Cửu Biện Liên - Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
Chương trước- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cửu Biện Liên
Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
Bạch Hổ nhìn Vu Dương một lúc, lại phóng tới. Vu Dương cũng không trốn, nhảy cao hơn người nó rồi đá nhẹ một cái trên lưng nó.
Bạch Hổ rơi xuống đất, tuy bốn chân vững vàng nhưng đều đã bị lún sâu vào bùn đất.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Vu Dương lại hỏi, có vẻ đã hơi giận.
Bạch Hổ gầm một tiếng với anh, rồi bỗng dưng lại xoay người xông vềphía tôi. Mặc dù trời rất tối nhưng dưới ánh trăng, tôi vẫn có thể thấytrong mắt nó tràn ngập sự tức giận và cảm giác muốn giết chóc cho thỏadạ. Tôi rùng mình.
Vu Dương cứ như đã sớm đoán được, khi Bạch Hổ vừa chồm lên thì lập tức rút roi ra quất một phát.
Roi cuốn vào chân phải đằng sau của Bạch Hổ khiến móng vuốt của nódừng lại cách mặt tôi khoảng mấy centimet, sau đó thân thể khổng lồ củanó nện lên mặt đất, bụi đất lập tức bay đầy như sương mù.
“Đừng đụng đến cô ấy, nếu không…” Vu Dương cũng không nói hết câu, ai cũng có thể đoán được nửa câu sau là gì từ ánh mắt lạnh lẽo của anh.
Bạch Hổ lại nổi giận, bất chấp mọi thứ cắn sợi roi đang quấn trên chân, dù miệng chảy đầy máu tươi vẫn kiên nhẫn cắn.
Vu Dương thấy thế, sắc mặt hơi đổi, anh suy nghĩ một chút rồi dịugiọng nói: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi bảo đảmvới anh, mọi người ở đây đều không ai làm khó anh. Nhưng nếu anh cứ khưkhư cố chấp, cố ý muốn đẩy bọn tôi vào chỗ chết, muốn đối địch với tôithì tôi cũng không khách khí nữa.”
Bạch Hổ nghe vậy cũng dần bình tĩnh lại, yên lặng một lúc lâu.
“Anh không tin loài người, lẽ nào ngay cả tôi cũng không tin à?” Vu Dương còn hỏi.
Bạch Hổ nhìn anh một cái. Một lúc lâu sau, quanh thân nó dần dâng lên một làn sương màu trắng, bao phủ toàn thân nó.
Chỉ một lát sau, khi sương khói tan hết, đứng trước mặt chúng tôi làmột người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ khôi ngô, trần truồng đứngđó, mái tóc màu bạc được cột lại sau ót, trên trán mơ hồ có hoa văn nhưhình xăm.
“Đến chỗ của tôi đi. Mang theo bọn họ nữa.” Giọng anh ta ồm ồm “Anhdùng phong hồn cũng không giữ được lâu đâu. Còn để lâu thêm chút nữa bọn họ sẽ hồn phi phách tán đó.”
Nói rồi liền đi đến cõng Huyền Kỳ, đi về hướng mấy cây măng ở phíasau rừng trúc. Sau đó, Vu Dương cõng Thẩm Thiên Huy còn tôi ôm DiệuDiệu. Đoàn người lẳng lặng đi giữa rừng trúc, đi chừng mười phút thìtrước mắt chúng tôi xuất hiện một phần đất trống. Ở giữa khoảng đất cómột ngôi nhà bằng đá nho nhỏ, trước cửa có một cái hàng rào bằng trúcvây quanh một cái sân nhỏ, thậm chí còn có cả một cái ao nhỏ và một câycầu trúc nhỏ bắt qua. Dưới cầu là mấy đóa hoa sen đã nở rộ, có lẽ cũngsắp tàn rồi. Bên hồ cũng có rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ, phần lớn tôi đềukhông biết tên. Tất cả, dù là nhà đá hay khoảng sân kia đều khá tinhxảo.
Bạch Hổ đá văng cửa phòng cho chúng tôi đi vào trước, sau đó liền đặt Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy nằm trên đất rồi dùng một cái thanh sắt chèn cửa lại.
“Nói đi.” Vu Dương tìm ghế ngồi xuống, trực tiếp nói vào chủ đề.
“Trước hết phải để cho đứa loài người này nói cho tôi biết tại sao đã.” Bạch Hổ khoanh tay trước ngực nhìn tôi.
Hả? Tôi chả hiểu gì luôn.*
(*Nguyên văn: Không hiểu nổi ý nghĩ của Trượng Nhị hòathượng, xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La HánĐường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đườngvừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khichỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tớiđâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựngcông trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La HánĐường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Câu này được dùng để chỉ sự mơ hồ, không hiểu nổi.)
“Đừng có giả ngu!” Bạch Hổ thấy tôi không nói, gầm khẽ: “Cho người ởdưới chân núi giám thị tôi thì thôi đi, sao lại đến đây phong ấn tôinữa?”
Phong ấn anh ta? Là sao? Tôi lại càng không hiểu, nhìn về phía Vu Dương, hi vọng anh có thể giải thích.
Vẻ mặt Vu Dương cũng nghi ngờ: “Sao lại phong ấn anh hả?”
“Tôi còn đang muốn hỏi mấy người đây!” Bạch Hổ nghiến răng nghiến lợi nói “Mấy trăm năm qua tôi không lúc nào ngơi nghỉ, dùng sức mạnh bảo vệ thôn trang này, khiến mấy người dưới kia tránh được biết bao lần thiêntai. Vậy mà mấy kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa như các anh lại muốnphong ấn tôi lại lần nữa. Sao lại đuổi cùng giết tận như thế? Chỉ bởi vì đối với các anh tôi là ngoại tộc ư?”
Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu không phải tên nhóc con kiasuýt nữa bị đoạt hồn, chắc giờ này đã bày xong Phược Hổ trận, dụ tôichui vào bẫy chứ gì.”
“Anh nói anh ta hả?’ Vu Dương dùng mũi chân đẩy đẩy Thẩm Thiên Huy.
“Không phải tên đó còn ai vào đây nữa.” Bạch Hổ hừ lạnh “Không ngờhắn ta lại kém như thế, trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo, mấtnhiều là đằng khác, suýt nữa là tự đưa thân mình góp vào trận luôn rồi.”
Vu Dương bỗng nhiên cười rộ lên.
Đầu tôi vẫn đầy nghi vấn mà Bạch Hổ lại cứ tưởng là Vu Dương đang chêcười mình, nghiến răng ken két, tay nắm thành nắm đấm nổi cả gân xanh.
“Đừng tưởng tôi sợ anh!” Vừa nói, quả đấm lớn như miệng chén của anh ta lại vung thẳng về phía Vu Dương.
Vu Dương không hề hoang mang đưa tay lên, bắt lấy quả đấm kia và đẩynhẹ, chỉ thấy mặt Bạch Hổ lập tức nghẹn đỏ, trượt một bước dài về phíasau.
“Tôi biết anh cũng chẳng sợ tôi.” Vu Dương cười bất đắc dĩ “Tôi cũngchẳng cần anh sợ tôi. Tôi chỉ muốn anh tỉnh táo lại, nhìn cho kĩ, cáitên này có khả năng phong ấn anh hay không.”
Bạch Hổ nghe vậy hơi ngẩn người, sau đó liền nửa tin nửa ngờ ngồi xổm xuống, cẩn thận đánh giá Thẩm Thiên Huy từ trên xuống dưới, mãi một lúc sau mới nghe anh ta “Ủa” một tiếng.
“Sao hả?” Vu Dương hỏi.
Bạch Hổ lại đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Nhưng… chuyện đó….”
“Được rồi.” Vu Dương duỗi tay vỗ vỗ vai anh ta “Giờ anh đã có thể cho tôi biết tại sao anh nghĩ chúng tôi tới để làm khó anh chưa? Hơn nữa,kẻ điều khiển thôn dân đến giết tôi cũng là anh đúng không?”
Bạch Hổ xoa xoa bàn tay lớn như cái quạt bồ, nghẹn nửa ngày mới gật gật đầu.
“Có lẽ là khoảng một tháng trước.” Anh ta nói “Hề Nang kia chạy đếnnói, muốn hợp tác với tôi. Cái thứ thối nát đó, từ trước đến nay tôi đều không ưa, vốn muốn đuổi nó đi, mấy việc mua bán này có thể sẽ ảnh hưởng đến tự do của tôi. Anh biết đó, kẻ từng bị phong ấn như tôi không sợ gì bằng mất đi tự do.”
“Nó nói thì anh sẽ tin à?” Vu Dương liếc anh ta.
Bạch Hổ ngượng ngùng cười một tiếng; “Dĩ nhiên nếu chỉ mình nó thì tôi sẽ không tin, nhưng sau đó nó còn dẫn theo một người.”
Tôi và Vu Dương nhìn nhau, đều cảm thấy người này chính là mấu chốt.
“Ai?” Vu Dương hỏi.
Lúc anh ta đang định trả lời chợt nghe Thẩm Thiên Huy rên rỉ, đôi mắt của Huyền Kỳ cũng bắt đầu động đậy.
“Anh thu lại phong hồn đi, bọn họ không sao.” Bạch Hổ thấy bọn họ như thế vội vàng nói, rồi đi ra ngoài của “Tôi đi lấy nước cho mấy người.”
“Có nhân cơ hội bỏ chạy không?” Nhìn dáng vẻ của anh ta, tôi hơi lo lắng.
Vu Dương liếc về phía cửa, rồi lại chuyển sang nhìn Thẩm Thiên Huy vàHuyền Kỳ, thu hồi hai ngọn lửa nhỏ: “Tên đó không có lá gan này đâu.”
Quả nhiên, không lâu sau, Bạch Hổ lại bưng hai chén nước đi vào.
Vu Dương đưa tay chấm chút nước trong chén, sau đó búng lên trán hai người kia, một lúc sau, bọn họ tỉnh lại.
Huyền Kỳ ngồi dậy, lưng mỏi nhừ, ngáp một cái rồi nói: “Sao mình lại ngủ nhỉ?”
Sau đó lại thấy mình đang ở một nơi xa lạ, quay đầu nhìn mọi nơi rồi hỏi tôi: “Đây là đâu?”
“A, Xảo Tượng, đã lâu không gặp.” Thẩm Thiên Huy đứng dậy, thấy Bạch Hổ đứng cạnh cửa liền vội chào hỏi.
“Anh chính là Xảo Tượng trong truyền thuyết à? Ngưỡng mộ đã lâungưỡng mộ đã lâu!” Huyền Kỳ cũng đứng lên học phim võ hiệp ôm quyền nói.
“Không dám không dám.” Bạch Hổ đáp lễ, len lén liếc khóe mắt nhìn phản ứng của Vu Dương.
“Sao chúng ta lại ở đây?” Thẩm Thiên Huy ôm trán hỏi: “Tôi nhớ bannãy chúng ta vẫn còn đang ở trong trận kia, bỗng nhiên có một loại sứcmạnh lan ra, sau đó cảm thấy rất buồn ngủ.”
Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy, may mà lúc ấy Vu Dương và Diệu Diệu đánh thức tôi.”
Vu Dương không kiên nhẫn phất tay, cắt ngang lời nói chưa kịp ra khỏi miệng của Thẩm Thiên Huy, quay đầu hỏi Bạch Hổ kẻ đi cùng Hề Nang rốtcuộc là ai.
“Sứ giả của Lang tộc.” Bạch Hổ nói xong còn hơi tỏ vẻ đắc ý “Thật đó, vô cùng thật, là sứ giả do Lang tộc phái đến, nhúm lông đuôi đen nhánhcủa Lang vương kia cũng là thật.”
Bốn người chúng tôi nhìn nhau — Xuất hiện rồi, người Lang tộc cuối cùng cũng xuất hiện.
“Sau đó vị Sứ giả kia nói, một tháng nữa, đời sau của người kia sẽlại đến đây, phong ấn tôi.” Nói rồi, còn trừng mắt với tôi một cái.
“Kẻ đó trông thế nào?” Thẩm Thiên Huy hỏi.
Bạch Hổ tiếc nuối đáp: “Không thấy. Kẻ đó mặc áo choàng đen, che rấtkín, vẫn luôn cúi đầu, không thấy rõ mặt mũi, tay cũng đeo bao tay, nóichung không lộ ra chút gì.”
“Giọng nói thì sao?” Thẩm Thiên Huy vô cùng hi vọng sẽ có thể tìm được chút đầu mối.
Bạch Hổ lại lắc đầu: “Nghe không hiểu nữa, không biết là già hay trẻ, là nam hay nữ nữa. Hơn nữa, trên người kẻ đó còn mang theo túi thơm rất nồng, cứ như sợ tôi ngửi thấy mùi ấy.”
“Vậy anh có thấy kẻ đó lấy ra một tảng đá không?” Thẩm Thiên Huy vẫnkhông tha, khoa tay múa chân nói: “Tròn, lớn cỡ vầy nè, trong như ngọc,trong bóng tối sẽ phát ra ánh sáng trắng.”
Bạch Hổ vẫn lắc đầu.
Đến lúc này, đầu mối lại bị cắt ngang, sứ giả Lang tộc thần bí kiarốt cuộc có phải kẻ họ đang tìm hay không, không ai xác định được.
Vu Dương thầm nghĩ: “Vậy Hề Nang muốn anh hợp tác chuyện gì?”
Bạch Hổ nghĩ rồi nói: “Ý của nó dường như nói đến bảo vật trên ngườianh, nói muốn hợp sức với tôi, làm theo như cầu. Tôi nghĩ cũng tốt, mộtmình tôi chưa chắc có thể đánh thắng. Với cả, tôi chẳng có hứng thú vớibảo vật, giữa bọn tôi cũng chẳng có lợi ích xung đột gì.”
“Chuyện bảo vật… cũng là sứ giả Lang tộc nói à?” Vu Dương lại hỏi.
“Đúng.” Bạch Hổ gật đầu “Sứ giả nói, trên người một người tên ThanhLoan có huyết liên gì đó, thần châu gì đó. Đã lâu tôi không màng thế sự, bất kể là thứ gì cũng không quan trọng bằng tự do.”
Vu Dương khẽ hừ: “Đã có bảo vật, chuyện tốt như thế mà Lang tộc lại không đi mà giao cho Hề Nang?” Vu Dương chế giễu nói.
Bạch Hổ ngượng ngùng im lặng, xoa xoa hai bàn tay, càng chà càngmạnh. Tôi nghĩ, anh ta dùng sức như thế mà chà lên cả người, e là mấytầng da đều bị chà tróc hết mất.
“Vậy cái trận pháp dùng măng để sắp xếp kia là gì?” Tôi nhìn thấy anh ta lúng túng liền nói sang chuyện khác giúp giải vây.
“À, đúng rồi, cái trận kia.” Bạch Hổ nhếch môi cười một tiếng: “Tôi cũng đang định nói cho các người đây.”
Bạch Hổ rơi xuống đất, tuy bốn chân vững vàng nhưng đều đã bị lún sâu vào bùn đất.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Vu Dương lại hỏi, có vẻ đã hơi giận.
Bạch Hổ gầm một tiếng với anh, rồi bỗng dưng lại xoay người xông vềphía tôi. Mặc dù trời rất tối nhưng dưới ánh trăng, tôi vẫn có thể thấytrong mắt nó tràn ngập sự tức giận và cảm giác muốn giết chóc cho thỏadạ. Tôi rùng mình.
Vu Dương cứ như đã sớm đoán được, khi Bạch Hổ vừa chồm lên thì lập tức rút roi ra quất một phát.
Roi cuốn vào chân phải đằng sau của Bạch Hổ khiến móng vuốt của nódừng lại cách mặt tôi khoảng mấy centimet, sau đó thân thể khổng lồ củanó nện lên mặt đất, bụi đất lập tức bay đầy như sương mù.
“Đừng đụng đến cô ấy, nếu không…” Vu Dương cũng không nói hết câu, ai cũng có thể đoán được nửa câu sau là gì từ ánh mắt lạnh lẽo của anh.
Bạch Hổ lại nổi giận, bất chấp mọi thứ cắn sợi roi đang quấn trên chân, dù miệng chảy đầy máu tươi vẫn kiên nhẫn cắn.
Vu Dương thấy thế, sắc mặt hơi đổi, anh suy nghĩ một chút rồi dịugiọng nói: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi bảo đảmvới anh, mọi người ở đây đều không ai làm khó anh. Nhưng nếu anh cứ khưkhư cố chấp, cố ý muốn đẩy bọn tôi vào chỗ chết, muốn đối địch với tôithì tôi cũng không khách khí nữa.”
Bạch Hổ nghe vậy cũng dần bình tĩnh lại, yên lặng một lúc lâu.
“Anh không tin loài người, lẽ nào ngay cả tôi cũng không tin à?” Vu Dương còn hỏi.
Bạch Hổ nhìn anh một cái. Một lúc lâu sau, quanh thân nó dần dâng lên một làn sương màu trắng, bao phủ toàn thân nó.
Chỉ một lát sau, khi sương khói tan hết, đứng trước mặt chúng tôi làmột người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ khôi ngô, trần truồng đứngđó, mái tóc màu bạc được cột lại sau ót, trên trán mơ hồ có hoa văn nhưhình xăm.
“Đến chỗ của tôi đi. Mang theo bọn họ nữa.” Giọng anh ta ồm ồm “Anhdùng phong hồn cũng không giữ được lâu đâu. Còn để lâu thêm chút nữa bọn họ sẽ hồn phi phách tán đó.”
Nói rồi liền đi đến cõng Huyền Kỳ, đi về hướng mấy cây măng ở phíasau rừng trúc. Sau đó, Vu Dương cõng Thẩm Thiên Huy còn tôi ôm DiệuDiệu. Đoàn người lẳng lặng đi giữa rừng trúc, đi chừng mười phút thìtrước mắt chúng tôi xuất hiện một phần đất trống. Ở giữa khoảng đất cómột ngôi nhà bằng đá nho nhỏ, trước cửa có một cái hàng rào bằng trúcvây quanh một cái sân nhỏ, thậm chí còn có cả một cái ao nhỏ và một câycầu trúc nhỏ bắt qua. Dưới cầu là mấy đóa hoa sen đã nở rộ, có lẽ cũngsắp tàn rồi. Bên hồ cũng có rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ, phần lớn tôi đềukhông biết tên. Tất cả, dù là nhà đá hay khoảng sân kia đều khá tinhxảo.
Bạch Hổ đá văng cửa phòng cho chúng tôi đi vào trước, sau đó liền đặt Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy nằm trên đất rồi dùng một cái thanh sắt chèn cửa lại.
“Nói đi.” Vu Dương tìm ghế ngồi xuống, trực tiếp nói vào chủ đề.
“Trước hết phải để cho đứa loài người này nói cho tôi biết tại sao đã.” Bạch Hổ khoanh tay trước ngực nhìn tôi.
Hả? Tôi chả hiểu gì luôn.*
(*Nguyên văn: Không hiểu nổi ý nghĩ của Trượng Nhị hòathượng, xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La HánĐường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đườngvừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khichỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tớiđâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựngcông trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La HánĐường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Câu này được dùng để chỉ sự mơ hồ, không hiểu nổi.)
“Đừng có giả ngu!” Bạch Hổ thấy tôi không nói, gầm khẽ: “Cho người ởdưới chân núi giám thị tôi thì thôi đi, sao lại đến đây phong ấn tôinữa?”
Phong ấn anh ta? Là sao? Tôi lại càng không hiểu, nhìn về phía Vu Dương, hi vọng anh có thể giải thích.
Vẻ mặt Vu Dương cũng nghi ngờ: “Sao lại phong ấn anh hả?”
“Tôi còn đang muốn hỏi mấy người đây!” Bạch Hổ nghiến răng nghiến lợi nói “Mấy trăm năm qua tôi không lúc nào ngơi nghỉ, dùng sức mạnh bảo vệ thôn trang này, khiến mấy người dưới kia tránh được biết bao lần thiêntai. Vậy mà mấy kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa như các anh lại muốnphong ấn tôi lại lần nữa. Sao lại đuổi cùng giết tận như thế? Chỉ bởi vì đối với các anh tôi là ngoại tộc ư?”
Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu không phải tên nhóc con kiasuýt nữa bị đoạt hồn, chắc giờ này đã bày xong Phược Hổ trận, dụ tôichui vào bẫy chứ gì.”
“Anh nói anh ta hả?’ Vu Dương dùng mũi chân đẩy đẩy Thẩm Thiên Huy.
“Không phải tên đó còn ai vào đây nữa.” Bạch Hổ hừ lạnh “Không ngờhắn ta lại kém như thế, trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo, mấtnhiều là đằng khác, suýt nữa là tự đưa thân mình góp vào trận luôn rồi.”
Vu Dương bỗng nhiên cười rộ lên.
Đầu tôi vẫn đầy nghi vấn mà Bạch Hổ lại cứ tưởng là Vu Dương đang chêcười mình, nghiến răng ken két, tay nắm thành nắm đấm nổi cả gân xanh.
“Đừng tưởng tôi sợ anh!” Vừa nói, quả đấm lớn như miệng chén của anh ta lại vung thẳng về phía Vu Dương.
Vu Dương không hề hoang mang đưa tay lên, bắt lấy quả đấm kia và đẩynhẹ, chỉ thấy mặt Bạch Hổ lập tức nghẹn đỏ, trượt một bước dài về phíasau.
“Tôi biết anh cũng chẳng sợ tôi.” Vu Dương cười bất đắc dĩ “Tôi cũngchẳng cần anh sợ tôi. Tôi chỉ muốn anh tỉnh táo lại, nhìn cho kĩ, cáitên này có khả năng phong ấn anh hay không.”
Bạch Hổ nghe vậy hơi ngẩn người, sau đó liền nửa tin nửa ngờ ngồi xổm xuống, cẩn thận đánh giá Thẩm Thiên Huy từ trên xuống dưới, mãi một lúc sau mới nghe anh ta “Ủa” một tiếng.
“Sao hả?” Vu Dương hỏi.
Bạch Hổ lại đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Nhưng… chuyện đó….”
“Được rồi.” Vu Dương duỗi tay vỗ vỗ vai anh ta “Giờ anh đã có thể cho tôi biết tại sao anh nghĩ chúng tôi tới để làm khó anh chưa? Hơn nữa,kẻ điều khiển thôn dân đến giết tôi cũng là anh đúng không?”
Bạch Hổ xoa xoa bàn tay lớn như cái quạt bồ, nghẹn nửa ngày mới gật gật đầu.
“Có lẽ là khoảng một tháng trước.” Anh ta nói “Hề Nang kia chạy đếnnói, muốn hợp tác với tôi. Cái thứ thối nát đó, từ trước đến nay tôi đều không ưa, vốn muốn đuổi nó đi, mấy việc mua bán này có thể sẽ ảnh hưởng đến tự do của tôi. Anh biết đó, kẻ từng bị phong ấn như tôi không sợ gì bằng mất đi tự do.”
“Nó nói thì anh sẽ tin à?” Vu Dương liếc anh ta.
Bạch Hổ ngượng ngùng cười một tiếng; “Dĩ nhiên nếu chỉ mình nó thì tôi sẽ không tin, nhưng sau đó nó còn dẫn theo một người.”
Tôi và Vu Dương nhìn nhau, đều cảm thấy người này chính là mấu chốt.
“Ai?” Vu Dương hỏi.
Lúc anh ta đang định trả lời chợt nghe Thẩm Thiên Huy rên rỉ, đôi mắt của Huyền Kỳ cũng bắt đầu động đậy.
“Anh thu lại phong hồn đi, bọn họ không sao.” Bạch Hổ thấy bọn họ như thế vội vàng nói, rồi đi ra ngoài của “Tôi đi lấy nước cho mấy người.”
“Có nhân cơ hội bỏ chạy không?” Nhìn dáng vẻ của anh ta, tôi hơi lo lắng.
Vu Dương liếc về phía cửa, rồi lại chuyển sang nhìn Thẩm Thiên Huy vàHuyền Kỳ, thu hồi hai ngọn lửa nhỏ: “Tên đó không có lá gan này đâu.”
Quả nhiên, không lâu sau, Bạch Hổ lại bưng hai chén nước đi vào.
Vu Dương đưa tay chấm chút nước trong chén, sau đó búng lên trán hai người kia, một lúc sau, bọn họ tỉnh lại.
Huyền Kỳ ngồi dậy, lưng mỏi nhừ, ngáp một cái rồi nói: “Sao mình lại ngủ nhỉ?”
Sau đó lại thấy mình đang ở một nơi xa lạ, quay đầu nhìn mọi nơi rồi hỏi tôi: “Đây là đâu?”
“A, Xảo Tượng, đã lâu không gặp.” Thẩm Thiên Huy đứng dậy, thấy Bạch Hổ đứng cạnh cửa liền vội chào hỏi.
“Anh chính là Xảo Tượng trong truyền thuyết à? Ngưỡng mộ đã lâungưỡng mộ đã lâu!” Huyền Kỳ cũng đứng lên học phim võ hiệp ôm quyền nói.
“Không dám không dám.” Bạch Hổ đáp lễ, len lén liếc khóe mắt nhìn phản ứng của Vu Dương.
“Sao chúng ta lại ở đây?” Thẩm Thiên Huy ôm trán hỏi: “Tôi nhớ bannãy chúng ta vẫn còn đang ở trong trận kia, bỗng nhiên có một loại sứcmạnh lan ra, sau đó cảm thấy rất buồn ngủ.”
Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy, may mà lúc ấy Vu Dương và Diệu Diệu đánh thức tôi.”
Vu Dương không kiên nhẫn phất tay, cắt ngang lời nói chưa kịp ra khỏi miệng của Thẩm Thiên Huy, quay đầu hỏi Bạch Hổ kẻ đi cùng Hề Nang rốtcuộc là ai.
“Sứ giả của Lang tộc.” Bạch Hổ nói xong còn hơi tỏ vẻ đắc ý “Thật đó, vô cùng thật, là sứ giả do Lang tộc phái đến, nhúm lông đuôi đen nhánhcủa Lang vương kia cũng là thật.”
Bốn người chúng tôi nhìn nhau — Xuất hiện rồi, người Lang tộc cuối cùng cũng xuất hiện.
“Sau đó vị Sứ giả kia nói, một tháng nữa, đời sau của người kia sẽlại đến đây, phong ấn tôi.” Nói rồi, còn trừng mắt với tôi một cái.
“Kẻ đó trông thế nào?” Thẩm Thiên Huy hỏi.
Bạch Hổ tiếc nuối đáp: “Không thấy. Kẻ đó mặc áo choàng đen, che rấtkín, vẫn luôn cúi đầu, không thấy rõ mặt mũi, tay cũng đeo bao tay, nóichung không lộ ra chút gì.”
“Giọng nói thì sao?” Thẩm Thiên Huy vô cùng hi vọng sẽ có thể tìm được chút đầu mối.
Bạch Hổ lại lắc đầu: “Nghe không hiểu nữa, không biết là già hay trẻ, là nam hay nữ nữa. Hơn nữa, trên người kẻ đó còn mang theo túi thơm rất nồng, cứ như sợ tôi ngửi thấy mùi ấy.”
“Vậy anh có thấy kẻ đó lấy ra một tảng đá không?” Thẩm Thiên Huy vẫnkhông tha, khoa tay múa chân nói: “Tròn, lớn cỡ vầy nè, trong như ngọc,trong bóng tối sẽ phát ra ánh sáng trắng.”
Bạch Hổ vẫn lắc đầu.
Đến lúc này, đầu mối lại bị cắt ngang, sứ giả Lang tộc thần bí kiarốt cuộc có phải kẻ họ đang tìm hay không, không ai xác định được.
Vu Dương thầm nghĩ: “Vậy Hề Nang muốn anh hợp tác chuyện gì?”
Bạch Hổ nghĩ rồi nói: “Ý của nó dường như nói đến bảo vật trên ngườianh, nói muốn hợp sức với tôi, làm theo như cầu. Tôi nghĩ cũng tốt, mộtmình tôi chưa chắc có thể đánh thắng. Với cả, tôi chẳng có hứng thú vớibảo vật, giữa bọn tôi cũng chẳng có lợi ích xung đột gì.”
“Chuyện bảo vật… cũng là sứ giả Lang tộc nói à?” Vu Dương lại hỏi.
“Đúng.” Bạch Hổ gật đầu “Sứ giả nói, trên người một người tên ThanhLoan có huyết liên gì đó, thần châu gì đó. Đã lâu tôi không màng thế sự, bất kể là thứ gì cũng không quan trọng bằng tự do.”
Vu Dương khẽ hừ: “Đã có bảo vật, chuyện tốt như thế mà Lang tộc lại không đi mà giao cho Hề Nang?” Vu Dương chế giễu nói.
Bạch Hổ ngượng ngùng im lặng, xoa xoa hai bàn tay, càng chà càngmạnh. Tôi nghĩ, anh ta dùng sức như thế mà chà lên cả người, e là mấytầng da đều bị chà tróc hết mất.
“Vậy cái trận pháp dùng măng để sắp xếp kia là gì?” Tôi nhìn thấy anh ta lúng túng liền nói sang chuyện khác giúp giải vây.
“À, đúng rồi, cái trận kia.” Bạch Hổ nhếch môi cười một tiếng: “Tôi cũng đang định nói cho các người đây.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
- bình luận