Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân - Chương 142
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 142
Ma ma hầu hạ bốn đứa trẻ xem đến khiếp đảm, sợ mấy đứa làm mình bị thương, tuy nhiên thấy mấy tiểu tổ tông này chơi vui quá nên không dám nói gì, chỉ canh chừng bên cạnh bọn họ, quan sát ráo riết.
May mà món ăn đã được hoàn thành thuận lợi.
Chân gà được lọc bỏ xương nên mềm đi hẳn. Mấy thứ này được chần qua một lần nước ấm để tiêu độc rồi bỏ vào một cái bát lớn, thêm tỏi xắt nhuyễn, hành cắt nhỏ, gừng băm, sa tế, hoa tiêu, giấm, nước tương, đường trắng và các loại gia vị khác, sau đó thêm nước đun sôi vào khuấy đều đến khi phần sốt thấm vào từng chiếc chân gà.
Anan
Cuối cùng đậy nắp lên, để cả tối.
Khi mở nắp ra, các bạn nhỏ giúp đỡ một lúc lâu mệt đến sụp cả vai, nét mỏi mệt in đầy gương mặt nhỏ: “Xem như làm xong rồi.”
“Nấu cơm cũng khó thật đấy!”
“Đúng vậy A Xuân tỷ tỷ, vất vả cho tỷ rồi.” Uyển Nhi gật đầu, lòng còn sợ hãi, sáp tới ôm Yến Thu Xuân một cái.
Những đứa trẻ khác thấy thế cũng học theo.
Vốn Yến Thu Xuân đang hơi mệt mỏi, được ôm như vậy lập tức cười rộ lên, tất cả mệt mỏi dường như đã biến tan.
Nàng vỗ vỗ đầu từng đứa trẻ. Cuối cùng đến Tiêu Bình Thịnh, hai người chưa quen thân đến vậy nhưng thấy đứa trẻ này chớp mắt nhìn mình, lòng nàng mềm nhũn, cũng với tay qua vỗ vỗ vai cậu ta, khẽ hắng giọng nói: “Trở về ngủ đi, mai ăn cơm sáng xong sẽ được ăn.”
“Vâng ạ!”
Theo từng tiếng đáp lời trong trẻo, bọn trẻ lần lượt rời khỏi, tuy mệt nhưng lòng lại ấp ôm đầy mong chờ.
Lần này bọn họ tự tay làm đồ ăn đó nha!
Chắc chắn sẽ rất ngon cho xem!
*
Ngày hôm sau.
Yến Thu Xuân vừa ăn xong, còn chưa kịp lau miệng, bốn đứa trẻ đã lục tục tới đây.
Nói là tới thỉnh an nàng.
Dưới sự dẫn dắt của Tiêu Bình Thịnh, phần lễ nghĩa không đáng ngại. Chẳng qua khi hành lễ xong, cả đám lập tức bối rối nhìn sang, không mở lời.
Yến Thu Xuân mím môi cười: “Ăn được rồi, chúng ta mang sang cho nãi nãi mấy đứa ăn trước.”
“Vâng!” Bốn đứa trẻ đồng thanh đáp.
Tiêu Bình Thịnh đáp theo xong bỗng hơi ngại ngùng, mấy ngày nay mình theo các đệ đệ muội muội chơi hơi bị ấu trĩ, tuy nhiên chẳng mấy chốc, Yến Thu Xuân lấy món ngon ra, cậu lập tức khịt khịt mũi.
Mùi chua cay ập tới khiến cậu chỉ ngửi thôi đã cảm thấy nước miếng dâng lên, lập tức hợp lý hóa sự chờ mong của mình.
Chân gà trắng mơn mởn hôm qua giờ đã được nhuộm thành màu nâu nhạt. Cả đám ghé sát vào bát, nước canh khiến chân gà nhấp nhô thoắt ẩn thoắt hiện. Gắp một miếng chân gà ra còn có thể thấy miếng chân gà đã rút xương kia mềm mềm rung rinh.
Cảm giác đem đến khác hoàn toàn chân gà kho trước kia, món trước cắn đến độ lung lay răng, món sau lại như một ngụm có thể lên mây.
“Ừng ực!” Tiêu Bình Thịnh nhìn món ăn, do đứng gần nên bị mùi chua cay kia kích thích đến nuốt nước bọt.
Lúc này ba đứa trẻ đều trông ngóng mỏi mòn, không an nói gì nên âm thanh này hơi nổi bật. Yến Thu Xuân nghe được, ngoảnh đầu lại, thấy khuôn mặt hồn hậu của thiếu niên nhỏ kia ửng đỏ.
Nàng cứng họng, gắp cho mỗi người một chiếc chân gà: “Cho mấy đứa nếm thử trước.”
“Cảm ơn Yến tỷ ạ.” Tiêu Bình Thịnh cười ngây ngô, mau chóng ăn.
Quả nhiên chân gà vừa vào miệng đã cảm nhận được sự cay rát.
Đầu lưỡi vừa rồi còn cảm thấy hơi châm chích, sau đó lại nhanh chóng nhấm nháp được vị chua nồng đượm, cuối cùng là vị mặn ngọt hòa quyện chung với những mùi vị hỗn hợp khác, khiến Tiêu Bình Thịnh vừa ăn xong bữa sáng thanh đạm bị kích thích môi lưỡi đến tinh thần rung lên.
Đặc biệt là khi nhấm nuốt, chân gà này còn giòn giòn, vốn phần thịt đã có hương vị tuyệt hảo, gân gà lại vô cùng mềm giòn, không có xương, ăn vào…
Chưa đã thèm!
Bất giác nuốt một miếng chân gà xuống, Tiêu Bình Thịnh phát hiện hương vị thoảng qua này chẳng những không thể xoa dịu cảm giác thèm ăn của cậu mà trái lại càng khiến cậu thèm ăn hơn!!!
Uyển Nhi ăn hơi vất vả, cay đến đỏ ửng miệng, song cô bé không từ bỏ được, ăn xong phải uống một hớp trà sữa lớn ma ma bưng cho.
Sau đó, cô bé hít hà xuýt xoa, để không khí lạnh làm dịu đi khuôn miệng đang nóng hầm hập của mình.
A Hoàn cũng chẳng khác mấy. Cậu ta hiếm khi ăn mấy món kích thích vị giác mạnh như vậy, bị cay đến rưng rưng nước mắt, khuôn mặt hồng hồng, vậy mà vẫn nuốt nước bọt liên tục, ánh mắt nhìn tới chỗ chân gà hãy còn ngập đầy khát vọng.
Ngon thật đấy! Muốn ăn hết sạch luôn!
Đông Đông thì quen rồi, độ cay của món này kém xa que cay, ngoại trừ việc hơi gây tê lưỡi. Cậu bé l.i.ế.m qua ngón tay rồi mới chịu cho ma ma lau giúp mình, không quên cất giọng làm nũng: “A Xuân tỷ tỷ ơi, đệ muốn ăn nữa!”
“Đợi chút, sắp đến rồi!” Yến Thu Xuân an ủi.
Đông Đông nghe được lời này là biết rằng tạm thời không thể ăn, chỉ đành tiếc nuối từ bỏ.
Đoàn người đi vào viện chính.
Sức khỏe của Tiêu phu nhân có vẻ đã khá hơn nhiều. Vốn cơ thể bà cũng chỉ hơi yếu, dẫn tới một số chứng bệnh nên trông khá gầy gò, về sau bắt đầu ăn uống thì tinh thần cũng đã tốt lên nhiều, bây giờ còn chủ động muốn ăn, khẩu phần cơm hàng ngày giống với người bình thường, thỉnh thoảng ăn được món ngon còn ăn thêm chút, trạng thái càng ổn hơn.
Sắc vàng như nến trên gương mặt bà đã phai nhạt, con ngươi vẩn đục trong trẻo hơn chút, đồng thời bà cũng không cầm quải trượng nữa, giờ đang tản bộ trong viện. Trời đang nắng ấm, hai người con dâu và một cô con gái cũng ngồi ở đây trò chuyện.
Khi không có người bên cạnh, Tiêu phu nhân quen thể hiện gương mặt vô cảm, cánh môi mím chặt, do đó nét buồn khổ trên mặt bà cũng không vơi bớt bao nhiêu.
May mà món ăn đã được hoàn thành thuận lợi.
Chân gà được lọc bỏ xương nên mềm đi hẳn. Mấy thứ này được chần qua một lần nước ấm để tiêu độc rồi bỏ vào một cái bát lớn, thêm tỏi xắt nhuyễn, hành cắt nhỏ, gừng băm, sa tế, hoa tiêu, giấm, nước tương, đường trắng và các loại gia vị khác, sau đó thêm nước đun sôi vào khuấy đều đến khi phần sốt thấm vào từng chiếc chân gà.
Anan
Cuối cùng đậy nắp lên, để cả tối.
Khi mở nắp ra, các bạn nhỏ giúp đỡ một lúc lâu mệt đến sụp cả vai, nét mỏi mệt in đầy gương mặt nhỏ: “Xem như làm xong rồi.”
“Nấu cơm cũng khó thật đấy!”
“Đúng vậy A Xuân tỷ tỷ, vất vả cho tỷ rồi.” Uyển Nhi gật đầu, lòng còn sợ hãi, sáp tới ôm Yến Thu Xuân một cái.
Những đứa trẻ khác thấy thế cũng học theo.
Vốn Yến Thu Xuân đang hơi mệt mỏi, được ôm như vậy lập tức cười rộ lên, tất cả mệt mỏi dường như đã biến tan.
Nàng vỗ vỗ đầu từng đứa trẻ. Cuối cùng đến Tiêu Bình Thịnh, hai người chưa quen thân đến vậy nhưng thấy đứa trẻ này chớp mắt nhìn mình, lòng nàng mềm nhũn, cũng với tay qua vỗ vỗ vai cậu ta, khẽ hắng giọng nói: “Trở về ngủ đi, mai ăn cơm sáng xong sẽ được ăn.”
“Vâng ạ!”
Theo từng tiếng đáp lời trong trẻo, bọn trẻ lần lượt rời khỏi, tuy mệt nhưng lòng lại ấp ôm đầy mong chờ.
Lần này bọn họ tự tay làm đồ ăn đó nha!
Chắc chắn sẽ rất ngon cho xem!
*
Ngày hôm sau.
Yến Thu Xuân vừa ăn xong, còn chưa kịp lau miệng, bốn đứa trẻ đã lục tục tới đây.
Nói là tới thỉnh an nàng.
Dưới sự dẫn dắt của Tiêu Bình Thịnh, phần lễ nghĩa không đáng ngại. Chẳng qua khi hành lễ xong, cả đám lập tức bối rối nhìn sang, không mở lời.
Yến Thu Xuân mím môi cười: “Ăn được rồi, chúng ta mang sang cho nãi nãi mấy đứa ăn trước.”
“Vâng!” Bốn đứa trẻ đồng thanh đáp.
Tiêu Bình Thịnh đáp theo xong bỗng hơi ngại ngùng, mấy ngày nay mình theo các đệ đệ muội muội chơi hơi bị ấu trĩ, tuy nhiên chẳng mấy chốc, Yến Thu Xuân lấy món ngon ra, cậu lập tức khịt khịt mũi.
Mùi chua cay ập tới khiến cậu chỉ ngửi thôi đã cảm thấy nước miếng dâng lên, lập tức hợp lý hóa sự chờ mong của mình.
Chân gà trắng mơn mởn hôm qua giờ đã được nhuộm thành màu nâu nhạt. Cả đám ghé sát vào bát, nước canh khiến chân gà nhấp nhô thoắt ẩn thoắt hiện. Gắp một miếng chân gà ra còn có thể thấy miếng chân gà đã rút xương kia mềm mềm rung rinh.
Cảm giác đem đến khác hoàn toàn chân gà kho trước kia, món trước cắn đến độ lung lay răng, món sau lại như một ngụm có thể lên mây.
“Ừng ực!” Tiêu Bình Thịnh nhìn món ăn, do đứng gần nên bị mùi chua cay kia kích thích đến nuốt nước bọt.
Lúc này ba đứa trẻ đều trông ngóng mỏi mòn, không an nói gì nên âm thanh này hơi nổi bật. Yến Thu Xuân nghe được, ngoảnh đầu lại, thấy khuôn mặt hồn hậu của thiếu niên nhỏ kia ửng đỏ.
Nàng cứng họng, gắp cho mỗi người một chiếc chân gà: “Cho mấy đứa nếm thử trước.”
“Cảm ơn Yến tỷ ạ.” Tiêu Bình Thịnh cười ngây ngô, mau chóng ăn.
Quả nhiên chân gà vừa vào miệng đã cảm nhận được sự cay rát.
Đầu lưỡi vừa rồi còn cảm thấy hơi châm chích, sau đó lại nhanh chóng nhấm nháp được vị chua nồng đượm, cuối cùng là vị mặn ngọt hòa quyện chung với những mùi vị hỗn hợp khác, khiến Tiêu Bình Thịnh vừa ăn xong bữa sáng thanh đạm bị kích thích môi lưỡi đến tinh thần rung lên.
Đặc biệt là khi nhấm nuốt, chân gà này còn giòn giòn, vốn phần thịt đã có hương vị tuyệt hảo, gân gà lại vô cùng mềm giòn, không có xương, ăn vào…
Chưa đã thèm!
Bất giác nuốt một miếng chân gà xuống, Tiêu Bình Thịnh phát hiện hương vị thoảng qua này chẳng những không thể xoa dịu cảm giác thèm ăn của cậu mà trái lại càng khiến cậu thèm ăn hơn!!!
Uyển Nhi ăn hơi vất vả, cay đến đỏ ửng miệng, song cô bé không từ bỏ được, ăn xong phải uống một hớp trà sữa lớn ma ma bưng cho.
Sau đó, cô bé hít hà xuýt xoa, để không khí lạnh làm dịu đi khuôn miệng đang nóng hầm hập của mình.
A Hoàn cũng chẳng khác mấy. Cậu ta hiếm khi ăn mấy món kích thích vị giác mạnh như vậy, bị cay đến rưng rưng nước mắt, khuôn mặt hồng hồng, vậy mà vẫn nuốt nước bọt liên tục, ánh mắt nhìn tới chỗ chân gà hãy còn ngập đầy khát vọng.
Ngon thật đấy! Muốn ăn hết sạch luôn!
Đông Đông thì quen rồi, độ cay của món này kém xa que cay, ngoại trừ việc hơi gây tê lưỡi. Cậu bé l.i.ế.m qua ngón tay rồi mới chịu cho ma ma lau giúp mình, không quên cất giọng làm nũng: “A Xuân tỷ tỷ ơi, đệ muốn ăn nữa!”
“Đợi chút, sắp đến rồi!” Yến Thu Xuân an ủi.
Đông Đông nghe được lời này là biết rằng tạm thời không thể ăn, chỉ đành tiếc nuối từ bỏ.
Đoàn người đi vào viện chính.
Sức khỏe của Tiêu phu nhân có vẻ đã khá hơn nhiều. Vốn cơ thể bà cũng chỉ hơi yếu, dẫn tới một số chứng bệnh nên trông khá gầy gò, về sau bắt đầu ăn uống thì tinh thần cũng đã tốt lên nhiều, bây giờ còn chủ động muốn ăn, khẩu phần cơm hàng ngày giống với người bình thường, thỉnh thoảng ăn được món ngon còn ăn thêm chút, trạng thái càng ổn hơn.
Sắc vàng như nến trên gương mặt bà đã phai nhạt, con ngươi vẩn đục trong trẻo hơn chút, đồng thời bà cũng không cầm quải trượng nữa, giờ đang tản bộ trong viện. Trời đang nắng ấm, hai người con dâu và một cô con gái cũng ngồi ở đây trò chuyện.
Khi không có người bên cạnh, Tiêu phu nhân quen thể hiện gương mặt vô cảm, cánh môi mím chặt, do đó nét buồn khổ trên mặt bà cũng không vơi bớt bao nhiêu.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- bình luận