Thập Thất Thiếp - Chương 63: Nguy cơ buông xuống
Chương trước- Chương 1: Nổ mạnh mà chết
- Chương 2: Tam lục cửu đẳng
- Chương 3: Chuẩn bị phản kích
- Chương 4: Đoạt diễn
- Chương 5: Xa xem phong ba (1)
- Chương 6: Xa xem phong ba (2)
- Chương 7: Xa xem phong ba (3)
- Chương 8: Xa xem phong ba (4)
- Chương 9: Xa xem phong ba (5)
- Chương 10: “kinh hãi” tứ phía
- Chương 11: Bị chán ghét
- Chương 12: Thân nhân viếng thăm
- Chương 13: Cùng người so chiêu
- Chương 14: Ta nhớ kỹ
- Chương 15: Rời khỏi vương phủ
- Chương 16: Từ mẫu hiếu nữ
- Chương 17: Lần đầu giao phong
- Chương 18: Xuất thủ kinh người
- Chương 19: Sát khí họa ngoại xâm
- Chương 20: Không sợ phong ba
- Chương 21: Hoa phối mã
- Chương 22: Hàn quang hiện ra
- Chương 23: Hàn quang hiện ra
- Chương 24: Diệu kế lui địch
- Chương 25: Bức thư ớn lạnh
- Chương 26: Đại minh ven hồ
- Chương 27: Tương kế tựu kế
- Chương 28: Dĩ nhiên là nàng
- Chương 29: Là địch hay là bạn?
- Chương 30: Chiến thuật đường vòng
- Chương 31: Có thoái thác hay không
- Chương 32: Đăng môn viếng thăm
- Chương 33: Trả miếng tuyệt vời
- Chương 34: Thỉnh cầu tứ hôn
- Chương 35: Không nhịn nữa
- Chương 36: Siêu sao thập thất
- Chương 37: Nhấc tay chi lao
- Chương 38
- Chương 39: Cách xa ta một chút
- Chương 40
- Chương 41: Từng là thần nhân
- Chương 42: Tâm như rắn rết
- Chương 43: Giận đánh lăng dạ
- Chương 44: Rốt cuộc hắn là ai
- Chương 45: Quỷ bí chi chủ
- Chương 46: Vương giả đọ sức
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Trừng phạt ác phụ
- Chương 51: Thái thử long quy
- Chương 52: Nguy cơ trí mạng
- Chương 53: Cưỡng hình bức cung
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Đột phá ngoài ý muốn
- Chương 57: Phải giết hắn
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Thiên hạ lâu
- Chương 61: Đây là sỉ nhục
- Chương 61-2: Nhất phái huy hoàng
- Chương 62: Thịnh yến phong vân
- Chương 62-2
- Chương 62-3
- Chương 62-4
- Chương 63: Nguy cơ buông xuống
- Chương 63-2
- Chương 63-3
- Chương 63-4
- Chương 64-1
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 65-1: Cuối cùng cũng tới (1)
- Chương 65-2: Cuối cùng cũng tới (2)
- Chương 65-3: Cuối cùng cũng tới (3)
- Chương 65-4: Cuối cùng cũng tới (4)
- Chương 66: Mất tung tích
- Chương 66-2: Mất tung tích (2)
- Chương 66-3: Mất tung tích (3)
- Chương 66-4: Mất tung tích (4)
- Chương 67-1: Được cứu và phản kích (1)
- Chương 67-2: Được cứu và phản kích (2)
- Chương 67-3: Được cứu và phản kích (3)
- Chương 67-4: Được cứu và phản kích (4)
- Chương 67-5: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 67-6: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 68: Buông nàng ra
- Chương 69
- Chương 70: Giải trừ hôn ước
- Chương 71: Ám trào
- Chương 71-2: Buông nàng ra (2)
- Chương 72-1
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 73: Hoàng tước ở phía sau
- Chương 73-2: Hoàng tước ở phía sau (2)
- Chương 73-3: Hoàng tước ở phía sau (3)
- Chương 73-4: Hoàng tước ở phía sau (4)
- Chương 74: Tính kế
- Chương 74-2: Tính kế (2)
- Chương 75: Còn thêm một chiêu
- Chương 75-2: Còn thêm một chiêu (2)
- Chương 75-3: Còn thêm một chiêu (3)
- Chương 76: Tranh phong
- Chương 76-2: Tranh phong (2)
- Chương 76-3: Tranh phong (3)
- Chương 76-4: Tranh phong (4)
- Chương 77: Quyết đấu (1)
- Chương 77-2: Quyết đấu (2)
- Chương 77-3: Quyết đấu (3)
- Chương 77-4: Quyết đấu (4)
- Chương 78: Không hề hối hận (1)
- Chương 78-2: Không hề hối hận (2)
- Chương 78-3: Không hề hối hận (3)
- Chương 79: Điều kiện
- Chương 80
- Chương 81-1: Ngoan tuyệt phản kích (1)
- Chương 81-2: Ngoan tuyệt phản kích (2)
- Chương 81-3: Ngoan tuyệt phản kích (3)
- Chương 81-4: Ngoan tuyệt phản kích (4)
- Chương 82-1: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (1)
- Chương 82-2: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (2)
- Chương 82-3: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (3)
- Chương 82-4: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (4)
- Chương 83: Buông tay dễ dàng
- Chương 84: Trừng trị trình tuyết nhi
- Chương 85: Giận đánh và diễn kịch
- Chương 85-2: Giận đánh và diễn kịch (2)
- Chương 85-3: Giận đánh và diễn kịch (3)
- Chương 86: Lấy âm chế địch
- Chương 87: Phá hư âm mưu của Liễu Nguyệt Phi
- Chương 88
- Chương 89: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 90
- Chương 91: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95-1
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 96
- Chương 97-1
- Chương 97-2
- Chương 98-1
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 99
- Chương 100: Kịch tương phản
- Chương 101: Mũi nhọn hé lộ
- Chương 102: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 102-2: Mũi nhọn chợt hiện (2)
- Chương 103-1
- Chương 103-2
- Chương 104-1
- Chương 104-2
- Chương 105: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 106: Mũi nhọn hiển lộ
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114: Gãy móng
- Chương 115: Cái kết của liễu nguyệt phi
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thập Thất Thiếp
Chương 63: Nguy cơ buông xuống
Nghe vậy, Thập Thất giương mắt nhìn sangLiễu Nguyệt Phi, đồng mâu màu đen chợt lóe lên tia sáng, nụ cười trênmôi dường như nhìn thấu tâm tư Liễu Nguyệt Phi, nàng cười nói: “Liễu tiểu thư muốn hỏi điều gì thì đi thẳng vào vấn đề, không cần quanh co lòng vòng.” Nàng tuyệt đối không tin mục đích của Liễu Nguyệt Phi là nhắm vào ĐộcCô Ngạo Thiên. Dẫu sao, từ lúc yến hội bắt đầu đến giờ, Liễu Nguyệt Phikhông có liếc mắt nhìn Độc Cô Ngạo Thiên lấy một lần.
Cho dù Liễu Nguyệt Phi có hứng thú vớiĐộc Cô Ngạo Thiên, thì tuyệt đối không nên hỏi nàng, hẳn là nên hỏiPhượng Thiên quốc đệ nhất mỹ nhân Trình Tuyết Nhi, đã quá rõ ràng, mụcđích của Liễu Nguyệt Phi không phải là Độc Cô Ngạo Thiên.
Ánh mắt Liễu Nguyệt Phi loe lóe, mi phong nhíu lại, nàng không ngờ được Mộ Dung Thập Thất lại suy nghĩ sâu sắcđến vậy, cân nhắc một lúc, Liễu Nguyệt Phi ôn hòa khẽ cười nói: “Mộ Dung tiểu thư suy nghĩ nhiều, chẳng qua ta chỉ là tò mò một chút thôi.”
Thập Thất nhướng mi, cũng thản nhiên cười, nhưng bờ môi lại hiện lên lãnh ý, đè thấp giọng lặp lại hai chữ: “Tò mò?”
Liễu Nguyệt Phi hơi hơi nhíu mi, dợm mở miệng để giải thích.
Không ngờ, Thập Thất đã đứng dậy đi về phía nàng, nhìn nàng, cười khéo, thản nhiên nói: “Nếu Liễu tiểu thư tò mò, vậy để ta nói cho cô biết, từ đầu tới cuối, tâmThập Thất hướng đến không phải là Thụy Vương gia. Phải nói là, còn chưacó một nam tử nào có thể làm cho lòng ta để ý.”
Liễu Nguyệt Phi không nói gì, những lờiThập Thấp nói, hơn phân nửa là nàng không tin, suy cho cùng Thập Thất đã từng là thị thiếp của Độc Cô Ngạo Thiên. Vậy thì, nàng ta nói ra cái lý do thoái thác này là muốn thoát khỏi điều gì?
Đối với sự trầm mặc của Liễu Nguyệt Phi, Thập Thất làm như không thấy, nàng nói tiếp: “Như vậy, người trong lòng Liễu tiểu thư là Thụy Vương gia sao? Nếu thật sựlà thế, vậy thì sau khi buổi thịnh yến hôm nay kết thúc, y theo những gì Liễu tiểu thư thể hiện ở buổi thịnh yến, Thụy Vương gia nhất định cóthể lấy cô làm trắc phi.”
Cuộc nói chuyện trở nên ngưng đọng, sắc mặt Liễu Nguyệt Phi đại biến, có chút không thể tin nhìn Thập Thất. “Mộ Dung tiểu thư nghĩ nhiều, đến bây giờ, trong lòng ta vẫn không có người ngưỡng mộ.” Liễu Nguyệt Phi cấp bách giải thích, dứt lời, nàng mới ý thức được bản thân hoang mang, lập tức quay đầu nhìn về phía chỗ của người kia.
“Ồ? Phải không?” ThậpThất cười như không cười hỏi lại. Trong đáy mắt buông xuống lập tức nổilên một luồng sáng, không phải Độc Cô Ngạo Thiên thì chính là…
Là loại người nào có thể làm cho một Liễu Nguyệt Phi luôn luôn trấn định lại có thể rối loạn trận tuyến?
Đột nhiên, nàng nghĩ tới kể từ lúc yến hội bắt đầu, thì ánh mắt Liễu Nguyệt Phi luôn không rời khỏi người Hiên Viên Mặc.
Mắt Thập Thất sáng ngời, quét nhìn ánh mắt lợi hại lướt qua Liễu Nguyệt Phi.
“Ta không cầu hắn, chỉ hy vọngtối nay có thể hoàn thành ước muốn. Nếu như có người ngáng đường, cảntrở tâm nguyện nhiều năm của ta, ta sẽ… dùng tánh mạng để bảo vệ.” Sau khi thu hồi ánh mắt xa xăm, Liễu Nguyệt Phi nhìn sang Thập Thất,ánh mắt mê ly nhưng không chút che giấu sự kiên định, không chút nàotrốn tránh, phải nói trong đó còn có ý tứ cảnh cáo. Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng trần thuật.
“Đêm nay trăng thực tròn.” Thập Thất nghiêng đầu, che giấu nụ cười lạnh trên môi. Thầm nghĩ, LiễuNguyệt Phi là người thông minh hiếm thấy, sao nàng ta lại chẳng khác nữnhân thế tục gì cả, vì một uy hiếp căn bản không tồn tại mà đề phòng.Thậm chí tiến đến tìm nàng. Nói thẳng ra, nàng không hề có cảm giác gìvới Hiên Viên Mặc.
Nói đúng hơn, ở đoạn đường kế tiếp, nàngvà Hiên Viên Mặc sẽ không tránh khỏi có một trận tranh đấu, cuộc tranhđấu liên quan đến sinh mệnh.
Liễu Nguyệt Phi liếc mắt nhìn Thập Thất thật sâu, để lại mấy câu nói rồi xoay người rời đi: “Ta bội phục năng lực ẩn nhẫn của cô. Chỉ vẻn vẹn vài động tác là có thểđạn tấu ra được một khúc nhạc hoàn mỹ như thế. Hy vọng… ngày sau chúngta có thể trở thành bằng hữu.” Nếu là địch nhân, nhất định sẽ có một bên thảm bại.
Sau khi Liễu Nguyệt Phi rời đi, Cẩm Sắc vẫn trầm mặc từ nãy giờ liền bước về phía Thập Thất, khó hiểu hỏi: “Tiểu thư, vừa rồi Liễu tiểu thư nói gì vậy? Cẩm Sắc nghe không hiểu gì cả,với lại trước khi rời đi, câu nói kia là có ý gì? Có phải cầm kĩ và làmthơ nàng ấy không bằng tiểu thư cho nên ghen tị?”
Lúc Cẩm Sắc đến gần, Thập Thất lập tứcthu hồi sự tia sáng lãnh liệt trong mắt, thay vào đó là nụ cười miễncưỡng, tùy ý phất phất tay: “Ai biết được. Chúng ta trở về đi.” Liễu Nguyệt Phi cầm kĩ cực cao, tuy rằng so ra kém nàng, nhưng vềphương diện văn học, Liễu Nguyệt Phi hoàn toàn thắng. Vài câu thơ kia,toàn bộ đều là nàng đạo văn, nên không thể so với Liễu Nguyệt Phi tựlàm.
“Vâng.” Cẩm Sắc gật đầu. Hiện nay tiểu thư trong lòng nàng, có thể sánh với nữ thần, ai cũng đều không so được, cho dù là đệ nhất mỹ nhân Trình Tuyết Nhi, hay đệ nhấttài nữ Liễu Nguyệt Phi, trong lòng nàng cũng chỉ có thể xếp thứ hai, thứ ba mà thôi.
Về điểm này, Cẩm Sắc rất hẹp hòi, ThậpThất liếc mắt một cái liền nhìn thấu, chỉ lắc lắc đầu. Nàng không thểyêu cầu cao, bây giờ Cẩm Sắc đã thông minh không ít, muốn nàng ấy họcđược cách đùa bỡn tâm kế, chỉ sợ còn khó hơn lên trời.
Dưới ánh trăng mờ ảo, khoan thai đi trong rừng cây gió thổi hiu hiu, đây là đang hưởng thụ cuộc sống a.
Hai tay để sau lưng, Thập Thấp hành tẩumột cách thong thả, mỗi một bước đi nhìn như lỗ mãng, nhưng nàng biết,trở lại buổi thịnh yến, mỗi một bước đi này nhất định phải kiên định.
Người người lục tục trở về. So với ThậpThất lẻ loi, thì các vị tiểu thư đồng hành đi với nhau, trên đường chạmmặt Thập Thất, họ lập tức thu hồi vẻ mặt vui cười, khi xưa nhìn thấyThập Thất, họ nhất định sẽ tiến lên cười nhạo. Nhưng mà Thập Thất tốinay, tài nghệ mà nàng ta phô diễn, cũng không phải là thứ mà họ có thểsánh được. Cho nên người người cúi đầu, lướt nhanh qua khỏi người ThậpThất.
Thập Thất tiếp tục đi về phía trước, thì bắt gặp một thân ảnh màu đỏ tía đứng chắn ở phía trước.
Cho dù Liễu Nguyệt Phi có hứng thú vớiĐộc Cô Ngạo Thiên, thì tuyệt đối không nên hỏi nàng, hẳn là nên hỏiPhượng Thiên quốc đệ nhất mỹ nhân Trình Tuyết Nhi, đã quá rõ ràng, mụcđích của Liễu Nguyệt Phi không phải là Độc Cô Ngạo Thiên.
Ánh mắt Liễu Nguyệt Phi loe lóe, mi phong nhíu lại, nàng không ngờ được Mộ Dung Thập Thất lại suy nghĩ sâu sắcđến vậy, cân nhắc một lúc, Liễu Nguyệt Phi ôn hòa khẽ cười nói: “Mộ Dung tiểu thư suy nghĩ nhiều, chẳng qua ta chỉ là tò mò một chút thôi.”
Thập Thất nhướng mi, cũng thản nhiên cười, nhưng bờ môi lại hiện lên lãnh ý, đè thấp giọng lặp lại hai chữ: “Tò mò?”
Liễu Nguyệt Phi hơi hơi nhíu mi, dợm mở miệng để giải thích.
Không ngờ, Thập Thất đã đứng dậy đi về phía nàng, nhìn nàng, cười khéo, thản nhiên nói: “Nếu Liễu tiểu thư tò mò, vậy để ta nói cho cô biết, từ đầu tới cuối, tâmThập Thất hướng đến không phải là Thụy Vương gia. Phải nói là, còn chưacó một nam tử nào có thể làm cho lòng ta để ý.”
Liễu Nguyệt Phi không nói gì, những lờiThập Thấp nói, hơn phân nửa là nàng không tin, suy cho cùng Thập Thất đã từng là thị thiếp của Độc Cô Ngạo Thiên. Vậy thì, nàng ta nói ra cái lý do thoái thác này là muốn thoát khỏi điều gì?
Đối với sự trầm mặc của Liễu Nguyệt Phi, Thập Thất làm như không thấy, nàng nói tiếp: “Như vậy, người trong lòng Liễu tiểu thư là Thụy Vương gia sao? Nếu thật sựlà thế, vậy thì sau khi buổi thịnh yến hôm nay kết thúc, y theo những gì Liễu tiểu thư thể hiện ở buổi thịnh yến, Thụy Vương gia nhất định cóthể lấy cô làm trắc phi.”
Cuộc nói chuyện trở nên ngưng đọng, sắc mặt Liễu Nguyệt Phi đại biến, có chút không thể tin nhìn Thập Thất. “Mộ Dung tiểu thư nghĩ nhiều, đến bây giờ, trong lòng ta vẫn không có người ngưỡng mộ.” Liễu Nguyệt Phi cấp bách giải thích, dứt lời, nàng mới ý thức được bản thân hoang mang, lập tức quay đầu nhìn về phía chỗ của người kia.
“Ồ? Phải không?” ThậpThất cười như không cười hỏi lại. Trong đáy mắt buông xuống lập tức nổilên một luồng sáng, không phải Độc Cô Ngạo Thiên thì chính là…
Là loại người nào có thể làm cho một Liễu Nguyệt Phi luôn luôn trấn định lại có thể rối loạn trận tuyến?
Đột nhiên, nàng nghĩ tới kể từ lúc yến hội bắt đầu, thì ánh mắt Liễu Nguyệt Phi luôn không rời khỏi người Hiên Viên Mặc.
Mắt Thập Thất sáng ngời, quét nhìn ánh mắt lợi hại lướt qua Liễu Nguyệt Phi.
“Ta không cầu hắn, chỉ hy vọngtối nay có thể hoàn thành ước muốn. Nếu như có người ngáng đường, cảntrở tâm nguyện nhiều năm của ta, ta sẽ… dùng tánh mạng để bảo vệ.” Sau khi thu hồi ánh mắt xa xăm, Liễu Nguyệt Phi nhìn sang Thập Thất,ánh mắt mê ly nhưng không chút che giấu sự kiên định, không chút nàotrốn tránh, phải nói trong đó còn có ý tứ cảnh cáo. Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng trần thuật.
“Đêm nay trăng thực tròn.” Thập Thất nghiêng đầu, che giấu nụ cười lạnh trên môi. Thầm nghĩ, LiễuNguyệt Phi là người thông minh hiếm thấy, sao nàng ta lại chẳng khác nữnhân thế tục gì cả, vì một uy hiếp căn bản không tồn tại mà đề phòng.Thậm chí tiến đến tìm nàng. Nói thẳng ra, nàng không hề có cảm giác gìvới Hiên Viên Mặc.
Nói đúng hơn, ở đoạn đường kế tiếp, nàngvà Hiên Viên Mặc sẽ không tránh khỏi có một trận tranh đấu, cuộc tranhđấu liên quan đến sinh mệnh.
Liễu Nguyệt Phi liếc mắt nhìn Thập Thất thật sâu, để lại mấy câu nói rồi xoay người rời đi: “Ta bội phục năng lực ẩn nhẫn của cô. Chỉ vẻn vẹn vài động tác là có thểđạn tấu ra được một khúc nhạc hoàn mỹ như thế. Hy vọng… ngày sau chúngta có thể trở thành bằng hữu.” Nếu là địch nhân, nhất định sẽ có một bên thảm bại.
Sau khi Liễu Nguyệt Phi rời đi, Cẩm Sắc vẫn trầm mặc từ nãy giờ liền bước về phía Thập Thất, khó hiểu hỏi: “Tiểu thư, vừa rồi Liễu tiểu thư nói gì vậy? Cẩm Sắc nghe không hiểu gì cả,với lại trước khi rời đi, câu nói kia là có ý gì? Có phải cầm kĩ và làmthơ nàng ấy không bằng tiểu thư cho nên ghen tị?”
Lúc Cẩm Sắc đến gần, Thập Thất lập tứcthu hồi sự tia sáng lãnh liệt trong mắt, thay vào đó là nụ cười miễncưỡng, tùy ý phất phất tay: “Ai biết được. Chúng ta trở về đi.” Liễu Nguyệt Phi cầm kĩ cực cao, tuy rằng so ra kém nàng, nhưng vềphương diện văn học, Liễu Nguyệt Phi hoàn toàn thắng. Vài câu thơ kia,toàn bộ đều là nàng đạo văn, nên không thể so với Liễu Nguyệt Phi tựlàm.
“Vâng.” Cẩm Sắc gật đầu. Hiện nay tiểu thư trong lòng nàng, có thể sánh với nữ thần, ai cũng đều không so được, cho dù là đệ nhất mỹ nhân Trình Tuyết Nhi, hay đệ nhấttài nữ Liễu Nguyệt Phi, trong lòng nàng cũng chỉ có thể xếp thứ hai, thứ ba mà thôi.
Về điểm này, Cẩm Sắc rất hẹp hòi, ThậpThất liếc mắt một cái liền nhìn thấu, chỉ lắc lắc đầu. Nàng không thểyêu cầu cao, bây giờ Cẩm Sắc đã thông minh không ít, muốn nàng ấy họcđược cách đùa bỡn tâm kế, chỉ sợ còn khó hơn lên trời.
Dưới ánh trăng mờ ảo, khoan thai đi trong rừng cây gió thổi hiu hiu, đây là đang hưởng thụ cuộc sống a.
Hai tay để sau lưng, Thập Thấp hành tẩumột cách thong thả, mỗi một bước đi nhìn như lỗ mãng, nhưng nàng biết,trở lại buổi thịnh yến, mỗi một bước đi này nhất định phải kiên định.
Người người lục tục trở về. So với ThậpThất lẻ loi, thì các vị tiểu thư đồng hành đi với nhau, trên đường chạmmặt Thập Thất, họ lập tức thu hồi vẻ mặt vui cười, khi xưa nhìn thấyThập Thất, họ nhất định sẽ tiến lên cười nhạo. Nhưng mà Thập Thất tốinay, tài nghệ mà nàng ta phô diễn, cũng không phải là thứ mà họ có thểsánh được. Cho nên người người cúi đầu, lướt nhanh qua khỏi người ThậpThất.
Thập Thất tiếp tục đi về phía trước, thì bắt gặp một thân ảnh màu đỏ tía đứng chắn ở phía trước.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nổ mạnh mà chết
- Chương 2: Tam lục cửu đẳng
- Chương 3: Chuẩn bị phản kích
- Chương 4: Đoạt diễn
- Chương 5: Xa xem phong ba (1)
- Chương 6: Xa xem phong ba (2)
- Chương 7: Xa xem phong ba (3)
- Chương 8: Xa xem phong ba (4)
- Chương 9: Xa xem phong ba (5)
- Chương 10: “kinh hãi” tứ phía
- Chương 11: Bị chán ghét
- Chương 12: Thân nhân viếng thăm
- Chương 13: Cùng người so chiêu
- Chương 14: Ta nhớ kỹ
- Chương 15: Rời khỏi vương phủ
- Chương 16: Từ mẫu hiếu nữ
- Chương 17: Lần đầu giao phong
- Chương 18: Xuất thủ kinh người
- Chương 19: Sát khí họa ngoại xâm
- Chương 20: Không sợ phong ba
- Chương 21: Hoa phối mã
- Chương 22: Hàn quang hiện ra
- Chương 23: Hàn quang hiện ra
- Chương 24: Diệu kế lui địch
- Chương 25: Bức thư ớn lạnh
- Chương 26: Đại minh ven hồ
- Chương 27: Tương kế tựu kế
- Chương 28: Dĩ nhiên là nàng
- Chương 29: Là địch hay là bạn?
- Chương 30: Chiến thuật đường vòng
- Chương 31: Có thoái thác hay không
- Chương 32: Đăng môn viếng thăm
- Chương 33: Trả miếng tuyệt vời
- Chương 34: Thỉnh cầu tứ hôn
- Chương 35: Không nhịn nữa
- Chương 36: Siêu sao thập thất
- Chương 37: Nhấc tay chi lao
- Chương 38
- Chương 39: Cách xa ta một chút
- Chương 40
- Chương 41: Từng là thần nhân
- Chương 42: Tâm như rắn rết
- Chương 43: Giận đánh lăng dạ
- Chương 44: Rốt cuộc hắn là ai
- Chương 45: Quỷ bí chi chủ
- Chương 46: Vương giả đọ sức
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Trừng phạt ác phụ
- Chương 51: Thái thử long quy
- Chương 52: Nguy cơ trí mạng
- Chương 53: Cưỡng hình bức cung
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Đột phá ngoài ý muốn
- Chương 57: Phải giết hắn
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Thiên hạ lâu
- Chương 61: Đây là sỉ nhục
- Chương 61-2: Nhất phái huy hoàng
- Chương 62: Thịnh yến phong vân
- Chương 62-2
- Chương 62-3
- Chương 62-4
- Chương 63: Nguy cơ buông xuống
- Chương 63-2
- Chương 63-3
- Chương 63-4
- Chương 64-1
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 65-1: Cuối cùng cũng tới (1)
- Chương 65-2: Cuối cùng cũng tới (2)
- Chương 65-3: Cuối cùng cũng tới (3)
- Chương 65-4: Cuối cùng cũng tới (4)
- Chương 66: Mất tung tích
- Chương 66-2: Mất tung tích (2)
- Chương 66-3: Mất tung tích (3)
- Chương 66-4: Mất tung tích (4)
- Chương 67-1: Được cứu và phản kích (1)
- Chương 67-2: Được cứu và phản kích (2)
- Chương 67-3: Được cứu và phản kích (3)
- Chương 67-4: Được cứu và phản kích (4)
- Chương 67-5: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 67-6: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 68: Buông nàng ra
- Chương 69
- Chương 70: Giải trừ hôn ước
- Chương 71: Ám trào
- Chương 71-2: Buông nàng ra (2)
- Chương 72-1
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 73: Hoàng tước ở phía sau
- Chương 73-2: Hoàng tước ở phía sau (2)
- Chương 73-3: Hoàng tước ở phía sau (3)
- Chương 73-4: Hoàng tước ở phía sau (4)
- Chương 74: Tính kế
- Chương 74-2: Tính kế (2)
- Chương 75: Còn thêm một chiêu
- Chương 75-2: Còn thêm một chiêu (2)
- Chương 75-3: Còn thêm một chiêu (3)
- Chương 76: Tranh phong
- Chương 76-2: Tranh phong (2)
- Chương 76-3: Tranh phong (3)
- Chương 76-4: Tranh phong (4)
- Chương 77: Quyết đấu (1)
- Chương 77-2: Quyết đấu (2)
- Chương 77-3: Quyết đấu (3)
- Chương 77-4: Quyết đấu (4)
- Chương 78: Không hề hối hận (1)
- Chương 78-2: Không hề hối hận (2)
- Chương 78-3: Không hề hối hận (3)
- Chương 79: Điều kiện
- Chương 80
- Chương 81-1: Ngoan tuyệt phản kích (1)
- Chương 81-2: Ngoan tuyệt phản kích (2)
- Chương 81-3: Ngoan tuyệt phản kích (3)
- Chương 81-4: Ngoan tuyệt phản kích (4)
- Chương 82-1: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (1)
- Chương 82-2: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (2)
- Chương 82-3: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (3)
- Chương 82-4: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (4)
- Chương 83: Buông tay dễ dàng
- Chương 84: Trừng trị trình tuyết nhi
- Chương 85: Giận đánh và diễn kịch
- Chương 85-2: Giận đánh và diễn kịch (2)
- Chương 85-3: Giận đánh và diễn kịch (3)
- Chương 86: Lấy âm chế địch
- Chương 87: Phá hư âm mưu của Liễu Nguyệt Phi
- Chương 88
- Chương 89: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 90
- Chương 91: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95-1
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 96
- Chương 97-1
- Chương 97-2
- Chương 98-1
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 99
- Chương 100: Kịch tương phản
- Chương 101: Mũi nhọn hé lộ
- Chương 102: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 102-2: Mũi nhọn chợt hiện (2)
- Chương 103-1
- Chương 103-2
- Chương 104-1
- Chương 104-2
- Chương 105: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 106: Mũi nhọn hiển lộ
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114: Gãy móng
- Chương 115: Cái kết của liễu nguyệt phi
- bình luận