Cửu Biện Liên - Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
Chương trước- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cửu Biện Liên
Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
Tôi khẳng định người hôm qua tấn công tôi chính là kẻ phạm tội giếtngười đang bị truy nã, nhưng khi cầm lấy điện thoại, tôi lại do dự.
Một mặt, tôi không biết phải giải thích những chuyện tối qua như thế nào.
Thẩm Thiên Huy và Vu Dương tất nhiên sẽ không tiện ra mặt, nếu chỉ có tôi và Huyền Kỳ, hai sinh viên bình thường, tay không tấc sắt lại xôngvào đọ sức với một tên cầm dao — nhìn dấu vết trong sân nhà tôi, hẳn làmột trận đánh nhau vô cùng liều mạng —- nhưng lại không ai bị thương đổmáu, chuyện này cũng không phải không thể, nhưng ít nhiều gì cũng có sựkì quái.
Vả lại, đối mặt với mấy vị cảnh sát có trực giác vô cùng nhạy cảm,nếu nói thật, chắc chắn họ sẽ không tin chúng tôi, nhưng nếu nói gì đócó sơ sót, cũng có thể bị phát hiện, không chừng sẽ đưa đến nhiều phiềntoái không cần thiết.
Mặt khác, trong sân lúc này vô cùng lộn xộn, không chỉ đầy mảnh kínhvỡ từ cửa sổ, lúc Thẩm Thiên Huy làm phù chú nổ tung kia, còn làm chobùn đất văng tung tóe, khiến chỗ đó bị cháy thành một mảng đen sì, tìnhcảnh như thế, lấy gì mà giải thích đây?
Lúc tôi đang chưa quyết định được, chiếc điện thoại vốn ít người gọi đến, lại đột nhiên vang lên.
“Tôi là Diêu đội.” Người bên kia điện thoại nói ra thân phận của mình.
Tôi sửng sốt, theo bản năng cảm thấy ông gọi là vì —- chuyện vừa xảy ra.
Diêu đội nói rất nhanh, nhanh đến mức tôi suýt không nghe kịp, nhưngcũng nói rất ngắn gọn, chỉ bảo tôi và Huyền Kỳ qua đó một chuyến, bảochúng tôi ở nhà chờ, một lúc nữa sẽ lái xe sang đón.
Cúp máy xong, Huyền Kỳ vừa nghe tôi nhắc đến Diêu đội, cũng suy nghĩ giống hệt tôi.
“Không chừng là vì chuyện của tên tội phạm giết người kia.” Thẩm Thiên Huy đoán.
“Không biết.” Tôi cũng không đồng ý “Nếu như họ đã thông báo khắp nơi muốn bắt người này, hẳn là sẽ không nghĩ đến mấy chuyện kì quái gì đâunhỉ.”
Thẩm Thiên Huy cười cười, không nói gì nữa, chỉ bảo cứ đi thử xem sao.
Tôi rảnh rỗi nói chuyện phiếm với anh ta vài câu, không lâu sau đãnghe thấy tiếng gõ cửa. Bên ngoài có đậu một chiếc xe màu đen, rèm cửasổ kéo kín mít. Thấy chúng tôi lên xe, ông mới gật gật đầu, cười cười,sau đó không quay lại nhìn chúng tôi nữa.
Trước khi lên xe, tôi vô tình nhìn về phía chiếc cửa sổ của nhà bêncạnh, lờ mờ thấy gương mặt của Tần Long, sau đó lại không thấy đâu nữa.
Còi xe cảnh sát réo vang, chúng tôi nhanh chóng đến cục cảnh sát, đi vào phòng tiếp khách.
Diêu đội dẫn chúng tôi vào phòng ngồi, cho chúng tôi mỗi người một tách trà, cũng không nói gì, chỉ cau mày hút thuốc lá.
“Xảy ra chuyện gì ạ?” Huyền Kỳ không nhịn được hỏi.
Diêu đội thở mạnh ra một hơi khói, lại thở dài thườn thượt: “Hai người có xem tin tức tối qua không?”
Nghe vậy, tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau một cái, xem ra Thẩm Thiên Huy đoán đúng.
“Có phải vụ án một nhà ba người bị giết không?” Tôi không muốn nói quanh co.
Diêu đội gật gật đầu: “Cảnh sát bên kia theo đuôi hắn ta một quãngđường dài, phát hiện hắn ta trốn xuống đây, chúng tôi đành phải hỗ trợ,Cũng rất khéo, người dẫn đội bên kia là một chiến hữu của tôi, tối quachúng tôi bàn với nhau về một số chi tiết trong vụ án, sau đó tôi mớinghĩ đến việc gọi hai người sang đây phân tích thử xem….”
Huyền Kỳ bật cười: “Diêu đội, ông đúng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”
Diêu đội cười miễn cưỡng, vừa nhả thêm một ngụm khói nữa rồi nói:“Chuyện hôm nay tôi nói với hai người, tuyệt đối phải giữ bí mật.”
Thấy chúng tôi đều gật gật đầu, ông mới tiếp tục nói: “Theo vị chiếnhữu kia của tôi nói, lúc ấy, nhóm của ông ấy là người đầu tiên đến hiệntrường, người báo cảnh sát chính là chủ cho thuê nhà, người đó đã hoảngsợ đến co quắp cả người, há mồm run rẩy ngồi trước cửa, mấy người họphải hỏi anh ta mấy lần anh ta mới nhớ đến việc lấy chìa khóa mở cửa ra. Vừa mở cửa, mùi thi thể thối rữa liền bốc lên khiến mọi người đều suýtói, tình cảnh trong phòng quả thật là thê thảm không nỡ nhìn, khắp nơiđều là máu, thi thể ba người kia đều đã biến dạng.”
Tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhớ đến “câu chuyện kinh khủng” kia của Tần Long.
“Bên nghiệm thi sau đó có nói cho ông ấy biết, nguyên nhân cái chếtcủa ba người là do mất máu quá nhiều, mà lí do dẫn đến mất máu, chính là thận của ba người họ đều bị người khác cắt đi.”
Huyền Kỳ đang uống trà, nghe thấy câu này, lập tức phun cả nước: “Thận của ba người đều bị cắt đi?”
Diêu đội gật gật đầu: “Sau khi điều tra rõ thân phận của người chết,họ mới biết ba người này là người cùng một nhà, cũng chỉ là những ngườibình thường, quan hệ với mọi người xung quanh cũng rất đơn giản, khôngcó kẻ thù, cũng không có dính líu đến lợi ích của bất cứ ai, đứa con học lớp mười một, thành tích bình thường. Cảnh sát bên kia cũng đến nhà của mấy người kia xem thử, cũng không hề phát hiện dấu vết bị đột nhập,trong nhà cũng không hề có dấu vết ẩu đả.”
“Ba người đó có phải bị hạ thuốc mê không?” Huyền Kỳ không nhịn được hỏi.
Diêu đội hơi kinh ngạc: “Sao cậu biết?”
Huyền Kỳ sửng sốt, sau đó mới phát hiện mình lỡ miệng, vội giảithích: “Ặc, bởi vì, nếu muốn cắt thận của người ta, nhất định phải hạthuốc mê, nếu không thì sẽ rất khó.”
Diêu đội nghĩ cũng thấy đúng: “Ừm, đúng vậy. Trong cơ thể của bangười họ quả thật có xét nghiệm ra được thành phần của thuốc mê, sau khi tra ra thì phát hiện nước trà trên bàn có vấn đề. Sau khi tổng hợp lại, bên cảnh sát khẳng định là do người quen gây án, sau đó họ lại điều tra thêm, cuối cùng phát hiện, bác sĩ khoa ngoại nhà bên cạnh có khả nghilớn nhất.”
“Bác sĩ kia có con cái gì không?” Tôi bật thốt lên, không chừng cóthể tìm được thân thích của hắn ta, hoặc ít nhất là người có liên quanđến hắn.
“Không có, tại sao lại hỏi vậy?” Vẻ mặt Diêu đội hơi khó hiểu.
“Có lẽ…có lẽ….” Tôi cũng phát hiện mình lỡ miệng “Không chừng nguyênnhân là do hai đứa con của hai nhà cãi cọ hoặc là con của bác sĩ kia bịsỉ nhục gì đó.”
Không ngờ nghi vấn này lập tức bị bác bỏ.
Diêu đội nhìn tôi một lúc, lắc đầu nói: “Không có. Bác sĩ này cònđang thực tập, còn độc thân, cũng không có bạn gái. Quan hệ giữa hắn tavà đồng nghiệp rất đơn giản, lại là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹhắn cũng chỉ là nông dân. Hắn ta ngoài việc đi làm, thì cũng chỉ ở nhà,cũng không gặp gỡ đồng nghiệp quá nhiều. Dựa theo ngôn ngữ của mấy người trẻ tuổi các cô, hắn ta quả thật là một trạch nam* chính hiệu.”
(*trạch nam: người chỉ thích quanh quẩn ở nhà, không thích đi đâu khác.)
“Tại sao lại nghi ngờ hắn?” Huyền Kỳ uống nước, nét mặt đã hơi có vẻ khác thường.
“Bời vì sau khi hỏi qua chủ cho thuê nhà, người đi thuê phòng chínhlà hắn ta.” Diêu đội nói “Hơn nữa, sau khi khám nghiệm tử thi, thủ phápcắt nội tạng của kẻ gây án vô cùng thành thạo, hẳn là một kẻ chuyênnghiệp. Mấu chốt chính là, theo phản ứng của mấy người hàng xóm, tên bác sĩ này rất thường lui tới với gia đình này, quan hệ không tồi, đêm xảyra án mạng, có người nhìn thấy hắn ta cầm bao đựng lá trà, gõ cửa nhà kế bên.”
Nói rồi, ông đột nhiên dừng lại, hơi sững sờ.
“Sau đó thì sao?” Huyền Kỳ thấy ông không nói, lại hỏi tiếp.
Lúc này tàn thuốc trong tay Diêu đội đột nhiên rơi xuống trúng ngóntay ông, ông bị nóng liền vùi điếu thuốc vào tàn gạt, nhưng lại quên mất trong đó có bỏ vỏ của túi pha trà ban nãy, ngay lập tức, trong gạt tànbốc lên một luồng khói xanh lét, đồng thời, một mùi khét nồng nặc trànkhắp phòng, ông luống cuống đổ chút nước trà vào, rồi phủi phủi bụi bámtrên quần áo.
Sau khi xong xuôi, ông mới tiếp tục nói: “Vốn là chiến hữu kia củatôi cho rằng mục đích của tên bác sĩ là đem bán nội tạng của ba ngườikia, thận là một bộ phận rất hút hàng ở chợ đen, nhưng tra đến tra đi,mấy tên chuyên bán nội tạng kiếm tiền cũng bắt được mấy tên, nhưng lạikhông ai có quen biết với tên bác sĩ kia. Sau đó, mấy người họ lại nghĩtheo hướng hắn ta là một tên giết người biến thái, nhưng sau khi xem xét kết quả giám định tinh thần trước khi vào nghề còn lưu lại ở nơi hắntừng làm việc, chứng minh rằng tinh thần của hắn ta hoàn toàn bìnhthường, nhưng mấy quả thận kia lại không ai tìm được.”
“Chôn? Có lẽ vậy?” Huyền Kỳ thuận miệng đoán.
“Chiến hữu của tôi nói với tôi, họ đã dùng rất nhiều biện pháp, cũngkhông thu hoạch được gì, cuối cùng, không còn cách nào, đành lén đi bóimột quẻ, nhưng kết quả quẻ bói đều khiến bọn họ sởn cả gai ốc.” Diêu đội nói rồi, lại cầm một điếu thuốc lên “Thầy bói nói, không tìm được thậnđâu, bị người ta ăn mất rồi.”
Ngay lập tức, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một câu hỏi —- Tần Long rốt cuộc là ai?
Huyền Kỳ sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên cười bảo: “Người đó cố ý lừabịp à, không chừng là chôn trong đất rồi bị chó hoang mèo hoang ăn mấtđó.”
“Lúc ấy tôi cũng bảo vậy.” Diêu đội khẽ gật đầu “Nhưng ông bạn tôibảo, thầy bói đã nói rõ ràng là bị “người ta” ăn hết, hơn nữa, nếu nhưchó hoang mèo hoang bới được thận từ trong lòng đất, lẽ ra chỗ đó đãphải có dấu vết.”
Im lặng một lúc, Huyền Kỳ hỏi: “Như vậy, Diêu đội tìm chúng tôi là muốn biết cái gì?”
“Hai người có cách nào để biết mấy quả thận kia đang ở đâu không?”lời nói của Diêu đội khiến cả hai chúng tôi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
“Không thể nào, chúng tôi đâu biết bói toán.” Tôi nói.
Diêu đội vỗ cằm, lại nói: “Vậy hai người có cách nào khác không, cóphải tên này cũng giống như bạn học trước kia của hai người, bị thứ gìnhập vào không?”
“Vậy thì cũng phải nhìn thấy hắn ta thì mới biết được.” Huyền Kỳ nhún nhún vai, tỏ vẻ mình hết cách.
Diêu đội muốn nói lại thôi, sau đó lại bị tiếng chuông điện thoại xen ngang, ông bắt điện thoại, mới nghe được một lúc thì mặt đã biến sắc.
“Tôi phải đi.” Nói xong ông lập tức cúp điện thoại, hối hả chạy đi“Vừa nhận được tin báo án, tối qua lại có người chết, cũng bị moi thận.”
Chúng tôi nghe vậy không khỏi nhìn nhau.
“Diêu đội, khoan đã.” Tôi vội kéo ông “Tên bác sĩ kia, có phải là người đã được đưa trên tin tức kia không?”
Diêu đội lại gật đầu, lại muốn đi.
“Có phải ở chỗ sống mũi của hắn ta có một vết sẹo rất sâu?” Tôi kéo ông, lại hỏi.
“Đúng vậy, trên hình cũng thấy rất rõ mà.” Diêu đội bối rối “Tôi thật sự cần phải đi, hai người về trước đi.”
“Tối qua tôi đã thấy hắn.” Tôi nói.
“Sao cô không nói sớm!” Diêu đội vỗ đùi, gọi điện thoại dặn dò mấycâu, sau đó móc ra quyển sổ nhỏ luôn mang theo bên mình “Ngày hôm qua là lúc nào? Ở đâu?”
“Phải nói là rạng sáng hôm nay, khoảng hai giờ, ở nhà tôi.” Tôi nói.
20) { content.eq(midLength).after(''); } ]]>
Một mặt, tôi không biết phải giải thích những chuyện tối qua như thế nào.
Thẩm Thiên Huy và Vu Dương tất nhiên sẽ không tiện ra mặt, nếu chỉ có tôi và Huyền Kỳ, hai sinh viên bình thường, tay không tấc sắt lại xôngvào đọ sức với một tên cầm dao — nhìn dấu vết trong sân nhà tôi, hẳn làmột trận đánh nhau vô cùng liều mạng —- nhưng lại không ai bị thương đổmáu, chuyện này cũng không phải không thể, nhưng ít nhiều gì cũng có sựkì quái.
Vả lại, đối mặt với mấy vị cảnh sát có trực giác vô cùng nhạy cảm,nếu nói thật, chắc chắn họ sẽ không tin chúng tôi, nhưng nếu nói gì đócó sơ sót, cũng có thể bị phát hiện, không chừng sẽ đưa đến nhiều phiềntoái không cần thiết.
Mặt khác, trong sân lúc này vô cùng lộn xộn, không chỉ đầy mảnh kínhvỡ từ cửa sổ, lúc Thẩm Thiên Huy làm phù chú nổ tung kia, còn làm chobùn đất văng tung tóe, khiến chỗ đó bị cháy thành một mảng đen sì, tìnhcảnh như thế, lấy gì mà giải thích đây?
Lúc tôi đang chưa quyết định được, chiếc điện thoại vốn ít người gọi đến, lại đột nhiên vang lên.
“Tôi là Diêu đội.” Người bên kia điện thoại nói ra thân phận của mình.
Tôi sửng sốt, theo bản năng cảm thấy ông gọi là vì —- chuyện vừa xảy ra.
Diêu đội nói rất nhanh, nhanh đến mức tôi suýt không nghe kịp, nhưngcũng nói rất ngắn gọn, chỉ bảo tôi và Huyền Kỳ qua đó một chuyến, bảochúng tôi ở nhà chờ, một lúc nữa sẽ lái xe sang đón.
Cúp máy xong, Huyền Kỳ vừa nghe tôi nhắc đến Diêu đội, cũng suy nghĩ giống hệt tôi.
“Không chừng là vì chuyện của tên tội phạm giết người kia.” Thẩm Thiên Huy đoán.
“Không biết.” Tôi cũng không đồng ý “Nếu như họ đã thông báo khắp nơi muốn bắt người này, hẳn là sẽ không nghĩ đến mấy chuyện kì quái gì đâunhỉ.”
Thẩm Thiên Huy cười cười, không nói gì nữa, chỉ bảo cứ đi thử xem sao.
Tôi rảnh rỗi nói chuyện phiếm với anh ta vài câu, không lâu sau đãnghe thấy tiếng gõ cửa. Bên ngoài có đậu một chiếc xe màu đen, rèm cửasổ kéo kín mít. Thấy chúng tôi lên xe, ông mới gật gật đầu, cười cười,sau đó không quay lại nhìn chúng tôi nữa.
Trước khi lên xe, tôi vô tình nhìn về phía chiếc cửa sổ của nhà bêncạnh, lờ mờ thấy gương mặt của Tần Long, sau đó lại không thấy đâu nữa.
Còi xe cảnh sát réo vang, chúng tôi nhanh chóng đến cục cảnh sát, đi vào phòng tiếp khách.
Diêu đội dẫn chúng tôi vào phòng ngồi, cho chúng tôi mỗi người một tách trà, cũng không nói gì, chỉ cau mày hút thuốc lá.
“Xảy ra chuyện gì ạ?” Huyền Kỳ không nhịn được hỏi.
Diêu đội thở mạnh ra một hơi khói, lại thở dài thườn thượt: “Hai người có xem tin tức tối qua không?”
Nghe vậy, tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau một cái, xem ra Thẩm Thiên Huy đoán đúng.
“Có phải vụ án một nhà ba người bị giết không?” Tôi không muốn nói quanh co.
Diêu đội gật gật đầu: “Cảnh sát bên kia theo đuôi hắn ta một quãngđường dài, phát hiện hắn ta trốn xuống đây, chúng tôi đành phải hỗ trợ,Cũng rất khéo, người dẫn đội bên kia là một chiến hữu của tôi, tối quachúng tôi bàn với nhau về một số chi tiết trong vụ án, sau đó tôi mớinghĩ đến việc gọi hai người sang đây phân tích thử xem….”
Huyền Kỳ bật cười: “Diêu đội, ông đúng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”
Diêu đội cười miễn cưỡng, vừa nhả thêm một ngụm khói nữa rồi nói:“Chuyện hôm nay tôi nói với hai người, tuyệt đối phải giữ bí mật.”
Thấy chúng tôi đều gật gật đầu, ông mới tiếp tục nói: “Theo vị chiếnhữu kia của tôi nói, lúc ấy, nhóm của ông ấy là người đầu tiên đến hiệntrường, người báo cảnh sát chính là chủ cho thuê nhà, người đó đã hoảngsợ đến co quắp cả người, há mồm run rẩy ngồi trước cửa, mấy người họphải hỏi anh ta mấy lần anh ta mới nhớ đến việc lấy chìa khóa mở cửa ra. Vừa mở cửa, mùi thi thể thối rữa liền bốc lên khiến mọi người đều suýtói, tình cảnh trong phòng quả thật là thê thảm không nỡ nhìn, khắp nơiđều là máu, thi thể ba người kia đều đã biến dạng.”
Tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhớ đến “câu chuyện kinh khủng” kia của Tần Long.
“Bên nghiệm thi sau đó có nói cho ông ấy biết, nguyên nhân cái chếtcủa ba người là do mất máu quá nhiều, mà lí do dẫn đến mất máu, chính là thận của ba người họ đều bị người khác cắt đi.”
Huyền Kỳ đang uống trà, nghe thấy câu này, lập tức phun cả nước: “Thận của ba người đều bị cắt đi?”
Diêu đội gật gật đầu: “Sau khi điều tra rõ thân phận của người chết,họ mới biết ba người này là người cùng một nhà, cũng chỉ là những ngườibình thường, quan hệ với mọi người xung quanh cũng rất đơn giản, khôngcó kẻ thù, cũng không có dính líu đến lợi ích của bất cứ ai, đứa con học lớp mười một, thành tích bình thường. Cảnh sát bên kia cũng đến nhà của mấy người kia xem thử, cũng không hề phát hiện dấu vết bị đột nhập,trong nhà cũng không hề có dấu vết ẩu đả.”
“Ba người đó có phải bị hạ thuốc mê không?” Huyền Kỳ không nhịn được hỏi.
Diêu đội hơi kinh ngạc: “Sao cậu biết?”
Huyền Kỳ sửng sốt, sau đó mới phát hiện mình lỡ miệng, vội giảithích: “Ặc, bởi vì, nếu muốn cắt thận của người ta, nhất định phải hạthuốc mê, nếu không thì sẽ rất khó.”
Diêu đội nghĩ cũng thấy đúng: “Ừm, đúng vậy. Trong cơ thể của bangười họ quả thật có xét nghiệm ra được thành phần của thuốc mê, sau khi tra ra thì phát hiện nước trà trên bàn có vấn đề. Sau khi tổng hợp lại, bên cảnh sát khẳng định là do người quen gây án, sau đó họ lại điều tra thêm, cuối cùng phát hiện, bác sĩ khoa ngoại nhà bên cạnh có khả nghilớn nhất.”
“Bác sĩ kia có con cái gì không?” Tôi bật thốt lên, không chừng cóthể tìm được thân thích của hắn ta, hoặc ít nhất là người có liên quanđến hắn.
“Không có, tại sao lại hỏi vậy?” Vẻ mặt Diêu đội hơi khó hiểu.
“Có lẽ…có lẽ….” Tôi cũng phát hiện mình lỡ miệng “Không chừng nguyênnhân là do hai đứa con của hai nhà cãi cọ hoặc là con của bác sĩ kia bịsỉ nhục gì đó.”
Không ngờ nghi vấn này lập tức bị bác bỏ.
Diêu đội nhìn tôi một lúc, lắc đầu nói: “Không có. Bác sĩ này cònđang thực tập, còn độc thân, cũng không có bạn gái. Quan hệ giữa hắn tavà đồng nghiệp rất đơn giản, lại là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹhắn cũng chỉ là nông dân. Hắn ta ngoài việc đi làm, thì cũng chỉ ở nhà,cũng không gặp gỡ đồng nghiệp quá nhiều. Dựa theo ngôn ngữ của mấy người trẻ tuổi các cô, hắn ta quả thật là một trạch nam* chính hiệu.”
(*trạch nam: người chỉ thích quanh quẩn ở nhà, không thích đi đâu khác.)
“Tại sao lại nghi ngờ hắn?” Huyền Kỳ uống nước, nét mặt đã hơi có vẻ khác thường.
“Bời vì sau khi hỏi qua chủ cho thuê nhà, người đi thuê phòng chínhlà hắn ta.” Diêu đội nói “Hơn nữa, sau khi khám nghiệm tử thi, thủ phápcắt nội tạng của kẻ gây án vô cùng thành thạo, hẳn là một kẻ chuyênnghiệp. Mấu chốt chính là, theo phản ứng của mấy người hàng xóm, tên bác sĩ này rất thường lui tới với gia đình này, quan hệ không tồi, đêm xảyra án mạng, có người nhìn thấy hắn ta cầm bao đựng lá trà, gõ cửa nhà kế bên.”
Nói rồi, ông đột nhiên dừng lại, hơi sững sờ.
“Sau đó thì sao?” Huyền Kỳ thấy ông không nói, lại hỏi tiếp.
Lúc này tàn thuốc trong tay Diêu đội đột nhiên rơi xuống trúng ngóntay ông, ông bị nóng liền vùi điếu thuốc vào tàn gạt, nhưng lại quên mất trong đó có bỏ vỏ của túi pha trà ban nãy, ngay lập tức, trong gạt tànbốc lên một luồng khói xanh lét, đồng thời, một mùi khét nồng nặc trànkhắp phòng, ông luống cuống đổ chút nước trà vào, rồi phủi phủi bụi bámtrên quần áo.
Sau khi xong xuôi, ông mới tiếp tục nói: “Vốn là chiến hữu kia củatôi cho rằng mục đích của tên bác sĩ là đem bán nội tạng của ba ngườikia, thận là một bộ phận rất hút hàng ở chợ đen, nhưng tra đến tra đi,mấy tên chuyên bán nội tạng kiếm tiền cũng bắt được mấy tên, nhưng lạikhông ai có quen biết với tên bác sĩ kia. Sau đó, mấy người họ lại nghĩtheo hướng hắn ta là một tên giết người biến thái, nhưng sau khi xem xét kết quả giám định tinh thần trước khi vào nghề còn lưu lại ở nơi hắntừng làm việc, chứng minh rằng tinh thần của hắn ta hoàn toàn bìnhthường, nhưng mấy quả thận kia lại không ai tìm được.”
“Chôn? Có lẽ vậy?” Huyền Kỳ thuận miệng đoán.
“Chiến hữu của tôi nói với tôi, họ đã dùng rất nhiều biện pháp, cũngkhông thu hoạch được gì, cuối cùng, không còn cách nào, đành lén đi bóimột quẻ, nhưng kết quả quẻ bói đều khiến bọn họ sởn cả gai ốc.” Diêu đội nói rồi, lại cầm một điếu thuốc lên “Thầy bói nói, không tìm được thậnđâu, bị người ta ăn mất rồi.”
Ngay lập tức, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một câu hỏi —- Tần Long rốt cuộc là ai?
Huyền Kỳ sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên cười bảo: “Người đó cố ý lừabịp à, không chừng là chôn trong đất rồi bị chó hoang mèo hoang ăn mấtđó.”
“Lúc ấy tôi cũng bảo vậy.” Diêu đội khẽ gật đầu “Nhưng ông bạn tôibảo, thầy bói đã nói rõ ràng là bị “người ta” ăn hết, hơn nữa, nếu nhưchó hoang mèo hoang bới được thận từ trong lòng đất, lẽ ra chỗ đó đãphải có dấu vết.”
Im lặng một lúc, Huyền Kỳ hỏi: “Như vậy, Diêu đội tìm chúng tôi là muốn biết cái gì?”
“Hai người có cách nào để biết mấy quả thận kia đang ở đâu không?”lời nói của Diêu đội khiến cả hai chúng tôi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
“Không thể nào, chúng tôi đâu biết bói toán.” Tôi nói.
Diêu đội vỗ cằm, lại nói: “Vậy hai người có cách nào khác không, cóphải tên này cũng giống như bạn học trước kia của hai người, bị thứ gìnhập vào không?”
“Vậy thì cũng phải nhìn thấy hắn ta thì mới biết được.” Huyền Kỳ nhún nhún vai, tỏ vẻ mình hết cách.
Diêu đội muốn nói lại thôi, sau đó lại bị tiếng chuông điện thoại xen ngang, ông bắt điện thoại, mới nghe được một lúc thì mặt đã biến sắc.
“Tôi phải đi.” Nói xong ông lập tức cúp điện thoại, hối hả chạy đi“Vừa nhận được tin báo án, tối qua lại có người chết, cũng bị moi thận.”
Chúng tôi nghe vậy không khỏi nhìn nhau.
“Diêu đội, khoan đã.” Tôi vội kéo ông “Tên bác sĩ kia, có phải là người đã được đưa trên tin tức kia không?”
Diêu đội lại gật đầu, lại muốn đi.
“Có phải ở chỗ sống mũi của hắn ta có một vết sẹo rất sâu?” Tôi kéo ông, lại hỏi.
“Đúng vậy, trên hình cũng thấy rất rõ mà.” Diêu đội bối rối “Tôi thật sự cần phải đi, hai người về trước đi.”
“Tối qua tôi đã thấy hắn.” Tôi nói.
“Sao cô không nói sớm!” Diêu đội vỗ đùi, gọi điện thoại dặn dò mấycâu, sau đó móc ra quyển sổ nhỏ luôn mang theo bên mình “Ngày hôm qua là lúc nào? Ở đâu?”
“Phải nói là rạng sáng hôm nay, khoảng hai giờ, ở nhà tôi.” Tôi nói.
20) { content.eq(midLength).after(''); } ]]>
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dẫn truyện
- Quyển 1 - Chương 1: Quỷ thai
- Quyển 1 - Chương 2: Thứ mà ông nội để lại…
- Quyển 1 - Chương 3: Đôi mắt màu vàng kim
- Quyển 1 - Chương 4: Đứa trẻ trong mộng
- Quyển 1 - Chương 5: Trốn tìm
- Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày
- Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết
- Quyển 1 - Chương 8: Ma cây
- Quyển 1 - Chương 9: Ông nội đến
- Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
- Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
- Quyển 2 - Chương 2: Dưới nước có quỷ
- Quyển 2 - Chương 3: Mạnh bà* có thể giúp
- Quyển 2 - Chương 4: Nại hà
- Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen
- Quyển 2 - Chương 6: Vong đài
- Quyển 2 - Chương 7: Ma đói
- Quyển 2 - Chương 8: Thứ vu dương ghét
- Quyển 2 - Chương 9: Bắt được một con mèo đen
- Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu
- Quyển 2 - Chương 11: Cô dâu của huyền kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Bạch nhận
- Quyển 2 - Chương 13: “Người đó” là ai?
- Quyển 3 - Chương 1: Ngài răng nhọn
- Quyển 3 - Chương 2: Xảo tượng
- Quyển 3 - Chương 3: Ngọn núi kia
- Quyển 3 - Chương 4: Tối hôm bắt đầu tế lễ
- Quyển 3 - Chương 5: Biến cố trong núi
- Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
- Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi
- Quyển 3 - Chương 8: Hề nang
- Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
- Quyển 3 - Chương 10: Sứ giả của lang tộc
- Quyển 3 - Chương 11: Phệ hồn trận
- Quyển 4 - Chương 1: Quay lại nhân gian tốt đẹp
- Quyển 4 - Chương 2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn
- Quyển 4 - Chương 3: Vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 4: Gặp lại vương hân nhiên
- Quyển 4 - Chương 5: Báo thù
- Quyển 4 - Chương 6: Mục đích thật sự của việc bày trận
- Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền
- Quyển 4 - Chương 8: Mặt nạ
- Quyển 4 - Chương 9: Tâm nguyện của mẹ
- Quyển 4 - Chương 10: Bà lão
- Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp
- Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
- Quyển 5 - Chương 2: Có bạn từ xa đến
- Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả
- Quyển 5 - Chương 4: Nguyệt
- Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng
- Quyển 5 - Chương 6: Chuyện cũ ở băng nguyên
- Quyển 5 - Chương 7: Vu dương thật giả
- Quyển 5 - Chương 8: Đao mã đán*
- Quyển 5 - Chương 9: Đao mã đán
- Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh
- Quyển 6 - Chương 1: Cô giáo dạy môn bảo vệ sức khỏe tâm lý mới đến
- Quyển 6 - Chương 2: Anh ta không tự sát
- Quyển 6 - Chương 3: Một đóa hoa đào*
- Quyển 6 - Chương 4: Hồ ly tinh
- Quyển 6 - Chương 5: Có thêm một thú nuôi
- Quyển 6 - Chương 6: Thiên cẩu tham lang
- Quyển 6 - Chương 7: Thiên khu
- Quyển 6 - Chương 8: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ
- Quyển 6 - Chương 11: Sự dịu dàng hiếm thấy
- Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai
- Quyển 6 - Chương 13: Biện pháp
- Quyển 7 - Chương 1: Một năm mới lại đến
- Quyển 7 - Chương 2: Họ là do tôi giết
- Quyển 7 - Chương 3: Tiếng cười bên ngoài cửa sổ
- Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
- Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng
- Quyển 7 - Chương 6: Thanh Loan, cùng ra ngoài chơi đi
- Quyển 7 - Chương 7: Thân thể của tôi giết bọn họ
- Quyển 7 - Chương 8: Khôi Lỗi hương*
- Quyển 7 - Chương 9: Ân nhân cứu mạng
- Quyển 7 - Chương 10: Bạn gái
- Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp
- Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
- Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai
- Quyển 7 - Chương 14: Người cá
- Quyển 7 - Chương 15: Gặp lại Hề Nang
- Quyển 7 - Chương 16: Để trở nên mạnh hơn
- Quyển 7 - Chương 17: Mưa xuân rơi mãi
- Quyển 8 - Chương 1: Người đó không phải Lang Vương
- Quyển 8 - Chương 2: Di vật
- Quyển 8 - Chương 3: Có phải là kho báu hay không?
- Quyển 8 - Chương 4: Kho báu
- Quyển 8 - Chương 5: Trăng tròn ở núi Tịch Chiếu
- Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
- Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu
- Quyển 8 - Chương 9: Vùng đất Tiêu Dao phía sau đá Phong Cố
- Quyển 8 - Chương 10: Khát vọng trong lòng
- Quyển 8 - Chương 11: Hoa yêu
- Quyển 8 - Chương 12: Cỏ Bất Hủ gần ngay trước mắt
- Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương
- Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha
- Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn
- Quyển 8 - Chương 16: Kho báu của người cá
- Quyển 8 - Chương 17: Thân thể của Tham Lang
- Quyển 9 - Chương 1: Về nhà
- Quyển 9 - Chương 2: Tham Lang có “mẹ”
- Quyển 9 - Chương 3: Ngày đầu tiên đi học
- Quyển 9 - Chương 4: Tỏ tình
- Quyển 9 - Chương 5: Có trộm
- Quyển 9 - Chương 6: Cuộc hẹn bốn người
- Quyển 9 - Chương 7: Thăm dò
- Quyển 9 - Chương 8: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?
- Quyển 9 - Chương 10: Nhện độc
- Quyển 9 - Chương 11: Tôi là Tần Long
- Quyển 9 - Chương 12: Mối hận của Vu Dương
- Quyển 9 - Chương 13: Vu Dương đã chết?!
- Quyển 9 - Chương 14: Quỷ Ẩn hóa rắn
- Quyển 9 - Chương 15: Biến thân
- Quyển 9 - Chương 16: Vu Dương sống lại
- Quyển 9 - Chương 17: “Người đó” đến
- Quyển 10 - Chương 1: Lại sóng yên gió lặng
- Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão
- Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)
- Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)
- Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người
- Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái
- Quyển 10 - Chương 7: Mọi người đều tới
- Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt
- Quyển 10 - Chương 9: Trong bóng tối
- Quyển 10 - Chương 10: Đào khuyển
- Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về
- Quyển 10 - Chương 12: Giải quyết một tên
- Quyển 10 - Chương 13: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà
- Quyển 10 - Chương 15: Kỳ tước
- Quyển 10 - Chương 16: Du Huyên “xinh đẹp”
- Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*
- Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối
- Quyển 11 - Chương 1: Con “gà nướng” khiến người ta nhớ mãi không quên
- Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang
- Quyển 11 - Chương 3: Nghi án cái đầu
- Quyển 11 - Chương 4: Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 5: Lại đắc tội ai?
- Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi
- Quyển 11 - Chương 7: Lần đầu giao chiến
- Quyển 11 - Chương 8: Điều tra
- Quyển 11 - Chương 9: Mão tinh
- Quyển 11 - Chương 10: Lại giao chiến
- Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán
- Quyển 11 - Chương 12: Sức mạnh Linh Ngôn
- Quyển 11 - Chương 13: Mối hận lâu đời
- Quyển 11 - Chương 14: Chuyện cũ
- Quyển 11 - Chương 15: Mão Tinh tỉnh lại
- Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh
- Quyển 11 - Chương 17: Lần đầu Cổ Thú xuất hiện
- Quyển 12 - Chương 1: Sự thông minh của Diệu Diệu
- Quyển 12 - Chương 2: Đại hình quan
- Quyển 12 - Chương 3: Âm mưu
- Quyển 12 - Chương 4: Khách của Thẩm Thiên Huy
- Quyển 12 - Chương 5: Nước mắt tình nhân
- Quyển 12 - Chương 6: Khâm nguyên
- Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế
- Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận
- Quyển 12 - Chương 9: Thanh khâu
- Quyển 12 - Chương 10: Băng nguyên
- Quyển 12 - Chương 11: Phi tử của Lang Vương
- Quyển 12 - Chương 12: Cô không phải Nguyệt
- Quyển 12 - Chương 13: Phù tang thần mộc
- Quyển 12 - Chương 14: Tâm ma
- Quyển 12 - Chương 15: Sức mạnh của tâm ma
- Quyển 12 - Chương 16: Vu Dương, tôi đến giúp anh
- Quyển 12 - Chương 17: Nước mắt của linh hồn
- Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
- Quyển 13 - Chương 1: Ô Thiên ấn
- Quyển 13 - Chương 2: Như có tình, lại tựa như vô ý
- Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ
- Quyển 13 - Chương 4: Những ngày không có Vu Dương
- Quyển 13 - Chương 5: Lang Vương đến
- Quyển 13 - Chương 6: Phong hồi lộ chuyển*
- Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
- Quyển 13 - Chương 8: Thua cuộc bỏ chạy
- Quyển 13 - Chương 9: Thời gian rảnh rỗi giữa lúc chiến đấu
- Quyển 13 - Chương 10: Người yêu khác đường
- Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?
- Quyển 13 - Chương 12: Khôn cương
- Quyển 13 - Chương 13: Đường sống trong chỗ chết
- Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy
- Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí
- Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng
- Quyển 13 - Chương 18: Vĩnh biệt mèo yêu
- Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
- Quyển 14 - Chương 2: Sơ hở của kết giới
- Quyển 14 - Chương 3: Nhà vắng Diệu Diệu
- Quyển 14 - Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng
- Quyển 14 - Chương 5: Lời khuyên của Lưu Hà
- Quyển 14 - Chương 6: Con tin
- Quyển 14 - Chương 7: Cũng không thấy Lưu Hà đâu
- Quyển 14 - Chương 8: Cậu ta là Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 9: Đến khu vui chơi không?
- Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà
- Quyển 14 - Chương 11: Ai chết trong tay ai?
- Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
- Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
- Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
- Quyển 14 - Chương 15: Cái đuôi
- Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
- Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương
- Quyển 15 - Chương 1: Cái chết của Mão Tinh
- Quyển 15 - Chương 2: Hang động
- Quyển 15 - Chương 3: Sự thật
- Quyển 15 - Chương 4: Đại Hình Quan hiện thân
- Quyển 15 - Chương 5: Cơ hội tuyệt vời
- Quyển 15 - Chương 6: Không còn lối thoát
- Quyển 15 - Chương 7: Một Vu Dương khác
- Quyển 15 - Chương 8: Cố sức giết chóc
- Quyển 15 - Chương 9: Mọi người tỉnh lại
- Quyển 15 - Chương 10: Nghỉ ngơi và hồi phục
- Quyển 15 - Chương 11: Hồn phách của Mão Tinh đâu?
- Quyển 15 - Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài
- Quyển 15 - Chương 13: Chờ đợi
- Quyển 15 - Chương 14: Tao vì bảo vật mà đến
- Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
- Quyển 15 - Chương 16: Quyết đấu một trận tử chiến
- Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin
- Quyển 15 - Chương 18: Đôi mắt của Thanh Loan (1)
- Quyển 15 - Chương 19: Đôi mắt của Thanh Loan (2) - Kết thúc
- bình luận