Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân - Chương 119
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 119
Rụt rè phảng phất khắc sâu vào trong xương tủy không cho phép cậu ta không làm lễ.
Chào hỏi xong, nữ tử nhíu mày: "Bình Nghiêm đi rồi sao?”
Sắc mặt đám người Tiêu phu nhân có chút kỳ quái, nói không nên lời, nghe thấy hỏi, nhưng vẫn đáp lời: "Vừa đi, nếu muốn tìm thằng bé thì bây giờ phái người đi ngăn cản may ra còn kịp.”
"Ta đang nghĩ sao hôm nay lại trở về, thì ra là vì Trầm gia à?" Tiêu Hoài Viên giật mình, không nhịn được lại nói móc một tiếng.
Tống Minh Đường nhìn không chớp mắt, lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, nhưng bỏ lỡ thì thôi, Tiêu gia cũng là nơi con dâu được phép đặt chân tới, phu quân cưới ta về, hiện giờ con ta là cháu của Tiêu gia, thích thì trở về không được sao?”
“Hừ!” Tiêu Hoài Viên hừ lạnh một tiếng, sải bước rời đi.
Nàng ấy là vì Bình Nghiêm mới xin nghỉ để trở về tiễn đứa nhỏ, hiện tại gặp phải người này, nói chuyện nghe bực hết cả mình, thà đi sớm còn hơn.
Tiêu Hoài Viên mang theo bực tức rời đi, đi cũng nhanh, cứ tựa như một làn gió vụt qua, một lúc sau đã khuất khỏi tầm mắt mọi người.
Nàng ấy đi đến một góc đường, một nha hoàn nhào tới quỳ sụp dưới chân nàng, khóc lóc: “Tiêu tướng quân, cầu xin ngài giúp phu nhân nhà ta, lão gia mỗi lần uống say trở về đều đánh người, lần này còn đánh phu nhân đến hộc máu, phu nhân muốn hòa ly, lão gia không đồng ý, còn muốn tiếp tục động thủ…”
Anan
Sắc mặt Tiêu Hoài Viên nhất thời càng kém hơn, không nhiều lời mà nói với với cô nương kia: “Mau dẫn đường.”
“Vâng!” Nha hoàn kia vừa khóc vừa đứng dậy, dẫn theo nàng ấy đi vào một con hẻm.
Người qua đường thấy cảnh này, lắc đầu, lại cảm thán nói: “Vẫn là người Tiêu gia có lòng, dân chúng gặp phải chuyện không hay vẫn luôn nguyện ý giúp đỡ, thân thích nhà ta lần trước cũng gặp phải chuyện tương tự, phu quân đánh bạc thua lỗ còn muốn bán nàng ta đi, cũng may có người Tiêu gia giúp đỡ mới giải quyết êm xuôi được…”
Những chuyện này gặp phải người khác thì đều không ai muốn quản, nhưng tứ tiểu thư Tiêu gia Tiêu Hoài Viên cứ thấy là chắc chắn sẽ đụng tay, vì thế danh tiếng trong kinh đô cũng vô cùng tốt, mấy chuyện như này cũng ít khi xảy ra hơn, mọi người sau này cũng không còn thấy ngạc nhiên nữa.
Chỉ là vẫn không ngờ được mới mùng hai Tết mà đã có người náo loạn thành như thế này.
Nhưng cái càng không ai ngờ được hơn là Tiêu Hoài Viên đi theo nha hoàn kia qua mấy cái ngã rẽ, đến nơi, danh phận người kia lại không bình thường, mà là thê thiếp của Tam hoàng tử.
Nha đầu này.
Nhìn nữ nhi ngốc trong nhà giở tính trẻ con rời đi, Tiêu phu nhân không thể không thở dài một tiếng, nhưng đối mặt với con dâu, bà lại không nỡ trách cứ, lão nhị nhà bà đã mất được năm năm, con dâu tuy hai năm nay vẫn ở nhà mẹ đẻ, nhưng cũng chưa bao giờ để cập đến chuyện tái giá, còn dạy con rất giỏi, cho dù lời nói mạo phạm, bà cũng châm chước bỏ qua: “Đi thôi, vào trong thôi, ngoài trời lạnh.”
"Vâng." Mọi người theo Tiêu phu nhân đi vào trong phòng.
Yến Thu Xuân đương nhiên cũng đi theo.
Nhưng nàng lại cố ý đi chậm hơn bọn họ một bước, lén nhìn nữ tử kia.
Nàng ta đi không nhanh không chậm, dáng vẻ kiêu ngạo, xung quanh cũng tự động giãn cách ra thành một khoảng trống, Đông Đông vốn dĩ thường thân mật với người nhà lúc này cũng từ bên trái Yến Thu Xuân vòng sang bên phải.
Cũng không giống như là đang sợ, cảm giác này giống loại không dám trêu chọc hơn.
Ánh mắt của nàng không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Tống Minh Đường.
Nhưng thiếu niên bên cạnh nàng ta lại chú ý tới, chợt lộ ra nụ cười ngượng ngùng, hướng về phía nàng gật gật đầu.
Yến Thu Xuân cũng theo bản năng cười cười, vội vàng dời ánh mắt.
Đến nội viện, mỗi người lại tách ra trở về hậu viện của mình.
Thiếu niên đi theo mẫu thân, bước vào căn nhà đã lâu không trở về này.
Càng đến gần, cậu có thể cảm giác được tâm tình mẫu thân càng sa sút, thiếu niên nhíu mày, vắt hết óc muốn chọc mẫu thân vui vẻ, nhưng cậu không giỏi nói mấy lời hoa mỹ, chỉ gượng gạo nói: "Nương, nghe nói Dì Yến vừa mới gặp nấu cơm rất giỏi, Đông Đông cũng mập lên rồi đó, con vừa mới nhìn thấy Đông Đông, thật sự mập hơn trước rất nhiều luôn! Nhìn cứ như một quả bóng tròn vậy.”
Nữ tử nhàn nhạt gật đầu: "Ừ.”
Thiếu niên mất mát rũ mắt, chầm chậm bước đi.
Nương thật khó dỗ mà!
Tống Minh Đường, cũng chính là nữ tử thanh lãnh mỹ mạo vừa rồi, là thê tử của Nhị thiếu gia Tiêu gia Tiêu Hoài Ân, phụ thân là quan viên Đại Lý tự, nhưng chức quan không cao, lúc trước là dựa vào quan hệ của con rể tiến vào Đại Lý tự, từ đó mới có thể nắm thực quyền trong tay.
Khi đó, mọi người ở kinh đô mỗi khi đàm luận về Tiêu Hoài Ân và Tống Minh Đường đều tỏ ra vô cùng hâm mộ, không ít người cũng biểu hiện ra ít nhiều chua xót.
Bởi vì nam tử Tiêu gia, phần lớn đều rất nho nhã, dù cho không phải văn võ song toàn như Tiêu Hoài Thanh thì cũng không kém là bao, dáng người đẹp, dung mạo lại tuấn tú, gia thế tốt, tính cách cũng thân thiện, ai cũng là lang quân trong mộng của bao nhiêu nữ tử.
Tống Minh Đường có thể gả cho ngài ấy, hai vợ chồng đồng lòng, khi ấy vẫn là một đoạn giai thoại.
Chào hỏi xong, nữ tử nhíu mày: "Bình Nghiêm đi rồi sao?”
Sắc mặt đám người Tiêu phu nhân có chút kỳ quái, nói không nên lời, nghe thấy hỏi, nhưng vẫn đáp lời: "Vừa đi, nếu muốn tìm thằng bé thì bây giờ phái người đi ngăn cản may ra còn kịp.”
"Ta đang nghĩ sao hôm nay lại trở về, thì ra là vì Trầm gia à?" Tiêu Hoài Viên giật mình, không nhịn được lại nói móc một tiếng.
Tống Minh Đường nhìn không chớp mắt, lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, nhưng bỏ lỡ thì thôi, Tiêu gia cũng là nơi con dâu được phép đặt chân tới, phu quân cưới ta về, hiện giờ con ta là cháu của Tiêu gia, thích thì trở về không được sao?”
“Hừ!” Tiêu Hoài Viên hừ lạnh một tiếng, sải bước rời đi.
Nàng ấy là vì Bình Nghiêm mới xin nghỉ để trở về tiễn đứa nhỏ, hiện tại gặp phải người này, nói chuyện nghe bực hết cả mình, thà đi sớm còn hơn.
Tiêu Hoài Viên mang theo bực tức rời đi, đi cũng nhanh, cứ tựa như một làn gió vụt qua, một lúc sau đã khuất khỏi tầm mắt mọi người.
Nàng ấy đi đến một góc đường, một nha hoàn nhào tới quỳ sụp dưới chân nàng, khóc lóc: “Tiêu tướng quân, cầu xin ngài giúp phu nhân nhà ta, lão gia mỗi lần uống say trở về đều đánh người, lần này còn đánh phu nhân đến hộc máu, phu nhân muốn hòa ly, lão gia không đồng ý, còn muốn tiếp tục động thủ…”
Anan
Sắc mặt Tiêu Hoài Viên nhất thời càng kém hơn, không nhiều lời mà nói với với cô nương kia: “Mau dẫn đường.”
“Vâng!” Nha hoàn kia vừa khóc vừa đứng dậy, dẫn theo nàng ấy đi vào một con hẻm.
Người qua đường thấy cảnh này, lắc đầu, lại cảm thán nói: “Vẫn là người Tiêu gia có lòng, dân chúng gặp phải chuyện không hay vẫn luôn nguyện ý giúp đỡ, thân thích nhà ta lần trước cũng gặp phải chuyện tương tự, phu quân đánh bạc thua lỗ còn muốn bán nàng ta đi, cũng may có người Tiêu gia giúp đỡ mới giải quyết êm xuôi được…”
Những chuyện này gặp phải người khác thì đều không ai muốn quản, nhưng tứ tiểu thư Tiêu gia Tiêu Hoài Viên cứ thấy là chắc chắn sẽ đụng tay, vì thế danh tiếng trong kinh đô cũng vô cùng tốt, mấy chuyện như này cũng ít khi xảy ra hơn, mọi người sau này cũng không còn thấy ngạc nhiên nữa.
Chỉ là vẫn không ngờ được mới mùng hai Tết mà đã có người náo loạn thành như thế này.
Nhưng cái càng không ai ngờ được hơn là Tiêu Hoài Viên đi theo nha hoàn kia qua mấy cái ngã rẽ, đến nơi, danh phận người kia lại không bình thường, mà là thê thiếp của Tam hoàng tử.
Nha đầu này.
Nhìn nữ nhi ngốc trong nhà giở tính trẻ con rời đi, Tiêu phu nhân không thể không thở dài một tiếng, nhưng đối mặt với con dâu, bà lại không nỡ trách cứ, lão nhị nhà bà đã mất được năm năm, con dâu tuy hai năm nay vẫn ở nhà mẹ đẻ, nhưng cũng chưa bao giờ để cập đến chuyện tái giá, còn dạy con rất giỏi, cho dù lời nói mạo phạm, bà cũng châm chước bỏ qua: “Đi thôi, vào trong thôi, ngoài trời lạnh.”
"Vâng." Mọi người theo Tiêu phu nhân đi vào trong phòng.
Yến Thu Xuân đương nhiên cũng đi theo.
Nhưng nàng lại cố ý đi chậm hơn bọn họ một bước, lén nhìn nữ tử kia.
Nàng ta đi không nhanh không chậm, dáng vẻ kiêu ngạo, xung quanh cũng tự động giãn cách ra thành một khoảng trống, Đông Đông vốn dĩ thường thân mật với người nhà lúc này cũng từ bên trái Yến Thu Xuân vòng sang bên phải.
Cũng không giống như là đang sợ, cảm giác này giống loại không dám trêu chọc hơn.
Ánh mắt của nàng không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Tống Minh Đường.
Nhưng thiếu niên bên cạnh nàng ta lại chú ý tới, chợt lộ ra nụ cười ngượng ngùng, hướng về phía nàng gật gật đầu.
Yến Thu Xuân cũng theo bản năng cười cười, vội vàng dời ánh mắt.
Đến nội viện, mỗi người lại tách ra trở về hậu viện của mình.
Thiếu niên đi theo mẫu thân, bước vào căn nhà đã lâu không trở về này.
Càng đến gần, cậu có thể cảm giác được tâm tình mẫu thân càng sa sút, thiếu niên nhíu mày, vắt hết óc muốn chọc mẫu thân vui vẻ, nhưng cậu không giỏi nói mấy lời hoa mỹ, chỉ gượng gạo nói: "Nương, nghe nói Dì Yến vừa mới gặp nấu cơm rất giỏi, Đông Đông cũng mập lên rồi đó, con vừa mới nhìn thấy Đông Đông, thật sự mập hơn trước rất nhiều luôn! Nhìn cứ như một quả bóng tròn vậy.”
Nữ tử nhàn nhạt gật đầu: "Ừ.”
Thiếu niên mất mát rũ mắt, chầm chậm bước đi.
Nương thật khó dỗ mà!
Tống Minh Đường, cũng chính là nữ tử thanh lãnh mỹ mạo vừa rồi, là thê tử của Nhị thiếu gia Tiêu gia Tiêu Hoài Ân, phụ thân là quan viên Đại Lý tự, nhưng chức quan không cao, lúc trước là dựa vào quan hệ của con rể tiến vào Đại Lý tự, từ đó mới có thể nắm thực quyền trong tay.
Khi đó, mọi người ở kinh đô mỗi khi đàm luận về Tiêu Hoài Ân và Tống Minh Đường đều tỏ ra vô cùng hâm mộ, không ít người cũng biểu hiện ra ít nhiều chua xót.
Bởi vì nam tử Tiêu gia, phần lớn đều rất nho nhã, dù cho không phải văn võ song toàn như Tiêu Hoài Thanh thì cũng không kém là bao, dáng người đẹp, dung mạo lại tuấn tú, gia thế tốt, tính cách cũng thân thiện, ai cũng là lang quân trong mộng của bao nhiêu nữ tử.
Tống Minh Đường có thể gả cho ngài ấy, hai vợ chồng đồng lòng, khi ấy vẫn là một đoạn giai thoại.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- bình luận