Cửu Biện Liên - Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
Chương trước- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cửu Biện Liên
Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
Mọi người không dám thả lỏng, đều trong tư thế sẵn sàng, Diệu Diệulại càng tập trung tinh thần mở khóa, đôi mắt gần như không hề chớp cáinào.
Mấy phút sau, một tiếng rắc rắc khác lại vang lên, tim tôi đập nhưđiên. Vu Dương không hề nghĩ ngợi, vung tay tạo kết giới bao quanh tôivà Huyền Kỳ, Thẩm Thiên Huy đứng ở bên còn lại cạnh Diệu Diệu. May thay, không còn tiếng rắc rắc nào vang lên nữa. Sau đó, xung quanh yên tĩnh trở lại nhưng không khí lại căng thẳng hơn trước rất nhiều.
Huyền Kỳ nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệu Diệu, miệng liên tục nhắcđi nhắc lại “Đừng vỡ đừng vỡ”, còn tôi, dù là đứng hay ngồi hay dựa vàođâu đó thì đều không thể giảm bớt sự nôn nóng bất an trong lòng, chỉ cóthể nhìn đồng hồ liên tục, cảm thấy mỗi giây mỗi phút trôi qua đều vôcùng khó chịu. Tần Long lại không hề để ý chút nào, cậu vẫn duy trì tưthế như trước, thỉnh thoảng cậu quay đầu lại nhìn Diệu Diệu một chút.
Cứ như thế, nửa tiếng đã trôi qua, một tiếng “Tách” giòn tan vanglên, ngay sau đó, vài tiếng răng rắc nữa lại vang lên liên tiếp.
Rốt cuộc Diệu Diệu cũng ngồi thẳng người, đưa một tay về phía ThẩmThiên Huy “Ngại quá, nhẫn vỡ rồi.” Nói xong, cô nhắm nghiền mắt, ngãxuống đất.
Thẩm Thiên Huy nhanh tay đỡ lấy cô, đặt cô nằm trên đất, Vu Dương thu kết giới lại, vội vàng ngồi xổm xuống xem cô ấy, chúng tôi cũng chạynhanh đến đứng vây quanh.
“Sao rồi?” Huyền Kỳ hỏi.
Vu Dương cẩn thận quan sát sắc mặt cô ấy: “Không sao, có lẽ là do mệt mỏi quá.”
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, Diệu Diệu mở mắt ra, uể oải nói: “Trong ba lô của tôi… đói….” (=))) )
Chúng tôi đều không nghe rõ, chỉ Huyền Kỳ hiểu, chạy đến chỗ cái balô của Diệu Diệu lục lọi, lấy bình nước ra, sau đó lại lôi ra một cáitúi nhỏ.
“Có phải cô cần cái này không?” Cậu cầm bọc đồ quơ quơ trước mặt Diệu Diệu.
Diệu Diệu vừa nhìn thấy, hai mắt lập tức sáng lên: “Đúng vậy, đói chết tôi rồi.”
Tôi vừa nhìn rõ trong bọc là thứ gì thì lập tức cảm thấy dở khóc dở cười: “Sao cô lại mang thứ này theo?”
Diệu Diệu không trả lời mà chỉ chống tay ngồi dậy. Vu Dương cũngnhìn thấy thứ trong tay Huyền Kỳ, dáng vẻ như sắp nổi điên đến nơi:“Thẩm Thiên Huy, ai bảo anh mua thứ này cho cô ấy vậy hả?”
Thẩm Thiên Huy cũng khá là bất đắc dĩ: “Tôi cứ tưởng là cô ấy đã ănhết trên đường đến đây rồi.” Không đợi mình ngồi vững, Diệu Diệu đã ôm chầm lấy cái túi kia, không chờ nổi mà ăn như sói đói, chỉ hận khôngthể ăn luôn cái túi đựng.
Huyền Kỳ đặt bình nước bên cạnh cô ấy, hỏi: “Không phải cô khôngthích ăn dạng bao thiếc, chỉ thích ăn đồ hộp thôi à?” Diệu Diệu nhailấy nhai để thức ăn trong miệng, nhồm nhoàm nói: “Tất nhiên là thích ănđồ đóng hộp hơn, nhưng đồ hộp nặng lắm, mang thứ này nhẹ hơn.” Đúngvậy, thứ mà Huyền Kỳ mới lấy ra cho Diệu Diệu ăn chính là thức ăn chochó mèo được đựng trong bao thiếc* mà mọi người thường mua cho vật cưngăn.
Tôi thò đầu nhìn bên trong ba lô của cô ấy, ngoài đủ loại bao thiếc và mấy bình nước ra thì không hề có thứ gì khác.“Thức ăn cho chó mèo cũng có nhiều loại đến vậy à?” Tôi cứ tưởng thứ này chỉ có vài loại trong siêu thị bán thôi.
Thẩm Thiên Huy cười cười không nói.
Cũng là Vu Dương tức đến nghiến răng nói: “Mang nhiều đồ ăn như thế, cô tưởng mình đi du lịch đấy à?”
“Không phải mà.” Diệu Diệu nuốt ực một phát “Tôi còn đem cả túi dụngcụ theo nữa mà, nếu không anh nghĩ ai vừa mới mở đá Phong Cố ra hả?”
Vu Dương nghe vậy sửng sốt, sau đó cáu kỉnh nghiêng đầu qua một bên,không thèm nói chuyện. Diệu Diệu ăn xong một bịch, còn chưa đã thèm,uống sạch nước sốt ở bên trong, lại uống thêm mấy hớp nước, cuối cùngmới hoàn toàn phục hồi.
“Tần Long…” Cô ấy đứng lên, gọi Tần Long “Giờ đến phiên anh rồi.”
Tần Long đi đến, dừng lại ở trước cửa “Cô nói đi, muốn tôi làm gì?”
Diệu Diệu chỉ vào cái rãnh nhỏ trong ổ khóa “Nhỏ chút máu lên mặt là được.”
Tần Long không hỏi nhiều, lấy trong ba lô của mình ra một thanh chủy thủ, cắt lên đầu ngón tay.
Máu của cậu vừa nhỏ vào trong rãnh, dòng máu lập tức chảy về phía cửa đá. Không bao lâu sau, máu như bị thứ gì đó hút cạn, biến mất không còn chút gì.
Diệu Diệu thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, đá Phong Cố được giải rồi.”
Lời vừa dứt, một tiếng “Ầm ầm” vang lên, tiếng vang như sấm rền. Cùng lúc đó, khe hở giữa hai cánh cửa đá dần mở rộng ra, cuối cùng trở thành một khoảng trống đủ cho hai người cùng lúc đi vào.
Huyền Kỳ vội vàng muốn đi vào trong lại bị Thẩm Thiên Huy kéo lại.
“Có thể có hoa Mê Tiên, phải cẩn thận.” Nói rồi đưa cho cậu một cái khẩu trang.
“Đừng nóng vội, kho báu không chạy được đâu.” Tôi vừa chế nhạo cậu vừa đeo khẩu trang của mình vào.
Huyền Kỳ ngại ngùng cười cười, sau đó cũng mang khẩu trang, đi theo bên cạnh tôi.
Vu Dương thấy mọi người đã chuẩn bị xong, xoay người dẫn đầu đi vào bên trong.
Không biết trong khẩu trang có tẩm thứ gì lại có mùi long não vô cùng gay mũi khiến Diệu Diệu hắt xì mấy cái liên tục, vẻ mặt cô vô cùng khóchịu nhưng lại không dám tháo ra.
Chúng tôi lần lượt đi vào bên trong cửa đá.
Tôi nhìn những bậc thang dưới chân, tối đen không hề thấy phương hướng.
Vu Dương đứng trên bậc thang, chần chừ một chút sau đó đi lên, chúngtôi theo sát phía sau. Đi được một lúc, trước mắt đột nhiên có ánh sáng, xung quanh không còn tối đen nữa. Nhìn kĩ lại, hóa ra trên vách tườngcó đục vài lỗ nhỏ, trong mỗi lỗ nhỏ đều có những hạt châu lớn cỡ một quả bóng bàn phát ra ánh sáng màu vàng nhạt.
Hạt châu kia trông rất quen, tôi không nhịn được hỏi: “Mấy hạt châunày, có phải là loại đã từng thấy trong động của Hề Nang không?”
“Đúng vậy.” Vu Dương đi đằng trước đáp “Là Huỳnh Hỏa châu.”
(*Huỳnh Hỏa: Đom đóm)
“Tôi chưa từng thấy vật này bao giờ đó.” Huyền Kỳ nói, đưa tay cầm lấy một viên “Tôi có thể lấy một viên làm kỉ niệm không?”
“Tùy cậu.” Thẩm Thiên Huy quay đầu lại cười cười “Chỉ là, tốt nhất là đừng để nó ra ngoài sáng, nếu không nó sẽ không phát sáng nữa đâu.”
Huyền Kỳ gật gật đầu, cẩn thận nhét viên châu vào ngăn nhỏ trong ba lô mình: “Thanh Loan, chị có muốn một viên không?”
Mỗi lần nhớ đến những thứ ở trong động của Hề Nang, tôi vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cứ đi như thế khoảng mười phút, độ dốc của thang càng lúc càng giảmdần. Một hai phút sau, khi chúng tôi bước xuống bậc thang cuối cùng,lại đi thêm vài bước, trước mắt là một khoảng không rộng rãi.
Đây là một đường núi hẹp dài, rộng khoảng hai mươi thước, ngẩng đầuchỉ nhìn thấy một khe hở nhỏ xíu; như vậy, chúng tôi đang ở trong conđường núi ở sâu bên trong lòng núi Tây Sơn. Đã bốn giờ mấy gần năm giờ,bầu trời thông qua khe hở kia đã dần chuyển thành màu trắng, nhưng ở nơi này vẫn như đang chìm trong đêm tối, trên vách đá vẫn có đặt rất nhiềuHuỳnh Hỏa châu.
Tôi hít sâu, không khí xung quanh ẩm ướt mà ấm áp, ấm hơn bên ngoàikhoảng năm sáu độ, cảm giác được không khí xuân tháng ba. Trên mặt đấtcó một tầng cỏ không quá dày, mềm mại như thảm Ba Tư; trên vách núi còncó mấy sợi dây leo, dưới ánh sáng vàng nhạt trông như một bức màn lụakhiến nơi này càng thêm ấm áp.
“Đào hoa nguyên tiền phong cố thạch, tỏa đắc nhất phiến Tiêu Dao địa.” Thẩm Thiên Huy khẽ nói “Xem ra, chính là nơi này.”
Đứng giữa khe núi, chúng tôi nhìn xung quanh, bỗng dưng có một hươngthơm nhàn nhạt, xuyên qua mùi long não, truyền vào mũi chúng tôi. “Chị có ngửi thấy không?” Huyền Kỳ kéo tôi hỏi.
“Là hoa Mê Tiên, ở bên này.” Vu Dương nói rồi chỉ về hướng bên trái mình.
Chúng tôi nhìn về hướng anh chỉ, dường như có một mảng thực vật khálớn. Vì nó cách chúng tôi khá xa, Huỳnh Hỏa châu lại không đủ sáng, vìvậy, rốt cuộc là thứ gì, chúng tôi cũng không thấy rõ.
“Đi thôi.” Vu Dương lại là người đầu tiên đi đến.
“Sao gấp vậy? Không phải bảo mùi thơm của hoa này sẽ tạo thành ảo giác à?” Huyền Kỳ hơi không yên lòng.
“Thuốc của Lưu Hà mà cậu cũng không tin à?” Thẩm Thiên Huy chỉ chỉ cái khẩu trang trên miệng mình rồi theo sau Vu Dương.
Đám người chúng tôi đi lại gần mảng thực vật kia, mùi thơm càng lúccàng đậm, mãi đến cuối cùng, mùi thơm ấy trộn lẫn vào mùi long não,khiến tôi đầu váng mắt hoa.
“Mùi thơm của hoa này lợi hại thật.” Huyền Kỳ mang khẩu trang nhưngvẫn sợ không đủ, lại còn bịt mũi lại “Nếu như lấy khẩu trang xuống,không biết mùi hương này sẽ thế nào, không chừng chưa kịp xuất hiện ảogiác đã bị xông cho chết ngạt rồi.”
Chúng tôi đến gần thêm một chút, cuối cùng cũng thấy rõ, đó là mộtmảng hoa lớn, chỉ thuần một màu đỏ, hoa lớn cỡ miệng chén, khá tiên diễm chói mắt. Hình như nó không có lá, quả thật rất giống hoa Bỉ Ngạn,nhưng nhìn kĩ mới phát hiện không phải nó không có lá mà chỉ là vì hoaquá lớn che mất lá mà thôi.
“Thật đẹp.” Diệu Diệu nhịn không được khen.
“Đó có phải là cỏ Bất Hủ mà mấy người muốn tìm không?” Tần Long tinh mắt, chỉ vào giữa đám hoa, hỏi.
Nơi cậu chỉ là một mảnh đất trống giữa mấy đóa hoa, quả thật nơi đócó một bụi thực vật khác với những đóa hoa xung quanh, toàn thân khágiống nha đam, chỉ là có lá nhỏ hơn, bên ngoài có lớp răng cưa dày, hơnnữa, nó có mang một màu tím.
“Cỏ Bất Hủ màu tím!” Thẩm Thiên Huy vừa nhìn đã kêu lên.
Vu Dương không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn.
“Màu tím? Thì sao?” Tần Long không hiểu lắm, quay đầu hỏi tôi.
“Tức là nó đã có từ rất lâu rồi, là cỏ Bất Hủ ngàn năm.” Huyền Kỳ cướp lời đáp.
“Như thế thì tốt rồi. Chúng ta đi thôi.” Hình như Thẩm Thiên Huy rất vui vẻ, không hề nghĩ ngợi định đi qua.
“Đợi đã.” Vu Dương kéo anh ta “Mọi người có cảm thấy sương mù ở nơi đây càng lúc càng đậm không?”
Nghe anh nói thế, chúng tôi mới nhận ra quả đúng là vậy. Vừa rồi lúcchúng tôi mới vào, chỉ cảm thấy không khí khá ẩm ướt, mà lúc này, khitrời càng lúc càng sáng dần, sương mù ở xung quanh đã càng lúc càng dày.
“Cẩn thận chút, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn.” Vu Dương nói.
Không biết là do ảo giác hay vì cự ly quá gần, trong lớp sương mùlượn lờ, mùi thơm của hoa cũng càng lúc càng nồng, sắp áp đảo cả mùilong não nồng nặc trong khẩu trang.
“Đầu em choáng quá.” Huyền Kỳ bắt lấy cánh tay tôi nói “Có phải thuốc của Lưu Hà hết tác dụng rồi không?”
Mấy phút sau, một tiếng rắc rắc khác lại vang lên, tim tôi đập nhưđiên. Vu Dương không hề nghĩ ngợi, vung tay tạo kết giới bao quanh tôivà Huyền Kỳ, Thẩm Thiên Huy đứng ở bên còn lại cạnh Diệu Diệu. May thay, không còn tiếng rắc rắc nào vang lên nữa. Sau đó, xung quanh yên tĩnh trở lại nhưng không khí lại căng thẳng hơn trước rất nhiều.
Huyền Kỳ nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệu Diệu, miệng liên tục nhắcđi nhắc lại “Đừng vỡ đừng vỡ”, còn tôi, dù là đứng hay ngồi hay dựa vàođâu đó thì đều không thể giảm bớt sự nôn nóng bất an trong lòng, chỉ cóthể nhìn đồng hồ liên tục, cảm thấy mỗi giây mỗi phút trôi qua đều vôcùng khó chịu. Tần Long lại không hề để ý chút nào, cậu vẫn duy trì tưthế như trước, thỉnh thoảng cậu quay đầu lại nhìn Diệu Diệu một chút.
Cứ như thế, nửa tiếng đã trôi qua, một tiếng “Tách” giòn tan vanglên, ngay sau đó, vài tiếng răng rắc nữa lại vang lên liên tiếp.
Rốt cuộc Diệu Diệu cũng ngồi thẳng người, đưa một tay về phía ThẩmThiên Huy “Ngại quá, nhẫn vỡ rồi.” Nói xong, cô nhắm nghiền mắt, ngãxuống đất.
Thẩm Thiên Huy nhanh tay đỡ lấy cô, đặt cô nằm trên đất, Vu Dương thu kết giới lại, vội vàng ngồi xổm xuống xem cô ấy, chúng tôi cũng chạynhanh đến đứng vây quanh.
“Sao rồi?” Huyền Kỳ hỏi.
Vu Dương cẩn thận quan sát sắc mặt cô ấy: “Không sao, có lẽ là do mệt mỏi quá.”
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, Diệu Diệu mở mắt ra, uể oải nói: “Trong ba lô của tôi… đói….” (=))) )
Chúng tôi đều không nghe rõ, chỉ Huyền Kỳ hiểu, chạy đến chỗ cái balô của Diệu Diệu lục lọi, lấy bình nước ra, sau đó lại lôi ra một cáitúi nhỏ.
“Có phải cô cần cái này không?” Cậu cầm bọc đồ quơ quơ trước mặt Diệu Diệu.
Diệu Diệu vừa nhìn thấy, hai mắt lập tức sáng lên: “Đúng vậy, đói chết tôi rồi.”
Tôi vừa nhìn rõ trong bọc là thứ gì thì lập tức cảm thấy dở khóc dở cười: “Sao cô lại mang thứ này theo?”
Diệu Diệu không trả lời mà chỉ chống tay ngồi dậy. Vu Dương cũngnhìn thấy thứ trong tay Huyền Kỳ, dáng vẻ như sắp nổi điên đến nơi:“Thẩm Thiên Huy, ai bảo anh mua thứ này cho cô ấy vậy hả?”
Thẩm Thiên Huy cũng khá là bất đắc dĩ: “Tôi cứ tưởng là cô ấy đã ănhết trên đường đến đây rồi.” Không đợi mình ngồi vững, Diệu Diệu đã ôm chầm lấy cái túi kia, không chờ nổi mà ăn như sói đói, chỉ hận khôngthể ăn luôn cái túi đựng.
Huyền Kỳ đặt bình nước bên cạnh cô ấy, hỏi: “Không phải cô khôngthích ăn dạng bao thiếc, chỉ thích ăn đồ hộp thôi à?” Diệu Diệu nhailấy nhai để thức ăn trong miệng, nhồm nhoàm nói: “Tất nhiên là thích ănđồ đóng hộp hơn, nhưng đồ hộp nặng lắm, mang thứ này nhẹ hơn.” Đúngvậy, thứ mà Huyền Kỳ mới lấy ra cho Diệu Diệu ăn chính là thức ăn chochó mèo được đựng trong bao thiếc* mà mọi người thường mua cho vật cưngăn.
Tôi thò đầu nhìn bên trong ba lô của cô ấy, ngoài đủ loại bao thiếc và mấy bình nước ra thì không hề có thứ gì khác.“Thức ăn cho chó mèo cũng có nhiều loại đến vậy à?” Tôi cứ tưởng thứ này chỉ có vài loại trong siêu thị bán thôi.
Thẩm Thiên Huy cười cười không nói.
Cũng là Vu Dương tức đến nghiến răng nói: “Mang nhiều đồ ăn như thế, cô tưởng mình đi du lịch đấy à?”
“Không phải mà.” Diệu Diệu nuốt ực một phát “Tôi còn đem cả túi dụngcụ theo nữa mà, nếu không anh nghĩ ai vừa mới mở đá Phong Cố ra hả?”
Vu Dương nghe vậy sửng sốt, sau đó cáu kỉnh nghiêng đầu qua một bên,không thèm nói chuyện. Diệu Diệu ăn xong một bịch, còn chưa đã thèm,uống sạch nước sốt ở bên trong, lại uống thêm mấy hớp nước, cuối cùngmới hoàn toàn phục hồi.
“Tần Long…” Cô ấy đứng lên, gọi Tần Long “Giờ đến phiên anh rồi.”
Tần Long đi đến, dừng lại ở trước cửa “Cô nói đi, muốn tôi làm gì?”
Diệu Diệu chỉ vào cái rãnh nhỏ trong ổ khóa “Nhỏ chút máu lên mặt là được.”
Tần Long không hỏi nhiều, lấy trong ba lô của mình ra một thanh chủy thủ, cắt lên đầu ngón tay.
Máu của cậu vừa nhỏ vào trong rãnh, dòng máu lập tức chảy về phía cửa đá. Không bao lâu sau, máu như bị thứ gì đó hút cạn, biến mất không còn chút gì.
Diệu Diệu thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, đá Phong Cố được giải rồi.”
Lời vừa dứt, một tiếng “Ầm ầm” vang lên, tiếng vang như sấm rền. Cùng lúc đó, khe hở giữa hai cánh cửa đá dần mở rộng ra, cuối cùng trở thành một khoảng trống đủ cho hai người cùng lúc đi vào.
Huyền Kỳ vội vàng muốn đi vào trong lại bị Thẩm Thiên Huy kéo lại.
“Có thể có hoa Mê Tiên, phải cẩn thận.” Nói rồi đưa cho cậu một cái khẩu trang.
“Đừng nóng vội, kho báu không chạy được đâu.” Tôi vừa chế nhạo cậu vừa đeo khẩu trang của mình vào.
Huyền Kỳ ngại ngùng cười cười, sau đó cũng mang khẩu trang, đi theo bên cạnh tôi.
Vu Dương thấy mọi người đã chuẩn bị xong, xoay người dẫn đầu đi vào bên trong.
Không biết trong khẩu trang có tẩm thứ gì lại có mùi long não vô cùng gay mũi khiến Diệu Diệu hắt xì mấy cái liên tục, vẻ mặt cô vô cùng khóchịu nhưng lại không dám tháo ra.
Chúng tôi lần lượt đi vào bên trong cửa đá.
Tôi nhìn những bậc thang dưới chân, tối đen không hề thấy phương hướng.
Vu Dương đứng trên bậc thang, chần chừ một chút sau đó đi lên, chúngtôi theo sát phía sau. Đi được một lúc, trước mắt đột nhiên có ánh sáng, xung quanh không còn tối đen nữa. Nhìn kĩ lại, hóa ra trên vách tườngcó đục vài lỗ nhỏ, trong mỗi lỗ nhỏ đều có những hạt châu lớn cỡ một quả bóng bàn phát ra ánh sáng màu vàng nhạt.
Hạt châu kia trông rất quen, tôi không nhịn được hỏi: “Mấy hạt châunày, có phải là loại đã từng thấy trong động của Hề Nang không?”
“Đúng vậy.” Vu Dương đi đằng trước đáp “Là Huỳnh Hỏa châu.”
(*Huỳnh Hỏa: Đom đóm)
“Tôi chưa từng thấy vật này bao giờ đó.” Huyền Kỳ nói, đưa tay cầm lấy một viên “Tôi có thể lấy một viên làm kỉ niệm không?”
“Tùy cậu.” Thẩm Thiên Huy quay đầu lại cười cười “Chỉ là, tốt nhất là đừng để nó ra ngoài sáng, nếu không nó sẽ không phát sáng nữa đâu.”
Huyền Kỳ gật gật đầu, cẩn thận nhét viên châu vào ngăn nhỏ trong ba lô mình: “Thanh Loan, chị có muốn một viên không?”
Mỗi lần nhớ đến những thứ ở trong động của Hề Nang, tôi vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cứ đi như thế khoảng mười phút, độ dốc của thang càng lúc càng giảmdần. Một hai phút sau, khi chúng tôi bước xuống bậc thang cuối cùng,lại đi thêm vài bước, trước mắt là một khoảng không rộng rãi.
Đây là một đường núi hẹp dài, rộng khoảng hai mươi thước, ngẩng đầuchỉ nhìn thấy một khe hở nhỏ xíu; như vậy, chúng tôi đang ở trong conđường núi ở sâu bên trong lòng núi Tây Sơn. Đã bốn giờ mấy gần năm giờ,bầu trời thông qua khe hở kia đã dần chuyển thành màu trắng, nhưng ở nơi này vẫn như đang chìm trong đêm tối, trên vách đá vẫn có đặt rất nhiềuHuỳnh Hỏa châu.
Tôi hít sâu, không khí xung quanh ẩm ướt mà ấm áp, ấm hơn bên ngoàikhoảng năm sáu độ, cảm giác được không khí xuân tháng ba. Trên mặt đấtcó một tầng cỏ không quá dày, mềm mại như thảm Ba Tư; trên vách núi còncó mấy sợi dây leo, dưới ánh sáng vàng nhạt trông như một bức màn lụakhiến nơi này càng thêm ấm áp.
“Đào hoa nguyên tiền phong cố thạch, tỏa đắc nhất phiến Tiêu Dao địa.” Thẩm Thiên Huy khẽ nói “Xem ra, chính là nơi này.”
Đứng giữa khe núi, chúng tôi nhìn xung quanh, bỗng dưng có một hươngthơm nhàn nhạt, xuyên qua mùi long não, truyền vào mũi chúng tôi. “Chị có ngửi thấy không?” Huyền Kỳ kéo tôi hỏi.
“Là hoa Mê Tiên, ở bên này.” Vu Dương nói rồi chỉ về hướng bên trái mình.
Chúng tôi nhìn về hướng anh chỉ, dường như có một mảng thực vật khálớn. Vì nó cách chúng tôi khá xa, Huỳnh Hỏa châu lại không đủ sáng, vìvậy, rốt cuộc là thứ gì, chúng tôi cũng không thấy rõ.
“Đi thôi.” Vu Dương lại là người đầu tiên đi đến.
“Sao gấp vậy? Không phải bảo mùi thơm của hoa này sẽ tạo thành ảo giác à?” Huyền Kỳ hơi không yên lòng.
“Thuốc của Lưu Hà mà cậu cũng không tin à?” Thẩm Thiên Huy chỉ chỉ cái khẩu trang trên miệng mình rồi theo sau Vu Dương.
Đám người chúng tôi đi lại gần mảng thực vật kia, mùi thơm càng lúccàng đậm, mãi đến cuối cùng, mùi thơm ấy trộn lẫn vào mùi long não,khiến tôi đầu váng mắt hoa.
“Mùi thơm của hoa này lợi hại thật.” Huyền Kỳ mang khẩu trang nhưngvẫn sợ không đủ, lại còn bịt mũi lại “Nếu như lấy khẩu trang xuống,không biết mùi hương này sẽ thế nào, không chừng chưa kịp xuất hiện ảogiác đã bị xông cho chết ngạt rồi.”
Chúng tôi đến gần thêm một chút, cuối cùng cũng thấy rõ, đó là mộtmảng hoa lớn, chỉ thuần một màu đỏ, hoa lớn cỡ miệng chén, khá tiên diễm chói mắt. Hình như nó không có lá, quả thật rất giống hoa Bỉ Ngạn,nhưng nhìn kĩ mới phát hiện không phải nó không có lá mà chỉ là vì hoaquá lớn che mất lá mà thôi.
“Thật đẹp.” Diệu Diệu nhịn không được khen.
“Đó có phải là cỏ Bất Hủ mà mấy người muốn tìm không?” Tần Long tinh mắt, chỉ vào giữa đám hoa, hỏi.
Nơi cậu chỉ là một mảnh đất trống giữa mấy đóa hoa, quả thật nơi đócó một bụi thực vật khác với những đóa hoa xung quanh, toàn thân khágiống nha đam, chỉ là có lá nhỏ hơn, bên ngoài có lớp răng cưa dày, hơnnữa, nó có mang một màu tím.
“Cỏ Bất Hủ màu tím!” Thẩm Thiên Huy vừa nhìn đã kêu lên.
Vu Dương không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn.
“Màu tím? Thì sao?” Tần Long không hiểu lắm, quay đầu hỏi tôi.
“Tức là nó đã có từ rất lâu rồi, là cỏ Bất Hủ ngàn năm.” Huyền Kỳ cướp lời đáp.
“Như thế thì tốt rồi. Chúng ta đi thôi.” Hình như Thẩm Thiên Huy rất vui vẻ, không hề nghĩ ngợi định đi qua.
“Đợi đã.” Vu Dương kéo anh ta “Mọi người có cảm thấy sương mù ở nơi đây càng lúc càng đậm không?”
Nghe anh nói thế, chúng tôi mới nhận ra quả đúng là vậy. Vừa rồi lúcchúng tôi mới vào, chỉ cảm thấy không khí khá ẩm ướt, mà lúc này, khitrời càng lúc càng sáng dần, sương mù ở xung quanh đã càng lúc càng dày.
“Cẩn thận chút, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn.” Vu Dương nói.
Không biết là do ảo giác hay vì cự ly quá gần, trong lớp sương mùlượn lờ, mùi thơm của hoa cũng càng lúc càng nồng, sắp áp đảo cả mùilong não nồng nặc trong khẩu trang.
“Đầu em choáng quá.” Huyền Kỳ bắt lấy cánh tay tôi nói “Có phải thuốc của Lưu Hà hết tác dụng rồi không?”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc