Thập Thất Thiếp - Chương 95-4
Chương trước- Chương 1: Nổ mạnh mà chết
- Chương 2: Tam lục cửu đẳng
- Chương 3: Chuẩn bị phản kích
- Chương 4: Đoạt diễn
- Chương 5: Xa xem phong ba (1)
- Chương 6: Xa xem phong ba (2)
- Chương 7: Xa xem phong ba (3)
- Chương 8: Xa xem phong ba (4)
- Chương 9: Xa xem phong ba (5)
- Chương 10: “kinh hãi” tứ phía
- Chương 11: Bị chán ghét
- Chương 12: Thân nhân viếng thăm
- Chương 13: Cùng người so chiêu
- Chương 14: Ta nhớ kỹ
- Chương 15: Rời khỏi vương phủ
- Chương 16: Từ mẫu hiếu nữ
- Chương 17: Lần đầu giao phong
- Chương 18: Xuất thủ kinh người
- Chương 19: Sát khí họa ngoại xâm
- Chương 20: Không sợ phong ba
- Chương 21: Hoa phối mã
- Chương 22: Hàn quang hiện ra
- Chương 23: Hàn quang hiện ra
- Chương 24: Diệu kế lui địch
- Chương 25: Bức thư ớn lạnh
- Chương 26: Đại minh ven hồ
- Chương 27: Tương kế tựu kế
- Chương 28: Dĩ nhiên là nàng
- Chương 29: Là địch hay là bạn?
- Chương 30: Chiến thuật đường vòng
- Chương 31: Có thoái thác hay không
- Chương 32: Đăng môn viếng thăm
- Chương 33: Trả miếng tuyệt vời
- Chương 34: Thỉnh cầu tứ hôn
- Chương 35: Không nhịn nữa
- Chương 36: Siêu sao thập thất
- Chương 37: Nhấc tay chi lao
- Chương 38
- Chương 39: Cách xa ta một chút
- Chương 40
- Chương 41: Từng là thần nhân
- Chương 42: Tâm như rắn rết
- Chương 43: Giận đánh lăng dạ
- Chương 44: Rốt cuộc hắn là ai
- Chương 45: Quỷ bí chi chủ
- Chương 46: Vương giả đọ sức
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Trừng phạt ác phụ
- Chương 51: Thái thử long quy
- Chương 52: Nguy cơ trí mạng
- Chương 53: Cưỡng hình bức cung
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Đột phá ngoài ý muốn
- Chương 57: Phải giết hắn
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Thiên hạ lâu
- Chương 61: Đây là sỉ nhục
- Chương 61-2: Nhất phái huy hoàng
- Chương 62: Thịnh yến phong vân
- Chương 62-2
- Chương 62-3
- Chương 62-4
- Chương 63: Nguy cơ buông xuống
- Chương 63-2
- Chương 63-3
- Chương 63-4
- Chương 64-1
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 65-1: Cuối cùng cũng tới (1)
- Chương 65-2: Cuối cùng cũng tới (2)
- Chương 65-3: Cuối cùng cũng tới (3)
- Chương 65-4: Cuối cùng cũng tới (4)
- Chương 66: Mất tung tích
- Chương 66-2: Mất tung tích (2)
- Chương 66-3: Mất tung tích (3)
- Chương 66-4: Mất tung tích (4)
- Chương 67-1: Được cứu và phản kích (1)
- Chương 67-2: Được cứu và phản kích (2)
- Chương 67-3: Được cứu và phản kích (3)
- Chương 67-4: Được cứu và phản kích (4)
- Chương 67-5: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 67-6: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 68: Buông nàng ra
- Chương 69
- Chương 70: Giải trừ hôn ước
- Chương 71: Ám trào
- Chương 71-2: Buông nàng ra (2)
- Chương 72-1
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 73: Hoàng tước ở phía sau
- Chương 73-2: Hoàng tước ở phía sau (2)
- Chương 73-3: Hoàng tước ở phía sau (3)
- Chương 73-4: Hoàng tước ở phía sau (4)
- Chương 74: Tính kế
- Chương 74-2: Tính kế (2)
- Chương 75: Còn thêm một chiêu
- Chương 75-2: Còn thêm một chiêu (2)
- Chương 75-3: Còn thêm một chiêu (3)
- Chương 76: Tranh phong
- Chương 76-2: Tranh phong (2)
- Chương 76-3: Tranh phong (3)
- Chương 76-4: Tranh phong (4)
- Chương 77: Quyết đấu (1)
- Chương 77-2: Quyết đấu (2)
- Chương 77-3: Quyết đấu (3)
- Chương 77-4: Quyết đấu (4)
- Chương 78: Không hề hối hận (1)
- Chương 78-2: Không hề hối hận (2)
- Chương 78-3: Không hề hối hận (3)
- Chương 79: Điều kiện
- Chương 80
- Chương 81-1: Ngoan tuyệt phản kích (1)
- Chương 81-2: Ngoan tuyệt phản kích (2)
- Chương 81-3: Ngoan tuyệt phản kích (3)
- Chương 81-4: Ngoan tuyệt phản kích (4)
- Chương 82-1: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (1)
- Chương 82-2: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (2)
- Chương 82-3: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (3)
- Chương 82-4: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (4)
- Chương 83: Buông tay dễ dàng
- Chương 84: Trừng trị trình tuyết nhi
- Chương 85: Giận đánh và diễn kịch
- Chương 85-2: Giận đánh và diễn kịch (2)
- Chương 85-3: Giận đánh và diễn kịch (3)
- Chương 86: Lấy âm chế địch
- Chương 87: Phá hư âm mưu của Liễu Nguyệt Phi
- Chương 88
- Chương 89: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 90
- Chương 91: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95-1
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 96
- Chương 97-1
- Chương 97-2
- Chương 98-1
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 99
- Chương 100: Kịch tương phản
- Chương 101: Mũi nhọn hé lộ
- Chương 102: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 102-2: Mũi nhọn chợt hiện (2)
- Chương 103-1
- Chương 103-2
- Chương 104-1
- Chương 104-2
- Chương 105: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 106: Mũi nhọn hiển lộ
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114: Gãy móng
- Chương 115: Cái kết của liễu nguyệt phi
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thập Thất Thiếp
Chương 95-4
Cơ thể Thập Thất căng cứng, tay ôm lấyCẩm Sắc đang run rẩy, lòng nàng run run. Nàng đã làm cái gì? Lúc Cẩm Sắc bị người hủy hoại, thì nàng đang hoài nghi Cẩm Sắc!
“A!” Thập Thất ngửa đầu hét lên một tiếng đau thấu tim can!
“Cẩm Sắc, là ta có lỗi với em! Em đợi chút, ta sẽ báo thù cho em!” Thập Thất cúi đầu, khàn giọng, dịu dàng nói với Cẩm Sắc.
Một tiếng thét này, khiến trái tim Hiên Viên Ninh rung động, tim hắnco rút lại. Ánh mắt hắn âm hàn, khủng bố, dữ tợn bắn về phía Trình Tuyết Nhi, dợm tính xuống tay với Trình Tuyết Nhi.
Thì Thập Thất đã buông Cẩm Sắc ra, bước đến trước mặt Trình Tuyết Nhi đang bị thương.
Ngồi xổm xuống, hai tròng mắt nàng lóe ra tia máu đỏ oạch cuồng dãtàn nhẫn âm hàn, vẻ mặt âm ngoan quả tuyệt. Toàn thân tỏa ra sát khí,hơi thở giống như Tu La chốn địa ngục.
“Ta muốn ngươi phải hoàn lại gấp trăm lần!” Thập Thất căm hận, ngữ khí phủ đầy sát khí.
Tay nhặt lên một cây gậy thô tròn bám đầy tro bụi, trên cây gậy vẫn còn dính vết máu.
Trình Tuyết Nhi khủng hoảng nhìn Thập Thất, lần đầu tiên nàng mớibiết được Mộ Dung Thập Thất lại đáng sợ như thế! Nàng ta rốt cuộc muốnlàm gì? Thân thể Trình Tuyết Nhi không ngừng lui về phía sau, “Ngươi muốn làm gì? Ngươi không thể giết ta! Nếu không cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Sao ta có thể để ngươi chết dễ dàng như vậy được! Ngươi hại Cẩm Sắc như vậy, ta sẽ cho ngươi sống không được chết không xong!” Thập Thất lạnh lùng nói!
Rồi sau đó, nàng trực tiếp túm quần Trình Tuyết Nhi kéo xuống!
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!” Trình Tuyết Nhi không ngừng lui về phía sau, lúc này, trong lòng nàng có một ý nghĩ đáng sợ. Mộ Dung Thập Thất muốn…
“Ngươi không thể!” Lúc này Trình Tuyết Nhi đâu cònbận tâm cái gì gọi là thẹn? Nàng chỉ thầm nghĩ làm cách nào để có thểchạy thoát khỏi ma chưởng của Mộ Dung Thập Thất.
Ánh mắt thâm sâu của Hiên Viên Ninh trừng lớn, nàng….
Phi Kiếm vẫn ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Thập Thất giơ cây gậy lên, đè lên trên người Trình Tuyết Nhi!
“Tiểu thư, để em!” Mai Hoa tiến lên, muốn đoạt cây gậy gỗ trong tay Thập Thất.
Nhưng Thập Thất rụt tay lại, nàng cũng không ngẩng đầu, mà lạnh lùng nói: “Ta tự làm.” Nếu không tự mình động thủ, nàng sẽ làm Cẩm Sắc thất vọng!
“Trình Tuyết Nhi! Ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị bị cưỡng gian!” Thập Thất ngoan thanh nói, sau đó liền động thủ, lực đạo vô củng tàn nhẫn đâm cây gậy gỗ vào thẳng hạ thể của Trình Tuyết Nhi! (Ô, giống thủ pháp của Hàn Lăng qá, ko hổ xuất sinh từ cùng 1 mẹ)
“A!”
Tiếng thét đau đớn chọc thủng đỉnh miếu, chấn phá tận trời!
Thập Thất không cho nàng thời gian tiếp tục đau hô, ngay lập tức đoạt lấy trường kiếm trong tay nàng, đâm thẳng vào ngực nàng!
“Đi chết đi!”
Chỉ trong nháy mắt, Trình Tuyết Nhi đã chết! Nàng chết mà mắt trừng lớn tỏ vẻ không thể tin.
Mùi máu tươi tràn ngập chóp mũi, Thập Thất nhắm mắt lại, một giọt nước mắt tự khóe mắt chảy xuống.
Sau đó nàng rất nhanh mở to mắt, trở lại trước mặt Cẩm Sắc, ôm Cẩm Sắc, “Cẩm Sắc, ta đã báo thù cho em. Về sau sẽ không ai có thể làm hại em, đừng sợ.”
“Tiểu thư, Cẩm Sắc không sợ, thật sự không sợ!” Cẩm Sắc tựa đầu chôn trên vai Thập Thất, nhưng vẫn không thể ngăn cản được cơ thể run rẩy, giọng nàng cũng theo đó mà run run.
Mai Hoa tiến lên, khuỵa chân xuống một bên, ôm lấy Cẩm Sắc, “Nàng đã chết, Trình Tuyết Nhi đã chết, tiểu thư đã báo thù cho em.”
Giờ khắc này, tâm Thập Thất rốt cuộc cũng không thể che giấu. Nàngthật sự rất đau. Khi nàng biết, người nàng coi như là muội muội củamình, bị sáu nam nhân cưỡng dâm, mà mãi sau đó nàng mới biết được, lúcnày, cho dù nàng có làm nhiều việc đi nữa, cũng vô pháp bù lại.
Nàng hối hận, nàng hẳn nên sớm giết Trình Tuyết Nhi!
Vì tránh để cho sự việc như thế này phát sinh nữa, sau khi trở về, nàng phải giết Liễu Nguyệt Phi!
“Đi, chúng ta hồi phủ. Sau đó tìm đại phu chữa trị cho em.” Thập Thất nâng Cẩm Sắc đứng lên, sau đó cùng Mai Hoa đỡ lấy Cẩm Sắc bước ra khỏi miếu hoang.
Cẩm Sắc vì tránh để Thập Thất lo lắng cho nàng, nên khuôn mặt tái nhợt gắng gượng mỉm cười, “Dạ.”
Lúc đi ngang qua Hiên Viên Ninh, bước chân Thập Thất khẽ khựng lại.
Nàng dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Hiên Viên Ninh, trầm giọng nói: “Tứ Vương gia, ta không biết ngài có mục đích gì? Chờ sau khi trở lại kinhthành, thỉnh ngài báo cho ta biết, ta không muốn bị vây trong sương mù.” Nàng biết, sự việc ở miếu hoang hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không tiết lộ.
Hiên Viên Ninh nhướng nhướng lông mày lên, ánh nhìn trong thâm mâu u ám. “Về sau nàng sẽ biết.”
Thập Thất không nói, nheo mắt đánh giá một phen, sau đó cùng Mai Hoa dìu lấy Cẩm Sắc rời đi.
Lúc đi đến cửa miếu, sắc mặt ba người Thập Thất đại biến.
“Chúng ta bị người bao vây!” Vạn người mặc trang phục quân đội, tay nắm cung tiễn chĩa về phía miếu hoang!
Trăm người của bọn họ mai phục ở bên ngoài, lúc này đã biến thành thi thể chất đống ở cách miếu năm mươi thước!
“Là loại người nào?!” Sắc mặt Thập Thất trầm xuống, nghi hoặc hỏi. “Người người đều mặc trang phục quân đội? Là quân đội của ai! Chẳng lẽ là quân đội của Hiên Viên Hạo hoặc là Hiên Viên Mặc?!”
Nếu là Hiên Viên Hạo hoặc Hiên Viên Mặc, sao lúc này bọn họ lại độngthủ với nàng?! Thế không phải là lãng phí thời gian ư? Căn bản là khôngđáng?
Nếu không phải nhằm vào nàng thì nhằm vào ai?
Thập Thất quay đầu nhìn Hiên Viên Ninh, người mới đến ngôi miếu hoang này cách đó không lâu, nhăn lông mày, chẳng lẽ…?
Mai Hoa lắc đầu, lúc bọn họ đến căn bản là không thấy những ngườinày! Những người này tại sao bây giờ lại xuất hiện ở bên ngoài? Ướcchừng trong vòng khoảng trăm thước! Chẳng trách bọn họ không nghe thấychút tiếng động nào!
Nghe vậy, con ngươi thâm trầm nội liễm của Hiên Viên Ninh càng thêm u ám, hắn nheo mắt, cất giọng lạnh lùng nói với ba người Thập Thất: “Mau trở lại trong miếu!”
Thập Thất và Mai Hoa dìu lấy Cẩm Sắc lui về phía sau, vừa vặn nhìnthấy người đứng ở trước vạn người, chỉ huy quân đội là hộ vệ đi theo bên người Hiên Viên Mặc, Lưu Trầm!
Là quân đội của Hiên Viên Mặc!
“Là người của Hiên Viên Mặc! Hắn muốn giết ngài!” Trở lại trong miếu, Thập Thất nhìn ngay sang Hiên Viên Ninh, lạnh giọng nói.
“Vương gia?” Phi Kiếm cúi người hỏi. Vừa rồi trướckhi đến ngôi miếu hoang này, Vương gia đang suy nghĩ biện pháp đối phóHiên Viên Mặc, bởi vì Vương gia đã biết Hiên Viên Mặc hoài nghi ngài ấy, nhưng nghe được tin Mộ Dung tiểu thư gặp nguy hiểm, nên Vương gia mớitạm thời buông mọi việc trước mắt, tiến đến bảo hộ Mộ Dung tiểu thưtrước.
Hiên Viên Ninh cúi con ngươi thâm trầm, trầm mặc. Động của tác Hiên Viên Mặc cũng nhanh thật!
“Phải nghĩ biện pháp thoát khỏi nơi này. Có điều, bốn phíađều là người của Hiên Viên Mặc, đại khái tính ra khoảng một vạn người.Làm sao có thế thoát khỏi đây?” Thập Thất vẫn không nói gìtrách cứ việc Hiên Viên Ninh dẫn người của Hiên Viên Mặc đến, dẫu sao,giờ đây thân đang bị hãm trong hòan cảnh nguy hiểm, nàng cũng trốn không thoát! Cục diện trước mắt mọi người đều không muốn nhìn đến!
Hành vi lý trí nhất, đó là tìm được phương pháp thoát thân!
Phi Kiếm kính nể nhìn sang Thập Thất, gặp nguy không loạn, không hổ là người mà Vương gia coi trọng!
Hiên Viên Ninh ngẩng đầu nhìn sang Mộ Dung Thập Thất một lúc, “Nàng tin tưởng bổn vương chứ?”
“Hiện tại tin.” Thập Thất gật đầu nói. Hiện tại bọnhọ đều muốn sống, mục tiêu đều giống nhau, cho nên nàng tin tưởng hắn,nhưng cũng không có nghĩa về sau cũng vậy.
Hiên Viên Ninh đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng. Con ngươi đen loe lóe, sau đó nói: “Để ta che chở nàng tránh né cung tiễn, trong thời gian nhanh nhất đột phá! Mà bản thân Cẩm Sắc bị trọng thương, để Phi Kiếm và Mai Hoa che chở.”
“Nói thật dễ, vạn cung tiễn như mưa, ta không thể mạo hiểmlàm con nhím. Ngài ốc còn không mang nổi mình ốc, bảo hộ ta làm saođược?” Thập Thất cười lạnh nói.
Hiên Viên Ninh mỉm cười, sau đó bám vào bánh xe đứng lên. “Nàng không cần lo lắng.” Dứt lời, hắn liền hướng tầm mắt vào đống rơm rạ chồng chất ở trong góc miếu.
Thập Thất kinh ngạc nhìn hắn, hắn không bị thương?!
Mai Hoa cũng vạn phần kinh ngạc. Nhưng hiện tại không phải là lúc nghi hoặc, bọn họ phải mau chóng nghĩ ra biện pháp thoát thân!
Thập Thất cũng rất nhanh phát hiện đống rơm rạ đó, ánh mắt sáng ngời, mặt giãn ra, cười xán lạn với Hiên Viên Ninh: “Có biện pháp rồi!”
“A!” Thập Thất ngửa đầu hét lên một tiếng đau thấu tim can!
“Cẩm Sắc, là ta có lỗi với em! Em đợi chút, ta sẽ báo thù cho em!” Thập Thất cúi đầu, khàn giọng, dịu dàng nói với Cẩm Sắc.
Một tiếng thét này, khiến trái tim Hiên Viên Ninh rung động, tim hắnco rút lại. Ánh mắt hắn âm hàn, khủng bố, dữ tợn bắn về phía Trình Tuyết Nhi, dợm tính xuống tay với Trình Tuyết Nhi.
Thì Thập Thất đã buông Cẩm Sắc ra, bước đến trước mặt Trình Tuyết Nhi đang bị thương.
Ngồi xổm xuống, hai tròng mắt nàng lóe ra tia máu đỏ oạch cuồng dãtàn nhẫn âm hàn, vẻ mặt âm ngoan quả tuyệt. Toàn thân tỏa ra sát khí,hơi thở giống như Tu La chốn địa ngục.
“Ta muốn ngươi phải hoàn lại gấp trăm lần!” Thập Thất căm hận, ngữ khí phủ đầy sát khí.
Tay nhặt lên một cây gậy thô tròn bám đầy tro bụi, trên cây gậy vẫn còn dính vết máu.
Trình Tuyết Nhi khủng hoảng nhìn Thập Thất, lần đầu tiên nàng mớibiết được Mộ Dung Thập Thất lại đáng sợ như thế! Nàng ta rốt cuộc muốnlàm gì? Thân thể Trình Tuyết Nhi không ngừng lui về phía sau, “Ngươi muốn làm gì? Ngươi không thể giết ta! Nếu không cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Sao ta có thể để ngươi chết dễ dàng như vậy được! Ngươi hại Cẩm Sắc như vậy, ta sẽ cho ngươi sống không được chết không xong!” Thập Thất lạnh lùng nói!
Rồi sau đó, nàng trực tiếp túm quần Trình Tuyết Nhi kéo xuống!
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!” Trình Tuyết Nhi không ngừng lui về phía sau, lúc này, trong lòng nàng có một ý nghĩ đáng sợ. Mộ Dung Thập Thất muốn…
“Ngươi không thể!” Lúc này Trình Tuyết Nhi đâu cònbận tâm cái gì gọi là thẹn? Nàng chỉ thầm nghĩ làm cách nào để có thểchạy thoát khỏi ma chưởng của Mộ Dung Thập Thất.
Ánh mắt thâm sâu của Hiên Viên Ninh trừng lớn, nàng….
Phi Kiếm vẫn ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Thập Thất giơ cây gậy lên, đè lên trên người Trình Tuyết Nhi!
“Tiểu thư, để em!” Mai Hoa tiến lên, muốn đoạt cây gậy gỗ trong tay Thập Thất.
Nhưng Thập Thất rụt tay lại, nàng cũng không ngẩng đầu, mà lạnh lùng nói: “Ta tự làm.” Nếu không tự mình động thủ, nàng sẽ làm Cẩm Sắc thất vọng!
“Trình Tuyết Nhi! Ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị bị cưỡng gian!” Thập Thất ngoan thanh nói, sau đó liền động thủ, lực đạo vô củng tàn nhẫn đâm cây gậy gỗ vào thẳng hạ thể của Trình Tuyết Nhi! (Ô, giống thủ pháp của Hàn Lăng qá, ko hổ xuất sinh từ cùng 1 mẹ)
“A!”
Tiếng thét đau đớn chọc thủng đỉnh miếu, chấn phá tận trời!
Thập Thất không cho nàng thời gian tiếp tục đau hô, ngay lập tức đoạt lấy trường kiếm trong tay nàng, đâm thẳng vào ngực nàng!
“Đi chết đi!”
Chỉ trong nháy mắt, Trình Tuyết Nhi đã chết! Nàng chết mà mắt trừng lớn tỏ vẻ không thể tin.
Mùi máu tươi tràn ngập chóp mũi, Thập Thất nhắm mắt lại, một giọt nước mắt tự khóe mắt chảy xuống.
Sau đó nàng rất nhanh mở to mắt, trở lại trước mặt Cẩm Sắc, ôm Cẩm Sắc, “Cẩm Sắc, ta đã báo thù cho em. Về sau sẽ không ai có thể làm hại em, đừng sợ.”
“Tiểu thư, Cẩm Sắc không sợ, thật sự không sợ!” Cẩm Sắc tựa đầu chôn trên vai Thập Thất, nhưng vẫn không thể ngăn cản được cơ thể run rẩy, giọng nàng cũng theo đó mà run run.
Mai Hoa tiến lên, khuỵa chân xuống một bên, ôm lấy Cẩm Sắc, “Nàng đã chết, Trình Tuyết Nhi đã chết, tiểu thư đã báo thù cho em.”
Giờ khắc này, tâm Thập Thất rốt cuộc cũng không thể che giấu. Nàngthật sự rất đau. Khi nàng biết, người nàng coi như là muội muội củamình, bị sáu nam nhân cưỡng dâm, mà mãi sau đó nàng mới biết được, lúcnày, cho dù nàng có làm nhiều việc đi nữa, cũng vô pháp bù lại.
Nàng hối hận, nàng hẳn nên sớm giết Trình Tuyết Nhi!
Vì tránh để cho sự việc như thế này phát sinh nữa, sau khi trở về, nàng phải giết Liễu Nguyệt Phi!
“Đi, chúng ta hồi phủ. Sau đó tìm đại phu chữa trị cho em.” Thập Thất nâng Cẩm Sắc đứng lên, sau đó cùng Mai Hoa đỡ lấy Cẩm Sắc bước ra khỏi miếu hoang.
Cẩm Sắc vì tránh để Thập Thất lo lắng cho nàng, nên khuôn mặt tái nhợt gắng gượng mỉm cười, “Dạ.”
Lúc đi ngang qua Hiên Viên Ninh, bước chân Thập Thất khẽ khựng lại.
Nàng dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Hiên Viên Ninh, trầm giọng nói: “Tứ Vương gia, ta không biết ngài có mục đích gì? Chờ sau khi trở lại kinhthành, thỉnh ngài báo cho ta biết, ta không muốn bị vây trong sương mù.” Nàng biết, sự việc ở miếu hoang hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không tiết lộ.
Hiên Viên Ninh nhướng nhướng lông mày lên, ánh nhìn trong thâm mâu u ám. “Về sau nàng sẽ biết.”
Thập Thất không nói, nheo mắt đánh giá một phen, sau đó cùng Mai Hoa dìu lấy Cẩm Sắc rời đi.
Lúc đi đến cửa miếu, sắc mặt ba người Thập Thất đại biến.
“Chúng ta bị người bao vây!” Vạn người mặc trang phục quân đội, tay nắm cung tiễn chĩa về phía miếu hoang!
Trăm người của bọn họ mai phục ở bên ngoài, lúc này đã biến thành thi thể chất đống ở cách miếu năm mươi thước!
“Là loại người nào?!” Sắc mặt Thập Thất trầm xuống, nghi hoặc hỏi. “Người người đều mặc trang phục quân đội? Là quân đội của ai! Chẳng lẽ là quân đội của Hiên Viên Hạo hoặc là Hiên Viên Mặc?!”
Nếu là Hiên Viên Hạo hoặc Hiên Viên Mặc, sao lúc này bọn họ lại độngthủ với nàng?! Thế không phải là lãng phí thời gian ư? Căn bản là khôngđáng?
Nếu không phải nhằm vào nàng thì nhằm vào ai?
Thập Thất quay đầu nhìn Hiên Viên Ninh, người mới đến ngôi miếu hoang này cách đó không lâu, nhăn lông mày, chẳng lẽ…?
Mai Hoa lắc đầu, lúc bọn họ đến căn bản là không thấy những ngườinày! Những người này tại sao bây giờ lại xuất hiện ở bên ngoài? Ướcchừng trong vòng khoảng trăm thước! Chẳng trách bọn họ không nghe thấychút tiếng động nào!
Nghe vậy, con ngươi thâm trầm nội liễm của Hiên Viên Ninh càng thêm u ám, hắn nheo mắt, cất giọng lạnh lùng nói với ba người Thập Thất: “Mau trở lại trong miếu!”
Thập Thất và Mai Hoa dìu lấy Cẩm Sắc lui về phía sau, vừa vặn nhìnthấy người đứng ở trước vạn người, chỉ huy quân đội là hộ vệ đi theo bên người Hiên Viên Mặc, Lưu Trầm!
Là quân đội của Hiên Viên Mặc!
“Là người của Hiên Viên Mặc! Hắn muốn giết ngài!” Trở lại trong miếu, Thập Thất nhìn ngay sang Hiên Viên Ninh, lạnh giọng nói.
“Vương gia?” Phi Kiếm cúi người hỏi. Vừa rồi trướckhi đến ngôi miếu hoang này, Vương gia đang suy nghĩ biện pháp đối phóHiên Viên Mặc, bởi vì Vương gia đã biết Hiên Viên Mặc hoài nghi ngài ấy, nhưng nghe được tin Mộ Dung tiểu thư gặp nguy hiểm, nên Vương gia mớitạm thời buông mọi việc trước mắt, tiến đến bảo hộ Mộ Dung tiểu thưtrước.
Hiên Viên Ninh cúi con ngươi thâm trầm, trầm mặc. Động của tác Hiên Viên Mặc cũng nhanh thật!
“Phải nghĩ biện pháp thoát khỏi nơi này. Có điều, bốn phíađều là người của Hiên Viên Mặc, đại khái tính ra khoảng một vạn người.Làm sao có thế thoát khỏi đây?” Thập Thất vẫn không nói gìtrách cứ việc Hiên Viên Ninh dẫn người của Hiên Viên Mặc đến, dẫu sao,giờ đây thân đang bị hãm trong hòan cảnh nguy hiểm, nàng cũng trốn không thoát! Cục diện trước mắt mọi người đều không muốn nhìn đến!
Hành vi lý trí nhất, đó là tìm được phương pháp thoát thân!
Phi Kiếm kính nể nhìn sang Thập Thất, gặp nguy không loạn, không hổ là người mà Vương gia coi trọng!
Hiên Viên Ninh ngẩng đầu nhìn sang Mộ Dung Thập Thất một lúc, “Nàng tin tưởng bổn vương chứ?”
“Hiện tại tin.” Thập Thất gật đầu nói. Hiện tại bọnhọ đều muốn sống, mục tiêu đều giống nhau, cho nên nàng tin tưởng hắn,nhưng cũng không có nghĩa về sau cũng vậy.
Hiên Viên Ninh đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng. Con ngươi đen loe lóe, sau đó nói: “Để ta che chở nàng tránh né cung tiễn, trong thời gian nhanh nhất đột phá! Mà bản thân Cẩm Sắc bị trọng thương, để Phi Kiếm và Mai Hoa che chở.”
“Nói thật dễ, vạn cung tiễn như mưa, ta không thể mạo hiểmlàm con nhím. Ngài ốc còn không mang nổi mình ốc, bảo hộ ta làm saođược?” Thập Thất cười lạnh nói.
Hiên Viên Ninh mỉm cười, sau đó bám vào bánh xe đứng lên. “Nàng không cần lo lắng.” Dứt lời, hắn liền hướng tầm mắt vào đống rơm rạ chồng chất ở trong góc miếu.
Thập Thất kinh ngạc nhìn hắn, hắn không bị thương?!
Mai Hoa cũng vạn phần kinh ngạc. Nhưng hiện tại không phải là lúc nghi hoặc, bọn họ phải mau chóng nghĩ ra biện pháp thoát thân!
Thập Thất cũng rất nhanh phát hiện đống rơm rạ đó, ánh mắt sáng ngời, mặt giãn ra, cười xán lạn với Hiên Viên Ninh: “Có biện pháp rồi!”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nổ mạnh mà chết
- Chương 2: Tam lục cửu đẳng
- Chương 3: Chuẩn bị phản kích
- Chương 4: Đoạt diễn
- Chương 5: Xa xem phong ba (1)
- Chương 6: Xa xem phong ba (2)
- Chương 7: Xa xem phong ba (3)
- Chương 8: Xa xem phong ba (4)
- Chương 9: Xa xem phong ba (5)
- Chương 10: “kinh hãi” tứ phía
- Chương 11: Bị chán ghét
- Chương 12: Thân nhân viếng thăm
- Chương 13: Cùng người so chiêu
- Chương 14: Ta nhớ kỹ
- Chương 15: Rời khỏi vương phủ
- Chương 16: Từ mẫu hiếu nữ
- Chương 17: Lần đầu giao phong
- Chương 18: Xuất thủ kinh người
- Chương 19: Sát khí họa ngoại xâm
- Chương 20: Không sợ phong ba
- Chương 21: Hoa phối mã
- Chương 22: Hàn quang hiện ra
- Chương 23: Hàn quang hiện ra
- Chương 24: Diệu kế lui địch
- Chương 25: Bức thư ớn lạnh
- Chương 26: Đại minh ven hồ
- Chương 27: Tương kế tựu kế
- Chương 28: Dĩ nhiên là nàng
- Chương 29: Là địch hay là bạn?
- Chương 30: Chiến thuật đường vòng
- Chương 31: Có thoái thác hay không
- Chương 32: Đăng môn viếng thăm
- Chương 33: Trả miếng tuyệt vời
- Chương 34: Thỉnh cầu tứ hôn
- Chương 35: Không nhịn nữa
- Chương 36: Siêu sao thập thất
- Chương 37: Nhấc tay chi lao
- Chương 38
- Chương 39: Cách xa ta một chút
- Chương 40
- Chương 41: Từng là thần nhân
- Chương 42: Tâm như rắn rết
- Chương 43: Giận đánh lăng dạ
- Chương 44: Rốt cuộc hắn là ai
- Chương 45: Quỷ bí chi chủ
- Chương 46: Vương giả đọ sức
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Trừng phạt ác phụ
- Chương 51: Thái thử long quy
- Chương 52: Nguy cơ trí mạng
- Chương 53: Cưỡng hình bức cung
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Đột phá ngoài ý muốn
- Chương 57: Phải giết hắn
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Thiên hạ lâu
- Chương 61: Đây là sỉ nhục
- Chương 61-2: Nhất phái huy hoàng
- Chương 62: Thịnh yến phong vân
- Chương 62-2
- Chương 62-3
- Chương 62-4
- Chương 63: Nguy cơ buông xuống
- Chương 63-2
- Chương 63-3
- Chương 63-4
- Chương 64-1
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 65-1: Cuối cùng cũng tới (1)
- Chương 65-2: Cuối cùng cũng tới (2)
- Chương 65-3: Cuối cùng cũng tới (3)
- Chương 65-4: Cuối cùng cũng tới (4)
- Chương 66: Mất tung tích
- Chương 66-2: Mất tung tích (2)
- Chương 66-3: Mất tung tích (3)
- Chương 66-4: Mất tung tích (4)
- Chương 67-1: Được cứu và phản kích (1)
- Chương 67-2: Được cứu và phản kích (2)
- Chương 67-3: Được cứu và phản kích (3)
- Chương 67-4: Được cứu và phản kích (4)
- Chương 67-5: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 67-6: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 68: Buông nàng ra
- Chương 69
- Chương 70: Giải trừ hôn ước
- Chương 71: Ám trào
- Chương 71-2: Buông nàng ra (2)
- Chương 72-1
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 73: Hoàng tước ở phía sau
- Chương 73-2: Hoàng tước ở phía sau (2)
- Chương 73-3: Hoàng tước ở phía sau (3)
- Chương 73-4: Hoàng tước ở phía sau (4)
- Chương 74: Tính kế
- Chương 74-2: Tính kế (2)
- Chương 75: Còn thêm một chiêu
- Chương 75-2: Còn thêm một chiêu (2)
- Chương 75-3: Còn thêm một chiêu (3)
- Chương 76: Tranh phong
- Chương 76-2: Tranh phong (2)
- Chương 76-3: Tranh phong (3)
- Chương 76-4: Tranh phong (4)
- Chương 77: Quyết đấu (1)
- Chương 77-2: Quyết đấu (2)
- Chương 77-3: Quyết đấu (3)
- Chương 77-4: Quyết đấu (4)
- Chương 78: Không hề hối hận (1)
- Chương 78-2: Không hề hối hận (2)
- Chương 78-3: Không hề hối hận (3)
- Chương 79: Điều kiện
- Chương 80
- Chương 81-1: Ngoan tuyệt phản kích (1)
- Chương 81-2: Ngoan tuyệt phản kích (2)
- Chương 81-3: Ngoan tuyệt phản kích (3)
- Chương 81-4: Ngoan tuyệt phản kích (4)
- Chương 82-1: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (1)
- Chương 82-2: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (2)
- Chương 82-3: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (3)
- Chương 82-4: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (4)
- Chương 83: Buông tay dễ dàng
- Chương 84: Trừng trị trình tuyết nhi
- Chương 85: Giận đánh và diễn kịch
- Chương 85-2: Giận đánh và diễn kịch (2)
- Chương 85-3: Giận đánh và diễn kịch (3)
- Chương 86: Lấy âm chế địch
- Chương 87: Phá hư âm mưu của Liễu Nguyệt Phi
- Chương 88
- Chương 89: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 90
- Chương 91: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95-1
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 96
- Chương 97-1
- Chương 97-2
- Chương 98-1
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 99
- Chương 100: Kịch tương phản
- Chương 101: Mũi nhọn hé lộ
- Chương 102: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 102-2: Mũi nhọn chợt hiện (2)
- Chương 103-1
- Chương 103-2
- Chương 104-1
- Chương 104-2
- Chương 105: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 106: Mũi nhọn hiển lộ
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114: Gãy móng
- Chương 115: Cái kết của liễu nguyệt phi
- bình luận