Thập Thất Thiếp - Chương 82-4: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (4)
Chương trước- Chương 1: Nổ mạnh mà chết
- Chương 2: Tam lục cửu đẳng
- Chương 3: Chuẩn bị phản kích
- Chương 4: Đoạt diễn
- Chương 5: Xa xem phong ba (1)
- Chương 6: Xa xem phong ba (2)
- Chương 7: Xa xem phong ba (3)
- Chương 8: Xa xem phong ba (4)
- Chương 9: Xa xem phong ba (5)
- Chương 10: “kinh hãi” tứ phía
- Chương 11: Bị chán ghét
- Chương 12: Thân nhân viếng thăm
- Chương 13: Cùng người so chiêu
- Chương 14: Ta nhớ kỹ
- Chương 15: Rời khỏi vương phủ
- Chương 16: Từ mẫu hiếu nữ
- Chương 17: Lần đầu giao phong
- Chương 18: Xuất thủ kinh người
- Chương 19: Sát khí họa ngoại xâm
- Chương 20: Không sợ phong ba
- Chương 21: Hoa phối mã
- Chương 22: Hàn quang hiện ra
- Chương 23: Hàn quang hiện ra
- Chương 24: Diệu kế lui địch
- Chương 25: Bức thư ớn lạnh
- Chương 26: Đại minh ven hồ
- Chương 27: Tương kế tựu kế
- Chương 28: Dĩ nhiên là nàng
- Chương 29: Là địch hay là bạn?
- Chương 30: Chiến thuật đường vòng
- Chương 31: Có thoái thác hay không
- Chương 32: Đăng môn viếng thăm
- Chương 33: Trả miếng tuyệt vời
- Chương 34: Thỉnh cầu tứ hôn
- Chương 35: Không nhịn nữa
- Chương 36: Siêu sao thập thất
- Chương 37: Nhấc tay chi lao
- Chương 38
- Chương 39: Cách xa ta một chút
- Chương 40
- Chương 41: Từng là thần nhân
- Chương 42: Tâm như rắn rết
- Chương 43: Giận đánh lăng dạ
- Chương 44: Rốt cuộc hắn là ai
- Chương 45: Quỷ bí chi chủ
- Chương 46: Vương giả đọ sức
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Trừng phạt ác phụ
- Chương 51: Thái thử long quy
- Chương 52: Nguy cơ trí mạng
- Chương 53: Cưỡng hình bức cung
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Đột phá ngoài ý muốn
- Chương 57: Phải giết hắn
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Thiên hạ lâu
- Chương 61: Đây là sỉ nhục
- Chương 61-2: Nhất phái huy hoàng
- Chương 62: Thịnh yến phong vân
- Chương 62-2
- Chương 62-3
- Chương 62-4
- Chương 63: Nguy cơ buông xuống
- Chương 63-2
- Chương 63-3
- Chương 63-4
- Chương 64-1
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 65-1: Cuối cùng cũng tới (1)
- Chương 65-2: Cuối cùng cũng tới (2)
- Chương 65-3: Cuối cùng cũng tới (3)
- Chương 65-4: Cuối cùng cũng tới (4)
- Chương 66: Mất tung tích
- Chương 66-2: Mất tung tích (2)
- Chương 66-3: Mất tung tích (3)
- Chương 66-4: Mất tung tích (4)
- Chương 67-1: Được cứu và phản kích (1)
- Chương 67-2: Được cứu và phản kích (2)
- Chương 67-3: Được cứu và phản kích (3)
- Chương 67-4: Được cứu và phản kích (4)
- Chương 67-5: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 67-6: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 68: Buông nàng ra
- Chương 69
- Chương 70: Giải trừ hôn ước
- Chương 71: Ám trào
- Chương 71-2: Buông nàng ra (2)
- Chương 72-1
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 73: Hoàng tước ở phía sau
- Chương 73-2: Hoàng tước ở phía sau (2)
- Chương 73-3: Hoàng tước ở phía sau (3)
- Chương 73-4: Hoàng tước ở phía sau (4)
- Chương 74: Tính kế
- Chương 74-2: Tính kế (2)
- Chương 75: Còn thêm một chiêu
- Chương 75-2: Còn thêm một chiêu (2)
- Chương 75-3: Còn thêm một chiêu (3)
- Chương 76: Tranh phong
- Chương 76-2: Tranh phong (2)
- Chương 76-3: Tranh phong (3)
- Chương 76-4: Tranh phong (4)
- Chương 77: Quyết đấu (1)
- Chương 77-2: Quyết đấu (2)
- Chương 77-3: Quyết đấu (3)
- Chương 77-4: Quyết đấu (4)
- Chương 78: Không hề hối hận (1)
- Chương 78-2: Không hề hối hận (2)
- Chương 78-3: Không hề hối hận (3)
- Chương 79: Điều kiện
- Chương 80
- Chương 81-1: Ngoan tuyệt phản kích (1)
- Chương 81-2: Ngoan tuyệt phản kích (2)
- Chương 81-3: Ngoan tuyệt phản kích (3)
- Chương 81-4: Ngoan tuyệt phản kích (4)
- Chương 82-1: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (1)
- Chương 82-2: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (2)
- Chương 82-3: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (3)
- Chương 82-4: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (4)
- Chương 83: Buông tay dễ dàng
- Chương 84: Trừng trị trình tuyết nhi
- Chương 85: Giận đánh và diễn kịch
- Chương 85-2: Giận đánh và diễn kịch (2)
- Chương 85-3: Giận đánh và diễn kịch (3)
- Chương 86: Lấy âm chế địch
- Chương 87: Phá hư âm mưu của Liễu Nguyệt Phi
- Chương 88
- Chương 89: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 90
- Chương 91: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95-1
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 96
- Chương 97-1
- Chương 97-2
- Chương 98-1
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 99
- Chương 100: Kịch tương phản
- Chương 101: Mũi nhọn hé lộ
- Chương 102: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 102-2: Mũi nhọn chợt hiện (2)
- Chương 103-1
- Chương 103-2
- Chương 104-1
- Chương 104-2
- Chương 105: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 106: Mũi nhọn hiển lộ
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114: Gãy móng
- Chương 115: Cái kết của liễu nguyệt phi
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thập Thất Thiếp
Chương 82-4: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (4)
Tựa hồ xem thấu suy nghĩa của hắn lúc này, Thập Thất mím môi cười khẽ: “Tam Vương gia cứ nói đừng ngại, trong phòng không có người ngoài. Thập Thất trước khi gả cho Tam Vương gia, rất muốn biết điều này.” Trước cho hắn nếm thử chút ngọt ngào, cuối cùng lại cho một cây gậy.
Hiên Viên Mặc có chút buồn bực, tùy ý trả lời: “Cầm kỹ xuất chúng.” Cầm kỹ của nàng xác thực không tệ, rất ít người nào đánh đàn có thể làm cho hắn ghé mắt thưởng thức.
Thập Thất nhướng nhướng lông mày, nụ cười ngưng trệ. Nét mặt chứa đựng vài phần thê lương: “Ôi, Vương gia thích Thập Thất đánh đàn sao, như vậy phải khiến Vương giathất vọng rồi. Nhiều ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, khiến Thập Thấtkhông còn cảm giác đối với cầm. Về sau có lẽ sẽ không đánh đàn nữa.”
“Nàng!” Hiên Viên Mặc đập bàn dựng lên, trong ưng mâu tràn đầy lửa giận, nàng có ý gì?!
“Quả nhiên là chọc giận Vươnggia, thật sự là tội lỗi to lớn của Thập Thất. Tam Vương gia chớ có tứcgiận, vì Thập Thất tức giận không đáng giá đâu.” Thập Thất cười nói. Hắn và nàng đều là người thông minh, sao hắn lại nghe không ra ýtứ trong lời nàng nói? Thập Thất cười lạnh trong lòng, đầu tiên cho táongọt ăn, sau lại cho tí đắng của hoàng liên, hiệu quả của hai sự tươngphản, quả thật chấn động lòng người. Nhưng Thập Thất cũng hiểu được,muốn cự tuyệt cọc hôn sự này, nhất định phải phí một phen khí lực.
Mộ Dung Phong thấy Hiên Viên Mặc tức giận đến sắc mặt cũng xanh mét, liền biết lời nói vừa rồi của Thập Thấtkhiến hắn khó chịu, bèn vội vàng tiến lên dập hỏa: “Thỉnh Vươnggia bớt giận, Thập Thất từ trước đến giờ không chú ý quy củ, nên nói lời đụng chạm Vương gia, mong Vương gia thứ lỗi.”
Thừa dịp này, Mai Hoa rót một chén nước sôi cho Thập Thất, “Nhuận họng.” Đè thấp giọng chỉ có nàng với Thập Thất mới nghe được.
Thập Thất cười thầm, Mai Hoa rất hiểutính của nàng, tiếp theo sau sẽ là một trận chiến đấu nước miếng kịchliệt, phải có tâm lý chuẩn bị.
Giương mắt nhìn Hiên Viên Mặc, mặt vẫn mỉm cười như cũ, tiếp tục nói: “Vương gia chớ có tức giận, Thập Thất là người thẳng tính, trong lòng giấukhông được nên nói ra, do không muốn lừa dối Vương gia, nên mới ăn ngaynói thật. Hôm qua Hoàng Thượng triệu kiến Thập Thất vào cung, vốn địnhbảo Thập Thất đi hòa thân, tuy Thập Thất có tâm phân ưu vì Hoàng Thượng, nhưng lại bất lực. Hôm nay Vương gia liền hỏi cưới Thập Thất, việc nàythật sự khiến Thập Thất rất là vui, cho nên mới đem tất cả những ý nghĩchân thật nói ra hết. Đây chính là điều Thập Thất không muốn để Vươnggia thất vọng đó.”
“Bổn vương không ngại.”Quyệt quyệt miệng, Hiên Viên Mặc lạnh lùng trả lời. Hắn mơ hồ có một cảm giác, Mộ Dung Thập Thất cũng không muốn gả cho hắn, cho nên mới nóinhững lời này để thoát thân. Nhưng hắn cũng không nghĩ buông tha. Nếunhư để kẻ khác biết Hiên Viên Mặc hắn, đường đường là Tam Vương gia củaPhượng Thiên quốc, lại bị người cự hôn, chắc chắn sẽ bị chê cười!
Việc này, không thành cũng phải thành.
Thấy hắn trả lời như vậy, Thập Thất không giận cũng không vội, mà ý cười trên mặt thâm trầm thêm vài phần, trả lời: “Tạ Vương gia thông cảm, Thập Thất vô vàn cảm kích.”
Mai Hoa và Cẩm Sắc thay Thập Thất ra mộtphen mồ hôi, các nàng đều biết tiểu thư không muốn đáp ứng cọc hôn sựnày! Nhưng… người cầu hôn trước mặt chính là Tam Vương gia, sao có thểdễ dàng cự tuyệt được? Lúc này, mỗi một bước đi của tiểu thư đều phảicực kỳ cẩn thận.
“Nếu như nàng không có đề nghịkhác, bổn vương còn có việc gấp, thu hảo sính lễ, ngày mai sẽ có ngườiđến thương nghị chi tiết và thời gian thành thân.” Hiên ViênMặc lạnh giọng nói. Tiếp tục nói tiếp, khó đảm bảo Mộ Dung Thập Thất sẽkhông tung ra chiêu gì khác, khiến hắn ứng phó không nổi. Có điều, vềsau nếu như không thể nghe nàng đánh đàn, vẫn là có điểm đáng tiếc.
Mộ Dung Phong trừng lớn hai mắt, cứ quyết định như vậy?
Thập Thất đi lên phía trước, lại chắp tay ở trước mặt Hiên Viên Mặc, cười nói: “Vương gia có một số việc vẫn là cần nói rõ ràng. Thập Thất từng là cửu đẳng thị thiếp ở Thụy vương phủ, đứng hàng thứ mười bảy. Tuy rằng không bị thị tẩm, nhưng đã từng là nữ nhân của Thụy vương gia, nay, Tam Vương gia muốn lấy ta làm trắc phi, chỉ sợ sẽ làm đầu đề cho người khác nghịluận.”
“Bổn vương cũng không để ý, nàngcần gì phải để ý? Bổn vương muốn ai làm nữ nhân của bổn vương, ngườikhác không có quyền lợi quản. Cho dù nàng từng bị Độc Cô Ngạo Thiên thịtẩm, cũng không sao. Bổn vương muốn là nàng.” Hiên Viên Mặc giương lên đôi lông mày dày đen, mang theo vài phần cuồng ngạo, hắn quả thật không đặt bất cứ ai vào mắt.
Nhưng… nhíu nhíu mày, trải qua những lờinói vừa rồi của nàng, hắn nhận ra được nàng có vẻ rất muốn thoát thân,không mong gả cho hắn. Chẳng lẽ hắn thật sự không tốt sao?
“Hồi Tam Vương gia, lời này nóikhông đúng. Thập Thất là nữ tử đàng hoàng, cuộc đời này xem trọng nhấtđó là danh tiết và danh dự. Tam Vương gia có thể yêu thích Thập Thất như thế, Thập Thất vốn nên cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng nếu thật sự vìcảm xúc nhất thời, bản thân tham lam hưởng lạc, mang đến cho Tam Vươnggia phiền toái không cần thiết, vậy thì Thập Thất thật có tội. Tuy rằngThập Thất rất muốn gả cho Vương gia, nhưng vì suy nghĩ cho Vương gia,Thập Thất chỉ có thể nhịn đau không lấy chồng.” Ánh mắt Thập Thất sáng quắc, kiên định, mục đích chỉ có một, tuyệt đối không thể gả cho Hiên Viên Mặc.
“Đúng vậy, thân phận tiểu nữ thấp kém, gả cho Tam Vương gia, cũng là làm nhục Tam Vương gia. Còn khiếncho người khác chê cười. Không bằng Tam Vương gia nâng sính lễ trở về?Việc này ngày sau lại bàn?” Mộ Dung Phong thấy trong lời nói của Thập Thất có ý từ chối, vội vàng tiến lên chắp tay nói.
“Hai người nghĩ bổn vương là cái gì? Nghĩ bổn vương là người dễ lừa gạt? Mộ Dung Thập Thất, nàng phải là nữ nhân của bổn vương!” Hiên Viên Mặc đánh một chưởng về phía bàn, cái bàn bằng gỗ thượng hạng vang lên một tiếng, rồi sau đó chia năm xẻ bảy.
Không khí có chút cương cứng, có chút khẩn trương.
Mộ Dung Phong trừng trừng hai mắt, biếtlời nói vừa rồi của ông với Thập Thất đã chọc giận Hiên Viên Mặc, nhưngvô luận như thế nào, lời đó cũng phải nói.
“Mai Hoa, châm trà cho Vương gia. Để Vương gia xả bớt giận.” Thập Thất nghiêng đầu nhìn Mai Hoa, phân phó.
Mai Hoa đi đến trước mặt Hiên Viên Mặc, châm trà cho hắn. Rồi sau đó cười nói: “Vương gia thỉnh dùng trà.”
Hiên Viên Mặc tức giận nhìn cái bàn gỗ đã vỡ, con ngươi đen lóe lóe, vừa rồi cơn tức của hắn có lớn chút. Nhữngnăm gần đây, chưa có nữ nhân nào có thể phất mặt mũi của hắn như vậy. Mộ Dung Thập Thất – nàng chính là người đầu tiên! Nhưng, suy cho cùngnhững chuyện hắn từng làm với nàng không cách nào bồi đắp, nếu hắn tiếptục cường ngạnh, sợ rằng cho dù có phải kháng cự đến chết nàng cũng sẽkhông gả cho hắn. Uống ngụm trà, tiêu trừ lửa giận trong lòng, ngẩng đầu nhìn Thập Thất nói: “Những chuyện quá khứ bổn vương làm với MộDung đại nhân, Mộ Dung phu nhân đều là bất đắc dĩ. Nàng chớ để ý, từ nay về sau, sẽ không có ai dám xúc phạm tới Mộ Dung đại nhân và Mộ Dung phu nhân. Song, cũng phải nhìn thái độ của nàng như thế nào.”
Ý tứ chính là, nếu mà nàng cự tuyệt, nhưvậy, sau này phiền toái tới cửa sẽ đếm không xuể, nếu đồng ý, bọn họ sẽgắn bó suốt đời, ngày sau vô luận có bao nhiêu nữ nhân hắn cũng sẽ chonàng một phần sủng ái. (Cho một điểm TRỪ khổng lồ vì cái suy nghĩ này.)
Nhưng lời hắn vừa mới nói xong, Thập Thất liền lắc đầu cười nói: “Sao Thập Thất có thể ghi hận Tam Vương gia chứ? Cha mẹ và Thập Thất đều cóthân phận thấp kém, cho dù bị người chà xát dưới lòng bàn chân tùy ý vũnhục, cũng không thể phản kháng, nếu không thể phản kháng, tại sao lạighi hận? Chẳng qua thiện ác cũng có báo ứng, những chuyện kia đã bị Thập Thất chôn thật sâu dưới đáy lòng, thỉnh thoảng sẽ mang ra để phơinắng.” Sát khí dưới đáy lòng dần dần nổi lên, Thập Thất chưabao giờ cảm thấy phẫn nộ như lúc này, phảng phất như bị người cầm đao để ở trái tim, uy hiếp nàng bán mình.
Càng không nghĩ tới, Hiên Viên Mặc lại tự đại, cuồng vọng như thế, dùng uy hiếp để bức bách nàng?
Nghĩ ngon lắm ấy! Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!
“Nàng! Mộ Dung Thập Thất, hôm nay bổn vương tự mình dẫn người tiến đến đưa sính lễ, đây đã là giới hạnlớn nhất, rồi lại hứa hẹn cho nàng danh phận trắc phi, nàng nên hiểuđược chữ đủ!” Hiên Viên Mặc nghe những lời nịnh hót quái gở của nàng, lửa giận trong lòng lại một lần nữa bùng lên, không để ý mọi thứ, hắn cất giọng lạnh lùng mang theo vài phần lửa giận nói. Nhưng lời nóira khỏi miệng, hắn bỗng có chút hối hận. Hắn càng như thế, nàng sẽ càngphản cảm.
Ý cười trên mặt Thập Thất dần dần tiêután đi, vốn muốn từ tốn thương lượng khước từ cọc hôn sự này, nhưng thái độ cường ngạnh cộng với khẩu khí uy hiếp và lời nói bố thí của HiênViên Mặc, đã chọc giận người vẫn luôn có tính tình tốt như nàng!
“Lời này của Vương gia lại khôngđúng. Thập Thất sao lại không biết đủ? Nếu không biết đủ thì sao lại một hơi đáp ứng cuộc hôn sự với Vương gia? Nhưng sự thật chính là như thế.Nếu Vương gia cấp cái vị trí trắc phi đều miễn cưỡng như thế, kia cần gì phải cưỡng cầu?” Lòng Thập Thất thầm cười lạnh, ánh mắt kiên định nhìn lãnh mâu hàn khí bức người của hắn, lạnh lùng nói.
“Như vậy, ý của nàng, chính là cự tuyệt việc bổn vương cầu thân?” Mặt Hiên Viên Mặc âm trầm hỏi.
Thập Thất mỉm cười, khuynh thành đẹp mắt, “Như ngài nghĩ đấy.”
“Nàng!” Hiên Viên Mặc giận không thể nén xuống, “Mộ Dung Thập Thất, nàng có nghĩ tới hậu quả hay không?! Nàng cố ý cựtuyệt, bổn vương ngày sau quyết định sẽ không nương tay buông tha nhànàng!”
“Vương gia đang uy hiếp đó sao?Tuy rằng trong lòng Thập Thất rất run sợ, nhưng Thập Thất biết một đạolý, quốc có quốc pháp gia có gia quy. Vương gia cũng không thể thích làlàm bậy. Vương gia nếu thật sự không buông tha một nhà Thập Thất, hiệntại vào thời điểm mẫn cảm này, dân chúng của Phượng Thiên quốc nếu biếtTam Vương gia là người có lòng dạ độc ác như thế, đối với người nhà củamột tiểu nữ tử cũng có thể xuống tay, vậy thì, dân chúng sẽ nghĩ như thế nào?” Thập Thất cười lạnh nói. Ngươi có thể uy hiếp, tại sao ta lại không thể? Trò hay còn ở phía sau.
Nói rồi dừng lại một chút, Thập Thất nói tiếp: “Huống hồ, sau khi rời khỏi Thụy vương phủ, Thập Thất từng lập lời thề. Lập gia đình chỉ làm chính thất, không làm tiểu thiếp!”
Hiên Viên Mặc có chút buồn bực, tùy ý trả lời: “Cầm kỹ xuất chúng.” Cầm kỹ của nàng xác thực không tệ, rất ít người nào đánh đàn có thể làm cho hắn ghé mắt thưởng thức.
Thập Thất nhướng nhướng lông mày, nụ cười ngưng trệ. Nét mặt chứa đựng vài phần thê lương: “Ôi, Vương gia thích Thập Thất đánh đàn sao, như vậy phải khiến Vương giathất vọng rồi. Nhiều ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, khiến Thập Thấtkhông còn cảm giác đối với cầm. Về sau có lẽ sẽ không đánh đàn nữa.”
“Nàng!” Hiên Viên Mặc đập bàn dựng lên, trong ưng mâu tràn đầy lửa giận, nàng có ý gì?!
“Quả nhiên là chọc giận Vươnggia, thật sự là tội lỗi to lớn của Thập Thất. Tam Vương gia chớ có tứcgiận, vì Thập Thất tức giận không đáng giá đâu.” Thập Thất cười nói. Hắn và nàng đều là người thông minh, sao hắn lại nghe không ra ýtứ trong lời nàng nói? Thập Thất cười lạnh trong lòng, đầu tiên cho táongọt ăn, sau lại cho tí đắng của hoàng liên, hiệu quả của hai sự tươngphản, quả thật chấn động lòng người. Nhưng Thập Thất cũng hiểu được,muốn cự tuyệt cọc hôn sự này, nhất định phải phí một phen khí lực.
Mộ Dung Phong thấy Hiên Viên Mặc tức giận đến sắc mặt cũng xanh mét, liền biết lời nói vừa rồi của Thập Thấtkhiến hắn khó chịu, bèn vội vàng tiến lên dập hỏa: “Thỉnh Vươnggia bớt giận, Thập Thất từ trước đến giờ không chú ý quy củ, nên nói lời đụng chạm Vương gia, mong Vương gia thứ lỗi.”
Thừa dịp này, Mai Hoa rót một chén nước sôi cho Thập Thất, “Nhuận họng.” Đè thấp giọng chỉ có nàng với Thập Thất mới nghe được.
Thập Thất cười thầm, Mai Hoa rất hiểutính của nàng, tiếp theo sau sẽ là một trận chiến đấu nước miếng kịchliệt, phải có tâm lý chuẩn bị.
Giương mắt nhìn Hiên Viên Mặc, mặt vẫn mỉm cười như cũ, tiếp tục nói: “Vương gia chớ có tức giận, Thập Thất là người thẳng tính, trong lòng giấukhông được nên nói ra, do không muốn lừa dối Vương gia, nên mới ăn ngaynói thật. Hôm qua Hoàng Thượng triệu kiến Thập Thất vào cung, vốn địnhbảo Thập Thất đi hòa thân, tuy Thập Thất có tâm phân ưu vì Hoàng Thượng, nhưng lại bất lực. Hôm nay Vương gia liền hỏi cưới Thập Thất, việc nàythật sự khiến Thập Thất rất là vui, cho nên mới đem tất cả những ý nghĩchân thật nói ra hết. Đây chính là điều Thập Thất không muốn để Vươnggia thất vọng đó.”
“Bổn vương không ngại.”Quyệt quyệt miệng, Hiên Viên Mặc lạnh lùng trả lời. Hắn mơ hồ có một cảm giác, Mộ Dung Thập Thất cũng không muốn gả cho hắn, cho nên mới nóinhững lời này để thoát thân. Nhưng hắn cũng không nghĩ buông tha. Nếunhư để kẻ khác biết Hiên Viên Mặc hắn, đường đường là Tam Vương gia củaPhượng Thiên quốc, lại bị người cự hôn, chắc chắn sẽ bị chê cười!
Việc này, không thành cũng phải thành.
Thấy hắn trả lời như vậy, Thập Thất không giận cũng không vội, mà ý cười trên mặt thâm trầm thêm vài phần, trả lời: “Tạ Vương gia thông cảm, Thập Thất vô vàn cảm kích.”
Mai Hoa và Cẩm Sắc thay Thập Thất ra mộtphen mồ hôi, các nàng đều biết tiểu thư không muốn đáp ứng cọc hôn sựnày! Nhưng… người cầu hôn trước mặt chính là Tam Vương gia, sao có thểdễ dàng cự tuyệt được? Lúc này, mỗi một bước đi của tiểu thư đều phảicực kỳ cẩn thận.
“Nếu như nàng không có đề nghịkhác, bổn vương còn có việc gấp, thu hảo sính lễ, ngày mai sẽ có ngườiđến thương nghị chi tiết và thời gian thành thân.” Hiên ViênMặc lạnh giọng nói. Tiếp tục nói tiếp, khó đảm bảo Mộ Dung Thập Thất sẽkhông tung ra chiêu gì khác, khiến hắn ứng phó không nổi. Có điều, vềsau nếu như không thể nghe nàng đánh đàn, vẫn là có điểm đáng tiếc.
Mộ Dung Phong trừng lớn hai mắt, cứ quyết định như vậy?
Thập Thất đi lên phía trước, lại chắp tay ở trước mặt Hiên Viên Mặc, cười nói: “Vương gia có một số việc vẫn là cần nói rõ ràng. Thập Thất từng là cửu đẳng thị thiếp ở Thụy vương phủ, đứng hàng thứ mười bảy. Tuy rằng không bị thị tẩm, nhưng đã từng là nữ nhân của Thụy vương gia, nay, Tam Vương gia muốn lấy ta làm trắc phi, chỉ sợ sẽ làm đầu đề cho người khác nghịluận.”
“Bổn vương cũng không để ý, nàngcần gì phải để ý? Bổn vương muốn ai làm nữ nhân của bổn vương, ngườikhác không có quyền lợi quản. Cho dù nàng từng bị Độc Cô Ngạo Thiên thịtẩm, cũng không sao. Bổn vương muốn là nàng.” Hiên Viên Mặc giương lên đôi lông mày dày đen, mang theo vài phần cuồng ngạo, hắn quả thật không đặt bất cứ ai vào mắt.
Nhưng… nhíu nhíu mày, trải qua những lờinói vừa rồi của nàng, hắn nhận ra được nàng có vẻ rất muốn thoát thân,không mong gả cho hắn. Chẳng lẽ hắn thật sự không tốt sao?
“Hồi Tam Vương gia, lời này nóikhông đúng. Thập Thất là nữ tử đàng hoàng, cuộc đời này xem trọng nhấtđó là danh tiết và danh dự. Tam Vương gia có thể yêu thích Thập Thất như thế, Thập Thất vốn nên cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng nếu thật sự vìcảm xúc nhất thời, bản thân tham lam hưởng lạc, mang đến cho Tam Vươnggia phiền toái không cần thiết, vậy thì Thập Thất thật có tội. Tuy rằngThập Thất rất muốn gả cho Vương gia, nhưng vì suy nghĩ cho Vương gia,Thập Thất chỉ có thể nhịn đau không lấy chồng.” Ánh mắt Thập Thất sáng quắc, kiên định, mục đích chỉ có một, tuyệt đối không thể gả cho Hiên Viên Mặc.
“Đúng vậy, thân phận tiểu nữ thấp kém, gả cho Tam Vương gia, cũng là làm nhục Tam Vương gia. Còn khiếncho người khác chê cười. Không bằng Tam Vương gia nâng sính lễ trở về?Việc này ngày sau lại bàn?” Mộ Dung Phong thấy trong lời nói của Thập Thất có ý từ chối, vội vàng tiến lên chắp tay nói.
“Hai người nghĩ bổn vương là cái gì? Nghĩ bổn vương là người dễ lừa gạt? Mộ Dung Thập Thất, nàng phải là nữ nhân của bổn vương!” Hiên Viên Mặc đánh một chưởng về phía bàn, cái bàn bằng gỗ thượng hạng vang lên một tiếng, rồi sau đó chia năm xẻ bảy.
Không khí có chút cương cứng, có chút khẩn trương.
Mộ Dung Phong trừng trừng hai mắt, biếtlời nói vừa rồi của ông với Thập Thất đã chọc giận Hiên Viên Mặc, nhưngvô luận như thế nào, lời đó cũng phải nói.
“Mai Hoa, châm trà cho Vương gia. Để Vương gia xả bớt giận.” Thập Thất nghiêng đầu nhìn Mai Hoa, phân phó.
Mai Hoa đi đến trước mặt Hiên Viên Mặc, châm trà cho hắn. Rồi sau đó cười nói: “Vương gia thỉnh dùng trà.”
Hiên Viên Mặc tức giận nhìn cái bàn gỗ đã vỡ, con ngươi đen lóe lóe, vừa rồi cơn tức của hắn có lớn chút. Nhữngnăm gần đây, chưa có nữ nhân nào có thể phất mặt mũi của hắn như vậy. Mộ Dung Thập Thất – nàng chính là người đầu tiên! Nhưng, suy cho cùngnhững chuyện hắn từng làm với nàng không cách nào bồi đắp, nếu hắn tiếptục cường ngạnh, sợ rằng cho dù có phải kháng cự đến chết nàng cũng sẽkhông gả cho hắn. Uống ngụm trà, tiêu trừ lửa giận trong lòng, ngẩng đầu nhìn Thập Thất nói: “Những chuyện quá khứ bổn vương làm với MộDung đại nhân, Mộ Dung phu nhân đều là bất đắc dĩ. Nàng chớ để ý, từ nay về sau, sẽ không có ai dám xúc phạm tới Mộ Dung đại nhân và Mộ Dung phu nhân. Song, cũng phải nhìn thái độ của nàng như thế nào.”
Ý tứ chính là, nếu mà nàng cự tuyệt, nhưvậy, sau này phiền toái tới cửa sẽ đếm không xuể, nếu đồng ý, bọn họ sẽgắn bó suốt đời, ngày sau vô luận có bao nhiêu nữ nhân hắn cũng sẽ chonàng một phần sủng ái. (Cho một điểm TRỪ khổng lồ vì cái suy nghĩ này.)
Nhưng lời hắn vừa mới nói xong, Thập Thất liền lắc đầu cười nói: “Sao Thập Thất có thể ghi hận Tam Vương gia chứ? Cha mẹ và Thập Thất đều cóthân phận thấp kém, cho dù bị người chà xát dưới lòng bàn chân tùy ý vũnhục, cũng không thể phản kháng, nếu không thể phản kháng, tại sao lạighi hận? Chẳng qua thiện ác cũng có báo ứng, những chuyện kia đã bị Thập Thất chôn thật sâu dưới đáy lòng, thỉnh thoảng sẽ mang ra để phơinắng.” Sát khí dưới đáy lòng dần dần nổi lên, Thập Thất chưabao giờ cảm thấy phẫn nộ như lúc này, phảng phất như bị người cầm đao để ở trái tim, uy hiếp nàng bán mình.
Càng không nghĩ tới, Hiên Viên Mặc lại tự đại, cuồng vọng như thế, dùng uy hiếp để bức bách nàng?
Nghĩ ngon lắm ấy! Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!
“Nàng! Mộ Dung Thập Thất, hôm nay bổn vương tự mình dẫn người tiến đến đưa sính lễ, đây đã là giới hạnlớn nhất, rồi lại hứa hẹn cho nàng danh phận trắc phi, nàng nên hiểuđược chữ đủ!” Hiên Viên Mặc nghe những lời nịnh hót quái gở của nàng, lửa giận trong lòng lại một lần nữa bùng lên, không để ý mọi thứ, hắn cất giọng lạnh lùng mang theo vài phần lửa giận nói. Nhưng lời nóira khỏi miệng, hắn bỗng có chút hối hận. Hắn càng như thế, nàng sẽ càngphản cảm.
Ý cười trên mặt Thập Thất dần dần tiêután đi, vốn muốn từ tốn thương lượng khước từ cọc hôn sự này, nhưng thái độ cường ngạnh cộng với khẩu khí uy hiếp và lời nói bố thí của HiênViên Mặc, đã chọc giận người vẫn luôn có tính tình tốt như nàng!
“Lời này của Vương gia lại khôngđúng. Thập Thất sao lại không biết đủ? Nếu không biết đủ thì sao lại một hơi đáp ứng cuộc hôn sự với Vương gia? Nhưng sự thật chính là như thế.Nếu Vương gia cấp cái vị trí trắc phi đều miễn cưỡng như thế, kia cần gì phải cưỡng cầu?” Lòng Thập Thất thầm cười lạnh, ánh mắt kiên định nhìn lãnh mâu hàn khí bức người của hắn, lạnh lùng nói.
“Như vậy, ý của nàng, chính là cự tuyệt việc bổn vương cầu thân?” Mặt Hiên Viên Mặc âm trầm hỏi.
Thập Thất mỉm cười, khuynh thành đẹp mắt, “Như ngài nghĩ đấy.”
“Nàng!” Hiên Viên Mặc giận không thể nén xuống, “Mộ Dung Thập Thất, nàng có nghĩ tới hậu quả hay không?! Nàng cố ý cựtuyệt, bổn vương ngày sau quyết định sẽ không nương tay buông tha nhànàng!”
“Vương gia đang uy hiếp đó sao?Tuy rằng trong lòng Thập Thất rất run sợ, nhưng Thập Thất biết một đạolý, quốc có quốc pháp gia có gia quy. Vương gia cũng không thể thích làlàm bậy. Vương gia nếu thật sự không buông tha một nhà Thập Thất, hiệntại vào thời điểm mẫn cảm này, dân chúng của Phượng Thiên quốc nếu biếtTam Vương gia là người có lòng dạ độc ác như thế, đối với người nhà củamột tiểu nữ tử cũng có thể xuống tay, vậy thì, dân chúng sẽ nghĩ như thế nào?” Thập Thất cười lạnh nói. Ngươi có thể uy hiếp, tại sao ta lại không thể? Trò hay còn ở phía sau.
Nói rồi dừng lại một chút, Thập Thất nói tiếp: “Huống hồ, sau khi rời khỏi Thụy vương phủ, Thập Thất từng lập lời thề. Lập gia đình chỉ làm chính thất, không làm tiểu thiếp!”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nổ mạnh mà chết
- Chương 2: Tam lục cửu đẳng
- Chương 3: Chuẩn bị phản kích
- Chương 4: Đoạt diễn
- Chương 5: Xa xem phong ba (1)
- Chương 6: Xa xem phong ba (2)
- Chương 7: Xa xem phong ba (3)
- Chương 8: Xa xem phong ba (4)
- Chương 9: Xa xem phong ba (5)
- Chương 10: “kinh hãi” tứ phía
- Chương 11: Bị chán ghét
- Chương 12: Thân nhân viếng thăm
- Chương 13: Cùng người so chiêu
- Chương 14: Ta nhớ kỹ
- Chương 15: Rời khỏi vương phủ
- Chương 16: Từ mẫu hiếu nữ
- Chương 17: Lần đầu giao phong
- Chương 18: Xuất thủ kinh người
- Chương 19: Sát khí họa ngoại xâm
- Chương 20: Không sợ phong ba
- Chương 21: Hoa phối mã
- Chương 22: Hàn quang hiện ra
- Chương 23: Hàn quang hiện ra
- Chương 24: Diệu kế lui địch
- Chương 25: Bức thư ớn lạnh
- Chương 26: Đại minh ven hồ
- Chương 27: Tương kế tựu kế
- Chương 28: Dĩ nhiên là nàng
- Chương 29: Là địch hay là bạn?
- Chương 30: Chiến thuật đường vòng
- Chương 31: Có thoái thác hay không
- Chương 32: Đăng môn viếng thăm
- Chương 33: Trả miếng tuyệt vời
- Chương 34: Thỉnh cầu tứ hôn
- Chương 35: Không nhịn nữa
- Chương 36: Siêu sao thập thất
- Chương 37: Nhấc tay chi lao
- Chương 38
- Chương 39: Cách xa ta một chút
- Chương 40
- Chương 41: Từng là thần nhân
- Chương 42: Tâm như rắn rết
- Chương 43: Giận đánh lăng dạ
- Chương 44: Rốt cuộc hắn là ai
- Chương 45: Quỷ bí chi chủ
- Chương 46: Vương giả đọ sức
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Trừng phạt ác phụ
- Chương 51: Thái thử long quy
- Chương 52: Nguy cơ trí mạng
- Chương 53: Cưỡng hình bức cung
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Đột phá ngoài ý muốn
- Chương 57: Phải giết hắn
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Thiên hạ lâu
- Chương 61: Đây là sỉ nhục
- Chương 61-2: Nhất phái huy hoàng
- Chương 62: Thịnh yến phong vân
- Chương 62-2
- Chương 62-3
- Chương 62-4
- Chương 63: Nguy cơ buông xuống
- Chương 63-2
- Chương 63-3
- Chương 63-4
- Chương 64-1
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 65-1: Cuối cùng cũng tới (1)
- Chương 65-2: Cuối cùng cũng tới (2)
- Chương 65-3: Cuối cùng cũng tới (3)
- Chương 65-4: Cuối cùng cũng tới (4)
- Chương 66: Mất tung tích
- Chương 66-2: Mất tung tích (2)
- Chương 66-3: Mất tung tích (3)
- Chương 66-4: Mất tung tích (4)
- Chương 67-1: Được cứu và phản kích (1)
- Chương 67-2: Được cứu và phản kích (2)
- Chương 67-3: Được cứu và phản kích (3)
- Chương 67-4: Được cứu và phản kích (4)
- Chương 67-5: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 67-6: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 68: Buông nàng ra
- Chương 69
- Chương 70: Giải trừ hôn ước
- Chương 71: Ám trào
- Chương 71-2: Buông nàng ra (2)
- Chương 72-1
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 73: Hoàng tước ở phía sau
- Chương 73-2: Hoàng tước ở phía sau (2)
- Chương 73-3: Hoàng tước ở phía sau (3)
- Chương 73-4: Hoàng tước ở phía sau (4)
- Chương 74: Tính kế
- Chương 74-2: Tính kế (2)
- Chương 75: Còn thêm một chiêu
- Chương 75-2: Còn thêm một chiêu (2)
- Chương 75-3: Còn thêm một chiêu (3)
- Chương 76: Tranh phong
- Chương 76-2: Tranh phong (2)
- Chương 76-3: Tranh phong (3)
- Chương 76-4: Tranh phong (4)
- Chương 77: Quyết đấu (1)
- Chương 77-2: Quyết đấu (2)
- Chương 77-3: Quyết đấu (3)
- Chương 77-4: Quyết đấu (4)
- Chương 78: Không hề hối hận (1)
- Chương 78-2: Không hề hối hận (2)
- Chương 78-3: Không hề hối hận (3)
- Chương 79: Điều kiện
- Chương 80
- Chương 81-1: Ngoan tuyệt phản kích (1)
- Chương 81-2: Ngoan tuyệt phản kích (2)
- Chương 81-3: Ngoan tuyệt phản kích (3)
- Chương 81-4: Ngoan tuyệt phản kích (4)
- Chương 82-1: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (1)
- Chương 82-2: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (2)
- Chương 82-3: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (3)
- Chương 82-4: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (4)
- Chương 83: Buông tay dễ dàng
- Chương 84: Trừng trị trình tuyết nhi
- Chương 85: Giận đánh và diễn kịch
- Chương 85-2: Giận đánh và diễn kịch (2)
- Chương 85-3: Giận đánh và diễn kịch (3)
- Chương 86: Lấy âm chế địch
- Chương 87: Phá hư âm mưu của Liễu Nguyệt Phi
- Chương 88
- Chương 89: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 90
- Chương 91: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95-1
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 96
- Chương 97-1
- Chương 97-2
- Chương 98-1
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 99
- Chương 100: Kịch tương phản
- Chương 101: Mũi nhọn hé lộ
- Chương 102: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 102-2: Mũi nhọn chợt hiện (2)
- Chương 103-1
- Chương 103-2
- Chương 104-1
- Chương 104-2
- Chương 105: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 106: Mũi nhọn hiển lộ
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114: Gãy móng
- Chương 115: Cái kết của liễu nguyệt phi
- bình luận