Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân - Chương 156
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 156
Làm người lớn thật tốt, được ăn những hai cái.
Ánh mắt Yến Thu Xuân vẫn luôn chú ý đến cậu ta, thấy vậy, nàng liền liếc mắt nhìn cậu ta, nhướng mày, nàng cầm miếng cánh gà thứ hai của mình, giọng điệu có phần khiêu khích hỏi: “Muốn ăn không?”
Chu Chiêu Hoàn mím môi, trong mắt lộ ra vẻ thèm muốn, nhưng lại ngượng ngùng không dám nói nên lời.
Yến Thu Xuân nói: “Đệ khen ta một câu, ta sẽ cho đệ ăn.”
Tiểu nam hài lập tức đỏ mặt, không dám nói.
Đông Đông vừa ăn xong cánh gà trong tay, cậu bé chớp chớp đôi mắt to, thấy người kia không nói lời nào, hưng phấn nói: “Đệ khen đệ khen! Tỷ chỉ cần cho đệ ăn một miếng là được!”
Yến Thu Xuân: Hài tử đừng xoắn xuýt như vậy!
Có lẽ là do bị cạnh tranh, nỗi sợ hãi dâng lên, Chu Chiêu Hoàn đỏ mặt, cậu ta nhỏ giọng nói: “A Xuân tỷ tỷ xinh đẹp, trù nghệ siêu phàm, tính tình hiện lành!”
Dứt lời cậu ta ngậm chặt miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cả mặt và cổ đều ửng hồng.
Chu Chiêu Hoàn có làn da trắng nõn, khoảng thời gian này cậu ta cũng được Yến Thu Xuân vỗ béo, tăng cân không ít, khi đỏ mặt lại càng đáng yêu hơn.
Yến Thu Xuân vui vẻ cười không ngừng: “Ồ, nghe hay quá, đây, cho đệ.”
“Đa tạ A Xuân tỷ tỷ!” Chu Chiêu Hoàn nhận lấy bằng cả hai tay, không quên lễ phép cảm ơn, nhưng giọng nói hơi nhỏ.
Nhưng Yến Thu Xuân biết cậu ta đang ngại ngùng, cũng không ép buộc, nàng lại thuận tay đặt một số thức ăn chay lên bếp nướng, cà tím và củ sen cắt lát đều là những nguyên liệu nấu ăn cực tốt, nàng cảm thấy mọi chuyện hết sức bình thường, nàng cũng không nghĩ Chu Chiêu Hoàn khen như vậy có gì sai.
Nếu quá trang trọng, nàng nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng trong tình huống này, nàng cũng không để tâm.
Nhưng những người khác không nghĩ đơn giản như vậy, thấy nàng thản nhiên nhận lời khen, mọi người đều rất ngạc nhiên, không thể kìm được mà hai mắt đều mở to.
Đợi Yến Thu Xuân ngẩng đầu lên, nàng liền nhận ra có vài người lớn đang nhìn mình, nàng không hiểu gì, chớp mắt một cái: “Có chuyện gì vậy?”
Tiêu phu nhân hiếm khi nói đùa: “Chúng ta đang nhìn A Xuân xinh đẹp.”
“Ha ha!” Tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Ngay cả Tống Minh Đường luôn giữ thái độ lạnh lùng cũng không nhịn được mà cong môi mỉm cười.
Anan
Lúc này Yến Thu Xuân mới đỏ mặt, nàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta nghĩ A Hoàn thật đáng yêu, muốn trêu chọc một chút, bá mẫu còn muốn ăn gì nữa không? Con nướng cho người.”
Tiêu phu nhân mỉm cười và nói: “Gì cũng được.”
Yến Thu Xuân lại tìm thêm một ít thịt cừu, thịt cừu nướng thực sự rất ngon!
Tuy vừa mới ăn xong nhưng đầu nhỏ của Đông Đông đã đứng mong chờ thành quả lao động của ba người, thấy ai sắp nướng xong, cậu bé lập tức đi đến chỗ đó, sau đó tiếp tục vui vẻ ăn.
Ăn đến vui vẻ, cậu bé còn tỏ vẻ nhớ nhung, nói: “Nếu Bình Nghiêm ca ca cũng ở đây thì tốt.”
Ca ca cũng chưa bao giờ được ăn thịt cừu ngon như vậy!
Tuy trước đây mỗi lần bản thân thấy Bình Nghiêm ca ca cũng giống như chuột gặp mèo, nhưng sau khi hắn không ép mình học nữa, cậu bé vẫn rất thích hắn.
Yến Thu Xuân thuận miệng nói: “Vậy đệ có thể viết thư cho Bình Nghiêm ca ca của đệ, đệ cũng có thể chỉ cho hắn cách làm thịt nướng, để hắn tự mình làm.”
Đông Đông chớp mắt, suy nghĩ trong hai giây, sau đó dùng bàn tay mũm mĩm đầy dầu mỡ vỗ vào đùi: “Được! Viết thư, đệ muốn nói với ca ca, thịt nướng ăn rất ngon! Nhưng sẽ không nói với ca ca cách làm thế nào...ha ha...”
Cậu bé ý cười thầm, ai bảo trước đây Bình Nghiêm ca ca từng đuổi cậu bé, bắt cậu về chịu phạt?
*
Nhạc Bình Trầm Gia.
Nhạc Bình cách kinh thành mười ngày đường, đây cũng là một thành trì phồn hoa.
Vì không chịu ảnh hưởng từ kinh thành, tuy Tết Nguyên Đán ở Nhạc Bình đã kết thúc nhưng vẫn để lại dư âm của năm mới.
Một thiếu niên chậm rãi bước ra khỏi quán trà, khuôn mặt tuấn tú có chút trẻ con, bộ quần áo đơn giản trang nhã thoạt nhìn không có gì đặc biệt nhưng phong thái hơn người đã khiến người qua đường phải kinh ngạc nhìn hắn, mọi người đều cảm thán rốt cuộc đây là tiểu công tử nhà ai.
Lập tức sẽ có người bản địa ở thành Nhạc Bình giải thích cho bọn họ: “Đây chính là thiếu gia của phu nhân cả Trầm gia.”
“Trầm gia! Khó trách là như vậy!" Những người đang cảm thấy kinh ngạc đều bình tĩnh lại, coi đây là đương nhiên.
Trầm gia, một đại gia tộc truyền thừa mấy trăm năm, không phải gia tộc có quyền thế trong triều, nhưng địa vị của họ trong giới văn nhân, học giả rất cao, như vậy người ta lại càng sùng bái hơn những gia tộc quyền thế.
Chi chính Trầm gia ít ỏi, bởi vậy Trầm gia không ngại nâng đỡ các chi phụ, cũng đúng thôi, Trầm gia danh giá như vậy nhưng vẫn có thể ràng buộc chặt chẽ với nhau, lấy dòng chính của Trầm gia làm chủ, các chi khác là phụ, bàn về học vấn cao thấp, mấy trăm năm qua, trong nhà chưa từng xảy ra mâu thuẫn nghiêm trọng nào.
Ánh mắt Yến Thu Xuân vẫn luôn chú ý đến cậu ta, thấy vậy, nàng liền liếc mắt nhìn cậu ta, nhướng mày, nàng cầm miếng cánh gà thứ hai của mình, giọng điệu có phần khiêu khích hỏi: “Muốn ăn không?”
Chu Chiêu Hoàn mím môi, trong mắt lộ ra vẻ thèm muốn, nhưng lại ngượng ngùng không dám nói nên lời.
Yến Thu Xuân nói: “Đệ khen ta một câu, ta sẽ cho đệ ăn.”
Tiểu nam hài lập tức đỏ mặt, không dám nói.
Đông Đông vừa ăn xong cánh gà trong tay, cậu bé chớp chớp đôi mắt to, thấy người kia không nói lời nào, hưng phấn nói: “Đệ khen đệ khen! Tỷ chỉ cần cho đệ ăn một miếng là được!”
Yến Thu Xuân: Hài tử đừng xoắn xuýt như vậy!
Có lẽ là do bị cạnh tranh, nỗi sợ hãi dâng lên, Chu Chiêu Hoàn đỏ mặt, cậu ta nhỏ giọng nói: “A Xuân tỷ tỷ xinh đẹp, trù nghệ siêu phàm, tính tình hiện lành!”
Dứt lời cậu ta ngậm chặt miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cả mặt và cổ đều ửng hồng.
Chu Chiêu Hoàn có làn da trắng nõn, khoảng thời gian này cậu ta cũng được Yến Thu Xuân vỗ béo, tăng cân không ít, khi đỏ mặt lại càng đáng yêu hơn.
Yến Thu Xuân vui vẻ cười không ngừng: “Ồ, nghe hay quá, đây, cho đệ.”
“Đa tạ A Xuân tỷ tỷ!” Chu Chiêu Hoàn nhận lấy bằng cả hai tay, không quên lễ phép cảm ơn, nhưng giọng nói hơi nhỏ.
Nhưng Yến Thu Xuân biết cậu ta đang ngại ngùng, cũng không ép buộc, nàng lại thuận tay đặt một số thức ăn chay lên bếp nướng, cà tím và củ sen cắt lát đều là những nguyên liệu nấu ăn cực tốt, nàng cảm thấy mọi chuyện hết sức bình thường, nàng cũng không nghĩ Chu Chiêu Hoàn khen như vậy có gì sai.
Nếu quá trang trọng, nàng nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng trong tình huống này, nàng cũng không để tâm.
Nhưng những người khác không nghĩ đơn giản như vậy, thấy nàng thản nhiên nhận lời khen, mọi người đều rất ngạc nhiên, không thể kìm được mà hai mắt đều mở to.
Đợi Yến Thu Xuân ngẩng đầu lên, nàng liền nhận ra có vài người lớn đang nhìn mình, nàng không hiểu gì, chớp mắt một cái: “Có chuyện gì vậy?”
Tiêu phu nhân hiếm khi nói đùa: “Chúng ta đang nhìn A Xuân xinh đẹp.”
“Ha ha!” Tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Ngay cả Tống Minh Đường luôn giữ thái độ lạnh lùng cũng không nhịn được mà cong môi mỉm cười.
Anan
Lúc này Yến Thu Xuân mới đỏ mặt, nàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta nghĩ A Hoàn thật đáng yêu, muốn trêu chọc một chút, bá mẫu còn muốn ăn gì nữa không? Con nướng cho người.”
Tiêu phu nhân mỉm cười và nói: “Gì cũng được.”
Yến Thu Xuân lại tìm thêm một ít thịt cừu, thịt cừu nướng thực sự rất ngon!
Tuy vừa mới ăn xong nhưng đầu nhỏ của Đông Đông đã đứng mong chờ thành quả lao động của ba người, thấy ai sắp nướng xong, cậu bé lập tức đi đến chỗ đó, sau đó tiếp tục vui vẻ ăn.
Ăn đến vui vẻ, cậu bé còn tỏ vẻ nhớ nhung, nói: “Nếu Bình Nghiêm ca ca cũng ở đây thì tốt.”
Ca ca cũng chưa bao giờ được ăn thịt cừu ngon như vậy!
Tuy trước đây mỗi lần bản thân thấy Bình Nghiêm ca ca cũng giống như chuột gặp mèo, nhưng sau khi hắn không ép mình học nữa, cậu bé vẫn rất thích hắn.
Yến Thu Xuân thuận miệng nói: “Vậy đệ có thể viết thư cho Bình Nghiêm ca ca của đệ, đệ cũng có thể chỉ cho hắn cách làm thịt nướng, để hắn tự mình làm.”
Đông Đông chớp mắt, suy nghĩ trong hai giây, sau đó dùng bàn tay mũm mĩm đầy dầu mỡ vỗ vào đùi: “Được! Viết thư, đệ muốn nói với ca ca, thịt nướng ăn rất ngon! Nhưng sẽ không nói với ca ca cách làm thế nào...ha ha...”
Cậu bé ý cười thầm, ai bảo trước đây Bình Nghiêm ca ca từng đuổi cậu bé, bắt cậu về chịu phạt?
*
Nhạc Bình Trầm Gia.
Nhạc Bình cách kinh thành mười ngày đường, đây cũng là một thành trì phồn hoa.
Vì không chịu ảnh hưởng từ kinh thành, tuy Tết Nguyên Đán ở Nhạc Bình đã kết thúc nhưng vẫn để lại dư âm của năm mới.
Một thiếu niên chậm rãi bước ra khỏi quán trà, khuôn mặt tuấn tú có chút trẻ con, bộ quần áo đơn giản trang nhã thoạt nhìn không có gì đặc biệt nhưng phong thái hơn người đã khiến người qua đường phải kinh ngạc nhìn hắn, mọi người đều cảm thán rốt cuộc đây là tiểu công tử nhà ai.
Lập tức sẽ có người bản địa ở thành Nhạc Bình giải thích cho bọn họ: “Đây chính là thiếu gia của phu nhân cả Trầm gia.”
“Trầm gia! Khó trách là như vậy!" Những người đang cảm thấy kinh ngạc đều bình tĩnh lại, coi đây là đương nhiên.
Trầm gia, một đại gia tộc truyền thừa mấy trăm năm, không phải gia tộc có quyền thế trong triều, nhưng địa vị của họ trong giới văn nhân, học giả rất cao, như vậy người ta lại càng sùng bái hơn những gia tộc quyền thế.
Chi chính Trầm gia ít ỏi, bởi vậy Trầm gia không ngại nâng đỡ các chi phụ, cũng đúng thôi, Trầm gia danh giá như vậy nhưng vẫn có thể ràng buộc chặt chẽ với nhau, lấy dòng chính của Trầm gia làm chủ, các chi khác là phụ, bàn về học vấn cao thấp, mấy trăm năm qua, trong nhà chưa từng xảy ra mâu thuẫn nghiêm trọng nào.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- bình luận