Cửu Biện Liên - Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
Chương trước- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cửu Biện Liên
Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
“Ặc…thật ra thì, tôi với cậu giống nhau, lúc đó cũng chỉ thoáng thấymột cái bóng. Chỉ là, đêm đó tôi nằm mơ có nhìn thấy một cô gái như thếnên mới hỏi xem cậu có biết không.” Tôi cũng không định kể toàn bộ sựthật cho anh ta biết, thuận miệng nói láo, mặt anh ta liền hiện ra vẻ vô cùng thất vọng: “Thế nhưng, mọi người nói…cô có thể….”
“Cái gì?” Tôi giả ngu, thật hi vọng là mình đã nghe lầm.
“Bọn họ nói cho cậu biết, Thanh Loan là một bà đồng, còn tôi là mộtông đồng đúng không?” Giọng nói của Huyền Kỳ chợt xen vào giữa lúc chúng tôi đang nói chuyện.
Anh ta nghe vậy liền hơi lúng túng.
Tôi không khỏi bật cười, Huyền Kỳ thì lại ngồi vào chỗ ngồi đối diện chúng tôi, xoay người nhìn chúng tôi.
“Đúng không?” Lại còn xác nhận nữa chứ.
“Chuyện này…bất kể thế nào, cám ơn cô chịu nghe tôi nói.” Nam sinh đỏ mặt cười cười “Tôi nói với những người khác, họ đều nói tôi bị bệnh,nói mãi mà tôi cũng tưởng là mình không bình thường thật rồi ấy chứ.”
Tôi cười cười với anh ta, không nói, sau đó đưa mắt nhìn bóng lưng anh ta dần biến mất ngoài cửa.
Huyền Kỳ “hừ” khẽ một tiếng, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu với cậu.
Ba ngày tiếp theo trôi qua vô cùng bình tĩnh, không chỉ không cóngười nào đến quấy rầy chúng tôi, ngay cả linh hồn cũng ít khi nhìnthấy, Vu Dương và Thẩm Thiên Huy thì cứ như đã mất tích, ngay cả cáibóng cũng chẳng thấy.
Diệu Diệu vẫn luôn tron hình mèo. Mỗi ngày sau khi tan học về nhà,tôi đều có thể nhìn thấy cô ấy vui vẻ chạy đến, vòng quanh chân chúngtôi kêu meo meo. Huyền Kỳ e rằng cũng đã quên việc cô ấy là mèo yêu, xem cô ấy như một con mèo giữ nhà bình thường, hí ha hí hửng mua thức ăn và cát cho mèo về, mà Diệu Diệu dĩ nhiên cũng ăn đồ ăn cho mèo, chỉ có cái hố cát kia là cô ấy chả bao giờ tới gần.
Ngày thứ tư sau chuyện kia rơi vào thứ bảy, sáng sớm tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang dội.
“Còn nhớ tôi chứ?” vừa mở cửa ra, tôi liền thấy vị đội trưởng đội hình sự kia.
“Diêu đội.” Tôi cũng chỉ liếc sơ tấm thẻ chứng nhận mà ông đưa đến.
“Ủa, Diêu đội, sao bác lại đến đây?” Huyền Kỳ ôm Diệu Diệu từ trong nhà đi ra “Thứ bảy cũng không được nghỉ ạ?”
Diêu đội đi vào sân, đánh giá xung quanh: “Chỗ này không tồi, là nhà của hai người à?”
“Nhà tổ.” Tôi dẫn ông ta vào phòng khách, rót ly nước.
Ông ta ngồi xuống, cũng không uống nước, chỉ nhìn tôi nói: “Hôm nay tôi đến là muốn nói cho cô biết một chuyện.”
Dừng một chút, ông ta lại nói tiếp: “Dương Dương, cậu ấy điên rồi.”
Tôi hoảng hốt, nhưng lại không cảm thấy bất ngờ.
“Chuyện gì xảy ra?” Huyền Kỳ hỏi.
Diêu đội không để ý đến cậu, chỉ nhìn tôi: “Lúc cậu ấy bị bắt, thầnchí đã không được rõ ràng, nhưng kết quả giám định tinh thần lại khônghề có bất cứ vấn đề gì, hoàn toàn bình thường. Sau khi tôi lấy lời khaicũng cảm thấy suy nghĩ của cậu ấy tương đối rõ ràng, cho đến tối hômqua, tôi nhận được điện thoại, báo rằng cậu ấy đã phát điên. Lúc tôichạy đến thì cậu ấy đã phát điên hoàn toàn, không nhận ra ai, chỉ núptrong một góc, thấy ai đi qua cũng la to, miệng không ngừng kêu ‘VươngHân Nhiên, đừng đến đây.’ ”
Sau đó ông ta lấy một cuốn sổ nhỏ luôn mang theo bên mình ra, rút ramột tấm hình. Trong hình là một cô bé sáng sủa đang nhìn về phía ốngkính cười xấu hổ, gương mặt gầy gò sạch sẽ, dưới khóe môi có một nốtruồi nhỏ, đó chính là Vương Hân Nhiên, chỉ là khi đó tóc cô ấy chỉ mớichạm vai, cũng chưa uốn lên.
“Đây là ai?” tôi biết rõ còn cố hỏi.
“Vương Hân Nhiên.” Diêu đội dùng ngón tay chỉ vào hình “Một năm trước đã chết vì tai nạn giao thông.”
“Ồ.” Tôi cúi đầu giả vờ nhìn hình, chờ ông ta nói tiếp.
Diêu đội ngừng rất lâu, tôi có thể cảm giác được ánh mắt của ông ta lướt qua lướt lại trên người tôi.
“Lần trước tôi đã hỏi Dương Dương, cậu ấy không nhận ra cô.” ông ta nói.
Tôi ngẩng đầu, mắt đối mắt với ông ta, không nói gì.
“Nói cho tôi biết, có chuyện gì xảy ra.” ngón tay của ông ta gõ mạng hai cái trên tấm hình.
“Làm sao cháu biết.” Tôi cố chống chế, dù sao chuyện này có nói racũng chẳng ai tin “Cháu cũng đâu thể hóa trang thành Vương Hân Nhiênchạy đến trại giam để dọa cậu ấy phát điên chứ.”
Ngón tay của Diêu đội gõ khẽ lên tấm hình, ánh mắt nhfin tôi khá phức tạp, cứ như đang suy nghĩ điều gì, lại giống như muốn nói gì đó vớitôi.
“Tôi đã làm cảnh sát hình sự hai mươi năm rồi.” Một lúc lâu sau, ôngnói “Chuyện kì lạ cũng không phải chỉ mới gặp qua một hai chuyện, tôicũng không nghĩ là do cô làm, thật ra thì, ngay từ đầu tôi có hoài nghicô có dính líu đến chuyện này, nhưng qua mấy ngày điều tra, từ rất nhiều sinh viên khác, tôi cũng nghe nói nhiều chuyện của hai người.”
Tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau, không biết nên đáp lời thế nào.
Ngón tay của Diêu đội vẫn gõ “cộc cộc” lên tấm hình: “Cô gái kia, bây giờ vẫn còn trong bệnh viện, tinh thần bị đả kích lớn, vừa nhìn thấyvật bén nhọn là khẩn trương ngay, miệng vết thương cũng rất sâu, vớitrình độ y học hiện nay, e rằng khó có thể xóa sạch sẹo trên mặt; DươngDương cũng đang được tiếp tục trị liệu, việc chữa khỏi cũng không có hivọng gì lớn lắm. Bọn họ mới có hai mươi tuổi mà thôi, con của tôi nămnay cũng sắp thi đại học, hôm nay tôi đến, cũng không phải lấy thân phận cảnh sát mà là thân phận một người cha bình thường, hi vọng có thể biết chân tướng sự việc.”
Lời nói của ông ta vô cùng khẩn thiết, khiến tôi không thể phản bác, quyết tâm chống chế đến cùng cũng hơi dao động.
Huyền Kỳ dùng ngón tay khẽ chọt một cái trên lưng tôi, sau đó nói:“Diêu đội, nói cho bác biết thì cũng không phải không thể, chỉ là,chuyện bọn cháu nói, bất kể bác cảm thấy hoang đường đến đâu, cảm thấyvô căn cứ đến đâu, mong bác đừng nói cho người thứ tư biết.”
Diêu đội trịnh trọng gật đầu.
Tôi nhớ lại, kể lại chuyện ngày đó tôi nhìn thấy ở nhà ăn, còn cóchuyện mà bạn tốt của Dương Dương nói cho tôi biết cũng nói luôn.
Nghe xong, Diêu đội rít một hơi thuốc, mày nhíu chặt, thật lâu sau cũng không nói tiếng nào.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên khiến ông ta đang chìmtrong suy từ liền luống cuống tay chân, bắt mày, mới nghe được hai câubỗng đứng lên, hình như có chuyện quan trọng gì đó.
“Hai người đi theo tôi một chuyến.” Sau khi cúp điện thoại ông ta nói.
Tôi với Huyền Kỳ nhìn nhau.
“Mau lên!” Ông ấy kéo chúng tôi, không nói tiếng nào chạy ra ngoài.
“Diêu đội, chuyện này…bác bảo chúng cháu nói thật, chúng cháu mới nói mà, chuyện này…” Huyền Kỳ vùng vẫy.
Diêu đội sửng sốt, vội giải thích: “Đừng nghĩ bậy, vừa nãy tôi nhậnđược điện thoại, Dương Dương đang trong bệnh viện, muốn tự sát. Đi nhanh lên, mạng người quan trọng!”
Xem ra, khiến người ta điên còn chưa đủ, Vương Hân Nhiên vẫn chưa từ bỏ ý đồ.
Trên xe taxi, Diêu đội vẫn im lặng không nói, sắc mặt nặng nề, ngaycả khi chúng tôi muốn nói, cũng đều bị ông ta chặn lại, mãi cho đến khixuống xe, ông ta mới kể đại khái tình huống.
Tối hôm qua, khi Diêu đội nhận được tin tức, bác sĩ bệnh viên tâmthần đã đến trại giam, Dương Dương khiến mọi người vô cùng hoảng sợ, còn rất hăng máu, bác sĩ đầu tiên vừa vào, tay đã bị anh ta cắn đến đầymáu, sau đó, mấy cảnh sát hợp lực, cuối cùng mới có thể đè lại anh tađang điên cuồng giãy dụa, sau khi tiêm thuốc an thần, mới đưa về phòngbệnh. Ai ngờ ban nãy, thuốc an thần vốn còn chưa hết hiệu lực nhưng anhta lại tỉnh lại, vừa tỉnh đã muốn chạy về phía y tá, giựt kéo đâm mạnhvào động mạch trên cổ mình, may là y tá kịp thời ngăn lại, kéo anh talại, anh ta chỉ bị trầy trụa một chút, lúc này, anh ta đang tự giam mình trong phòng nghỉ của y tá, người trong bệnh viện đều đang tìm cách kéoanh ta ra.
Lúc nhìn thấy Dương Dương, anh ta đang dựa lưng vào giường, ngồi bệtdưới đất, không ngoài dự đoán, bên người quả nhiên có cái bóng kia bámtheo. Tôi kinh ngạc phát hiện, Vương Hân Nhiên hôm nay hoàn toàn khônggiống với lần trước, vốn là một cái bóng mờ nhạt, nay đã được bao phủbởi một tầng khí đen nhạt, như một bọc nước bao quan thân thể, vẻ mặt bi thương cũng bị vẻ mặt hung ác thay thế, mơ hồ còn lộ ra vẻ yêu tà.
“Cô đến rồi.” Nó nhìn xuyên qua cửa sổ trong phòng nhìn thấy tôi, cười khẩy: “Lại muốn tới giúp tôi thực hiện tâm nguyện à?”
Tôi không nói, nghĩ không ra tại sao mới có mấy ngày ngắn ngủi mà dáng vẻ nó lại thay đổi đến thế.
“Sao hả?” Diêu đội bên cạnh khẩn trương hỏi.
Tôi khẽ gật đầu.
Ông thở dài, đến chỗ y tá đứng ở cửa dặn dò mấy câu.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân ồn ào ngoài cửa dần xa, sau đó ông điđến nói với tôi: “Tôi đã để mọi người bên ngoài đi hết, cô không cầnkiêng kị, cứ làm hết sức thôi.”
“Có thể vào không?” Tôi gõ gõ cửa, hỏi Vương Hân Nhiên, tôi nghĩ, tốt nhất là nên trực tiếp nói chuyện.
Nó cười lạnh: “Mời tự nhiên, nhưng, chỉ một mình cô thôi.”
Cửa liền được mở ra.
Tôi bảo hai người kia đừng làm gì cả, chờ ở bên ngoài, Diêu đội thấytôi chuẩn bị đi vào, kéo tay tôi lại, suy nghĩ một chút lại buông tay,khẽ nói, phải cẩn thận.
Hai chân tôi vừa bước vào phòng, cửa liền đóng ầm lại.
“Đừng đến đây!” Nó thấy tôi muốn đến gần, vội ngăn cản: “Mạng của anh ta giờ đang trong tay tôi, tốt nhất là cô không nên hành động thiếu suy nghĩ, quẳng cái bùa hộ mệnh kia ra! Mau!”
Nó kêu to, chợt vươn tay, đập nát cái chén ở đầu giường, dùng mảnh sứ vỡ kề ngay cổ Dương Dương.
Tôi sửng sốt, theo bản năng không đồng ý, cảm thấy nếu như thế, tôi sẽ rất bị động.
“Mau lên, ném xuống.” Nó thấy tôi không nhúc nhích, kêu thêm lần nữa.
Dưới mảnh sứ sắc bén là động mạch cổ của Dương Dương, Vương Hân Nhiên chỉ cần kề sát thêm một chút, sinh mệnh của một ngừoi trẻ tuổi sẽ cứthế mà biến mất trước mặt tôi, ngay cả cấp cứu cũng không kịp. Bất đắcdĩ, tôi đành phải ném thanh chủy thủ ra tận góc phòng.
“Tôi biết cô muốn nói gì.” Nó hơi buông lỏng tay, nói: “Chắc không gì khác ngoài chuyện kêu tôi nhanh đi đầu thai chuyển thế này nọ.”
Tôi gật đầu: “Hai ngày trước, có người đến tìm tôi, bảo là người cùng lớn lên với hai người. Anh ta kể chuyện của Dương Dương và cô nói chotôi biết. Tôi có thể hiểu oán hận của cô, nhưng chuyện nó cho đến lúcnày, cho dù cô có giết Dương Dương và bạn gái anh ta, cũng chẳng vãn hồi được gì, ngược lại, cô sẽ tự mình hại mình, khiến cô lâm vào vạn kiếpbất phục.”
“Phải không…” Nó lầm bầm “Nói cho cô nghe cả rồi à…”
Sau đó, nó nhìn tôi một lúc, chậm rãi xoay người.
Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi hít thật sâu.
“Cái gì?” Tôi giả ngu, thật hi vọng là mình đã nghe lầm.
“Bọn họ nói cho cậu biết, Thanh Loan là một bà đồng, còn tôi là mộtông đồng đúng không?” Giọng nói của Huyền Kỳ chợt xen vào giữa lúc chúng tôi đang nói chuyện.
Anh ta nghe vậy liền hơi lúng túng.
Tôi không khỏi bật cười, Huyền Kỳ thì lại ngồi vào chỗ ngồi đối diện chúng tôi, xoay người nhìn chúng tôi.
“Đúng không?” Lại còn xác nhận nữa chứ.
“Chuyện này…bất kể thế nào, cám ơn cô chịu nghe tôi nói.” Nam sinh đỏ mặt cười cười “Tôi nói với những người khác, họ đều nói tôi bị bệnh,nói mãi mà tôi cũng tưởng là mình không bình thường thật rồi ấy chứ.”
Tôi cười cười với anh ta, không nói, sau đó đưa mắt nhìn bóng lưng anh ta dần biến mất ngoài cửa.
Huyền Kỳ “hừ” khẽ một tiếng, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu với cậu.
Ba ngày tiếp theo trôi qua vô cùng bình tĩnh, không chỉ không cóngười nào đến quấy rầy chúng tôi, ngay cả linh hồn cũng ít khi nhìnthấy, Vu Dương và Thẩm Thiên Huy thì cứ như đã mất tích, ngay cả cáibóng cũng chẳng thấy.
Diệu Diệu vẫn luôn tron hình mèo. Mỗi ngày sau khi tan học về nhà,tôi đều có thể nhìn thấy cô ấy vui vẻ chạy đến, vòng quanh chân chúngtôi kêu meo meo. Huyền Kỳ e rằng cũng đã quên việc cô ấy là mèo yêu, xem cô ấy như một con mèo giữ nhà bình thường, hí ha hí hửng mua thức ăn và cát cho mèo về, mà Diệu Diệu dĩ nhiên cũng ăn đồ ăn cho mèo, chỉ có cái hố cát kia là cô ấy chả bao giờ tới gần.
Ngày thứ tư sau chuyện kia rơi vào thứ bảy, sáng sớm tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang dội.
“Còn nhớ tôi chứ?” vừa mở cửa ra, tôi liền thấy vị đội trưởng đội hình sự kia.
“Diêu đội.” Tôi cũng chỉ liếc sơ tấm thẻ chứng nhận mà ông đưa đến.
“Ủa, Diêu đội, sao bác lại đến đây?” Huyền Kỳ ôm Diệu Diệu từ trong nhà đi ra “Thứ bảy cũng không được nghỉ ạ?”
Diêu đội đi vào sân, đánh giá xung quanh: “Chỗ này không tồi, là nhà của hai người à?”
“Nhà tổ.” Tôi dẫn ông ta vào phòng khách, rót ly nước.
Ông ta ngồi xuống, cũng không uống nước, chỉ nhìn tôi nói: “Hôm nay tôi đến là muốn nói cho cô biết một chuyện.”
Dừng một chút, ông ta lại nói tiếp: “Dương Dương, cậu ấy điên rồi.”
Tôi hoảng hốt, nhưng lại không cảm thấy bất ngờ.
“Chuyện gì xảy ra?” Huyền Kỳ hỏi.
Diêu đội không để ý đến cậu, chỉ nhìn tôi: “Lúc cậu ấy bị bắt, thầnchí đã không được rõ ràng, nhưng kết quả giám định tinh thần lại khônghề có bất cứ vấn đề gì, hoàn toàn bình thường. Sau khi tôi lấy lời khaicũng cảm thấy suy nghĩ của cậu ấy tương đối rõ ràng, cho đến tối hômqua, tôi nhận được điện thoại, báo rằng cậu ấy đã phát điên. Lúc tôichạy đến thì cậu ấy đã phát điên hoàn toàn, không nhận ra ai, chỉ núptrong một góc, thấy ai đi qua cũng la to, miệng không ngừng kêu ‘VươngHân Nhiên, đừng đến đây.’ ”
Sau đó ông ta lấy một cuốn sổ nhỏ luôn mang theo bên mình ra, rút ramột tấm hình. Trong hình là một cô bé sáng sủa đang nhìn về phía ốngkính cười xấu hổ, gương mặt gầy gò sạch sẽ, dưới khóe môi có một nốtruồi nhỏ, đó chính là Vương Hân Nhiên, chỉ là khi đó tóc cô ấy chỉ mớichạm vai, cũng chưa uốn lên.
“Đây là ai?” tôi biết rõ còn cố hỏi.
“Vương Hân Nhiên.” Diêu đội dùng ngón tay chỉ vào hình “Một năm trước đã chết vì tai nạn giao thông.”
“Ồ.” Tôi cúi đầu giả vờ nhìn hình, chờ ông ta nói tiếp.
Diêu đội ngừng rất lâu, tôi có thể cảm giác được ánh mắt của ông ta lướt qua lướt lại trên người tôi.
“Lần trước tôi đã hỏi Dương Dương, cậu ấy không nhận ra cô.” ông ta nói.
Tôi ngẩng đầu, mắt đối mắt với ông ta, không nói gì.
“Nói cho tôi biết, có chuyện gì xảy ra.” ngón tay của ông ta gõ mạng hai cái trên tấm hình.
“Làm sao cháu biết.” Tôi cố chống chế, dù sao chuyện này có nói racũng chẳng ai tin “Cháu cũng đâu thể hóa trang thành Vương Hân Nhiênchạy đến trại giam để dọa cậu ấy phát điên chứ.”
Ngón tay của Diêu đội gõ khẽ lên tấm hình, ánh mắt nhfin tôi khá phức tạp, cứ như đang suy nghĩ điều gì, lại giống như muốn nói gì đó vớitôi.
“Tôi đã làm cảnh sát hình sự hai mươi năm rồi.” Một lúc lâu sau, ôngnói “Chuyện kì lạ cũng không phải chỉ mới gặp qua một hai chuyện, tôicũng không nghĩ là do cô làm, thật ra thì, ngay từ đầu tôi có hoài nghicô có dính líu đến chuyện này, nhưng qua mấy ngày điều tra, từ rất nhiều sinh viên khác, tôi cũng nghe nói nhiều chuyện của hai người.”
Tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau, không biết nên đáp lời thế nào.
Ngón tay của Diêu đội vẫn gõ “cộc cộc” lên tấm hình: “Cô gái kia, bây giờ vẫn còn trong bệnh viện, tinh thần bị đả kích lớn, vừa nhìn thấyvật bén nhọn là khẩn trương ngay, miệng vết thương cũng rất sâu, vớitrình độ y học hiện nay, e rằng khó có thể xóa sạch sẹo trên mặt; DươngDương cũng đang được tiếp tục trị liệu, việc chữa khỏi cũng không có hivọng gì lớn lắm. Bọn họ mới có hai mươi tuổi mà thôi, con của tôi nămnay cũng sắp thi đại học, hôm nay tôi đến, cũng không phải lấy thân phận cảnh sát mà là thân phận một người cha bình thường, hi vọng có thể biết chân tướng sự việc.”
Lời nói của ông ta vô cùng khẩn thiết, khiến tôi không thể phản bác, quyết tâm chống chế đến cùng cũng hơi dao động.
Huyền Kỳ dùng ngón tay khẽ chọt một cái trên lưng tôi, sau đó nói:“Diêu đội, nói cho bác biết thì cũng không phải không thể, chỉ là,chuyện bọn cháu nói, bất kể bác cảm thấy hoang đường đến đâu, cảm thấyvô căn cứ đến đâu, mong bác đừng nói cho người thứ tư biết.”
Diêu đội trịnh trọng gật đầu.
Tôi nhớ lại, kể lại chuyện ngày đó tôi nhìn thấy ở nhà ăn, còn cóchuyện mà bạn tốt của Dương Dương nói cho tôi biết cũng nói luôn.
Nghe xong, Diêu đội rít một hơi thuốc, mày nhíu chặt, thật lâu sau cũng không nói tiếng nào.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên khiến ông ta đang chìmtrong suy từ liền luống cuống tay chân, bắt mày, mới nghe được hai câubỗng đứng lên, hình như có chuyện quan trọng gì đó.
“Hai người đi theo tôi một chuyến.” Sau khi cúp điện thoại ông ta nói.
Tôi với Huyền Kỳ nhìn nhau.
“Mau lên!” Ông ấy kéo chúng tôi, không nói tiếng nào chạy ra ngoài.
“Diêu đội, chuyện này…bác bảo chúng cháu nói thật, chúng cháu mới nói mà, chuyện này…” Huyền Kỳ vùng vẫy.
Diêu đội sửng sốt, vội giải thích: “Đừng nghĩ bậy, vừa nãy tôi nhậnđược điện thoại, Dương Dương đang trong bệnh viện, muốn tự sát. Đi nhanh lên, mạng người quan trọng!”
Xem ra, khiến người ta điên còn chưa đủ, Vương Hân Nhiên vẫn chưa từ bỏ ý đồ.
Trên xe taxi, Diêu đội vẫn im lặng không nói, sắc mặt nặng nề, ngaycả khi chúng tôi muốn nói, cũng đều bị ông ta chặn lại, mãi cho đến khixuống xe, ông ta mới kể đại khái tình huống.
Tối hôm qua, khi Diêu đội nhận được tin tức, bác sĩ bệnh viên tâmthần đã đến trại giam, Dương Dương khiến mọi người vô cùng hoảng sợ, còn rất hăng máu, bác sĩ đầu tiên vừa vào, tay đã bị anh ta cắn đến đầymáu, sau đó, mấy cảnh sát hợp lực, cuối cùng mới có thể đè lại anh tađang điên cuồng giãy dụa, sau khi tiêm thuốc an thần, mới đưa về phòngbệnh. Ai ngờ ban nãy, thuốc an thần vốn còn chưa hết hiệu lực nhưng anhta lại tỉnh lại, vừa tỉnh đã muốn chạy về phía y tá, giựt kéo đâm mạnhvào động mạch trên cổ mình, may là y tá kịp thời ngăn lại, kéo anh talại, anh ta chỉ bị trầy trụa một chút, lúc này, anh ta đang tự giam mình trong phòng nghỉ của y tá, người trong bệnh viện đều đang tìm cách kéoanh ta ra.
Lúc nhìn thấy Dương Dương, anh ta đang dựa lưng vào giường, ngồi bệtdưới đất, không ngoài dự đoán, bên người quả nhiên có cái bóng kia bámtheo. Tôi kinh ngạc phát hiện, Vương Hân Nhiên hôm nay hoàn toàn khônggiống với lần trước, vốn là một cái bóng mờ nhạt, nay đã được bao phủbởi một tầng khí đen nhạt, như một bọc nước bao quan thân thể, vẻ mặt bi thương cũng bị vẻ mặt hung ác thay thế, mơ hồ còn lộ ra vẻ yêu tà.
“Cô đến rồi.” Nó nhìn xuyên qua cửa sổ trong phòng nhìn thấy tôi, cười khẩy: “Lại muốn tới giúp tôi thực hiện tâm nguyện à?”
Tôi không nói, nghĩ không ra tại sao mới có mấy ngày ngắn ngủi mà dáng vẻ nó lại thay đổi đến thế.
“Sao hả?” Diêu đội bên cạnh khẩn trương hỏi.
Tôi khẽ gật đầu.
Ông thở dài, đến chỗ y tá đứng ở cửa dặn dò mấy câu.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân ồn ào ngoài cửa dần xa, sau đó ông điđến nói với tôi: “Tôi đã để mọi người bên ngoài đi hết, cô không cầnkiêng kị, cứ làm hết sức thôi.”
“Có thể vào không?” Tôi gõ gõ cửa, hỏi Vương Hân Nhiên, tôi nghĩ, tốt nhất là nên trực tiếp nói chuyện.
Nó cười lạnh: “Mời tự nhiên, nhưng, chỉ một mình cô thôi.”
Cửa liền được mở ra.
Tôi bảo hai người kia đừng làm gì cả, chờ ở bên ngoài, Diêu đội thấytôi chuẩn bị đi vào, kéo tay tôi lại, suy nghĩ một chút lại buông tay,khẽ nói, phải cẩn thận.
Hai chân tôi vừa bước vào phòng, cửa liền đóng ầm lại.
“Đừng đến đây!” Nó thấy tôi muốn đến gần, vội ngăn cản: “Mạng của anh ta giờ đang trong tay tôi, tốt nhất là cô không nên hành động thiếu suy nghĩ, quẳng cái bùa hộ mệnh kia ra! Mau!”
Nó kêu to, chợt vươn tay, đập nát cái chén ở đầu giường, dùng mảnh sứ vỡ kề ngay cổ Dương Dương.
Tôi sửng sốt, theo bản năng không đồng ý, cảm thấy nếu như thế, tôi sẽ rất bị động.
“Mau lên, ném xuống.” Nó thấy tôi không nhúc nhích, kêu thêm lần nữa.
Dưới mảnh sứ sắc bén là động mạch cổ của Dương Dương, Vương Hân Nhiên chỉ cần kề sát thêm một chút, sinh mệnh của một ngừoi trẻ tuổi sẽ cứthế mà biến mất trước mặt tôi, ngay cả cấp cứu cũng không kịp. Bất đắcdĩ, tôi đành phải ném thanh chủy thủ ra tận góc phòng.
“Tôi biết cô muốn nói gì.” Nó hơi buông lỏng tay, nói: “Chắc không gì khác ngoài chuyện kêu tôi nhanh đi đầu thai chuyển thế này nọ.”
Tôi gật đầu: “Hai ngày trước, có người đến tìm tôi, bảo là người cùng lớn lên với hai người. Anh ta kể chuyện của Dương Dương và cô nói chotôi biết. Tôi có thể hiểu oán hận của cô, nhưng chuyện nó cho đến lúcnày, cho dù cô có giết Dương Dương và bạn gái anh ta, cũng chẳng vãn hồi được gì, ngược lại, cô sẽ tự mình hại mình, khiến cô lâm vào vạn kiếpbất phục.”
“Phải không…” Nó lầm bầm “Nói cho cô nghe cả rồi à…”
Sau đó, nó nhìn tôi một lúc, chậm rãi xoay người.
Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi hít thật sâu.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
- bình luận