Thập Thất Thiếp - Chương 85-3: Giận đánh và diễn kịch (3)
Chương trước- Chương 1: Nổ mạnh mà chết
- Chương 2: Tam lục cửu đẳng
- Chương 3: Chuẩn bị phản kích
- Chương 4: Đoạt diễn
- Chương 5: Xa xem phong ba (1)
- Chương 6: Xa xem phong ba (2)
- Chương 7: Xa xem phong ba (3)
- Chương 8: Xa xem phong ba (4)
- Chương 9: Xa xem phong ba (5)
- Chương 10: “kinh hãi” tứ phía
- Chương 11: Bị chán ghét
- Chương 12: Thân nhân viếng thăm
- Chương 13: Cùng người so chiêu
- Chương 14: Ta nhớ kỹ
- Chương 15: Rời khỏi vương phủ
- Chương 16: Từ mẫu hiếu nữ
- Chương 17: Lần đầu giao phong
- Chương 18: Xuất thủ kinh người
- Chương 19: Sát khí họa ngoại xâm
- Chương 20: Không sợ phong ba
- Chương 21: Hoa phối mã
- Chương 22: Hàn quang hiện ra
- Chương 23: Hàn quang hiện ra
- Chương 24: Diệu kế lui địch
- Chương 25: Bức thư ớn lạnh
- Chương 26: Đại minh ven hồ
- Chương 27: Tương kế tựu kế
- Chương 28: Dĩ nhiên là nàng
- Chương 29: Là địch hay là bạn?
- Chương 30: Chiến thuật đường vòng
- Chương 31: Có thoái thác hay không
- Chương 32: Đăng môn viếng thăm
- Chương 33: Trả miếng tuyệt vời
- Chương 34: Thỉnh cầu tứ hôn
- Chương 35: Không nhịn nữa
- Chương 36: Siêu sao thập thất
- Chương 37: Nhấc tay chi lao
- Chương 38
- Chương 39: Cách xa ta một chút
- Chương 40
- Chương 41: Từng là thần nhân
- Chương 42: Tâm như rắn rết
- Chương 43: Giận đánh lăng dạ
- Chương 44: Rốt cuộc hắn là ai
- Chương 45: Quỷ bí chi chủ
- Chương 46: Vương giả đọ sức
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Trừng phạt ác phụ
- Chương 51: Thái thử long quy
- Chương 52: Nguy cơ trí mạng
- Chương 53: Cưỡng hình bức cung
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Đột phá ngoài ý muốn
- Chương 57: Phải giết hắn
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Thiên hạ lâu
- Chương 61: Đây là sỉ nhục
- Chương 61-2: Nhất phái huy hoàng
- Chương 62: Thịnh yến phong vân
- Chương 62-2
- Chương 62-3
- Chương 62-4
- Chương 63: Nguy cơ buông xuống
- Chương 63-2
- Chương 63-3
- Chương 63-4
- Chương 64-1
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 65-1: Cuối cùng cũng tới (1)
- Chương 65-2: Cuối cùng cũng tới (2)
- Chương 65-3: Cuối cùng cũng tới (3)
- Chương 65-4: Cuối cùng cũng tới (4)
- Chương 66: Mất tung tích
- Chương 66-2: Mất tung tích (2)
- Chương 66-3: Mất tung tích (3)
- Chương 66-4: Mất tung tích (4)
- Chương 67-1: Được cứu và phản kích (1)
- Chương 67-2: Được cứu và phản kích (2)
- Chương 67-3: Được cứu và phản kích (3)
- Chương 67-4: Được cứu và phản kích (4)
- Chương 67-5: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 67-6: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 68: Buông nàng ra
- Chương 69
- Chương 70: Giải trừ hôn ước
- Chương 71: Ám trào
- Chương 71-2: Buông nàng ra (2)
- Chương 72-1
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 73: Hoàng tước ở phía sau
- Chương 73-2: Hoàng tước ở phía sau (2)
- Chương 73-3: Hoàng tước ở phía sau (3)
- Chương 73-4: Hoàng tước ở phía sau (4)
- Chương 74: Tính kế
- Chương 74-2: Tính kế (2)
- Chương 75: Còn thêm một chiêu
- Chương 75-2: Còn thêm một chiêu (2)
- Chương 75-3: Còn thêm một chiêu (3)
- Chương 76: Tranh phong
- Chương 76-2: Tranh phong (2)
- Chương 76-3: Tranh phong (3)
- Chương 76-4: Tranh phong (4)
- Chương 77: Quyết đấu (1)
- Chương 77-2: Quyết đấu (2)
- Chương 77-3: Quyết đấu (3)
- Chương 77-4: Quyết đấu (4)
- Chương 78: Không hề hối hận (1)
- Chương 78-2: Không hề hối hận (2)
- Chương 78-3: Không hề hối hận (3)
- Chương 79: Điều kiện
- Chương 80
- Chương 81-1: Ngoan tuyệt phản kích (1)
- Chương 81-2: Ngoan tuyệt phản kích (2)
- Chương 81-3: Ngoan tuyệt phản kích (3)
- Chương 81-4: Ngoan tuyệt phản kích (4)
- Chương 82-1: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (1)
- Chương 82-2: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (2)
- Chương 82-3: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (3)
- Chương 82-4: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (4)
- Chương 83: Buông tay dễ dàng
- Chương 84: Trừng trị trình tuyết nhi
- Chương 85: Giận đánh và diễn kịch
- Chương 85-2: Giận đánh và diễn kịch (2)
- Chương 85-3: Giận đánh và diễn kịch (3)
- Chương 86: Lấy âm chế địch
- Chương 87: Phá hư âm mưu của Liễu Nguyệt Phi
- Chương 88
- Chương 89: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 90
- Chương 91: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95-1
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 96
- Chương 97-1
- Chương 97-2
- Chương 98-1
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 99
- Chương 100: Kịch tương phản
- Chương 101: Mũi nhọn hé lộ
- Chương 102: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 102-2: Mũi nhọn chợt hiện (2)
- Chương 103-1
- Chương 103-2
- Chương 104-1
- Chương 104-2
- Chương 105: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 106: Mũi nhọn hiển lộ
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114: Gãy móng
- Chương 115: Cái kết của liễu nguyệt phi
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thập Thất Thiếp
Chương 85-3: Giận đánh và diễn kịch (3)
Nữ tử bán thân cũng không ngốc, qua mấycâu hỏi vừa rồi nàng biết mình đã bị lòi, nàng tìm lộn người rồi! Nghĩnhư vậy, liền lui ra phía sau, xoa nước mắt, cũng không nói gì nữa, màlà ngẩng đầu tiếp tục tìm kiếm con mồi.
Đột nhiên, đường nhìn của nàng khóa trụ tại một chỗ, vội vã bò qua, “Vị công tử này…”
Không muốn xem trò nữa, càng thêm không muốn biết có ai sẽ bị lừa. Thập Thất liền dắt Cẩm Sắc và Mai Hoa rời khỏi.
Các nàng chân trước vừa rời đi, tên nam tử bị cô gái bán thân cuốn lấy kia lia đôi mắt khóa chặt bóng lưng rời đi của Thập Thất.
Khi gần đi qua khỏi con phố, phía sau ba người Thập Thất vang lên tiếng nói băng lãnh của đàn ông: “Mộ Dung tiểu thư quả nhiên là người dụng tâm ác độc.” Vậy mà trước đó vài ngày hắn còn tưởng là mình nhìn nhầm, hôm nay nếukhông phải chứng kiến màn nàng đối với nữ tử bán mình kia, chỉ sợ hắncũng bị che hai mắt. Lăng Dạ lạnh lùng nhìn bóng lưng Thập Thất.
Nghe vậy, Thập Thất cười nhạt, sao lại trên một đường cái náo nhiệt phi phàm, đều có thể gặp được Lăng Dạ?
“Vị công tử này, tiểu thư nhà tatừ trước đến nay tâm từ, tại sao lại ác độc? Nhìn công tử cũng có dángdấp của một vị công tử, sao lại nói hư ngôn như thế?” Xoayngười, Mai Hoa nhìn thấy Lăng Dạ, liền lạnh giọng nói. Vì sao luôn cóngười muốn nhằm vào tiểu thư? Tiểu thư không trêu chọc ai cả, mà ngườita lại hết lần này tới lần khác đến trêu chọc! Mỗi người đều muốn đưalên cửa để người ta mắng!
Cẩm Sắc cũng bảo hộ trước người Thập Thất, nói: “Lăng công tử, người đang nói Liễu tiểu thư là người dụng tâm ác độc đúngkhông? Tiểu thư chúng tôi thiện tâm như Bồ Tát sống, không phải là người nhận nhầm đấy chứ?”
Hai người đều không muốn thấy Thập Thất chịu nửa điểm thiệt thòi, đều tranh nhau mở miệng bảo vệ Thập Thất. Thập Thất cười thầm.
“Lăng công tử, ngươi và ta vốn là bình thủy tương phùng, không có giao hảo, cho dù lòng ta ác độc thì cóliên quan gì đến ngươi? Thế đạo ngày nay, lẽ nào ngươi cam đoan bản thân mình lại thấu triệt như nước trong sao? Nếu chính ngươi thực sự là vôdục vô cầu, so với mây trắng còn trắng hơn, như vậy còn có chút tư cáchnói lòng ta ác độc. Nhưng nếu như ngươi là đám mây không đen khôngtrắng, cũng đừng đến chơi chữ chỉ trích ta! Tạm thời không bàn đến những lời hư ngôn vừa rồi của ngươi, coi như đó là sự thật, ngươi cũng khôngcó tư cách nói ta!” Thập Thất cắn răng, lạnh giọng nói. Hôm nay thật đúng là nhiều chuyện mà, mới vừa gặp Trình Tuyết Nhi, lại tới một Lăng Dạ!
Thần sắc Lăng Dạ biến ảo đa dạng, điềunàng nói khiến hắn vô lực phản bác, đích xác, những chuyện hắn cùng bọnĐộc Cô Ngạo Thiên làm, cũng không phải toàn bộ đều là chuyện chính nhânquân tử nên làm, thế nhưng vừa rồi nàng rõ ràng có thể ra tay cứu giúp,nhưng nàng lại không làm! “Vừa rồi nữ tử bán thân quỳ cầu xin cô, nhưng cô lại thờ ơ. Đây không phải là dụng tâm ác độc thì là gì?”
“Cút đi! Ta không có thời gian lãng phí với ngươi!” Thập Thất đảo cặp mắt trắng dã, đám người Độc Cô Ngạo Thiên, nàng không có hảo cảm với ai cả! Nói với hắn, lãng phí thời gian cũng như lãng phí sinh mệnh, nàng không có tâm tư phí thời gian đi giải thích.
“Lăng công tử, người vẫn mở tohai mắt nhìn đi. Người cho rằng nữ tử bán mình kia đáng thương sao? Nàng ấy chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi! Nếu người không tin, lát nữa đi xemthử thì biết. Nữ tử bán mình kia sau khi cầm bạc, có đi chôn cha haykhông!” Nét mặt Mai Hoa lạnh lùng, nàng không cho phép ngườikhác nói xấu tiểu thư. Tiểu thư lười giải thích, nàng sẽ đứng ra làm. Dù sao cũng nên để tên Lăng Dạ tự cho mình là đúng kia biết rõ hắn nguxuẩn cỡ nào!
Cẩm Sắc vừa nghe, hóa ra là kẻ lừa đảo!Chả trách tiểu thư không bố thí mấy lượng bạc! Nàng đã nói đấy thôi, nựtử bán mình vừa rồi kia có điểm là lạ, hóa ra là một kẻ lừa bịp!
Lăng Dạ lấy cái nhìn ban đầu làm chuẩn, quả quyết không tin, hừ lạnh một tiếng: “Ăn nói xằng bậy.”
Thập Thất híp mắt, chuyển dời đường nhìn, không muốn liếc mắt nhiều đến hắn nữa, nghiêng đầu nói với Cẩm Sắc và Mai Hoa: “Đừng cùng hắn lãng phí thời gian. Đi.”
“Rốt cuộc có phải sự thật haykhông, bây giờ nói còn hơi sớm, muốn biết chân tướng, người đi xem đi,đừng xem cô nương bán mình có vài phần tư sắc, mà bị che mờ hai mắt,nhìn không thấy chân tướng!” Mai Hoa đuổi theo bước chân Thập Thất, vừa đi vừa ngoảnh lại lạnh giọng nói với Lăng Dạ.
Lăng Dạ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Thập Thất rời khỏi, ngay cả giải thích nàng cũng lười, đối với hắn, nàng lại càng không có kiên nhẫn, xem ra khoảng cách của hắn và nàng không nhỏ.Chẳng qua, như vậy không có nghĩa là vừa rồi hắn sai.
Muốn chứng minh có phải là hắn sai hay không, cũng chỉ có thể quay lại xem.
Khi hắn quay trở lại, nữ tử bán mình đãđứng dậy rời khỏi, nàng ta không hề thấy hắn bám theo phía sau, liền cấp tốc chạy. Đến một ngõ nhỏ không người, nàng ta lập tức cởi đồ tangtrắng trên người xuống, sau đó có một nam tử từ một nơi khác chạy đến,hai người vừa thấy mặt thì nhào đến ôm nhau.
“Vừa rồi có một nam nhân phong độ cho ta hai mươi lượng bạc này! Ha ha ha.” Nữ tử đã toàn toàn không còn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu ở trên con phố nhưvừa rồi, thay vào đó lại là dáng vẻ ác nhân khiến người khác chán ghét.
Nam nhân kia vừa nghe, “Thật làmột tên ngốc, chúng ta lấy cớ nói bán mình chôn cha chỉ là muốn người ta cho năm lượng bạc mà thôi. Hắn lại cho hai mươi lượng, cái này thì mộtnăm không cần phải lo việc ăn uống gì nữa.”
“Đúng vậy! Nhất định là người nọthấy sắc động tâm, muốn mua ta, ha ha ha, để hắn chờ đi, chờ chúng takhông còn bạc, ta lại tìm hắn lừa chút đỉnh.” Nữ tử bán mình cuồng vọng không thôi, hiển nhiên là vì màn đắc thủ vừa rồi mà đắc ý.
Thân hình Lăng Dạ run lên, sắc mặt khó coi cực điểm, hoá ra thật là kẻ lừa!
Chả trách, Mộ Dung Thập Thất lại lườigiải thích với hắn! Đây căn bản là chuyện mà người hơi có chút nhãn lựccũng nhận ra được, nữ tử này da thịt mềm mại, quần áo mặc cũng khôngrách mướp, như thế nào có thể là người bán mình chôn cha? Mà hắn bị lừakhông nói, lại còn đi chỉ trích nàng!
Lúc này Lăng Dạ xấu hổ đỏ bừng mặt, làhắn hiểu lầm nàng. Vốn định quay lại đi xin lỗi nàng, nhưng lại nghĩ đến vẻ chán ghét của nàng đối với hắn, hắn liền tự giễu vài tiếng, sau cùng buông bỏ ý định đi tìm Thập Thất, và rời khỏi.
…
Bởi vì sự xuất hiện của Lăng Dạ, mà ýcười vốn có trên mặt Thập Thất nay đã biến mất, thay vào đó chính làlãnh liệt nghiêm nghị.
Cẩm Sắc và Mai Hoa dè dặt đi theo phía sau.
“Tiểu thư, đừng suy nghĩ nhiều,uổng cho Lăng Dạ công tử được xưng là Hạo Nguyệt công tử! Thấy thế nàocũng không giống, ngay cả điểm ấy nhãn lực cũng không có, vậy mà đã nghĩ đến việc chất vấn tiểu thư.” Mai Hoa vừa cười vừa nói.
“Đúng vậy, em nhìn không ra còncó thể nói, nhưng Lăng Dạ công tử không thấy được, vậy chỉ có thể nóirõ, hắn coi trọng cô nương kia. Vậy mà còn có mặt mũi chất vấn tiểuthư.” Cẩm Sắc phụ họa theo.
Nguyên nhân tâm tư Thập Thất biến hóa,chủ yếu là bởi vì, với thân phận và thực lực giờ đây của nàng, vậy màcũng còn có người có thể đến mắng, coi Mộ Dung Thập Thất nàng là ngườicó thể tùy tiện ức hiếp! Một ngày nào đó, nàng sẽ vượt lên trên mọingười, để cho bọn họ vì thế hối hận và trả giá!
Ba người mang tâm tư khác nhau, trênđường hồi phủ nhất định phải đi qua một ngõ nhỏ, ngõ nhỏ này bình thường vẫn có chút người qua lại, nhưng ba người Thập Thất càng đi lại càngphát hiện đáng sợ! Nửa bóng người cũng không nhìn thấy.
“Không đúng.” Thập Thất và Mai Hoa cùng lúc lên tiếng.
Đột nhiên, đường nhìn của nàng khóa trụ tại một chỗ, vội vã bò qua, “Vị công tử này…”
Không muốn xem trò nữa, càng thêm không muốn biết có ai sẽ bị lừa. Thập Thất liền dắt Cẩm Sắc và Mai Hoa rời khỏi.
Các nàng chân trước vừa rời đi, tên nam tử bị cô gái bán thân cuốn lấy kia lia đôi mắt khóa chặt bóng lưng rời đi của Thập Thất.
Khi gần đi qua khỏi con phố, phía sau ba người Thập Thất vang lên tiếng nói băng lãnh của đàn ông: “Mộ Dung tiểu thư quả nhiên là người dụng tâm ác độc.” Vậy mà trước đó vài ngày hắn còn tưởng là mình nhìn nhầm, hôm nay nếukhông phải chứng kiến màn nàng đối với nữ tử bán mình kia, chỉ sợ hắncũng bị che hai mắt. Lăng Dạ lạnh lùng nhìn bóng lưng Thập Thất.
Nghe vậy, Thập Thất cười nhạt, sao lại trên một đường cái náo nhiệt phi phàm, đều có thể gặp được Lăng Dạ?
“Vị công tử này, tiểu thư nhà tatừ trước đến nay tâm từ, tại sao lại ác độc? Nhìn công tử cũng có dángdấp của một vị công tử, sao lại nói hư ngôn như thế?” Xoayngười, Mai Hoa nhìn thấy Lăng Dạ, liền lạnh giọng nói. Vì sao luôn cóngười muốn nhằm vào tiểu thư? Tiểu thư không trêu chọc ai cả, mà ngườita lại hết lần này tới lần khác đến trêu chọc! Mỗi người đều muốn đưalên cửa để người ta mắng!
Cẩm Sắc cũng bảo hộ trước người Thập Thất, nói: “Lăng công tử, người đang nói Liễu tiểu thư là người dụng tâm ác độc đúngkhông? Tiểu thư chúng tôi thiện tâm như Bồ Tát sống, không phải là người nhận nhầm đấy chứ?”
Hai người đều không muốn thấy Thập Thất chịu nửa điểm thiệt thòi, đều tranh nhau mở miệng bảo vệ Thập Thất. Thập Thất cười thầm.
“Lăng công tử, ngươi và ta vốn là bình thủy tương phùng, không có giao hảo, cho dù lòng ta ác độc thì cóliên quan gì đến ngươi? Thế đạo ngày nay, lẽ nào ngươi cam đoan bản thân mình lại thấu triệt như nước trong sao? Nếu chính ngươi thực sự là vôdục vô cầu, so với mây trắng còn trắng hơn, như vậy còn có chút tư cáchnói lòng ta ác độc. Nhưng nếu như ngươi là đám mây không đen khôngtrắng, cũng đừng đến chơi chữ chỉ trích ta! Tạm thời không bàn đến những lời hư ngôn vừa rồi của ngươi, coi như đó là sự thật, ngươi cũng khôngcó tư cách nói ta!” Thập Thất cắn răng, lạnh giọng nói. Hôm nay thật đúng là nhiều chuyện mà, mới vừa gặp Trình Tuyết Nhi, lại tới một Lăng Dạ!
Thần sắc Lăng Dạ biến ảo đa dạng, điềunàng nói khiến hắn vô lực phản bác, đích xác, những chuyện hắn cùng bọnĐộc Cô Ngạo Thiên làm, cũng không phải toàn bộ đều là chuyện chính nhânquân tử nên làm, thế nhưng vừa rồi nàng rõ ràng có thể ra tay cứu giúp,nhưng nàng lại không làm! “Vừa rồi nữ tử bán thân quỳ cầu xin cô, nhưng cô lại thờ ơ. Đây không phải là dụng tâm ác độc thì là gì?”
“Cút đi! Ta không có thời gian lãng phí với ngươi!” Thập Thất đảo cặp mắt trắng dã, đám người Độc Cô Ngạo Thiên, nàng không có hảo cảm với ai cả! Nói với hắn, lãng phí thời gian cũng như lãng phí sinh mệnh, nàng không có tâm tư phí thời gian đi giải thích.
“Lăng công tử, người vẫn mở tohai mắt nhìn đi. Người cho rằng nữ tử bán mình kia đáng thương sao? Nàng ấy chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi! Nếu người không tin, lát nữa đi xemthử thì biết. Nữ tử bán mình kia sau khi cầm bạc, có đi chôn cha haykhông!” Nét mặt Mai Hoa lạnh lùng, nàng không cho phép ngườikhác nói xấu tiểu thư. Tiểu thư lười giải thích, nàng sẽ đứng ra làm. Dù sao cũng nên để tên Lăng Dạ tự cho mình là đúng kia biết rõ hắn nguxuẩn cỡ nào!
Cẩm Sắc vừa nghe, hóa ra là kẻ lừa đảo!Chả trách tiểu thư không bố thí mấy lượng bạc! Nàng đã nói đấy thôi, nựtử bán mình vừa rồi kia có điểm là lạ, hóa ra là một kẻ lừa bịp!
Lăng Dạ lấy cái nhìn ban đầu làm chuẩn, quả quyết không tin, hừ lạnh một tiếng: “Ăn nói xằng bậy.”
Thập Thất híp mắt, chuyển dời đường nhìn, không muốn liếc mắt nhiều đến hắn nữa, nghiêng đầu nói với Cẩm Sắc và Mai Hoa: “Đừng cùng hắn lãng phí thời gian. Đi.”
“Rốt cuộc có phải sự thật haykhông, bây giờ nói còn hơi sớm, muốn biết chân tướng, người đi xem đi,đừng xem cô nương bán mình có vài phần tư sắc, mà bị che mờ hai mắt,nhìn không thấy chân tướng!” Mai Hoa đuổi theo bước chân Thập Thất, vừa đi vừa ngoảnh lại lạnh giọng nói với Lăng Dạ.
Lăng Dạ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Thập Thất rời khỏi, ngay cả giải thích nàng cũng lười, đối với hắn, nàng lại càng không có kiên nhẫn, xem ra khoảng cách của hắn và nàng không nhỏ.Chẳng qua, như vậy không có nghĩa là vừa rồi hắn sai.
Muốn chứng minh có phải là hắn sai hay không, cũng chỉ có thể quay lại xem.
Khi hắn quay trở lại, nữ tử bán mình đãđứng dậy rời khỏi, nàng ta không hề thấy hắn bám theo phía sau, liền cấp tốc chạy. Đến một ngõ nhỏ không người, nàng ta lập tức cởi đồ tangtrắng trên người xuống, sau đó có một nam tử từ một nơi khác chạy đến,hai người vừa thấy mặt thì nhào đến ôm nhau.
“Vừa rồi có một nam nhân phong độ cho ta hai mươi lượng bạc này! Ha ha ha.” Nữ tử đã toàn toàn không còn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu ở trên con phố nhưvừa rồi, thay vào đó lại là dáng vẻ ác nhân khiến người khác chán ghét.
Nam nhân kia vừa nghe, “Thật làmột tên ngốc, chúng ta lấy cớ nói bán mình chôn cha chỉ là muốn người ta cho năm lượng bạc mà thôi. Hắn lại cho hai mươi lượng, cái này thì mộtnăm không cần phải lo việc ăn uống gì nữa.”
“Đúng vậy! Nhất định là người nọthấy sắc động tâm, muốn mua ta, ha ha ha, để hắn chờ đi, chờ chúng takhông còn bạc, ta lại tìm hắn lừa chút đỉnh.” Nữ tử bán mình cuồng vọng không thôi, hiển nhiên là vì màn đắc thủ vừa rồi mà đắc ý.
Thân hình Lăng Dạ run lên, sắc mặt khó coi cực điểm, hoá ra thật là kẻ lừa!
Chả trách, Mộ Dung Thập Thất lại lườigiải thích với hắn! Đây căn bản là chuyện mà người hơi có chút nhãn lựccũng nhận ra được, nữ tử này da thịt mềm mại, quần áo mặc cũng khôngrách mướp, như thế nào có thể là người bán mình chôn cha? Mà hắn bị lừakhông nói, lại còn đi chỉ trích nàng!
Lúc này Lăng Dạ xấu hổ đỏ bừng mặt, làhắn hiểu lầm nàng. Vốn định quay lại đi xin lỗi nàng, nhưng lại nghĩ đến vẻ chán ghét của nàng đối với hắn, hắn liền tự giễu vài tiếng, sau cùng buông bỏ ý định đi tìm Thập Thất, và rời khỏi.
…
Bởi vì sự xuất hiện của Lăng Dạ, mà ýcười vốn có trên mặt Thập Thất nay đã biến mất, thay vào đó chính làlãnh liệt nghiêm nghị.
Cẩm Sắc và Mai Hoa dè dặt đi theo phía sau.
“Tiểu thư, đừng suy nghĩ nhiều,uổng cho Lăng Dạ công tử được xưng là Hạo Nguyệt công tử! Thấy thế nàocũng không giống, ngay cả điểm ấy nhãn lực cũng không có, vậy mà đã nghĩ đến việc chất vấn tiểu thư.” Mai Hoa vừa cười vừa nói.
“Đúng vậy, em nhìn không ra còncó thể nói, nhưng Lăng Dạ công tử không thấy được, vậy chỉ có thể nóirõ, hắn coi trọng cô nương kia. Vậy mà còn có mặt mũi chất vấn tiểuthư.” Cẩm Sắc phụ họa theo.
Nguyên nhân tâm tư Thập Thất biến hóa,chủ yếu là bởi vì, với thân phận và thực lực giờ đây của nàng, vậy màcũng còn có người có thể đến mắng, coi Mộ Dung Thập Thất nàng là ngườicó thể tùy tiện ức hiếp! Một ngày nào đó, nàng sẽ vượt lên trên mọingười, để cho bọn họ vì thế hối hận và trả giá!
Ba người mang tâm tư khác nhau, trênđường hồi phủ nhất định phải đi qua một ngõ nhỏ, ngõ nhỏ này bình thường vẫn có chút người qua lại, nhưng ba người Thập Thất càng đi lại càngphát hiện đáng sợ! Nửa bóng người cũng không nhìn thấy.
“Không đúng.” Thập Thất và Mai Hoa cùng lúc lên tiếng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nổ mạnh mà chết
- Chương 2: Tam lục cửu đẳng
- Chương 3: Chuẩn bị phản kích
- Chương 4: Đoạt diễn
- Chương 5: Xa xem phong ba (1)
- Chương 6: Xa xem phong ba (2)
- Chương 7: Xa xem phong ba (3)
- Chương 8: Xa xem phong ba (4)
- Chương 9: Xa xem phong ba (5)
- Chương 10: “kinh hãi” tứ phía
- Chương 11: Bị chán ghét
- Chương 12: Thân nhân viếng thăm
- Chương 13: Cùng người so chiêu
- Chương 14: Ta nhớ kỹ
- Chương 15: Rời khỏi vương phủ
- Chương 16: Từ mẫu hiếu nữ
- Chương 17: Lần đầu giao phong
- Chương 18: Xuất thủ kinh người
- Chương 19: Sát khí họa ngoại xâm
- Chương 20: Không sợ phong ba
- Chương 21: Hoa phối mã
- Chương 22: Hàn quang hiện ra
- Chương 23: Hàn quang hiện ra
- Chương 24: Diệu kế lui địch
- Chương 25: Bức thư ớn lạnh
- Chương 26: Đại minh ven hồ
- Chương 27: Tương kế tựu kế
- Chương 28: Dĩ nhiên là nàng
- Chương 29: Là địch hay là bạn?
- Chương 30: Chiến thuật đường vòng
- Chương 31: Có thoái thác hay không
- Chương 32: Đăng môn viếng thăm
- Chương 33: Trả miếng tuyệt vời
- Chương 34: Thỉnh cầu tứ hôn
- Chương 35: Không nhịn nữa
- Chương 36: Siêu sao thập thất
- Chương 37: Nhấc tay chi lao
- Chương 38
- Chương 39: Cách xa ta một chút
- Chương 40
- Chương 41: Từng là thần nhân
- Chương 42: Tâm như rắn rết
- Chương 43: Giận đánh lăng dạ
- Chương 44: Rốt cuộc hắn là ai
- Chương 45: Quỷ bí chi chủ
- Chương 46: Vương giả đọ sức
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Trừng phạt ác phụ
- Chương 51: Thái thử long quy
- Chương 52: Nguy cơ trí mạng
- Chương 53: Cưỡng hình bức cung
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Đột phá ngoài ý muốn
- Chương 57: Phải giết hắn
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Thiên hạ lâu
- Chương 61: Đây là sỉ nhục
- Chương 61-2: Nhất phái huy hoàng
- Chương 62: Thịnh yến phong vân
- Chương 62-2
- Chương 62-3
- Chương 62-4
- Chương 63: Nguy cơ buông xuống
- Chương 63-2
- Chương 63-3
- Chương 63-4
- Chương 64-1
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 65-1: Cuối cùng cũng tới (1)
- Chương 65-2: Cuối cùng cũng tới (2)
- Chương 65-3: Cuối cùng cũng tới (3)
- Chương 65-4: Cuối cùng cũng tới (4)
- Chương 66: Mất tung tích
- Chương 66-2: Mất tung tích (2)
- Chương 66-3: Mất tung tích (3)
- Chương 66-4: Mất tung tích (4)
- Chương 67-1: Được cứu và phản kích (1)
- Chương 67-2: Được cứu và phản kích (2)
- Chương 67-3: Được cứu và phản kích (3)
- Chương 67-4: Được cứu và phản kích (4)
- Chương 67-5: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 67-6: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 68: Buông nàng ra
- Chương 69
- Chương 70: Giải trừ hôn ước
- Chương 71: Ám trào
- Chương 71-2: Buông nàng ra (2)
- Chương 72-1
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 73: Hoàng tước ở phía sau
- Chương 73-2: Hoàng tước ở phía sau (2)
- Chương 73-3: Hoàng tước ở phía sau (3)
- Chương 73-4: Hoàng tước ở phía sau (4)
- Chương 74: Tính kế
- Chương 74-2: Tính kế (2)
- Chương 75: Còn thêm một chiêu
- Chương 75-2: Còn thêm một chiêu (2)
- Chương 75-3: Còn thêm một chiêu (3)
- Chương 76: Tranh phong
- Chương 76-2: Tranh phong (2)
- Chương 76-3: Tranh phong (3)
- Chương 76-4: Tranh phong (4)
- Chương 77: Quyết đấu (1)
- Chương 77-2: Quyết đấu (2)
- Chương 77-3: Quyết đấu (3)
- Chương 77-4: Quyết đấu (4)
- Chương 78: Không hề hối hận (1)
- Chương 78-2: Không hề hối hận (2)
- Chương 78-3: Không hề hối hận (3)
- Chương 79: Điều kiện
- Chương 80
- Chương 81-1: Ngoan tuyệt phản kích (1)
- Chương 81-2: Ngoan tuyệt phản kích (2)
- Chương 81-3: Ngoan tuyệt phản kích (3)
- Chương 81-4: Ngoan tuyệt phản kích (4)
- Chương 82-1: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (1)
- Chương 82-2: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (2)
- Chương 82-3: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (3)
- Chương 82-4: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (4)
- Chương 83: Buông tay dễ dàng
- Chương 84: Trừng trị trình tuyết nhi
- Chương 85: Giận đánh và diễn kịch
- Chương 85-2: Giận đánh và diễn kịch (2)
- Chương 85-3: Giận đánh và diễn kịch (3)
- Chương 86: Lấy âm chế địch
- Chương 87: Phá hư âm mưu của Liễu Nguyệt Phi
- Chương 88
- Chương 89: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 90
- Chương 91: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95-1
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 96
- Chương 97-1
- Chương 97-2
- Chương 98-1
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 99
- Chương 100: Kịch tương phản
- Chương 101: Mũi nhọn hé lộ
- Chương 102: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 102-2: Mũi nhọn chợt hiện (2)
- Chương 103-1
- Chương 103-2
- Chương 104-1
- Chương 104-2
- Chương 105: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 106: Mũi nhọn hiển lộ
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114: Gãy móng
- Chương 115: Cái kết của liễu nguyệt phi