Thập Thất Thiếp - Chương 4: Đoạt diễn
Chương trước- Chương 1: Nổ mạnh mà chết
- Chương 2: Tam lục cửu đẳng
- Chương 3: Chuẩn bị phản kích
- Chương 4: Đoạt diễn
- Chương 5: Xa xem phong ba (1)
- Chương 6: Xa xem phong ba (2)
- Chương 7: Xa xem phong ba (3)
- Chương 8: Xa xem phong ba (4)
- Chương 9: Xa xem phong ba (5)
- Chương 10: “kinh hãi” tứ phía
- Chương 11: Bị chán ghét
- Chương 12: Thân nhân viếng thăm
- Chương 13: Cùng người so chiêu
- Chương 14: Ta nhớ kỹ
- Chương 15: Rời khỏi vương phủ
- Chương 16: Từ mẫu hiếu nữ
- Chương 17: Lần đầu giao phong
- Chương 18: Xuất thủ kinh người
- Chương 19: Sát khí họa ngoại xâm
- Chương 20: Không sợ phong ba
- Chương 21: Hoa phối mã
- Chương 22: Hàn quang hiện ra
- Chương 23: Hàn quang hiện ra
- Chương 24: Diệu kế lui địch
- Chương 25: Bức thư ớn lạnh
- Chương 26: Đại minh ven hồ
- Chương 27: Tương kế tựu kế
- Chương 28: Dĩ nhiên là nàng
- Chương 29: Là địch hay là bạn?
- Chương 30: Chiến thuật đường vòng
- Chương 31: Có thoái thác hay không
- Chương 32: Đăng môn viếng thăm
- Chương 33: Trả miếng tuyệt vời
- Chương 34: Thỉnh cầu tứ hôn
- Chương 35: Không nhịn nữa
- Chương 36: Siêu sao thập thất
- Chương 37: Nhấc tay chi lao
- Chương 38
- Chương 39: Cách xa ta một chút
- Chương 40
- Chương 41: Từng là thần nhân
- Chương 42: Tâm như rắn rết
- Chương 43: Giận đánh lăng dạ
- Chương 44: Rốt cuộc hắn là ai
- Chương 45: Quỷ bí chi chủ
- Chương 46: Vương giả đọ sức
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Trừng phạt ác phụ
- Chương 51: Thái thử long quy
- Chương 52: Nguy cơ trí mạng
- Chương 53: Cưỡng hình bức cung
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Đột phá ngoài ý muốn
- Chương 57: Phải giết hắn
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Thiên hạ lâu
- Chương 61: Đây là sỉ nhục
- Chương 61-2: Nhất phái huy hoàng
- Chương 62: Thịnh yến phong vân
- Chương 62-2
- Chương 62-3
- Chương 62-4
- Chương 63: Nguy cơ buông xuống
- Chương 63-2
- Chương 63-3
- Chương 63-4
- Chương 64-1
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 65-1: Cuối cùng cũng tới (1)
- Chương 65-2: Cuối cùng cũng tới (2)
- Chương 65-3: Cuối cùng cũng tới (3)
- Chương 65-4: Cuối cùng cũng tới (4)
- Chương 66: Mất tung tích
- Chương 66-2: Mất tung tích (2)
- Chương 66-3: Mất tung tích (3)
- Chương 66-4: Mất tung tích (4)
- Chương 67-1: Được cứu và phản kích (1)
- Chương 67-2: Được cứu và phản kích (2)
- Chương 67-3: Được cứu và phản kích (3)
- Chương 67-4: Được cứu và phản kích (4)
- Chương 67-5: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 67-6: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 68: Buông nàng ra
- Chương 69
- Chương 70: Giải trừ hôn ước
- Chương 71: Ám trào
- Chương 71-2: Buông nàng ra (2)
- Chương 72-1
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 73: Hoàng tước ở phía sau
- Chương 73-2: Hoàng tước ở phía sau (2)
- Chương 73-3: Hoàng tước ở phía sau (3)
- Chương 73-4: Hoàng tước ở phía sau (4)
- Chương 74: Tính kế
- Chương 74-2: Tính kế (2)
- Chương 75: Còn thêm một chiêu
- Chương 75-2: Còn thêm một chiêu (2)
- Chương 75-3: Còn thêm một chiêu (3)
- Chương 76: Tranh phong
- Chương 76-2: Tranh phong (2)
- Chương 76-3: Tranh phong (3)
- Chương 76-4: Tranh phong (4)
- Chương 77: Quyết đấu (1)
- Chương 77-2: Quyết đấu (2)
- Chương 77-3: Quyết đấu (3)
- Chương 77-4: Quyết đấu (4)
- Chương 78: Không hề hối hận (1)
- Chương 78-2: Không hề hối hận (2)
- Chương 78-3: Không hề hối hận (3)
- Chương 79: Điều kiện
- Chương 80
- Chương 81-1: Ngoan tuyệt phản kích (1)
- Chương 81-2: Ngoan tuyệt phản kích (2)
- Chương 81-3: Ngoan tuyệt phản kích (3)
- Chương 81-4: Ngoan tuyệt phản kích (4)
- Chương 82-1: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (1)
- Chương 82-2: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (2)
- Chương 82-3: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (3)
- Chương 82-4: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (4)
- Chương 83: Buông tay dễ dàng
- Chương 84: Trừng trị trình tuyết nhi
- Chương 85: Giận đánh và diễn kịch
- Chương 85-2: Giận đánh và diễn kịch (2)
- Chương 85-3: Giận đánh và diễn kịch (3)
- Chương 86: Lấy âm chế địch
- Chương 87: Phá hư âm mưu của Liễu Nguyệt Phi
- Chương 88
- Chương 89: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 90
- Chương 91: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95-1
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 96
- Chương 97-1
- Chương 97-2
- Chương 98-1
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 99
- Chương 100: Kịch tương phản
- Chương 101: Mũi nhọn hé lộ
- Chương 102: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 102-2: Mũi nhọn chợt hiện (2)
- Chương 103-1
- Chương 103-2
- Chương 104-1
- Chương 104-2
- Chương 105: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 106: Mũi nhọn hiển lộ
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114: Gãy móng
- Chương 115: Cái kết của liễu nguyệt phi
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thập Thất Thiếp
Chương 4: Đoạt diễn
Lãnh mâu của Độc Cô Ngạo Thiên chớp động tia u ám, Tuyết Nhi sẽ đến.
“Hiên Viên Mặc đã nhiều lần cóđộng thái, dường như muốn một lần nữa đoạt lại quyền lực. Hoàng huynhrất lo lắng, dẫu sao Hiên Viên Mặc cũng từng là một đòn hiểm đối vớihoàng huynh, lúc trước nếu không phải hắn nhất thời sơ suất, trúng mưukế của huynh và hoàng huynh, có lẽ hôm nay người ngồi trên long ỷ sẽkhông phải là hoàng huynh.” Hiên Viên Diệp không muốn chỉ xoayquanh vấn đề nữ nhân, liền thay đổi đề tài, mà đề tài này cũng là mụcđích chủ yếu hôm nay hắn tới.
“Hắn căn bản sẽ không buông tay, nếu như không có động thái lại càng đáng sợ. Có động thái, vậy thì, hết thảy đều dễ xử lý.” Độc Cô Ngạo Thiên khẽ nhếch môi, trong nụ cười hờ hững có pha lẫn sátkhí. Hắn muốn cùng Hiên Viên Mặc phân cao thấp một phen, lần trước, tuyrằng hắn thắng, nhưng thắng mà không động võ, không thể tính.
Hiên Viên Diệp thấy hắn không có tí gì là lo lắng, liền yên lòng, tâm tư lại bắt đầu vui đùa, “Gần đây trên phố đều lưu truyền, Ngạo Thiên huynh nạp một cửu đẳng thịthiếp, nguyên nhân Ngạo Thiên huynh nạp thị thiếp kia lại bởi vì tên của nàng là Thập Thất, vừa lúc xếp thứ mười bảy trong đám thị thiếp.” Nữ tử kia cũng thật là xui xẻo, nghe nói bộ dạng không xấu, thế nhưngso sánh với những nữ tử hương sắc trong phủ của Độc Cô Ngạo Thiên, nàngquả thực không là gì cả.
Thập Thất? Độc Cô Ngạo Thiên cau lại hàng mày kiếm, ả háo sắc vừa thấy hắn thì theo đuổi không buông kia ư? Bâygiờ nghĩ đến, dung mạo của nàng rất mơ hồ. “Nữ tử không có mỹ mạo lạikhông có nội hàm, chỉ xứng để tiêu khiển.”
“Tất cả đều là nàng gieo gió gặtbão, ai bảo nàng trăm phương nghìn kế cũng muốn trở thành nữ nhân củahuynh, đây là cái giá nàng phải trả.” Hiên Viên Diệp đầy khinhthường nói. Nữ nhân bị Độc Cô Ngạo Thiên chướng mắt, cũng xem như là đồbỏ. Mà quả nhiên là chỉ có thể để mua vui.
Ngày hôm sau
Trời xanh mây trắng, tinh không vạn lí* (*bầu trời quang đãng)
Thập Thất thông qua thời gian một đêm,đem hoàn cảnh hiện nay của nàng phân tích rõ ràng, tiếp theo liền tínhngày sau nên như thế nào thoát khỏi cảnh này. Vương phủ này tuyệt đốikhông thể nán lại. Chỉ cần có cơ hội thoát thân thì nhất định phải đi.
Thế nhưng sáng sớm, tuy cái mông vẫn cònđau buốt nhưng Thập Thất vẫn gượng đứng dậy, bảo Cẩm Sắc cầm son phấnđến. Cẩm Sắc vừa nghe, kinh ngạc vô cùng, “Tiểu thư, bây giờ người đang bị thương, trang điểm làm chi a? Vương gia cũng không nhìn thấy được nha.” Sao tiểu thư có thể không biết tình hình như vậy chứ? Hiện tại tiểu thư cần phải dưỡng tốt thương thế, mà không phải thu hút sự chú ý của Vương gia à nha.
Bờ môi Thập Thất run run, vẻ mặt đen lại, hình tượng Mộ Dung Thập Thất si mê cuồng nhiệt Độc Cô Ngạo Thiên quảthực là thâm nhập lòng người, có chút không biết nói sao trả lời: “Ta biết phải làm thế nào.”
Đợi sau khi ăn xong đồ ăn sáng Cẩm Sắc từ bên ngoài vương phủ mang về, Thập Thất liền ghé vào giường, đối mặt với gương đồng, bắt đầu ‘hoá trang’.
Thập Thất ra sức phủ lấp son phấn trắng toát dọa người lên khuôn mặt hồng nhuận, ngay cả đôi môi đỏ mọng cũng không buông tha…
Đợi mấy khắc đồng hồ trôi qua, Cẩm Sắc tiến vào phòng thấy khuôn mặt Thập Thất tái nhợt, lập tức sợ hãi rống lên: “Tiểu thư! SaoCẩm Sắc mới đi ra ngoài có một lát, mà người liền trở nên suy yếu như thế?” Lúc ăn sáng, khí sắc của tiểu thư còn rất tốt mà, thế nhưng bây giờ, giống như là bị bệnh nặng!
“Ta không sao.” Đối vớiCẩm Sắc đơn thuần, Thập Thất có chút không biết nói sao, trên đời làmsao còn có người đơn thuần giống như thế này nhỉ? Cảm thán qua đi, ThậpThất thu lại thần sắc, nghiêm túc căn dặn: “Lát nữa Nhạc Âm nhất định sẽ đến, đến lúc đó hãy nói ta từ khi sau khi bị đánh, đến nay chưa gượng dậy nổi, cả ngày chỉ muốn chết, hơn nữa còn không ngừng hối hận,hy vọng Nhạc Âm phu nhân có thể tha thứ, lát nữa khi nói những lời này,ngươi phải vừa khóc vừa nói, càng thê thảm càng tốt, đã biết chưa?”
Cẩm Sắc khẽ giật mình, vì sao nha? Tiểuthư không phải thích cao ngạo trước mặt chúng thị thiếp, giả trang caoquý cùng không thể khinh nhờn nhất sao? Sao bây giờ trái lại muốn đốiđãi với bản thân như thế? Mặc dù nàng đơn thuần, thế nhưng cũng bỗngnhiên hiểu được điều gì đó. Lập tức cười gật đầu, “Tiểu thư yên tâm, Cẩm Sắc nhất định khóc đứt ruột đứt gan.”
Thập Thất hài lòng gật đầu, đang địnhkhen ngợi, liền nghe đến một cỗ hương vị gay mũi truyền đến, tiếp theolà một nữ tử vận y phục xanh nhạt nghênh diện tiến đến.
Thập Thất nhìn sang, nữ tử có cái mũi nho nhỏ hơi hơi vểnh, sắc mặt như bạch ngọc, dung nhan như hoa buổi sớmmai, rõ ràng là một thiên hạ đáng yêu, nhưng trong mắt lại có vẻ ác độckhông tương xứng. Người này đúng là tam đẳng thị thiếp, bài danh đệ ngũNhạc Âm. Thập Thất đang định giả vờ giả vịt đứng dậy hành lễ. Chợt nghemột tràng gào khóc thảm thiết, “A…”
Không rõ có chuyện gì cho nên thân hìnhNhạc Âm run lên, hiển nhiên là bị hù dọa, nhìn nơi phát ra tiếng, liềnthấy một nha hoàn giương miệng rộng khóc lớn. Đang định trách cứ chợtnghe Cẩm Sắc vừa khóc vừa nói: “Hu hu hu… phu nhân thật là đángthương mà… hai ngày nay không ăn không uống, cả ngày chỉ muốn chết… huhu hu… phu nhân còn nói, nàng thật tâm xin lỗi Nhạc Âm phu nhân, là nàng sai…hu hu hu…”
Từng đợt gào khóc, truyền vang khắp cănphòng vốn nhỏ hẹp, khóe miệng Thập Thất giật giật, nha đầu này, có phảidiễn hơi quá rồi không? Diễn viên chính là nàng còn chưa có lên sân khấu đây này.
Có điều, hiệu quả tốt lắm, mặt mày NhạcÂm dương dương tự đắc, khó nén vẻ đắc ý, thầm nghĩ: sớm biết có hôm nayhà tất gì lúc trước còn làm? Chỉ bằng thân phận cửu đẳng thị thiếp củangươi, mà muốn quyền rũ Vương gia? Quả thực si tâm vọng tưởng!
Thập Thất lặng im thu toàn bộ biểu tìnhcủa Nhạc Âm vào đáy mắt, thầm cười lạnh, điểm ấy tâm cơ còn vọng tưởngđược nhiều hơn? Loại tâm cơ này không đủ sâu, con đường phía trước chỉcó một kết cục, nếu không phải chết, thì chính là làm tay sai.
Tâm tình Nhạc Âm vô cùng tốt, quay đầunhìn sang Thập Thất đang tựa người trên giường, vừa định châm chọc, lạithấy khuôn mặt Thập Thất tái nhợt, không phải là bị đánh vài cái, cắtcung cấp thức ăn có hai ngày thôi ư? Sao lại trở nên tiều tụy thế này?Ha ha, đây đều là nàng bị trừng phạt đúng tội, ai bảo nàng quyến rũVương gia!
“Biết sai là tốt rồi, về saunghìn vạn lần phải nhớ kỹ thân phận của mình, Vương gia nếu muốn lâmhạnh muội, sẽ lâm hạnh, không phải do muội trêu đùa tâm cơ là có thể đạt được sự sủng ái của Vương gia.” Thần sắc Nhạc Âm đầy vẻ chính trực, cao ngạo nói.
“Vâng, muội muội đã biết.” Thập Thất ‘yếu ớt’ cúi đầu, ‘cung kính’ nói.
Thấy thái độ Thập Thất hèn mọn, Nhạc Âmrất hài lòng, vốn định sang đây gây rối, nay nhìn đến bộ dạng này củaThập Thất, Nhạc Âm cũng quên mất. Lúc xoay người dợm bước rời đi, haingười đi theo phía sau nàng khó tin nhìn về phía Thập Thất, ngày hôm qua nàng ta không phải như thế!
“Nhạc Âm tỷ tỷ, cứ khinh địch bỏ qua nàng ấy như vậy ư? Nàng đã nói năng xúc phạm tỷ tỷ đấy!” Một trong hai người sau khi độc ác nhìn thoáng qua Thập Thất, liền nói với Nhạc Âm.
“Đúng vậy, ngày hôm qua khi bọn muội đến thăm nàng, nàng vẫn trưng ra bộ dáng ngông cuồng tự cao tự đại.” Người còn lại phụ họa nói.
Trong đôi mắt thoáng hiện lên một luồngsáng lạnh, Thập Thất tia dư quang nhìn lướt qua hai người, vốn địnhkhông tính toán với các nàng, thế nhưng, các nàng lại khăng khăng đếntrêu chọc nàng…
“Hiên Viên Mặc đã nhiều lần cóđộng thái, dường như muốn một lần nữa đoạt lại quyền lực. Hoàng huynhrất lo lắng, dẫu sao Hiên Viên Mặc cũng từng là một đòn hiểm đối vớihoàng huynh, lúc trước nếu không phải hắn nhất thời sơ suất, trúng mưukế của huynh và hoàng huynh, có lẽ hôm nay người ngồi trên long ỷ sẽkhông phải là hoàng huynh.” Hiên Viên Diệp không muốn chỉ xoayquanh vấn đề nữ nhân, liền thay đổi đề tài, mà đề tài này cũng là mụcđích chủ yếu hôm nay hắn tới.
“Hắn căn bản sẽ không buông tay, nếu như không có động thái lại càng đáng sợ. Có động thái, vậy thì, hết thảy đều dễ xử lý.” Độc Cô Ngạo Thiên khẽ nhếch môi, trong nụ cười hờ hững có pha lẫn sátkhí. Hắn muốn cùng Hiên Viên Mặc phân cao thấp một phen, lần trước, tuyrằng hắn thắng, nhưng thắng mà không động võ, không thể tính.
Hiên Viên Diệp thấy hắn không có tí gì là lo lắng, liền yên lòng, tâm tư lại bắt đầu vui đùa, “Gần đây trên phố đều lưu truyền, Ngạo Thiên huynh nạp một cửu đẳng thịthiếp, nguyên nhân Ngạo Thiên huynh nạp thị thiếp kia lại bởi vì tên của nàng là Thập Thất, vừa lúc xếp thứ mười bảy trong đám thị thiếp.” Nữ tử kia cũng thật là xui xẻo, nghe nói bộ dạng không xấu, thế nhưngso sánh với những nữ tử hương sắc trong phủ của Độc Cô Ngạo Thiên, nàngquả thực không là gì cả.
Thập Thất? Độc Cô Ngạo Thiên cau lại hàng mày kiếm, ả háo sắc vừa thấy hắn thì theo đuổi không buông kia ư? Bâygiờ nghĩ đến, dung mạo của nàng rất mơ hồ. “Nữ tử không có mỹ mạo lạikhông có nội hàm, chỉ xứng để tiêu khiển.”
“Tất cả đều là nàng gieo gió gặtbão, ai bảo nàng trăm phương nghìn kế cũng muốn trở thành nữ nhân củahuynh, đây là cái giá nàng phải trả.” Hiên Viên Diệp đầy khinhthường nói. Nữ nhân bị Độc Cô Ngạo Thiên chướng mắt, cũng xem như là đồbỏ. Mà quả nhiên là chỉ có thể để mua vui.
Ngày hôm sau
Trời xanh mây trắng, tinh không vạn lí* (*bầu trời quang đãng)
Thập Thất thông qua thời gian một đêm,đem hoàn cảnh hiện nay của nàng phân tích rõ ràng, tiếp theo liền tínhngày sau nên như thế nào thoát khỏi cảnh này. Vương phủ này tuyệt đốikhông thể nán lại. Chỉ cần có cơ hội thoát thân thì nhất định phải đi.
Thế nhưng sáng sớm, tuy cái mông vẫn cònđau buốt nhưng Thập Thất vẫn gượng đứng dậy, bảo Cẩm Sắc cầm son phấnđến. Cẩm Sắc vừa nghe, kinh ngạc vô cùng, “Tiểu thư, bây giờ người đang bị thương, trang điểm làm chi a? Vương gia cũng không nhìn thấy được nha.” Sao tiểu thư có thể không biết tình hình như vậy chứ? Hiện tại tiểu thư cần phải dưỡng tốt thương thế, mà không phải thu hút sự chú ý của Vương gia à nha.
Bờ môi Thập Thất run run, vẻ mặt đen lại, hình tượng Mộ Dung Thập Thất si mê cuồng nhiệt Độc Cô Ngạo Thiên quảthực là thâm nhập lòng người, có chút không biết nói sao trả lời: “Ta biết phải làm thế nào.”
Đợi sau khi ăn xong đồ ăn sáng Cẩm Sắc từ bên ngoài vương phủ mang về, Thập Thất liền ghé vào giường, đối mặt với gương đồng, bắt đầu ‘hoá trang’.
Thập Thất ra sức phủ lấp son phấn trắng toát dọa người lên khuôn mặt hồng nhuận, ngay cả đôi môi đỏ mọng cũng không buông tha…
Đợi mấy khắc đồng hồ trôi qua, Cẩm Sắc tiến vào phòng thấy khuôn mặt Thập Thất tái nhợt, lập tức sợ hãi rống lên: “Tiểu thư! SaoCẩm Sắc mới đi ra ngoài có một lát, mà người liền trở nên suy yếu như thế?” Lúc ăn sáng, khí sắc của tiểu thư còn rất tốt mà, thế nhưng bây giờ, giống như là bị bệnh nặng!
“Ta không sao.” Đối vớiCẩm Sắc đơn thuần, Thập Thất có chút không biết nói sao, trên đời làmsao còn có người đơn thuần giống như thế này nhỉ? Cảm thán qua đi, ThậpThất thu lại thần sắc, nghiêm túc căn dặn: “Lát nữa Nhạc Âm nhất định sẽ đến, đến lúc đó hãy nói ta từ khi sau khi bị đánh, đến nay chưa gượng dậy nổi, cả ngày chỉ muốn chết, hơn nữa còn không ngừng hối hận,hy vọng Nhạc Âm phu nhân có thể tha thứ, lát nữa khi nói những lời này,ngươi phải vừa khóc vừa nói, càng thê thảm càng tốt, đã biết chưa?”
Cẩm Sắc khẽ giật mình, vì sao nha? Tiểuthư không phải thích cao ngạo trước mặt chúng thị thiếp, giả trang caoquý cùng không thể khinh nhờn nhất sao? Sao bây giờ trái lại muốn đốiđãi với bản thân như thế? Mặc dù nàng đơn thuần, thế nhưng cũng bỗngnhiên hiểu được điều gì đó. Lập tức cười gật đầu, “Tiểu thư yên tâm, Cẩm Sắc nhất định khóc đứt ruột đứt gan.”
Thập Thất hài lòng gật đầu, đang địnhkhen ngợi, liền nghe đến một cỗ hương vị gay mũi truyền đến, tiếp theolà một nữ tử vận y phục xanh nhạt nghênh diện tiến đến.
Thập Thất nhìn sang, nữ tử có cái mũi nho nhỏ hơi hơi vểnh, sắc mặt như bạch ngọc, dung nhan như hoa buổi sớmmai, rõ ràng là một thiên hạ đáng yêu, nhưng trong mắt lại có vẻ ác độckhông tương xứng. Người này đúng là tam đẳng thị thiếp, bài danh đệ ngũNhạc Âm. Thập Thất đang định giả vờ giả vịt đứng dậy hành lễ. Chợt nghemột tràng gào khóc thảm thiết, “A…”
Không rõ có chuyện gì cho nên thân hìnhNhạc Âm run lên, hiển nhiên là bị hù dọa, nhìn nơi phát ra tiếng, liềnthấy một nha hoàn giương miệng rộng khóc lớn. Đang định trách cứ chợtnghe Cẩm Sắc vừa khóc vừa nói: “Hu hu hu… phu nhân thật là đángthương mà… hai ngày nay không ăn không uống, cả ngày chỉ muốn chết… huhu hu… phu nhân còn nói, nàng thật tâm xin lỗi Nhạc Âm phu nhân, là nàng sai…hu hu hu…”
Từng đợt gào khóc, truyền vang khắp cănphòng vốn nhỏ hẹp, khóe miệng Thập Thất giật giật, nha đầu này, có phảidiễn hơi quá rồi không? Diễn viên chính là nàng còn chưa có lên sân khấu đây này.
Có điều, hiệu quả tốt lắm, mặt mày NhạcÂm dương dương tự đắc, khó nén vẻ đắc ý, thầm nghĩ: sớm biết có hôm nayhà tất gì lúc trước còn làm? Chỉ bằng thân phận cửu đẳng thị thiếp củangươi, mà muốn quyền rũ Vương gia? Quả thực si tâm vọng tưởng!
Thập Thất lặng im thu toàn bộ biểu tìnhcủa Nhạc Âm vào đáy mắt, thầm cười lạnh, điểm ấy tâm cơ còn vọng tưởngđược nhiều hơn? Loại tâm cơ này không đủ sâu, con đường phía trước chỉcó một kết cục, nếu không phải chết, thì chính là làm tay sai.
Tâm tình Nhạc Âm vô cùng tốt, quay đầunhìn sang Thập Thất đang tựa người trên giường, vừa định châm chọc, lạithấy khuôn mặt Thập Thất tái nhợt, không phải là bị đánh vài cái, cắtcung cấp thức ăn có hai ngày thôi ư? Sao lại trở nên tiều tụy thế này?Ha ha, đây đều là nàng bị trừng phạt đúng tội, ai bảo nàng quyến rũVương gia!
“Biết sai là tốt rồi, về saunghìn vạn lần phải nhớ kỹ thân phận của mình, Vương gia nếu muốn lâmhạnh muội, sẽ lâm hạnh, không phải do muội trêu đùa tâm cơ là có thể đạt được sự sủng ái của Vương gia.” Thần sắc Nhạc Âm đầy vẻ chính trực, cao ngạo nói.
“Vâng, muội muội đã biết.” Thập Thất ‘yếu ớt’ cúi đầu, ‘cung kính’ nói.
Thấy thái độ Thập Thất hèn mọn, Nhạc Âmrất hài lòng, vốn định sang đây gây rối, nay nhìn đến bộ dạng này củaThập Thất, Nhạc Âm cũng quên mất. Lúc xoay người dợm bước rời đi, haingười đi theo phía sau nàng khó tin nhìn về phía Thập Thất, ngày hôm qua nàng ta không phải như thế!
“Nhạc Âm tỷ tỷ, cứ khinh địch bỏ qua nàng ấy như vậy ư? Nàng đã nói năng xúc phạm tỷ tỷ đấy!” Một trong hai người sau khi độc ác nhìn thoáng qua Thập Thất, liền nói với Nhạc Âm.
“Đúng vậy, ngày hôm qua khi bọn muội đến thăm nàng, nàng vẫn trưng ra bộ dáng ngông cuồng tự cao tự đại.” Người còn lại phụ họa nói.
Trong đôi mắt thoáng hiện lên một luồngsáng lạnh, Thập Thất tia dư quang nhìn lướt qua hai người, vốn địnhkhông tính toán với các nàng, thế nhưng, các nàng lại khăng khăng đếntrêu chọc nàng…
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nổ mạnh mà chết
- Chương 2: Tam lục cửu đẳng
- Chương 3: Chuẩn bị phản kích
- Chương 4: Đoạt diễn
- Chương 5: Xa xem phong ba (1)
- Chương 6: Xa xem phong ba (2)
- Chương 7: Xa xem phong ba (3)
- Chương 8: Xa xem phong ba (4)
- Chương 9: Xa xem phong ba (5)
- Chương 10: “kinh hãi” tứ phía
- Chương 11: Bị chán ghét
- Chương 12: Thân nhân viếng thăm
- Chương 13: Cùng người so chiêu
- Chương 14: Ta nhớ kỹ
- Chương 15: Rời khỏi vương phủ
- Chương 16: Từ mẫu hiếu nữ
- Chương 17: Lần đầu giao phong
- Chương 18: Xuất thủ kinh người
- Chương 19: Sát khí họa ngoại xâm
- Chương 20: Không sợ phong ba
- Chương 21: Hoa phối mã
- Chương 22: Hàn quang hiện ra
- Chương 23: Hàn quang hiện ra
- Chương 24: Diệu kế lui địch
- Chương 25: Bức thư ớn lạnh
- Chương 26: Đại minh ven hồ
- Chương 27: Tương kế tựu kế
- Chương 28: Dĩ nhiên là nàng
- Chương 29: Là địch hay là bạn?
- Chương 30: Chiến thuật đường vòng
- Chương 31: Có thoái thác hay không
- Chương 32: Đăng môn viếng thăm
- Chương 33: Trả miếng tuyệt vời
- Chương 34: Thỉnh cầu tứ hôn
- Chương 35: Không nhịn nữa
- Chương 36: Siêu sao thập thất
- Chương 37: Nhấc tay chi lao
- Chương 38
- Chương 39: Cách xa ta một chút
- Chương 40
- Chương 41: Từng là thần nhân
- Chương 42: Tâm như rắn rết
- Chương 43: Giận đánh lăng dạ
- Chương 44: Rốt cuộc hắn là ai
- Chương 45: Quỷ bí chi chủ
- Chương 46: Vương giả đọ sức
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Trừng phạt ác phụ
- Chương 51: Thái thử long quy
- Chương 52: Nguy cơ trí mạng
- Chương 53: Cưỡng hình bức cung
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Đột phá ngoài ý muốn
- Chương 57: Phải giết hắn
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Thiên hạ lâu
- Chương 61: Đây là sỉ nhục
- Chương 61-2: Nhất phái huy hoàng
- Chương 62: Thịnh yến phong vân
- Chương 62-2
- Chương 62-3
- Chương 62-4
- Chương 63: Nguy cơ buông xuống
- Chương 63-2
- Chương 63-3
- Chương 63-4
- Chương 64-1
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 65-1: Cuối cùng cũng tới (1)
- Chương 65-2: Cuối cùng cũng tới (2)
- Chương 65-3: Cuối cùng cũng tới (3)
- Chương 65-4: Cuối cùng cũng tới (4)
- Chương 66: Mất tung tích
- Chương 66-2: Mất tung tích (2)
- Chương 66-3: Mất tung tích (3)
- Chương 66-4: Mất tung tích (4)
- Chương 67-1: Được cứu và phản kích (1)
- Chương 67-2: Được cứu và phản kích (2)
- Chương 67-3: Được cứu và phản kích (3)
- Chương 67-4: Được cứu và phản kích (4)
- Chương 67-5: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 67-6: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 68: Buông nàng ra
- Chương 69
- Chương 70: Giải trừ hôn ước
- Chương 71: Ám trào
- Chương 71-2: Buông nàng ra (2)
- Chương 72-1
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 73: Hoàng tước ở phía sau
- Chương 73-2: Hoàng tước ở phía sau (2)
- Chương 73-3: Hoàng tước ở phía sau (3)
- Chương 73-4: Hoàng tước ở phía sau (4)
- Chương 74: Tính kế
- Chương 74-2: Tính kế (2)
- Chương 75: Còn thêm một chiêu
- Chương 75-2: Còn thêm một chiêu (2)
- Chương 75-3: Còn thêm một chiêu (3)
- Chương 76: Tranh phong
- Chương 76-2: Tranh phong (2)
- Chương 76-3: Tranh phong (3)
- Chương 76-4: Tranh phong (4)
- Chương 77: Quyết đấu (1)
- Chương 77-2: Quyết đấu (2)
- Chương 77-3: Quyết đấu (3)
- Chương 77-4: Quyết đấu (4)
- Chương 78: Không hề hối hận (1)
- Chương 78-2: Không hề hối hận (2)
- Chương 78-3: Không hề hối hận (3)
- Chương 79: Điều kiện
- Chương 80
- Chương 81-1: Ngoan tuyệt phản kích (1)
- Chương 81-2: Ngoan tuyệt phản kích (2)
- Chương 81-3: Ngoan tuyệt phản kích (3)
- Chương 81-4: Ngoan tuyệt phản kích (4)
- Chương 82-1: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (1)
- Chương 82-2: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (2)
- Chương 82-3: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (3)
- Chương 82-4: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (4)
- Chương 83: Buông tay dễ dàng
- Chương 84: Trừng trị trình tuyết nhi
- Chương 85: Giận đánh và diễn kịch
- Chương 85-2: Giận đánh và diễn kịch (2)
- Chương 85-3: Giận đánh và diễn kịch (3)
- Chương 86: Lấy âm chế địch
- Chương 87: Phá hư âm mưu của Liễu Nguyệt Phi
- Chương 88
- Chương 89: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 90
- Chương 91: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95-1
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 96
- Chương 97-1
- Chương 97-2
- Chương 98-1
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 99
- Chương 100: Kịch tương phản
- Chương 101: Mũi nhọn hé lộ
- Chương 102: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 102-2: Mũi nhọn chợt hiện (2)
- Chương 103-1
- Chương 103-2
- Chương 104-1
- Chương 104-2
- Chương 105: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 106: Mũi nhọn hiển lộ
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114: Gãy móng
- Chương 115: Cái kết của liễu nguyệt phi
- bình luận