Cửu Biện Liên - Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
Chương trước- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cửu Biện Liên
Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
“Là do anh theo dõi hoàng tử của tộc bọn tôi trước, sau đó lạicòn xông vào đất của tộc bọn tôi, như thế đã là quá ghê tởm, giờ còn dám hỏi bọn tôi là ai nữa cơ à?” Một trong hai thanh niên nói.
Vu Dương không hiểu nổi, suy nghĩ một lúc, mới dần hiểu ra: “Con hồ ly nhỏ màu vàng ban nãy là hoàng tử nhà mấy người à?”
Hai thanh niên kia cũng không nói gì, chỉ trợn mắt nhìn anh.
“Hồ tộc?” Vu Dương nhìn xung quanh, mới ý thức được mình đã xôngvào địa bàn của người ta. Con hồ ly kia nhất định là đã phát hiện cóngười đi theo, nên mới dẫn dụ anh đến đây rồi đi tìm cứu binh.
“Đúng vậy.” Người thanh niên kia ngẩng đầu nói “Bọn tôi là Cửu Vĩ hồ lông vàng thuộc hoàng tộc. Đã biết rồi còn không nhanh chóng thả bọn tôi ra!”
Cửu Vĩ hồ, là một trong số hai tộc có số lượng tộc nhân đông đảovà có sức mạnh nhất. Vu Dương thầm cảm thấy may mắn, cũng may là vừa rồi anh không ra tay hạ sát, nếu không, cả đời này của anh đều sẽ bị cáibọn này đuổi giết mất.
“A, hai vị, thật xin lỗi, tôi cởi trói ngay đây.” Vu Dương xin lỗi một tiếng, tháo dây ra, “Tại hạ là….”
“Bọn tôi chả cần biết anh là ai!” Người thanh niên mang đao kia,vừa được tự do liền trầm giọng xen ngang lời Vu Dương, giơ đao lên địnhtấn công.
“Hãy nghe tôi nói.” Vu Dương tránh né, mong có cơ hội giải thích.
“Có gì để nói chứ.” Người thanh niên mang chùy vàng kia cũng gia nhập vào.
Vu Dương hơi bực bội, lại không dám ra tay bậy bạ. Thứ nhất, quảthật là mình đã đi theo hoàng tử của người ta trước, dù không có ý đồxấu gì, vả lại dáng vẻ mình cũng không phải dạng tốt lành gì, khó tráchngười ta lại hiểu lầm. Thứ hai, dưới chân mình đây, chính là địa bàn nhà người ta, yêu quái có ý thức rất mạnh mẽ về địa bàn, càng không thểlịch sự với người tự ý xông vào, cho dù có giết anh, cũng được xem làhoàn toàn hợp lý.
Thấy mình không có cơ hội nói chuyện, Vu Dương định rút lui. Thếnhưng hai thanh niên kia cứ một trước một sau chặn đường anh, dáng vẻ cứ như nhất định phải đưa anh vào chỗ chết vậy.
Vu Dương càng nóng giận hơn, anh nghĩ, các người đã bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩ, anh giơ tay lên hóa ra một vòng Ảm Hỏa.
Hai bên đánh nhau được mấy trăm chiêu, người thanh niên mang đao thấy tình thế có vẻ không ổn liền quăng ra một nhúm thuốc mê.
Vu Dương không kịp đề phòng, không ai ngờ đến, người của tộc Cửu Vĩ hồ lại dám dùng thủ đoạn như thế, lập tức hôn mê.
Hai thanh niên kia vô cùng đắc ý, sau khi điểm mấy huyệt đạo trên người Vu Dương mới sử dụng dây leo để cột chặt anh lại, vừa trói, haitên vừa mắng chửi không tiếc lời, lâu lâu còn đạp anh hai cái.
“Giết à?” Thanh niên cầm đao hỏi người còn lại.
Người kia hơi do dự: “Cứ giết luôn à? Không dẫn đến chỗ của trưởng lão à?”
“Không được!” Thanh niên cầm đao nói vô cùng cương quyết “Nhìndáng vẻ của hắn ta là đã biết có chuyện gì xảy ra rồi, cậu cảm thấytrưởng lão sẽ bỏ qua cho chúng ta à?”
Do dự một lúc, hai người quyết định giết Vu Dương.
Ngay khi đao được vung lên, từ trong rừng bỗng truyền đến mộtgiọng nói lười nhác: “Ồ thật trùng hợp, hôm nay vừa ra ngoài đã nghetiếng chim hỉ thước, cũng nghĩ chắc sắp được quý nhân, hóa ra là hai vịtuần tra của hoàng tộc đến đây.”
Tiếp theo đó là một cô gái mặc đồ đỏ thướt tha đi đến.
Mặt mũi cô ta tỉnh xảo, trông vô cùng kiều mị, tóc đen tán loạnnhư tơ lụa, ngực hơi lộ ra, áo bằng vải sa siêu mỏng, mơ hồ có thể thấyđược làn da nõn nà trên vai.
Hai thanh niên kia đỏ bừng cả mặt, thu hồi vũ khí, cung kính gọi: “Lưu Hà tiên tử.”
Nghe đến đó, tôi không nhịn được hỏi: “Đó là cô giáo Hồ à?”
Vu Dương khẽ mỉm cười: “Yêu quái thì không có họ, tên của cô ấy làLưu Hà, bởi vì dáng vẻ xinh đẹp nên được người khác gán thêm hai chữ‘tiên tử’ mà thôi.”
Nói xong, anh lại tiếp tục kể.
Lúc này, Lưu Hà cúi người nhìn Vu Dương, hỏi: “Ai vậy?”
“Tiên tử, kẻ này theo dõi hoàng tử của bọn tôi, còn tự tiện xôngvào đất của tộc ta, phải tiêu diệt.” người thanh niên mang chùy vàng nói vô cùng hùng hồn đầy lí lẽ.
“Đi theo thì đi theo, cũng đâu có làm gì hoàng tử của mấy người.” Lưu Hà lườm hắn ta một cái “Chưa kể, hoàng tử của mấy người cũng đâucòn nhỏ nữa, không phải cô nương, sao lại phải sợ ngài ấy bị người tahãm hại? Lại còn cái gì mà tự tiện xông vào địa bàn chứ, nơi này vốn làbiên cảnh, không cẩn thận vượt mấy bước cũng là chuyện bình thường.”
Hai thanh niên lập tức cứng họng, mặt lúc đỏ lúc trắng, trông rất khó coi.
Lưu Hà che miệng, ngáp một cái, nói: “Sáng sớm tôi ra ngoài háithuốc, đang mệt, định nghỉ ngơi trong rừng một chút, không ngờ mới ngủđược một lúc đã nghe tiếng đánh nhau ầm ĩ muốn chết. Không còn gì nhàmchán bằng đánh nhau, chỉ là, cái thuốc kia của anh hình nhưu cũng khôngtê, còn không? Cho tôi một bao đem về nghiên cứu?”
Mặt của người thanh niên kia lập tức trầm xuống, nhìn cô một cái, mắt hơi hiện lên vẻ chết chóc.
“Úi trời, thật đáng sợ, đừng nhìn tôi như vậy.” Lưu Hà vỗ ngựcmột cái, xoay người “Không có thuốc thì thôi, hai người chơi từ từ, tôiđi đây.”
Thấy cô ta xoay lưng, hai người đều tỏ vẻ vui mừng, không cần nghĩ nhiều, cầm vũ khí xông đến.
Lưu Hà tỏ vẻ bất ngờ, thây hai người kia xông đến mới vội vàng né tránh, quay đầu lại tỏ vẻ kinh sợ: “Làm gì vậy? Không chơi với ngườikia đi, tôi không rảnh đùa với hai người.”
Người thanh niên cầm chùy vàng hơi đảo mắt, cười hì hì nói: “Nghe nói Lưu Hà tiên tử không chỉ đẹp mà sức mạnh cũng không hề kém. Hôm nay hiếm có dịp được nhìn thấy, bọn tôi cũng muốn được dạy bảo mấy chiêu,tỉ thí một chút.”
Lưu Hà cười nhạt, bên môi hiện ra lúm đồng tiền nho nhỏ, khiến cô ta trông có vẻ rất ngọt ngào ngây thơ. Hai thanh niên nhìn đến sửngsốt.
“Vậy thì tỉ thí một chút cũng được.” Trong khi hai người kia ngây ngờ, chớp mắt, bóng dáng đỏ rực kia đã đến trước mặt họ.
Người thanh niên đứng đối diện quá sợ hãi, liền lui về sau mộtbước, lập tức có một cơn gió lạnh bay vút qua, mấy sợi tóc bị cắt đứt,cũng không thấy rõ lắm.
“Không phải muốn tỉ thí à? Ra tay đi.” Lưu Hà đứng trước mặt bọn họ, khẽ vẫy vẫy tay.
Hai thanh niên nhìn nhau rồi lại xông vào.
Hai bên vừa ra tay, Vu Dương đã dễ dàng nhận ra, thực lực của côgái này cũng không cách anh xa lắm, ban nãy lẽ ra anh đã có thể ra taytàn nhẫn hơn, nhưng vì bị tập kích bất ngờ, lúc này muốn thắng lại cầnhao tổn sức khỏe rất nhiều, anh nghĩ vậy liền không khỏi thầm lo lắngthay cô ta.
Hai thanh niên kia thấy thời gian đã trễ, sợ có thêm nhiều chuyện phiền toái, đánh được mấy hiệp, người thanh niên cầm đao kia lại dùngchiêu cũ, tung tất cả thuốc mê lên, khiến bột thuốc bay đầy trời.
Lưu Hà “a” một tiếng, chân liền mềm nhũn, ngã ngồi trên đất.
“Tiên tử, đắc tội rồi.” Hai thanh niên kia đến gần ôm quyền, kéo xuống một sợi dây leo trên cái cây gần đó.
“Không cần trói được không, vật đó sẽ làm da tôi bị thương.” LưuHà nói chuyện, hơi thở gấp “Tôi cũng đã rơi vào tay hai người rồi, tôicũng không còn gì để nói, chỉ mong các người đừng để tôi chết quá khóxem thôi.”
Hai người kia nhìn nhau cười một tiếng, vẻ mặt của người thanh niên cầm chùy vàng hơi bỉ ổi.
“Các người muốn làm gì? Đừng có qua đây!” Lưu Hà hoảng hốt, lạnh lùng nói.
“Chúng tôi muốn làm gì, người đã duyệt vô số người như tiên tửđây, chắc biết rõ mà.” Hai người cười vô cùng hèn mọn, từ từ đến gần.
Lưu Hà cúi đầu suy nghĩ, vẻ mặt như cam chịu.
Vu Dương nằm trên đất nhìn thấy tình cảnh như thế, hận không thểnghiền xương bọn chúng thành tro, bất đắc dĩ, cảm giác chết lặng trênngười càng lúc càng mạnh, ngay cả việc nói chuyện cũng cảm thấy rất khó.
Hai người đi đến trước mặt Lưu Hà, bắt đầu động tay động chân với cô ta. Thoạt nhìn Lưu Hà không kháng cự, ngược lại còn khẽ mỉm cười.Bọn họ thấy thế liền được voi đòi tiên, tên thanh niên dùng đao ôm cổLưu Hà, muốn hôn lên gương mặt cô ta.
Vu Dương nhắm mắt, không đành lòng nhìn nữa.
Đột nhiên, một tiếng kêu to vang lên, anh mở mắt nhìn, phát hiệntên kia trợn trắng mắt, cả người co rúm ngã trên đất, miệng sùi bọt mép.
Người còn lại cúi đầu nhìn bạn mình, vẻ mặt kinh ngạc, chân tayluống cuống đứng một lúc, mới nhớ ra phải chạy trốn, hắn ta chạy đượcmấy bước, Lưu Hà lại nhấc tay, kéo hắn ta trở lại, sau đó, nhanh tay đập trên người hắn ta mấy cái, hắn ta lập tức mềm nhũn ngã lên đất, khôngthể động đậy.
Hắn vô cùng sợ hãi, liên tục cầu xin tha thứ: “Tiên tử, tha cho bọn tôi đi, bọn tôi không cố ý muốn mạo phạm đâu!”
Lưu Hà không trả lời, lấy ra một bình sứ nhỏ, kéo nút lọ, trútvào dưới mũi của tên thanh niên đang nằm co rúm dưới đất, không lâu sau, hắn ta liền tỉnh táo lại, chỉ là vẫn không để động đậy.
Sau đó, Lưu Hà khụt khịt mũi, ngửi mùi thuốc trong không khí, bất đắc dĩ nói: “Chậc, hai người không biết thật hay là trí nhớ quá kémvậy? Tôi đây là người làm thuốc, một chút bột phấn từ xướng của Xà tộclà đã muốn bắt tôi? Hoàng tộc lại có thể nuôi được hai kẻ thối nát nhưhai người, xem ra lần này Kim Hồ vương chắc là tức chết mất.”
Vừa nghe đến đây, hai thanh niên sợ đến trắng cả mặt, không nhịnđược gào to: “Tiên tử, tha cho bọn tôi đi, chúng tôi không dám nữa,không dám nữa, đừng đưa bọn tôi đến chỗ trưởng lão, van xin cô!”
Lưu Hà bỗng nghĩ đến điều gì, đột nhiên ngồi xổm xuống cẩn thậnđánh giá hai người họ, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng; “Hai người nghĩ thếnày được không? Tôi gần đây mới nghiên cứu một loại thuốc mới, nếu haingười chịu thay tôi nếm thử vài loại thảo dược, làm thí nghiệm, tôi sẽbáo cho Xích trưởng lão và Kim trưởng lão, để cho hai người họ miễn tội cho hai người, đày đến Thần Nông bọn tôi ở.”
Hai người nhìn nhau, không thể đưa ra quyết định.
“Như vậy không ổn à, chỉ cần đi theo làm chút thí nghiệm thôi mà.” Tôi không hiểu lắm, sao bọn họ lại do dự.
Vu Dương cười cười, nói: “Lưu Hà thích nghiên cứu các loại thuốc likì cổ quái, mấy thứ cô ấy làm, có lần khiến cho người uống phải sốngkhông bằng chết, nhưng cũng có người sau khi uống thuốc cô ấy làm, thính giác lại trở nên vô cùng nhạy bén.”
“Như vậy có gì không ổn?” Tôi vẫn chưa hiểu lắm.
“Chỉ là nhạy bén hơn bình thường một chút, đương nhiên là tốt.” VuDương giải thích “Nhưng nếu nhạy bén đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũngnghe được, đinh tai nhức óc vô cùng, vậy thì thật đáng sợ. Cô có biếtngười kia cuối cùng đã chết thế nào không? Lúc Lưu Hà nghiên cứu thuốcgiải, vô tình làm rơi cái cối đá xuống đất, người đó bị âm thanh nàykhiến cho chết ngay tại chỗ.”
Vu Dương không hiểu nổi, suy nghĩ một lúc, mới dần hiểu ra: “Con hồ ly nhỏ màu vàng ban nãy là hoàng tử nhà mấy người à?”
Hai thanh niên kia cũng không nói gì, chỉ trợn mắt nhìn anh.
“Hồ tộc?” Vu Dương nhìn xung quanh, mới ý thức được mình đã xôngvào địa bàn của người ta. Con hồ ly kia nhất định là đã phát hiện cóngười đi theo, nên mới dẫn dụ anh đến đây rồi đi tìm cứu binh.
“Đúng vậy.” Người thanh niên kia ngẩng đầu nói “Bọn tôi là Cửu Vĩ hồ lông vàng thuộc hoàng tộc. Đã biết rồi còn không nhanh chóng thả bọn tôi ra!”
Cửu Vĩ hồ, là một trong số hai tộc có số lượng tộc nhân đông đảovà có sức mạnh nhất. Vu Dương thầm cảm thấy may mắn, cũng may là vừa rồi anh không ra tay hạ sát, nếu không, cả đời này của anh đều sẽ bị cáibọn này đuổi giết mất.
“A, hai vị, thật xin lỗi, tôi cởi trói ngay đây.” Vu Dương xin lỗi một tiếng, tháo dây ra, “Tại hạ là….”
“Bọn tôi chả cần biết anh là ai!” Người thanh niên mang đao kia,vừa được tự do liền trầm giọng xen ngang lời Vu Dương, giơ đao lên địnhtấn công.
“Hãy nghe tôi nói.” Vu Dương tránh né, mong có cơ hội giải thích.
“Có gì để nói chứ.” Người thanh niên mang chùy vàng kia cũng gia nhập vào.
Vu Dương hơi bực bội, lại không dám ra tay bậy bạ. Thứ nhất, quảthật là mình đã đi theo hoàng tử của người ta trước, dù không có ý đồxấu gì, vả lại dáng vẻ mình cũng không phải dạng tốt lành gì, khó tráchngười ta lại hiểu lầm. Thứ hai, dưới chân mình đây, chính là địa bàn nhà người ta, yêu quái có ý thức rất mạnh mẽ về địa bàn, càng không thểlịch sự với người tự ý xông vào, cho dù có giết anh, cũng được xem làhoàn toàn hợp lý.
Thấy mình không có cơ hội nói chuyện, Vu Dương định rút lui. Thếnhưng hai thanh niên kia cứ một trước một sau chặn đường anh, dáng vẻ cứ như nhất định phải đưa anh vào chỗ chết vậy.
Vu Dương càng nóng giận hơn, anh nghĩ, các người đã bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩ, anh giơ tay lên hóa ra một vòng Ảm Hỏa.
Hai bên đánh nhau được mấy trăm chiêu, người thanh niên mang đao thấy tình thế có vẻ không ổn liền quăng ra một nhúm thuốc mê.
Vu Dương không kịp đề phòng, không ai ngờ đến, người của tộc Cửu Vĩ hồ lại dám dùng thủ đoạn như thế, lập tức hôn mê.
Hai thanh niên kia vô cùng đắc ý, sau khi điểm mấy huyệt đạo trên người Vu Dương mới sử dụng dây leo để cột chặt anh lại, vừa trói, haitên vừa mắng chửi không tiếc lời, lâu lâu còn đạp anh hai cái.
“Giết à?” Thanh niên cầm đao hỏi người còn lại.
Người kia hơi do dự: “Cứ giết luôn à? Không dẫn đến chỗ của trưởng lão à?”
“Không được!” Thanh niên cầm đao nói vô cùng cương quyết “Nhìndáng vẻ của hắn ta là đã biết có chuyện gì xảy ra rồi, cậu cảm thấytrưởng lão sẽ bỏ qua cho chúng ta à?”
Do dự một lúc, hai người quyết định giết Vu Dương.
Ngay khi đao được vung lên, từ trong rừng bỗng truyền đến mộtgiọng nói lười nhác: “Ồ thật trùng hợp, hôm nay vừa ra ngoài đã nghetiếng chim hỉ thước, cũng nghĩ chắc sắp được quý nhân, hóa ra là hai vịtuần tra của hoàng tộc đến đây.”
Tiếp theo đó là một cô gái mặc đồ đỏ thướt tha đi đến.
Mặt mũi cô ta tỉnh xảo, trông vô cùng kiều mị, tóc đen tán loạnnhư tơ lụa, ngực hơi lộ ra, áo bằng vải sa siêu mỏng, mơ hồ có thể thấyđược làn da nõn nà trên vai.
Hai thanh niên kia đỏ bừng cả mặt, thu hồi vũ khí, cung kính gọi: “Lưu Hà tiên tử.”
Nghe đến đó, tôi không nhịn được hỏi: “Đó là cô giáo Hồ à?”
Vu Dương khẽ mỉm cười: “Yêu quái thì không có họ, tên của cô ấy làLưu Hà, bởi vì dáng vẻ xinh đẹp nên được người khác gán thêm hai chữ‘tiên tử’ mà thôi.”
Nói xong, anh lại tiếp tục kể.
Lúc này, Lưu Hà cúi người nhìn Vu Dương, hỏi: “Ai vậy?”
“Tiên tử, kẻ này theo dõi hoàng tử của bọn tôi, còn tự tiện xôngvào đất của tộc ta, phải tiêu diệt.” người thanh niên mang chùy vàng nói vô cùng hùng hồn đầy lí lẽ.
“Đi theo thì đi theo, cũng đâu có làm gì hoàng tử của mấy người.” Lưu Hà lườm hắn ta một cái “Chưa kể, hoàng tử của mấy người cũng đâucòn nhỏ nữa, không phải cô nương, sao lại phải sợ ngài ấy bị người tahãm hại? Lại còn cái gì mà tự tiện xông vào địa bàn chứ, nơi này vốn làbiên cảnh, không cẩn thận vượt mấy bước cũng là chuyện bình thường.”
Hai thanh niên lập tức cứng họng, mặt lúc đỏ lúc trắng, trông rất khó coi.
Lưu Hà che miệng, ngáp một cái, nói: “Sáng sớm tôi ra ngoài háithuốc, đang mệt, định nghỉ ngơi trong rừng một chút, không ngờ mới ngủđược một lúc đã nghe tiếng đánh nhau ầm ĩ muốn chết. Không còn gì nhàmchán bằng đánh nhau, chỉ là, cái thuốc kia của anh hình nhưu cũng khôngtê, còn không? Cho tôi một bao đem về nghiên cứu?”
Mặt của người thanh niên kia lập tức trầm xuống, nhìn cô một cái, mắt hơi hiện lên vẻ chết chóc.
“Úi trời, thật đáng sợ, đừng nhìn tôi như vậy.” Lưu Hà vỗ ngựcmột cái, xoay người “Không có thuốc thì thôi, hai người chơi từ từ, tôiđi đây.”
Thấy cô ta xoay lưng, hai người đều tỏ vẻ vui mừng, không cần nghĩ nhiều, cầm vũ khí xông đến.
Lưu Hà tỏ vẻ bất ngờ, thây hai người kia xông đến mới vội vàng né tránh, quay đầu lại tỏ vẻ kinh sợ: “Làm gì vậy? Không chơi với ngườikia đi, tôi không rảnh đùa với hai người.”
Người thanh niên cầm chùy vàng hơi đảo mắt, cười hì hì nói: “Nghe nói Lưu Hà tiên tử không chỉ đẹp mà sức mạnh cũng không hề kém. Hôm nay hiếm có dịp được nhìn thấy, bọn tôi cũng muốn được dạy bảo mấy chiêu,tỉ thí một chút.”
Lưu Hà cười nhạt, bên môi hiện ra lúm đồng tiền nho nhỏ, khiến cô ta trông có vẻ rất ngọt ngào ngây thơ. Hai thanh niên nhìn đến sửngsốt.
“Vậy thì tỉ thí một chút cũng được.” Trong khi hai người kia ngây ngờ, chớp mắt, bóng dáng đỏ rực kia đã đến trước mặt họ.
Người thanh niên đứng đối diện quá sợ hãi, liền lui về sau mộtbước, lập tức có một cơn gió lạnh bay vút qua, mấy sợi tóc bị cắt đứt,cũng không thấy rõ lắm.
“Không phải muốn tỉ thí à? Ra tay đi.” Lưu Hà đứng trước mặt bọn họ, khẽ vẫy vẫy tay.
Hai thanh niên nhìn nhau rồi lại xông vào.
Hai bên vừa ra tay, Vu Dương đã dễ dàng nhận ra, thực lực của côgái này cũng không cách anh xa lắm, ban nãy lẽ ra anh đã có thể ra taytàn nhẫn hơn, nhưng vì bị tập kích bất ngờ, lúc này muốn thắng lại cầnhao tổn sức khỏe rất nhiều, anh nghĩ vậy liền không khỏi thầm lo lắngthay cô ta.
Hai thanh niên kia thấy thời gian đã trễ, sợ có thêm nhiều chuyện phiền toái, đánh được mấy hiệp, người thanh niên cầm đao kia lại dùngchiêu cũ, tung tất cả thuốc mê lên, khiến bột thuốc bay đầy trời.
Lưu Hà “a” một tiếng, chân liền mềm nhũn, ngã ngồi trên đất.
“Tiên tử, đắc tội rồi.” Hai thanh niên kia đến gần ôm quyền, kéo xuống một sợi dây leo trên cái cây gần đó.
“Không cần trói được không, vật đó sẽ làm da tôi bị thương.” LưuHà nói chuyện, hơi thở gấp “Tôi cũng đã rơi vào tay hai người rồi, tôicũng không còn gì để nói, chỉ mong các người đừng để tôi chết quá khóxem thôi.”
Hai người kia nhìn nhau cười một tiếng, vẻ mặt của người thanh niên cầm chùy vàng hơi bỉ ổi.
“Các người muốn làm gì? Đừng có qua đây!” Lưu Hà hoảng hốt, lạnh lùng nói.
“Chúng tôi muốn làm gì, người đã duyệt vô số người như tiên tửđây, chắc biết rõ mà.” Hai người cười vô cùng hèn mọn, từ từ đến gần.
Lưu Hà cúi đầu suy nghĩ, vẻ mặt như cam chịu.
Vu Dương nằm trên đất nhìn thấy tình cảnh như thế, hận không thểnghiền xương bọn chúng thành tro, bất đắc dĩ, cảm giác chết lặng trênngười càng lúc càng mạnh, ngay cả việc nói chuyện cũng cảm thấy rất khó.
Hai người đi đến trước mặt Lưu Hà, bắt đầu động tay động chân với cô ta. Thoạt nhìn Lưu Hà không kháng cự, ngược lại còn khẽ mỉm cười.Bọn họ thấy thế liền được voi đòi tiên, tên thanh niên dùng đao ôm cổLưu Hà, muốn hôn lên gương mặt cô ta.
Vu Dương nhắm mắt, không đành lòng nhìn nữa.
Đột nhiên, một tiếng kêu to vang lên, anh mở mắt nhìn, phát hiệntên kia trợn trắng mắt, cả người co rúm ngã trên đất, miệng sùi bọt mép.
Người còn lại cúi đầu nhìn bạn mình, vẻ mặt kinh ngạc, chân tayluống cuống đứng một lúc, mới nhớ ra phải chạy trốn, hắn ta chạy đượcmấy bước, Lưu Hà lại nhấc tay, kéo hắn ta trở lại, sau đó, nhanh tay đập trên người hắn ta mấy cái, hắn ta lập tức mềm nhũn ngã lên đất, khôngthể động đậy.
Hắn vô cùng sợ hãi, liên tục cầu xin tha thứ: “Tiên tử, tha cho bọn tôi đi, bọn tôi không cố ý muốn mạo phạm đâu!”
Lưu Hà không trả lời, lấy ra một bình sứ nhỏ, kéo nút lọ, trútvào dưới mũi của tên thanh niên đang nằm co rúm dưới đất, không lâu sau, hắn ta liền tỉnh táo lại, chỉ là vẫn không để động đậy.
Sau đó, Lưu Hà khụt khịt mũi, ngửi mùi thuốc trong không khí, bất đắc dĩ nói: “Chậc, hai người không biết thật hay là trí nhớ quá kémvậy? Tôi đây là người làm thuốc, một chút bột phấn từ xướng của Xà tộclà đã muốn bắt tôi? Hoàng tộc lại có thể nuôi được hai kẻ thối nát nhưhai người, xem ra lần này Kim Hồ vương chắc là tức chết mất.”
Vừa nghe đến đây, hai thanh niên sợ đến trắng cả mặt, không nhịnđược gào to: “Tiên tử, tha cho bọn tôi đi, chúng tôi không dám nữa,không dám nữa, đừng đưa bọn tôi đến chỗ trưởng lão, van xin cô!”
Lưu Hà bỗng nghĩ đến điều gì, đột nhiên ngồi xổm xuống cẩn thậnđánh giá hai người họ, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng; “Hai người nghĩ thếnày được không? Tôi gần đây mới nghiên cứu một loại thuốc mới, nếu haingười chịu thay tôi nếm thử vài loại thảo dược, làm thí nghiệm, tôi sẽbáo cho Xích trưởng lão và Kim trưởng lão, để cho hai người họ miễn tội cho hai người, đày đến Thần Nông bọn tôi ở.”
Hai người nhìn nhau, không thể đưa ra quyết định.
“Như vậy không ổn à, chỉ cần đi theo làm chút thí nghiệm thôi mà.” Tôi không hiểu lắm, sao bọn họ lại do dự.
Vu Dương cười cười, nói: “Lưu Hà thích nghiên cứu các loại thuốc likì cổ quái, mấy thứ cô ấy làm, có lần khiến cho người uống phải sốngkhông bằng chết, nhưng cũng có người sau khi uống thuốc cô ấy làm, thính giác lại trở nên vô cùng nhạy bén.”
“Như vậy có gì không ổn?” Tôi vẫn chưa hiểu lắm.
“Chỉ là nhạy bén hơn bình thường một chút, đương nhiên là tốt.” VuDương giải thích “Nhưng nếu nhạy bén đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũngnghe được, đinh tai nhức óc vô cùng, vậy thì thật đáng sợ. Cô có biếtngười kia cuối cùng đã chết thế nào không? Lúc Lưu Hà nghiên cứu thuốcgiải, vô tình làm rơi cái cối đá xuống đất, người đó bị âm thanh nàykhiến cho chết ngay tại chỗ.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc