Thập Thất Thiếp - Chương 46: Vương giả đọ sức
Chương trước- Chương 1: Nổ mạnh mà chết
- Chương 2: Tam lục cửu đẳng
- Chương 3: Chuẩn bị phản kích
- Chương 4: Đoạt diễn
- Chương 5: Xa xem phong ba (1)
- Chương 6: Xa xem phong ba (2)
- Chương 7: Xa xem phong ba (3)
- Chương 8: Xa xem phong ba (4)
- Chương 9: Xa xem phong ba (5)
- Chương 10: “kinh hãi” tứ phía
- Chương 11: Bị chán ghét
- Chương 12: Thân nhân viếng thăm
- Chương 13: Cùng người so chiêu
- Chương 14: Ta nhớ kỹ
- Chương 15: Rời khỏi vương phủ
- Chương 16: Từ mẫu hiếu nữ
- Chương 17: Lần đầu giao phong
- Chương 18: Xuất thủ kinh người
- Chương 19: Sát khí họa ngoại xâm
- Chương 20: Không sợ phong ba
- Chương 21: Hoa phối mã
- Chương 22: Hàn quang hiện ra
- Chương 23: Hàn quang hiện ra
- Chương 24: Diệu kế lui địch
- Chương 25: Bức thư ớn lạnh
- Chương 26: Đại minh ven hồ
- Chương 27: Tương kế tựu kế
- Chương 28: Dĩ nhiên là nàng
- Chương 29: Là địch hay là bạn?
- Chương 30: Chiến thuật đường vòng
- Chương 31: Có thoái thác hay không
- Chương 32: Đăng môn viếng thăm
- Chương 33: Trả miếng tuyệt vời
- Chương 34: Thỉnh cầu tứ hôn
- Chương 35: Không nhịn nữa
- Chương 36: Siêu sao thập thất
- Chương 37: Nhấc tay chi lao
- Chương 38
- Chương 39: Cách xa ta một chút
- Chương 40
- Chương 41: Từng là thần nhân
- Chương 42: Tâm như rắn rết
- Chương 43: Giận đánh lăng dạ
- Chương 44: Rốt cuộc hắn là ai
- Chương 45: Quỷ bí chi chủ
- Chương 46: Vương giả đọ sức
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Trừng phạt ác phụ
- Chương 51: Thái thử long quy
- Chương 52: Nguy cơ trí mạng
- Chương 53: Cưỡng hình bức cung
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Đột phá ngoài ý muốn
- Chương 57: Phải giết hắn
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Thiên hạ lâu
- Chương 61: Đây là sỉ nhục
- Chương 61-2: Nhất phái huy hoàng
- Chương 62: Thịnh yến phong vân
- Chương 62-2
- Chương 62-3
- Chương 62-4
- Chương 63: Nguy cơ buông xuống
- Chương 63-2
- Chương 63-3
- Chương 63-4
- Chương 64-1
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 65-1: Cuối cùng cũng tới (1)
- Chương 65-2: Cuối cùng cũng tới (2)
- Chương 65-3: Cuối cùng cũng tới (3)
- Chương 65-4: Cuối cùng cũng tới (4)
- Chương 66: Mất tung tích
- Chương 66-2: Mất tung tích (2)
- Chương 66-3: Mất tung tích (3)
- Chương 66-4: Mất tung tích (4)
- Chương 67-1: Được cứu và phản kích (1)
- Chương 67-2: Được cứu và phản kích (2)
- Chương 67-3: Được cứu và phản kích (3)
- Chương 67-4: Được cứu và phản kích (4)
- Chương 67-5: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 67-6: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 68: Buông nàng ra
- Chương 69
- Chương 70: Giải trừ hôn ước
- Chương 71: Ám trào
- Chương 71-2: Buông nàng ra (2)
- Chương 72-1
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 73: Hoàng tước ở phía sau
- Chương 73-2: Hoàng tước ở phía sau (2)
- Chương 73-3: Hoàng tước ở phía sau (3)
- Chương 73-4: Hoàng tước ở phía sau (4)
- Chương 74: Tính kế
- Chương 74-2: Tính kế (2)
- Chương 75: Còn thêm một chiêu
- Chương 75-2: Còn thêm một chiêu (2)
- Chương 75-3: Còn thêm một chiêu (3)
- Chương 76: Tranh phong
- Chương 76-2: Tranh phong (2)
- Chương 76-3: Tranh phong (3)
- Chương 76-4: Tranh phong (4)
- Chương 77: Quyết đấu (1)
- Chương 77-2: Quyết đấu (2)
- Chương 77-3: Quyết đấu (3)
- Chương 77-4: Quyết đấu (4)
- Chương 78: Không hề hối hận (1)
- Chương 78-2: Không hề hối hận (2)
- Chương 78-3: Không hề hối hận (3)
- Chương 79: Điều kiện
- Chương 80
- Chương 81-1: Ngoan tuyệt phản kích (1)
- Chương 81-2: Ngoan tuyệt phản kích (2)
- Chương 81-3: Ngoan tuyệt phản kích (3)
- Chương 81-4: Ngoan tuyệt phản kích (4)
- Chương 82-1: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (1)
- Chương 82-2: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (2)
- Chương 82-3: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (3)
- Chương 82-4: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (4)
- Chương 83: Buông tay dễ dàng
- Chương 84: Trừng trị trình tuyết nhi
- Chương 85: Giận đánh và diễn kịch
- Chương 85-2: Giận đánh và diễn kịch (2)
- Chương 85-3: Giận đánh và diễn kịch (3)
- Chương 86: Lấy âm chế địch
- Chương 87: Phá hư âm mưu của Liễu Nguyệt Phi
- Chương 88
- Chương 89: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 90
- Chương 91: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95-1
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 96
- Chương 97-1
- Chương 97-2
- Chương 98-1
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 99
- Chương 100: Kịch tương phản
- Chương 101: Mũi nhọn hé lộ
- Chương 102: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 102-2: Mũi nhọn chợt hiện (2)
- Chương 103-1
- Chương 103-2
- Chương 104-1
- Chương 104-2
- Chương 105: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 106: Mũi nhọn hiển lộ
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114: Gãy móng
- Chương 115: Cái kết của liễu nguyệt phi
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thập Thất Thiếp
Chương 46: Vương giả đọ sức
Nghe vậy, trong đôi mắt âm u thâm trầmcủa Hiên Viên Ninh nổi lên hàn băng vạn năm lạnh lẽo bắn thẳng tắp vàohắc mâu đầy sát khí của Cổ Trì.
Đây là, cuộc đọ sức của vương giả và bá giả.
Đây là, một loại tuyên chiến không ngôn ngữ.
Một lúc lâu sau, Hiên Viên Ninh nở nụcười, ôn hòa cười, âm lãnh cười, nụ cười tựa như có sát khí rét thấuxương thấm nhập vào tâm. Chẳng qua chỉ trong giây lát, sát khí xuất hiện mạnh mẽ kia hầu như biến mất không còn. Chỉ còn lưu lại sự ôn hòa: “Cảm tạ.”
Cổ Trì nhướng mày, cười ha hả: “Hiên Viên Ninh, tốt, tốt lắm.” Chỉ có người như vậy, mới có thể là đối thủ ngang tài ngang sức với hắn.
Bỗng một làn gió lạnh buốt từ ngoài cửasổ đánh úp vào, thổi tung y phục và mái tóc mọi người. Bụi đất phất lên, lượn lờ trước mặt bọn họ, dẫn tới một trận kinh sợ.
Cơ thể Lăng Thanh không ngừng run rẩy,một màn phát sinh ban nãy khiến nàng có cảm giác như mới dạo một vòng từ quỷ môn quan trở lại.
Nhưng vào lúc này Lăng Dạ lại cảm thấy vô cùng áy náy với Thập Thất.
Độc Cô Ngạo Thiên thì thầm ghi tạc sỉnhục ngày hôm nay vào lòng, suốt đời không thể quên. Đây là sự sỉ nhụchiếm thấy duy nhất trong cuộc đời hắn.
Lúc Hiên Viên Ninh xoay người đưa lưng về phía mọi người, tầm mắt hắn rơi vào thanh lợi kiếm hóa thành tro kia,nét ôn hòa biến mất, thay vào đó là hàn khí bức người, Cổ Trì… Một đốithủ bất ngờ xuất hiện, hắn ta đem cho hắn một kích trí mạng! Cười, nụcười âm lãnh hiện lên trên môi.
Đây là một ngày đầy bất ngờ, cũng là một ngày có bước chuyển biến quan trọng.
…
Thập Thất lôi kéo Cẩm Sắc thần tốc rời đi, mãi cho đến lúc tới một con hẻm mới ngừng lại.
Dọc theo đường đi, Thập Thất không nóimột lời. Cẩm Sắc vồn bị khiếp sợ, nên sau khi khôi phục thần trí, thìkhông kìm được kinh hô: “Tiểu thư, thật là đáng sợ! Cổ Trì?Người kia là ai? Tiểu thư làm sao lại quen biết nhân vật lợi hại đếnthế? Còn nữa, Thụy Vương gia thiếu chút nữa muốn giết tiểu thư rồi! Saobọn họ xấu xa đến vậy, lại có thể hợp nhau ức hiếp tiểu thư nữa chứ!”
Trong thời gian Cẩm Sắc liên tục hỏi dồndập, thì thần sắc Thập Thất lại lãnh liệt. Cổ Trì, nàng rất muốn biếtthân phận người này. Nhưng mà, không vội, nàng không cần tra, sẽ cóngười chủ động đến cửa cho hay.
Hơn nữa… nàng đoán, sự xuất hiện của CổTrì, mục đích không phải là nàng. Có lẽ là một người nào đó trong đámĐộc Cô Ngạo Thiên. Cũng hoặc là, ngẫu nhiên xuất hiện, ngẫu nhiên kéotheo nàng cùng nhau nhập diễn. Suy cho cùng, trông hắn có vẻ, cũng rấtnhàm chán.
Người này, đường hoàng bá đạo, tà mị xinh đẹp, thật khó có thể tưởng tượng được hai loại hơi thở hoàn toàn khôngăn khớp kia lại xuất hiện trên cùng một người.
Đột nhiên, trước mặt Thập Thất chợt hiệnlên, cặp mắt sóng gợn liễm diễm nhưng lại giấu giếm sát khí. Thân hìnhThập Thất bỗng run lên.
Nếu trong mục đích của hắn có nàng, vậy thì, nàng sẽ phải đối mặt với khiêu chiến rất lớn!
“Cẩm Sắc, không được nói chuyện hôm nay cho cha mẹ ta biết.” Thập Thất trầm giọng dặn dò. Cha mẹ thật vất vả mới hòa hảo như lúcđầu, hai người đều đang đắm chìm trong mật ngọt, nàng không muốn quấynhiễu họ, khiến họ lo lắng. Huống hồ, loại thời kì yên bình ngọt ngàonày, chỉ sợ cũng không kéo dài quá vài ngày.
Dù sao, một tri phủ chờ đợi nhậm chức,thân phận lại quá thấp kém. Nhỏ bé như con kiến, những người đó muốn đạp chết, rất dễ dàng.
Hơn nữa, chiếu thư lên chức vẫn chậm trễ không đến. Việc đó, nhất định là do đám người Hiên Viên Hạo giở trò quỷ.
Cúi đầu nhìn cát đá đầy đất, Thập Thất tính nhẩm, Hiên Viên Mặc đi biên quan bình loạn chắc cũng mau trở lại?
“A… đừng… đừng cởi y phục của ta. Không được … mẹ ơi… cha ơi… ca ca ơi… Cứu con…” Tiếng trẻ con từ trong ngõ nhỏ sâu phía trước truyền đến.
“Tiểu thư? Có người kêu cứu! Là một đứa bé!” Cẩm Sắc trừng to hai mắt, nhìn Thập Thất, kêu một tiếng.
Tiếng kêu cứu, quấn bện lòng người!
Khóe miệng Thập Thất run rẩy, nàng đãnói, nàng không phải Bồ Tát, mới vừa mạo hiểm thoát thân, giờ lại cònmuốn đặt bản thân đặt vào nguy hiểm, nàng không phải đứa ngốc… nhưng… vì sao tiếng kêu giòn giã xé rách cổ họng của đứa bé kia, lại làm nàng đau lòng? Hơn nữa, bước chân nàng còn không tự chủ đi về phía trước.
Chết tiệt! Nàng đời này có phải có cứu oán gì với ngõ nhỏ hay không? Chỉ cần là ngõ nhỏ thì sẽ có chuyện?
Cẩm Sắc lập tức theo sau, đáy lòng nở nụ cười mềm mại, tiểu thư thật tốt.
Hia người đi hơn mười thước, liền nhìnthấy, ở cạnh vách tường hẻo lánh, có một đứa trẻ chỉ khoảng tám chíntuổi đang bị hai gã hán tử năm mươi tuổi kinh tởm đặt dưới thân, quần áo của đứa bé bị cởi bỏ, trên thân thể bé nhỏ còn có thể thấy được nhữngvết bầm tím.
Mà hai kẻ đáng khinh kia lại đang cười dâm đãng.
Biến thái!
Cẩm Sắc thấy cảnh tượng ấy, đã sớm hồn phi phách tán. Bật tiếng kinh hô một tiếng “A!” Hai kẻ này thật quá biến thái, thế nhưng lại đi xâm phạm một tiểu hài tử!
Cậu bé nghe được tiếng la, bèn nhìn sang hai nữ tử phía trước, hầu như theo bản năng mở miệng hô lớn: “Hai vị tỷ tỷ mau đi đi! Bọn chúng không phải người, ức hiếp đệ xong, sẽ ức hiếp các tỷ! Nhanh nhanh rời khỏi đây!”
Nghe được lời nói của cậu bé, vẻ mặt Thập Thất lãnh lệ, không thấy có dấu hiệu rời đi. Hốc mắt cậu bé đỏ lên.
Hai gã nam nhân cười dữ tợn quay đầu nhìn sang Thập Thất và Cẩm Sắc đứng ở phía sau bọn họ. Đôi mắt chợt sángngời, dâm quang lập lòe: “Mỹ nhân à! Hôm nay chúng ta thật sự là gặp may quá đi! Đầu tiên là gặp một thằng bé mềm mại động lòng người,sau lại gặp được hai nữ tử xinh đẹp như thiên tiên! Khà khà khà…”
“Muốn rời đi? Không kịp đâu!”
Một kẻ trong đó, tiến đến bắt lấy Thập Thất.
Thập Thất cười lạnh một tiếng, nhảy người lên đá ra một cước, mục tiêu chính là nơi trí mệnh đang ngóc cao lên của đối phương!
“A!” Tiếng kêu như heo bị chọc tiết xé ngang trời xuất thế.
Một cước này, lực độ mười phần, nam nhân này ngày sau muốn cương, e rằng so với việc vàng từ trên trời rơi xuống còn khó hơn!
Còn chưa chờ tên còn lại ra tay, chủy thủ trong tay Thập Thất cũng đã đặt ngang cổ đối phương, “Dám mơ tưởng ta? Tự đi tìm chết!”
Toàn bộ động tác, liền mạch lưu loát.
Một tay một cước, xé rách căm phẫn và sát tâm.
Hai gã đàn ông đối mặt với biến hoá tớibất ngờ, cơ thể hoảng sợ run lẩy bẩy như cái sàng, kẻ ngốc cũng ý thứcđược, nữ nhân trước mặt bọn họ không phải là nữ tử bình thường, mà là nữ phi tặc có võ công, bọn họ đúng là chọc phải ổ tặc rồi! Điều quan trọng nhất trước mắt chính là bảo toàn sinh mệnh a!
Hai gã vội vàng dập đầu, “Tha mạng!”
“Xin cô nương tha mạng! Về sau chúng ta không dám nữa!”
Cậu bé thấy đã được thoát thân, lập tứcmắc cỡ đỏ mặt cuống quít nhặt y phục rách nát trên mặt đất mặc vào, màhành động này, được gọi là che khuất cảnh xuân hé lộ. Ặc, chảy cả mồhôi.
Thập Thất mắt lạnh nhìn phản ứng của haingười, nàng không muốn giết người ở đây, cũng không muốn giết người làmcho toàn thân máu tanh. Nhưng mà… hai người này tuyệt đối không thể dễdàng buông tha, nếu không, còn có thể có người bị hại!
Đã như vậy… Thập Thất tàn nhẫn tặng thêm một cước.
Lập tức gã đàn ông còn lại, cũng cất tiếng gào rú đầy đau đớn “A!”
“Không muốn chết, cút!”
Hai người lăn vài vòng trên mặt đất, sau đó chật vật loạng choạng chạy đi.
Lúc này, Thập Thất mới chính thức đánhgiá cậu bé, tuy rằng trên mặt cậu bé có vết bẩn, nhưng rất nhỏ, rấtnhợt, thật đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng, cái miệngnhỏ nhắn phì phì, khó trách khiến lão biến thái coi trọng! Lại nhìn thấy y phục cậu bé đều rách nát, thằng nhóc này sẽ không phải là nhi đồnglang thang chứ?
“Nói cho ta biết, đệ là ai?” Thập Thất cười hỏi. Nét mặt hóa ái nhìn qua cứ y như là một giáo viên nhà trẻ thật thụ, vô cùng dịu dàng!
Cậu bé cúi đầu, cất chất giọng be bé mà vô lực trả lời: “Thưa tỷ tỷ, đệ là Giang Tiểu Ngư. Năm nay tám tuổi. Là thôn nhân huyện Vũ Châu.”
“Cẩm Sắc, dẫn thằng bé về phủ.” Nhìn thằng nhóc này như vậy, nàng khẳng định chẳng được bao lâu nó sẽté xỉu. Trở về lại hỏi tiếp. Thập Thất bất đắc dĩ thở dài.
“Vâng, tiểu thư.”
…
Tứ vương phủ
“Điều tra rõ Cổ Trì vì sao lại xuất hiện!”
Đây là, cuộc đọ sức của vương giả và bá giả.
Đây là, một loại tuyên chiến không ngôn ngữ.
Một lúc lâu sau, Hiên Viên Ninh nở nụcười, ôn hòa cười, âm lãnh cười, nụ cười tựa như có sát khí rét thấuxương thấm nhập vào tâm. Chẳng qua chỉ trong giây lát, sát khí xuất hiện mạnh mẽ kia hầu như biến mất không còn. Chỉ còn lưu lại sự ôn hòa: “Cảm tạ.”
Cổ Trì nhướng mày, cười ha hả: “Hiên Viên Ninh, tốt, tốt lắm.” Chỉ có người như vậy, mới có thể là đối thủ ngang tài ngang sức với hắn.
Bỗng một làn gió lạnh buốt từ ngoài cửasổ đánh úp vào, thổi tung y phục và mái tóc mọi người. Bụi đất phất lên, lượn lờ trước mặt bọn họ, dẫn tới một trận kinh sợ.
Cơ thể Lăng Thanh không ngừng run rẩy,một màn phát sinh ban nãy khiến nàng có cảm giác như mới dạo một vòng từ quỷ môn quan trở lại.
Nhưng vào lúc này Lăng Dạ lại cảm thấy vô cùng áy náy với Thập Thất.
Độc Cô Ngạo Thiên thì thầm ghi tạc sỉnhục ngày hôm nay vào lòng, suốt đời không thể quên. Đây là sự sỉ nhụchiếm thấy duy nhất trong cuộc đời hắn.
Lúc Hiên Viên Ninh xoay người đưa lưng về phía mọi người, tầm mắt hắn rơi vào thanh lợi kiếm hóa thành tro kia,nét ôn hòa biến mất, thay vào đó là hàn khí bức người, Cổ Trì… Một đốithủ bất ngờ xuất hiện, hắn ta đem cho hắn một kích trí mạng! Cười, nụcười âm lãnh hiện lên trên môi.
Đây là một ngày đầy bất ngờ, cũng là một ngày có bước chuyển biến quan trọng.
…
Thập Thất lôi kéo Cẩm Sắc thần tốc rời đi, mãi cho đến lúc tới một con hẻm mới ngừng lại.
Dọc theo đường đi, Thập Thất không nóimột lời. Cẩm Sắc vồn bị khiếp sợ, nên sau khi khôi phục thần trí, thìkhông kìm được kinh hô: “Tiểu thư, thật là đáng sợ! Cổ Trì?Người kia là ai? Tiểu thư làm sao lại quen biết nhân vật lợi hại đếnthế? Còn nữa, Thụy Vương gia thiếu chút nữa muốn giết tiểu thư rồi! Saobọn họ xấu xa đến vậy, lại có thể hợp nhau ức hiếp tiểu thư nữa chứ!”
Trong thời gian Cẩm Sắc liên tục hỏi dồndập, thì thần sắc Thập Thất lại lãnh liệt. Cổ Trì, nàng rất muốn biếtthân phận người này. Nhưng mà, không vội, nàng không cần tra, sẽ cóngười chủ động đến cửa cho hay.
Hơn nữa… nàng đoán, sự xuất hiện của CổTrì, mục đích không phải là nàng. Có lẽ là một người nào đó trong đámĐộc Cô Ngạo Thiên. Cũng hoặc là, ngẫu nhiên xuất hiện, ngẫu nhiên kéotheo nàng cùng nhau nhập diễn. Suy cho cùng, trông hắn có vẻ, cũng rấtnhàm chán.
Người này, đường hoàng bá đạo, tà mị xinh đẹp, thật khó có thể tưởng tượng được hai loại hơi thở hoàn toàn khôngăn khớp kia lại xuất hiện trên cùng một người.
Đột nhiên, trước mặt Thập Thất chợt hiệnlên, cặp mắt sóng gợn liễm diễm nhưng lại giấu giếm sát khí. Thân hìnhThập Thất bỗng run lên.
Nếu trong mục đích của hắn có nàng, vậy thì, nàng sẽ phải đối mặt với khiêu chiến rất lớn!
“Cẩm Sắc, không được nói chuyện hôm nay cho cha mẹ ta biết.” Thập Thất trầm giọng dặn dò. Cha mẹ thật vất vả mới hòa hảo như lúcđầu, hai người đều đang đắm chìm trong mật ngọt, nàng không muốn quấynhiễu họ, khiến họ lo lắng. Huống hồ, loại thời kì yên bình ngọt ngàonày, chỉ sợ cũng không kéo dài quá vài ngày.
Dù sao, một tri phủ chờ đợi nhậm chức,thân phận lại quá thấp kém. Nhỏ bé như con kiến, những người đó muốn đạp chết, rất dễ dàng.
Hơn nữa, chiếu thư lên chức vẫn chậm trễ không đến. Việc đó, nhất định là do đám người Hiên Viên Hạo giở trò quỷ.
Cúi đầu nhìn cát đá đầy đất, Thập Thất tính nhẩm, Hiên Viên Mặc đi biên quan bình loạn chắc cũng mau trở lại?
“A… đừng… đừng cởi y phục của ta. Không được … mẹ ơi… cha ơi… ca ca ơi… Cứu con…” Tiếng trẻ con từ trong ngõ nhỏ sâu phía trước truyền đến.
“Tiểu thư? Có người kêu cứu! Là một đứa bé!” Cẩm Sắc trừng to hai mắt, nhìn Thập Thất, kêu một tiếng.
Tiếng kêu cứu, quấn bện lòng người!
Khóe miệng Thập Thất run rẩy, nàng đãnói, nàng không phải Bồ Tát, mới vừa mạo hiểm thoát thân, giờ lại cònmuốn đặt bản thân đặt vào nguy hiểm, nàng không phải đứa ngốc… nhưng… vì sao tiếng kêu giòn giã xé rách cổ họng của đứa bé kia, lại làm nàng đau lòng? Hơn nữa, bước chân nàng còn không tự chủ đi về phía trước.
Chết tiệt! Nàng đời này có phải có cứu oán gì với ngõ nhỏ hay không? Chỉ cần là ngõ nhỏ thì sẽ có chuyện?
Cẩm Sắc lập tức theo sau, đáy lòng nở nụ cười mềm mại, tiểu thư thật tốt.
Hia người đi hơn mười thước, liền nhìnthấy, ở cạnh vách tường hẻo lánh, có một đứa trẻ chỉ khoảng tám chíntuổi đang bị hai gã hán tử năm mươi tuổi kinh tởm đặt dưới thân, quần áo của đứa bé bị cởi bỏ, trên thân thể bé nhỏ còn có thể thấy được nhữngvết bầm tím.
Mà hai kẻ đáng khinh kia lại đang cười dâm đãng.
Biến thái!
Cẩm Sắc thấy cảnh tượng ấy, đã sớm hồn phi phách tán. Bật tiếng kinh hô một tiếng “A!” Hai kẻ này thật quá biến thái, thế nhưng lại đi xâm phạm một tiểu hài tử!
Cậu bé nghe được tiếng la, bèn nhìn sang hai nữ tử phía trước, hầu như theo bản năng mở miệng hô lớn: “Hai vị tỷ tỷ mau đi đi! Bọn chúng không phải người, ức hiếp đệ xong, sẽ ức hiếp các tỷ! Nhanh nhanh rời khỏi đây!”
Nghe được lời nói của cậu bé, vẻ mặt Thập Thất lãnh lệ, không thấy có dấu hiệu rời đi. Hốc mắt cậu bé đỏ lên.
Hai gã nam nhân cười dữ tợn quay đầu nhìn sang Thập Thất và Cẩm Sắc đứng ở phía sau bọn họ. Đôi mắt chợt sángngời, dâm quang lập lòe: “Mỹ nhân à! Hôm nay chúng ta thật sự là gặp may quá đi! Đầu tiên là gặp một thằng bé mềm mại động lòng người,sau lại gặp được hai nữ tử xinh đẹp như thiên tiên! Khà khà khà…”
“Muốn rời đi? Không kịp đâu!”
Một kẻ trong đó, tiến đến bắt lấy Thập Thất.
Thập Thất cười lạnh một tiếng, nhảy người lên đá ra một cước, mục tiêu chính là nơi trí mệnh đang ngóc cao lên của đối phương!
“A!” Tiếng kêu như heo bị chọc tiết xé ngang trời xuất thế.
Một cước này, lực độ mười phần, nam nhân này ngày sau muốn cương, e rằng so với việc vàng từ trên trời rơi xuống còn khó hơn!
Còn chưa chờ tên còn lại ra tay, chủy thủ trong tay Thập Thất cũng đã đặt ngang cổ đối phương, “Dám mơ tưởng ta? Tự đi tìm chết!”
Toàn bộ động tác, liền mạch lưu loát.
Một tay một cước, xé rách căm phẫn và sát tâm.
Hai gã đàn ông đối mặt với biến hoá tớibất ngờ, cơ thể hoảng sợ run lẩy bẩy như cái sàng, kẻ ngốc cũng ý thứcđược, nữ nhân trước mặt bọn họ không phải là nữ tử bình thường, mà là nữ phi tặc có võ công, bọn họ đúng là chọc phải ổ tặc rồi! Điều quan trọng nhất trước mắt chính là bảo toàn sinh mệnh a!
Hai gã vội vàng dập đầu, “Tha mạng!”
“Xin cô nương tha mạng! Về sau chúng ta không dám nữa!”
Cậu bé thấy đã được thoát thân, lập tứcmắc cỡ đỏ mặt cuống quít nhặt y phục rách nát trên mặt đất mặc vào, màhành động này, được gọi là che khuất cảnh xuân hé lộ. Ặc, chảy cả mồhôi.
Thập Thất mắt lạnh nhìn phản ứng của haingười, nàng không muốn giết người ở đây, cũng không muốn giết người làmcho toàn thân máu tanh. Nhưng mà… hai người này tuyệt đối không thể dễdàng buông tha, nếu không, còn có thể có người bị hại!
Đã như vậy… Thập Thất tàn nhẫn tặng thêm một cước.
Lập tức gã đàn ông còn lại, cũng cất tiếng gào rú đầy đau đớn “A!”
“Không muốn chết, cút!”
Hai người lăn vài vòng trên mặt đất, sau đó chật vật loạng choạng chạy đi.
Lúc này, Thập Thất mới chính thức đánhgiá cậu bé, tuy rằng trên mặt cậu bé có vết bẩn, nhưng rất nhỏ, rấtnhợt, thật đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng, cái miệngnhỏ nhắn phì phì, khó trách khiến lão biến thái coi trọng! Lại nhìn thấy y phục cậu bé đều rách nát, thằng nhóc này sẽ không phải là nhi đồnglang thang chứ?
“Nói cho ta biết, đệ là ai?” Thập Thất cười hỏi. Nét mặt hóa ái nhìn qua cứ y như là một giáo viên nhà trẻ thật thụ, vô cùng dịu dàng!
Cậu bé cúi đầu, cất chất giọng be bé mà vô lực trả lời: “Thưa tỷ tỷ, đệ là Giang Tiểu Ngư. Năm nay tám tuổi. Là thôn nhân huyện Vũ Châu.”
“Cẩm Sắc, dẫn thằng bé về phủ.” Nhìn thằng nhóc này như vậy, nàng khẳng định chẳng được bao lâu nó sẽté xỉu. Trở về lại hỏi tiếp. Thập Thất bất đắc dĩ thở dài.
“Vâng, tiểu thư.”
…
Tứ vương phủ
“Điều tra rõ Cổ Trì vì sao lại xuất hiện!”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nổ mạnh mà chết
- Chương 2: Tam lục cửu đẳng
- Chương 3: Chuẩn bị phản kích
- Chương 4: Đoạt diễn
- Chương 5: Xa xem phong ba (1)
- Chương 6: Xa xem phong ba (2)
- Chương 7: Xa xem phong ba (3)
- Chương 8: Xa xem phong ba (4)
- Chương 9: Xa xem phong ba (5)
- Chương 10: “kinh hãi” tứ phía
- Chương 11: Bị chán ghét
- Chương 12: Thân nhân viếng thăm
- Chương 13: Cùng người so chiêu
- Chương 14: Ta nhớ kỹ
- Chương 15: Rời khỏi vương phủ
- Chương 16: Từ mẫu hiếu nữ
- Chương 17: Lần đầu giao phong
- Chương 18: Xuất thủ kinh người
- Chương 19: Sát khí họa ngoại xâm
- Chương 20: Không sợ phong ba
- Chương 21: Hoa phối mã
- Chương 22: Hàn quang hiện ra
- Chương 23: Hàn quang hiện ra
- Chương 24: Diệu kế lui địch
- Chương 25: Bức thư ớn lạnh
- Chương 26: Đại minh ven hồ
- Chương 27: Tương kế tựu kế
- Chương 28: Dĩ nhiên là nàng
- Chương 29: Là địch hay là bạn?
- Chương 30: Chiến thuật đường vòng
- Chương 31: Có thoái thác hay không
- Chương 32: Đăng môn viếng thăm
- Chương 33: Trả miếng tuyệt vời
- Chương 34: Thỉnh cầu tứ hôn
- Chương 35: Không nhịn nữa
- Chương 36: Siêu sao thập thất
- Chương 37: Nhấc tay chi lao
- Chương 38
- Chương 39: Cách xa ta một chút
- Chương 40
- Chương 41: Từng là thần nhân
- Chương 42: Tâm như rắn rết
- Chương 43: Giận đánh lăng dạ
- Chương 44: Rốt cuộc hắn là ai
- Chương 45: Quỷ bí chi chủ
- Chương 46: Vương giả đọ sức
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Trừng phạt ác phụ
- Chương 51: Thái thử long quy
- Chương 52: Nguy cơ trí mạng
- Chương 53: Cưỡng hình bức cung
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Đột phá ngoài ý muốn
- Chương 57: Phải giết hắn
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Thiên hạ lâu
- Chương 61: Đây là sỉ nhục
- Chương 61-2: Nhất phái huy hoàng
- Chương 62: Thịnh yến phong vân
- Chương 62-2
- Chương 62-3
- Chương 62-4
- Chương 63: Nguy cơ buông xuống
- Chương 63-2
- Chương 63-3
- Chương 63-4
- Chương 64-1
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 65-1: Cuối cùng cũng tới (1)
- Chương 65-2: Cuối cùng cũng tới (2)
- Chương 65-3: Cuối cùng cũng tới (3)
- Chương 65-4: Cuối cùng cũng tới (4)
- Chương 66: Mất tung tích
- Chương 66-2: Mất tung tích (2)
- Chương 66-3: Mất tung tích (3)
- Chương 66-4: Mất tung tích (4)
- Chương 67-1: Được cứu và phản kích (1)
- Chương 67-2: Được cứu và phản kích (2)
- Chương 67-3: Được cứu và phản kích (3)
- Chương 67-4: Được cứu và phản kích (4)
- Chương 67-5: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 67-6: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 68: Buông nàng ra
- Chương 69
- Chương 70: Giải trừ hôn ước
- Chương 71: Ám trào
- Chương 71-2: Buông nàng ra (2)
- Chương 72-1
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 73: Hoàng tước ở phía sau
- Chương 73-2: Hoàng tước ở phía sau (2)
- Chương 73-3: Hoàng tước ở phía sau (3)
- Chương 73-4: Hoàng tước ở phía sau (4)
- Chương 74: Tính kế
- Chương 74-2: Tính kế (2)
- Chương 75: Còn thêm một chiêu
- Chương 75-2: Còn thêm một chiêu (2)
- Chương 75-3: Còn thêm một chiêu (3)
- Chương 76: Tranh phong
- Chương 76-2: Tranh phong (2)
- Chương 76-3: Tranh phong (3)
- Chương 76-4: Tranh phong (4)
- Chương 77: Quyết đấu (1)
- Chương 77-2: Quyết đấu (2)
- Chương 77-3: Quyết đấu (3)
- Chương 77-4: Quyết đấu (4)
- Chương 78: Không hề hối hận (1)
- Chương 78-2: Không hề hối hận (2)
- Chương 78-3: Không hề hối hận (3)
- Chương 79: Điều kiện
- Chương 80
- Chương 81-1: Ngoan tuyệt phản kích (1)
- Chương 81-2: Ngoan tuyệt phản kích (2)
- Chương 81-3: Ngoan tuyệt phản kích (3)
- Chương 81-4: Ngoan tuyệt phản kích (4)
- Chương 82-1: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (1)
- Chương 82-2: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (2)
- Chương 82-3: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (3)
- Chương 82-4: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (4)
- Chương 83: Buông tay dễ dàng
- Chương 84: Trừng trị trình tuyết nhi
- Chương 85: Giận đánh và diễn kịch
- Chương 85-2: Giận đánh và diễn kịch (2)
- Chương 85-3: Giận đánh và diễn kịch (3)
- Chương 86: Lấy âm chế địch
- Chương 87: Phá hư âm mưu của Liễu Nguyệt Phi
- Chương 88
- Chương 89: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 90
- Chương 91: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95-1
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 96
- Chương 97-1
- Chương 97-2
- Chương 98-1
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 99
- Chương 100: Kịch tương phản
- Chương 101: Mũi nhọn hé lộ
- Chương 102: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 102-2: Mũi nhọn chợt hiện (2)
- Chương 103-1
- Chương 103-2
- Chương 104-1
- Chương 104-2
- Chương 105: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 106: Mũi nhọn hiển lộ
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114: Gãy móng
- Chương 115: Cái kết của liễu nguyệt phi
- bình luận