Thập Thất Thiếp - Chương 30: Chiến thuật đường vòng
Chương trước- Chương 1: Nổ mạnh mà chết
- Chương 2: Tam lục cửu đẳng
- Chương 3: Chuẩn bị phản kích
- Chương 4: Đoạt diễn
- Chương 5: Xa xem phong ba (1)
- Chương 6: Xa xem phong ba (2)
- Chương 7: Xa xem phong ba (3)
- Chương 8: Xa xem phong ba (4)
- Chương 9: Xa xem phong ba (5)
- Chương 10: “kinh hãi” tứ phía
- Chương 11: Bị chán ghét
- Chương 12: Thân nhân viếng thăm
- Chương 13: Cùng người so chiêu
- Chương 14: Ta nhớ kỹ
- Chương 15: Rời khỏi vương phủ
- Chương 16: Từ mẫu hiếu nữ
- Chương 17: Lần đầu giao phong
- Chương 18: Xuất thủ kinh người
- Chương 19: Sát khí họa ngoại xâm
- Chương 20: Không sợ phong ba
- Chương 21: Hoa phối mã
- Chương 22: Hàn quang hiện ra
- Chương 23: Hàn quang hiện ra
- Chương 24: Diệu kế lui địch
- Chương 25: Bức thư ớn lạnh
- Chương 26: Đại minh ven hồ
- Chương 27: Tương kế tựu kế
- Chương 28: Dĩ nhiên là nàng
- Chương 29: Là địch hay là bạn?
- Chương 30: Chiến thuật đường vòng
- Chương 31: Có thoái thác hay không
- Chương 32: Đăng môn viếng thăm
- Chương 33: Trả miếng tuyệt vời
- Chương 34: Thỉnh cầu tứ hôn
- Chương 35: Không nhịn nữa
- Chương 36: Siêu sao thập thất
- Chương 37: Nhấc tay chi lao
- Chương 38
- Chương 39: Cách xa ta một chút
- Chương 40
- Chương 41: Từng là thần nhân
- Chương 42: Tâm như rắn rết
- Chương 43: Giận đánh lăng dạ
- Chương 44: Rốt cuộc hắn là ai
- Chương 45: Quỷ bí chi chủ
- Chương 46: Vương giả đọ sức
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Trừng phạt ác phụ
- Chương 51: Thái thử long quy
- Chương 52: Nguy cơ trí mạng
- Chương 53: Cưỡng hình bức cung
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Đột phá ngoài ý muốn
- Chương 57: Phải giết hắn
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Thiên hạ lâu
- Chương 61: Đây là sỉ nhục
- Chương 61-2: Nhất phái huy hoàng
- Chương 62: Thịnh yến phong vân
- Chương 62-2
- Chương 62-3
- Chương 62-4
- Chương 63: Nguy cơ buông xuống
- Chương 63-2
- Chương 63-3
- Chương 63-4
- Chương 64-1
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 65-1: Cuối cùng cũng tới (1)
- Chương 65-2: Cuối cùng cũng tới (2)
- Chương 65-3: Cuối cùng cũng tới (3)
- Chương 65-4: Cuối cùng cũng tới (4)
- Chương 66: Mất tung tích
- Chương 66-2: Mất tung tích (2)
- Chương 66-3: Mất tung tích (3)
- Chương 66-4: Mất tung tích (4)
- Chương 67-1: Được cứu và phản kích (1)
- Chương 67-2: Được cứu và phản kích (2)
- Chương 67-3: Được cứu và phản kích (3)
- Chương 67-4: Được cứu và phản kích (4)
- Chương 67-5: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 67-6: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 68: Buông nàng ra
- Chương 69
- Chương 70: Giải trừ hôn ước
- Chương 71: Ám trào
- Chương 71-2: Buông nàng ra (2)
- Chương 72-1
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 73: Hoàng tước ở phía sau
- Chương 73-2: Hoàng tước ở phía sau (2)
- Chương 73-3: Hoàng tước ở phía sau (3)
- Chương 73-4: Hoàng tước ở phía sau (4)
- Chương 74: Tính kế
- Chương 74-2: Tính kế (2)
- Chương 75: Còn thêm một chiêu
- Chương 75-2: Còn thêm một chiêu (2)
- Chương 75-3: Còn thêm một chiêu (3)
- Chương 76: Tranh phong
- Chương 76-2: Tranh phong (2)
- Chương 76-3: Tranh phong (3)
- Chương 76-4: Tranh phong (4)
- Chương 77: Quyết đấu (1)
- Chương 77-2: Quyết đấu (2)
- Chương 77-3: Quyết đấu (3)
- Chương 77-4: Quyết đấu (4)
- Chương 78: Không hề hối hận (1)
- Chương 78-2: Không hề hối hận (2)
- Chương 78-3: Không hề hối hận (3)
- Chương 79: Điều kiện
- Chương 80
- Chương 81-1: Ngoan tuyệt phản kích (1)
- Chương 81-2: Ngoan tuyệt phản kích (2)
- Chương 81-3: Ngoan tuyệt phản kích (3)
- Chương 81-4: Ngoan tuyệt phản kích (4)
- Chương 82-1: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (1)
- Chương 82-2: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (2)
- Chương 82-3: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (3)
- Chương 82-4: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (4)
- Chương 83: Buông tay dễ dàng
- Chương 84: Trừng trị trình tuyết nhi
- Chương 85: Giận đánh và diễn kịch
- Chương 85-2: Giận đánh và diễn kịch (2)
- Chương 85-3: Giận đánh và diễn kịch (3)
- Chương 86: Lấy âm chế địch
- Chương 87: Phá hư âm mưu của Liễu Nguyệt Phi
- Chương 88
- Chương 89: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 90
- Chương 91: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95-1
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 96
- Chương 97-1
- Chương 97-2
- Chương 98-1
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 99
- Chương 100: Kịch tương phản
- Chương 101: Mũi nhọn hé lộ
- Chương 102: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 102-2: Mũi nhọn chợt hiện (2)
- Chương 103-1
- Chương 103-2
- Chương 104-1
- Chương 104-2
- Chương 105: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 106: Mũi nhọn hiển lộ
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114: Gãy móng
- Chương 115: Cái kết của liễu nguyệt phi
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thập Thất Thiếp
Chương 30: Chiến thuật đường vòng
Thụy vương phủ
Sau bữa trưa, Lăng Dạ và Hiên Viên Diệp cùng xuất hiện tại phủ của Độc Cô Ngạo Thiên.
Trong sảnh chính, ba người ngồi quanh bàn gỗ. Trên bàn bày đầy rượu và điểm tâm.
“Không ngờ huynh vậy mà lại đi sử dụng mỹ nam kế!” Hiên Viên Diệp trừng trừng phượng nhãn, vô cùng kinh ngạc nói. Hắn cólàm sao cũng không nghĩ tới, Độc Cô Ngạo Thiên luôn luôn lãnh khốc thếnhưng lại có nhẫn nại đi tiếp xúc với Mộ Dung Thập Thất.
Lăng Dạ tủm tỉm cười nói, “May mà Mộ Dung Thập Thất không hề có tâm cơ, rất tốt để lợi dụng. Chỉ là, Ngạo Thiên, hy sinh của huynh hơi lớn đấy.” Nếu như bảo hắn vì lấy được tin tức mà đi sử dụng mỹ nam kế với Mộ Dung Thập Thất, hắn làm không được.
“Ngày mai ta phái người đi lấy tin.” Độc Cô Ngạo Thiên không cho là đúng, để đạt được mục đích chút hy sinhấy thì tính là gì, chỉ cần lấy được chứng cứ xác thực Hiên Viên Mặc có ý đồ đoạt vị, dù cho bảo hắn lên giường với Mộ Dung Thập Thất, hắn cũngtuyệt đối sẽ đi làm. (anh ăn dưa bở hơi bị nhiều oy` nha)
“Huynh thực sự để nàng làm sườn phi sao?” Lăng Dạ trầm giọng hỏi. Nếu như vì lấy được chứng cứ, mà gắng gượngtiếp nhận một nữ háo sắc, hắn cảm thấy không đáng giá cho Độc Cô NgạoThiên.
Hiên Viên Diệp vừa nghe, lập tức buông chén rượu trong tay, khó tin nhìn Lăng Dạ, “Sao có thể thế được! Cho dù Ngạo Thiên muốn để nàng làm sườn phi, TrìnhTuyết Nhi sẽ đồng ý sao? Hoàng huynh sẽ chấp nhận sao? Sườn phi của Thụy Vương gia chiến công hiển hách sao có thể là một nữ tử bị người trongthiên hạ nhạo báng? Cống hiến một phần chứng cứ, liền vọng tưởng làmsườn phi? Nàng nghĩ hay lắm ấy! Đến lúc đó nếu như nàng cứ quấn lấy Ngạo Thiên không buông, chúng ta liền thiết hạ cạm bẫy, để nàng nhảy vào,vĩnh viễn trừ hậu hoạn!” (Thằng chết bằm, ta băm, ta băm)
Nghe thế, khóe miệng Độc Cô Ngạo Thiên hiện lên ý cười khinh miệt, gật gật đầu, lạnh lùng nói: “Lúc nàng giao chứng cớ cho bổn vương, cũng chính là lúc nàng mất đi giá trị lợi dụng, bổn vương làm sao có thể mạo hiểm khiến Tuyết Nhi tức giận,để ả làm sườn phi? Hơn nữa, sườn phi của bổn vương nhất định phải làngười trong danh môn vọng tộc.” Huống hồ khi đó hắn đưa ra hứahẹn, cũng không có người và giấy tờ làm chứng, cho nên, nàng muốn làmsườn phi của hắn, cũng tuyệt đối không có khả năng!
“Làm như vậy được không? Tuy rằng nàng là háo sắc, thế nhưng, cũng không có lòng hại người. Từ đầu đếncuối đều bị chúng ta lợi dụng.” Tâm Lăng Dạ có chút không đànhlòng. Làm như vậy đối với bọn họ mà nói là trăm lợi chứ không có hại,nhưng đối với Mộ Dung Thập Thất là mang đến thương tổn, dù sao nàng bịđuổi ra khỏi phủ, cùng Độc Cô Ngạo Thiên đã không còn quan hệ gì, nhưnghôm nay lại bị kéo vào trận tranh đấu này, sau cùng khi nàng phát hiệnhết thảy, nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ, nàng có thể tiếp nhận đượcsao?
Khi hắn lo lắng cho nàng, thì bên tai lại dường như không ngừng truyền đến câu nói châm chọc kia ‘hoa này phốimã’. Trước mắt lại hiện lên cảnh tượng nàng như con bạch tuộc quấn ômgắt gao lấy hắn không buông, có lẽ, hắn quả thật rất nhân từ.
Quả nhiên, Độc Cô Ngạo Thiên và Hiên Viên Diệp đồng thời lộ ra biểu tình khinh thường, “Dạ, huynh có thể không đành lòng tổn hại bất luận kẻ nào, nhưng saohuynh lại quên, Mộ Dung Phong thế nhưng chính là tay sai của Hiên ViênMặc! Cho dù chúng ta làm như vậy có chút không có đạo nghĩa, nhưng mà,khi hành vi phạm tội của Hiên Viên Mặc một ngày nào đó bị vạch trần,huynh cho rằng một nhà Mộ Dung bao gồm cả cửu tộc, tất cả đều bình yênvô sự sao?” Độc Cô Ngạo Thiên lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, nàng trốn không thoát, cùng lắm thì đến lúc đó bù đắp lại cho nàng, tạm tha nàng một mạng, đem ả biếm đến quân doanh.” Hiên Viên Diệp tàn nhẫn nói, khôngchút nào để ý lời nói mang vẻ tàn nhẫn của mình, trái lại còn cho rằngđó là điều đương nhiên. Hắn là người thích cái đẹp, Mộ Dung Thập Thấtmặc dù có dung mạo thanh tú, thế nhưng không có phẩm chất, hơn nữa nữ tử đó lại quá dâm đãng, có lẽ đã bị rất nhiều nam nhân chơi đùa, cho nên,không cần phải suy nghĩ cho nàng. (Ta mún băm thèn này qué…chặt chặt chặt..)
Lăng Dạ nhíu mày, đối với một nữ tử thìquan trọng nhất chính là danh tiết, quân doanh sao có thể là nơi ở củanữ nhân! Cách làm của Độc Cô Ngạo Thiên và Hiên Viên Diệp khiến cho hắnphản cảm.
“Không nói những điều này nữa, vẫn là nên nghĩ xem, sau khi lấy được chứng cứ, chúng ta nên đối phó Hiên Viên Mặc như thế nào.” Độc Cô Ngạo Thiên thu thần sắc của Lăng Dạ vào đáy mắt, biết hắn quámức nhân từ, liền không muốn lãng phí lời nói, lập tức nói sang chuyệnkhác.
“Lập tức giao cho hoàng huynh, rồi sau đó phái người đi biên quan tróc nã Hiên Viên Mặc.”
…
Tứ vương phủ
Bên trong thư phòng bố trí thanh nhã gọngàng, Hiên Viên Ninh đứng thẳng lưng trước cửa sổ, thần sắc thanh lãnh,không có nửa điểm cảm xúc.
Dung Nhi gõ cửa tiến vào, cúi đầu, đứng thẳng một bên, “Tứ Vương gia, dựa theo sự phân phó của ngài, đã phái người giám thị Mộ Dung Thập Thất.” Ánh mắt Dung Nhi rũ xuống, trong đó hiện lên một tia lãnh ý, Tứ Vươnggia quan tâm Mộ Dung Thập Thất, dường như không chỉ là đơn giản hiếu kỳ, một háo sắc nữ như vậy, sao xứng khiến cho Tứ Vương gia chú ý?
“Tốt lắm.” Hiên Viên Ninh gật đầu.
“Thám tử ở Thụy vương phủ báolại, Thụy Vương gia sử dụng mỹ nam kế với Mộ Dung Thập Thất, muốn lợidụng Mộ Dung Thập Thất lấy cắp chứng cứ đoạt vị của Mộ Dung Phong vàHiên Viên Mặc.” Dung Nhi lạnh giọng nói. Khi nàng biết được tin tức này, thì nàng càng thêm khinh thường Mộ Dung Thập Thất, Độc Cô Ngạo Thiên chẳng qua chỉ ra tay một chút, nàng ta liền trúng kế, với lại nửa điểm suy nghĩ cũng không có.
Nghe vậy, khóe miệng Hiên Viên Ninh conglên, trước mặt dường như hiện lên ý cười gian trá trên môi của Mộ DungThập Thất, ngón tay thon dài trắng nõn gõ hai cái xuống cửa sổ, “Bổn vương hiếu kỳ khả năng ứng đối của nàng.”
“Tin rằng mai kia sẽ có thể nghe được thánh chỉ Mộ Dung phủ toàn gia bị xử trảm, tịch thu tài sản.” Dung Nhi thập phần khẳng định nói.
“Phải không?” Nàng sẽkhông. Ánh mắt lành lạnh của Hiên Viên Ninh nhìn về phương xa, con ngươi đen thâm trầm xa xăm, ẩn chứa tia sáng mà bất cứ ai cũng nhìn khôngthấu. Cũng giống như hết thảy mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay củahắn.
Dung Nhi si mê nhìn bóng dáng hắn.
“Phái người giám thị nhất cử nhất động của Long Qu- Thái tử Thương Nguyệt quốc.” Hồi lâu sau, Hiên Viên Ninh mới cất giọng ra lệnh.
Dung Nhi gật đầu, trong mắt hiện lên vẻchần chờ, nàng đi theo Vương gia đã mười năm, thế nhưng, vẫn nhìn khôngthấu hắn. Thái tử Thương Nguyệt quốc có quan hệ sao với hắn sao? Vì saokhi hắn nhắc tới hai chữ Long Quy, ngữ khí lại đặc biệt lãnh liệt?
…
Lại là một ngày trời trong quang đãng, thật là thời tiết tốt!
Mộ Dung phủ
Thập Thất dưới sự yêu cầu mãnh liệt củaLý Uyển Nhi nên nằm bẹp trên giường hai ngày. Tuy rằng Thập Thất đãthẳng thừng giải thích, dùng đủ kiểu chứng minh bản thân không có bịthương, có thể xuống giường. Nhưng dễ nhận thấy Lý Uyển Nhi đã bị kinhhách không nhỏ, vì thế bà cởi bỏ vẻ ngoài ôn nhu, cường ngạnh yêu cầunàng phải nằm hai ngày. Cuối cùng Lý Uyển Nhi dựa vào vài giọi lệ nóngbỏng chảy xuống hai má đã chinh phục được trái tim thiết huyết mà nhutình của Thập Thất.
Vì để Lý Uyển Nhi dịu dàng yên tâm, Thập Thất đành làm một nữ nhi hiếu thuận, cam nguyện nằm trên giường, để cho Cẩm Sắc hầu hạ.
Buổi chiều, gã sai vặt của Độc Cô Ngạo Thiên cầu kiến.
Lúc đó Thập Thất vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp.
Cẩm Sắc kích động gõ cửa, sau khi vàophòng, cơ thể thoáng run run, không biết là đã bị kinh hách hay là xúcđộng, giọng nói vẫn run run, “Tiểu thư, Thụy Vương gia phái người tới đón tiểu thư!”
“Cái gì?!” Thập Thất lập tức ngồi dậy, không thể tin nhìn sang Cẩm Sắc, Độc Cô Ngạo Thiên tớiđón nàng? Hắn làm sao có thể để nàng làm sườn phi?!
“Đúng vậy, tiểu thư, gã sai vặtmà Thụy Vương gia phái tới đang ở ngoài cửa, nói là tới lấy thứ gì đó mà tiểu thư đã nhận lời đưa cho Vương gia, chỉ cần sau khi Thụy Vương giaxác nhận, liền phái xe tới đón tiểu thư.” Cẩm Sắc gật đầu nói.
Thập Thất nhất thời thở phào nhẹ nhõm,muốn diễn giả thành thật, nàng không có cái ham mê đó! Thằng nhãi Độc Cô Ngạo Thiên này quá kém, xứng với nàng sao? Còn kém cách xa vạn dặm thêm ba nghìn năm trăm tám mươi lý. Thập Thất biếng nhác lại nằm bẹp xuốnggiường, rồi sau nói: “Em bảo tên sai vặt kia vào đây.”
“Vâng, tiểu thư.” Cẩm Sắc lập tức như một cơn gió chạy ra ngoài.
Khóe miệng Thập Thất co giật, nha đầu này có bao nhiêu ước ao nàng quay về Thụy vương phủ a?
Một lát sau, gã sai vặt tướng mạo thanh tú đi vào phòng, “Mộ Dung tiểu thư, Vương gia phân phó tiểu nhân tới lấy đồ.”
Thập Thất vươn bàn tay tinh tế trắng mịn nâng trán, nhíu mày khó xử nói: “Bản tiểu thư hôm trước gặp phải kẻ cướp, nên bị thương nặng, không xuốnggiường được, cho nên, chuyện Vương gia dặn dò, bản tiểu thư không thểhoàn thành, chỉ là, xin ngươi nói với Vương gia, chớ lo lắng, kiên nhẫnchờ đợi, chỉ cần bản tiểu thư có thể xuống giường, hơn nữa bước đi nhưbay, nhất định sẽ giao thứ đồ mà ngài ấy muốn.” Hắn đùa bỡnnàng, nói như thế nào thì nàng cũng nên phụng bồi, bằng không sẽ có lỗivới quảng đại đồng bào, còn có Trình Tuyết Nhi- kẻ muốn giết nàng kianữa!!
Ánh mắt sát khí chợt lóe lên sát khí, Trình Tuyết Nhi… nàng muốn cho nàng ta biết, muốn giết nàng, nhất định phải trả giá đắt!
Sau bữa trưa, Lăng Dạ và Hiên Viên Diệp cùng xuất hiện tại phủ của Độc Cô Ngạo Thiên.
Trong sảnh chính, ba người ngồi quanh bàn gỗ. Trên bàn bày đầy rượu và điểm tâm.
“Không ngờ huynh vậy mà lại đi sử dụng mỹ nam kế!” Hiên Viên Diệp trừng trừng phượng nhãn, vô cùng kinh ngạc nói. Hắn cólàm sao cũng không nghĩ tới, Độc Cô Ngạo Thiên luôn luôn lãnh khốc thếnhưng lại có nhẫn nại đi tiếp xúc với Mộ Dung Thập Thất.
Lăng Dạ tủm tỉm cười nói, “May mà Mộ Dung Thập Thất không hề có tâm cơ, rất tốt để lợi dụng. Chỉ là, Ngạo Thiên, hy sinh của huynh hơi lớn đấy.” Nếu như bảo hắn vì lấy được tin tức mà đi sử dụng mỹ nam kế với Mộ Dung Thập Thất, hắn làm không được.
“Ngày mai ta phái người đi lấy tin.” Độc Cô Ngạo Thiên không cho là đúng, để đạt được mục đích chút hy sinhấy thì tính là gì, chỉ cần lấy được chứng cứ xác thực Hiên Viên Mặc có ý đồ đoạt vị, dù cho bảo hắn lên giường với Mộ Dung Thập Thất, hắn cũngtuyệt đối sẽ đi làm. (anh ăn dưa bở hơi bị nhiều oy` nha)
“Huynh thực sự để nàng làm sườn phi sao?” Lăng Dạ trầm giọng hỏi. Nếu như vì lấy được chứng cứ, mà gắng gượngtiếp nhận một nữ háo sắc, hắn cảm thấy không đáng giá cho Độc Cô NgạoThiên.
Hiên Viên Diệp vừa nghe, lập tức buông chén rượu trong tay, khó tin nhìn Lăng Dạ, “Sao có thể thế được! Cho dù Ngạo Thiên muốn để nàng làm sườn phi, TrìnhTuyết Nhi sẽ đồng ý sao? Hoàng huynh sẽ chấp nhận sao? Sườn phi của Thụy Vương gia chiến công hiển hách sao có thể là một nữ tử bị người trongthiên hạ nhạo báng? Cống hiến một phần chứng cứ, liền vọng tưởng làmsườn phi? Nàng nghĩ hay lắm ấy! Đến lúc đó nếu như nàng cứ quấn lấy Ngạo Thiên không buông, chúng ta liền thiết hạ cạm bẫy, để nàng nhảy vào,vĩnh viễn trừ hậu hoạn!” (Thằng chết bằm, ta băm, ta băm)
Nghe thế, khóe miệng Độc Cô Ngạo Thiên hiện lên ý cười khinh miệt, gật gật đầu, lạnh lùng nói: “Lúc nàng giao chứng cớ cho bổn vương, cũng chính là lúc nàng mất đi giá trị lợi dụng, bổn vương làm sao có thể mạo hiểm khiến Tuyết Nhi tức giận,để ả làm sườn phi? Hơn nữa, sườn phi của bổn vương nhất định phải làngười trong danh môn vọng tộc.” Huống hồ khi đó hắn đưa ra hứahẹn, cũng không có người và giấy tờ làm chứng, cho nên, nàng muốn làmsườn phi của hắn, cũng tuyệt đối không có khả năng!
“Làm như vậy được không? Tuy rằng nàng là háo sắc, thế nhưng, cũng không có lòng hại người. Từ đầu đếncuối đều bị chúng ta lợi dụng.” Tâm Lăng Dạ có chút không đànhlòng. Làm như vậy đối với bọn họ mà nói là trăm lợi chứ không có hại,nhưng đối với Mộ Dung Thập Thất là mang đến thương tổn, dù sao nàng bịđuổi ra khỏi phủ, cùng Độc Cô Ngạo Thiên đã không còn quan hệ gì, nhưnghôm nay lại bị kéo vào trận tranh đấu này, sau cùng khi nàng phát hiệnhết thảy, nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ, nàng có thể tiếp nhận đượcsao?
Khi hắn lo lắng cho nàng, thì bên tai lại dường như không ngừng truyền đến câu nói châm chọc kia ‘hoa này phốimã’. Trước mắt lại hiện lên cảnh tượng nàng như con bạch tuộc quấn ômgắt gao lấy hắn không buông, có lẽ, hắn quả thật rất nhân từ.
Quả nhiên, Độc Cô Ngạo Thiên và Hiên Viên Diệp đồng thời lộ ra biểu tình khinh thường, “Dạ, huynh có thể không đành lòng tổn hại bất luận kẻ nào, nhưng saohuynh lại quên, Mộ Dung Phong thế nhưng chính là tay sai của Hiên ViênMặc! Cho dù chúng ta làm như vậy có chút không có đạo nghĩa, nhưng mà,khi hành vi phạm tội của Hiên Viên Mặc một ngày nào đó bị vạch trần,huynh cho rằng một nhà Mộ Dung bao gồm cả cửu tộc, tất cả đều bình yênvô sự sao?” Độc Cô Ngạo Thiên lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, nàng trốn không thoát, cùng lắm thì đến lúc đó bù đắp lại cho nàng, tạm tha nàng một mạng, đem ả biếm đến quân doanh.” Hiên Viên Diệp tàn nhẫn nói, khôngchút nào để ý lời nói mang vẻ tàn nhẫn của mình, trái lại còn cho rằngđó là điều đương nhiên. Hắn là người thích cái đẹp, Mộ Dung Thập Thấtmặc dù có dung mạo thanh tú, thế nhưng không có phẩm chất, hơn nữa nữ tử đó lại quá dâm đãng, có lẽ đã bị rất nhiều nam nhân chơi đùa, cho nên,không cần phải suy nghĩ cho nàng. (Ta mún băm thèn này qué…chặt chặt chặt..)
Lăng Dạ nhíu mày, đối với một nữ tử thìquan trọng nhất chính là danh tiết, quân doanh sao có thể là nơi ở củanữ nhân! Cách làm của Độc Cô Ngạo Thiên và Hiên Viên Diệp khiến cho hắnphản cảm.
“Không nói những điều này nữa, vẫn là nên nghĩ xem, sau khi lấy được chứng cứ, chúng ta nên đối phó Hiên Viên Mặc như thế nào.” Độc Cô Ngạo Thiên thu thần sắc của Lăng Dạ vào đáy mắt, biết hắn quámức nhân từ, liền không muốn lãng phí lời nói, lập tức nói sang chuyệnkhác.
“Lập tức giao cho hoàng huynh, rồi sau đó phái người đi biên quan tróc nã Hiên Viên Mặc.”
…
Tứ vương phủ
Bên trong thư phòng bố trí thanh nhã gọngàng, Hiên Viên Ninh đứng thẳng lưng trước cửa sổ, thần sắc thanh lãnh,không có nửa điểm cảm xúc.
Dung Nhi gõ cửa tiến vào, cúi đầu, đứng thẳng một bên, “Tứ Vương gia, dựa theo sự phân phó của ngài, đã phái người giám thị Mộ Dung Thập Thất.” Ánh mắt Dung Nhi rũ xuống, trong đó hiện lên một tia lãnh ý, Tứ Vươnggia quan tâm Mộ Dung Thập Thất, dường như không chỉ là đơn giản hiếu kỳ, một háo sắc nữ như vậy, sao xứng khiến cho Tứ Vương gia chú ý?
“Tốt lắm.” Hiên Viên Ninh gật đầu.
“Thám tử ở Thụy vương phủ báolại, Thụy Vương gia sử dụng mỹ nam kế với Mộ Dung Thập Thất, muốn lợidụng Mộ Dung Thập Thất lấy cắp chứng cứ đoạt vị của Mộ Dung Phong vàHiên Viên Mặc.” Dung Nhi lạnh giọng nói. Khi nàng biết được tin tức này, thì nàng càng thêm khinh thường Mộ Dung Thập Thất, Độc Cô Ngạo Thiên chẳng qua chỉ ra tay một chút, nàng ta liền trúng kế, với lại nửa điểm suy nghĩ cũng không có.
Nghe vậy, khóe miệng Hiên Viên Ninh conglên, trước mặt dường như hiện lên ý cười gian trá trên môi của Mộ DungThập Thất, ngón tay thon dài trắng nõn gõ hai cái xuống cửa sổ, “Bổn vương hiếu kỳ khả năng ứng đối của nàng.”
“Tin rằng mai kia sẽ có thể nghe được thánh chỉ Mộ Dung phủ toàn gia bị xử trảm, tịch thu tài sản.” Dung Nhi thập phần khẳng định nói.
“Phải không?” Nàng sẽkhông. Ánh mắt lành lạnh của Hiên Viên Ninh nhìn về phương xa, con ngươi đen thâm trầm xa xăm, ẩn chứa tia sáng mà bất cứ ai cũng nhìn khôngthấu. Cũng giống như hết thảy mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay củahắn.
Dung Nhi si mê nhìn bóng dáng hắn.
“Phái người giám thị nhất cử nhất động của Long Qu- Thái tử Thương Nguyệt quốc.” Hồi lâu sau, Hiên Viên Ninh mới cất giọng ra lệnh.
Dung Nhi gật đầu, trong mắt hiện lên vẻchần chờ, nàng đi theo Vương gia đã mười năm, thế nhưng, vẫn nhìn khôngthấu hắn. Thái tử Thương Nguyệt quốc có quan hệ sao với hắn sao? Vì saokhi hắn nhắc tới hai chữ Long Quy, ngữ khí lại đặc biệt lãnh liệt?
…
Lại là một ngày trời trong quang đãng, thật là thời tiết tốt!
Mộ Dung phủ
Thập Thất dưới sự yêu cầu mãnh liệt củaLý Uyển Nhi nên nằm bẹp trên giường hai ngày. Tuy rằng Thập Thất đãthẳng thừng giải thích, dùng đủ kiểu chứng minh bản thân không có bịthương, có thể xuống giường. Nhưng dễ nhận thấy Lý Uyển Nhi đã bị kinhhách không nhỏ, vì thế bà cởi bỏ vẻ ngoài ôn nhu, cường ngạnh yêu cầunàng phải nằm hai ngày. Cuối cùng Lý Uyển Nhi dựa vào vài giọi lệ nóngbỏng chảy xuống hai má đã chinh phục được trái tim thiết huyết mà nhutình của Thập Thất.
Vì để Lý Uyển Nhi dịu dàng yên tâm, Thập Thất đành làm một nữ nhi hiếu thuận, cam nguyện nằm trên giường, để cho Cẩm Sắc hầu hạ.
Buổi chiều, gã sai vặt của Độc Cô Ngạo Thiên cầu kiến.
Lúc đó Thập Thất vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp.
Cẩm Sắc kích động gõ cửa, sau khi vàophòng, cơ thể thoáng run run, không biết là đã bị kinh hách hay là xúcđộng, giọng nói vẫn run run, “Tiểu thư, Thụy Vương gia phái người tới đón tiểu thư!”
“Cái gì?!” Thập Thất lập tức ngồi dậy, không thể tin nhìn sang Cẩm Sắc, Độc Cô Ngạo Thiên tớiđón nàng? Hắn làm sao có thể để nàng làm sườn phi?!
“Đúng vậy, tiểu thư, gã sai vặtmà Thụy Vương gia phái tới đang ở ngoài cửa, nói là tới lấy thứ gì đó mà tiểu thư đã nhận lời đưa cho Vương gia, chỉ cần sau khi Thụy Vương giaxác nhận, liền phái xe tới đón tiểu thư.” Cẩm Sắc gật đầu nói.
Thập Thất nhất thời thở phào nhẹ nhõm,muốn diễn giả thành thật, nàng không có cái ham mê đó! Thằng nhãi Độc Cô Ngạo Thiên này quá kém, xứng với nàng sao? Còn kém cách xa vạn dặm thêm ba nghìn năm trăm tám mươi lý. Thập Thất biếng nhác lại nằm bẹp xuốnggiường, rồi sau nói: “Em bảo tên sai vặt kia vào đây.”
“Vâng, tiểu thư.” Cẩm Sắc lập tức như một cơn gió chạy ra ngoài.
Khóe miệng Thập Thất co giật, nha đầu này có bao nhiêu ước ao nàng quay về Thụy vương phủ a?
Một lát sau, gã sai vặt tướng mạo thanh tú đi vào phòng, “Mộ Dung tiểu thư, Vương gia phân phó tiểu nhân tới lấy đồ.”
Thập Thất vươn bàn tay tinh tế trắng mịn nâng trán, nhíu mày khó xử nói: “Bản tiểu thư hôm trước gặp phải kẻ cướp, nên bị thương nặng, không xuốnggiường được, cho nên, chuyện Vương gia dặn dò, bản tiểu thư không thểhoàn thành, chỉ là, xin ngươi nói với Vương gia, chớ lo lắng, kiên nhẫnchờ đợi, chỉ cần bản tiểu thư có thể xuống giường, hơn nữa bước đi nhưbay, nhất định sẽ giao thứ đồ mà ngài ấy muốn.” Hắn đùa bỡnnàng, nói như thế nào thì nàng cũng nên phụng bồi, bằng không sẽ có lỗivới quảng đại đồng bào, còn có Trình Tuyết Nhi- kẻ muốn giết nàng kianữa!!
Ánh mắt sát khí chợt lóe lên sát khí, Trình Tuyết Nhi… nàng muốn cho nàng ta biết, muốn giết nàng, nhất định phải trả giá đắt!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nổ mạnh mà chết
- Chương 2: Tam lục cửu đẳng
- Chương 3: Chuẩn bị phản kích
- Chương 4: Đoạt diễn
- Chương 5: Xa xem phong ba (1)
- Chương 6: Xa xem phong ba (2)
- Chương 7: Xa xem phong ba (3)
- Chương 8: Xa xem phong ba (4)
- Chương 9: Xa xem phong ba (5)
- Chương 10: “kinh hãi” tứ phía
- Chương 11: Bị chán ghét
- Chương 12: Thân nhân viếng thăm
- Chương 13: Cùng người so chiêu
- Chương 14: Ta nhớ kỹ
- Chương 15: Rời khỏi vương phủ
- Chương 16: Từ mẫu hiếu nữ
- Chương 17: Lần đầu giao phong
- Chương 18: Xuất thủ kinh người
- Chương 19: Sát khí họa ngoại xâm
- Chương 20: Không sợ phong ba
- Chương 21: Hoa phối mã
- Chương 22: Hàn quang hiện ra
- Chương 23: Hàn quang hiện ra
- Chương 24: Diệu kế lui địch
- Chương 25: Bức thư ớn lạnh
- Chương 26: Đại minh ven hồ
- Chương 27: Tương kế tựu kế
- Chương 28: Dĩ nhiên là nàng
- Chương 29: Là địch hay là bạn?
- Chương 30: Chiến thuật đường vòng
- Chương 31: Có thoái thác hay không
- Chương 32: Đăng môn viếng thăm
- Chương 33: Trả miếng tuyệt vời
- Chương 34: Thỉnh cầu tứ hôn
- Chương 35: Không nhịn nữa
- Chương 36: Siêu sao thập thất
- Chương 37: Nhấc tay chi lao
- Chương 38
- Chương 39: Cách xa ta một chút
- Chương 40
- Chương 41: Từng là thần nhân
- Chương 42: Tâm như rắn rết
- Chương 43: Giận đánh lăng dạ
- Chương 44: Rốt cuộc hắn là ai
- Chương 45: Quỷ bí chi chủ
- Chương 46: Vương giả đọ sức
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Trừng phạt ác phụ
- Chương 51: Thái thử long quy
- Chương 52: Nguy cơ trí mạng
- Chương 53: Cưỡng hình bức cung
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Đột phá ngoài ý muốn
- Chương 57: Phải giết hắn
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Thiên hạ lâu
- Chương 61: Đây là sỉ nhục
- Chương 61-2: Nhất phái huy hoàng
- Chương 62: Thịnh yến phong vân
- Chương 62-2
- Chương 62-3
- Chương 62-4
- Chương 63: Nguy cơ buông xuống
- Chương 63-2
- Chương 63-3
- Chương 63-4
- Chương 64-1
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 65-1: Cuối cùng cũng tới (1)
- Chương 65-2: Cuối cùng cũng tới (2)
- Chương 65-3: Cuối cùng cũng tới (3)
- Chương 65-4: Cuối cùng cũng tới (4)
- Chương 66: Mất tung tích
- Chương 66-2: Mất tung tích (2)
- Chương 66-3: Mất tung tích (3)
- Chương 66-4: Mất tung tích (4)
- Chương 67-1: Được cứu và phản kích (1)
- Chương 67-2: Được cứu và phản kích (2)
- Chương 67-3: Được cứu và phản kích (3)
- Chương 67-4: Được cứu và phản kích (4)
- Chương 67-5: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 67-6: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 68: Buông nàng ra
- Chương 69
- Chương 70: Giải trừ hôn ước
- Chương 71: Ám trào
- Chương 71-2: Buông nàng ra (2)
- Chương 72-1
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 73: Hoàng tước ở phía sau
- Chương 73-2: Hoàng tước ở phía sau (2)
- Chương 73-3: Hoàng tước ở phía sau (3)
- Chương 73-4: Hoàng tước ở phía sau (4)
- Chương 74: Tính kế
- Chương 74-2: Tính kế (2)
- Chương 75: Còn thêm một chiêu
- Chương 75-2: Còn thêm một chiêu (2)
- Chương 75-3: Còn thêm một chiêu (3)
- Chương 76: Tranh phong
- Chương 76-2: Tranh phong (2)
- Chương 76-3: Tranh phong (3)
- Chương 76-4: Tranh phong (4)
- Chương 77: Quyết đấu (1)
- Chương 77-2: Quyết đấu (2)
- Chương 77-3: Quyết đấu (3)
- Chương 77-4: Quyết đấu (4)
- Chương 78: Không hề hối hận (1)
- Chương 78-2: Không hề hối hận (2)
- Chương 78-3: Không hề hối hận (3)
- Chương 79: Điều kiện
- Chương 80
- Chương 81-1: Ngoan tuyệt phản kích (1)
- Chương 81-2: Ngoan tuyệt phản kích (2)
- Chương 81-3: Ngoan tuyệt phản kích (3)
- Chương 81-4: Ngoan tuyệt phản kích (4)
- Chương 82-1: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (1)
- Chương 82-2: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (2)
- Chương 82-3: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (3)
- Chương 82-4: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (4)
- Chương 83: Buông tay dễ dàng
- Chương 84: Trừng trị trình tuyết nhi
- Chương 85: Giận đánh và diễn kịch
- Chương 85-2: Giận đánh và diễn kịch (2)
- Chương 85-3: Giận đánh và diễn kịch (3)
- Chương 86: Lấy âm chế địch
- Chương 87: Phá hư âm mưu của Liễu Nguyệt Phi
- Chương 88
- Chương 89: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 90
- Chương 91: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95-1
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 96
- Chương 97-1
- Chương 97-2
- Chương 98-1
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 99
- Chương 100: Kịch tương phản
- Chương 101: Mũi nhọn hé lộ
- Chương 102: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 102-2: Mũi nhọn chợt hiện (2)
- Chương 103-1
- Chương 103-2
- Chương 104-1
- Chương 104-2
- Chương 105: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 106: Mũi nhọn hiển lộ
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114: Gãy móng
- Chương 115: Cái kết của liễu nguyệt phi
- bình luận