Cửu Biện Liên - Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
Chương trước- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cửu Biện Liên
Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
Ngọn lửa kia không nhanh không chậm di chuyển trên cánh tay đứa trẻkia, từ từ lan đến bả vai, không khí tràn ngập một mùi cháy khét gaymũi. Vu Dương đứng yên không nhúc nhích, sắc mặt hơi quái dị.
“Chủ nhân của mày đâu? Sao không đến cứu mày?” Anh ta nói.
Đứa trẻ ngay cả sức để lăn lộn cũng không còn, tiếng kêu thảm thiếtvẫn cứ vang dội, tứ chi theo ngọn lửa dần bị cháy đen, khô héo, khóe môi Vu Dương lại như đang cười, cứ như đang hưởng thụ quá trình từ hành hạcho đến chết hẳn của đứa trẻ kia, tình cảnh này khiến tôi không rét màrun.
Tôi thật sự không chịu được, đành nói: “Cho nó chết thoải mái một chút.”
Vu Dương quay đầu nhìn tôi một cái, ngay lập tức, từ cây hòe nhô rahai nhánh cây, một cây nhanh chóng cuốn lấy thân thể đứa trẻ kia, mộtcây khác thì quất về phía Thẩm Thiên Huy.
“Giết mày!” Đứa trẻ cứ như uống phải thuốc kích thích, móng tay vốn ngắn nhỏ lúc này dài ra hai thước, xông về phía Vu Dương.
Vu Dương nghiêng người tránh thoát, cùng lúc đó, Thẩm Thiên Huy không hề có phòng bị cũng nhanh chóng lăn một vòng trên đất tránh thoát, nóithì chậm nhưng chuyện xảy ra lại rất nhanh, tôi chỉ cảm thấy bên hông bị siết chặt, hai chân dần cách khỏi mặt đất mà bay lên.
“Thanh Loan, chủy thủ!” Thẩm Thiên Huy kêu lớn.
Vu Dương cũng muốn chạy qua đây, nhưng đứa trẻ đang bay lơ lửng trong không trung cứ xông về phía anh ta, động tác vừa mạnh vừa nhanh, hoàntoàn không hề giống như vẻ hấp hối vừa rồi.
Lúc này tôi mới nhận ra mình không phải đang bay lên mà là đang bịmột cành cây quấn bên hông, kéo tôi về phía tàng cây trên cao. Tôi bốirối, không cách nào rút được chủy thủ, mãi đến lúc lấy được chủy thủ,bên hông lại bị cành cây quấn chặt, siết đến mức khiến tôi khó thở, khẽbuông tay, chủy thủ liền rớt xuống. Tôi nghe thấy giọng của Thẩm ThiênHuy, nhưng anh ta đang nói gì, tôi cũng không nghe rõ.
Tôi bị kéo đi với tốc độ rất nhanh, tôi muốn túm lấy thứ gì đó đểmình dừng lại, nhưng cành cây như có linh hồn mà tự động né tránh, khiến tôi chỉ nắm được mấy cái lá cây.Mấy nhánh cây thật nhỏ không ngừng quất vào mặt, vào người tôi, tôi cố né mấy lần, nhưng lại cảm thấy có nécũng né không nổi, đành yên phận, chỉ nhắm mắt lại, cúi thấp đầu hết mức có thể, tránh cho việc bị quất đến mù lòa hoặc nát cả mặt.
Chỉ một lát sau, tôi mới cảm giác mình được đặt xuống ở nơi nào đó.Mở mắt ra, tôi phát hiện ở đây là nơi cao nhất của cái cây to lớn này.Cành lá xung quanh dần rút đi, để lộ ra một không gian chừng hai ba métvuông, bên chân tôi là thân thể đã bị cháy đen hơn phân nửa của đứa békia, hồn phách của Huyền Kỳ đang bị trói trên nhánh cây khô gần đó.
Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến tôi nghe thấy tiếng tim tôi đang đập không ngừng.Trên người tôi có khá nhiều vết thương nhỏ lộ ra dưới phần quần áo bị rách.Quần áo đã không còn nhỏ nước, nhưng vẫn ẩm ướt dán trên người tôi, rấtkhó chịu. Bỗng nhiên, tôi lại cảm giác được có người đang nhìn tôi, tựanhư lúc tôi còn núp trong đống cỏ khô vậy.
“Là ai? Bước ra đây!” Tôi nói lớn, chủ yếu là cho mình thêm can đảm.
Một màn sương mù màu trắng bỗng dần hiện lên. Trong lớp sương mù, mọi cảnh vật trước mắt đều như vặn vẹo mơ hồ, mãi cho đến lúc biến mất hẳn. Mặc dù tình cảnh này không khác với lần trước lắm, nhưng lúc này bêncạnh tôi lại chẳng có ai. Cảm giác sợ hãi trong tôi dâng lên càng sâuđậm. Lần này lại xuất hiện cái gì đây? Lại là cánh đồng cây cải dầu vàlinh hồn mấy đứa trẻ sao? Tôi cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn xuyên qua mớ hỗn độn màu trắng kia.
“Nói! Cô với lão Trương rốt cuộc đã nói cái gì?” Bên tai chợt vang lên tiếng quát, khiến tôi sợ hết hồn.
Sau đó, tôi lại nghe thấy tiếng khóc hu hu.
Sương mù dần tan, tôi thấy mình đang đứng trước cửa của một căn phòng.
Gian phòng không lớn, sắp xếp đồ đạc cũng rất đơn giản — cạnh cửa cómột cái bàn vuông và hai cái ghế dài, sâu bên trong là một cái giường,trên giường, một đứa trẻ đang ngủ say.
Ở khoảng trống cạnh chiếc bàn vuông, một người phụ nữ đang cuộn chặtngười, mặc một bộ váy liền màu đỏ có họa tiết caro, khóc nức nở. Bênngười cô ta là một người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xám tro,dùng cây thước trúc may đồ, quất “bốp” lên tay người phụ nữ kia. Trêntay người phụ nữ lập tức hiện lên vết sưng đỏ.
“Nói đi!” người đàn ông hình như rất tức giận.
Người phụ nữ che chỗ bị đánh sưng, hạ thấp giọng nói: “Thật mà, emchỉ muốn đi mua đồ ăn, nhờ lão Trương trông bé cưng một chút — anh nóinhỏ thôi, nó khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi, anh đừng làm nó thức.”
“Nói nhỏ thôi?” người đàn ông khinh thường “Cô bây giờ mới biết giữmặt mũi sao? Bình thường thừa dịp tôi không có ở nhà, cấu kết làm bậykhắp nơi, giờ cũng còn biết mất mặt sao?”
Nói rồi, lại quất thêm một phát nữa.
Nước mắt người phụ nữ kia tràn ra càng nhiều, nức nở nói: “Không có, không có thật mà….”
Người đàn ông khẽ hừ, nghiến răng nghiến lợi nhìn đứa trẻ nằm trêngiường nói: “Thằng ranh con này, cũng không biết là con hoang ở đâu ra!”
Người phụ nữ nghe vậy hoảng hốt, lảo đảo nhào về bên giường, che chở đứa trẻ kia, cảnh giác nhìn người đàn ông.
Mặc dù trên mặt cô ta nước mắt giàn giụa, nhưng vừa nhìn cũng có thểthấy, đây là một người phụ nữ xinh đẹp. Gương mặt cô như trứng ngỗng, da rất trắng, mặc dù hai má có mấy vết ban li ti; lông mày tinh tế congcong bên trên một đôi mắt hạnh, lông mày dài mà cong vút, trông như búpbê; dưới khóe mắt có một nốt ruồi lệ; sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏngđỏ tươi, ngay cả tôi nhìn mà cũng phải thầm than thở.
“Anh không tin đây là con của anh cũng thôi đi, nhưng làm ơn đừng làm nó bị thương.” người phụ nữ kiên định nói “Nếu không, tôi cùng chết với anh!”
“Cùng chết?!” Khuôn mặt người đàn ông liền vặn vẹo “Vì thằng ranh này mà cô muốn cùng chết với tôi?!”
Người phụ nữ quả thật rất sợ, khẽ run rẩy, nhưng tình mẫu tử đã khiến cô cố gắng nhìn chằm chằm người đàn ông, dáng vẻ tuyệt không chịu thua.
Người đàn ông đi từng bước về phía giường, túm mạnh lấy tóc người phụ nữ, bắt đầu dùng thước trúc đánh như điên loạn vào người cô.
“Cho cô cùng chết này! Cho cô cùng chết với tôi này!” Vừa đánh, hắn ta vừa tàn bạo nói.
Người phụ nữ theo bản năng tránh né, lấy tay cản lại mấy cái.
“Còn dám đánh trả sao!” Người đàn ông rống to, bỗng nhiên quẳng thước trúc đi, bóp chặt cổ người phụ nữ.
Người phụ nữ nhìn hắn, run rẩy càng dữ dội.
Tôi cảm thấy có chuyện không ổn, không nhịn được kêu to: “Dừng tay!”
Cũng không hề có ai phản ứng lại.
Tôi cũng sợ hãi, người đàn ông như đã mất hết lý trí, tôi cân nhắc,đành quyết định đi đến kéo hắn ra, không ngờ lại không nắm được thứ gìcả. Bởi vì dùng sức quá mạnh, tôi ngã ngồi trên đất, cánh tay của ngườiđàn ông xuyên qua thân thể tôi, bắt đầu dùng sức siết chặt.
Đây là lần đầu tiên tôi trơ mắt nhìn người khác từ từ chết trước mặtmình mà lại không thể cứu giúp. Tay người đàn ông càng siết chặt, tráitim tôi càng đau đớn theo, nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy đầymặt, tôi vừa kêu to “Dừng tay”, vừa mấy lần muốn xông đến ngăn cản hắn,thế nhưng vẫn vô dụng, dù cố gắng bao nhiêu lần, tất cả chỉ là phí công.
Người phụ nữ dần không giãy dụa nữa, tứ chi mềm nhũn rũ xuống, đôimắt to vốn hai màu trắng đen rõ ràng, lúc này trừng thật lớn, bởi vìgiác mạc bị ứ máu mà trông vô cùng đáng sợ, đầu lưỡi cũng đưa ra ngoài.
Người đàn ông cứ như đã tỉnh táo lại một chút, ngay lập tức thả cô ấy ra, lui về sau mấy bước, sau đó ngồi xổm xuống, giựt mạnh tóc mình.
Mãi một lúc sau, hắn mới xoay người đi ra ngoài, lúc quay lại, trongtay đã cầm một cái cưa, búa, một con dao chặt thịt và một cái rìu.
Tôi lạnh cả người, nhìn hắn chặt thi thể người phụ nữ thành từngkhúc, bỏ vào mấy túi vải dệt, sau đó, hắn ngồi hút hết điếu thuốc nàyđến điếu khác trong căn phòng đầy máu tươi.
Bốn phía đột nhiên lâm vào một màn đen kịt, nhưng lại nhanh chóngsáng lên, cứ như có người không cẩn thận tắt đèn rồi lại mở lên. Lầnnày, ánh trăng sáng từ trên cao rọi xuống thành một mảng màu bạc, tôiđứng bên trong một tiểu viện, nhìn kỹ, đây chính là nơi mọc cây hòe kia, chỉ là lúc này, cây hòe kia không hề cao lớn đến thế, căn phòng xâybằng gạch kia cũng nửa mới nửa cũ.
Người đàn ông đào một cái hố to dưới tàng cây, lúc đang định quẳngmấy túi vải kia xuống, trong nhà bỗng truyền ra tiếng khóc nỉ non củađứa trẻ,
Hắn khẽ mắng một câu, chà chà tay trên quần ào, vội vàng chạy vào ômđứa trẻ ra, ôm lấy đứa trẻ kia đi vòng vòng trong sân để dỗ. Thế nhưng,dù hắn dỗ cỡ nào, đứa trẻ vẫn gào khóc lớn tiếng vô cùng, không hề có ýmuốn dừng
“Thằng nhóc chết tiệt kia!” Hắn đặt đứa trẻ trên đất, xoay người đi tha mấy cái túi vải dệt.
Đứa trẻ khóc càng lúc càng lớn, cứ như thế liền khiến hàng xóm xungquanh nhanh chóng bị thu hút, có người vỗ cửa hỏi: “Tiểu Vương, nhà mấyngười không sao chứ? Sao đứa nhỏ khóc dữ vậy?”
“Không có gì, đói thôi, đang chuẩn bị cho nó ăn.” Người đàn ông nói, “Mấy người đừng xen vào việc nhà người khác!”
Bên ngoài liền yên tĩnh trở lại. Hắn muốn đi kéo mấy túi vải dệt, nhưng bởi vì đứa bé khóc nỉ non mãi mà không làm được.
Hắn đi đến cạnh chỗ đứa bé, ngồi xổm xuống nhìn một lúc, lẩm bẩm.
“….Sao nhìn chẳng giống ai hết vậy….” tôi loáng thoáng nghe được câu này, trong lòng lập tức dâng lên sự bất an.
“Không giống, chẳng giống một ai hết.” Hắn vỗ vỗ cằm nói.
“Ba của mày là ai?” Không biết hắn là đang hỏi nó hay vẫn đang tự nói tự hỏi một mình.
“Ba mày là ai, mày nói tao xem!” Giọng của hắn bỗng nhiên lớn hẳn lên, còn dùng tay chọc mạnh vào ót đứa bé.
Vì thế, đứa bé khóc càng lớn tiếng hơn.
“Câm miệng!” hắn rống lên, phiền não đi đi lại lại trong sân.
“Câm miệng!” hắn rống thêm một tiếng, lại không biết từ đâu mà tìm được một tảng đá, tiếp tục ngồi xổm xuống nhìn đứa bé kia.
Sự bất an trong lòng tôi đã lên đến đỉnh, thân thể cũng không kiềmđược mà phát run. Không, làm ơn đừng. Tôi mặc niệm, cầu nguyện chuyệnxấu nhất sẽ không xảy ra.
Chỉ là vài giây sau, hắn giơ tảng đá kia lên rồi đập mạnh xuống, lập tức không còn tiếng khóc của đứa bé nữa.
“Khóc đi, mày thích khóc lắm mà!” Ánh mắt hắn đờ đẫn, cười khẽ, sau đó, lại giơ tảng đá lên, đập xuống hết lần này đến lần khác.
Máu đỏ tươi, hòa với dịch não màu trắng, phun lên mặt hắn, hắn lạinhư không hề nhận ra, vẫn cứ lặp đi lặp lại động tác của mình.
Tôi hoàn toàn choáng váng, lại lần nữa nhìn thấy một người bị giếtngay trước mắt mình, chỉ cảm thấy thân thể cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.
Cũng không biết đã đập được bao lâu, người đàn ông đứng lên, cứ nhưchưa từng xảy ra chuyện gì, quăng tảng đá đi, kéo mấy cái túi vải dệtđựng thi thể người phụ nữ chôn vào hố. Sau đó, liền tiếp tục đào thêmmột hố khác ở bên kia cái cây.
Có lẽ chỗ hắn đào quá gần cây, nên chỉ một lát sau liền đào trúng rễ, người đàn ông cũng chẳng để ý, chỉ nhìn qua một lúc rồi ném thi thể đứa bé vào.
“Mẹ con chúng mày tình thâm, thích ở gần nhau chứ gì.” Hắn vừa lấp đất, vừa lầm bầm.
Lúc này, đầu óc trống rỗng của tôi mới bắt đầu hoạt động trở lại,nhìn hai đống đất dưới cây hòe, bỗng nhiên tôi hiểu được, đứa bé đóchính là đứa bé đang gần như bị chết cháy kia. Như vậy, nó và mẹ nó, lẽra phải là lệ quỷ có oán khí rất nặng nề mới đúng, thế nhưng, thứ màchúng tôi thấy được, lại là một thực thể, không phải linh hồn, thậm chícũng chẳng thấy linh hồn bồi hồi không muốn đi của mẹ nó trong viện nhỏkia.
Đang suy nghĩ, làn sương mù lại hiện lên, vẫn như trước, cảnh vật trở nên vặn vẹo, mơ hồ, cho đến lúc biến mất hẳn. Tôi biết, có lẽ mình sắpbị dẫn đến một nơi khác.
“Chủ nhân của mày đâu? Sao không đến cứu mày?” Anh ta nói.
Đứa trẻ ngay cả sức để lăn lộn cũng không còn, tiếng kêu thảm thiếtvẫn cứ vang dội, tứ chi theo ngọn lửa dần bị cháy đen, khô héo, khóe môi Vu Dương lại như đang cười, cứ như đang hưởng thụ quá trình từ hành hạcho đến chết hẳn của đứa trẻ kia, tình cảnh này khiến tôi không rét màrun.
Tôi thật sự không chịu được, đành nói: “Cho nó chết thoải mái một chút.”
Vu Dương quay đầu nhìn tôi một cái, ngay lập tức, từ cây hòe nhô rahai nhánh cây, một cây nhanh chóng cuốn lấy thân thể đứa trẻ kia, mộtcây khác thì quất về phía Thẩm Thiên Huy.
“Giết mày!” Đứa trẻ cứ như uống phải thuốc kích thích, móng tay vốn ngắn nhỏ lúc này dài ra hai thước, xông về phía Vu Dương.
Vu Dương nghiêng người tránh thoát, cùng lúc đó, Thẩm Thiên Huy không hề có phòng bị cũng nhanh chóng lăn một vòng trên đất tránh thoát, nóithì chậm nhưng chuyện xảy ra lại rất nhanh, tôi chỉ cảm thấy bên hông bị siết chặt, hai chân dần cách khỏi mặt đất mà bay lên.
“Thanh Loan, chủy thủ!” Thẩm Thiên Huy kêu lớn.
Vu Dương cũng muốn chạy qua đây, nhưng đứa trẻ đang bay lơ lửng trong không trung cứ xông về phía anh ta, động tác vừa mạnh vừa nhanh, hoàntoàn không hề giống như vẻ hấp hối vừa rồi.
Lúc này tôi mới nhận ra mình không phải đang bay lên mà là đang bịmột cành cây quấn bên hông, kéo tôi về phía tàng cây trên cao. Tôi bốirối, không cách nào rút được chủy thủ, mãi đến lúc lấy được chủy thủ,bên hông lại bị cành cây quấn chặt, siết đến mức khiến tôi khó thở, khẽbuông tay, chủy thủ liền rớt xuống. Tôi nghe thấy giọng của Thẩm ThiênHuy, nhưng anh ta đang nói gì, tôi cũng không nghe rõ.
Tôi bị kéo đi với tốc độ rất nhanh, tôi muốn túm lấy thứ gì đó đểmình dừng lại, nhưng cành cây như có linh hồn mà tự động né tránh, khiến tôi chỉ nắm được mấy cái lá cây.Mấy nhánh cây thật nhỏ không ngừng quất vào mặt, vào người tôi, tôi cố né mấy lần, nhưng lại cảm thấy có nécũng né không nổi, đành yên phận, chỉ nhắm mắt lại, cúi thấp đầu hết mức có thể, tránh cho việc bị quất đến mù lòa hoặc nát cả mặt.
Chỉ một lát sau, tôi mới cảm giác mình được đặt xuống ở nơi nào đó.Mở mắt ra, tôi phát hiện ở đây là nơi cao nhất của cái cây to lớn này.Cành lá xung quanh dần rút đi, để lộ ra một không gian chừng hai ba métvuông, bên chân tôi là thân thể đã bị cháy đen hơn phân nửa của đứa békia, hồn phách của Huyền Kỳ đang bị trói trên nhánh cây khô gần đó.
Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến tôi nghe thấy tiếng tim tôi đang đập không ngừng.Trên người tôi có khá nhiều vết thương nhỏ lộ ra dưới phần quần áo bị rách.Quần áo đã không còn nhỏ nước, nhưng vẫn ẩm ướt dán trên người tôi, rấtkhó chịu. Bỗng nhiên, tôi lại cảm giác được có người đang nhìn tôi, tựanhư lúc tôi còn núp trong đống cỏ khô vậy.
“Là ai? Bước ra đây!” Tôi nói lớn, chủ yếu là cho mình thêm can đảm.
Một màn sương mù màu trắng bỗng dần hiện lên. Trong lớp sương mù, mọi cảnh vật trước mắt đều như vặn vẹo mơ hồ, mãi cho đến lúc biến mất hẳn. Mặc dù tình cảnh này không khác với lần trước lắm, nhưng lúc này bêncạnh tôi lại chẳng có ai. Cảm giác sợ hãi trong tôi dâng lên càng sâuđậm. Lần này lại xuất hiện cái gì đây? Lại là cánh đồng cây cải dầu vàlinh hồn mấy đứa trẻ sao? Tôi cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn xuyên qua mớ hỗn độn màu trắng kia.
“Nói! Cô với lão Trương rốt cuộc đã nói cái gì?” Bên tai chợt vang lên tiếng quát, khiến tôi sợ hết hồn.
Sau đó, tôi lại nghe thấy tiếng khóc hu hu.
Sương mù dần tan, tôi thấy mình đang đứng trước cửa của một căn phòng.
Gian phòng không lớn, sắp xếp đồ đạc cũng rất đơn giản — cạnh cửa cómột cái bàn vuông và hai cái ghế dài, sâu bên trong là một cái giường,trên giường, một đứa trẻ đang ngủ say.
Ở khoảng trống cạnh chiếc bàn vuông, một người phụ nữ đang cuộn chặtngười, mặc một bộ váy liền màu đỏ có họa tiết caro, khóc nức nở. Bênngười cô ta là một người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xám tro,dùng cây thước trúc may đồ, quất “bốp” lên tay người phụ nữ kia. Trêntay người phụ nữ lập tức hiện lên vết sưng đỏ.
“Nói đi!” người đàn ông hình như rất tức giận.
Người phụ nữ che chỗ bị đánh sưng, hạ thấp giọng nói: “Thật mà, emchỉ muốn đi mua đồ ăn, nhờ lão Trương trông bé cưng một chút — anh nóinhỏ thôi, nó khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi, anh đừng làm nó thức.”
“Nói nhỏ thôi?” người đàn ông khinh thường “Cô bây giờ mới biết giữmặt mũi sao? Bình thường thừa dịp tôi không có ở nhà, cấu kết làm bậykhắp nơi, giờ cũng còn biết mất mặt sao?”
Nói rồi, lại quất thêm một phát nữa.
Nước mắt người phụ nữ kia tràn ra càng nhiều, nức nở nói: “Không có, không có thật mà….”
Người đàn ông khẽ hừ, nghiến răng nghiến lợi nhìn đứa trẻ nằm trêngiường nói: “Thằng ranh con này, cũng không biết là con hoang ở đâu ra!”
Người phụ nữ nghe vậy hoảng hốt, lảo đảo nhào về bên giường, che chở đứa trẻ kia, cảnh giác nhìn người đàn ông.
Mặc dù trên mặt cô ta nước mắt giàn giụa, nhưng vừa nhìn cũng có thểthấy, đây là một người phụ nữ xinh đẹp. Gương mặt cô như trứng ngỗng, da rất trắng, mặc dù hai má có mấy vết ban li ti; lông mày tinh tế congcong bên trên một đôi mắt hạnh, lông mày dài mà cong vút, trông như búpbê; dưới khóe mắt có một nốt ruồi lệ; sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏngđỏ tươi, ngay cả tôi nhìn mà cũng phải thầm than thở.
“Anh không tin đây là con của anh cũng thôi đi, nhưng làm ơn đừng làm nó bị thương.” người phụ nữ kiên định nói “Nếu không, tôi cùng chết với anh!”
“Cùng chết?!” Khuôn mặt người đàn ông liền vặn vẹo “Vì thằng ranh này mà cô muốn cùng chết với tôi?!”
Người phụ nữ quả thật rất sợ, khẽ run rẩy, nhưng tình mẫu tử đã khiến cô cố gắng nhìn chằm chằm người đàn ông, dáng vẻ tuyệt không chịu thua.
Người đàn ông đi từng bước về phía giường, túm mạnh lấy tóc người phụ nữ, bắt đầu dùng thước trúc đánh như điên loạn vào người cô.
“Cho cô cùng chết này! Cho cô cùng chết với tôi này!” Vừa đánh, hắn ta vừa tàn bạo nói.
Người phụ nữ theo bản năng tránh né, lấy tay cản lại mấy cái.
“Còn dám đánh trả sao!” Người đàn ông rống to, bỗng nhiên quẳng thước trúc đi, bóp chặt cổ người phụ nữ.
Người phụ nữ nhìn hắn, run rẩy càng dữ dội.
Tôi cảm thấy có chuyện không ổn, không nhịn được kêu to: “Dừng tay!”
Cũng không hề có ai phản ứng lại.
Tôi cũng sợ hãi, người đàn ông như đã mất hết lý trí, tôi cân nhắc,đành quyết định đi đến kéo hắn ra, không ngờ lại không nắm được thứ gìcả. Bởi vì dùng sức quá mạnh, tôi ngã ngồi trên đất, cánh tay của ngườiđàn ông xuyên qua thân thể tôi, bắt đầu dùng sức siết chặt.
Đây là lần đầu tiên tôi trơ mắt nhìn người khác từ từ chết trước mặtmình mà lại không thể cứu giúp. Tay người đàn ông càng siết chặt, tráitim tôi càng đau đớn theo, nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy đầymặt, tôi vừa kêu to “Dừng tay”, vừa mấy lần muốn xông đến ngăn cản hắn,thế nhưng vẫn vô dụng, dù cố gắng bao nhiêu lần, tất cả chỉ là phí công.
Người phụ nữ dần không giãy dụa nữa, tứ chi mềm nhũn rũ xuống, đôimắt to vốn hai màu trắng đen rõ ràng, lúc này trừng thật lớn, bởi vìgiác mạc bị ứ máu mà trông vô cùng đáng sợ, đầu lưỡi cũng đưa ra ngoài.
Người đàn ông cứ như đã tỉnh táo lại một chút, ngay lập tức thả cô ấy ra, lui về sau mấy bước, sau đó ngồi xổm xuống, giựt mạnh tóc mình.
Mãi một lúc sau, hắn mới xoay người đi ra ngoài, lúc quay lại, trongtay đã cầm một cái cưa, búa, một con dao chặt thịt và một cái rìu.
Tôi lạnh cả người, nhìn hắn chặt thi thể người phụ nữ thành từngkhúc, bỏ vào mấy túi vải dệt, sau đó, hắn ngồi hút hết điếu thuốc nàyđến điếu khác trong căn phòng đầy máu tươi.
Bốn phía đột nhiên lâm vào một màn đen kịt, nhưng lại nhanh chóngsáng lên, cứ như có người không cẩn thận tắt đèn rồi lại mở lên. Lầnnày, ánh trăng sáng từ trên cao rọi xuống thành một mảng màu bạc, tôiđứng bên trong một tiểu viện, nhìn kỹ, đây chính là nơi mọc cây hòe kia, chỉ là lúc này, cây hòe kia không hề cao lớn đến thế, căn phòng xâybằng gạch kia cũng nửa mới nửa cũ.
Người đàn ông đào một cái hố to dưới tàng cây, lúc đang định quẳngmấy túi vải kia xuống, trong nhà bỗng truyền ra tiếng khóc nỉ non củađứa trẻ,
Hắn khẽ mắng một câu, chà chà tay trên quần ào, vội vàng chạy vào ômđứa trẻ ra, ôm lấy đứa trẻ kia đi vòng vòng trong sân để dỗ. Thế nhưng,dù hắn dỗ cỡ nào, đứa trẻ vẫn gào khóc lớn tiếng vô cùng, không hề có ýmuốn dừng
“Thằng nhóc chết tiệt kia!” Hắn đặt đứa trẻ trên đất, xoay người đi tha mấy cái túi vải dệt.
Đứa trẻ khóc càng lúc càng lớn, cứ như thế liền khiến hàng xóm xungquanh nhanh chóng bị thu hút, có người vỗ cửa hỏi: “Tiểu Vương, nhà mấyngười không sao chứ? Sao đứa nhỏ khóc dữ vậy?”
“Không có gì, đói thôi, đang chuẩn bị cho nó ăn.” Người đàn ông nói, “Mấy người đừng xen vào việc nhà người khác!”
Bên ngoài liền yên tĩnh trở lại. Hắn muốn đi kéo mấy túi vải dệt, nhưng bởi vì đứa bé khóc nỉ non mãi mà không làm được.
Hắn đi đến cạnh chỗ đứa bé, ngồi xổm xuống nhìn một lúc, lẩm bẩm.
“….Sao nhìn chẳng giống ai hết vậy….” tôi loáng thoáng nghe được câu này, trong lòng lập tức dâng lên sự bất an.
“Không giống, chẳng giống một ai hết.” Hắn vỗ vỗ cằm nói.
“Ba của mày là ai?” Không biết hắn là đang hỏi nó hay vẫn đang tự nói tự hỏi một mình.
“Ba mày là ai, mày nói tao xem!” Giọng của hắn bỗng nhiên lớn hẳn lên, còn dùng tay chọc mạnh vào ót đứa bé.
Vì thế, đứa bé khóc càng lớn tiếng hơn.
“Câm miệng!” hắn rống lên, phiền não đi đi lại lại trong sân.
“Câm miệng!” hắn rống thêm một tiếng, lại không biết từ đâu mà tìm được một tảng đá, tiếp tục ngồi xổm xuống nhìn đứa bé kia.
Sự bất an trong lòng tôi đã lên đến đỉnh, thân thể cũng không kiềmđược mà phát run. Không, làm ơn đừng. Tôi mặc niệm, cầu nguyện chuyệnxấu nhất sẽ không xảy ra.
Chỉ là vài giây sau, hắn giơ tảng đá kia lên rồi đập mạnh xuống, lập tức không còn tiếng khóc của đứa bé nữa.
“Khóc đi, mày thích khóc lắm mà!” Ánh mắt hắn đờ đẫn, cười khẽ, sau đó, lại giơ tảng đá lên, đập xuống hết lần này đến lần khác.
Máu đỏ tươi, hòa với dịch não màu trắng, phun lên mặt hắn, hắn lạinhư không hề nhận ra, vẫn cứ lặp đi lặp lại động tác của mình.
Tôi hoàn toàn choáng váng, lại lần nữa nhìn thấy một người bị giếtngay trước mắt mình, chỉ cảm thấy thân thể cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.
Cũng không biết đã đập được bao lâu, người đàn ông đứng lên, cứ nhưchưa từng xảy ra chuyện gì, quăng tảng đá đi, kéo mấy cái túi vải dệtđựng thi thể người phụ nữ chôn vào hố. Sau đó, liền tiếp tục đào thêmmột hố khác ở bên kia cái cây.
Có lẽ chỗ hắn đào quá gần cây, nên chỉ một lát sau liền đào trúng rễ, người đàn ông cũng chẳng để ý, chỉ nhìn qua một lúc rồi ném thi thể đứa bé vào.
“Mẹ con chúng mày tình thâm, thích ở gần nhau chứ gì.” Hắn vừa lấp đất, vừa lầm bầm.
Lúc này, đầu óc trống rỗng của tôi mới bắt đầu hoạt động trở lại,nhìn hai đống đất dưới cây hòe, bỗng nhiên tôi hiểu được, đứa bé đóchính là đứa bé đang gần như bị chết cháy kia. Như vậy, nó và mẹ nó, lẽra phải là lệ quỷ có oán khí rất nặng nề mới đúng, thế nhưng, thứ màchúng tôi thấy được, lại là một thực thể, không phải linh hồn, thậm chícũng chẳng thấy linh hồn bồi hồi không muốn đi của mẹ nó trong viện nhỏkia.
Đang suy nghĩ, làn sương mù lại hiện lên, vẫn như trước, cảnh vật trở nên vặn vẹo, mơ hồ, cho đến lúc biến mất hẳn. Tôi biết, có lẽ mình sắpbị dẫn đến một nơi khác.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
- bình luận