Thập Thất Thiếp - Chương 8: Xa xem phong ba (4)
Chương trước- Chương 1: Nổ mạnh mà chết
- Chương 2: Tam lục cửu đẳng
- Chương 3: Chuẩn bị phản kích
- Chương 4: Đoạt diễn
- Chương 5: Xa xem phong ba (1)
- Chương 6: Xa xem phong ba (2)
- Chương 7: Xa xem phong ba (3)
- Chương 8: Xa xem phong ba (4)
- Chương 9: Xa xem phong ba (5)
- Chương 10: “kinh hãi” tứ phía
- Chương 11: Bị chán ghét
- Chương 12: Thân nhân viếng thăm
- Chương 13: Cùng người so chiêu
- Chương 14: Ta nhớ kỹ
- Chương 15: Rời khỏi vương phủ
- Chương 16: Từ mẫu hiếu nữ
- Chương 17: Lần đầu giao phong
- Chương 18: Xuất thủ kinh người
- Chương 19: Sát khí họa ngoại xâm
- Chương 20: Không sợ phong ba
- Chương 21: Hoa phối mã
- Chương 22: Hàn quang hiện ra
- Chương 23: Hàn quang hiện ra
- Chương 24: Diệu kế lui địch
- Chương 25: Bức thư ớn lạnh
- Chương 26: Đại minh ven hồ
- Chương 27: Tương kế tựu kế
- Chương 28: Dĩ nhiên là nàng
- Chương 29: Là địch hay là bạn?
- Chương 30: Chiến thuật đường vòng
- Chương 31: Có thoái thác hay không
- Chương 32: Đăng môn viếng thăm
- Chương 33: Trả miếng tuyệt vời
- Chương 34: Thỉnh cầu tứ hôn
- Chương 35: Không nhịn nữa
- Chương 36: Siêu sao thập thất
- Chương 37: Nhấc tay chi lao
- Chương 38
- Chương 39: Cách xa ta một chút
- Chương 40
- Chương 41: Từng là thần nhân
- Chương 42: Tâm như rắn rết
- Chương 43: Giận đánh lăng dạ
- Chương 44: Rốt cuộc hắn là ai
- Chương 45: Quỷ bí chi chủ
- Chương 46: Vương giả đọ sức
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Trừng phạt ác phụ
- Chương 51: Thái thử long quy
- Chương 52: Nguy cơ trí mạng
- Chương 53: Cưỡng hình bức cung
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Đột phá ngoài ý muốn
- Chương 57: Phải giết hắn
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Thiên hạ lâu
- Chương 61: Đây là sỉ nhục
- Chương 61-2: Nhất phái huy hoàng
- Chương 62: Thịnh yến phong vân
- Chương 62-2
- Chương 62-3
- Chương 62-4
- Chương 63: Nguy cơ buông xuống
- Chương 63-2
- Chương 63-3
- Chương 63-4
- Chương 64-1
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 65-1: Cuối cùng cũng tới (1)
- Chương 65-2: Cuối cùng cũng tới (2)
- Chương 65-3: Cuối cùng cũng tới (3)
- Chương 65-4: Cuối cùng cũng tới (4)
- Chương 66: Mất tung tích
- Chương 66-2: Mất tung tích (2)
- Chương 66-3: Mất tung tích (3)
- Chương 66-4: Mất tung tích (4)
- Chương 67-1: Được cứu và phản kích (1)
- Chương 67-2: Được cứu và phản kích (2)
- Chương 67-3: Được cứu và phản kích (3)
- Chương 67-4: Được cứu và phản kích (4)
- Chương 67-5: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 67-6: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 68: Buông nàng ra
- Chương 69
- Chương 70: Giải trừ hôn ước
- Chương 71: Ám trào
- Chương 71-2: Buông nàng ra (2)
- Chương 72-1
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 73: Hoàng tước ở phía sau
- Chương 73-2: Hoàng tước ở phía sau (2)
- Chương 73-3: Hoàng tước ở phía sau (3)
- Chương 73-4: Hoàng tước ở phía sau (4)
- Chương 74: Tính kế
- Chương 74-2: Tính kế (2)
- Chương 75: Còn thêm một chiêu
- Chương 75-2: Còn thêm một chiêu (2)
- Chương 75-3: Còn thêm một chiêu (3)
- Chương 76: Tranh phong
- Chương 76-2: Tranh phong (2)
- Chương 76-3: Tranh phong (3)
- Chương 76-4: Tranh phong (4)
- Chương 77: Quyết đấu (1)
- Chương 77-2: Quyết đấu (2)
- Chương 77-3: Quyết đấu (3)
- Chương 77-4: Quyết đấu (4)
- Chương 78: Không hề hối hận (1)
- Chương 78-2: Không hề hối hận (2)
- Chương 78-3: Không hề hối hận (3)
- Chương 79: Điều kiện
- Chương 80
- Chương 81-1: Ngoan tuyệt phản kích (1)
- Chương 81-2: Ngoan tuyệt phản kích (2)
- Chương 81-3: Ngoan tuyệt phản kích (3)
- Chương 81-4: Ngoan tuyệt phản kích (4)
- Chương 82-1: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (1)
- Chương 82-2: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (2)
- Chương 82-3: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (3)
- Chương 82-4: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (4)
- Chương 83: Buông tay dễ dàng
- Chương 84: Trừng trị trình tuyết nhi
- Chương 85: Giận đánh và diễn kịch
- Chương 85-2: Giận đánh và diễn kịch (2)
- Chương 85-3: Giận đánh và diễn kịch (3)
- Chương 86: Lấy âm chế địch
- Chương 87: Phá hư âm mưu của Liễu Nguyệt Phi
- Chương 88
- Chương 89: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 90
- Chương 91: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95-1
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 96
- Chương 97-1
- Chương 97-2
- Chương 98-1
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 99
- Chương 100: Kịch tương phản
- Chương 101: Mũi nhọn hé lộ
- Chương 102: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 102-2: Mũi nhọn chợt hiện (2)
- Chương 103-1
- Chương 103-2
- Chương 104-1
- Chương 104-2
- Chương 105: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 106: Mũi nhọn hiển lộ
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114: Gãy móng
- Chương 115: Cái kết của liễu nguyệt phi
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thập Thất Thiếp
Chương 8: Xa xem phong ba (4)
“Các thị thiếp của Thụy Vương gia mỗi người đều tuyệt sắc khuynh thành, nữ tử có khả năng lên làm Vươngphi nhất định phải quốc sắc thiên hương!” Trong đám quần thần,một gã đại thần có chút men say phát ngôn, tuy nói không rõ ràng lắm,nhưng mà tất cả mọi người đều nghe được.
Một câu nói hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Những người đang có mặt trong hoa viênnày, đa số đều biết tâm tư Độc Cô Ngạo Thiên, sinh thần yến hôm nay,cũng chính là tiệc tuyển phi. Vừa vặn Phượng Thiên quốc đệ nhất mỹ nhânTrình Tuyết Nhi không có xuất hiện, điều này nói lên cái gì! Mọi ngườitrong lòng đều biết rõ, Minh Thụy vương chỉ là tương tư đơn phương. Lờinói của vị đại thần này, không thể nghi ngờ là đang hắt một gáo nướclạnh vào đầu Độc Cô Ngạo Thiên.
Thập Thất quét dư quang hơi khinh thườngvề phía Độc Cô Ngạo Thiên, quả nhiên phát hiện đáy mắt của hắn chợt lóesát khí. Đuôi lông mày nàng khẽ nhếch, cúi đầu uống một ngụm trà, tràvừa vào, lạnh quá, khẽ nhíu mày, buông chén trà, âm thầm thở dài, tiếccho chén bích loa xuân thuần hương này quá.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí độtnhiên chuyển lạnh. Rõ ràng là ngày xuân ấm áp, giờ phút này lại giốngnhư trời đông giá rét của tháng chạp. Mọi người ở đây đều có thể cảmgiác được Độc Cô Ngạo Thiên đang tức giận. Nhóm thị thiếp đều cúi đầu,Vương gia như thế khiến các nàng không dám nhìn thẳng. Cơ thể nhát gancủa các nàng thậm chí cũng theo đó mà run rẩy.
Lẩn mình trong đám người kinh hoảng, Thập Thất vốn định đánh một cái hà hơi, duỗi thân, nhưng bất đắc dĩ, nàngchỉ có thể xen lẫn trong đám người, làm giống y như người khác, làm chocơ thể run run theo.
Phượng mâu Hiên Viên Diệp rét lạnh, thấymột đám thị thiếp người người bộ dạng nhát gan, mặt hắn toát lên vẻkhinh miệt. Nữ nhân, đều là một đám cực kỳ ngu xuẩn! Ngạo Thiên chỉ đảoqua một ánh mắt, đã khiến cho các nàng ngay cả hít thở cũng không dám!Bởi vậy, nữ tử có thể xứng với Ngạo Thiên chỉ có Trình Tuyết Nhi! Nàngkhông chỉ có dung nhan rung động người trong thiên hạ, lại còn thôngminh hơn người, khó có người nào có thể đánh đồng với nàng.
Về phần những nữ nhân này, chỉ có thể dùng để ấm giường!
Hiên Viên Hạo nhìn sang tên quan viên lớn mật kia, thần sắc hắn lạnh lẽo, triều đình của hắn từ bao giờ lại cótên thần tử ngu xuẩn thế này? Lời thốt ra, quả thật ngu ngốc!
Chúng thần đều thở dài, ngu xuẩn cực kỳ!
“Các vị tiểu thư đều chuẩn bị tài nghệ mà đến. Bảo các nàng bắt đầu biểu diễn tài nghệ đi. Phàm là Thụyvương vừa ý liền phong phi.” Hiên Viên Hạo thích hợp mở miệng, đem suy nghĩ của mọi người kéo lại, bầu không khí cứng ngắc cũng nhu hòa bớt.
Các tiểu thư đều có chuẩn bị mà đến, sắcmặt đều lộ vẻ vui mừng. Chỉ cần tài nghệ của các nàng đủ xuất sắc, là có thể đủ hấp dẫn sự chú ý của Thụy vương, chỉ cần lên làm Vương phi, liền sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vĩnh viễn.
Độc Cô Ngạo Thiên thu hồi sát khí, gật đầu với Hiên Viên Hạo.
Hiên Viên Ninh ngồi kế Hiên Viên Diệp, từ đầu đến cuối đều bảo trì nụ cười phong độ. Mới vừa rồi dưới thần sắckhác nhau của mọi người, có khinh thường, kinh ngạc, phẫn nộ vân vân,chỉ có hắn là dửng dưng, à… không, còn có một Hiên Viên Mặc bên cạnh hắn nữa, từ đầu đến cuối hắn đều lạnh lùng, dù cho có biểu cảm, cũng chỉ là trong lạnh thấu xương có chứa sát khí nghiêm nghị.
Thu sự khác biệt của hai người vào đáy mắt, Thập Thất âm thầm kinh thán (kinh ngạc + sợ hãi), hai người này nhất định sẽ dấy lên một trận gió mưa ở Phượng Thiênquốc. Nàng rất quen thuộc loại trầm mặc nhưng sau lưng có kiềm nén và ẩn nhẫn này.
Biểu cảm trên mặt nàng lạnh nhạt, đangđịnh thu hồi tầm mắt, lại bị một đường nhìn hàn băng khóa trụ! Tim ThậpThất nhảy lên một nhịp, ổn định lại thần thái, lập tức chuyển khuôn mặtlạnh nhạt thành kinh hoàng, đương nhiên để phối với danh xưng háo sắc,nàng hé nở nụ cười đón nhận ánh mắt sáng lạnh kia!
Là Hiên Viên Mặc!
Hiên Viên Mặc ghét bỏ nhíu mày, nữ nhânnày… Chẳng lẽ là hắn nhìn lầm? Vừa rồi khiến hắn cảm giác được tầm mắtsăm soi kia không phải phát ra từ nàng ư? Nhưng… giờ đây, trong mắt nàng hắn nhìn thấy lại chính là loại ánh mắt háo sắc!
Thấy sự chán ghét như dự liệu, trong lòng Thập Thất thầm tiếc hận cho sự hi sinh quang minh vĩ đại của mình, hình tượng xinh đẹp tuyệt luân biết bao, hôm nay thế nhưng lại vì mạng sống, mà phải bán đứng sắc tướng, ôi! Ôm ngực…đau lòng quá đi!
Thập Thất ngồi lại một cách ngay ngắn,chờ thưởng thức tài nghệ mà các vị tiểu thư chuẩn bị. Hy vọng màn biểusắp tới đừng làm cho nàng thất vọng. Nhưng lúc này, tim nàng lại kịchliệt rung lên, một ánh mắt êm dịu mang theo âm hàn không dễ phát hiệndừng trên người nàng!
Ngẩng đầu nhìn qua, Thập Thất hơi nhíu mày, ánh vào mi mắt là Tứ Vương gia Hiên Viên Ninh có dung mạo bình thường!
Hắn ôn hòa cười cười với Thập Thất. Cười ấm áp như ngọc bàn ôn nhuận, giơ tay nhấc chân như vân bàn cao nhã.
Thập Thất cảm giác tim đập chậm lại. Hiên Viên Ninh, người này…cũng không ôn hòa như ngọc như vẻ bề ngoài!
Lúc này, Thập Thất không vội che giấu, chỉ có thể trấn định gật đầu, rồi sau đó thu hồi tầm mắt.
Tầm mắt bình thản ở trên người nàng saukhi tạm dừng nửa khắc, liền thu hồi. Thập Thất âm thầm quyết định, saunày nếu như có cơ hội, tuyệt đối không thể cùng hắn là địch! Nàng khôngthích bị người khác xem thấu tâm tư!
“Tam đệ đang suy nghĩ cái gì, vì sao lại thất thần? Hay là biểu diễn tuyệt vời như thế không vào được mắt Tam đệ?” Hiên Viên Hạo cất giọng nói mang theo sự giá rét. Nhưng tuấn nhan lại hàm chứa ý cười.
Sau khi hoàng đế mở miệng, thì tiếng đàn động lòng người liền ngừng lại. Bầu không khí đột nhiên tĩnh lặng xuống.
Phàm là trọng thần trong triều đều biếtcuộc tranh đấu gay gắt của hoàng đế Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Mặc .Hiên Viên Hạo đột nhiên cất tiếng, nên khiến mọi người kinh hãi! Đâychính là sinh thần yến của Minh Thụy vương nha! Chẳng lẽ sẽ có một cuộctranh đoạt ngôi vị hoàng đế xảy ra trong vương phủ?
Tính cách Hiên Viên Mặc quỷ dị đa đoan, làm việc không ấn theo lẽ thường, ai cũng không đoán được tâm tư hắn ra sao.
“Là do Lâm tiểu thư cầm kỹ cao siêu, khiến thần đệ bị hãm sâu vào, nên trong lúc nhất thời thất thần.” Hiên Viên Mặc hữu lễ trả lời, khiến mọi người thở phào một hơi!
Nhưng Độc Cô Ngạo Thiên, Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Diệp đều khó tin nhìn về phía hắn! Hắn…
Hiên Viên Mặc cười nhạt uống một chungtrà, sau đó nhìn Lâm tiểu thư ở giữa sân, bởi vì lời nói của hắn mà mặtlộ vẻ ngượng ngùng. “Lâm tiểu thư, có thể lại tấu một khúc nữa không?”
Lâm tiểu thư vừa nghe, vội vàng gật đầu, “Vâng.”
Tiếng đàn du dương vang lên.
Thập Thất cúi đầu, khóe miệng nổi lên nụcười khinh thường, cầm kỹ cao siêu? Nàng nghiêm trọng hoài nghi nam nhân này chưa từng nghe qua tiếng đàn chân chính, tiếng đàn này ở trong mắtnàng, chỉ có thể miễn cưỡng xem như cao hơn trong đám hạng bét một chútthôi.
Cách đó không xa, Hiên Viên Ninh thu biểu tình khinh thường của Thập Thất vào trong mắt, ánh mắt hắn nhuốm đầy ýcười ôn hòa, che giấu đi sự băng lãnh.
Độc Cô Ngạo Thiên vẫn lạnh lùng nghiêmmặt. Những nữ nhân này so với Tuyết Nhi, một người là nước bùn dơ bẩn,một người là minh nguyệt thuần khiết cao nhã trên trời! Buổi sinh thầnyến này, không có Tuyết Nhi, thì cũng không được coi là tiệc tuyển phi!
Những nữ nhân ham vinh hoa phú quý này, không xứng làm Vương phi của hắn!
“Từ đầu đến cuối, Vương gia cũng không có nhìn chúng ta. Haiz…” Bên cạnh vang lên tiếng thở dài của Nhạc Âm. Vì buổi sinh thần yến hômnay, vì khiến cho Vương gia chú ý và yêu thích, nàng đã bỏ không ít công phu, ngay cả cách trang điểm trên mặt cũng làm theo trào lưu đang thịnh hành, lại phối với trang phục dày công chuẩn bị, khiến nàng hôm naykiều mị tựa như Thường Nga. Nhưng, Vương gia vẫn không nhìn nàng.
Nghe thấy tiếng thở dài thấp bé của nàng, Thập Thất nịnh nọt cười nói, “Tỷ tỷ có thể đợi sau khi các tiểu thư hiến nghệ xong, chủ động vì Vương gia biểu diễn. Vương gia nhất định sẽ vui.”
Nhạc Âm nghi hoặc: “Thật sao? Vương gia sẽ không vì ta tự ý làm chủ mà tức giận chứ?”
“Không có đâu, Vương gia vui vẻcòn không hết, làm sao có thể tức giận chứ! Huống hồ muội thấy kinh hồng vũ của tỷ tỷ, quả nhiên là không người có thể sáng bằng! Vương gia saukhi thấy được, tuyệt đối sẽ không tức giận, ngược lại còn có thể caohứng nữa ấy chứ! Nếu như muội muội biết khiêu vũ, nhất định sẽ hiến vũvì Vương gia. Haiz. Đáng tiếc, muội muội bất tài.” Biểu tìnhcủa Thập Thất đầy chân thành thiết tha khiến Nhạc Âm động tâm tư. MàThập Thất lại thầm cười lạnh. Độc Cô Ngạo Thiên mà không tức giận chắclà gặp quỷ!
Một câu nói hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Những người đang có mặt trong hoa viênnày, đa số đều biết tâm tư Độc Cô Ngạo Thiên, sinh thần yến hôm nay,cũng chính là tiệc tuyển phi. Vừa vặn Phượng Thiên quốc đệ nhất mỹ nhânTrình Tuyết Nhi không có xuất hiện, điều này nói lên cái gì! Mọi ngườitrong lòng đều biết rõ, Minh Thụy vương chỉ là tương tư đơn phương. Lờinói của vị đại thần này, không thể nghi ngờ là đang hắt một gáo nướclạnh vào đầu Độc Cô Ngạo Thiên.
Thập Thất quét dư quang hơi khinh thườngvề phía Độc Cô Ngạo Thiên, quả nhiên phát hiện đáy mắt của hắn chợt lóesát khí. Đuôi lông mày nàng khẽ nhếch, cúi đầu uống một ngụm trà, tràvừa vào, lạnh quá, khẽ nhíu mày, buông chén trà, âm thầm thở dài, tiếccho chén bích loa xuân thuần hương này quá.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí độtnhiên chuyển lạnh. Rõ ràng là ngày xuân ấm áp, giờ phút này lại giốngnhư trời đông giá rét của tháng chạp. Mọi người ở đây đều có thể cảmgiác được Độc Cô Ngạo Thiên đang tức giận. Nhóm thị thiếp đều cúi đầu,Vương gia như thế khiến các nàng không dám nhìn thẳng. Cơ thể nhát gancủa các nàng thậm chí cũng theo đó mà run rẩy.
Lẩn mình trong đám người kinh hoảng, Thập Thất vốn định đánh một cái hà hơi, duỗi thân, nhưng bất đắc dĩ, nàngchỉ có thể xen lẫn trong đám người, làm giống y như người khác, làm chocơ thể run run theo.
Phượng mâu Hiên Viên Diệp rét lạnh, thấymột đám thị thiếp người người bộ dạng nhát gan, mặt hắn toát lên vẻkhinh miệt. Nữ nhân, đều là một đám cực kỳ ngu xuẩn! Ngạo Thiên chỉ đảoqua một ánh mắt, đã khiến cho các nàng ngay cả hít thở cũng không dám!Bởi vậy, nữ tử có thể xứng với Ngạo Thiên chỉ có Trình Tuyết Nhi! Nàngkhông chỉ có dung nhan rung động người trong thiên hạ, lại còn thôngminh hơn người, khó có người nào có thể đánh đồng với nàng.
Về phần những nữ nhân này, chỉ có thể dùng để ấm giường!
Hiên Viên Hạo nhìn sang tên quan viên lớn mật kia, thần sắc hắn lạnh lẽo, triều đình của hắn từ bao giờ lại cótên thần tử ngu xuẩn thế này? Lời thốt ra, quả thật ngu ngốc!
Chúng thần đều thở dài, ngu xuẩn cực kỳ!
“Các vị tiểu thư đều chuẩn bị tài nghệ mà đến. Bảo các nàng bắt đầu biểu diễn tài nghệ đi. Phàm là Thụyvương vừa ý liền phong phi.” Hiên Viên Hạo thích hợp mở miệng, đem suy nghĩ của mọi người kéo lại, bầu không khí cứng ngắc cũng nhu hòa bớt.
Các tiểu thư đều có chuẩn bị mà đến, sắcmặt đều lộ vẻ vui mừng. Chỉ cần tài nghệ của các nàng đủ xuất sắc, là có thể đủ hấp dẫn sự chú ý của Thụy vương, chỉ cần lên làm Vương phi, liền sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vĩnh viễn.
Độc Cô Ngạo Thiên thu hồi sát khí, gật đầu với Hiên Viên Hạo.
Hiên Viên Ninh ngồi kế Hiên Viên Diệp, từ đầu đến cuối đều bảo trì nụ cười phong độ. Mới vừa rồi dưới thần sắckhác nhau của mọi người, có khinh thường, kinh ngạc, phẫn nộ vân vân,chỉ có hắn là dửng dưng, à… không, còn có một Hiên Viên Mặc bên cạnh hắn nữa, từ đầu đến cuối hắn đều lạnh lùng, dù cho có biểu cảm, cũng chỉ là trong lạnh thấu xương có chứa sát khí nghiêm nghị.
Thu sự khác biệt của hai người vào đáy mắt, Thập Thất âm thầm kinh thán (kinh ngạc + sợ hãi), hai người này nhất định sẽ dấy lên một trận gió mưa ở Phượng Thiênquốc. Nàng rất quen thuộc loại trầm mặc nhưng sau lưng có kiềm nén và ẩn nhẫn này.
Biểu cảm trên mặt nàng lạnh nhạt, đangđịnh thu hồi tầm mắt, lại bị một đường nhìn hàn băng khóa trụ! Tim ThậpThất nhảy lên một nhịp, ổn định lại thần thái, lập tức chuyển khuôn mặtlạnh nhạt thành kinh hoàng, đương nhiên để phối với danh xưng háo sắc,nàng hé nở nụ cười đón nhận ánh mắt sáng lạnh kia!
Là Hiên Viên Mặc!
Hiên Viên Mặc ghét bỏ nhíu mày, nữ nhânnày… Chẳng lẽ là hắn nhìn lầm? Vừa rồi khiến hắn cảm giác được tầm mắtsăm soi kia không phải phát ra từ nàng ư? Nhưng… giờ đây, trong mắt nàng hắn nhìn thấy lại chính là loại ánh mắt háo sắc!
Thấy sự chán ghét như dự liệu, trong lòng Thập Thất thầm tiếc hận cho sự hi sinh quang minh vĩ đại của mình, hình tượng xinh đẹp tuyệt luân biết bao, hôm nay thế nhưng lại vì mạng sống, mà phải bán đứng sắc tướng, ôi! Ôm ngực…đau lòng quá đi!
Thập Thất ngồi lại một cách ngay ngắn,chờ thưởng thức tài nghệ mà các vị tiểu thư chuẩn bị. Hy vọng màn biểusắp tới đừng làm cho nàng thất vọng. Nhưng lúc này, tim nàng lại kịchliệt rung lên, một ánh mắt êm dịu mang theo âm hàn không dễ phát hiệndừng trên người nàng!
Ngẩng đầu nhìn qua, Thập Thất hơi nhíu mày, ánh vào mi mắt là Tứ Vương gia Hiên Viên Ninh có dung mạo bình thường!
Hắn ôn hòa cười cười với Thập Thất. Cười ấm áp như ngọc bàn ôn nhuận, giơ tay nhấc chân như vân bàn cao nhã.
Thập Thất cảm giác tim đập chậm lại. Hiên Viên Ninh, người này…cũng không ôn hòa như ngọc như vẻ bề ngoài!
Lúc này, Thập Thất không vội che giấu, chỉ có thể trấn định gật đầu, rồi sau đó thu hồi tầm mắt.
Tầm mắt bình thản ở trên người nàng saukhi tạm dừng nửa khắc, liền thu hồi. Thập Thất âm thầm quyết định, saunày nếu như có cơ hội, tuyệt đối không thể cùng hắn là địch! Nàng khôngthích bị người khác xem thấu tâm tư!
“Tam đệ đang suy nghĩ cái gì, vì sao lại thất thần? Hay là biểu diễn tuyệt vời như thế không vào được mắt Tam đệ?” Hiên Viên Hạo cất giọng nói mang theo sự giá rét. Nhưng tuấn nhan lại hàm chứa ý cười.
Sau khi hoàng đế mở miệng, thì tiếng đàn động lòng người liền ngừng lại. Bầu không khí đột nhiên tĩnh lặng xuống.
Phàm là trọng thần trong triều đều biếtcuộc tranh đấu gay gắt của hoàng đế Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Mặc .Hiên Viên Hạo đột nhiên cất tiếng, nên khiến mọi người kinh hãi! Đâychính là sinh thần yến của Minh Thụy vương nha! Chẳng lẽ sẽ có một cuộctranh đoạt ngôi vị hoàng đế xảy ra trong vương phủ?
Tính cách Hiên Viên Mặc quỷ dị đa đoan, làm việc không ấn theo lẽ thường, ai cũng không đoán được tâm tư hắn ra sao.
“Là do Lâm tiểu thư cầm kỹ cao siêu, khiến thần đệ bị hãm sâu vào, nên trong lúc nhất thời thất thần.” Hiên Viên Mặc hữu lễ trả lời, khiến mọi người thở phào một hơi!
Nhưng Độc Cô Ngạo Thiên, Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Diệp đều khó tin nhìn về phía hắn! Hắn…
Hiên Viên Mặc cười nhạt uống một chungtrà, sau đó nhìn Lâm tiểu thư ở giữa sân, bởi vì lời nói của hắn mà mặtlộ vẻ ngượng ngùng. “Lâm tiểu thư, có thể lại tấu một khúc nữa không?”
Lâm tiểu thư vừa nghe, vội vàng gật đầu, “Vâng.”
Tiếng đàn du dương vang lên.
Thập Thất cúi đầu, khóe miệng nổi lên nụcười khinh thường, cầm kỹ cao siêu? Nàng nghiêm trọng hoài nghi nam nhân này chưa từng nghe qua tiếng đàn chân chính, tiếng đàn này ở trong mắtnàng, chỉ có thể miễn cưỡng xem như cao hơn trong đám hạng bét một chútthôi.
Cách đó không xa, Hiên Viên Ninh thu biểu tình khinh thường của Thập Thất vào trong mắt, ánh mắt hắn nhuốm đầy ýcười ôn hòa, che giấu đi sự băng lãnh.
Độc Cô Ngạo Thiên vẫn lạnh lùng nghiêmmặt. Những nữ nhân này so với Tuyết Nhi, một người là nước bùn dơ bẩn,một người là minh nguyệt thuần khiết cao nhã trên trời! Buổi sinh thầnyến này, không có Tuyết Nhi, thì cũng không được coi là tiệc tuyển phi!
Những nữ nhân ham vinh hoa phú quý này, không xứng làm Vương phi của hắn!
“Từ đầu đến cuối, Vương gia cũng không có nhìn chúng ta. Haiz…” Bên cạnh vang lên tiếng thở dài của Nhạc Âm. Vì buổi sinh thần yến hômnay, vì khiến cho Vương gia chú ý và yêu thích, nàng đã bỏ không ít công phu, ngay cả cách trang điểm trên mặt cũng làm theo trào lưu đang thịnh hành, lại phối với trang phục dày công chuẩn bị, khiến nàng hôm naykiều mị tựa như Thường Nga. Nhưng, Vương gia vẫn không nhìn nàng.
Nghe thấy tiếng thở dài thấp bé của nàng, Thập Thất nịnh nọt cười nói, “Tỷ tỷ có thể đợi sau khi các tiểu thư hiến nghệ xong, chủ động vì Vương gia biểu diễn. Vương gia nhất định sẽ vui.”
Nhạc Âm nghi hoặc: “Thật sao? Vương gia sẽ không vì ta tự ý làm chủ mà tức giận chứ?”
“Không có đâu, Vương gia vui vẻcòn không hết, làm sao có thể tức giận chứ! Huống hồ muội thấy kinh hồng vũ của tỷ tỷ, quả nhiên là không người có thể sáng bằng! Vương gia saukhi thấy được, tuyệt đối sẽ không tức giận, ngược lại còn có thể caohứng nữa ấy chứ! Nếu như muội muội biết khiêu vũ, nhất định sẽ hiến vũvì Vương gia. Haiz. Đáng tiếc, muội muội bất tài.” Biểu tìnhcủa Thập Thất đầy chân thành thiết tha khiến Nhạc Âm động tâm tư. MàThập Thất lại thầm cười lạnh. Độc Cô Ngạo Thiên mà không tức giận chắclà gặp quỷ!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nổ mạnh mà chết
- Chương 2: Tam lục cửu đẳng
- Chương 3: Chuẩn bị phản kích
- Chương 4: Đoạt diễn
- Chương 5: Xa xem phong ba (1)
- Chương 6: Xa xem phong ba (2)
- Chương 7: Xa xem phong ba (3)
- Chương 8: Xa xem phong ba (4)
- Chương 9: Xa xem phong ba (5)
- Chương 10: “kinh hãi” tứ phía
- Chương 11: Bị chán ghét
- Chương 12: Thân nhân viếng thăm
- Chương 13: Cùng người so chiêu
- Chương 14: Ta nhớ kỹ
- Chương 15: Rời khỏi vương phủ
- Chương 16: Từ mẫu hiếu nữ
- Chương 17: Lần đầu giao phong
- Chương 18: Xuất thủ kinh người
- Chương 19: Sát khí họa ngoại xâm
- Chương 20: Không sợ phong ba
- Chương 21: Hoa phối mã
- Chương 22: Hàn quang hiện ra
- Chương 23: Hàn quang hiện ra
- Chương 24: Diệu kế lui địch
- Chương 25: Bức thư ớn lạnh
- Chương 26: Đại minh ven hồ
- Chương 27: Tương kế tựu kế
- Chương 28: Dĩ nhiên là nàng
- Chương 29: Là địch hay là bạn?
- Chương 30: Chiến thuật đường vòng
- Chương 31: Có thoái thác hay không
- Chương 32: Đăng môn viếng thăm
- Chương 33: Trả miếng tuyệt vời
- Chương 34: Thỉnh cầu tứ hôn
- Chương 35: Không nhịn nữa
- Chương 36: Siêu sao thập thất
- Chương 37: Nhấc tay chi lao
- Chương 38
- Chương 39: Cách xa ta một chút
- Chương 40
- Chương 41: Từng là thần nhân
- Chương 42: Tâm như rắn rết
- Chương 43: Giận đánh lăng dạ
- Chương 44: Rốt cuộc hắn là ai
- Chương 45: Quỷ bí chi chủ
- Chương 46: Vương giả đọ sức
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Trừng phạt ác phụ
- Chương 51: Thái thử long quy
- Chương 52: Nguy cơ trí mạng
- Chương 53: Cưỡng hình bức cung
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Đột phá ngoài ý muốn
- Chương 57: Phải giết hắn
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Thiên hạ lâu
- Chương 61: Đây là sỉ nhục
- Chương 61-2: Nhất phái huy hoàng
- Chương 62: Thịnh yến phong vân
- Chương 62-2
- Chương 62-3
- Chương 62-4
- Chương 63: Nguy cơ buông xuống
- Chương 63-2
- Chương 63-3
- Chương 63-4
- Chương 64-1
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 65-1: Cuối cùng cũng tới (1)
- Chương 65-2: Cuối cùng cũng tới (2)
- Chương 65-3: Cuối cùng cũng tới (3)
- Chương 65-4: Cuối cùng cũng tới (4)
- Chương 66: Mất tung tích
- Chương 66-2: Mất tung tích (2)
- Chương 66-3: Mất tung tích (3)
- Chương 66-4: Mất tung tích (4)
- Chương 67-1: Được cứu và phản kích (1)
- Chương 67-2: Được cứu và phản kích (2)
- Chương 67-3: Được cứu và phản kích (3)
- Chương 67-4: Được cứu và phản kích (4)
- Chương 67-5: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 67-6: Được cứu và phản kích (5)
- Chương 68: Buông nàng ra
- Chương 69
- Chương 70: Giải trừ hôn ước
- Chương 71: Ám trào
- Chương 71-2: Buông nàng ra (2)
- Chương 72-1
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 73: Hoàng tước ở phía sau
- Chương 73-2: Hoàng tước ở phía sau (2)
- Chương 73-3: Hoàng tước ở phía sau (3)
- Chương 73-4: Hoàng tước ở phía sau (4)
- Chương 74: Tính kế
- Chương 74-2: Tính kế (2)
- Chương 75: Còn thêm một chiêu
- Chương 75-2: Còn thêm một chiêu (2)
- Chương 75-3: Còn thêm một chiêu (3)
- Chương 76: Tranh phong
- Chương 76-2: Tranh phong (2)
- Chương 76-3: Tranh phong (3)
- Chương 76-4: Tranh phong (4)
- Chương 77: Quyết đấu (1)
- Chương 77-2: Quyết đấu (2)
- Chương 77-3: Quyết đấu (3)
- Chương 77-4: Quyết đấu (4)
- Chương 78: Không hề hối hận (1)
- Chương 78-2: Không hề hối hận (2)
- Chương 78-3: Không hề hối hận (3)
- Chương 79: Điều kiện
- Chương 80
- Chương 81-1: Ngoan tuyệt phản kích (1)
- Chương 81-2: Ngoan tuyệt phản kích (2)
- Chương 81-3: Ngoan tuyệt phản kích (3)
- Chương 81-4: Ngoan tuyệt phản kích (4)
- Chương 82-1: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (1)
- Chương 82-2: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (2)
- Chương 82-3: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (3)
- Chương 82-4: Không sợ uy hiếp và cự tuyệt (4)
- Chương 83: Buông tay dễ dàng
- Chương 84: Trừng trị trình tuyết nhi
- Chương 85: Giận đánh và diễn kịch
- Chương 85-2: Giận đánh và diễn kịch (2)
- Chương 85-3: Giận đánh và diễn kịch (3)
- Chương 86: Lấy âm chế địch
- Chương 87: Phá hư âm mưu của Liễu Nguyệt Phi
- Chương 88
- Chương 89: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 90
- Chương 91: Lộ ra mũi nhọn
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95-1
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 96
- Chương 97-1
- Chương 97-2
- Chương 98-1
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 99
- Chương 100: Kịch tương phản
- Chương 101: Mũi nhọn hé lộ
- Chương 102: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 102-2: Mũi nhọn chợt hiện (2)
- Chương 103-1
- Chương 103-2
- Chương 104-1
- Chương 104-2
- Chương 105: Mũi nhọn chợt hiện
- Chương 106: Mũi nhọn hiển lộ
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114: Gãy móng
- Chương 115: Cái kết của liễu nguyệt phi