Cửu Biện Liên - Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
Chương trước- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cửu Biện Liên
Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
Vu Dương nhíu mày, không nói thêm gì nữa, gỡ roi Ô Vũ bên hông xuống, hóa ra anh có thể bay, hai người đánh từ trên đất bằng lên đến trên không.
Thấy hai người họ tạm thời vẫn khó có thể phân thắng bại, chúng tôi vội chạy vào sân xem tình trạng của Tham Lang.
“Ôi ôi, nhẹ chút, nhẹ tay chút, tay còn đang bị đinh ghim trên đất này.” Tôi đang định lại đỡ anh, vừa đưa tay ra, anh ta đã rên rỉ “Đuôi của con giun đó làm bằng thứ gì mà lợi hại như thế, đau chết mất.”
Nghe giọng nói của anh ta lúc này đầy đủ sức lực, chúng tôi mới yên lòng.
Tham Lang cắn răng, chợt rút cái phi tiêu ba cạnh ra, dưới sự giúp đỡ của tôi, anh ta nằm ngửa ra, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Vết thương ở bụng anh ta rất sâu, nhìn mà giật mình, lại còn không ngừng chảy máu.
“Lưu Hà không biết có còn ở đó hay không.” Tôi nhớ đến ban nãy Diệu Diệu lấy túi thuốc giải và cỏ Bất Hủ chạy đi, giờ Vu Dương đã tỉnh, như vậy, nhất định là công lao của Lưu Hà, nhưng tôi nhìn khắp nơi, đừng nói là Lưu Hà, ngay cả Diệu Diệu cũng không thấy đâu.
“Đúng vậy, Diệu Diệu cũng không ở đây, đi đâu rồi?” Huyền Kỳ cũng cảm thấy kì quái.
“Bỏ đi, để tôi nghỉ ngơi một lúc, sẽ đỡ thôi.” Tham Lang nói rồi thở dài: “Mấy giờ rồi? Không về kịp, người phụ nữ kia tìm đến sẽ phiền đó.”
“Ba giờ hơn rồi.” Thẩm Thiên Huy nhìn đồng hồ “Nếu không vào trong nhà nghỉ ngơi đi?”
“Đừng đừng.” Tham Lang khua tay “Mới đỡ đau được một chút, đừng bắt tôi phải di chuyển.”
Ngay sau đó, anh ta vừa rên rỉ vừa kêu to với Vu Dương đang bay trên cao: “Đánh chết cô ta, chặt cô ta thành khúc đem đi nấu súp!”
Vu Dương cũng không biết có nghe thấy hay không, cũng không để ý đến, vẫn tập trung đánh nhau với Quỷ Ẩn.
Lúc này, dưới chân tôi bỗng truyền đến tiếng mèo kêu khẽ, cúi đầu nhìn, quả nhiên là Diệu Diệu.
“Cô chạy đi đâu vậy hả? Đúng là đồ không nghĩa khí.” Huyền Kỳ ngồi xuống trách móc cô ấy “Sao lại có một thân một mình chạy trước chứ? Như vậy là không tốt đâu, chúng ta phải đoàn kết chứ.”
Diệu Diệu trợn mắt, chờ cậu nói xong, cúi đầu một cái, trên cổ lộ ra một cái bình nhỏ.
“Đây là cái gì?” Huyền Kỳ nhặt bình lên hỏi.
Diệu Diệu chạy đến cạnh Tham Lang, còn kêu một tiếng.
“Thuốc trị thương? Cho Tham Lang?” Huyền Kỳ rất nhanh đã hiểu ra.
Diệu Diệu gật mạnh đầu —- lần này tôi lại may mắn được nhìn thấy một con mèo gật đầu hệt như con người.
“Lưu Hà tới rồi à?” Huyền Kỳ nhìn xung quanh, lại hỏi.
Diệu Diệu không trả lời, chỉ không ngừng kêu “meo meo”, nhìn nhìn, ý bảo mau trị thương cho Tham Lang.
“Chờ chút nữa tôi sẽ xử lý cô.” Huyền Kỳ khẽ vuốt tai Diệu Diệu, đưa chai thuốc cho Thẩm Thiên Huy, “Anh làm đi, anh khá là có kinh nghiệm đó.”
Thẩm Thiên Huy nhận lấy chai thuốc, hỏi Diệu Diệu: “Dùng thế nào, bôi trực tiếp lên à?”
Diệu Diệu lại gật mạnh đầu.
Tôi nghĩ, nếu tình cảnh này để người khác nhìn thấy, chưa kể người nọ lại không biết cô ấy có thể biến thành người, chắc là sẽ sợ đến mức chạy trối chết mất.
Thẩm Thiên Huy mở nắp bình, do dự một chút, sau đó đổ hơn phân nửa lọ thuốc vào vết thương của Tham Lang.
Không ngờ, thuốc bột vừa mới đổ vào đã khiến Tham Lang rên lớn: “Ôi, cái gì vậy? Sao mà đau quá vậy?”
“Diệu Diệu, đây là thuốc trị thương Lưu Hà đưa cho cô à?” Thẩm Thiên Huy khẩn trương.
Diệu Diệu thấy phản ứng của Tham Lang cũng ngây người.
“Chị à, đây quả thật là do chị Lưu Hà đích thân giao cho em mà.” Sau đó, giọng nói của cô ấy vang lên trong đầu tôi “Thật sự là thuốc trị thương đó.”
“Diệu Diệu nói, đây là do Lưu Hà đích thân giao cho cô ấy, là thuốc trị thương.” Tôi vội truyền đạt lại “Có lẽ đau là bình thường, một lúc nữa sẽ đỡ thôi. Chúng ta bị thương, lúc bôi thuốc cũng sẽ đau mà.”
Mọi người nghe cũng có lý nên không nói gì nữa.
May mà thuốc vô cùng có tác dụng, chỉ một lúc sau, máu dần ngừng lại, Tham Lang giơ tay lên lau mồ hôi:”Tốt rồi, hết đau rồi. Aizz, trời ạ, còn hồ ly kia chắc chắn có thêm thứ gì đó vào đây, chờ ông đây có thể động đậy nhất định phải túm cô ta lại rồi nghiêm hình tra khảo.”
Thẩm Thiên Huy dùng phần thuốc còn lại bôi lên vết thương của anh ta, mới cười nói “Có thể ngồi dậy rồi à? Tôi đỡ anh vào nhà.”
“Không cần không cần.” Tham Lang xua xua cái tay dính đầy máu, hít mấy hơi: “Ở đây là được rồi, có thể nhìn thấy hai người đánh nhau rõ ràng, loài người mấy người gọi vị trí này là gì ấy nhỉ? V…V…gì đó….”
“VIP?” Huyền Kỳ tiếp lời hỏi.
“Đúng đúng, là chỗ VIP. Mọi người nhìn thế trận này đi, đúng là phim hành động thứ thiệt.” Tham Lang gật đầu, tỏ vẻ thưởng thức.
Anh ta lại còn biết phim hành động nữa chứ, hơn nữa, bụng đã bị vạch ra một đường mà còn có thể nói thế, tôi đúng là phục anh ta.
Chỉ là lúc này đây tôi lại không có lòng dạ nào để đùa giỡn, thấy Tham Lang không sao rồi, ánh mắt tôi lập tức tập trung lên trên không.
Trên kia, hai người kia đánh nhau không ngừng, nhìn một lúc chỉ còn lại hai cái bóng khác màu đang không ngừng tấn công, một lúc lâu sau tôi mới nhận ra được màu đen là từ roi của Vu Dương, màu xanh là từ gai Thanh Thương của Quỷ Ẩn, ánh sáng từ vũ khí của hai người đều vô cùng mạnh, khiến tôi không thể nhìn thấy rõ sắc mặt của hai người họ.
Đang lúc tôi định nhìn kĩ hơn, một cái bóng màu đen đột nhiên vụt lên cao, sau đó cái bóng màu xanh thì hệt như một khối thiên thạch, rơi mạnh xuống đất.
Sau khi khói bụi tan dần, gai Thanh Thương cứ như đèn huỳnh quang đang chiếu sáng bị dập tắt, Qủy Ẩn trần truồng nằm bên kia, khôi phục hình dáng con người, toàn thân có vô số vết thương lớn nhỏ, thở hổn hển.
“Rốt cuộc cô cũng bò xuống rồi.” Tham Lang cười hì hì, nghiêng đầu nhìn cô ta.
Vu Dương theo sát phía sau, chậm rãi đáp xuống đâts, ngoài vết thương máu thịt mơ hồ trên vai trái, còn lại chỉ toàn là những vết thương nhỏ, không đáng ngại.
“Mày hẳn là biết rõ tao muốn gì.” Anh nhìn Quỷ Ẩn, lạnh lùng nói.
Quỷ Ẩn nhếch môi, phun ra một ngụm máu, không nói lời nào.
Vu Dương ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Nói thật, tao ở Cửu Vĩ Hồ tộc lâu như vậy, mưa dầm thấm lâu, tao cũng có chút hiểu biết đối với cực hình của bọn họ, nhưng cũng không bao nhiêu, hay là dùng cách lăng trì của mày đi, tao biết nhiều loại phương pháp khác nhau, mày thích khoét, hay xẻo hay bị cắt từng phần?”
Quỷ Ẩn không lên tiếng, ánh mắt hờ hững, tựa hồ căn bản không nghe thấy.
Vu Dương nhin cô ta một lúc, cầm gai Thanh Thương trên đất, dùng ngón tay thử thử ở phần lưỡi đao, nói: “Không biết cảm giác bị chính vũ khí của mình lăng trì, sẽ như thế nào đây?”
Quỷ Ẩn đột nhiên nở nụ cười: “Đừng nói nhiều, phiền quá. Nếu đã rơi vào tay mày, mày muốn chết giết, róc thịt, muốn làm gì cũng được.”
Vu Dương khẽ nhếch môi, đâm phập vào bụng Quỷ Ẩn.
Quỷ Ẩn rên lên một tiếng nhưng vẫn cắn răng, không chiu lên tiếng, trên trán chảy một tầng mồ hôi lạnh.
Vu Dương cười cười, vung tay lên, gai Thanh Thương đâm vào bàn tay của Quỷ Ẩn “Cái này là thay Tham Lang trả cho mày. Tiếp theo, nói đi, người sau lưng Hề Nang là ai?”
“Không biết.” Quỷ Ẩn cắn răng nặn ra ba chữ.
Vu Dương nhuón mày, dùng roi quấn lấy chuôi của gai Thanh Thương, giật mạnh ra, sau đó, lại dùng gai Thanh Thương đâm vào một cái tay khác của Quỷ Ẩn: “Là ai? Lang Vương? Người bên cạnh của Lang Vương?”
“Không biết.” Vẫn là hai chữ đó.
Vẻ giận dữ trên mặt Vu Dương càng sâu, giơ tay lên, đang định rút gai Thanh Thương ra, bỗng dưng mặt biến sắc, nhanh chóng lui sang một bên, cùng lúc đó, có thứ gì đó như một viên đạn, lặng lẽ bắn đến ngay bên cạnh vị trí của Vu Dương lúc nãy, tạo thành một hố sâu nhỏ.
Sau khi Vu Dương tránh né, cũng không dừng động tác, roi Ô Vũ liên tục quăng về phía thứ kia, một bóng đen nhảy ra, dùng tốc độ cực nhanh chặn lại sự tấn công, còn liên tục đánh trả, khiến Vu Dương phải lui một bước mới dừng tay.
“Mày là ai?” Vu Dương cố gắng nhìn rõ dáng vẻ của người kia, nhưng bóng đen kia cứ như sương mù, đừng nơi là trông ra sao, ngay cả vóc dáng cao thấp như thế nào cũng không rõ.
Vu Dương hít thật sâu, vừa cẩn thận đánh giá bóng đen kia ột lúc, âm trầm nói: “Mày chính là người đứng sau lưng Hề Nang, đúng không?”
Vừa dứt lời, anh đã nhảy lên, quất liên tiếp năm sáu phát roi, nhưng bóng đen kia vô cùng nhanh nhẹn, vừa tránh né vừa có thời gian đánh trả trở lại. Vu Dương vẫn còn vết thương trên vai, hành động hơi bất tiện, lại nhìn thấy kẻ mà mình tìm kiếm bấy lâu, nóng lòng muốn biết đối phương là ai nên ra chiêu hơi rối loạn, sau mấy hiệp, bị đánh một chưởng vào miệng vết thương, phải lui về sau mấy bước mới đứng vững được.
Vừa mới đứng lại, Vu Dương lại muốn xông lên, nhưng không ngờ bóng đen kia lại vô cùng nhanh nhẹn, đánh mạng vào vết thương của anh, khiến anh lảo đảo suýt nữa ngã ngồi ra đất.
Lúc này mọi người đều không dám nhúc nhích nữa.
Bóng đen kia yên lặng đứng đó, có thể cảm giác được tầm mắt của kẻ đó dừng lại trên người chúng tôi, sau đó kẻ đó dùng một tay khiêng Quỷ Ẩn lên, tung người nhảy qua tường rào, biến mất.
“Trên người kẻ đó có mùi thơm.” Một lúc lâu sau, Tham Lang mới khẽ nói.
“Là mùi thơm đặc trưng nào à?” Thẩm Thiên Huy hỏi.
“Không phải.” Vu Dương nói “Chỉ là mùi thơm của hương liệu bình thường, nhưng như thế chẳng phải là giấu đầu hở đuôi ư? Hơn nữa, mặc dù kẻ đó dùng sương mù đen bao trùm cả người, nhưng tôi vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng của đá Nguyệt Sắc.”
Thẩm Thiên Huy thở dài: “Rốt cuộc kẻ đó cũng xuất hiện rồi. Lúc hai người đấu nhau, anh có nhận ra là ai không?”
Vu Dương lắc đầu, ngồi xổm xuống nhìn xem thứ mà bóng đen ban nãy ném ra.
“Đây là gì vậy?” Huyền Kỳ tò mò chạy đến.
Vu Dương không nói, chỉ lấy một khối đá nhỏ ném vào tay cậu.
“Là cái này à?” Huyền Kỳ không tin nổi.
Chắc là kẻ địch đã đi, không khí cũng nhẹ nhõm đi nhiều, Thẩm Thiên Huy mới vỗ vỗ vai cậu, cười nói đùa: “Cao thủ thật sự ấy, dù chỉ là một giọt nước, hay một chiếc lá nhỏ, cũng sẽ trở thành vũ khí, đây chính là “trích diệp phi hoa”* cũng có thể làm người khác bị thương trong truyền thuyết.”
(*trích diệp phi hoa: ý nói một chiếc lá, một bông hoa cũng có thể tấn công người khác.)
HẾT PHẦN 9
Thấy hai người họ tạm thời vẫn khó có thể phân thắng bại, chúng tôi vội chạy vào sân xem tình trạng của Tham Lang.
“Ôi ôi, nhẹ chút, nhẹ tay chút, tay còn đang bị đinh ghim trên đất này.” Tôi đang định lại đỡ anh, vừa đưa tay ra, anh ta đã rên rỉ “Đuôi của con giun đó làm bằng thứ gì mà lợi hại như thế, đau chết mất.”
Nghe giọng nói của anh ta lúc này đầy đủ sức lực, chúng tôi mới yên lòng.
Tham Lang cắn răng, chợt rút cái phi tiêu ba cạnh ra, dưới sự giúp đỡ của tôi, anh ta nằm ngửa ra, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Vết thương ở bụng anh ta rất sâu, nhìn mà giật mình, lại còn không ngừng chảy máu.
“Lưu Hà không biết có còn ở đó hay không.” Tôi nhớ đến ban nãy Diệu Diệu lấy túi thuốc giải và cỏ Bất Hủ chạy đi, giờ Vu Dương đã tỉnh, như vậy, nhất định là công lao của Lưu Hà, nhưng tôi nhìn khắp nơi, đừng nói là Lưu Hà, ngay cả Diệu Diệu cũng không thấy đâu.
“Đúng vậy, Diệu Diệu cũng không ở đây, đi đâu rồi?” Huyền Kỳ cũng cảm thấy kì quái.
“Bỏ đi, để tôi nghỉ ngơi một lúc, sẽ đỡ thôi.” Tham Lang nói rồi thở dài: “Mấy giờ rồi? Không về kịp, người phụ nữ kia tìm đến sẽ phiền đó.”
“Ba giờ hơn rồi.” Thẩm Thiên Huy nhìn đồng hồ “Nếu không vào trong nhà nghỉ ngơi đi?”
“Đừng đừng.” Tham Lang khua tay “Mới đỡ đau được một chút, đừng bắt tôi phải di chuyển.”
Ngay sau đó, anh ta vừa rên rỉ vừa kêu to với Vu Dương đang bay trên cao: “Đánh chết cô ta, chặt cô ta thành khúc đem đi nấu súp!”
Vu Dương cũng không biết có nghe thấy hay không, cũng không để ý đến, vẫn tập trung đánh nhau với Quỷ Ẩn.
Lúc này, dưới chân tôi bỗng truyền đến tiếng mèo kêu khẽ, cúi đầu nhìn, quả nhiên là Diệu Diệu.
“Cô chạy đi đâu vậy hả? Đúng là đồ không nghĩa khí.” Huyền Kỳ ngồi xuống trách móc cô ấy “Sao lại có một thân một mình chạy trước chứ? Như vậy là không tốt đâu, chúng ta phải đoàn kết chứ.”
Diệu Diệu trợn mắt, chờ cậu nói xong, cúi đầu một cái, trên cổ lộ ra một cái bình nhỏ.
“Đây là cái gì?” Huyền Kỳ nhặt bình lên hỏi.
Diệu Diệu chạy đến cạnh Tham Lang, còn kêu một tiếng.
“Thuốc trị thương? Cho Tham Lang?” Huyền Kỳ rất nhanh đã hiểu ra.
Diệu Diệu gật mạnh đầu —- lần này tôi lại may mắn được nhìn thấy một con mèo gật đầu hệt như con người.
“Lưu Hà tới rồi à?” Huyền Kỳ nhìn xung quanh, lại hỏi.
Diệu Diệu không trả lời, chỉ không ngừng kêu “meo meo”, nhìn nhìn, ý bảo mau trị thương cho Tham Lang.
“Chờ chút nữa tôi sẽ xử lý cô.” Huyền Kỳ khẽ vuốt tai Diệu Diệu, đưa chai thuốc cho Thẩm Thiên Huy, “Anh làm đi, anh khá là có kinh nghiệm đó.”
Thẩm Thiên Huy nhận lấy chai thuốc, hỏi Diệu Diệu: “Dùng thế nào, bôi trực tiếp lên à?”
Diệu Diệu lại gật mạnh đầu.
Tôi nghĩ, nếu tình cảnh này để người khác nhìn thấy, chưa kể người nọ lại không biết cô ấy có thể biến thành người, chắc là sẽ sợ đến mức chạy trối chết mất.
Thẩm Thiên Huy mở nắp bình, do dự một chút, sau đó đổ hơn phân nửa lọ thuốc vào vết thương của Tham Lang.
Không ngờ, thuốc bột vừa mới đổ vào đã khiến Tham Lang rên lớn: “Ôi, cái gì vậy? Sao mà đau quá vậy?”
“Diệu Diệu, đây là thuốc trị thương Lưu Hà đưa cho cô à?” Thẩm Thiên Huy khẩn trương.
Diệu Diệu thấy phản ứng của Tham Lang cũng ngây người.
“Chị à, đây quả thật là do chị Lưu Hà đích thân giao cho em mà.” Sau đó, giọng nói của cô ấy vang lên trong đầu tôi “Thật sự là thuốc trị thương đó.”
“Diệu Diệu nói, đây là do Lưu Hà đích thân giao cho cô ấy, là thuốc trị thương.” Tôi vội truyền đạt lại “Có lẽ đau là bình thường, một lúc nữa sẽ đỡ thôi. Chúng ta bị thương, lúc bôi thuốc cũng sẽ đau mà.”
Mọi người nghe cũng có lý nên không nói gì nữa.
May mà thuốc vô cùng có tác dụng, chỉ một lúc sau, máu dần ngừng lại, Tham Lang giơ tay lên lau mồ hôi:”Tốt rồi, hết đau rồi. Aizz, trời ạ, còn hồ ly kia chắc chắn có thêm thứ gì đó vào đây, chờ ông đây có thể động đậy nhất định phải túm cô ta lại rồi nghiêm hình tra khảo.”
Thẩm Thiên Huy dùng phần thuốc còn lại bôi lên vết thương của anh ta, mới cười nói “Có thể ngồi dậy rồi à? Tôi đỡ anh vào nhà.”
“Không cần không cần.” Tham Lang xua xua cái tay dính đầy máu, hít mấy hơi: “Ở đây là được rồi, có thể nhìn thấy hai người đánh nhau rõ ràng, loài người mấy người gọi vị trí này là gì ấy nhỉ? V…V…gì đó….”
“VIP?” Huyền Kỳ tiếp lời hỏi.
“Đúng đúng, là chỗ VIP. Mọi người nhìn thế trận này đi, đúng là phim hành động thứ thiệt.” Tham Lang gật đầu, tỏ vẻ thưởng thức.
Anh ta lại còn biết phim hành động nữa chứ, hơn nữa, bụng đã bị vạch ra một đường mà còn có thể nói thế, tôi đúng là phục anh ta.
Chỉ là lúc này đây tôi lại không có lòng dạ nào để đùa giỡn, thấy Tham Lang không sao rồi, ánh mắt tôi lập tức tập trung lên trên không.
Trên kia, hai người kia đánh nhau không ngừng, nhìn một lúc chỉ còn lại hai cái bóng khác màu đang không ngừng tấn công, một lúc lâu sau tôi mới nhận ra được màu đen là từ roi của Vu Dương, màu xanh là từ gai Thanh Thương của Quỷ Ẩn, ánh sáng từ vũ khí của hai người đều vô cùng mạnh, khiến tôi không thể nhìn thấy rõ sắc mặt của hai người họ.
Đang lúc tôi định nhìn kĩ hơn, một cái bóng màu đen đột nhiên vụt lên cao, sau đó cái bóng màu xanh thì hệt như một khối thiên thạch, rơi mạnh xuống đất.
Sau khi khói bụi tan dần, gai Thanh Thương cứ như đèn huỳnh quang đang chiếu sáng bị dập tắt, Qủy Ẩn trần truồng nằm bên kia, khôi phục hình dáng con người, toàn thân có vô số vết thương lớn nhỏ, thở hổn hển.
“Rốt cuộc cô cũng bò xuống rồi.” Tham Lang cười hì hì, nghiêng đầu nhìn cô ta.
Vu Dương theo sát phía sau, chậm rãi đáp xuống đâts, ngoài vết thương máu thịt mơ hồ trên vai trái, còn lại chỉ toàn là những vết thương nhỏ, không đáng ngại.
“Mày hẳn là biết rõ tao muốn gì.” Anh nhìn Quỷ Ẩn, lạnh lùng nói.
Quỷ Ẩn nhếch môi, phun ra một ngụm máu, không nói lời nào.
Vu Dương ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Nói thật, tao ở Cửu Vĩ Hồ tộc lâu như vậy, mưa dầm thấm lâu, tao cũng có chút hiểu biết đối với cực hình của bọn họ, nhưng cũng không bao nhiêu, hay là dùng cách lăng trì của mày đi, tao biết nhiều loại phương pháp khác nhau, mày thích khoét, hay xẻo hay bị cắt từng phần?”
Quỷ Ẩn không lên tiếng, ánh mắt hờ hững, tựa hồ căn bản không nghe thấy.
Vu Dương nhin cô ta một lúc, cầm gai Thanh Thương trên đất, dùng ngón tay thử thử ở phần lưỡi đao, nói: “Không biết cảm giác bị chính vũ khí của mình lăng trì, sẽ như thế nào đây?”
Quỷ Ẩn đột nhiên nở nụ cười: “Đừng nói nhiều, phiền quá. Nếu đã rơi vào tay mày, mày muốn chết giết, róc thịt, muốn làm gì cũng được.”
Vu Dương khẽ nhếch môi, đâm phập vào bụng Quỷ Ẩn.
Quỷ Ẩn rên lên một tiếng nhưng vẫn cắn răng, không chiu lên tiếng, trên trán chảy một tầng mồ hôi lạnh.
Vu Dương cười cười, vung tay lên, gai Thanh Thương đâm vào bàn tay của Quỷ Ẩn “Cái này là thay Tham Lang trả cho mày. Tiếp theo, nói đi, người sau lưng Hề Nang là ai?”
“Không biết.” Quỷ Ẩn cắn răng nặn ra ba chữ.
Vu Dương nhuón mày, dùng roi quấn lấy chuôi của gai Thanh Thương, giật mạnh ra, sau đó, lại dùng gai Thanh Thương đâm vào một cái tay khác của Quỷ Ẩn: “Là ai? Lang Vương? Người bên cạnh của Lang Vương?”
“Không biết.” Vẫn là hai chữ đó.
Vẻ giận dữ trên mặt Vu Dương càng sâu, giơ tay lên, đang định rút gai Thanh Thương ra, bỗng dưng mặt biến sắc, nhanh chóng lui sang một bên, cùng lúc đó, có thứ gì đó như một viên đạn, lặng lẽ bắn đến ngay bên cạnh vị trí của Vu Dương lúc nãy, tạo thành một hố sâu nhỏ.
Sau khi Vu Dương tránh né, cũng không dừng động tác, roi Ô Vũ liên tục quăng về phía thứ kia, một bóng đen nhảy ra, dùng tốc độ cực nhanh chặn lại sự tấn công, còn liên tục đánh trả, khiến Vu Dương phải lui một bước mới dừng tay.
“Mày là ai?” Vu Dương cố gắng nhìn rõ dáng vẻ của người kia, nhưng bóng đen kia cứ như sương mù, đừng nơi là trông ra sao, ngay cả vóc dáng cao thấp như thế nào cũng không rõ.
Vu Dương hít thật sâu, vừa cẩn thận đánh giá bóng đen kia ột lúc, âm trầm nói: “Mày chính là người đứng sau lưng Hề Nang, đúng không?”
Vừa dứt lời, anh đã nhảy lên, quất liên tiếp năm sáu phát roi, nhưng bóng đen kia vô cùng nhanh nhẹn, vừa tránh né vừa có thời gian đánh trả trở lại. Vu Dương vẫn còn vết thương trên vai, hành động hơi bất tiện, lại nhìn thấy kẻ mà mình tìm kiếm bấy lâu, nóng lòng muốn biết đối phương là ai nên ra chiêu hơi rối loạn, sau mấy hiệp, bị đánh một chưởng vào miệng vết thương, phải lui về sau mấy bước mới đứng vững được.
Vừa mới đứng lại, Vu Dương lại muốn xông lên, nhưng không ngờ bóng đen kia lại vô cùng nhanh nhẹn, đánh mạng vào vết thương của anh, khiến anh lảo đảo suýt nữa ngã ngồi ra đất.
Lúc này mọi người đều không dám nhúc nhích nữa.
Bóng đen kia yên lặng đứng đó, có thể cảm giác được tầm mắt của kẻ đó dừng lại trên người chúng tôi, sau đó kẻ đó dùng một tay khiêng Quỷ Ẩn lên, tung người nhảy qua tường rào, biến mất.
“Trên người kẻ đó có mùi thơm.” Một lúc lâu sau, Tham Lang mới khẽ nói.
“Là mùi thơm đặc trưng nào à?” Thẩm Thiên Huy hỏi.
“Không phải.” Vu Dương nói “Chỉ là mùi thơm của hương liệu bình thường, nhưng như thế chẳng phải là giấu đầu hở đuôi ư? Hơn nữa, mặc dù kẻ đó dùng sương mù đen bao trùm cả người, nhưng tôi vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng của đá Nguyệt Sắc.”
Thẩm Thiên Huy thở dài: “Rốt cuộc kẻ đó cũng xuất hiện rồi. Lúc hai người đấu nhau, anh có nhận ra là ai không?”
Vu Dương lắc đầu, ngồi xổm xuống nhìn xem thứ mà bóng đen ban nãy ném ra.
“Đây là gì vậy?” Huyền Kỳ tò mò chạy đến.
Vu Dương không nói, chỉ lấy một khối đá nhỏ ném vào tay cậu.
“Là cái này à?” Huyền Kỳ không tin nổi.
Chắc là kẻ địch đã đi, không khí cũng nhẹ nhõm đi nhiều, Thẩm Thiên Huy mới vỗ vỗ vai cậu, cười nói đùa: “Cao thủ thật sự ấy, dù chỉ là một giọt nước, hay một chiếc lá nhỏ, cũng sẽ trở thành vũ khí, đây chính là “trích diệp phi hoa”* cũng có thể làm người khác bị thương trong truyền thuyết.”
(*trích diệp phi hoa: ý nói một chiếc lá, một bông hoa cũng có thể tấn công người khác.)
HẾT PHẦN 9
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
- bình luận