Cửu Biện Liên - Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
Chương trước- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cửu Biện Liên
Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
Vu Dương muốn giết tôi, nhìn dáng vẻ của anh, anh quả thật muốn tự tay giết tôi thật. Ý nghĩ này không ngừng quanh quẩn trong đầu tôi, khiến lòng tôi ngổn ngang trăm loại cảm xúc, kinh hãi, hoảng sợ, khó tin, đau lòng, tất cả các loại cảm xúc này trộn lẫn, ào ào ập đến.
Lồng ngực tôi như bị va đập mạnh, rất khó chịu, khó thở, trời đất quay cuồng, ngay cả chủy thủ đã vô tình rơi xuống tôi cũng không biết, bên tai vang lên tiếng ong ong, lặp đi lặp lại lúc xa lúc gần, trước mắt như có một tầng vải mỏng, trong tình cảnh nóng bức khốc liệt, tay chân tôi lại lạnh băng, từ vai trở xuống cứ như không phải của mình, dần trở nên chết lặng.
“Nhớ kĩ, dù tình huống khó khống chế, cô cũng phải giữ cho đầu óc mình tỉnh táo.” Lời Thiên Khu nói chợt hiện lên, giống như một cái bè gỗ, cứu vớt kẻ sắp chết đuối là tôi, tôi cố gắng giãy dụa, nắm chặt lấy tay anh.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Tôi nhắm mắt lại, không nhìn Vu Dương nữa, mà cố gắng nhớ lại dáng vẻ của Thiên Khu, muốn dùng việc này để dời đi lực chú ý của mình.
Nhớ kĩ lại, đó là một gương mặt con người chân chính, vô cùng gầy gò, góc cạnh rõ ràng, lông mày đậm, môi mắt đen mà sáng ngời, môi mỏng hơi mím, từ đầu đến cuối, vẻ mặt anh ta đều rất bình tĩnh.
Cũng có thể là nhờ vẻ mặt ấy ảnh hưởng, cũng có thể là cách của tôi có hiệu quả, dần dần, tôi quả thật cảm thấy mình bình tĩnh đi không ít.
Tôi nghĩ, Vu Dương hẳn cũng không phải một kẻ lạm sát vô tội, nếu không, Thẩm Thiên Huy cũng sẽ không ở cạnh anh lâu như vậy, vì vậy, tôi nhất định phải biết rõ vì sao anh lại cố chấp đến như thế.
“Anh muốn chúng tôi chôn cùng Mão Tinh à?” Tôi hơi mở mắt, vốn muốn chất vấn nhưng khi mở miệng, giọng nói lại run rẩy khẽ khàng như muỗi kêu.
Vu Dương không nói gì, lẳng lặng nhìn tôi, tay hơi buông lỏng ra, để tôi có thể đứng vững.
“Anh xem kết giới của anh đi, không bao lâu nữa chắc cũng không thể chịu đựng thêm được.” Tôi buộc mình đối mặt anh “Cho dù anh khinh thường làm bạn với con người, nhưng hai người này không thù không oán với anh, cũng không phải tội ác tày trời, tại sao anh muốn lấy mạng họ?”
Vu Dương nghe vậy, hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Thẩm Thiên Huy và Huyền Kỳ, suy nghĩ một chút, thả tôi lên đất, vẫn không nói chuyện.
Tôi vội ôm lấy đầu gối ngồi xuống, nhìn anh dường như đã hơi thả lỏng, liền nói tiếp: “Mặc dù có mục đích rõ ràng, nhưng anh đã cứu tôi nhiều lần như vậy, tôi đều ghi nhớ trong lòng, anh muốn Di Thiên châu, tôi tự sát cũng được, hoặc từ bỏ đôi mắt này, tôi cũng sẽ không oán giận, chỉ là giết người mang Ô Thiên ấn, hậu quả của chuyện này, anh rõ ràng hơn bất cứ ai, cho nên, sao anh lại muốn khiến chính mình khó chịu chứ?”
Vu Dương vẫn không nói tiếng nào, chỉ là khí thế thô bạo hơi được thu liễm lại.
“Mão Tinh vốn đáng chết, anh còn nhớ lí do phải giết nó không? Không chỉ vì lúc trước, nó và Nữ Sửu cùng nhau tập kích chúng ta.” Có hi vọng, có lẽ mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng tốt.
Vu Dương càng im lặng, không rõ anh đang nghĩ gì.
“Huống chi, vấn đề hiện tại là, sau khi giết Mão Tinh, sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết.” Tôi cho rằng, đây mới thật sự là điều cần lo lắng.
Mà khi tôi vừa nói xong những lời này, vẻ mặt Vu Dương lại lập tức lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm.
“Hồn phách của Cổ Thú phản phệ, chủ nhân của nó khó tránh khỏi cái chết.” Anh vô cùng khẳng định.
“Nhưng ban nãy Đại Hình Quan đã đến, lại không hề cứu Mão Tinh.” Tôi không rõ mình đã nói sai chuyện gì, chỉ đành lặp lại sự thật.
“Vậy thì sao?” Nhưng anh vẫn không nhịn được “Có lẽ hắn ta không biết Cổ Thú sẽ phản phệ.”
“Không thể nào.” Thừa dịp bây giờ vẫn còn có thể nói chuyện, nhất định phải nghĩ cách để anh đừng xúc động, bình tĩnh suy nghĩ. “Trước kia anh đã nói, cũng chính vì biết có khả năng bị phản phệ, đa số người đều không dám nuôi Cổ Thú.”
Chân mày Vu Dương nhíu chặt hơn, không hề nghĩ ngợi nói: “Là vì hắn ta có tự tin có thể khiến Cổ Thú sống lại, không dám đánh lén tôi.”
“Không thể nào, dường như không đơn giản như thế.” Tôi lập tức tiếp lời anh, giọng nói không nhịn được cao lên “Hắn ta tới, dường như là muốn khiến tôi tự sát.”
“Dường như?” Vu Dương nhíu mày “Đúng là phỏng đoán của loài người, bởi vì các người quá vô dụng, đối với chuyện mình không biết sẽ nghĩ ra đủ loại khả năng, đối với tôi, chuyện này là thừa thãi.”
Tôi không thể không thừa nhận, theo kinh nghiệm trước đây, dù là bất cứ tình huống nào, với thực lực của anh, quả thật đều có thể ứng phó tự nhiên, nhưng tôi vẫn không thể kiềm nén sự bất an, cũng thật sự không thể giải thích, sao Đại Hình Quan có thể không để ý đến Vu Dương, chỉ mang đi Quỷ Ẩn và sừng thú Thủy Ngưng?
Theo lý, vừa rồi chính là cơ hội đánh lén tuyệt nhất, Vu Dương đều tập trung về phía Cổ Thú, cho dù anh có thể để ý động tĩnh bên ngoài, mắt thấy sáu đường, tai nghe tám hướng rồi ngăn cản nhưng chắc chắn cũng không thể đối phó hoàn toàn, chỉ cần anh bị thương, nếu hắn ta muốn giết anh cũng không phải quá khó, mà chỉ cần anh chết, Ô Thiên ấn sẽ mất tác dụng, đối phó với một loài người như tôi, rõ ràng là dễ như trở bàn tay cơ mà?
Tôi nghĩ như thế, nhưng lại không thể nào nói ra, vô cùng không cam lòng và bất đắc dĩ khiến tôi nhìn chằm chằm Vu Dương, cũng không nói thêm gì nữa.
Vu Dương nhìn tôi, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
“Tránh ra.” Anh âm trầm nói.
Tôi nuốt nước miếng, ngồi trước người Mão Tinh, không nhúc nhích: “Đừng tiếp tục nữa, hay là nghĩ cách để họ sống lại đã.”
Vu Dương không hề có ý định muốn tiếp nhận đề nghị này, lệ khí trên người lại xuất hiện, hơn nữa lại cực kì nhanh, khiến tôi không thể phản ứng kịp, lại bị túm lấy cổ.
Hai chân tôi cách mặt đất, cả người tôi nhẹ như không trong tay anh, lần này phần bị chịu trận là phần cổ đằng trước, tôi cảm thấy đôi mắt của mình sắp lồi ra khỏi hốc mắt.
Ô Thiên ấn trở nên nóng hổi, hẳn là Vu Dương có thể cảm nhận được, hơi thả lỏng ra, nhưng lại nhanh chóng bừng tỉnh, tay lại dùng sức, hai mắt anh trợn to, tròng trắng mắt cũng đỏ ngầu lên như ban nãy, so với cơn thịnh nộ ban nãy, anh bây giờ, chỉ có thể dùng từ cuồng bạo để hình dung.
Như đang chống chọi lại, Ô Thiên ấn trên da tôi bắt đầu đập thình thịch, có thể thấy nó đang theo không khí tiến vào cơ thể, như thấm vào từng lỗ chân lông.
Có lẽ, thời gian hai bên giằng co là không biết trước được, mà tôi ở trung gian, mặc dù chảy đầy mồ hôi lạnh nhưng đầu óc vẫn khá tỉnh táo. Mặt Vu Dương vẫn không hề nhíu lại chút nào, gân xanh trên cánh tay lộ ra, nếu lúc này tôi nghe được tiếng xương cổ mình đứt lìa, có lẽ tôi cũng sẽ không bất ngờ.
Thiếu không khí tạo nên một loạt hiện trạng, nhưng tôi thà rằng hai mắt mình tối đen, tốt nhất có thể hôn mê, vì tôi có thể cảm nhận được sự đau đớn kịch liệt khắp toàn thân, trong khoảng cách gần nhìn gương mặt vặn vẹo của Vu Dương, tôi gần như hỏng mất.
Thật ra thì, dù bị hành hạ mà chết, tôi cũng không sợ, sự khổ sở thật sự, là khi tôi nhìn thấy thù hận trong mắt anh. Tôi thật sự ghê tởm đến mức khiến anh không tiếc mọi thứ để thất hứa sao? Duyên phận của chúng tôi chấm dứt rồi sao?
Sự thật tàn khốc, không muốn thừa nhận cũng không được, cuối cùng, tôi đối với anh, cũng chỉ là một người không quan trọng, nói trắng ra, chính là một cái hộp đựng Di Thiên châu mà thôi. Hôm nay, anh đã mất đi sự nhẫn nại cuối cùng, cái hộp này, không giữ lại nữa cũng được.
Nghĩ đến đây, sự tuyệt vọng chưa từng có lập tức lấp đầy lồng ngực tôi, âm thanh lúc xa lúc gần, lúc gần lúc xa kia lại vang lên bên tai tôi.
Giết tôi thì không sao, chỉ là, sau này anh sẽ đối mặt với người trong tộc thế nào? Không ngờ, tôi lại còn có ý nghĩ như vậy, tôi nghĩ, tôi đã thích anh từ lâu, không liên quan đến cảm kích hay báo ân, vì giúp anh, tôi có thể không hề do dự hy sinh chính mình, nhưng anh thì sao? Vì bị ngăn cản mà tức giận, cố sức giết chóc, rốt cuộc là vì sao? Tại sao lại như vậy? Anh vốn như một thiên thần luôn cứu tôi lúc hiểm nguy, sao giờ đây lại quyết tuyệt như vậy? Tất cả những chuyện trước kia, đều là giả vờ ư?
Nghĩ đến đây, nước mắt không thể ngăn được nữa, điên cuồng vỡ đê, cùng lúc đó, Ô Thiên ấn như được sức mạnh nào đó hỗ trợ, đập mạnh hơn, cũng nhanh hơn.
Vu Dương cau mày, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc và không cam lòng, sau đó, cánh tay đang nắm cổ tôi bắt đầu phát run, càng lúc càng dữ, cuối cùng thì không còn sức nắm lấy nữa.
Tôi bị rơi xuống mặt đất quá khiếp sợ, ngoài việc há hốc mồm thở dốc theo bản năng, ngay cả thân thể mình tôi cũng quên che.
Vu Dương lúc này, mang theo vẻ mặt bối rối chưa từng có, cúi đầu nhìn tay mình… trên đó ướt đẫm, đều là nước mắt của tôi.
Không lâu sau, anh chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tôi, dáng vẻ dữ tợn kinh khủng.
Tôi bị dọa đến hơi run, theo bản năng muốn trốn đi, nhưng vừa di chuyển một chút, tay lại chạm phải một thứ cứng cứng, quay đầu lại, mới nhận ra đó là Mão Tinh. Lùi cũng không thể lùi, tôi bất đắc dĩ, đành phải co người lại thành một cục.
Hô hấp của Vu Dương vừa sâu vừa nặng, như muốn lao qua, nhưng vừa đi lên hai bước, lại dừng lại, nắm chặt hai tay, vô cùng đau đớn nhắm mắt lại, nhưng cơn run rẩy vẫn lan tràn đến toàn thân.
“Aaaaa” Một tiếng gào vang lên, ngọn lửa màu đen xông ra từ mặt đất, mang theo bụi đất, bao phủ khắp nơi.
Nhiệt độ vốn hơi hạ xuống lại được nâng cao, nóng như một cái lò nướng khổng lồ, tôi vội nhìn về chỗ mọi người, lại phát hiện kết giới của Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy đã đỏ sẫm như máu, tùy lúc đều không thể chống đỡ nổi, trận trừ tà Tích Trần cũng không thay đổi gì, Tham Lang và Lưu Hà vẫn rất bình yên.
“Vu Dương, mau dừng tay!” Tôi kinh hoảng vô cùng.
Tiếng nói của tôi vừa vang lên, một quả cầu lửa lập tức xông đến, không đợi tôi có phản ứng, đã rơi lên người Mão Tinh, “ầm” một tiếng rồi bùng cháy.
Tôi chỉ cảm thấy sau lưng đau nhức, cũng chẳng quan tâm có khó coi hay không, dùng cả hai tay và hai chân lăn ra một khoảng.
Xong đời. Tôi nghĩ, người tiếp theo, có lẽ là tôi.
Lồng ngực tôi như bị va đập mạnh, rất khó chịu, khó thở, trời đất quay cuồng, ngay cả chủy thủ đã vô tình rơi xuống tôi cũng không biết, bên tai vang lên tiếng ong ong, lặp đi lặp lại lúc xa lúc gần, trước mắt như có một tầng vải mỏng, trong tình cảnh nóng bức khốc liệt, tay chân tôi lại lạnh băng, từ vai trở xuống cứ như không phải của mình, dần trở nên chết lặng.
“Nhớ kĩ, dù tình huống khó khống chế, cô cũng phải giữ cho đầu óc mình tỉnh táo.” Lời Thiên Khu nói chợt hiện lên, giống như một cái bè gỗ, cứu vớt kẻ sắp chết đuối là tôi, tôi cố gắng giãy dụa, nắm chặt lấy tay anh.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Tôi nhắm mắt lại, không nhìn Vu Dương nữa, mà cố gắng nhớ lại dáng vẻ của Thiên Khu, muốn dùng việc này để dời đi lực chú ý của mình.
Nhớ kĩ lại, đó là một gương mặt con người chân chính, vô cùng gầy gò, góc cạnh rõ ràng, lông mày đậm, môi mắt đen mà sáng ngời, môi mỏng hơi mím, từ đầu đến cuối, vẻ mặt anh ta đều rất bình tĩnh.
Cũng có thể là nhờ vẻ mặt ấy ảnh hưởng, cũng có thể là cách của tôi có hiệu quả, dần dần, tôi quả thật cảm thấy mình bình tĩnh đi không ít.
Tôi nghĩ, Vu Dương hẳn cũng không phải một kẻ lạm sát vô tội, nếu không, Thẩm Thiên Huy cũng sẽ không ở cạnh anh lâu như vậy, vì vậy, tôi nhất định phải biết rõ vì sao anh lại cố chấp đến như thế.
“Anh muốn chúng tôi chôn cùng Mão Tinh à?” Tôi hơi mở mắt, vốn muốn chất vấn nhưng khi mở miệng, giọng nói lại run rẩy khẽ khàng như muỗi kêu.
Vu Dương không nói gì, lẳng lặng nhìn tôi, tay hơi buông lỏng ra, để tôi có thể đứng vững.
“Anh xem kết giới của anh đi, không bao lâu nữa chắc cũng không thể chịu đựng thêm được.” Tôi buộc mình đối mặt anh “Cho dù anh khinh thường làm bạn với con người, nhưng hai người này không thù không oán với anh, cũng không phải tội ác tày trời, tại sao anh muốn lấy mạng họ?”
Vu Dương nghe vậy, hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Thẩm Thiên Huy và Huyền Kỳ, suy nghĩ một chút, thả tôi lên đất, vẫn không nói chuyện.
Tôi vội ôm lấy đầu gối ngồi xuống, nhìn anh dường như đã hơi thả lỏng, liền nói tiếp: “Mặc dù có mục đích rõ ràng, nhưng anh đã cứu tôi nhiều lần như vậy, tôi đều ghi nhớ trong lòng, anh muốn Di Thiên châu, tôi tự sát cũng được, hoặc từ bỏ đôi mắt này, tôi cũng sẽ không oán giận, chỉ là giết người mang Ô Thiên ấn, hậu quả của chuyện này, anh rõ ràng hơn bất cứ ai, cho nên, sao anh lại muốn khiến chính mình khó chịu chứ?”
Vu Dương vẫn không nói tiếng nào, chỉ là khí thế thô bạo hơi được thu liễm lại.
“Mão Tinh vốn đáng chết, anh còn nhớ lí do phải giết nó không? Không chỉ vì lúc trước, nó và Nữ Sửu cùng nhau tập kích chúng ta.” Có hi vọng, có lẽ mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng tốt.
Vu Dương càng im lặng, không rõ anh đang nghĩ gì.
“Huống chi, vấn đề hiện tại là, sau khi giết Mão Tinh, sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết.” Tôi cho rằng, đây mới thật sự là điều cần lo lắng.
Mà khi tôi vừa nói xong những lời này, vẻ mặt Vu Dương lại lập tức lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm.
“Hồn phách của Cổ Thú phản phệ, chủ nhân của nó khó tránh khỏi cái chết.” Anh vô cùng khẳng định.
“Nhưng ban nãy Đại Hình Quan đã đến, lại không hề cứu Mão Tinh.” Tôi không rõ mình đã nói sai chuyện gì, chỉ đành lặp lại sự thật.
“Vậy thì sao?” Nhưng anh vẫn không nhịn được “Có lẽ hắn ta không biết Cổ Thú sẽ phản phệ.”
“Không thể nào.” Thừa dịp bây giờ vẫn còn có thể nói chuyện, nhất định phải nghĩ cách để anh đừng xúc động, bình tĩnh suy nghĩ. “Trước kia anh đã nói, cũng chính vì biết có khả năng bị phản phệ, đa số người đều không dám nuôi Cổ Thú.”
Chân mày Vu Dương nhíu chặt hơn, không hề nghĩ ngợi nói: “Là vì hắn ta có tự tin có thể khiến Cổ Thú sống lại, không dám đánh lén tôi.”
“Không thể nào, dường như không đơn giản như thế.” Tôi lập tức tiếp lời anh, giọng nói không nhịn được cao lên “Hắn ta tới, dường như là muốn khiến tôi tự sát.”
“Dường như?” Vu Dương nhíu mày “Đúng là phỏng đoán của loài người, bởi vì các người quá vô dụng, đối với chuyện mình không biết sẽ nghĩ ra đủ loại khả năng, đối với tôi, chuyện này là thừa thãi.”
Tôi không thể không thừa nhận, theo kinh nghiệm trước đây, dù là bất cứ tình huống nào, với thực lực của anh, quả thật đều có thể ứng phó tự nhiên, nhưng tôi vẫn không thể kiềm nén sự bất an, cũng thật sự không thể giải thích, sao Đại Hình Quan có thể không để ý đến Vu Dương, chỉ mang đi Quỷ Ẩn và sừng thú Thủy Ngưng?
Theo lý, vừa rồi chính là cơ hội đánh lén tuyệt nhất, Vu Dương đều tập trung về phía Cổ Thú, cho dù anh có thể để ý động tĩnh bên ngoài, mắt thấy sáu đường, tai nghe tám hướng rồi ngăn cản nhưng chắc chắn cũng không thể đối phó hoàn toàn, chỉ cần anh bị thương, nếu hắn ta muốn giết anh cũng không phải quá khó, mà chỉ cần anh chết, Ô Thiên ấn sẽ mất tác dụng, đối phó với một loài người như tôi, rõ ràng là dễ như trở bàn tay cơ mà?
Tôi nghĩ như thế, nhưng lại không thể nào nói ra, vô cùng không cam lòng và bất đắc dĩ khiến tôi nhìn chằm chằm Vu Dương, cũng không nói thêm gì nữa.
Vu Dương nhìn tôi, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
“Tránh ra.” Anh âm trầm nói.
Tôi nuốt nước miếng, ngồi trước người Mão Tinh, không nhúc nhích: “Đừng tiếp tục nữa, hay là nghĩ cách để họ sống lại đã.”
Vu Dương không hề có ý định muốn tiếp nhận đề nghị này, lệ khí trên người lại xuất hiện, hơn nữa lại cực kì nhanh, khiến tôi không thể phản ứng kịp, lại bị túm lấy cổ.
Hai chân tôi cách mặt đất, cả người tôi nhẹ như không trong tay anh, lần này phần bị chịu trận là phần cổ đằng trước, tôi cảm thấy đôi mắt của mình sắp lồi ra khỏi hốc mắt.
Ô Thiên ấn trở nên nóng hổi, hẳn là Vu Dương có thể cảm nhận được, hơi thả lỏng ra, nhưng lại nhanh chóng bừng tỉnh, tay lại dùng sức, hai mắt anh trợn to, tròng trắng mắt cũng đỏ ngầu lên như ban nãy, so với cơn thịnh nộ ban nãy, anh bây giờ, chỉ có thể dùng từ cuồng bạo để hình dung.
Như đang chống chọi lại, Ô Thiên ấn trên da tôi bắt đầu đập thình thịch, có thể thấy nó đang theo không khí tiến vào cơ thể, như thấm vào từng lỗ chân lông.
Có lẽ, thời gian hai bên giằng co là không biết trước được, mà tôi ở trung gian, mặc dù chảy đầy mồ hôi lạnh nhưng đầu óc vẫn khá tỉnh táo. Mặt Vu Dương vẫn không hề nhíu lại chút nào, gân xanh trên cánh tay lộ ra, nếu lúc này tôi nghe được tiếng xương cổ mình đứt lìa, có lẽ tôi cũng sẽ không bất ngờ.
Thiếu không khí tạo nên một loạt hiện trạng, nhưng tôi thà rằng hai mắt mình tối đen, tốt nhất có thể hôn mê, vì tôi có thể cảm nhận được sự đau đớn kịch liệt khắp toàn thân, trong khoảng cách gần nhìn gương mặt vặn vẹo của Vu Dương, tôi gần như hỏng mất.
Thật ra thì, dù bị hành hạ mà chết, tôi cũng không sợ, sự khổ sở thật sự, là khi tôi nhìn thấy thù hận trong mắt anh. Tôi thật sự ghê tởm đến mức khiến anh không tiếc mọi thứ để thất hứa sao? Duyên phận của chúng tôi chấm dứt rồi sao?
Sự thật tàn khốc, không muốn thừa nhận cũng không được, cuối cùng, tôi đối với anh, cũng chỉ là một người không quan trọng, nói trắng ra, chính là một cái hộp đựng Di Thiên châu mà thôi. Hôm nay, anh đã mất đi sự nhẫn nại cuối cùng, cái hộp này, không giữ lại nữa cũng được.
Nghĩ đến đây, sự tuyệt vọng chưa từng có lập tức lấp đầy lồng ngực tôi, âm thanh lúc xa lúc gần, lúc gần lúc xa kia lại vang lên bên tai tôi.
Giết tôi thì không sao, chỉ là, sau này anh sẽ đối mặt với người trong tộc thế nào? Không ngờ, tôi lại còn có ý nghĩ như vậy, tôi nghĩ, tôi đã thích anh từ lâu, không liên quan đến cảm kích hay báo ân, vì giúp anh, tôi có thể không hề do dự hy sinh chính mình, nhưng anh thì sao? Vì bị ngăn cản mà tức giận, cố sức giết chóc, rốt cuộc là vì sao? Tại sao lại như vậy? Anh vốn như một thiên thần luôn cứu tôi lúc hiểm nguy, sao giờ đây lại quyết tuyệt như vậy? Tất cả những chuyện trước kia, đều là giả vờ ư?
Nghĩ đến đây, nước mắt không thể ngăn được nữa, điên cuồng vỡ đê, cùng lúc đó, Ô Thiên ấn như được sức mạnh nào đó hỗ trợ, đập mạnh hơn, cũng nhanh hơn.
Vu Dương cau mày, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc và không cam lòng, sau đó, cánh tay đang nắm cổ tôi bắt đầu phát run, càng lúc càng dữ, cuối cùng thì không còn sức nắm lấy nữa.
Tôi bị rơi xuống mặt đất quá khiếp sợ, ngoài việc há hốc mồm thở dốc theo bản năng, ngay cả thân thể mình tôi cũng quên che.
Vu Dương lúc này, mang theo vẻ mặt bối rối chưa từng có, cúi đầu nhìn tay mình… trên đó ướt đẫm, đều là nước mắt của tôi.
Không lâu sau, anh chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tôi, dáng vẻ dữ tợn kinh khủng.
Tôi bị dọa đến hơi run, theo bản năng muốn trốn đi, nhưng vừa di chuyển một chút, tay lại chạm phải một thứ cứng cứng, quay đầu lại, mới nhận ra đó là Mão Tinh. Lùi cũng không thể lùi, tôi bất đắc dĩ, đành phải co người lại thành một cục.
Hô hấp của Vu Dương vừa sâu vừa nặng, như muốn lao qua, nhưng vừa đi lên hai bước, lại dừng lại, nắm chặt hai tay, vô cùng đau đớn nhắm mắt lại, nhưng cơn run rẩy vẫn lan tràn đến toàn thân.
“Aaaaa” Một tiếng gào vang lên, ngọn lửa màu đen xông ra từ mặt đất, mang theo bụi đất, bao phủ khắp nơi.
Nhiệt độ vốn hơi hạ xuống lại được nâng cao, nóng như một cái lò nướng khổng lồ, tôi vội nhìn về chỗ mọi người, lại phát hiện kết giới của Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy đã đỏ sẫm như máu, tùy lúc đều không thể chống đỡ nổi, trận trừ tà Tích Trần cũng không thay đổi gì, Tham Lang và Lưu Hà vẫn rất bình yên.
“Vu Dương, mau dừng tay!” Tôi kinh hoảng vô cùng.
Tiếng nói của tôi vừa vang lên, một quả cầu lửa lập tức xông đến, không đợi tôi có phản ứng, đã rơi lên người Mão Tinh, “ầm” một tiếng rồi bùng cháy.
Tôi chỉ cảm thấy sau lưng đau nhức, cũng chẳng quan tâm có khó coi hay không, dùng cả hai tay và hai chân lăn ra một khoảng.
Xong đời. Tôi nghĩ, người tiếp theo, có lẽ là tôi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
- bình luận