Cửu Biện Liên - Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
Chương trước- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cửu Biện Liên
Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
Huyền Kỳ chạy đến bên cạnh tôi, vẫn không quên nhìn về phía cửa sổ nhìn một cái, mắt rơm rớm, oán hận liên tục nói “đánh chết cô ta” rồi lại cúi đầu muốn giúp tôi cởi trói.
Nhưng cậu vừa nhìn một cái đã vội kêu lên kinh hãi: “Sao lại siết chặt như vậy, làm sao bây giờ? Chảy máu luôn rồi.”
Tôi đã đau đến chết lặng, cũng không có lòng dạ nào nghe xem cậu đang nói gì, chỉ nhìn không chớp mắt về phía Vu Dương, hi vọng một giây sau sẽ có kì tích xảy ra.
“Kéo đâu, kéo đâu.” Huyền Kỳ vội vội vàng vàng tìm dưới bàn trà, quẳng hết vật này đến vật kia ra, cuối cùng mới cầm một cây kéo đến.
Không ngờ rằng, dây thừng thoạt nhìn chỉ mảnh như sợi chỉ, nhưng lại vô cùng bền chắc, dù Huyền Kỳ cố hết sức thế nào, cũng không thể cắt đứt nó, lại càng khiến nó siết chặt hơn. Trước đó tôi có nghe Tham Lang gọi nó là “gân Bàn Long”, vậy có lẽ không phải là vật tầm thường gì rồi.
Diệu Diệu thấy tôi chảy máu càng lúc càng nhiều thì không nhịn được nữa, tung người nhảy mấy cái, ngậm cây kéo trong tay Huyền Kỳ chạy vào phòng, một lát sau để hóa thành hình người chạy ra, nói: “Đừng có cắt nữa, anh muốn tay chân chị đứt luôn à? Đối phó với thứ này thì dao kéo bình thường không làm được gì đâu, dùng chủy thủ bằng gỗ đào kia thử xem.”
Huyền Kỳ nhặt thanh chủy thủ đã bị ném qua một bên lên, nhìn lưỡi chủy thủ, hơi khó tin: “Có thể không? Vật này trông chả bén tí nào.”
Diệu Diệu “chậc” một tiếng: “Nhanh lên đi, cứ thử xem, chỉ vì em không thể đụng vào chủy thủ, nếu không em đã tự làm rồi.”
Huyền Kỳ nửa tin nửa ngờ, lấy chủy thủ, kề vào khe hở giữa hai tay tôi, kì diệu chính là, vừa rồi dù thế nào cũng không thể cắt được dây thừng, thanh chủy thủ này chỉ vừa chạm vào, dây thừng kia đã như sợi bông, cố sức một chút là đã cắt đứt.
Dây thừng đã đâm sâu vào da thịt, mặc dù là lấy ra từ từ, tôi vẫn đau đến ứa mồ hôi lạnh, cổ tay và cổ chân đầy máu, xem ra, nếu ban nãy tôi giãy dụa thêm mấy cái, không chừng đã không còn tay chân mất rồi. Nhưng giờ đây, mấy chuyện này không còn quan trọng nữa, ngay khi vừa được cởi trói, tôi không suy nghĩ nhiều, lập tức lao đến bên cạnh Vu Dương.
Anh lẳng lặng nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.
“Vu Dương?” Tôi kề sát vào, khẽ gọi anh một tiếng, lòng tràn đầy chờ mong anh sẽ như mọi khi, mở choàng mắt ra, khiến tôi giật thót mình.
Thế nhưng, kì tích lại không xuất hiện.
Mãi đến khi tôi nhìn thấy một giọt nước rơi xuống mặt Vu Dương, tôi mới nhận ra mình đang khóc.
Thật khó tin, thật khó tin mà, anh không phải yêu quái à? Yêu quái sao có thể chết dễ như vậy được? Anh không phải người lợi hại nhất trong chúng tôi sao? Người lợi hại nhất có thể bị dễ dàng đánh bại như vậy à? Anh không phải vẫn đang nỗ lực để cứu toàn tộc mình sao? Anh gánh vác trách nhiệm nặng nề như thế, sao có thể dễ dàng bị đánh bại?
Lưu Hà, Lưu Hà đâu? Không phải cô ta có khả năng làm người chết sống lại à? Không phải cô ta rất yêu Vu Dương sao? Tại sao không nhanh đến cứu anh?
“Diệu Diệu, nhanh đi gọi Lưu Hà.” Tôi quay đầu lại muốn hét to nhưng giọng nói lại khàn vô cùng, đôi môi cũng run run.
“Chị à…” Diệu Diệu không nhúc nhích, mặt ngượng ngùng.
“Nhanh đi đi!” Tôi lau nước mắt “Còn chậm trễ nữa e rằng sẽ không kịp.”
“Chị à, chị Lưu Hà…” Diệu Diệu muốn nói lại thôi.
Tôi không rảnh để nghĩ xem sao cô ấy lại có phản ứng như thế, chỉ một lòng muốn nhanh chóng gọi Lưu Hà đến: “Nhanh đi đi! Cô ta không phải có năng lực làm người chết sống lại à? Nhanh đi gọi cô ta, bất kể thế nào cũng phải để cô ta thử một lần, dù là cần Di Thiên châu, tôi cũng có thể lập tức móc ra cho cô ta.”
Diệu Diệu nghe thấy thế, dường như không biết nói gì cho phải, ngơ ngác nhìn tôi. Lúc này, trong viện bỗng truyền đến một tiếng nổ mạnh, khiến cô ấy như đã tìm được lí do để chạy đi.
“Em đi nhìn thử.” Cô ấy nói rồi vội chạy đi.
Mà tiếng nổ mạnh cũng nhắc nhỏ tôi, Tham Lang và Thẩm Thiên Huy đang chiến đấu với Quỷ Ẩn, nghĩ đến đến, sự hận thù trong tôi càng hừng hực như lửa, không thể kiềm chế, đầu óc tôi nóng lên, chạy về phía Huyền Kỳ, nhặt chủy thủ lên rồi xông ra ngoài.
Trận nổ vừa rồi là do pháp thuật hệ lửa của Thẩm Thiên Huy gây ra, trong không khí vẫn còn mùi cháy khét, sân vườn vừa mới được sửa không bao lâu nay lại trở nên hỗn độn. Quỷ Ẩn bị cả hai người vây khốn, không còn giữ được sự bình tĩnh như trước, áo da trên người bị rách lỗ chỗ, lộ ra làn da trắng và mấy vết thương chảy đầy máu.
“Cung trương huyền mãn, nhanh như tia chớp, cung Kim Cương!” Thẩm Thiên Huy làm động tác như giương cung, đồng thời đọc chú ngữ lên, trong tay nhanh chóng hiện ra một bộ cung tên màu trắng, sau đó, tay phải anh ta khẽ thả ra, một luồng khí bắn vụt về phía Quỷ Ảnh.
Quỷ Ảnh lúc này trước có móng vuốt của Tham Lang, sau có cung tên của Thẩm Thiên Huy, không thể chạy thoát, nhưng ngay khi mũi tên sắp đâm trúng, cô ta đột nhiên lộn một vòng trong không trung, vững vàng rơi xuống mặt đất.
Cứ như thế, Tham Lang đột nhiên trở thành mục tiêu của mũi tên, anh ta nhìn mũi tên đang ở ngay trước mặt mình, giật mình, theo bản năng hít một hơi rồi ngồi xổm xuống, mũi tên vụt qua tóc anh ta, biến mất trong bóng tối.
“Nhìn cho kĩ đi! Thật là càng giúp càng rối!” Tham Lang lớn tiếng oán trách, xoay người xông về phía Quỷ Ảnh.
“Thật ngại quá, xin lỗi xin lỗi.” Thẩm Thiên Huy thở hổn hển, hiển nhiên là sau khi chịu hai cú đánh đã khiến anh ta chịu chút thương tích, sau đó lại sử dụng phù chú liên tục, anh ta đã hơi kiệt sức.
Mà Quỷ Ẩn lúc này đang đưa lưng về phía tôi, thoạt nhìn cũng đã dần không chịu nổi.
Tôi chộp lấy cơ hội, muốn báo thù cho Vu Dương!
Nghĩ vậy, tôi lập tức dùng hai tay cầm chặt chủy thủ, đâm thẳng vào sau lưng cô ta.
Bên tai lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết, tôi còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy hoa cả mắt, một luồng sức mạnh ập đến, đánh tôi văng vào trong nhà, lăn mấy vòng mới có thể dừng lại.
“Woa, Thanh Loan lần này ra tay độc ác quá.” Tham Lang không ngờ tôi sẽ như vậy, sau khi hơi ngây người thì gật gật đầu, bật một ngón tay cái về phía tôi.
Quỷ Ẩn lảo đảo lùi về sau liên tiếp, chủy thủ vẫn còn đang cắm trên người cô ta, miệng vết thương bắt đầu bốc lên khói xanh lượn lờ, cô ta tàn bạo trợn mắt nhìn tôi, mắt mở lớn như sắp rách ra, sau đó lại kêu to một tiếng, trở tay rút chủy thủ ra, phóng phi tiêu về phía tôi. Cô ta đang đau đớn nên phi tiêu kia cũng kém chính xác, chủy thủ bay lướt qua tay tôi, đâm phập vào vách tường, sâu đến không thấy chuôi.
Tham Lang ngửa mặt lên trời cười dài, vô cùng đắc ý: “Con giun nhỏ, biết điều thì buông tay chịu trói đi.”
Nói rồi, móng nhọn lập tức lướt qua bên hông Quỷ Ẩn, cắt đứt sợi dây lấy đi túi đựng cỏ Bất Hủ và thuốc giải.
“Tên kia đã chết, anh còn muốn thứ này làm gì?” Quỷ Ẩn không chống cự, chỉ tựa vào tường thở dốc.
Tham Lang nghe vậy sửng sốt, nhìn nhìn túi, rồi lại nhìn nhìn cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói nhảm, anh ta sao có thể dễ chết như vậy được. Không phải cô rất thích lăng trì à? Được thôi, hôm nay tôi cho cô nếm thử thế nào là mùi vị bị lăng trì.”
Sau đó, anh ta quay đầu nói: “Diệu Diệu, lấy gân Bàn Long ra đây.”
Ngay lúc anh ta quay đầu, luồng ánh sáng xanh trong tay Quỷ Ẩn chợt lóe lên, gai Thanh Thương lập tức đâm về phía bụng của Tham Lang.
“Tham Lang!” Tôi không nhịn được kêu to.
Hai người bên kia mặt đối mặt, không ai nhúc nhích, Tham Lang mở to mắt, nhìn chằm chằm Qủy Ẩn, một lúc sau mới nhếch môi cười: “Cô ngoài đánh lén ra còn biết gì nữa hả?”
Sau đó, Tham Lang vung mạnh tay, khiến Quỷ Ẩn lảo đảo mấy cái, lui về sau mấy bước.
“Không sao.” Anh ta quay đầu nói với tôi “May là tôi phản ứng nhanh, nắm được tay cô ta, lui bụng về một chút, nếu không thì không biết sẽ ra sao nữa.”
“Anh cho rằng tôi chỉ biết đánh lén à?” Quỷ Ẩn hừ lạnh, yếu ớt nói.
Trái tim vừa mới bình tĩnh của tôi lại lập tức hẫng nhịp.
Tham Lang cũng không vì thế mà sợ hãi, không kiên nhẫn chau mày: “Bất kể là cô còn biết thứ gì, tóm lại, hôm nay cô phải chết.”
Vừa dứt lời, mấy tiếng rẹt rẹt nho nhỏ vang lên, áo Quỷ Ẩn đột nhiên rách ra.
“Cô xé áo quần làm gì?” Tham Lang rất kinh ngạc “Muốn dùng mỹ nhân kế à? Đáng tiếc, cô không phải loại tôi thích.”
Quỷ Ẩn không để ý đến anh ta, thân thể dần xuất hiện mấy cái vảy dài.
“Chẳng lẽ cô muốn biến thành loại tôi thích rồi dùng mỹ nhân kế với tôi?” Tham Lang bắt đầu nói nhảm.( =)) )
Quỷ Ẩn vẫn không nói chuyện, chân dần dính lại với nhau, phần thân dưới cũng dần nhỏ lại, vảy trên người càng lúc càng nhiều, miệng cũng mở lớn ra.
“Cô muốn biến về nguyên hình à?” Tham Lang còn nói “Biến thành một con giun chẳng phải càng không làm được gì sao?”
Quỷ Ẩn lạnh lùng liếc anh ta một cái, quần áo được cởi ra hoàn toàn, thân bắt đầu cao hơn ban nãy, nửa người trên để trần, nửa người dưới dần biến thành thân rắn, vảy đen, có vài hoa văn màu đỏ.
“Vảy của cô cũng đẹp đấy, chỉ là không thể dùng được như vảy cứng người cá của tôi.” Tham Lang nghiêng đầu nhìn Quỷ Ẩn “Sao hả, xong chưa? Có vậy thôi à? Như vậy thì cứ đến đây, xem cô còn biết được thứ gì nào.”
“Đừng vội.” Quỷ Ẩn vừa nói chuyện, cái lưỡi đỏ đỏ cũng rụt ra rụt vào “Rất nhanh sẽ biết thôi.”
“Sao lại không vội, mấy giờ rồi, tôi còn phải về.” Tham Lang nhìn sắc trời, thở dài.
“Nếu tôi nhớ không lầm, lúc anh còn ở với Thiên Khu, chúng ta chưa bao giờ đánh nhau trực tiếp hết đúng không?” Quỷ Ẩn khẽ mỉm cười, không còn biến hóa gì nữa.
Tham Lang suy nghĩ một chút, gật gật đầu: “Hôm nay xem như lần đầu tiên.”
“Vậy Thiên Khu có từng nói cho anh biết, tôi là hóa xà không?” Quỷ Ẩn hỏi.
“Hóa xà? Là loài rắn gì hả?” Tham Lang không rõ “Không có, anh ta không nói, chỉ bảo cô là sát thủ của Xà tộc, rất lợi hại.”
Quỷ Ẩn nhếch miệng “Vậy thì đúng rồi.”
“Cái gì đúng rồi?” Tham Lang không kiễn nhẫn nữa “Nhanh đi nhanh đi, muốn đánh thì nhanh lên, người phụ nữ kia sáng sớm gọi tôi dậy mà không thấy tôi ở đó sẽ không xong đâu.”
“Không biết nên khó trách anh thấy tôi biến thân lại thờ ơ như thế.” Bên mép Quỷ Ẩn lộ ra nụ cười.
Trong lòng tôi hơi bất an, mà Thẩm Thiên Huy đột nhiên như nhớ ra điều gì, chợt “A” một tiếng, khiến sự bất an trong tôi càng rõ ràng hơn.
Nhưng cậu vừa nhìn một cái đã vội kêu lên kinh hãi: “Sao lại siết chặt như vậy, làm sao bây giờ? Chảy máu luôn rồi.”
Tôi đã đau đến chết lặng, cũng không có lòng dạ nào nghe xem cậu đang nói gì, chỉ nhìn không chớp mắt về phía Vu Dương, hi vọng một giây sau sẽ có kì tích xảy ra.
“Kéo đâu, kéo đâu.” Huyền Kỳ vội vội vàng vàng tìm dưới bàn trà, quẳng hết vật này đến vật kia ra, cuối cùng mới cầm một cây kéo đến.
Không ngờ rằng, dây thừng thoạt nhìn chỉ mảnh như sợi chỉ, nhưng lại vô cùng bền chắc, dù Huyền Kỳ cố hết sức thế nào, cũng không thể cắt đứt nó, lại càng khiến nó siết chặt hơn. Trước đó tôi có nghe Tham Lang gọi nó là “gân Bàn Long”, vậy có lẽ không phải là vật tầm thường gì rồi.
Diệu Diệu thấy tôi chảy máu càng lúc càng nhiều thì không nhịn được nữa, tung người nhảy mấy cái, ngậm cây kéo trong tay Huyền Kỳ chạy vào phòng, một lát sau để hóa thành hình người chạy ra, nói: “Đừng có cắt nữa, anh muốn tay chân chị đứt luôn à? Đối phó với thứ này thì dao kéo bình thường không làm được gì đâu, dùng chủy thủ bằng gỗ đào kia thử xem.”
Huyền Kỳ nhặt thanh chủy thủ đã bị ném qua một bên lên, nhìn lưỡi chủy thủ, hơi khó tin: “Có thể không? Vật này trông chả bén tí nào.”
Diệu Diệu “chậc” một tiếng: “Nhanh lên đi, cứ thử xem, chỉ vì em không thể đụng vào chủy thủ, nếu không em đã tự làm rồi.”
Huyền Kỳ nửa tin nửa ngờ, lấy chủy thủ, kề vào khe hở giữa hai tay tôi, kì diệu chính là, vừa rồi dù thế nào cũng không thể cắt được dây thừng, thanh chủy thủ này chỉ vừa chạm vào, dây thừng kia đã như sợi bông, cố sức một chút là đã cắt đứt.
Dây thừng đã đâm sâu vào da thịt, mặc dù là lấy ra từ từ, tôi vẫn đau đến ứa mồ hôi lạnh, cổ tay và cổ chân đầy máu, xem ra, nếu ban nãy tôi giãy dụa thêm mấy cái, không chừng đã không còn tay chân mất rồi. Nhưng giờ đây, mấy chuyện này không còn quan trọng nữa, ngay khi vừa được cởi trói, tôi không suy nghĩ nhiều, lập tức lao đến bên cạnh Vu Dương.
Anh lẳng lặng nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.
“Vu Dương?” Tôi kề sát vào, khẽ gọi anh một tiếng, lòng tràn đầy chờ mong anh sẽ như mọi khi, mở choàng mắt ra, khiến tôi giật thót mình.
Thế nhưng, kì tích lại không xuất hiện.
Mãi đến khi tôi nhìn thấy một giọt nước rơi xuống mặt Vu Dương, tôi mới nhận ra mình đang khóc.
Thật khó tin, thật khó tin mà, anh không phải yêu quái à? Yêu quái sao có thể chết dễ như vậy được? Anh không phải người lợi hại nhất trong chúng tôi sao? Người lợi hại nhất có thể bị dễ dàng đánh bại như vậy à? Anh không phải vẫn đang nỗ lực để cứu toàn tộc mình sao? Anh gánh vác trách nhiệm nặng nề như thế, sao có thể dễ dàng bị đánh bại?
Lưu Hà, Lưu Hà đâu? Không phải cô ta có khả năng làm người chết sống lại à? Không phải cô ta rất yêu Vu Dương sao? Tại sao không nhanh đến cứu anh?
“Diệu Diệu, nhanh đi gọi Lưu Hà.” Tôi quay đầu lại muốn hét to nhưng giọng nói lại khàn vô cùng, đôi môi cũng run run.
“Chị à…” Diệu Diệu không nhúc nhích, mặt ngượng ngùng.
“Nhanh đi đi!” Tôi lau nước mắt “Còn chậm trễ nữa e rằng sẽ không kịp.”
“Chị à, chị Lưu Hà…” Diệu Diệu muốn nói lại thôi.
Tôi không rảnh để nghĩ xem sao cô ấy lại có phản ứng như thế, chỉ một lòng muốn nhanh chóng gọi Lưu Hà đến: “Nhanh đi đi! Cô ta không phải có năng lực làm người chết sống lại à? Nhanh đi gọi cô ta, bất kể thế nào cũng phải để cô ta thử một lần, dù là cần Di Thiên châu, tôi cũng có thể lập tức móc ra cho cô ta.”
Diệu Diệu nghe thấy thế, dường như không biết nói gì cho phải, ngơ ngác nhìn tôi. Lúc này, trong viện bỗng truyền đến một tiếng nổ mạnh, khiến cô ấy như đã tìm được lí do để chạy đi.
“Em đi nhìn thử.” Cô ấy nói rồi vội chạy đi.
Mà tiếng nổ mạnh cũng nhắc nhỏ tôi, Tham Lang và Thẩm Thiên Huy đang chiến đấu với Quỷ Ẩn, nghĩ đến đến, sự hận thù trong tôi càng hừng hực như lửa, không thể kiềm chế, đầu óc tôi nóng lên, chạy về phía Huyền Kỳ, nhặt chủy thủ lên rồi xông ra ngoài.
Trận nổ vừa rồi là do pháp thuật hệ lửa của Thẩm Thiên Huy gây ra, trong không khí vẫn còn mùi cháy khét, sân vườn vừa mới được sửa không bao lâu nay lại trở nên hỗn độn. Quỷ Ẩn bị cả hai người vây khốn, không còn giữ được sự bình tĩnh như trước, áo da trên người bị rách lỗ chỗ, lộ ra làn da trắng và mấy vết thương chảy đầy máu.
“Cung trương huyền mãn, nhanh như tia chớp, cung Kim Cương!” Thẩm Thiên Huy làm động tác như giương cung, đồng thời đọc chú ngữ lên, trong tay nhanh chóng hiện ra một bộ cung tên màu trắng, sau đó, tay phải anh ta khẽ thả ra, một luồng khí bắn vụt về phía Quỷ Ảnh.
Quỷ Ảnh lúc này trước có móng vuốt của Tham Lang, sau có cung tên của Thẩm Thiên Huy, không thể chạy thoát, nhưng ngay khi mũi tên sắp đâm trúng, cô ta đột nhiên lộn một vòng trong không trung, vững vàng rơi xuống mặt đất.
Cứ như thế, Tham Lang đột nhiên trở thành mục tiêu của mũi tên, anh ta nhìn mũi tên đang ở ngay trước mặt mình, giật mình, theo bản năng hít một hơi rồi ngồi xổm xuống, mũi tên vụt qua tóc anh ta, biến mất trong bóng tối.
“Nhìn cho kĩ đi! Thật là càng giúp càng rối!” Tham Lang lớn tiếng oán trách, xoay người xông về phía Quỷ Ảnh.
“Thật ngại quá, xin lỗi xin lỗi.” Thẩm Thiên Huy thở hổn hển, hiển nhiên là sau khi chịu hai cú đánh đã khiến anh ta chịu chút thương tích, sau đó lại sử dụng phù chú liên tục, anh ta đã hơi kiệt sức.
Mà Quỷ Ẩn lúc này đang đưa lưng về phía tôi, thoạt nhìn cũng đã dần không chịu nổi.
Tôi chộp lấy cơ hội, muốn báo thù cho Vu Dương!
Nghĩ vậy, tôi lập tức dùng hai tay cầm chặt chủy thủ, đâm thẳng vào sau lưng cô ta.
Bên tai lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết, tôi còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy hoa cả mắt, một luồng sức mạnh ập đến, đánh tôi văng vào trong nhà, lăn mấy vòng mới có thể dừng lại.
“Woa, Thanh Loan lần này ra tay độc ác quá.” Tham Lang không ngờ tôi sẽ như vậy, sau khi hơi ngây người thì gật gật đầu, bật một ngón tay cái về phía tôi.
Quỷ Ẩn lảo đảo lùi về sau liên tiếp, chủy thủ vẫn còn đang cắm trên người cô ta, miệng vết thương bắt đầu bốc lên khói xanh lượn lờ, cô ta tàn bạo trợn mắt nhìn tôi, mắt mở lớn như sắp rách ra, sau đó lại kêu to một tiếng, trở tay rút chủy thủ ra, phóng phi tiêu về phía tôi. Cô ta đang đau đớn nên phi tiêu kia cũng kém chính xác, chủy thủ bay lướt qua tay tôi, đâm phập vào vách tường, sâu đến không thấy chuôi.
Tham Lang ngửa mặt lên trời cười dài, vô cùng đắc ý: “Con giun nhỏ, biết điều thì buông tay chịu trói đi.”
Nói rồi, móng nhọn lập tức lướt qua bên hông Quỷ Ẩn, cắt đứt sợi dây lấy đi túi đựng cỏ Bất Hủ và thuốc giải.
“Tên kia đã chết, anh còn muốn thứ này làm gì?” Quỷ Ẩn không chống cự, chỉ tựa vào tường thở dốc.
Tham Lang nghe vậy sửng sốt, nhìn nhìn túi, rồi lại nhìn nhìn cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói nhảm, anh ta sao có thể dễ chết như vậy được. Không phải cô rất thích lăng trì à? Được thôi, hôm nay tôi cho cô nếm thử thế nào là mùi vị bị lăng trì.”
Sau đó, anh ta quay đầu nói: “Diệu Diệu, lấy gân Bàn Long ra đây.”
Ngay lúc anh ta quay đầu, luồng ánh sáng xanh trong tay Quỷ Ẩn chợt lóe lên, gai Thanh Thương lập tức đâm về phía bụng của Tham Lang.
“Tham Lang!” Tôi không nhịn được kêu to.
Hai người bên kia mặt đối mặt, không ai nhúc nhích, Tham Lang mở to mắt, nhìn chằm chằm Qủy Ẩn, một lúc sau mới nhếch môi cười: “Cô ngoài đánh lén ra còn biết gì nữa hả?”
Sau đó, Tham Lang vung mạnh tay, khiến Quỷ Ẩn lảo đảo mấy cái, lui về sau mấy bước.
“Không sao.” Anh ta quay đầu nói với tôi “May là tôi phản ứng nhanh, nắm được tay cô ta, lui bụng về một chút, nếu không thì không biết sẽ ra sao nữa.”
“Anh cho rằng tôi chỉ biết đánh lén à?” Quỷ Ẩn hừ lạnh, yếu ớt nói.
Trái tim vừa mới bình tĩnh của tôi lại lập tức hẫng nhịp.
Tham Lang cũng không vì thế mà sợ hãi, không kiên nhẫn chau mày: “Bất kể là cô còn biết thứ gì, tóm lại, hôm nay cô phải chết.”
Vừa dứt lời, mấy tiếng rẹt rẹt nho nhỏ vang lên, áo Quỷ Ẩn đột nhiên rách ra.
“Cô xé áo quần làm gì?” Tham Lang rất kinh ngạc “Muốn dùng mỹ nhân kế à? Đáng tiếc, cô không phải loại tôi thích.”
Quỷ Ẩn không để ý đến anh ta, thân thể dần xuất hiện mấy cái vảy dài.
“Chẳng lẽ cô muốn biến thành loại tôi thích rồi dùng mỹ nhân kế với tôi?” Tham Lang bắt đầu nói nhảm.( =)) )
Quỷ Ẩn vẫn không nói chuyện, chân dần dính lại với nhau, phần thân dưới cũng dần nhỏ lại, vảy trên người càng lúc càng nhiều, miệng cũng mở lớn ra.
“Cô muốn biến về nguyên hình à?” Tham Lang còn nói “Biến thành một con giun chẳng phải càng không làm được gì sao?”
Quỷ Ẩn lạnh lùng liếc anh ta một cái, quần áo được cởi ra hoàn toàn, thân bắt đầu cao hơn ban nãy, nửa người trên để trần, nửa người dưới dần biến thành thân rắn, vảy đen, có vài hoa văn màu đỏ.
“Vảy của cô cũng đẹp đấy, chỉ là không thể dùng được như vảy cứng người cá của tôi.” Tham Lang nghiêng đầu nhìn Quỷ Ẩn “Sao hả, xong chưa? Có vậy thôi à? Như vậy thì cứ đến đây, xem cô còn biết được thứ gì nào.”
“Đừng vội.” Quỷ Ẩn vừa nói chuyện, cái lưỡi đỏ đỏ cũng rụt ra rụt vào “Rất nhanh sẽ biết thôi.”
“Sao lại không vội, mấy giờ rồi, tôi còn phải về.” Tham Lang nhìn sắc trời, thở dài.
“Nếu tôi nhớ không lầm, lúc anh còn ở với Thiên Khu, chúng ta chưa bao giờ đánh nhau trực tiếp hết đúng không?” Quỷ Ẩn khẽ mỉm cười, không còn biến hóa gì nữa.
Tham Lang suy nghĩ một chút, gật gật đầu: “Hôm nay xem như lần đầu tiên.”
“Vậy Thiên Khu có từng nói cho anh biết, tôi là hóa xà không?” Quỷ Ẩn hỏi.
“Hóa xà? Là loài rắn gì hả?” Tham Lang không rõ “Không có, anh ta không nói, chỉ bảo cô là sát thủ của Xà tộc, rất lợi hại.”
Quỷ Ẩn nhếch miệng “Vậy thì đúng rồi.”
“Cái gì đúng rồi?” Tham Lang không kiễn nhẫn nữa “Nhanh đi nhanh đi, muốn đánh thì nhanh lên, người phụ nữ kia sáng sớm gọi tôi dậy mà không thấy tôi ở đó sẽ không xong đâu.”
“Không biết nên khó trách anh thấy tôi biến thân lại thờ ơ như thế.” Bên mép Quỷ Ẩn lộ ra nụ cười.
Trong lòng tôi hơi bất an, mà Thẩm Thiên Huy đột nhiên như nhớ ra điều gì, chợt “A” một tiếng, khiến sự bất an trong tôi càng rõ ràng hơn.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
- bình luận