Thập Thất Thiếp - Chương 37: Nhấc tay chi lao
Chương trước- Chương 1: Nổ mạnh mà chết
- Chương 2: Tam lục cửu đẳng
- Chương 3: Chuẩn bị phản kích
- Chương 4: Đoạt diễn
- Chương 5: Xa xem phong ba (1)
- Chương 6: Xa xem phong ba (2)
- Chương 7: Xa xem phong ba (3)
- Chương 8: Xa xem phong ba (4)
- Chương 9: Xa xem phong ba (5)
- Chương 10: “kinh hãi” tứ phía
- Chương 11: Bị chán ghét
- Chương 12: Thân nhân viếng thăm
- Chương 13: Cùng người so chiêu
- Chương 14: Ta nhớ kỹ
- Chương 15: Rời khỏi vương phủ
- Chương 16: Từ mẫu hiếu nữ
- Chương 17: Lần đầu giao phong
- Chương 18: Xuất thủ kinh người
- Chương 19: Sát khí họa ngoại xâm
- Chương 20: Không sợ phong ba
- Chương 21: Hoa phối mã
- Chương 22: Hàn quang hiện ra
- Chương 23: Hàn quang hiện ra
- Chương 24: Diệu kế lui địch
- Chương 25: Bức thư ớn lạnh
- Chương 26: Đại minh ven hồ
- Chương 27: Tương kế tựu kế
- Chương 28: Dĩ nhiên là nàng
- Chương 29: Là địch hay là bạn?
- Chương 30: Chiến thuật đường vòng
- Chương 31: Có thoái thác hay không
- Chương 32: Đăng môn viếng thăm
- Chương 33: Trả miếng tuyệt vời
- Chương 34: Thỉnh cầu tứ hôn
- Chương 35: Không nhịn nữa
- Chương 36: Siêu sao thập thất
- Chương 37: Nhấc tay chi lao
- Chương 38
- Chương 39: Cách xa ta một chút
- Chương 40
- Chương 41: Từng là thần nhân
- Chương 42: Tâm như rắn rết
- Chương 43: Giận đánh lăng dạ
- Chương 44: Rốt cuộc hắn là ai
- Chương 45: Quỷ bí chi chủ
- Chương 46: Vương giả đọ sức
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Trừng phạt ác phụ
- Chương 51: Thái thử long quy
- Chương 52: Nguy cơ trí mạng
- Chương 53: Cưỡng hình bức cung
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Đột phá ngoài ý muốn
- Chương 57: Phải giết hắn
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Thiên hạ lâu
- Chương 61: Đây là sỉ nhục
- Chương 61-2: Nhất phái huy hoàng
- Chương 62: Thịnh yến phong vân
- Chương 62-2
- Chương 62-3
- Chương 62-4
- Chương 63: Nguy cơ buông xuống
- Chương 63-2
- Chương 63-3
- Chương 63-4
- Chương 64-1
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 65-1: Cuối cùng cũng tới (1)
- Chương 65-2: Cuối cùng cũng tới (2)
- Chương 65-3: Cuối cùng cũng tới (3)
- Chương 65-4: Cuối cùng cũng tới (4)
- Chương 66: Mất tung tích
- Chương 66-2: Mất tung tích (2)
- Chương 66-3: Mất tung tích (3)
- Chương 66-4: Mất tung tích (4)
- Chương 67-1: Được cứu và phản kích (1)
- Chương 67-2: Được cứu và phản kích (2)
- Chương 67-3: Được cứu và phản kích (3)
- Chương 67-4: Được cứu và phản kích (4)
- Chương 67-5: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 67-6: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 68: Buông nàng ra
- Chương 69
- Chương 70: Giải trừ hôn ước
- Chương 71: Ám trào
- Chương 71-2: Buông nàng ra (2)
- Chương 72-1
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 73: Hoàng tước ở phía sau
- Chương 73-2: Hoàng tước ở phía sau (2)
- Chương 73-3: Hoàng tước ở phía sau (3)
- Chương 73-4: Hoàng tước ở phía sau (4)
- Chương 74: Tính kế
- Chương 74-2: Tính kế (2)
- Chương 75: Còn thêm một chiêu
- Chương 75-2: Còn thêm một chiêu (2)
- Chương 75-3: Còn thêm một chiêu (3)
- Chương 76: Tranh phong
- Chương 76-2: Tranh phong (2)
- Chương 76-3: Tranh phong (3)
- Chương 76-4: Tranh phong (4)
- Chương 77: Quyết đấu (1)
- Chương 77-2: Quyết đấu (2)
- Chương 77-3: Quyết đấu (3)
- Chương 77-4: Quyết đấu (4)
- Chương 78: Không hề hối hận (1)
- Chương 78-2: Không hề hối hận (2)
- Chương 78-3: Không hề hối hận (3)
- Chương 79: Điều kiện
- Chương 80
- Chương 81-1: Ngoan tuyệt phản kích (1)
- Chương 81-2: Ngoan tuyệt phản kích (2)
- Chương 81-3: Ngoan tuyệt phản kích (3)
- Chương 81-4: Ngoan tuyệt phản kích (4)
- Chương 82-1: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (1)
- Chương 82-2: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (2)
- Chương 82-3: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (3)
- Chương 82-4: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (4)
- Chương 83: Buông tay dễ dàng
- Chương 84: Trừng trị trình tuyết nhi
- Chương 85: Giận đánh và diễn kịch
- Chương 85-2: Giận đánh và diễn kịch (2)
- Chương 85-3: Giận đánh và diễn kịch (3)
- Chương 86: Lấy âm chế địch
- Chương 87: Phá hư âm mưu của Liễu Nguyệt Phi
- Chương 88
- Chương 89: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 90
- Chương 91: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95-1
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 96
- Chương 97-1
- Chương 97-2
- Chương 98-1
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 99
- Chương 100: Kịch tương phản
- Chương 101: Mũi nhọn hé lộ
- Chương 102: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 102-2: Mũi nhọn chợt hiện (2)
- Chương 103-1
- Chương 103-2
- Chương 104-1
- Chương 104-2
- Chương 105: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 106: Mũi nhọn hiển lộ
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114: Gãy móng
- Chương 115: Cái kết của liễu nguyệt phi
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thập Thất Thiếp
Chương 37: Nhấc tay chi lao
Tóc hỗn độn ẩm ướt dính trên vầng tháidương trơn bóng của hắn, gió nhẹ thổi tới, làm vài sợi tóc bay lên, tảnmát ra sự gợi cảm mê người. Dung mạo bình thường rõ ràng khiến người tadễ dàng quên lãng, nhưng cặp mắt sâu thẳm không thấy đáy kia dường nhưcó ma lực, khiến người ta cực kỳ có hứng thú, muốn dọ thám để biết bêntrong đến tột cùng là ẩn dấu những điều gì! Hắn lúc này, một thân bạchsắc, có chút chật vật, nhưng lại không hề hao tổn đến khí chất cao quýtrời sinh của hắn.
Trong đôi mắt đen thẫm lạnh lẽo kia, ngoại trừ băng lãnh, thì chính là sương mù dày đặc, đây là một nam nhân có bí mật!
Sau khi gần gũi đánh giá, đây là lời bình đầu tiên mà Thập Thất nhận xét!
Nàng có làm sao cũng không ngờ đến là hắn cứu nàng!
Vì sao hắn lại xuất hiện ở đây? Chỉ là trùng hợp ư?
Hay là nói… hắn cùng với Độc Cô Ngạo Thiên có mục đích như nhau?
Sau khi mở mắt ra, đại não Thập Thấtkhông ngừng vận hành, giờ khắc này, con đường phía trước sương mù dàyđặc, sẽ là đường lên thiên đường, hay là đường xuống hoàng tuyền? Khôngcho phép nàng có nửa phần chần chờ!
“Tiểu thư!” Cẩm Sắc kinh hô chạy đến, bổ nhào vào người Thập Thất. “May mà người không sao! Nếu người có chuyện, Cẩm Sắc biết ăn nói ra sao với phu nhân đây!”
Thập Thất đang phân tâm phân tích sự xuất hiện của Hiên Viên Ninh và mục đích mà hắn cứu nàng, nên hoàn toànkhông để ý đến Cẩm Sắc như lang như hổ ôm ấp yêu thương! Bị đè, khiếnnàng thiếu chút nữa thở gấp do thiếu không khí!
Vận mệnh lại một lần hời hợt chơi đùa,không cho nàng chết trong lòng sông lạnh giá, mà tính làm cho nàng chếttrong một cái ôm sao?
“Không muốn để ta chầu trời, thì buông ra.” Thập Thất có chút đau đầu nói với Cẩm Sắc.
Vẻ mặt Cẩm Sắc lúng túng, ấp úng nói: “Cẩm Sắc sợ tiểu thư có việc, rất kích động! Em xin lỗi, xin lỗi”
“Ta không sao.” Thập Thất có vẻ gian nan ngồi dậy, sau đó chậm chạp đứng lên.
Hiên Viên Ninh ở cạnh bên yên lặng, nở nụ cười có chút bí hiểm nhìn Thập Thất. Ai cũng không biết trong nụ cườicủa hắn bao hàm điều gì.
Thập Thất khom lưng hành lễ với Hiên Viên Ninh nói: “Tạ ơn ân cứu mạng của Tứ Vương gia.”
“Nhấc tay chi lao.” Hiên Viên Ninh nâng tay, hữu lễ đáp lại. Hắn vừa dứt lời, thì Dung Nhi thanh mị minh diễm và thiếp thân hộ vệ Phi Kiếm dáng có người cao ngất từcách đó không xa đi tới. Khi Dung Nhi nhìn thấy áo khoác của Hiên ViênNinh đang khoác người Thập Thất, thì nhíu chặt mày, sau đó thần sắc bấtbiến cung kính đứng phía sau Hiên Viên Ninh.
Tia ám quang chợt hiện lên trong mắt Thập Thất, nhấc tay chi lao, lược bớt vế sau không cần nói đến ư? Hắn dựtính muốn nàng hồi báo? Thập Thất chưa đáp lại, mà là nhìn sang Độc CôNgạo Thiên và Trình Tuyết Nhi cách đó không xa.
Hai người bọn họ thật đúng là tình thâm vô pháp kiềm chế, rõ như ban ngày trước mắt bao người, mà ôm ấp nhau!
Che giấu cảm thụ chân thực nơi đáy lòng,Thập Thất cười càng xán lạn nhìn bọn họ. Nàng sẽ vĩnh viễn khắc sâu dưới đáy lòng màn vừa rồi. Hai người này, cùng nàng có thù không đợi trờichung!
Cẩm Sắc cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân truyền lên, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, thời tiết đâu có gì lạ a!
Hiên Viên Ninh dường như cảm thụ đượclãnh ý mà Thập Thất không tự giác phát ra, ánh mắt sâu như hàn đàm càngthêm tối sầm vài phần. (vô ý thức ghen đấy, ghen khi thấy TT vì người khác mà tức giận ^^)
Bầu không khí biến đổi thất thường, mộtmàn tình nhân tìm được đường sống trong chỗ chết, kích động ôn nhu thắmthiết, trong phút chốc, dưới tiếng khóc của Thập Thất, chớp mắt kếtthành băng.
Mọi người xem náo nhiệt cũng không hề quên, cảnh Thụy Vương gia vì cứu người trong lòng mà đẩy Thập Thất ra!
Thập Thất nghiễm nhiên nâng cao hành động lên một bước, biểu tình kia biến hóa quả thật mau lẹ! Vừa rồi nét mặtấy vẫn tươi cười như hoa, lúc này lại lệ rơi đầy mặt, thê thê thảm thảm.
Hiên Viên Ninh khẽ nhướng lông mày. Tốc độ này…
Độc Cô Ngạo Thiên và Trình Tuyết Nhi lúc này mới phát hiện Thập Thất!
Trình Tuyết Nhi là người thông minh,không hề nói ra việc Thập Thất ở dưới nước cố ý muốn hạ sát nàng, thếnhưng những việc phát sinh dưới đáy nước, nàng xem rất rõ ràng!
Vì buổi hành động ám sát này, mà Lâm Nhiđã hi sinh! Lâm Nhi không tính là không công hy sinh, nàng còn có thểlợi dụng cái chết của Lâm Nhi mà thổi phồng lên! Nhìn sang Lâm Nhi không còn hơi thở, lẻ loi nằm trên mặt đất cách đó không xa, khóe miệng Trình Tuyết Nhi cong lên, thể hiện ra một ý cười thâm độc.
Vì việc làm vừa rồi, nên Độc Cô Ngạo ítnhiều có chút áy náy với Thập Thất. Suy cho cùng, hắn vkhông có cứunàng. Nhưng, mạng của nàng so sánh với mạng của Tuyết Nhi, như vân sovới bùn, cao thấp phân biệt rõ ràng.
Nếu nàng chết, hắn sẽ vì vậy mà tha cho đám người Mộ Dung Phong.
Nay nàng không chết, hắn không cần áy náy.
Trình Tuyết Nhi túm tay áo Độc Cô Ngạo Thiên, vô cùng hoảng sợ chỉ vào Thập Thất, lên tiếng tố cáo: “Mộ Dung Thập Thất, tâm ngươi thật độc ác! Lâm Nhi nhảy xuống nước là vì cứu ngươi. Mà ngươi lại giết nàng!”
Nghe vậy, một tia áy náy còn sót lạitrong người Độc Cô Ngạo Thiên nháy mắt tan thành mây khói, sát khí vàlửa giận nổi lên, hắn bước nhanh về phía Thập Thất.
Hiên Viên Ninh nhìn Thập Thất, có chúthiếu kỳ nàng sẽ phản ứng như thế nào. Nếu nàng đúng như hắn suy đoán,giải quyết điểm nguy cơ trước mắt này hẳn là dễ dàng.
Cẩm Sắc lập tức che trước người Thập Thất, nỗ lực giải thích với Độc Cô Ngạo Thiên: “Thụy Vương gia minh giám! Tiểu thư nhà ta không biết bơi! Tiểu thư rơi xuống nước thì làm sao có thể đi giết một người cứu mình chứ? Điều đócó ích lợi gì với tiểu thư?!”
Nghe Cẩm Sắc nói như thế, Thập Thất thiếu chút nữa đã vỗ tay khen ngợi. Xúc động quá, vui mừng quá, anh bổ não mà đầu bếp ca ca quả nhiên đã có tác dụng! Nha đầu này cuối cùng cũng mởmang đầu óc!
Tuy vô cùng kích động vô cùng, nhưng Thập Thất vẫn làm ra trạng thái hai vai run run, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Cẩm Sắc nói xong thì gan lớn lên, còn làm giả thiết. “Xin Thụy Vương gia nghĩ kỹ, tiểu thư không biết bơi ngay cả tính mạng củamình cũng không thể bảo trụ còn có thể giết Lâm Nhi sao? Mà điều quantrọng nhất chính là, Trình tiểu thư cũng rơi xuống nước, dù cho Lâm Nhimuốn cứu tiểu thư nhà ta, nhưng khi nàng ấy thấy tiểu thư nhà mình rơixuống nước, sẽ làm như không thấy sao? Điều này có khả năng ư? Huốngchi, nhiều người vây xem như vậy cũng không ai thấy tiểu thư giết người, Trình tiểu thư làm sao có thể nhìn thấy? Chẳng lẽ Trình tiểu thư thấybởi vì Lâm Nhi vô ý cứu người bỏ mạng, nên đem lỗi lầm này đổ đến trênđầu tiểu thư nhà ta? Nếu là như thế, công lý ở đâu!”
Câu cú rõ ràng, đầy chân lý, mọi người nghe đều cảm thấy có lý, đều gật gật đầu.
Thập Thất rơi lệ càng dữ dội, nha đầu Cẩm Sắc này thật khiến người ta cảm động mà! Sau khi hồi phủ, nàng sẽ bảođầu bếp ca ca không ngừng cố gắng, tiếp tục hầm canh.
Độc Cô Ngạo Thiên do dự, tạm dừng cướcbộ, tín nhiệm hắn đối với Tuyết Nhi là điều không thể nghi ngờ, nhưnglời nha đầu này rất có lý. Tuyết Nhi và Mộ Dung Thập Thất đều không biết bơi, ở trong nước, làm sao có sức lực giết người?!
Vậy nha đầu kia chết là sao?!
Đôi mắt như hàn tinh băng lãnh nheo lại, dường như hắn cảm thấy được mùi vị không tầm thường từ đâu đó.
Đặt toàn bộ nghi hoặc lên trên người Thập Thất, hắn lạnh giọng chất vấn: “Đây là Tuyết Nhi tận mắt nhìn thấy, ngươi có gì để nói?”
Trình Tuyết Nhi vừa mới được mở mang kiến thức với cảnh giết người ngoan tuyệt của Thập Thất, nên nàng đươngnhiên biết Thập Thất ở trước mắt căn bản là ngụy trang! Nàng tiến lênvài bước, cất giọng điệu châm chọc: “Mộ Dung Thập Thất, ngươighen ghét dung mạo của ta, vì trút hận, nên ngươi nhẫn tâm hạ độc thủvới Lâm Nhi! Lòng của ngươi thật độc ác!”
Hiên Viên Ninh nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm càng u ám lại, Trình Tuyết Nhi… nàng…
Dung Nhi nhìn sang Thập Thất đang sợ hãi không ngừng rơi lệ, có chút xem thường.
Thập Thất ngẩng đầu, trên mặt còn có vết tích lệ lưu, “Xin mọi người làm chứng, những lời Thập Thất sắp nói tuyệt không có nửa phẩn giả dối. Thập Thất tận mắt nhìn thấy, sau khi Trình tiểu thư rơi xuống nước, đã đem Lâm Nhi gắng hết sức cứu ta giẫmdưới chân, với ý muốn vùng vẫy trồi lên mặt nước, thế nhưng, hôm nay Lâm Nhi dùng cây trâm xinh đẹp làm bằng thép làm trang sức, khi chân Trìnhtiểu thư giẫm lên đầu Lâm Nhi thì máu liền từ đỉnh đầu Lâm Nhi phun ra!Cảnh tượng máu tươi lúc đó vô cùng thê thảm khiến ta không dám xemnhiều!”
Trong đôi mắt đen thẫm lạnh lẽo kia, ngoại trừ băng lãnh, thì chính là sương mù dày đặc, đây là một nam nhân có bí mật!
Sau khi gần gũi đánh giá, đây là lời bình đầu tiên mà Thập Thất nhận xét!
Nàng có làm sao cũng không ngờ đến là hắn cứu nàng!
Vì sao hắn lại xuất hiện ở đây? Chỉ là trùng hợp ư?
Hay là nói… hắn cùng với Độc Cô Ngạo Thiên có mục đích như nhau?
Sau khi mở mắt ra, đại não Thập Thấtkhông ngừng vận hành, giờ khắc này, con đường phía trước sương mù dàyđặc, sẽ là đường lên thiên đường, hay là đường xuống hoàng tuyền? Khôngcho phép nàng có nửa phần chần chờ!
“Tiểu thư!” Cẩm Sắc kinh hô chạy đến, bổ nhào vào người Thập Thất. “May mà người không sao! Nếu người có chuyện, Cẩm Sắc biết ăn nói ra sao với phu nhân đây!”
Thập Thất đang phân tâm phân tích sự xuất hiện của Hiên Viên Ninh và mục đích mà hắn cứu nàng, nên hoàn toànkhông để ý đến Cẩm Sắc như lang như hổ ôm ấp yêu thương! Bị đè, khiếnnàng thiếu chút nữa thở gấp do thiếu không khí!
Vận mệnh lại một lần hời hợt chơi đùa,không cho nàng chết trong lòng sông lạnh giá, mà tính làm cho nàng chếttrong một cái ôm sao?
“Không muốn để ta chầu trời, thì buông ra.” Thập Thất có chút đau đầu nói với Cẩm Sắc.
Vẻ mặt Cẩm Sắc lúng túng, ấp úng nói: “Cẩm Sắc sợ tiểu thư có việc, rất kích động! Em xin lỗi, xin lỗi”
“Ta không sao.” Thập Thất có vẻ gian nan ngồi dậy, sau đó chậm chạp đứng lên.
Hiên Viên Ninh ở cạnh bên yên lặng, nở nụ cười có chút bí hiểm nhìn Thập Thất. Ai cũng không biết trong nụ cườicủa hắn bao hàm điều gì.
Thập Thất khom lưng hành lễ với Hiên Viên Ninh nói: “Tạ ơn ân cứu mạng của Tứ Vương gia.”
“Nhấc tay chi lao.” Hiên Viên Ninh nâng tay, hữu lễ đáp lại. Hắn vừa dứt lời, thì Dung Nhi thanh mị minh diễm và thiếp thân hộ vệ Phi Kiếm dáng có người cao ngất từcách đó không xa đi tới. Khi Dung Nhi nhìn thấy áo khoác của Hiên ViênNinh đang khoác người Thập Thất, thì nhíu chặt mày, sau đó thần sắc bấtbiến cung kính đứng phía sau Hiên Viên Ninh.
Tia ám quang chợt hiện lên trong mắt Thập Thất, nhấc tay chi lao, lược bớt vế sau không cần nói đến ư? Hắn dựtính muốn nàng hồi báo? Thập Thất chưa đáp lại, mà là nhìn sang Độc CôNgạo Thiên và Trình Tuyết Nhi cách đó không xa.
Hai người bọn họ thật đúng là tình thâm vô pháp kiềm chế, rõ như ban ngày trước mắt bao người, mà ôm ấp nhau!
Che giấu cảm thụ chân thực nơi đáy lòng,Thập Thất cười càng xán lạn nhìn bọn họ. Nàng sẽ vĩnh viễn khắc sâu dưới đáy lòng màn vừa rồi. Hai người này, cùng nàng có thù không đợi trờichung!
Cẩm Sắc cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân truyền lên, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, thời tiết đâu có gì lạ a!
Hiên Viên Ninh dường như cảm thụ đượclãnh ý mà Thập Thất không tự giác phát ra, ánh mắt sâu như hàn đàm càngthêm tối sầm vài phần. (vô ý thức ghen đấy, ghen khi thấy TT vì người khác mà tức giận ^^)
Bầu không khí biến đổi thất thường, mộtmàn tình nhân tìm được đường sống trong chỗ chết, kích động ôn nhu thắmthiết, trong phút chốc, dưới tiếng khóc của Thập Thất, chớp mắt kếtthành băng.
Mọi người xem náo nhiệt cũng không hề quên, cảnh Thụy Vương gia vì cứu người trong lòng mà đẩy Thập Thất ra!
Thập Thất nghiễm nhiên nâng cao hành động lên một bước, biểu tình kia biến hóa quả thật mau lẹ! Vừa rồi nét mặtấy vẫn tươi cười như hoa, lúc này lại lệ rơi đầy mặt, thê thê thảm thảm.
Hiên Viên Ninh khẽ nhướng lông mày. Tốc độ này…
Độc Cô Ngạo Thiên và Trình Tuyết Nhi lúc này mới phát hiện Thập Thất!
Trình Tuyết Nhi là người thông minh,không hề nói ra việc Thập Thất ở dưới nước cố ý muốn hạ sát nàng, thếnhưng những việc phát sinh dưới đáy nước, nàng xem rất rõ ràng!
Vì buổi hành động ám sát này, mà Lâm Nhiđã hi sinh! Lâm Nhi không tính là không công hy sinh, nàng còn có thểlợi dụng cái chết của Lâm Nhi mà thổi phồng lên! Nhìn sang Lâm Nhi không còn hơi thở, lẻ loi nằm trên mặt đất cách đó không xa, khóe miệng Trình Tuyết Nhi cong lên, thể hiện ra một ý cười thâm độc.
Vì việc làm vừa rồi, nên Độc Cô Ngạo ítnhiều có chút áy náy với Thập Thất. Suy cho cùng, hắn vkhông có cứunàng. Nhưng, mạng của nàng so sánh với mạng của Tuyết Nhi, như vân sovới bùn, cao thấp phân biệt rõ ràng.
Nếu nàng chết, hắn sẽ vì vậy mà tha cho đám người Mộ Dung Phong.
Nay nàng không chết, hắn không cần áy náy.
Trình Tuyết Nhi túm tay áo Độc Cô Ngạo Thiên, vô cùng hoảng sợ chỉ vào Thập Thất, lên tiếng tố cáo: “Mộ Dung Thập Thất, tâm ngươi thật độc ác! Lâm Nhi nhảy xuống nước là vì cứu ngươi. Mà ngươi lại giết nàng!”
Nghe vậy, một tia áy náy còn sót lạitrong người Độc Cô Ngạo Thiên nháy mắt tan thành mây khói, sát khí vàlửa giận nổi lên, hắn bước nhanh về phía Thập Thất.
Hiên Viên Ninh nhìn Thập Thất, có chúthiếu kỳ nàng sẽ phản ứng như thế nào. Nếu nàng đúng như hắn suy đoán,giải quyết điểm nguy cơ trước mắt này hẳn là dễ dàng.
Cẩm Sắc lập tức che trước người Thập Thất, nỗ lực giải thích với Độc Cô Ngạo Thiên: “Thụy Vương gia minh giám! Tiểu thư nhà ta không biết bơi! Tiểu thư rơi xuống nước thì làm sao có thể đi giết một người cứu mình chứ? Điều đócó ích lợi gì với tiểu thư?!”
Nghe Cẩm Sắc nói như thế, Thập Thất thiếu chút nữa đã vỗ tay khen ngợi. Xúc động quá, vui mừng quá, anh bổ não mà đầu bếp ca ca quả nhiên đã có tác dụng! Nha đầu này cuối cùng cũng mởmang đầu óc!
Tuy vô cùng kích động vô cùng, nhưng Thập Thất vẫn làm ra trạng thái hai vai run run, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Cẩm Sắc nói xong thì gan lớn lên, còn làm giả thiết. “Xin Thụy Vương gia nghĩ kỹ, tiểu thư không biết bơi ngay cả tính mạng củamình cũng không thể bảo trụ còn có thể giết Lâm Nhi sao? Mà điều quantrọng nhất chính là, Trình tiểu thư cũng rơi xuống nước, dù cho Lâm Nhimuốn cứu tiểu thư nhà ta, nhưng khi nàng ấy thấy tiểu thư nhà mình rơixuống nước, sẽ làm như không thấy sao? Điều này có khả năng ư? Huốngchi, nhiều người vây xem như vậy cũng không ai thấy tiểu thư giết người, Trình tiểu thư làm sao có thể nhìn thấy? Chẳng lẽ Trình tiểu thư thấybởi vì Lâm Nhi vô ý cứu người bỏ mạng, nên đem lỗi lầm này đổ đến trênđầu tiểu thư nhà ta? Nếu là như thế, công lý ở đâu!”
Câu cú rõ ràng, đầy chân lý, mọi người nghe đều cảm thấy có lý, đều gật gật đầu.
Thập Thất rơi lệ càng dữ dội, nha đầu Cẩm Sắc này thật khiến người ta cảm động mà! Sau khi hồi phủ, nàng sẽ bảođầu bếp ca ca không ngừng cố gắng, tiếp tục hầm canh.
Độc Cô Ngạo Thiên do dự, tạm dừng cướcbộ, tín nhiệm hắn đối với Tuyết Nhi là điều không thể nghi ngờ, nhưnglời nha đầu này rất có lý. Tuyết Nhi và Mộ Dung Thập Thất đều không biết bơi, ở trong nước, làm sao có sức lực giết người?!
Vậy nha đầu kia chết là sao?!
Đôi mắt như hàn tinh băng lãnh nheo lại, dường như hắn cảm thấy được mùi vị không tầm thường từ đâu đó.
Đặt toàn bộ nghi hoặc lên trên người Thập Thất, hắn lạnh giọng chất vấn: “Đây là Tuyết Nhi tận mắt nhìn thấy, ngươi có gì để nói?”
Trình Tuyết Nhi vừa mới được mở mang kiến thức với cảnh giết người ngoan tuyệt của Thập Thất, nên nàng đươngnhiên biết Thập Thất ở trước mắt căn bản là ngụy trang! Nàng tiến lênvài bước, cất giọng điệu châm chọc: “Mộ Dung Thập Thất, ngươighen ghét dung mạo của ta, vì trút hận, nên ngươi nhẫn tâm hạ độc thủvới Lâm Nhi! Lòng của ngươi thật độc ác!”
Hiên Viên Ninh nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm càng u ám lại, Trình Tuyết Nhi… nàng…
Dung Nhi nhìn sang Thập Thất đang sợ hãi không ngừng rơi lệ, có chút xem thường.
Thập Thất ngẩng đầu, trên mặt còn có vết tích lệ lưu, “Xin mọi người làm chứng, những lời Thập Thất sắp nói tuyệt không có nửa phẩn giả dối. Thập Thất tận mắt nhìn thấy, sau khi Trình tiểu thư rơi xuống nước, đã đem Lâm Nhi gắng hết sức cứu ta giẫmdưới chân, với ý muốn vùng vẫy trồi lên mặt nước, thế nhưng, hôm nay Lâm Nhi dùng cây trâm xinh đẹp làm bằng thép làm trang sức, khi chân Trìnhtiểu thư giẫm lên đầu Lâm Nhi thì máu liền từ đỉnh đầu Lâm Nhi phun ra!Cảnh tượng máu tươi lúc đó vô cùng thê thảm khiến ta không dám xemnhiều!”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nổ mạnh mà chết
- Chương 2: Tam lục cửu đẳng
- Chương 3: Chuẩn bị phản kích
- Chương 4: Đoạt diễn
- Chương 5: Xa xem phong ba (1)
- Chương 6: Xa xem phong ba (2)
- Chương 7: Xa xem phong ba (3)
- Chương 8: Xa xem phong ba (4)
- Chương 9: Xa xem phong ba (5)
- Chương 10: “kinh hãi” tứ phía
- Chương 11: Bị chán ghét
- Chương 12: Thân nhân viếng thăm
- Chương 13: Cùng người so chiêu
- Chương 14: Ta nhớ kỹ
- Chương 15: Rời khỏi vương phủ
- Chương 16: Từ mẫu hiếu nữ
- Chương 17: Lần đầu giao phong
- Chương 18: Xuất thủ kinh người
- Chương 19: Sát khí họa ngoại xâm
- Chương 20: Không sợ phong ba
- Chương 21: Hoa phối mã
- Chương 22: Hàn quang hiện ra
- Chương 23: Hàn quang hiện ra
- Chương 24: Diệu kế lui địch
- Chương 25: Bức thư ớn lạnh
- Chương 26: Đại minh ven hồ
- Chương 27: Tương kế tựu kế
- Chương 28: Dĩ nhiên là nàng
- Chương 29: Là địch hay là bạn?
- Chương 30: Chiến thuật đường vòng
- Chương 31: Có thoái thác hay không
- Chương 32: Đăng môn viếng thăm
- Chương 33: Trả miếng tuyệt vời
- Chương 34: Thỉnh cầu tứ hôn
- Chương 35: Không nhịn nữa
- Chương 36: Siêu sao thập thất
- Chương 37: Nhấc tay chi lao
- Chương 38
- Chương 39: Cách xa ta một chút
- Chương 40
- Chương 41: Từng là thần nhân
- Chương 42: Tâm như rắn rết
- Chương 43: Giận đánh lăng dạ
- Chương 44: Rốt cuộc hắn là ai
- Chương 45: Quỷ bí chi chủ
- Chương 46: Vương giả đọ sức
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Trừng phạt ác phụ
- Chương 51: Thái thử long quy
- Chương 52: Nguy cơ trí mạng
- Chương 53: Cưỡng hình bức cung
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Đột phá ngoài ý muốn
- Chương 57: Phải giết hắn
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Thiên hạ lâu
- Chương 61: Đây là sỉ nhục
- Chương 61-2: Nhất phái huy hoàng
- Chương 62: Thịnh yến phong vân
- Chương 62-2
- Chương 62-3
- Chương 62-4
- Chương 63: Nguy cơ buông xuống
- Chương 63-2
- Chương 63-3
- Chương 63-4
- Chương 64-1
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 65-1: Cuối cùng cũng tới (1)
- Chương 65-2: Cuối cùng cũng tới (2)
- Chương 65-3: Cuối cùng cũng tới (3)
- Chương 65-4: Cuối cùng cũng tới (4)
- Chương 66: Mất tung tích
- Chương 66-2: Mất tung tích (2)
- Chương 66-3: Mất tung tích (3)
- Chương 66-4: Mất tung tích (4)
- Chương 67-1: Được cứu và phản kích (1)
- Chương 67-2: Được cứu và phản kích (2)
- Chương 67-3: Được cứu và phản kích (3)
- Chương 67-4: Được cứu và phản kích (4)
- Chương 67-5: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 67-6: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 68: Buông nàng ra
- Chương 69
- Chương 70: Giải trừ hôn ước
- Chương 71: Ám trào
- Chương 71-2: Buông nàng ra (2)
- Chương 72-1
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 73: Hoàng tước ở phía sau
- Chương 73-2: Hoàng tước ở phía sau (2)
- Chương 73-3: Hoàng tước ở phía sau (3)
- Chương 73-4: Hoàng tước ở phía sau (4)
- Chương 74: Tính kế
- Chương 74-2: Tính kế (2)
- Chương 75: Còn thêm một chiêu
- Chương 75-2: Còn thêm một chiêu (2)
- Chương 75-3: Còn thêm một chiêu (3)
- Chương 76: Tranh phong
- Chương 76-2: Tranh phong (2)
- Chương 76-3: Tranh phong (3)
- Chương 76-4: Tranh phong (4)
- Chương 77: Quyết đấu (1)
- Chương 77-2: Quyết đấu (2)
- Chương 77-3: Quyết đấu (3)
- Chương 77-4: Quyết đấu (4)
- Chương 78: Không hề hối hận (1)
- Chương 78-2: Không hề hối hận (2)
- Chương 78-3: Không hề hối hận (3)
- Chương 79: Điều kiện
- Chương 80
- Chương 81-1: Ngoan tuyệt phản kích (1)
- Chương 81-2: Ngoan tuyệt phản kích (2)
- Chương 81-3: Ngoan tuyệt phản kích (3)
- Chương 81-4: Ngoan tuyệt phản kích (4)
- Chương 82-1: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (1)
- Chương 82-2: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (2)
- Chương 82-3: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (3)
- Chương 82-4: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (4)
- Chương 83: Buông tay dễ dàng
- Chương 84: Trừng trị trình tuyết nhi
- Chương 85: Giận đánh và diễn kịch
- Chương 85-2: Giận đánh và diễn kịch (2)
- Chương 85-3: Giận đánh và diễn kịch (3)
- Chương 86: Lấy âm chế địch
- Chương 87: Phá hư âm mưu của Liễu Nguyệt Phi
- Chương 88
- Chương 89: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 90
- Chương 91: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95-1
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 96
- Chương 97-1
- Chương 97-2
- Chương 98-1
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 99
- Chương 100: Kịch tương phản
- Chương 101: Mũi nhọn hé lộ
- Chương 102: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 102-2: Mũi nhọn chợt hiện (2)
- Chương 103-1
- Chương 103-2
- Chương 104-1
- Chương 104-2
- Chương 105: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 106: Mũi nhọn hiển lộ
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114: Gãy móng
- Chương 115: Cái kết của liễu nguyệt phi
- bình luận