” Huyền Kỳ hỏi.
“Không được.” Diệu Diệu cúi đầu nhìn ngón tay mảnh khảnh “Trừ khi em chết.”
Đột nhiên trong phòng không biết từ đâu có một con ruồi lớn bay vào,“vo ve” trước mặt mọi người, mắt Diệu Diệu sáng lên, đầu di chuyển theohướng bay của con ruồi, miệng kêu “meo” một tiếng, không tự chủ biến vềhình dáng của mèo, đuổi theo con ruồi chạy tán loạn trong phòng.
Tôi thật may mắn khi được chứng kiến tình cảnh một thiếu nữ còn trẻtuổi lại có thể biến thành mèo chỉ trong vài giây. Bốn chân cô đặt trênđất, thân thể được thu nhỏ lại, móng tay móng chân dài ra, biến thànhmóng vuốt cong cong, sau đó cả người cũng mọc ra lông màu đen. Mắt côtrở nên lớn hơn, lỗ mũi hơi nhọn ra, miệng hơi thu lại, lỗ tai con người biến mất, trên đầu lại xuất hiện hai cái tai mèo, một cái đuôi mèo cũng xuất hiện ở đằng sau.
“Diệu Diệu.” Tôi gọi cô một tiếng.
Cô lại không nghe thấy, hồn nhiên đuổi theo con ruồi đến quên mình.
Lúc này tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi đứng dậy đi mở, không quên đẩy một cái vào Huyền Kỳ lúc này đã đơ như tượng.
Khi cửa mở ra, con ruồi cũng liền bay vèo ra ngoài, Diệu Diệu kêu mấy tiếng, cũng nhanh chóng xông ra ngoài.
Thẩm Thiên Huy nhìn bóng lưng cô, không nhịn được cười lên: “Rốt cuộc cũng chỉ là một con mèo.”
“Có cần đi tìm cô ấy về không?” Huyền Kỳ nhìn nhìn ngoài cửa.
“Cô ấy sẽ tự về.” Tôi nhìn ra, ngoài hành lang thẳng tắp thì không còn thứ gì khác.
Thẩm Thiên Huy đưa hai tấm vé, là của tôi và Huyền Kỳ.
“Diệu Diệu thì sao?” Tôi bỗng nhớ đến, yêu quái biến thành người, không có chứng minh nhân dân, sao lên máy bay được.
“Vu Dương sẽ biết cách.” Thẩm Thiên Huy nói “Chín giờ tập hợp ở sảnh chính.”
Diệu Diệu đi một lúc, mãi đến tám giờ bốn mươi lăm mới về, lúc về làtrong dáng vẻ con người, vừa lau mồ hôi vừa ồn ào than đói, trợn mắt tokiếm thức ăn.
Tôi quẳng mấy bao thịt khô qua, cô mở bao, nhai ngon lành. Chúng tôiđeo hành lý trên lưng, kéo cô đi đến sảnh lớn, Thẩm Thiên Huy đã gọi xechờ ở đó rồi.
“Diệu Diệu, hóa mèo đi.” Tôi nhìn, xe không ngồi năm người được.
Diệu Diệu có vẻ không tình nguyện.
“Hóa mèo có thể ngồi trên đùi Huyền Kỳ đó.” Tôi nói bên tai cô “Bên kia có phòng rửa tay, nhanh đi.”
Cô ấy vui vẻ trở lại, vui mừng biến thân rồi chạy ra, cọ cọ bên chân Huyền Kỳ.
Tôi nháy mắt với Huyền Kỳ, Huyền Kỳ cũng bó tay, ôm cô ấy ngồi vào xe.
Từ khách sạn ra đến bên tàu không xa lắm, Thẩm Thiên Huy đã mua vé,tôi ngẩng đầu nhìn cái chuông trong phòng chờ — chín giờ rưỡi, lênthuyền được rồi.
Vừa bước lên boong tàu, lòng tôi liền hơi khẩn trương.
Giống hệt như lúc đi, Vu Dương cũng không biết đang ở đâu, hai ngườicòn lại thì đang xem tivi, chỉ là lúc này có thêm một con mèo đen đangngủ gà ngủ gật trên giường Huyền Kỳ.
Tôi lại thiếp đi, tỏng giấc mộng, không biết sao tôi lại giật mình tỉnh giấc.
Phòng rất tối, Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy đều quay lưng ra ngoài,dường như ngủ rất sâu, trong tiếng sóng biển, tôi chợt nghe có người gõcửa hai cái.
“Cộc cộc” trong đêm yên tĩnh, tiếng động này như đánh trống, tôi hoảng hồn, tim đập thình thịch.
“Cộc cộc.” lại gõ hai cái.
“Cô Thanh Loan, có thể ra ngoài, nói chuyện với tôi một lúc được không?” Cùng lúc đó, có một giọng nói ôn hòa vang lên,
Là ai? Dường như tôi không quen người này.
Giọng nói kia dừng một chút, lại nói: “Tôi biết đồ cô bị mất ở đâu, nếu như cô muốn, chúng ta giao dịch được không?”
Đồ bị mất? Chủy thủ? Người này biết chủy thủ của tôi ở đâu!
Lòng tôi chấn động, nhưng còn đang do dự, dù sao, người ngoài cửa làngười thế nào, có phải là con người hay không, tôi cũng không biết.
“Không phải sợ, ra ngoài đi.” Giọng nói của Vu Dương đột nhiên vanglên bên tai tôi, tôi nhìn bốn phía, lại chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu, lúc này Thẩm Thiên Huy cũng đã tỉnh, ngồi trên giường, khẽ gật đầu vớitôi.
Bọn họ hẳn đã có chuẩn bị rồi, tôi nghĩ.
Tôi mở cửa, ngoài phòng không ngờ lại sáng ngời, phía trên vầng trăng sáng, rọi ánh sáng màu trắng bạc lên boong thuyền. Cạnh vòng bảo hộ làmột người đàn ông cao lớn, mặt mày tinh tế, da trắng, mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jean, khẽ cười với tôi, có một sự âm nhu khódiễn tả bằng lời.
“Tôi họ Bạch, Bạch Nhận, là nhận trong đao nhận*.” Hắn ta tự giớithiệu mình “Cô Thanh Loan, không biết cô có bằng lòng thực hiện giaodịch này với tôi không?”
(*đao nhận = lưỡi dao)
“Anh muốn gì?” tôi hỏi hắn.
Hắn lại cười khẽ “Tôi nghĩ cô Thanh Loan hẳn là biết rõ tôi muốn cái gì.”
“Hoa sen? Anh muốn thì lấy đi.” Tôi nói.
Hắn không ngờ tôi lại trả lời sảng khoái như thế, hơi sửng sốt.
Sau đó, mắt hắn lại khẽ híp lại, từng bước đi về phía tôi “Nghe nói,trên người cô Thanh Loan còn có một thứ tốt khác. Tôi cũng muốn mở rộngtầm mắt, cả gan xin mượn vật này về đánh giá, mấy ngày nữa xin trả lại.”
“Không cho.” giọng nói lạnh lùng của Vu Dương vang lên sau lưng.
Sắc mặt Bạch Nhận hơi đổi, nhanh chóng lui về sau: “Mày….”
“Chút thủ đoạn này của mày, không có tác dụng gì với tao.” Vu Dương đứng chắn trước mặt tôi “Đồ đâu? Giao ra đây.”
Bạch Nhận cười lạnh “Không biết đã ném đi đâu, không chừng đã quẳng cho con chuột kia mài răng rồi.”
“Vậy à.” giọng điệu của Vu Dương lạnh nhạt, tay phải vung lên, mộtngọn lửa đã xuất hiện trong lòng bàn tay “Muốn tao giúp mày suy nghĩthật kĩ không?”
Bạch Nhận hừ một tiếng “Chỉ dựa vào mày?! Cũng tốt, đúng lúc tao cũng muốn báo thù cho Thủy Mị!”
Vừa nói, hai tay đã cầm một cặp đao bằng nước, chưa dứt lời đã nhảy lên, đâm về phìa Vu Dương.
Cùng lúc đó, Vu Dương như đã dự đoán trước vung tay lên, một bứctường lửa màu đen liền được dựng lên, Bạch Nhận không kịp phòng bị suýtnữa đã tông vào, “xoẹt” một tiếng, góc áo liền bị bắt lửa. Hắn lại không hề hoảng hốt, miệng lẩm bẩm mấy câu, sờ lên góc áo, lửa liền tắt.
“Tao đây bất tài, mấy trăm năm qua cũng kiếm ăn dưới lòng sông nơinày, chút lửa này không làm gì được tao.” Hắn tỏ vẻ đắc ý nói.
Vu Dương để tôi lùi đến một góc, duỗi thẳng tay phải, nắm chặt, mộtlúc sau khi mở bàn tay ra, lửa liền xông cao đến nửa người, điên cuồngbốc lên, cứ như muốn cố sức thoát khỏi sự không chế của bàn tay, thiêuđốt tất cả những thứ ở gần nó.
Ánh mắt của Vu Dương lúc này lạnh lùng đến mức khiến tôi cảm thấy xalạ “Tao biết mày ngay cả Tam Muội Chân Hỏa cũng chả sợ, nhưng nhìn màulửa này, lẽ nào mày vẫn chưa rõ sao?”
Bạch Nhận suy nghĩ một lát, gương mặt đột nhiên biến sắc: “Mày….mày….mày là…”
“Đúng, là tao.” Vu Dương khẽ gật đầu.
Tay phải của Bạch Nhận lúc này phát run, trên trán cũng đẫm mồ hôi,hắn nhìn tôi một cái, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng lẫn tuyệtvọng.
“Giao ra đây.”
Bạch Nhận dựa lưng trên hàng rào, không còn đường lui nữa. Hắn cắnchặt răng, hóa thanh đao nước trong tay thành một luồng ánh sáng trắng,phóng về phía Vu Dương.
Vu Dương né nhanh mấy cái, trong mắt dường như có chút ít tức giận:“Tao niệm tình mày cũng bị diệt tộc, không muốn đuổi cùng giết tận, đừng có mà được voi đòi tiên!”
“Hừ!” Bạch Nhận cười lạnh nói, “Trở về cũng chết, chi bằng liều mạng cược một lần.”
Vu Dương nghe thấy thế ánh mắt sáng lên, ngọn lửa đang giữ trong tay, thân thể như quỷ mị đột nhiên biến mất, khi xuất hiện trở lại đã là ởtrước mặt Bạch Nhận.
“Ai?” Anh ta túm lấy cổ tay hắn “Ai bảo mày đến tìm Thanh Loan, ai hả?”
“Không biết.” Bạch Nhận khẽ cúi người, tránh khỏi sự kiềm chế của Vu Dương, chạy qua một bên.
Vu Dương cũng không đuổi theo, cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
“Bất quá, dù cho người đó không xuất hiện, tao cũng phải đi tìm hoasen.” Bạch Nhận hơi thở gấp “Chỉ là không ngờ lại đụng phải mày.”
Thấy sắc mặt Vu Dương không tốt, còn nói: “Cho dù mày giết tao cũngvô dụng, tao thật sự không biết. Kẻ đó chỉ đến một lần, che hết mọi giác quan của tao, chỉ để lại thính giác, để tao có thể nghe thấy kẻ đó nóichuyện.”
Bạch Nhận thừa lúc nói chuyện, hơi nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại giơ cao đao nước đâm đến.
Vu Dương nhìn đằng sau hắn, ánh mắt lẫm liệt, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, chỉ mấy một luồng ánh sáng trắng bắn tới, lặng lẽ ghim vào thânthể Bạch Nhận, sau đó, lại xuyên qua người hắn, biến mất trên boongthuyền.
Biến cố xảy ra bất ngờ, chỉ trong một hai giây ngắn ngủi mà thôi, đôi mắt Bạch Nhận trợn to đầy vẻ không thể hiểu nổi, sau đó, liền ngã mạnhxuống boong tàu. Trên người hắn rỉ ra chút nước, thân thể cũng dần thayđổi.
Ăn cơm trưa xong, chúng tôi ngồi tán gẫu trong phòng. Diệu Diệu ngồisát bên cạnh Huyền Kỳ, nói với chúng tôi, tộc của cô ấy, được gọi là Đạp Tuyết Huyền miêu, lông màu đen nhánh không lẫn màu nào khác, móng vuốttrắng như tuyết, có một chùm lông trắng ở giữa trán, đó là đặc trưng rõràng nhất. Họ am hiểu nhất là ẩn núp, thân thể linh hoạt, tốc độ nhanh,có có một bản lĩnh tổ truyền — Diệu Thủ, tất cả những loại khóa hoặc cơquan trên đời này, đều không thể làm khó bọn họ.
“Chạy trốn…ẩn núp….khóa….cơ quan…” Huyền Kỳ trầm ngâm, bỗng nhiên tỉnh ngộ “Nói vậy, mấy người là trộm rồi?”
Diệu Diệu cười hắc hắc “Bọn em rất chuyên nghiệp, không phải loạitrộm tầm thường đâu, có thể mời được bọn em, đều là mấy người có địa vị, hơn nữa, không phải việc gì bọn em cũng nhận đâu. Vu Dương kìa, khôngphải cũng không thể nhờ vả được mẹ em sao.”
Lời này nhắc nhở Huyền Kỳ: “Đúng rồi, Vu Dương rốt cuộc là ai?”
Diệu Diệu yên lặng một lúc, lắc đầu: “Đã ước định rồi, em phải tuântheo, không thể nói được. Bội bạc, đối với yêu quái bọn em, chính là bôi đen cả gia tộc.”
Nếu nghiêm trọng như thế, Huyền Kỳ cũng không dám hỏi nữa, đành nói sang chuyện khác “Làm sao cô tìm được bọn tôi?”
Diệu Diệu vươn tay trái, chỉ thấy trên ngón áp út có quấn một sợi dây vàng tinh tế, “Cái dây này tên là “Kim Ngọc Lương Duyên”, em và anh mỗi người một nửa, của anh chính là sợi dây xỏ trên răng sữa, của em, chính là sau khi tặng răng sữa thì cột trên ngón tay, từ đó, bất kể anh điđâu, em đều có thể biết. Anh nhìn xem, có phải rất giống nhẫn cưới củacon người các anh không?”
“Không tháo ra được ư?” Huyền Kỳ hỏi.
“Không được.” Diệu Diệu cúi đầu nhìn ngón tay mảnh khảnh “Trừ khi em chết.”
Đột nhiên trong phòng không biết từ đâu có một con ruồi lớn bay vào,“vo ve” trước mặt mọi người, mắt Diệu Diệu sáng lên, đầu di chuyển theohướng bay của con ruồi, miệng kêu “meo” một tiếng, không tự chủ biến vềhình dáng của mèo, đuổi theo con ruồi chạy tán loạn trong phòng.
Tôi thật may mắn khi được chứng kiến tình cảnh một thiếu nữ còn trẻtuổi lại có thể biến thành mèo chỉ trong vài giây. Bốn chân cô đặt trênđất, thân thể được thu nhỏ lại, móng tay móng chân dài ra, biến thànhmóng vuốt cong cong, sau đó cả người cũng mọc ra lông màu đen. Mắt côtrở nên lớn hơn, lỗ mũi hơi nhọn ra, miệng hơi thu lại, lỗ tai con người biến mất, trên đầu lại xuất hiện hai cái tai mèo, một cái đuôi mèo cũng xuất hiện ở đằng sau.
“Diệu Diệu.” Tôi gọi cô một tiếng.
Cô lại không nghe thấy, hồn nhiên đuổi theo con ruồi đến quên mình.
Lúc này tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi đứng dậy đi mở, không quên đẩy một cái vào Huyền Kỳ lúc này đã đơ như tượng.
Khi cửa mở ra, con ruồi cũng liền bay vèo ra ngoài, Diệu Diệu kêu mấy tiếng, cũng nhanh chóng xông ra ngoài.
Thẩm Thiên Huy nhìn bóng lưng cô, không nhịn được cười lên: “Rốt cuộc cũng chỉ là một con mèo.”
“Có cần đi tìm cô ấy về không?” Huyền Kỳ nhìn nhìn ngoài cửa.
“Cô ấy sẽ tự về.” Tôi nhìn ra, ngoài hành lang thẳng tắp thì không còn thứ gì khác.
Thẩm Thiên Huy đưa hai tấm vé, là của tôi và Huyền Kỳ.
“Diệu Diệu thì sao?” Tôi bỗng nhớ đến, yêu quái biến thành người, không có chứng minh nhân dân, sao lên máy bay được.
“Vu Dương sẽ biết cách.” Thẩm Thiên Huy nói “Chín giờ tập hợp ở sảnh chính.”
Diệu Diệu đi một lúc, mãi đến tám giờ bốn mươi lăm mới về, lúc về làtrong dáng vẻ con người, vừa lau mồ hôi vừa ồn ào than đói, trợn mắt tokiếm thức ăn.
Tôi quẳng mấy bao thịt khô qua, cô mở bao, nhai ngon lành. Chúng tôiđeo hành lý trên lưng, kéo cô đi đến sảnh lớn, Thẩm Thiên Huy đã gọi xechờ ở đó rồi.
“Diệu Diệu, hóa mèo đi.” Tôi nhìn, xe không ngồi năm người được.
Diệu Diệu có vẻ không tình nguyện.
“Hóa mèo có thể ngồi trên đùi Huyền Kỳ đó.” Tôi nói bên tai cô “Bên kia có phòng rửa tay, nhanh đi.”
Cô ấy vui vẻ trở lại, vui mừng biến thân rồi chạy ra, cọ cọ bên chân Huyền Kỳ.
Tôi nháy mắt với Huyền Kỳ, Huyền Kỳ cũng bó tay, ôm cô ấy ngồi vào xe.
Từ khách sạn ra đến bên tàu không xa lắm, Thẩm Thiên Huy đã mua vé,tôi ngẩng đầu nhìn cái chuông trong phòng chờ — chín giờ rưỡi, lênthuyền được rồi.
Vừa bước lên boong tàu, lòng tôi liền hơi khẩn trương.
Giống hệt như lúc đi, Vu Dương cũng không biết đang ở đâu, hai ngườicòn lại thì đang xem tivi, chỉ là lúc này có thêm một con mèo đen đangngủ gà ngủ gật trên giường Huyền Kỳ.
Tôi lại thiếp đi, tỏng giấc mộng, không biết sao tôi lại giật mình tỉnh giấc.
Phòng rất tối, Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy đều quay lưng ra ngoài,dường như ngủ rất sâu, trong tiếng sóng biển, tôi chợt nghe có người gõcửa hai cái.
“Cộc cộc” trong đêm yên tĩnh, tiếng động này như đánh trống, tôi hoảng hồn, tim đập thình thịch.
“Cộc cộc.” lại gõ hai cái.
“Cô Thanh Loan, có thể ra ngoài, nói chuyện với tôi một lúc được không?” Cùng lúc đó, có một giọng nói ôn hòa vang lên,
Là ai? Dường như tôi không quen người này.
Giọng nói kia dừng một chút, lại nói: “Tôi biết đồ cô bị mất ở đâu, nếu như cô muốn, chúng ta giao dịch được không?”
Đồ bị mất? Chủy thủ? Người này biết chủy thủ của tôi ở đâu!
Lòng tôi chấn động, nhưng còn đang do dự, dù sao, người ngoài cửa làngười thế nào, có phải là con người hay không, tôi cũng không biết.
“Không phải sợ, ra ngoài đi.” Giọng nói của Vu Dương đột nhiên vanglên bên tai tôi, tôi nhìn bốn phía, lại chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu, lúc này Thẩm Thiên Huy cũng đã tỉnh, ngồi trên giường, khẽ gật đầu vớitôi.
Bọn họ hẳn đã có chuẩn bị rồi, tôi nghĩ.
Tôi mở cửa, ngoài phòng không ngờ lại sáng ngời, phía trên vầng trăng sáng, rọi ánh sáng màu trắng bạc lên boong thuyền. Cạnh vòng bảo hộ làmột người đàn ông cao lớn, mặt mày tinh tế, da trắng, mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jean, khẽ cười với tôi, có một sự âm nhu khódiễn tả bằng lời.
“Tôi họ Bạch, Bạch Nhận, là nhận trong đao nhận*.” Hắn ta tự giớithiệu mình “Cô Thanh Loan, không biết cô có bằng lòng thực hiện giaodịch này với tôi không?”
(*đao nhận = lưỡi dao)
“Anh muốn gì?” tôi hỏi hắn.
Hắn lại cười khẽ “Tôi nghĩ cô Thanh Loan hẳn là biết rõ tôi muốn cái gì.”
“Hoa sen? Anh muốn thì lấy đi.” Tôi nói.
Hắn không ngờ tôi lại trả lời sảng khoái như thế, hơi sửng sốt.
Sau đó, mắt hắn lại khẽ híp lại, từng bước đi về phía tôi “Nghe nói,trên người cô Thanh Loan còn có một thứ tốt khác. Tôi cũng muốn mở rộngtầm mắt, cả gan xin mượn vật này về đánh giá, mấy ngày nữa xin trả lại.”
“Không cho.” giọng nói lạnh lùng của Vu Dương vang lên sau lưng.
Sắc mặt Bạch Nhận hơi đổi, nhanh chóng lui về sau: “Mày….”
“Chút thủ đoạn này của mày, không có tác dụng gì với tao.” Vu Dương đứng chắn trước mặt tôi “Đồ đâu? Giao ra đây.”
Bạch Nhận cười lạnh “Không biết đã ném đi đâu, không chừng đã quẳng cho con chuột kia mài răng rồi.”
“Vậy à.” giọng điệu của Vu Dương lạnh nhạt, tay phải vung lên, mộtngọn lửa đã xuất hiện trong lòng bàn tay “Muốn tao giúp mày suy nghĩthật kĩ không?”
Bạch Nhận hừ một tiếng “Chỉ dựa vào mày?! Cũng tốt, đúng lúc tao cũng muốn báo thù cho Thủy Mị!”
Vừa nói, hai tay đã cầm một cặp đao bằng nước, chưa dứt lời đã nhảy lên, đâm về phìa Vu Dương.
Cùng lúc đó, Vu Dương như đã dự đoán trước vung tay lên, một bứctường lửa màu đen liền được dựng lên, Bạch Nhận không kịp phòng bị suýtnữa đã tông vào, “xoẹt” một tiếng, góc áo liền bị bắt lửa. Hắn lại không hề hoảng hốt, miệng lẩm bẩm mấy câu, sờ lên góc áo, lửa liền tắt.
“Tao đây bất tài, mấy trăm năm qua cũng kiếm ăn dưới lòng sông nơinày, chút lửa này không làm gì được tao.” Hắn tỏ vẻ đắc ý nói.
Vu Dương để tôi lùi đến một góc, duỗi thẳng tay phải, nắm chặt, mộtlúc sau khi mở bàn tay ra, lửa liền xông cao đến nửa người, điên cuồngbốc lên, cứ như muốn cố sức thoát khỏi sự không chế của bàn tay, thiêuđốt tất cả những thứ ở gần nó.
Ánh mắt của Vu Dương lúc này lạnh lùng đến mức khiến tôi cảm thấy xalạ “Tao biết mày ngay cả Tam Muội Chân Hỏa cũng chả sợ, nhưng nhìn màulửa này, lẽ nào mày vẫn chưa rõ sao?”
Bạch Nhận suy nghĩ một lát, gương mặt đột nhiên biến sắc: “Mày….mày….mày là…”
“Đúng, là tao.” Vu Dương khẽ gật đầu.
Tay phải của Bạch Nhận lúc này phát run, trên trán cũng đẫm mồ hôi,hắn nhìn tôi một cái, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng lẫn tuyệtvọng.
“Giao ra đây.”
Bạch Nhận dựa lưng trên hàng rào, không còn đường lui nữa. Hắn cắnchặt răng, hóa thanh đao nước trong tay thành một luồng ánh sáng trắng,phóng về phía Vu Dương.
Vu Dương né nhanh mấy cái, trong mắt dường như có chút ít tức giận:“Tao niệm tình mày cũng bị diệt tộc, không muốn đuổi cùng giết tận, đừng có mà được voi đòi tiên!”
“Hừ!” Bạch Nhận cười lạnh nói, “Trở về cũng chết, chi bằng liều mạng cược một lần.”
Vu Dương nghe thấy thế ánh mắt sáng lên, ngọn lửa đang giữ trong tay, thân thể như quỷ mị đột nhiên biến mất, khi xuất hiện trở lại đã là ởtrước mặt Bạch Nhận.
“Ai?” Anh ta túm lấy cổ tay hắn “Ai bảo mày đến tìm Thanh Loan, ai hả?”
“Không biết.” Bạch Nhận khẽ cúi người, tránh khỏi sự kiềm chế của Vu Dương, chạy qua một bên.
Vu Dương cũng không đuổi theo, cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
“Bất quá, dù cho người đó không xuất hiện, tao cũng phải đi tìm hoasen.” Bạch Nhận hơi thở gấp “Chỉ là không ngờ lại đụng phải mày.”
Thấy sắc mặt Vu Dương không tốt, còn nói: “Cho dù mày giết tao cũngvô dụng, tao thật sự không biết. Kẻ đó chỉ đến một lần, che hết mọi giác quan của tao, chỉ để lại thính giác, để tao có thể nghe thấy kẻ đó nóichuyện.”
Bạch Nhận thừa lúc nói chuyện, hơi nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại giơ cao đao nước đâm đến.
Vu Dương nhìn đằng sau hắn, ánh mắt lẫm liệt, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, chỉ mấy một luồng ánh sáng trắng bắn tới, lặng lẽ ghim vào thânthể Bạch Nhận, sau đó, lại xuyên qua người hắn, biến mất trên boongthuyền.
Biến cố xảy ra bất ngờ, chỉ trong một hai giây ngắn ngủi mà thôi, đôi mắt Bạch Nhận trợn to đầy vẻ không thể hiểu nổi, sau đó, liền ngã mạnhxuống boong tàu. Trên người hắn rỉ ra chút nước, thân thể cũng dần thayđổi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
- bình luận